"Lai Phúc ca đã dạy ta, huynh ấy dạy ta rất nhiều thứ." Bộ Tranh trả lời, "Ngươi nhanh đi vào trong thử một chút xem sao."
"A. . . vào để làm cái gì?" Tú Anh gật đầu, sau đó cực kỳ cảnh giác đối
với cái trận pháp của Bộ Tranh. Không phải tiểu tử này muốn chơi xấu bản tiểu thư đấy chứ.
"Vào đi, thử cảm nhận xem có phải Linh khí đã nhiều hơn hay không, còn kém bao nhiêu so với bên chỗ của ngươi." Bộ Tranh nói.
"Ngươi đừng có nói trận pháp này của ngươi là Tụ Linh Trận đấy nhé. Nếu
đúng như vậy thì thật là. . . thật là. . . thật là nằm ngoài sức tưởng
tượng. Ta cảm thấy Linh khí trong trận pháp này của ngươi nhiều hơn rất
nhiều so với chỗ của ta." Ban đầu Tú Anh khinh thường, nhưng ngay sau
đó, sắc mặt đã biến đổi, lập tức biến thành vẻ mặt không thể nào tin
được.
"Nhiều hơn rất nhiều? Có phải ngươi đã lầm lẫn hay không, thực ra là
phải ít hơn rất nhiều mới đúng chứ." Bộ Tranh nghi ngờ nói. Gã không mấy tin tưởng vào bản thân. Cho nên, đến khi bảo Tú Anh đi vào thử cảm
nhận, gã chỉ dám hỏi là ít hơn bao nhiêu. Lúc nào gã cũng nghĩ mình kém
cỏi, mặc cảm bản thân còn rất nhiều điểm thua kém.
"Không nhầm đâu, ta cảm thấy ở chỗ này nhiều hơn bên chỗ của ta, có lẽ
là vì nguyên nhân bên chỗ ta có quá nhiều người a." Tú Anh lắc đầu, sau
đó đưa ra một lý do tương đối đáng tin cậy. Nàng ta tuyệt đối không tin
trình độ về mặt trận pháp của Bộ Tranh lại cao như vậy, còn cao minh hơn cả người đã bố trí trận pháp cho môn phái được.
Bộ Tranh biết trận pháp đã là điều khiến cho nàng ta giật bắn cả người.
Chỉ riêng điều này đã thừa đủ làm cho nàng ta bất ngờ rồi. Bởi vậy, nàng ta lại hỏi Bộ Tranh thêm một câu, gã học được bằng cách nào.
"Mỗi khi Luyện đan sẽ phải sử dụng đến trận pháp, cho nên Lai Phúc ca đã dạy ta, ngoài ra, ta xem thêm ở trong quyển sách này." Bộ Tranh đưa
quyển bí kíp trận pháp không có bất cứ một văn tự nào ra.
"Xem ra, ngươi xem hiểu đúng không?" Tú Anh cầm lấy quyển sách rồi mở
ra, "Này, ngươi thật sự xem hiểu được hả? Trong này không viết bất cứ
chữ nào, đúng rồi, không có chữ thì ngươi mới xem hiểu a."
Nhưng lúc này, Tú Anh cũng không quá coi trọng điều này, bởi vì những gì liên quan đến phương diện trận pháp, nàng ta gần như mù tịt. Bộ Tranh
có lợi hại đến thế nào cũng vậy, đằng nào nàng ta cũng không thể cảm
nhận được.
"Xem không hiểu tí nào a. Mặc dù bản thân ta biết người ta vẽ cái gì,
nhưng lại chẳng hiểu nó có tác dụng gì, phải thử nghiệm thì mới biết
được. Có vài hình vẽ, đến giờ ta vẫn còn chưa hiểu nổi." Bộ Tranh lời
ngay nói thật. Chẳng qua là gã không biết, bản thân có thể xem hiểu một
vài hình vẽ đã là điều kỳ diệu lắm rồi.
"Thì ra là ngươi chỉ có kiến thức nửa vời a. Tuy nhiên, ngươi cũng không cần phải tìm hiểu quá nhiều, thế này là đủ rồi. Sau này, ta sẽ tu luyện luôn ở chỗ này. Một mình một chỗ quả thật là tốt hơn cả một đám đông."
