"Lai Phúc, thiếu niên này đến có chuyện gì vậy?" Từ Phúc ngắm nghía Bộ Tranh, hỏi người trung niên một câu.
Người trung niên này tên Lai Phúc mới lạ chứ. Cái tên rất đặc biệt, hơn
nữa cũng giống như Từ Phúc, cả hai đều có chữ Phúc trong họ tên. Nhưng
đó không phải là biệt danh do Từ Phúc đặt cho người trung niên này, mà
họ tên hắn thực sự là như vậy. Hắn vốn họ Lý, tên đầy đủ là Lý Lai Phúc.
"Hôm nay hắn đến báo danh làm đệ tử tạp dịch. Ta cứ tưởng là ngươi đã
chết, còn mình sẽ trở thành người quản lý của nơi này rồi cơ đấy. Đúng
là tụt hết cả hứng." Lý Lai Phúc có phần sa sút tinh thần nằm xuống xích đu, dường như vô cùng thất vọng.
"Tới đây làm đệ tử tạp dịch? Môn phái làm sao vậy, chẳng lẽ muốn phát
triển Luyện Đan Phong chúng ta? Hình như là không đúng! Cậu thiếu niên,
có phải ngươi đã đắc tội với người nào hay không?" Từ Phúc nhìn Bộ
Tranh, rất nhanh đã nghĩ ra điểm mấu chốt bên trong, không hổ gừng càng
già càng cay.
Về căn bản, gia nhập nơi này sẽ không có tiền đồ đáng kể nào. Trước đây, nếu như không phải có hạn chế thì có thể nói không biết đã có bao nhiêu người bị đá đến nơi này rồi. Hiện giờ, Bộ Tranh vừa khéo có thể vào đây cũng chỉ là vì Lý Lai Phúc đã thành đệ tử phổ thông, nơi đây không còn
đệ tử tạp dịch nữa, cho nên mới dôi ra một vị trí trống.
Dù là nơi thấp kém thế nào đi chăng nữa cũng phải có đệ tử tạp dịch, tối thiểu cũng phải có một người. Ừm, thì ra vì cái quy định này, Luyện Đan Phong mới có đệ tử tạp dịch. Nếu không phải vậy thì chằng còn cách giải thích nào khác.
"Có khả năng vãn bối đã đắc tội với Lưu lão a. Lão đã làm gãy kiếm của
vãn bối, vãn bối bèn yêu cầu lão đền cho một thanh khác." Bộ Tranh thật
như đếm trả lời.
". . ." Từ Phúc sửng sốt một lát rồi nhìn thẳng vào Bộ Tranh, "Kiếm của ngươi rất quý sao?"
"Không quý lắm, một thanh kiếm sắt bình thường mà thôi. . ."
". . ."
"Ngươi trâu bò!" Lý Lai Phúc giơ ngón tay cái.
"Được rồi, nếu như ngươi đã đến đây, vậy là người của ta rồi. Ở nơi này, không một kẻ ngoại lai nào có thể khi dễ ngươi." Từ Phúc vênh mặt ngạo
nghễ, ra dáng một vị chủ quản rất đáng tin cậy.
"Đúng vậy a, ở chỗ này không có kẻ ngoại lai nào có thể khi dễ ngươi,
nhưng lão già hắn thì có thể. Còn nữa, nếu ngươi bị bắt nạt sỉ nhục ở
bên ngoài, lão sẽ coi như không biết." Lý Lai Phúc xen vào vạch trần lời nói của Từ Phúc.
Khuôn mặt già đỏ lên, Từ Phúc ho khan vài tiếng, nói: "Ờ, Lai Phúc,
thiếu niên này sẽ giao luôn cho ngươi. Sau này, ngươi có thêm một trợ
thủ."
"Ồ, đúng nha, về sau những việc chân tay nặng nhọc ta có thể giao cho
người mới tới là được rồi, thế này quá tốt." Lý Lai Phúc nhìn xoáy vào
Bộ Tranh, ánh mắt đặc biệt dâm đãng, khiến cho gã dế nhũi thuần khiết Bộ Tranh cảm thấy lông tóc dựng đứng.
