"Lão già nhà ngươi cứ yên tâm đi đi, nơi này đã có ta." Lý Lai Phúc đáp trả.
Thật ra, cho dù không phải vì muốn giúp Từ Phúc, hắn nhất định vẫn sẽ
dạy Bộ Tranh cho bằng được. Không phải hắn có trách nhiệm, mà là muốn
trốn tránh khó nhọc. Chỉ có dạy Bộ Tranh học xong, hắn mới có thể bóc
lột sức lao động của Bộ Tranh.
Điểm cống hiến khi luyện đan sẽ không thuộc về Bộ Tranh, mà thực tế lại
thuộc về Từ Phúc và Lý Lai Phúc. Hình thức bóc lột này, Lý Lai Phúc đã
từng phải hứng chịu, chẳng qua là hiện giờ hắn lại có thể đi bóc lột
người khác. Đây hoàn toàn chính xác là một kiểu bóc lột, không thể có
cách giải thích nào khác.
Tuy nhiên, đối với Bộ Tranh, kiểu bóc lột này có thể nói là vẫn có chỗ
tốt, bởi sau này gã sẽ dễ dàng thu được điểm cống hiến. Luyện Đan Phong
do Từ Phúc định đoạt, Từ Phúc nói Bộ Tranh đã hoàn thành nhiệm vụ vậy
thì chính là đã hoàn thành nhiệm vụ, có thể thu được điểm cống hiến
tương ứng, làm chơi ăn thật.
Trái lại, nếu như hai người Từ Phúc gây khó dễ, vậy thì Bộ Tranh sẽ rất
phiền toái. Kết quả là làm nhiều công ít. Đây là điều bất công mà tầng
lớp dưới đáy phải hứng chịu.
Đương nhiên, đối với Bộ Tranh có thể nói đây vẫn là chuyện tốt, tuyệt
đối là chuyện tốt. Nếu như không phải Lý Lai Phúc khăng khăng dạy mình
cho bằng được, gã không thể nào có khả năng học được luyện đan. Mà cũng
chỉ trong hoàn cảnh như vậy, gã mới có thể học được thuật luyện đan.
Nếu đổi lại là một nơi khác, gã sẽ không phải là sự lựa chọn duy nhất,
vậy Lý Lai Phúc chắc chắn sẽ không dạy hắn, sẽ đá bay gã đi làm chuyện
khác. Nhưng ở nơi đây, gã là sự lựa chọn duy nhất, Lý Lai Phúc không
muốn chọn gã cũng không được.
Đồng thời, nếu như không phải bản thân Lý Lai Phúc muốn nhàn nhã, muốn
bóc lột Bộ Tranh, vậy hắn cũng sẽ không tận tâm tận lực dạy Bộ Tranh
luyện đan như vậy. Những điều kiện này, dù là thiếu một cũng không được.
Đây là việc không ai dự đoán trước được. Mà còn một điều người tác không tài nào ngờ tới, chính là nhờ vào một sự khởi đầu không giống ai như
vậy, Bộ Tranh đã bước chân lên một hành trình luyện đan kỳ diệu.
Mặc dù Lý Lai Phúc chỉ dạy Bộ Tranh một vài điều căn bản, nhưng dù sao
cũng chính là người đã dẫn dắt gã vào con đường này. Sau này, chỉ riêng
điều đó đã đủ khiến cho Lý Lai Phúc phải tự hào.
Đương nhiên, lúc này Lý Lai Phúc không có khả năng biết mình đã sáng tạo ra một sự kiện vĩ đại đến cỡ nào, mà chỉ ấp ủ một mục đích không quá
trong sáng, dùng phương pháp nguyên thủy nhất để xử lý, chỉ tận tay để
dạy Bộ Tranh cách luyện đan.
Chỉ tận tay là như thế nào? Đó chính là Lý Lai Phúc làm mẫu một lần, Bộ
Tranh cứ thế rập khuôn làm lại một lần; là hoàn chỉnh thực hiện từ đầu
đến cuối tất cả các thao tác, sau đó bắt Bộ Tranh làm theo y hệt.
