"Cái gì? Thế lực hùng mạnh của thế lực cấp Hoàng? Ngươi khẳng định?" Mã Linh Nhi vừa nghe thấy nhắc đến thế lực cấp Hoàng, lửa giận trong lòng lập
tức tắt ngấm. Lại là thế lực cấp Hoàng! Lúc trước Linh Bảo Tông đã cho ả thấy một thế lực cấp Hoàng mạnh đến nhường nào. Đến bây giờ nghe nói là thế lực hùng mạnh trong đó, vậy thì càng không đủ lực đối đầu.
"Vâng, nghe đâu, bọn họ còn có quan hệ máu mủ với một một người lãnh đạo đầy quyền thế trong thế lực đó. Nếu đối phó với bọn họ còn khó khăn hơn cả bắt người ta giao Bộ Tranh ra." Lý Lương nói.
Bộ Tranh chỉ là một đệ tử tạp dịch của một Linh Bảo Tông xếp hạng làng
nhàng trong thế lực cấp Hoàng, còn người Bộ gia chính là thành viên quan trọng của một thế lực hùng mạnh trong thế lực cấp Hoàng. Thế lực đó
cũng hoàn toàn đáng để bọn họ phải ngẩng đầu lên mà nhìn giống như đang
nhìn Linh Bảo Tông hiện giờ, thậm chí còn phải nhìn lên cao hơn.
Không ngờ thân thế Bộ Tranh lại liên quan đến một thế lực hùng mạnh đến
thế. Cái gã Bộ Tranh này rút cuộc là ngươi như thế quái nào?
"Vậy tại sao Bộ Tranh. . ." Mã Linh Nhi ngẩn ngơ, rất lâu sau mới nêu ra một vấn đề đáng ngờ. Nếu như Bộ Tranh có người thân như thế, vì sao gã
còn ở lại nơi này làm một tên đệ tử tạp dịch bé con con.
"Chỉ vì gã không được người thân của mình thừa nhận, bảo rằng cha gã là
con rơi. Quan hệ giữa hai bên rất tệ." Lý Lương nói ngay.
"Cục tức này của ta phải nuốt trôi bằng cách nào đây?" Mã Linh Nhi ngẩn
ngơ. Bất kể quan hệ giữa hai bên như thế nào, xuống tay với người thân
của Bộ Tranh là việc không có khả năng thực hiện.
"Trị khỏi chấn thương, một lần nữa gia nhập vào thế lực cấp Hoàng. Đến
lúc ấy, ngươi tự sẽ có cơ hội." Vị Trưởng lão bình thản nói. Có đôi khi, nếu muốn giải quyết vấn đề, tốt nhất vẫn phải dựa vào chính mình.
"Đó là điều đương nhiên. Bạn bè thân cận của gã thì sao?" Câu đầu tiên
của Mã Linh Nhi là để đáp lại lời của vị Trưởng lão, còn câu sau là để
hỏi Lý Lương.
"Bạn bè. . . Những người đó cùng lắm chỉ được coi là quen biết. Từ nhỏ
gã đã không cha không mẹ, một mình ở trong một ngôi miếu đổ nát trên
núi, không ai qua lại với gã cả." Lý Lương lắc đầu. Mặc dù có một số
người có quan hệ không tệ với Bộ Tranh, nhất là Tú Anh, nhưng mấu chốt
là hắn không muốn liên lụy đến người khác, cho nên không chịu nói thật.
Hơn nữa, thực ra quan hệ giữa Tú Anh và Bộ Tranh cũng chỉ tương đối tốt, không thể coi là quá mức thân thiết. Ít ra, trong mắt người đời, có
khối người quan hệ với nhau tốt hơn hai người họ, trong thôn cũng có
không ít. Những người được gọi là có quan hệ tốt thì sẽ họp thành nhóm
với nhau, có tới vài nhóm, nhưng trong số những nhóm đó không có chỗ cho Bộ Tranh.
". . ." Mã Linh Nhi câm lặng. Ả chợt phát hiện ra, Bộ Tranh hóa ra là kẻ rất khó chơi. Không tìm được điểm điểm đột phá để phát tiết, sau này ả
cũng chỉ có thể dựa vào chính mình, nhất định phải trở thành người của
thế lực cấp Hoàng, sau đó sẽ dạy dỗ cho tên đệ tử tạp dịch Bộ Tranh đến
nơi đến chốn.
Không còn cách nào khác, Mã Linh Nhi đành phải chấp nhận sự thật này.
Thời gian sẽ không chờ đợi ai, ả không dưng lãng phí mất một khoảng thời gian để dưỡng thương. Hiện giờ, nếu như thời gian có thể quay trở lại,
Mã Linh Nhi nhất định lựa chọn không xung đột với Bộ Tranh, bởi vì điều
đó chẳng có lợi gì cho ả cả.
Có lẽ đây cũng là một bài học, giúp cho ả hiểu ra, thiên hạ to lớn hạng
người nào cũng có. Người mà bản thân không trêu chọc vào được có vô
khối. Cho dù ả vẫn có thể trêu chọc, nhưng chưa chắc sẽ luôn mang tới
một lợi ích nào đó, mà trái lại, có khả năng sẽ mang tới ác mộng, Bộ
Tranh chính là một ví dụ điển hình.
Bởi vậy, làm người tốt nhất là ít thể hiện một chút, đừng có đi chọc ngoáy lung tung. . .
