"Ta là một người thành thật!" Bộ Tranh nói một cách rất nghiêm túc.
". . ."
Mọi người cứng họng, tiểu tử này rất biết cách trêu đùa, không ngờ lại
còn dám khẳng định mình là người thành thật. Nghe câu nói này người ta
rất dễ liên tưởng đến ý nghĩa khác, mặc dù tiểu tử này đích xác là có vẻ ngoài thành thật.
"Vậy ngươi đặt cược đi, ngươi cược bao nhiêu?" Sau khi nín lặng một lúc, chủ sòng bạc mở miệng hỏi.
"Theo suy nghĩ của ta, nếu đúng là một ăn một trăm, đồng thời thắng
cược, ta sẽ phát tài. Nhưng nếu như thua cược, ta sẽ mất rất nhiều. . ." Bộ Tranh trầm tư tính toán.
"Không phải chỉ là tiền thôi sao, hay là sợ rồi." Bộ Hải Phong đứng bên cạnh giễu cợt.
"Còn lâu đệ mới sợ! Đệ sẽ đặt cược cho huynh xem, có bản lĩnh thì đánh
bạch cùng đệ đi." Bộ Tranh thì thầm, giống như là sợ đắc tội với đối
phương vậy. Tuy nhiên, dù lời thì thầm của gã đã nhỏ hết mức có thể rồi, không mấy ai nghe được, đáng tiếc là những người đang có mặt ở đây đều
là kẻ thính tai tinh mắt, nghe thấy không sót một từ nào.
"Ha ha, vậy ta đây sẽ đánh bạc với ngươi, ngươi cược Tú Anh gì đó xếp
hạng năm mươi, ta bèn cược nàng ta không đạt được thứ hạng năm mươi." Bộ Hải Phong nói.
"Hả, như vậy cũng có thể đánh cược được hay sao?" Bộ Tranh kinh ngạc thì thào.
"Có thể đánh cược như vậy, chẳng qua tỉ lệ bồi rất thấp, một trăm ăn
một, ngươi thật sự muốn cược hay sao?" Câu đầu chủ sới bạc nói với Bộ
Tranh, còn câu sau chuyển sang hỏi Bộ Hải Phong.
Cách thức đánh cược này gần như là thắng chắc, cho nên tỉ lệ bồi thấp đến thê thảm, thấp đến mức hầu như chẳng có ai muốn chơi.
"Đương nhiên, ngay cả một kẻ tạp dịch cỏn con mà còn dám cược, chẳng lẽ
ta lại không có đủ tiền chơi hay sao? Một trăm lượng có đủ hay không!"
Bộ Hải Phong lấy một tờ ngân phiếu một trăm lượng vẩy phành phạch trước
mặt chủ sới bạc, sau đó vênh mặt nhìn Bộ Tranh, giống như muốn nói, lão
tử có tiền, ngươi có sao?
"Oa, thật là nhiều tiền a!" Bộ Tranh nhìn chằm chằm vào tờ ngân phiếu
một trăm lượng đó. Đây thực sự mới là lần đầu tiên gã được nhìn thấy
ngân phiếu một trăm lượng, ánh mắt lập tức thay đổi, tràn ngập hâm mộ
nhìn Bộ Hải Phong.
Uy uy, huynh đệ, người này là đối thủ của ngươi đấy. Dù có hâm mộ ngươi cũng không nên thể hiện công khai như vậy chứ.
Tất cả mọi người đều ngớ người ra một thoáng, cảm thấy Bộ Tranh thật sự
quá mất mặt. Nhưng ngẫm cho kỹ, kẻ tị nạnh với Bộ Tranh là Bộ Hải Phong
dường như còn mất mặt hơn nhiều, ánh mắt bọn họ nhìn vào hắn không dấu
được nét khinh thường.
Có đôi khi là như vậy đấy. Trong trường hợp hai đối thủ hơn kém nhau quá xa, kẻ bị cười nhạo nhiều nhất lại không phải là bên yếu thế, mà hầu
như chắc chắn sẽ là bên cường thế.
". . ." Bộ Hải Phong rõ ràng cảm nhận được sự biến hóa của ánh mắt tứ
phía. Lúc này hắn hận không thể đào một cái lỗ để chui xuống.
