Hơn nữa, mức quy định điểm cống hiến còn có thể thay đổi. Đối với đệ tử phổ thông, có thể nói điểm chết người không phải thời gian bị rút ngắn, mà
là điểm cống hiến môn phái vượt mức quy định bị giảm sút.
Sau khi trừ đi mức quy định phải hoàn thành, điểm cống hiến môn phái sẽ
được quy đổi thành ngân lượng. Tỷ lệ đổi ra ngân lượng này có vẻ rất
hời. Nhưng đối với võ giả, có thể nói ngân lượng chẳng khác nào khúc gân gà. Thứ mà bọn họ cần là những đồ vật và tài liệu có thể nâng cao tu
vi, ngoài ra còn có các loại công pháp, vũ khí và đồ phòng ngự.
Những đồ vật đó đều có thể dùng điểm cống hiến của môn phái để đổi.
Đương nhiên, ngươi phải có đủ điểm cống hiến mới có thể tiến hành được.
Hơn nữa, điểm cống hiến cá nhân cũng không thể giao dịch được, chỉ có
thể dựa vào cá nhân tự tích lũy.
Trở lại chuyện chính. Nếu như trên lệnh bài thân phận của Bộ Tranh có
khắc ba chữ Luyện Đan Phong, vậy nhất định chắc chắn có nơi như thế,
điều này chắc chắn không thể sai được. Chỉ khó hiểu là tại sao tất cả
mọi người đều không biết?
Luyện Đan Phong, có lẽ mỗi một môn phái đều có một nơi tương tự như thế
này. Nghe tên cũng biết đó là nơi luyện đan, mà thông thường luyện đan
là một phần trọng yếu của mỗi môn phái. Nếu là như vậy, có thể sẽ có vài người không biết, nhưng không thể nào bỗng dưng biến thành một nơi
không một người nào biết tới như vậy được.
Điều này đã chứng tỏ một điều, trong Thanh Vân Kiếm Phái, luyện đan thực sự không phải là một thành phần trọng yếu cho lắm. Bởi vậy, Luyện Đan
Phong cũng không được ai biết tới.
Đây là điều rất bình thường. Có một số môn phái, bộ phận luyện đan chỉ
luyện chế được một ít đan dược phổ thông, không luyện chế được loại cao
cấp, bởi vì trình độ Luyện Thuật Sĩ của bộ phận luyện đan có hạn, cả đời cũng chỉ như vậy, nên đương nhiên sẽ không được coi trọng.
Mặc dù Luyện Đan Sĩ thật sự có danh tiếng, nhưng chỉ đúng với những
người có kỹ thuật cao minh. Luyện Đan Sĩ bình thường thì chỉ cần quơ tay là vớ được cả nắm. Tuy họ vẫn có thể xoay sở sống một cuộc đời khấm
khá, nhưng không thể nào nâng cao được trình độ.
Mà kể cả là như thế, đối với Bộ Tranh có thể nói vậy là đã đủ rồi. Cho
dù chỉ có được thân phận như vậy, gã vẫn có thể rêu rao khắp thôn mình
rồi.
Nếu như chỉ xét vể trình độ, trong giới luyện đan này có thể nói thân
phận hoàn toàn không đáng một xu. Kẻ ở dưới một cấp độ có khi lại là một người có thân phận cao quý.
"Luyện Đan Phong hả, ngươi đi theo con đường dẫn tới Liên Hoa Phong, đến dưới chân Liên Hoa Phong sẽ có một lối rẽ nhỏ, bên trên có cắm một cái
cột mốc bé tẹo. Ngươi tiếp tục đi thêm hai mươi dặm nữa là có thể nhìn
thấy một khe núi, chỗ đó chính là Luyện Đan Phong."
Cuối cùng Bộ Tranh cùng tìm được một người biết rõ Luyện Đan Phong ở
đâu, nhưng lời chỉ dẫn của người này lại khiến cho trong lòng gã tràn
đầy ngờ vực.