"Vâng, có chuyện gì thì cứ giao cho vãn bối làm." Tuy rằng có phần hoảng sợ, nhưng Bộ Tranh thừa hiểu câu này kiểu gì cũng phải nói ra. Những
chuyện lặt vặt là phải do mình phụ trách, nếu không thì môn phái cũng
chẳng nuôi mình cho tốn cơm.
"Rất tốt, hôm nay sẽ đến phiên ngươi luyện đan luôn." Lý Lai Phúc lập
tức nói. Nghĩ đến sau này mình có thể nhàn nhã giống như lão nhân Từ
Phúc, hắn đột nhiên cảm thấy không còn quá mức thất lạc, tâm tình lập
tức trở nên thoải mái.
"Vãn bối không biết làm!" Bộ Tranh trả lời.
"Không biết hả, không có việc gì, ta sẽ dạy ngươi việc này. Rất đơn giản thôi mà, học vài ngày là làm được thôi. Dẫu sao cũng chỉ cần có thể
luyện ra là được rồi, chúng ta chỉ quan tâm đến việc luyện được bao
nhiêu lô." Tuy thoáng thấy thất lạc, nhưng Lý Lai Phúc ngẫm lại chẳng
phải là vấn đề gì quan trọng lắm, cùng lắm là vất vả một thời gian ngắn, dạy Bộ Tranh học xong, thế là đã giải quyết gọn ghẽ.
Trên thực tế, tỷ lệ đan dược thành phẩm khi Lý Lai Phúc luyện đan cũng
cao hơn so với bình thường một chút. Hắn căn bản không có thiên phú về
lĩnh vực này. Nếu không phải do quen tay hay việc, nếu không phải do
thường xuyên luyện chế những đan dược phổ thông này, có thể nói tỷ lệ
đan dược thành phẩm của hắn sẽ thấp đến mức không thể thấp hơn.
Có một số lĩnh vực, thiên phú thực sự đóng vai trò trọng yếu. Cho dù
ngươi có cố gắng đến mấy, nhưng ngươi vẫn không phát hiện ra mình có
thiên phú về một lĩnh vực nào đó, đã chứng tỏ trong con người ngươi ẩn
dấu thiên phú về lĩnh vực khác. Vấn đề là ngươi có phát hiện ra được nó
hay không mà thôi.
Giống như đại đa số mọi người, Lý Lai Phúc cũng không biết thiên phú của mình rút cuộc là cái gì. Nhưng dù có thế nào thì cuộc đời này của hắn
cũng vẫn cứ đều đều trôi qua như vậy. Mà hắn cũng yêu thích cuộc sống
như thế. Tuy rằng Luyện Đan Phong không có tiền đồ gì cả, nhưng đối với
đại đa số người lại có thể nói là kiếm được phần thưởng hậu hĩnh. Tuy
không thể nói là phát đại tài, nhưng có thể coi như là phát tiểu tài
rồi.
Hắn thậm chí có thể nuôi được vợ bé, nạp thêm một tiểu thiếp. Cuộc sống như vậy đã mãn nguyện lắm rồi.
Trong Thanh Vân Kiếm Phái, người có thiên phú luyện đan cao hơn Lý Lai
Phúc, thậm chí cao hơn cả Từ Phúc thực sự là có vô khối. Nhưng bọn họ
lại không bao giờ lựa chọn đến Luyện Đan Phong, bởi vì nơi đó không có
tiền đồ.
Thật đáng nực cười! Tiền đồ thường là nguyên nhân chính khiến con người ta vứt bỏ thiên phú của mình. . .
Ở đây không phải muốn nói luyện đan không có tiền đồ, mà chỉ khi ở Luyện Đan Phong của Thanh Vân Kiếm Phái này mới không có tiền đồ mà thôi!
Cũng chính bởi như vậy, khi Bộ Tranh bắt tay vào luyện đan, chỉ cần có
thể thành công thay thế cái vị Lý Lai Phúc có thâm niên chừng hai mươi
năm này, thì bất kể thiên phú và thành tích luyện đan của Bộ Tranh có
như thế nào, cũng sẽ chẳng có ai buồn thắc mắc.
