"Ngươi có thể nghĩ như vậy thì tốt rồi. Thật ra, nếu như có thể vứt bỏ cơ hội
được vào một thế lực lớn, có thể nói những chuyện khác đều là tin tốt
đối với bản thân ngươi. Đến giờ, những vị cô dì chú bác của ngươi bỗng
nhiên có lương tâm, đã để toàn bộ gia sản của mấy nhà lại cho ngươi. Bây giờ, tốt xấu gì ngươi cũng đã trở thành tiểu thổ hào của thôn chúng ta
rồi." Tú Anh vừa cười vừa nói.
"Thật sự? Không ngờ lại có ích lợi này a, đây quả thật là tin tốt a."
Hai mắt Bộ Tranh phát sáng. Đối với gã, có lẽ cơ hội được vào một thế
lực lớn là quá xa vời, không thể nào bằng hiện thực thu được những món
gia sản như thế này.
Người ta có thể đánh giá gã là người thiển cận, nhưng cũng có thể nói là biết thế nào là đủ mới hạnh phúc.
"Ngươi định khi nào thì trở về. Lễ mừng năm mới năm ngoái, ngươi đã
không về, giờ ngươi cũng chẳng còn người nhà nào nữa, ngươi còn định về
nữa không?" Tú Anh hỏi.
"Linh vị của cha mẹ, ta đã mang tới đây hết rồi, về cũng không chẳng có ý nghĩa gì. Đến khi nào rảnh ta sẽ về sau, giờ kiếm tiền quan trọng hơn." Bộ Tranh lắc đầu trả lời. Gã thực ra chỉ lẻ loi có một mình. Cha mẹ chỉ có duy nhất một đứa con là gã, đương nhiên gã phải mang theo linh bài
bên người, thỉnh thoảng thắp hương, làm một vài món đồ cúng, trò chuyện
dăm ba câu với hai người...
Hơn nữa, công việc của Luyện Đan Phong rất bề bộn, chẳng còn dư lại mấy
thời gian để gã tranh thủ trở về. Bởi vậy, gã dứt khoát không quay về
luôn cho rồi.
"Nơi đây chính là Luyện Đan Phong, bình thường chỉ có một mình ta. Sau
này, cứ lúc nào rảnh ngươi hãy đến chỗ của ta. Ở đây rất yên tĩnh, rất
thích hợp cho việc tu luyện của ngươi." Bộ Tranh nói, sau đó bắt đầu
giới thiệu mọi thứ cho Tú Anh biết, mặc dầu chẳng có mấy thứ đáng được
giới thiệu.
"Ừ, không tệ a. Tuy rằng ở đây không có tiền đồ nào hết, nhưng được cái
yên tĩnh, đáng tiếc là Linh khí thiếu hụt một chút. Nếu như nhận lời
ngươi tu luyện ở đây, tốc độ sẽ chậm hơn rất nhiều so với chỗ của ta."
Tú Anh lên tiếng.
"? ? Cái gì, Linh khí không giống nhau hay sao? Tại sao ta lại cảm thấy
không khác nhau gì mấy." Bộ Tranh nghi ngờ thốt lên. Gã vừa mới đi về từ bên chỗ Tú Anh, không hề cảm thấy Linh khí bên đó nhiều hơn chút nào.
Tú Anh gật đầu, trả lời: "Ở bên ngoài thì như nhau cả, nhưng bên trong
lại có điểm môn đạo, nơi chúng ta tu luyện có một cái Tụ Linh Trận, có
thể tập trung được nhiều Linh khí hơn."
"Tụ Linh Trận?" Bộ Tranh bắt đầu suy ngẫm. Gã biết rất nhiều trận pháp,
nhưng lại chẳng biết tên của chúng là gì, không biết Tụ Linh Trận mà Tú
Anh nhắc đến thực ra là có hình dạng như thế nào.