Tại sao lại là khe núi? Không phải là ngọn núi sao? Có nhầm lẫn hay không?
Không sai, chính là khe núi!
Luyện Đan Phong vốn dĩ nằm trên một ngọn núi, tên đúng như thực tế. Chỉ
có điều, do địa vị của Luyện Đan Phong đi xuống, đến khi người khác phát triển mở rộng đã đuổi bọn họ ra khỏi ngọn núi ban đầu, đẩy đến một cái
khe núi nho nhỏ nằm sát rìa của Thanh Vân Sơn, sau đó khe núi này được
gọi là tân Luyện Đan Phong.
Hóa ra Luyện Đan Phong cũng bị người ta đổi tên rồi, về phần tên là cái
gì, thì chẳng phải là điều Bộ Tranh muốn biết, càng không phải là việc
mà gã có thể quản được.
Bộ Tranh đi theo con đường dẫn tới Liên Hoa Phong. Thật ra, Liên Hoa
Phong đã là một ngọn núi nằm sát ngoài rìa rồi. Người tu luyện trên ngọn núi đó rất hiếm hoi. Chỉ cần từ điểm này là có thể nhận ra, Luyện Đan
Phong tụt dốc đến mức nào rồi.
Chẳng mấy chốc Bộ Tranh đã được tận mắt chứng kiến, Luyện Đan Phong nằm
lọt thỏm trong một khe núi. Công trình kiến trúc lèo tèo có vài cái, một phòng luyện đan có vẻ không tệ lắm, còn có một cái tiểu viện nằm sát
vách núi ở phía đằng xa. Thông qua kích thước cái tiểu viện, có thể nhận ra số lượng người cư ngụ ở chỗ này sẽ không vượt quá mười.
Mà hiện giờ cửa phòng luyện đan đang mở, vậy trước tiên cứ đến phòng
luyện đan thông báo đã. Ngay khi vừa mới bước vào bên trong, Bộ Tranh đã nhìn thấy một người trung niên đang nằm trên xích đu, ghếch chéo hai
chân lên trời uống trà, phong thái rất nhàn nhã.
"Xin chào, xin hỏi, nơi này có phải là Luyện Đan Phong không? Vãn bối là đệ tử tạp dịch mới tới." Bộ Tranh chào hỏi hết sức lễ phép, hỏi thăm.
"Ồ, năm nay lại có người mới cơ à? Chẳng lẽ lão nhân Từ Phúc kia đã
chết?" Người trung niên dừng đu đưa, quan sát Bộ Tranh, nét mặt có vẻ
nghi hoặc. Trong nét nghi hoặc dường như còn ẩn dấu cảm giác tương đối
mừng rỡ.
Cảm giác mừng rõ đó được thể hiện ra ở câu nói thứ hai của hắn. . .
Theo những gì người trung niên này biết, trừ phi nơi này có người chết,
nếu không sẽ không thể nào có người mới gia nhập, bởi vì hắn đã ở chỗ
này hai mươi năm rồi, từ thuở vẫn còn niên thiếu. . .
Khục khục, dù sao cũng đã nhiều năm như vậy, hắn chưa từng được nhìn
thấy người mới gia nhập. Hắn đã xác định từ lâu, đối với môn phái, có
thể nói nơi đây đã đủ quân số rồi, không cần phải thêm người vào nữa làm gì.
Hiện giờ hắn vẫn còn chưa có chết, vậy người chết nhất định là một người khác, Từ Phúc.
Đợi đã! Chẳng lẽ nơi đây không còn ai nữa hay sao?
Đúng vậy, nơi đây thực sự chỉ có hai người, một người trung niên, một
lão già tên Từ Phúc. Hiện giờ có thêm tên thiếu niên Bộ Tranh. Cái tổ
hợp này mới hay ho làm sao.
