"Đặt đi, mau đặt cửa nào, đệ tử ngoại môn thi đấu, đệ tử phổ thông thi đấu, tất cả đều có thể đặt cửa. . ."
"Đặt đi, Tiêu Thiên Phàm tiến vào một trăm hạng đầu, một ăn một. . ."
". . ."
Sau khi vào khu chợ phiên, Bộ Tranh chợt phát hiện ra âm thanh huyên náo nhất không phải là tiếng rao hàng, mà là tiếng mời chào người ta đặt
cược của các sới bạc. Hiện giờ, các sới bạc dường như đã áp đảo các gian hàng khác, chiếm mất một nửa khu chợ.
Hễ khi nào có thi đấu võ, sới bạc đương nhiên sẽ lại xuất hiện. Hơn nữa, lần này còn là kỳ thi đấu của môn phái, kiểu luận võ nào mà chẳng có.
Riêng bản thân việc này đã đủ để đánh bạc rồi, hơn nữa còn có thể đánh
cược cả thứ hạng, đương nhiên khiến cho sới bạc trở nên phồn vinh.
Những sới bạc này không những nhận tiền đặt cửa ai đó giành được một
trăm thứ hạng đầu, mà còn nhận đặt cửa tám vị trí đứng đầu, nhận đặt cửa từng trận thi đấu riêng lẻ, nhận đặt cửa xếp hạng, không từ một kiểu
nào, chỉ có cái là không thể cá cược với số tiền quá lớn.
Chính vì như vậy, dù có người chịu bỏ tiền ra đặt cửa, nhưng không phải sới bạc nào cũng nhận.
"Hạ Triệu Lượng, xếp sáu mươi hạng đầu, mười lượng bạc, một ăn ba."
Khi đi ngang qua một sới bạc, Bộ Tranh nghe thấy tiếng hô chấp nhận đặt
cửa vang lên. Vụ cá độ này hình như là đặt cửa thứ tự, hơn nữa biên độ
thứ hạng càng nhỏ vậy thì tỉ lệ bồi sẽ càng cao. Nếu như chỉ đặt một
người có thể được thứ hạng chính xác là bao nhiêu, tỉ lệ bồi sẽ từ mười
lần trở lên.
Đương nhiên, phải là một trăm thứ hạng đầu mới có thứ tự. Đánh cược theo kiểu thứ tự này, chỉ cần đối tượng bị đánh cược không được xếp hạng là
coi như mất trắng.
Bộ Tranh chẳng có hứng thú tham gia cái trò này. Riêng về cờ bạc, từ
trước đến nay gã không bao giờ tham dự, trừ phi biết trước mình thắng
chắc. Nhưng nhìn chung, đào đâu ra món cờ bạc nào chắc thắng đây.
Mất ít được nhiều?
Bộ Tranh cảm thấy cái 'được nhiều' đó có lớn đến đâu thì cũng không thể
nào bù đắp được cảm giác xót ruột của 'mất ít'. Cho nên, sau khi cân
nhắc, gã vẫn cho rằng không đánh bạc mới là tốt nhất.
Cái trò cờ bạc bên kia chẳng những không làm cho việc buôn bán của Bộ
Tranh thất bát, mà trái lại, dường như còn tốt hơn thường này một chút.
Những đan dược tầm tầm thường ngày rất khó bán, nhưng riêng lần này đã
được người ta mua sạch.
Bởi sự góp mặt của các sới bạc, phiên chợ hôm nay trở nên náo nhiệt hơn không ít, người đương nhiên là đông hơn nhiều. Đồng thời, bởi vì sắp
diễn ra thi đấu, tất cả đan dược đều bị người ta mua sạch để chuẩn bị
phòng ngừa chuyện không may.
Cứ như vậy, chẳng mấy chốc Bộ Tranh đã dọn quán.
"Chẳng phải Bộ tiểu sư đệ đây hay sao? Đã lâu không gặp, dạo này cuộc sống thế nào?"
Đúng lúc định dọn quán đi về, Bộ Tranh nghe thấy có người hỏi với giọng
điệu đầy quái gở. Giọng nói đó dường như nồng nặc mùi vị căm hận, hiển
nhiên là không có ý tốt với Bộ Tranh.