May mắn là năng lực học tập về mặt hành động của Bộ Tranh dẫu sao cũng
rất mạnh. Trên cơ bản, làm lại một lần là học được. Điều này khiến cho
Lý Lai Phúc thở phào một hơi. Nhưng dù là như thế, trọn vẹn từ đầu đến
cuối Lý Lai Phúc cũng phải mất mấy tháng mới dạy xong tất cả những gì
mình muốn dạy.
Đương nhiên, trong cái khoảng thời gian cả mấy tháng đó, tuy không phải
mỗi ngày đều giảng dạy, nhưng một tháng ít nhất cũng phải tới mười ngày. Tính ra cũng là một khoảng thời gian rất dài.
Còn Bộ Tranh, mặc dù từ xưa đến nay có lẽ không phải là Luyện Đan Sĩ mù
chữ đầu tiên, nhưng tuyệt đối là nhân vật hi hữu trong lịch sử, đương
thời có một không hai.
Đồng thời, Lý Lai Phúc có thể không phải Luyện Đan Sĩ chính cống, nhưng
lại là một thầy giáo vỡ lòng rất giỏi. Nền tảng căn bản về mặt luyện đan của hắn rất vững chắc, bởi dù gì hắn vẫn cứ mãi dẫm chân ở giai đoạn
này. Trên cơ bản, những gì mà hắn dạy Bộ Tranh hầu như đã bao hàm tuyệt
đại đa số kỹ thuật luyện đan căn bản, kể cả thủ pháp, trận pháp, hỏa
hầu các loại.
Có thể nói Lý Lai Phúc đã làm một vị sư phó tận hết chức trách, còn sau
này tu hành thế nào thì phải dựa vào chính bản thân Bộ Tranh.
Ngoại trừ phải hoàn thành nhiệm vụ học tập, Bộ Tranh còn phải làm một số công việc tạp vụ của Luyện Đan Phong, mà trước đây do Lý Lai Phúc đảm
nhiệm, nhưng bây giờ dĩ nhiên là đến tay gã. Những công việc tạp vụ này
thì không phải cần ai dạy cũng biết. Đồng thời, sau khi hoàn thành
chúng cũng thu được điểm cống hiến. Đây thực chất là một loại công tác,
chỉ cần là công tác thì cũng chính là một loại cống hiến.
Bộ Tranh có thể dễ dàng đảm nhiệm công việc tạp vụ của Luyện Đan Phong,
nguyên nhân chính là Luyện Đan Phong hóa ra không có vườn thuốc. Thanh
Vân Kiếm Phái quả nhiên là dứt bỏ tất cả, chỉ chú trọng tu luyện kiếm.
Lần đầu tiên nhìn thấy khe núi này, tất cả mọi người sẽ cảm thấy kỳ
quái. Khe núi này có vẻ thiêu thiếu cái gì đó, cái thiếu chính là vườn
thuốc mà một Luyện Đan Phong cần phải có.
Nếu là những đại phái khác, thậm chí còn có thể lập hẳn ra một cái Dược
Viên chuyên biệt. Nhưng nơi đây trái lại lại thẳng tay dứt bỏ, chưa cần
nói đến một khu vườn thuốc, ngay cả một luống cỏn con cũng không có.
Tuy nhiên ngẫm lại thấy cũng đúng, bọn họ căn bản không luyện chế những
đan dược khác, mà tài liệu luyện chế đan dược phổ thông thì ở đâu mà
chẳng có. Thông thường, vườn thuốc thế nào cũng có một vài tài liệu hiếm có khó tìm, nhưng bọn họ lại hoàn toàn chẳng dùng đến, vậy dĩ nhiên là
không cần gieo trồng để làm gì.
Đương nhiên, gieo trồng dược liệu bình thường cũng có thể đổi được điểm
cống hiến. Tất cả tài liệu luyện đan luyện khí đều có thể đổi cho môn
phái lấy điểm cống hiến, đây là việc phổ biến toàn thiên hạ.