"Lão tử còn sống sờ sờ ra đây, ngươi chết rồi, ta vẫn còn khoẻ mạnh như
thường." Đúng lúc này, một lão già tóc bạc mặt mũi hồng hào đi tới. Bước đi như bay, thân thể cốt khí đều khỏe mạnh hơn một chút so với
người trung niên này.
Điều này cũng khó trách. Lão già Từ Phúc này là người đứng đầu Luyện Đan Phong, là đệ tử của Thanh Vân Kiếm Phái. Thực lực cũng không yếu, cảnh
giới Tứ Mạch tam trọng thiên. Những người tu luyện tới Tứ Mạch trở lên,
tuổi thọ đều nhiều hơn người bình thường vài chục năm.
Còn người trung niên này cũng giống như Bộ Tranh, đều là đệ tử tạp dịch. Hiện giờ, bởi đã đạt tới cảnh giới Nhị Mạch, nên hắn đã bước chân vào
hàng ngũ đệ tử phổ thông, nhưng cũng chưa được bao lâu. Trên cơ bản,
cuộc đời này hắn chỉ đến được Nhị mạch là dừng lại, không có cửa bước
chân vào Tam mạch.
Cũng có thể nói là dù hắn đã chiếm được một ít tài nguyên của Luyện Đan
Phong, nhưng cũng chỉ đến được trình độ này. Như vậy có thể suy đoán ra, nơi đây chẳng có mấy tài nguyên, không có ai chủ động tới nơi đây cả.
Những đan dược mà Luyện Đan Phong có khả năng luyện chế đều là đan dược
phổ thông, hơn nữa mỗi tháng đều phải giao nộp một lượng nhất định cho
nhà kho của môn phái. Cho dù có còn dư lại thì cũng chỉ là đan dược phổ
thông. Tuy rằng mức độ tiêu hao đan dược phổ thông rất lớn, nhưng đó chỉ là vì có nhiều người cần đến nó, mà không có nghĩa là đan dược này có
nhiều công dụng.
Đan dược phổ thông, chỉ dùng lúc còn đang ở Nhất Mạch hoặc chưa đến Nhất Mạch mới có hiệu quả. Sau khi đã tiến vào cảnh giới Nhị Mạch, cần phải chuyển sang dùng đan dược cao hơn một cấp. Đương nhiên, vẫn có thể dùng đan dược phổ thông, nhưng hiệu quả đã không còn đáng kể nữa rồi.
Về phần đan dược cao cấp hơn đan dược phổ thông, Luyện Đan Phong này
không thể nào luyện chế. Nếu không phải như vậy, địa vị của Luyện Đan
Phong cũng sẽ không thê thảm đến thế này.
Nếu không phải bởi nguyên nhân năm nào cũng có một lượng lớn người mới
gia nhập, phải sử dụng đến nhiều đan dược này thì có thể nói, Luyện Đan
Phong cũng không cần tồn tại làm gì. Mà dù là như thế, phần lớn đan
dược phổ thông của Thanh Vân Kiếm Phái vẫn phải mua sắm từ bên ngoài,
Luyện Đan Phong thật ra chỉ phụ thêm vào đó mà thôi.
Trên thực tế, có thể hợp tác với một số thế lực luyện đan, dùng tài liệu để đổi lấy đan dược đồng cấp. Nhu cầu của những thế lực luyện đan đó
chính là tài liệu để cho người mới luyện tập, còn Thanh Vân Kiếm Phái là đan dược.
Nếu tính toán cho kỹ, thì thực ra tỉ lệ đan dược thành phẩm trên số
nguyên liệu đã bỏ ra của Luyện Đan Phong cũng chẳng hơn bao nhiêu so với đổi trực tiếp từ tay người khác, có đôi khi thậm chí còn thấp hơn. Điều này cũng thêm phần làm cho Luyện Đan Phong không có địa vị gì đáng kể
trong Thanh Vân Kiếm Phái.