Độc Bộ

Chương 78: Chương 78: Như nhau cả thôi




"Nhiều như vậy sao. . ." Bộ Tranh kinh ngạc thốt lên, thầm nghĩ trong lòng, lúc mới đến đã cảm thấy môn phái lớn hơn nhiều so với một thị trấn, thị trấn Nhạc Huyện có tới hơn mười vạn nhân khẩu, nơi đây khẳng định còn nhiều hơn thế.

Đệ tử ngoại môn đã hai vạn, vậy đệ tử tạp dịch có lẽ phải năm sáu vạn, còn đệ tử phổ thông sẽ tương đối ít. Đây là một kết cấu kiểu Kim Tự Tháp, là kiểu kết cấu phổ biến ở tất cả các thế lực, càng lên cao số lượng người càng ít, đương nhiên càng ở tầng dưới thì số lượng càng nhiều.

"Giờ ngươi còn muốn đặt không?" Chủ sới bạc hỏi với thái độ giống như đang ngầm khuyên Bộ Tranh suy nghĩ cho kỹ.

"Nếu như đã quyết định rồi thì phải đặt thôi, ta không thích làm việc tráo trở lật lọng." Bộ Tranh lắc đầu, không có ý định rút lại. Không phải chỉ là chuyện một tiền đồng, cho dù có nhiều hơn nữa một chút, nếu như gã đã quyết định đặt rồi, vậy chắc chắn sẽ không thay đổi nữa.

"Cắt, chẳng phải chỉ là một tiền đồng hay sao, vậy mà nói cứ như là đao to búa lớn vậy." Bộ Hải Phong không nhịn được nữa lên tiếng châm chích Bộ Tranh.

"Về thôi, trở về phải bắt Tú Anh cố gắng nhiều hơn nữa. . ." Bộ Tranh không thèm để ý đến Bộ Hải Phong, cầm cuống phiếu vào tay là về luôn. Gã định bụng khi trở về sẽ suy nghĩ tìm biện pháp luyện chế cho Tú Anh một ít đan dược loại tốt.

Bộ Hải Phong nhìn theo Bộ Tranh, ánh mắt không dấu được nỗi căm hận đã ăn vào xương tủy.

"Hải Phong, không đáng như thế đâu. Ngươi là đồ sứ, hắn chẳng qua chỉ là gạch ngói." Một tên bạn bè khuyên can.

"Muốn giết hắn không khó, nhưng nếu như hiện giờ hắn gặp chuyện không may, ngươi nhất định sẽ bị tình nghi." Một tên khác tiếp lời.

"Yên tâm đi, ta vẫn chưa đến mức phải tranh giành cao thấp với một tên tạp dịch cỏn con, chỉ tổ hạ thấp bản thân." Bộ Hải Phong xua tay, giống như đã nghĩ thông suốt. Trong tình huống không bị nhân tố bên ngoài kích thích, hắn sẽ không thèm tính toán với Bộ Tranh bất cứ điều gì.

"Đúng vậy, chúng ta còn phải chuẩn bị cho kỳ thi đấu đệ tử phổ thông. Giờ ngươi đã không còn là đệ tử mới nữa rồi, lần tham gia thi đấu này không còn dễ dàng như trước kia nữa, hãy chuẩn bị chu đáo phòng ngừa không may bị thương."

Trong kỳ thi đấu của đệ tử phổ thông tại Thanh Vân Kiếm Phái, thông thường đệ tử mới sẽ được đặc cách chiếu cố. Họ sẽ được tách riêng ra một chỗ để tiến hành thi đấu, tất cả mọi người đều chỉ điểm đến là dừng, sau đó người thắng trận mới có thể bước vào khu vực thi đấu chính thức của đệ tử phổ thông, bởi mức độ tàn khốc của khu vực này cao hơn hẳn.

Sau khi đệ tử phổ thông trải qua mưa gió lúc xông pha ở bên ngoài, phong cách đương nhiên sẽ không còn như trước, khi thi đấu sẽ có phần hơi hướng thực chiến. Đồng thời, trong quá trình thi đấu có người bị chết cũng là hiện tượng thường xuyên xảy ra, nguyên nhân không phải là không muốn nể tình, chủ yếu là bởi có đôi khi hoàn toàn không khống chế được đòn tấn công.

Tuy nhiên, hình như những điều đó chẳng có can hệ gì đến Bộ Tranh. Ngay cả thi đấu đệ tử ngoại môn gã cũng không có phần, thậm chí đến lúc diễn ra thi đấu, bản thân gã cũng chẳng có mặt ở đấy.