Chỉ có điều, đối với hai người Lý Lai Phúc và Từ Phúc, có thể nói bọn họ chẳng cần có điểm cống hiến vượt qui định. Bọn họ chỉ cần sống ngày này qua tháng khác như vậy là được rồi.
Bộ Tranh cảm thấy như vậy dường như quá lãng phí. Vào lúc không có việc
gì làm, gã khai khẩn một cái vườn, tuy nhiên, chẳng phải là vườn thuốc,
mà là vườn rau. . .
Trước mắt, có thể nói việc quan trọng hơn cả là gã phải giải quyết những vấn đề như cơm ăn cái mặc. Luyện Đan Phong không cung cấp đồ ăn, muốn
ăn thì tự mình đi mà làm. Đối với gã, đây không đáng coi là vấn đề gì
cả. Trước kia, gã đã tự phải làm như vậy rồi. Chỉ có điều, hiện giờ có
thêm hai người, nhưng hai người đó lại chẳng phải ngày nào cũng có mặt,
nhất là Từ Phúc, hầu như chẳng mấy khi gặp được lão. Bởi vậy, ngay ngày
đầu tiên tới đây Bộ Tranh đã chạm mặt lão, thực sự chỉ là gặp may.
Về phần Lý Lai Phúc, có lẽ sau khi dạy xong Bộ Tranh mọi thứ, hắn cũng
sẽ rất ít khi có mặt. Bởi vì đó chính là mục đích hắn dạy Bộ Tranh. Nói
cách khác, cơ bản có thể coi như Bộ Tranh một thân một mình.
Ngoại trừ những chuyện đó ra, Bộ Tranh vẫn muốn vào trong núi hái thuốc, làm lại công việc cũ của mình, với mục đích hoàn thành điểm cống hiến.
Nơi này thuộc về Thanh Vân Sơn Mạch, Linh khí tràn ngập, dược liệu trên
núi rất phong phú. Dược liệu bình thường, có thể nói là ở đâu cũng có,
ngẫu nhiên còn xuất hiện dược liệu cao cấp, thậm chí còn có cả những
dược liệu hiếm có.
Đương nhiên, Bộ Tranh làm sao mà hái được loại hiếm có, ngay cả loại cao cấp cũng chỉ may mắn thu được một cây mà thôi. Phạm vi tìm kiếm của gã
chỉ loanh quanh ở ngoài rìa, đương nhiên chẳng thể có cơ hội tìm thấy
loại cao cấp.
Cũng không phải là đi sâu vào trong mới có loại cao cấp, chẳng qua những cây ở khu vực ngoài rìa đã bị những người khác nhanh chân đến trước lấy mất rồi, làm gì còn đến lượt gã. Tuy rằng những người đó không hẳn là
biết hái thuốc, nhưng cũng biết được một vài thảo dược nhất định. Tóm
lại, những thiên tài địa bảo này không thể nào thoát khỏi tay bọn họ
được.
Cũng còn may là chỉ khi gặp dược liệu cao cấp, bọn họ mới động chân động tay. Còn những dược liệu bình thường, bọn họ chẳng hơi đâu mà để ý tới, ngoại trừ một vài đệ tử tạp dịch muốn thu thập tài liệu để đổi điểm
cống hiến.
Tuy nhiên, số bị thu thập mới chỉ là một phần nhỏ mà thôi, thậm chí còn
có thể được tái bổ sung bởi những dược liệu bình thường có chu kỳ sinh
trưởng ngắn. Riêng với Bộ Tranh, có thể nói dược liệu ở nơi đây nhiều
hơn rất nhiều so với vùng phụ cận của thôn gã.
Nếu trước kia cũng như hiện giờ, thì kể cả là lần thu nhập tốt nhất
trong quá khứ của gã, hiển nhiên cũng vẫn không thể so sánh được với ở
nơi đây. Bởi vì ở nơi đây, giá trị sau khi quy đổi điểm cống hiến so với giá tiệm thuốc trả cho gã thì cao hơn rất nhiều.
Một trong những nguyên nhân đệ tử môn phái có thu nhập cao chính là, từ xưa đến nay môn phái không bao giờ làm cái trò bớt xén.