Tú Anh nói. Sau cùng, nàng ta khẳng định theo ý kiến chủ quan, trận pháp của Bộ Tranh có hiệu quả hơn so với của Yến Vân sơn trang, nguyên nhân
chính là vì nơi này chỉ có một người, đồng thời cũng cho rằng đó chẳng
phải là việc giỏi giang gì cả.
Mặc dầu vậy, nàng ta ngậm tăm chôn chặt bí mật này trong lòng, không cho người khác biết. Làm vậy có lẽ là ích kỷ a. Nàng ta chỉ muốn độc chiếm
chỗ tốt này. Thậm chí là tỷ muội có quan hệ tốt đến mấy, nàng ta cũng
không hề hé răng đề cập đến.
"Ờ, chắc hẳn là do nguyên nhân chỉ có một người. Được rồi, bây giờ ngươi có thể bắt đầu đọc quyển bí kíp kia cho ta nghe rồi đấy." Bộ Tranh gật
đầu, tuyệt đối tán thành với cách suy nghĩ này. Gã chưa bao giờ nghĩ
mình giỏi hơn người khác. Người khác có thể thành lập trận pháp cho
nhiều người cùng sử dụng một lúc như vậy, còn mình thì chỉ có mỗi một
người. Có lẽ, đây chính là sự thua kém.
Tuy nhiên, bản thân mình cũng chỉ cần như vậy là đã đủ rồi. Sau này,
mỗi khi tu luyện sẽ vẽ một trận pháp. Nhưng tốt nhất vẫn cứ phải tìm
biện pháp để giúp cho bản thân có thể mang theo Tụ Linh Trận bên mình.
Đương nhiên, đây mới chỉ là ý tưởng, đợi khi nào có thời gian có điều
kiện sẽ nghiên cứu sau.
"Được rồi, ta đã quên mất việc này. Quy Nguyên tâm pháp, tổng cộng có
bảy quyển sách, cao nhất có thể tu luyện tới cảnh giới Lục. . . Lục. . . Lục Mạch? Không phải chứ, có thật không vậy?" Lúc Tú Anh mở trang đầu
tiên ra, sau khi xem qua lời giới thiệu bên trong, nàng ta ngây người
như gà gỗ.
"Sao thế?" Bộ Tranh thực sự không hiểu nhiều lắm về nội dung của đoạn giới thiệu này, cho nên gã cảm thấy rất ngờ vực.
"Ngươi không biết đâu, võ học tối cao của Thanh Vân Kiếm Phái chúng ta
cũng chỉ có thể giúp tu luyện tới cảnh giới Ngũ Mạch. Nhưng quyển bí kíp này lại nói có thể giúp tu luyện tới cảnh giới Lục Mạch, vậy thì chí ít nó cũng phải là võ học Lục tinh, nếu như lời giới thiệu đó là thật!" Tú Anh nhìn chằm chằm quyển Quy Nguyên tâm pháp trên tay. Nàng ta tỏ ra
hết sức ngờ vực. Quyển bí kíp này cơ bản được coi như là thứ Bộ Tranh
nhặt được, nhưng không ngờ lại là một quyển võ học lục tinh, hơn nữa lại còn là tâm pháp. Việc này khiến cho người khác cảm thấy dường như không có khả năng xảy ra.
Chẳng qua, hôm nay nàng ta hình như đã gặp rất nhiều việc không có khả
năng xảy ra, có lẽ không có khả năng cũng có nghĩa là có khả năng.
"Chúng ta luyện thử một chút chẳng phải sẽ biết hay sao." Bộ Tranh rất
thản nhiên trả lời. Gã không biết tâm pháp như thế này không thể tùy
tiện tu luyện ư, nếu như là gặp phải quyển thiếu hụt hoặc là bị làm giả
một phần nào đó, thì bất cứ lúc nào cũng có thể tẩu hỏa nhập ma.
Hiện giờ, Tú Anh cũng mới chỉ học vỡ lòng, trong trường hợp chưa biết
thật giả ra sao nhưng vẫn cắm đầu vào tu luyện. Rất may là bản Quy
Nguyên tâm pháp là chân thật, hơn nữa, nếu so với tâm pháp của Thanh Vân Kiếm Phái thì nó cao minh hơn rất nhiều.