Còn một điều nữa, thì ra mình và những người khác lại hơn kém nhau nhiều như vậy. Người ta lúc nào cũng tu luyện ở bên trong Tụ Linh Trận, còn
mình thì lại ở vòng ngoài, lại còn tưởng rằng Linh khí ở chỗ này nhiều
hơn rất nhiều so với ngoài kia, tất cả mọi người đều cùng tu luyện trong một hoàn cảnh giống nhau nữa chứ.
"Ừm, Tụ Linh Trận càng tốt thì càng có thể tập trung được nhiều Linh
khí. Mặc dầu ở chỗ của ta chỉ là một cái tương đối bình thường, nhưng
tốc độ tu luyện nhanh hơn rất nhiều. Ngươi nhìn ta mà xem, giờ đã là
Nhất Mạch thất trọng thiên rồi đấy." Tú Anh thả ra một chút khí tức, để
cho Bộ Tranh cảm nhận một chút. Nhưng Bộ Tranh lại không có biểu hiện
gì, thậm chí ngay cả những gì Tú Anh đã nói cũng lọt vào tai, gã còn
đang suy tư.
"Có muốn xem Thanh Vân Kiếm Pháp của ta một chút hay không. Ta sẽ biểu
diễn ba chiêu mới mới học xong." Tú Anh lại nói tiếp, sau đó bắt đầu múa kiếm. Nhưng ngay sau đó, nàng ta đã phát hiện ra Bộ Tranh chẳng để ý gì tới mình, mà chỉ ngẩn người đứng nguyên một chỗ.
"Bộ Tranh, ngươi đang nghĩ gì thế?" Tú Anh có phần bực bội hỏi, sau đó tra kiếm vào trong vỏ.
"A, ta suy nghĩ đến Tụ Linh Trận. Ta nghĩ là mình biết Tụ Linh Trận mà
ngươi nói là cái gì, có phải là như thế này không..." Đến lúc này, Bộ
Tranh lấy thanh kiếm đen ở trong Càn Khôn Giới ra, vẽ lên trên mặt đất
với tốc độ rất nhanh, đồng thời cũng rất đẹp mắt, đủ khiến cho Tú Anh
vừa mới nhìn đã ngây người ra.
"Đợi một chút, Càn Khôn Giới? Bộ Tranh, tại sao ngươi lại có Càn Khôn
Giới. Đến giờ, ngay cả Túi Càn Khôn ta còn chưa có nữa là, đang thắt
lưng bóp bụng chuẩn bị mua một cái." Sau khi tỉnh táo lại, Tú Anh lập
tức nhìn chằm chằm vào Càn Khôn Giới của Bộ Tranh, hết sức hâm mộ.
Lúc trước, khi Bộ Tranh lấy sách ra, nàng ta không nhìn thấy, cứ tưởng
là gã rút từ trong ngực ra. Đến khi gã lấy thanh kiếm đen ra, nàng ta
mới tận mắt nhìn thấy rõ ràng.
"Đổi được đấy. Nếu ngươi muốn, ta có thể giúp ngươi kiếm được một cái.
Buổi tối cứ đến chợ phiên của sư môn, ở chỗ đó có người bán, có thể đổi
bằng đan dược. Vừa khéo ta có một loại đan dược rất lợi hại, sau khi ăn
vào có thể gia tăng mấy tháng công lực, dùng nó đổi lấy một cái Túi Càn Khôn thì không có vấn đề gì." Bộ Tranh trả lời không một chút đắn đo,
trong khi vẫn tiếp tục vẽ trận pháp ở trên mặt đất. Diện tích trận pháp
rất lớn, bán kính khoảng chừng một trượng có thừa.
"A, đừng có lãng phí! Đưa đan dược cho ta ăn, chỉ cần tăng thực lực lên
là ta có thể thăng lên làm đệ tử phổ thông." Tú Anh lập tức thốt lên.
Nếu đã đan dược có tốt như vậy thì tội gì phải đi đổi Túi Càn Khôn a,
ta tình nguyện bỏ qua.
"Được rồi, cho ngươi a, tổng cộng có mười viên, hai chúng ta mỗi người
một nửa." Bộ Tranh nói. Khi đối xử với Tú Anh, gã vẫn luôn rất hào
phóng, bởi vì bản thân muốn cầu cạnh nàng ta. Hơn nữa, những thứ chưa
kịp bán lấy tiền, hoặc là không phải dùng tiền để mua, đương nhiên là gã chưa bao giờ coi trọng.