"Thì ra là Bộ sư huynh, dạo này đệ sống rất thoải mái a!" Phát hiện ra
kẻ đó chính là Bộ Hải Phong, Bộ Tranh lập tức ôm quyền hành lễ.
"Ngươi đương nhiên là thoải mái rồi, nghe nói vài ngày trước Tần Sương
còn tới chỗ ngươi chào tạm biệt." Khi nhắc đến điều này, giọng nói Bộ
Hải Phong sặc mùi đố kị, bởi vì Tần Sương chỉ chào tạm biệt có mỗi Bộ
Tranh.
"Đúng vậy a, Tần sư tỷ hình như đã quay về Thần Kiếm vương triều rồi,
không biết lúc nào mới quay trở lại." Bộ Tranh gật đầu, cố gắng nói
chuyện một cách hòa hoãn.
"Không biết lúc nào? Ha ha, hóa ra ngươi cũng không biết tới điều này,
Tần Sương thực sự chẳng coi trọng ngươi lắm nhỉ!" Bộ Hải Phong đột nhiên phá lên cười. Những uất hận lúc trước hắn phải hứng chịu, vào thời điểm này đột nhiên tan biến sạch sẽ.
"Vậy huynh có biết không?" Bộ Tranh hỏi.
"Ta biết rõ, ta đương nhiên là biết rõ, nàng đã trở về với gia tộc của
mình, sau này sẽ không bao giờ nữa còn đến cái nơi bé xíu này của chúng
nữa đâu." Bộ Hải Phong nói với thái độ tương đối kiêu ngạo, giống như
biết được điều đó là việc có thể khiến cho hắn rất đáng kiêu hãnh.
"Thì ra là như vậy a, Tần sư tỷ và huynh có quan hệ tốt hơn nhiều, tỷ ấy chẳng bao giờ nói với đệ những chuyện như thế này." Bộ Tranh nhìn Bộ
Hải Phong, thản nhiên nói.
". . ." Bộ Hải Phong lập tức mất tiếng, còn những người đi cùng với hắn thì cố nhịn không cười ra thành tiếng.
Nếu đúng là Tần sư tỷ coi trọng Bộ Hải Phong, vừa rồi hắn còn cần phải đố kị như vậy hay sao?
Mặc dù những người này đều là bạn bè của Bộ Hải Phong, nhưng diễn biến
như vậy đích thực là rất đáng xấu hổ, khiến cho người khác không thể
nhịn được phải phì cười, đồng thời những tiếng cười đó đã thực sự kích
thích thần kinh của Bộ Hải Phong, khiến cho hắn hết sức bực bội lẫn xấu
hổ.
"Ngươi. . . giỏi lắm. . ." Bộ Hải Phong chỉ tay vào Bộ Tranh, muốn nổi
giận nhưng lại không dám phát tác. Nếu như ra tay đấu với Bộ Tranh, hắn
sẽ mất hết thể diện, bởi vì Bộ Tranh chẳng qua chỉ là một đệ tử tạp
dịch.
Đồng thời, Bộ Tranh và mấy người Sở Hùng có quan hệ không tệ, hắn không
dám đắc tội với Sở Hùng. Nhưng nguyên nhân quan trọng nhất, Bộ Tranh rõ
ràng là người duy nhất của Thanh Vân Kiếm Phái được Tần Sương chào tạm
biệt, ngay cả Chưởng môn cũng không nhận được đặc cách này.
Có lẽ Bộ Tranh không hay biết, bởi vì dính dáng đến Tần Sương, gã thực
sự đã bị một số người chú ý trong thời gian ngắn. Nhưng tất cả mọi người chỉ cho rằng Bộ Tranh may mắn, hơn nữa nơi này lại không thuộc thế lực
của Tần Sương, bởi vậy chẳng có ai có ý định thân cận với Bộ Tranh.
"Hải Phong, đừng so bì với một một tên tiểu tạp dịch nữa, hay là chúng
ta đi đặt cược đi." Vào thời điểm này, một tên bạn của Bộ Hải Phong lên
tiếng.