"Vậy ngươi cược bao nhiêu, tiểu sư đệ." Chủ sới bạc cười hỏi. Y cũng là
một đồng môn sư huynh đệ trong Thanh Vân Kiếm Phái, hầu như những người
đang có mặt ở đây đều có thân phận như vậy, gọi 'tiểu sư đệ' là hợp tình hợp lý.
"Đệ hả, đệ sẽ cược. . ." Bộ Tranh cắn chặt môi, giống như đang phải cân
nhắc để đưa ra một quyết định vô cùng quan trọng, khiến cho tất cả mọi
người đều cho rằng số tiền đặt cược đó có lẽ rất lớn.
Như thế chẳng có gì là lạ. Thông thường, khi lâm vào tình trạng bị người khác ép buộc, kẻ nào cũng phải có đôi phần nóng tiết, cho dù không bỏ
ra số tiền cược lớn đến một trăm lượng như thế, nhưng tối thiểu cũng
phải hơn mười lượng, cho dù có kém cỏi đến mức không kém cỏi hơn được
nữa thì cũng phải có số tiền đó.
Người trong Thanh Vân Kiếm Phái, kể cả là đệ tự tạp dịch đi chăng nữa, kẻ nào cũng có thể sẵn sàng bỏ ra mươi lượng bạc.
Đáng tiếc, toàn bộ bọn họ lại đoán sai hết, hơn nữa sai cả mười phần không một phần đúng! !
"Ta sẽ cược một tiền đồng! !"
"Oanh!"
Mọi người đều hóa đá. . .
"Một tiền đồng? Một tiền đồng mà ngươi nghĩ lâu như vậy để làm cái gì,
ngươi cược một tiền đồng mà không thấy xấu hổ hay sao?" Bộ Hải Phong cảm giác mặt mình trở nên bỏng rát. Dù thế nào đi nữa, hành động này của Bộ Tranh không những ném sạch thể diện của bản thân, mà còn giống như tát
cho hắn một cái lật mặt.
Đến lúc này, Bộ Hải Phong mới vỡ lẽ ra, nguyên nhân chủ yếu mà Bộ Tranh
dám đặt cược là bởi vì hạn mức của gã chỉ là một tiền đồng mà thôi.
"Tại sao phải xấu hổ? Tiêu một tiền đồng đương nhiên cũng phải cân nhắc
cho kỹ. Ít ra, một tiền đồng cũng đổi được mười đồng, có thể mua được
bốn cái bánh bao nhân thịt, có thể mua một cân gạo, có thể mua bốn lượng thịt heo. . ." Bộ Tranh bắt đầu liệt kê chi tiết một tiền đồng có thể
làm được những việc gì, khiến cho những người có mặt ở đó sửng sốt. Bọn
họ chưa từng, hoặc là lâu lắm rồi chưa từng nghĩ tới, thì ra một tiền
đồng có thể làm được bao nhiêu việc như vậy.
Ai mà chẳng có một thời. Mọi người cùng chợt nhớ lại lúc bản thân còn
tính toán tiêu pha chi li từng đồng một. Đó là một hồi ức đã xa vời lắm
rồi. . .
Ở nơi này, bọn họ chỉ sử dụng ngân lượng, giá trị gấp trăm gấp ngàn lần tiền đồng.
"Được rồi được rồi, một tiền đồng thì một tiền đồng, thắng cược thì sẽ
được bồi gấp trăm lần thành một lượng. . ." Chủ sới bạc quyết định không một chút lưỡng lự. Món tiền cược nhỏ thế này, hắn cũng sẽ không từ
chối, bởi góp gió thành bão mà.
Thêm vào đó, phương thức đặt cược này không có mấy người tham gia, hắn
cũng chẳng muốn nhận số tiền quá lớn, nếu không thì phải sửa lại tỉ lệ
bồi mất. Tỉ lệ bồi của nhà cái được tính tổng hợp dựa trên nhiều yếu tố, thông thường sẽ không bao giờ để cho bản thân phải chịu thiệt thòi.