Vào cái ngày bắt đầu thi đấu, Tú Anh không ở cùng một chỗ với Bộ Tranh mà ở cùng với người của Yến Vân sơn trang. Về phần Bộ Tranh ở chỗ nào, nàng ta thật sự không muốn nói đến cho bực mình.

"Hừ, cái tên chết tiệt Bộ Tranh này, cho dù không tham gia thì cũng không nói làm gì, động viên ta xong, thản nhiên bảo là phải đi hái thuốc, sau đó lập tức biến mất."

Bộ Tranh đi hái thuốc rồi. Kỳ thi đấu sẽ mất rất nhiều ngày, gã cảm thấy đằng nào mình cũng xem không trọn vẹn, cho nên dứt khoát không đến cho rảnh nợ, tốt nhất vẫn là làm việc của riêng mình, đi hái thuốc, nhân tiện săn một ít mãnh thú để giúp chính mình dự trữ thêm đồ ăn.

Sau cái lần cùng nhau đi rèn luyện với mấy người Sở Hùng, Bộ Tranh đã thu được không ít kinh nghiệm về việc săn mãnh thú, thậm chí Yêu thú tương đối yếu gã cũng dám săn. Đương nhiên, thông thường gã chỉ nhằm vào những con Yêu thú có thể giết bằng thuốc độc hoặc là đã bị tàn phế, để đánh lén, hạ đặt cạm bẫy, còn liều mạng thì còn lâu gã mới dám.

Về phần Tú Anh thi đấu ra sao, gã chỉ vứt lại có bốn chữ: "Ta coi trọng ngươi!"

Cứ nghĩ đến là lại thấy tức giận, đã thế còn bảo đã đánh cược lớn vào mình nữa chứ. . .

Tú Anh đâu có biết, món cược lớn mà Bộ Tranh đã nói rốt cục là bao nhiêu, nếu đã nói như vậy chắc hẳn là rất nhiều. Nhưng nàng ta thậm chí không bao giờ nghĩ ra, cái gọi là món cược lớn chỉ là một tiền đồng. Nếu biết được, nàng ta nhất định sẽ bổ đôi cái tên Bộ Tranh ra.

Vậy nàng ta nghĩ là bao nhiêu?

Thông qua sự hiểu biết đến từng chân tơ kẽ tóc của bản thân về Bộ Tranh, nàng ta cảm thấy món cược lớn sẽ không thể nào quá lớn. Nàng ta suy đoán chắc hẳn là -- mười tiền đồng!

Khục khục. . .

"Tú Anh, mau tới đây, ngươi đang suy nghĩ cái gì mà ngẩn ra thế, sắp đến phiên chúng ta rồi kìa." Một thiếu nữ gọi Tú Anh. Cô thiếu nữ này có bề ngoài cũng rất bình thường, không khác gì mấy so với Tú Anh.

Từ đó có thể thấy, mỗi một sơn trang sẽ được bố trí ở cùng một chỗ, cho nên số thứ tự tương đối gần nhau, không thể đứng cách sân thi đấu quá xa.

"Ờ, biết rồi." Tú Anh trả lời.

"Hai người các ngươi, tốt nhất hãy đứng qua một bên mà xem cuộc vui, bởi dù có lên đài cũng sẽ bị người ta đánh rơi xuống." Lại có một thiếu nữ khác xuất hiện. Cô ả này không còn bình thường nữa rồi, tương đối dễ làm cho người khác cảm thấy chán ghét.

Bất kể ở nơi đâu, bên cạnh bất kể một người nào, chắc chắn sẽ có một vài đồng môn đáng ghét. Một vài kẻ có người chống lưng, nhưng cũng có một vài kẻ thực sự là chỉ đống cặn bã nhưng lúc nào cũng nghĩ người khác là cặn bã.

Trên thực tế, ả thiếu nữ dễ làm cho người ta chán ghét này thuộc về loại người thứ nhất, nhưng đồng thời cũng có bản lĩnh nhất định, cho nên luôn đánh giá thực lực của bản thân tương đối cao, xem thường những người yếu hơn mình; Nói cho dễ hiểu, chính là loại người thích bắt nạt kẻ yếu.

Thông thường, loại người này không bao giờ chỉ đơn độc một mình, chắc chắn lúc nào cũng có mấy tên đồng bọn ngưu tầm ngưu mã tầm mã.