"Mỗi người một nửa hóa ra lại là năm viên mà không phải là một. Chẳng lẽ có nghĩa là đan dược này của ngươi là loại có thể sử dụng lặp hay sao?" Tú Anh giật mình kinh ngạc. Nàng ta cứ nghĩ rằng đan dược của Bộ Tranh
chỉ là loại dùng duy nhất một lần, không ngờ hóa ra lại là loại có thể
lặp lại.
Đương nhiên Tú Anh yêu thích loại có thể sử dụng lặp lại, bởi vì như
vậy, nàng có thể đẩy mạnh tiến độ tu luyện của mình lên nhiều hơn.
Trong số đệ tử ngoại môn, nàng ta chỉ được xếp vào loại bình thường,
đúng vậy, vẫn chỉ là bình thường. Nhưng, nếu như có thể gia tăng tốc độ
tu luyện, như vậy sẽ vượt lên trên mức bình hơn rất nhiều. Nếu như Bộ
Tranh đủ khả năng cung cấp đan dược cho mình, nàng ta có thể vươn lên
những hạng đầu.
Có lẽ, Tú Anh không có khả năng nào gặp được vận may, bởi vì vận khí của nàng thật sự quá mức bình thường.Nhưng, có lẽ Bộ Tranh lại chính là vận may của nàng ta. Từ Bộ Tranh, nàng ta có thể nhận được một số thứ không tầm thường.
Không chỉ là đan dược này, mà còn cả Quy Nguyên tâm pháp kia nữa...
"Đúng vậy a, là loại có thể lặp lại, tầm nửa tháng mới có thể sử dụng
một lần. Giờ có lẽ ngươi sẽ tu luyện nhanh hơn một chút." Bộ Tranh vừa
nói vừa tiếp tục vẽ nốt cái trận đồ trên mặt đất.
"Nửa tháng, có thể thêm mấy tháng công lực, đan dược này quá nghịch
thiên a. Ngươi chế ra bằng cách nào thế?" Tú Anh hỏi. Đối với nàng, có
thể nói loại đan dược này đích xác là rất nghịch thiên, cho dù là Thanh
Vân Kiếm Phái cũng chưa chắc đã có được.
"Gia tăng mấy tháng công lực có gì đáng nói đâu. Đây là loại ta vừa mới
luyện chế thành công đấy, đáng tiếc là tài liệu khó kiếm, giờ đã hết
sạch rồi, lần sau đi vào di tích cổ không biết có còn nữa hay không."
Bộ Tranh thản nhiên trả lời, giống như mình chỉ mới làm được một việc
chẳng có gì là quan trọng vậy.
Đối với Bộ Tranh, có lẽ gia tăng mấy tháng công lực và gia tăng mười ngày công lực cũng đều như nhau cả...
"Chính ngươi luyện chế?" Tú Anh giật bắn người. Ánh mắt nhìn Bộ Tranh giống y như vừa mới nhìn thấy một người hoàn toàn xa lạ.
"Nói nhảm, nếu không phải vậy thì ngươi cho rằng ta làm cái gì ở Luyện
Đan Phong đây. Được rồi, vào trong thử xem." Sau khi trả lời một câu, Bộ Tranh nói tiếp bằng ngôn ngữ ra lệnh, đồng thời chỉ tay vào chính giữa
cái trận pháp mình vừa vẽ.
"Vào Luyện Đan Phong là biết luyện đan sao? Ngươi hoàn toàn mù chữ a, có người dạy ngươi phải không?" Tú Anh tương đối bất ngờ. Dù là kẻ mù chữ
nhưng không ngờ Bộ Tranh lại biết luyện đan. Nhưng quan trọng nhất là ai đã cướp đoạt công dụng của chính mình, trước đây nàng ta luôn là người
chịu trách nhiệm chỉ dạy Bộ Tranh mọi thứ.