"Thành giao, đây là một đồng, huynh đưa phiếu biên nhận cho đệ." Bộ
Tranh hết sức thận trọng lấy từ trong áo lót ra một tiền đồng, sau đó
giao cho chủ sới bạc với thái độ vô cùng tiếc rẻ.
". . ."
Bộ Hải Phong chỉ chực khóc. Sao ta lại vô duyên vô cớ đi trêu chọc một
tên trời ơi đất hỡi như thế này! Bất kể kết quả như thế nào, ta cũng là
người thua.
"Lý Tú Anh mà ngươi muốn đặt cược có phải chính là Lý Tú Anh của Tử Vân
sơn trang không?" Chủ sới bạc hỏi. Trong trí nhớ của hắn, chỉ có cô nàng Lý Tú Anh này mới có khả năng làm được điều đó, những cô nàng Lý Tú Anh khác thì chỉ quanh quẩn từ hạng tám mươi trở về sau.
"Không phải, là Lý Tú Anh của Yến Vân sơn trang cơ, người Nhạc Huyện."
Bộ Tranh nói ngay. Theo kết quả điều tra lần trước của gã, tại Yến Vân
sơn trang chỉ có Lý Tú Anh là người Nhạc Huyện, coi như chẳng cần phải
nhắc đến cái thôn nhỏ của bọn họ nữa, mà dù có nói tên ra cũng chẳng có
ai biết.
"Lý Tú Anh của Yến Vân sơn trang? Chỗ ta chẳng có một chút thông tin gì
về cô nàng này. Nàng ta đã nhập môn được mấy năm?" Chủ sới bạc nhìn lướt qua cuốn sổ tình báo của mình, trong đó không có một dòng nào về Tú
Anh. Ngay cả việc bước vào ba trăm thứ hạng đầu mà Tú Anh cũng chẳng có
một chút cơ hội, bọn họ chẳng cần ghi chép lại cho tốn giấy.
"Chưa tới một năm."
". . ."
Chủ sới bạc lặng người đi, cẩn thận hỏi: "Nàng ta không phải là một thiên tài đấy chứ?"
Nếu như đúng là một thiên tài, trong vòng một năm nàng ta bước vào một
trăm thứ hạng đầu là việc hoàn toàn có khả năng xảy ra, đồng thời, nàng
ta cũng có thể là một thiên tài không thích lộ mặt, cho nên bọn họ không thể nào biết được.
"Không phải, nàng ta rất bình thường, thiên tài và nàng chẳng có một chút quan hệ gì đến nhau." Bộ Tranh lắc đầu trả lời.
"Nếu như không phải, vì sao đệ lại cảm thấy nàng ta có thể giành được vị trí năm mươi?" Chủ sới bạc không dấu được nghi ngờ dò hỏi. Sự cạnh
tranh tại Thanh Vân Kiếm Phái cũng tàn khốc như bất cứ nơi nào khác, nếu không có một chút thiên phú nào thì rất khó có thể vượt lên trên.
"Đệ cảm thấy nàng ta rất bình thường, cho nên, tính theo phương pháp
trung bình đặt cược vào thứ hạng năm mươi, vừa khéo ở giữa một trăm." Bộ Tranh vui vẻ trả lời. Bản chất của Tú Anh rất kỳ quái, chỉ cần có mặt
trong một đám đông bất kỳ, nàng ta sẽ là người trung bình trong số đó,
chẳng hơn chẳng kém, bất kể đám đông đó là hạng người như thế nào.
"Nếu tính theo phương pháp trung bình, có lẽ không phải hạng thứ năm
mươi mới đúng. Ngươi có biết số lượng đệ tử ngoại môn là bao nhiêu
không, hơn hai vạn người đấy!" Chủ sới bạc nói cho Bộ Tranh biết một
điều mà cho tới tận bây giờ gã chưa bao giờ để ý tới, lượng đệ tử ngoại
môn của Thanh Vân Kiếm Phái thậm chí vượt quá con số hai vạn.
Trong số hai vạn người, muốn muốn bước vào một trăm thứ hạng đầu, có
nghĩa là một phải với chọi hai trăm, tính cạnh tranh khốc liệt ra sao có lẽ không cần phải nói ra.