Tên đồng bọn Giáp là một gã thiếu niên, lên tiếng: "Liễu sư muội, không thể nào nói như vậy được, nếu như không có đối thủ như nàng ta lên thi đấu, chúng ta sẽ không có đối tượng để đá xuống đài."

"Đúng vậy, vai trò chính của bọn họ là lên đài giơ đầu để cho chúng ta đánh, xuống đài để cho chúng ta mắng đấy. . ." Tiểu đồng bọn Ất tiếp lời.

"Sư huynh quả nhiên cao kiến, sư muội bội phục." Ả Liễu sư muội ôm quyền nói, thái độ rất nghiêm túc.

"Ha ha. . ."

"Ha ha ha ha. . ."

Liễu sư muội và mấy tên đồng bọn phá ra cười. Nhưng thú vị làm sao, Tú Anh cũng cười, hơn nữa còn ầm ĩ chẳng kém gì bọn chúng. Điều đó khiến cho chúng cực kỳ ngạc nhiên.

"Lý Tú Anh, ngươi cười cái gì?" Liễu sư muội sầm mặt hỏi.

"Các ngươi cười cái gì thì ta cười cái đó." Tú Anh nhăn nhở đáp lại. Chiêu này nàng ta học được từ Bộ Tranh, quả nhiên có ích, ít nhất có thể phá tan khí thế của đối phương.

Trước kia, Tú Anh luôn cảm thấy Bộ Tranh làm như vậy là quá đần, dù chẳng biết người ta cười cái gì, gã vẫn cứ học theo cười. Đến giờ nghĩ lại, tên tiểu tử này quả thực là thiên tài a.

"Ta đang cười ngươi ngu ngốc."

"Ta cũng đang cười ta ngu ngốc." Tú Anh vừa cười vừa nói.

". . ."

Tuy rằng Tú Anh tự châm biếm bản thân ngu ngốc. Nhưng nếu cân nhắc cho kỹ câu nói này, dường như nó lại mang một ý nghĩa khác hẳn, giống như đang muốn nói... nàng ta nói chuyện với bọn chúng là một hành vi rất xuẩn ngốc.

"Tốt, tốt lắm, hãy cầu mong lúc lên lôi đài không đụng phải ta, nếu không thì, hừ hừ. . ." Liễu sư muội nhìn Tú Anh trừng trừng. Nếu là lúc bình thường, có lẽ ả sẽ không kiêng nể gì mà nổi bão. Nhưng hiện giờ có nhiều người như vậy, ả thật sự không dám làm ra hành động nào quá giới hạn.

"Ta cũng vậy!" Tú Anh mỉm cười trả lời. Ta cũng không hy vọng đụng phải các ngươi, nếu không thì thua luôn còn gì.

Vào thời điểm này, Tú Anh vẫn không hay biết thực lực bản thân ra sao. Nàng cắm đầu vào tu luyện ở Luyện Đan Phong, lâu lắm rồi không luận bàn với đồng môn, làm sao có thể biết được trình độ mình đến đâu.

Nàng ta biết mình đã tiến bộ rất nhiều, nhưng vẫn không hề tin tưởng mình có thể mạnh hơn những đồng môn lợi hại kia. Liễu sư muội chính là một trong số đó, ả có thiên phú tàm tạm.

Hiện giờ, Tú Anh cũng chẳng khác gì Bộ Tranh, cả hai hoàn toàn không biết thực lực bản thân ở cấp độ nào. Tú Anh thì còn tốt hơn một chút, nàng ta có thể thông qua luận bàn để biết được kết quả. Lần thi đấu này là cơ hội không thể tốt hơn để nàng ta có thể đánh giá được sự tiến bộ của bản thân trong những ngày qua.

Bộ Tranh thì trái ngược hẳn lại. Bình thường không có ai để tỷ thí thì không nói đến làm gì, ngay cả một kỳ thi đấu như vậy gã cũng không thèm đến quan sát. Nếu muốn biết thực lực của mình ở cấp độ nào, gã phải tự mình đi mà khám phá chứ.

Có trời mới biết lúc nào gã mới vỡ lẽ ra được, hóa ra mình chẳng phải là một kẻ quá yếu.

Đồng thời, bởi gã không được trải qua thực chiến, thực lực có thể phát huy ra được một mức độ tương đối hạn chế. Đối với gã, đây cũng là một điều rất thua thiệt.

Lúc Tú Anh bước lên lôi đài gặp phải đối thủ thứ nhất, trong lòng có phần bất an. Nàng ta ôm quyền hành lễ xong lập tức rút kiếm đề phòng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.