"Đúng vậy, so bì với một tên tiểu tạp dịch chẳng khác gì tự hạ thấp thân phận, chúng ta đi đặt cược thôi. Mỗi một lần đặt cược của chúng ta phải bằng cả năm thu nhập của người khác. Còn hắn, có lẽ ngay cả tiền đặt
cược cũng không có." Một tên khác tiếp lời.
"Đúng vậy, là lỗi của ta, không nên lãng phí thời gian ở đây." Bộ Hải
Phong gật đầu nói, sau đó nhìn Bộ Tranh với vẻ khinh thường.
Nhìn thấy ánh mắt khinh thường của mọi người, Bộ Tranh sẽ có phản ứng
như thế nào đây? Sẽ cúi đầu chấp nhận sự khinh thường đó, hay là sẽ phản kháng lại?
Lần này, đương nhiên là --
"Ai dám bảo ta không có tiền đặt cược!" Bộ Tranh cả giận lớn tiếng, gã
lựa chọn phản kháng. Nếu như nhìn thấy cảnh tượng này, Tú Anh nhất định
sẽ giật bắn cả người, Bộ Tranh sao lại đâm đầu vào cờ bạc như vậy, gã có thể nào cam lòng hoang phí số tiền đó hay sao?
"Ôi!!!, đúng là không nhìn ra, ngươi còn có cả tiền đặt cược cơ đấy,
chúng ta thực sự mở to mắt muốn xem một chút, ngươi cược ai." Bộ Hải
Phong lại đổi giọng, nói như trêu ngươi.
Bộ Tranh chẳng thèm để ý đến Bộ Hải Phong, đi thẳng tới một sới bạc,
bảo: "Ta đặt cửa Lý Tú Anh, cược nàng ta xếp hạng năm mươi của đệ tử
ngoại môn."
". . ."
Sòng bạc đang huyên náo lập tức yên tĩnh, nhưng nguyên nhân không phải
vì nghe thấy cái tên Lý Tú Anh, người mang tên Lý Tú Anh có rất nhiều;
Hơn nữa, ở Thanh Vân Kiếm Phái, chưa có một Lý Tú Anh nào nổi danh đến
mức ai nghe cũng biết, cũng chẳng có một Lý Tú Anh nào tương đối xuất
chúng cả.
Nguyên nhân bọn họ im lặng là bởi vì phương thức đặt cược của Bộ Tranh,
không ngờ gã dám cá cược theo thứ hạng, hơn nữa còn là thứ hạng nằm ở
phía dưới. Nếu là mười thứ hạng đầu, có lẽ còn có người dám đặt cược
vào, một ăn một, nhưng những thứ hạng phía sau có độ biến động rất lớn,
hầu như không có bất cứ người nào dám nắm chắc.
Tỷ lệ người đặt cược theo phương thức này nhỏ đến mức không thể nhỏ hơn, bởi vậy, số tiền bồi cũng sẽ cao tương ứng.
"Ngươi xác định mua hạng thứ thứ năm mươi?" Chủ sới bạc hỏi. Vừa đúng
lúc hắn có mặt ở chỗ này để thu nhận tiền đặt cược, nhưng vấn đề là lần
đầu tiên có người cược theo phương thức này.
"Phải, chính là hạng năm mươi, tỉ lệ bồi là bao nhiêu?" Bộ Tranh gật đầu, sau đó hỏi.
"Nếu như ngươi là cược chính xác hạng năm mươi, tỉ lệ bồi sẽ là một ăn
một trăm, nhưng không được phép gian lận." Chủ sới bạc trả lời. Thông
thường, hắn ta sẽ không bao giờ nói câu 'không được phép gian lận' như
thế này, bởi vì dù muốn đánh bạc cũng phải có người nhận cược, cho dù
ngươi có muốn ăn gian, người khác cũng không đời nào cho phép.
Chẳng qua, cách đánh bạc như thế này của Bộ Tranh rất ít người chơi,
cũng chẳng có ai muốn nhận đặt cược cả, tỉ lệ bồi lại cao, bởi vậy chủ
sới bạc bắt buộc phải lên tiếng nhắc nhở gã một câu.