"Tốt thôi, vậy ta sẽ bắt đầu đọc mấy quyển đầu tiên cho ngươi nghe,
ngươi nghe nha. . ." Tú Anh bắt đầu đọc. Nàng thừa biết Bộ Tranh có trí
nhớ hơn người, trên cơ bản nghe một lần là ghi nhớ. Chỉ có một điều duy
nhất khó hiểu, tại sao gã lại không biết chữ, hơn nữa còn hoàn toàn
không nghe hiểu một số văn tự.
". . ." Khi nghe đọc quyển sách đầu tiên, trên phương diện kiến thức về
tu luyện, Bộ Tranh hóa ra lại có thể nghe hiểu một chút. Gã phát hiện ra hình như mình đã đi lầm đường. Sau khi tu luyện xong Nhất Mạch, ai cũng sẽ bắt đầu tu luyện hai mạch cùng một lúc.
Tuy nhiên, giờ mới biết điều này cũng chẳng có tác dụng gì. Mình cũng đã luyện qua rồi, đã sắp bắt đầu tu luyện hai mạch cùng lúc.
Càng nghe, đầu Bộ Tranh càng phình to. Nhất là khi bắt đầu nghe đọc đến
quyển thứ hai, gã lập tức hoàn toàn không hiểu được cái gì. Cái gì mà Hư Hoài Nhược Cốc, cái gì mà Luyện Hư Hóa Thần, những khẩu quyết đó khiến
cho gã không biết đâu mà lần.
"Thôi, ngươi tự mình luyện đi. Quyển sách này tặng luôn cho ngươi, còn
ta vẫn cứ luyện theo cách của mình." Cuối cùng, Bộ Tranh đành phải từ
bỏ. Gã thực sự không muốn học thuộc lòng đoạn văn tự này, cảm thấy nếu
cứ tiếp tục chỉ tổ lãng phí thời gian, bởi vì bản thân chẳng hiểu tí gì.
"Tặng cho ta?" Tú Anh ngẩn ngơ. Tuy nhiên, nếu suy nghĩ cho kỹ, từ đầu
Bộ Tranh đã có ý định nhờ nàng ta đọc hộ quyển bí kíp này, vậy đã chứng
tỏ là muốn chia sẻ nó với nàng ta, cũng chẳng khác gì là đã tặng cho
nàng ta rồi.
"Ừm, tặng cho ngươi đó, ta từ bỏ, bởi nghe mà chẳng hiểu nổi. Không bằng thế này, đến khi nào hiểu rõ tất cả, ngươi hãy giải thích cho ta nghe." Bộ Tranh gật đầu, không một chút bận tâm nói, rồi chuẩn bị sang bên kia xem xét cái trận pháp mời mới thiết lập. Gã cảm thấy loại trận pháp này thật sự rất hữu ích. Cái Tụ Linh Trận vừa rồi chẳng qua chỉ để sử dụng
tạm thời, đồng thời cũng có một vài chỗ cần phải cải tiến.
"Có nói thì ngươi cũng chẳng hiểu được. . ." Tú Anh khẽ cắn môi. Trước
kia cũng y như vậy, nếu như có thể chỉ dạy, Bộ Tranh đâu phải đến giờ
mới bắt đầu tu luyện, đợi một chút, bắt đầu tu luyện?
"Đúng rồi, lần trước người học được bằng cách nào?" Tú Anh đột nhiên nhớ tới việc này.
"Vợ của ta dạy, nàng vận khí trong người ta hướng dẫn, vậy là ta biết." Bộ Tranh trả lời.
"Dẫn đường, đây thực sự là một biện pháp hay. Nhưng muốn làm được điều
đó thì không hề dễ dàng, ta vẫn chưa đủ khả năng. Cho dù ta học xong tâm pháp này, cũng phải đợi sau nữa mới có thể dạy lại ngươi." Tú Anh bỏ
qua những gì liên quan đến "Vợ". Tuy nhiên, phương pháp xử lý mà Bộ
Tranh đã nói đích thực là có thể thực hiện được. Trong trường hợp không
thể dạy bằng lời, thì đành phải đích thân dẫn đường thôi.
Vấn đề là việc dẫn đường này không phải cứ muốn là làm được, cần phải có công lực rất cao mới có thể thực hiện được.