Đối với Bộ Tranh, có thể nói cuộc đời Lý Lai Phúc không bao giờ là mục
tiêu mà gã theo đuổi, có thể lấy được vợ, nuôi dưỡng con cái, thậm chí
còn nạp hai nàng thiếp. . .
"Được!" Bộ Tranh cứ như vậy không oán không hối mà đáp ứng. Gã khao khát chờ mong đến lúc Lý Lai Phúc dạy mình luyện đan. Đây cũng là một nghề
a, nhiều nghề chẳng lo chết đói.
Cứ như vậy, Bộ Tranh bắt đầu học tập luyện đan, và đó cũng là lúc Lý Lai Phúc bắt đầu đau đầu. . .
"Cái gì? Không hiểu?"
"Cái gì? Không lĩnh hội được cái này?"
"Về xem thêm sách đi. . . Cái gì, ngươi không biết chữ?"
. . .
Lý Lai Phúc nhìn Bộ Tranh trừng trừng. Lão thực sự muốn biết là thằng
quái nào đã chiêu mộ cái tiểu tử này, lại còn mù chữ nữa chứ. Thế này
thì bảo người ta dạy bằng cách nào đây. Đau đầu nhất là gã tiểu tử này
chẳng tiếp thu được gì từ những lời giảng giải của hắn.
Từ Phúc giống như đang xem hài kịch, đứng bên cạnh nhìn Lý Lai Phúc và
Bộ Tranh. Trên khuôn mặt, nét hả hê lộ rõ ra như ban ngày.
Đồng thời, Từ Phúc cũng đang cảm thấy kỳ quái, tại sao môn phái lại
chiêu mộ một kẻ hoàn toàn mù chữ. Nhưng lão đã nhanh chóng hiểu ra, hiện giờ làm gì có ai đi nghiệm chứng biết chữ với không biết chữ, mà chỉ
nghiệm chứng căn cốt thiên phú. Thông thường người luyện võ đều biết
chữ, nếu không thì làm sao có thể tìm hiểu được công pháp.
Thật là có ý tứ a! Cứ để mặc Lai Phúc đau đầu đi, bây giờ là lúc đi tìm Mộc lão đầu đánh cờ rồi. . .
Đúng vào lúc Từ Phúc chuẩn bị bỏ đi, lão đột nhiên nhớ tới một việc, mở miệng hỏi: "Cậu thiếu niên, ngươi tên là gì?"
Đến lúc này lão vẫn còn chưa biết tên Bộ Tranh, làm quản lý như vậy hình như là có phần thất trách.
"Vãn bối là Bộ Tranh." Bộ Tranh lập tức trả lời.
"Bộ Tranh a, cái tên chẳng hợp tí nào với phong cách nơi này của chúng
ta. Hay là gọi ngươi là A Phúc đi." Từ Phúc nhìn Bộ Tranh cười nói.
". . ." Bộ Tranh nín lặng.
"Ta là Từ Phúc, hắn gọi là Lai Phúc, ngươi gọi là A Phúc, thế này mới hài hòa." Từ Phúc vừa cười vừa nói.
"Thế nào cũng được." Bộ Tranh gật đầu, "Các vị thích gọi vãn bối thế nào thì gọi."
Chẳng phải chỉ là một cái ngoại hiệu thôi sao! Con người ta không chỉ có một cái ngoại hiệu, có lẽ trong mỗi một quần thể lại có một ngoại hiệu
riêng. Trong đám bạn thời thơ ấu, Bộ Tranh cũng có ngoại hiệu, nhưng
không được hay ho cho lắm mà thôi.
Chẳng qua, thành ra như vậy các vị không cảm thấy hỗn loạn hay sao?
"Vậy A Phúc ngươi cứ tiếp tục học tập. Lai Phúc, ngươi nhất định phải
dạy hắn học bằng được đấy." Câu nói cuối cùng của Từ Phúc nghe có phần
quái dị, rất hiển nhiên là lão đang cười trộm.