Tuy nhiên, nếu hỏi ả sau này có tìm Bộ Tranh để trả thù hay không, ả
nhất định sẽ gật đầu. Cách nghĩ thay đổi là việc nên làm, về sau cố gắng ít thể hiện mình cũng là việc cần thiết. Nhưng mối ân oán này đã nảy
sinh, vậy cứ để cho nó tiếp tục tồn tại.
. . .
Ngày hôm nay, bầu trời trong xanh vạn dặm không một bóng mây. Bộ Tranh
dậy từ sớm tinh mơ, những người khác cũng vậy, bởi vì hôm nay là ngày
khởi hành trở về Linh Bảo Tông.
Bộ Tranh tương đối hưng phấn. Gã muốn nhìn xem Linh Bảo Tông này rốt cục là có gì khác với Thanh Vân Kiếm Phái. Cụ thể hơn, thiết bị luyện đan,
hoặc là kỹ thuật luyện khí của Linh Bảo Tông có phải tốt hơn một cấp hay không,. . .
Tất cả những điều đó đều làm cho Bộ Tranh hưng phấn. Gã hận không thể
lập tức bay đến Linh Bảo Tông ngay, nhưng điều đó đương nhiên không thể
nào xảy ra. Mặc dù là thế lực ở ngay gần Thất Tinh Quốc, nhưng Linh Bảo
Tông vẫn cách Thất Tinh Quốc tương đối xa, dù có bảo rằng xa gấp đôi
khoảng cách từ đây tới Thanh Vân Kiếm Phái cũng không ngoa.
Từ Thanh Vân Kiếm Phái tới nơi đây mất năm ngày, như vậy cho dù Huyền
Không Thuyền của Linh Bảo Tông có nhanh hơn nữa thì cũng phải mất hơn
mười ngày mới có thể về đến nơi. Vấn đề này, Bộ Tranh đã hỏi thăm từ
trước, câu trả lời chính là -- mười ngày nữa.
Lúc lên đường, Bộ Tranh và hầu hết mọi người khởi hành trước tới bãi đáp để lên Huyền Không Thuyền của mình. Nhưng khi leo lên Huyền Không
Thuyền, họ chợt phát hiện ra Lý Trí đã đứng chờ sẵn ở đó từ bao giờ.
Người đi trước một bước lại đến chậm hơn người đi sau, trong khi đó
người đi trước lại không hề phát hiện ra. Phải chăng là người khởi hành
trước đi quá chậm?
Đương nhiên là do mấy người Lý Trí đi quá nhanh. Họ chạy Huyền Không Xa
tới đây, cho nên dù có xuất phát chậm hơn một chút nhưng vẫn đến nơi sớm hơn đám người Bộ Tranh đi bộ.
"Người đã đến đủ rồi, vậy thì khởi hành thôi. Cầm lấy lệnh bài của ta!" Lý Trí lại đưa lệnh bài của mình cho Hắc Hùng.
Lại là lệnh bài? Chẳng lẽ lệnh bài còn có thể dùng để điều khiển thuyền hay sao?
Bộ Tranh ôm mối nghi ngờ bám sát theo Hắc Hùng đi vào. Dù sao cũng không có quy định bắt buộc phải ở trên boong thuyền.
Chẳng mấy chốc, mối nghi ngờ của Bộ Tranh đã được giải đáp. Cái lệnh bài đó đích thật là có thể dùng để điều khiển thuyền, chính xác hơn là dùng để mở trận pháp của nó. Công dụng của nó không khác gì một chiếc chìa
khóa, không có nó thì không khởi động thuyền được.
Đây không phải là trường hợp cá biệt, những chiếc Huyền Không Thuyền đều như vậy cả. Với một vậy quý giá như Huyền Không Thuyền, lại thường
xuyên đậu ở bên ngoài, cho dù có người trông coi cũng không thể quá yên
tâm, thông thường người ta luôn có chìa khóa của riêng mình.
Chìa khóa đó có thể là bất cứ một trận khí nào đó, nhưng có cùng một công dụng là dùng để mở khóa trận pháp.
Giữa vô số loại trận pháp, có một loại có thể gọi là trận pháp phong ấn. Loại trận pháp này được phổ biến rộng khắp, có thể phong ấn được đủ mọi thứ, ví dụ như một vật bất kỳ, ví dụ như một người nào đó, thậm chí một loại vô hình như nội lực, . . . Chỉ cần là thứ có mặt trên đời là có
thể phong ấn được. Còn những thứ hiện giờ chưa phong ấn được, lý do chỉ
là vì trận pháp thích hợp còn chưa được sáng tạo ra.
Loại trận pháp phong ấn này dùng để phong ấn trận pháp. Đầu tiên người
ta phong ấn trận pháp cần phong ấn, sau đó lại dùng trận pháp để mở
phong ấn đó ra. Đây là nguyên lý chìa khóa của trận pháp, đại bộ phận
chìa khóa để mở trận pháp đều hoạt động theo nguyên lý này.
Trở lại chuyện chính. Dưới sự chứng kiến của Bộ Tranh, cái lệnh bài đó
được nhét vào một cái lỗ có sẵn, sau đó cái lỗ lập tức phát ra một tia
sáng di động. Tia sáng đó chạy theo một đường dẫn đã được thiết lập sẵn, sau đó trận pháp bắt đầu lần lượt phát sáng từng cái một. Quần thể trận pháp trước mặt đã khiến cho Bộ Tranh ngây người ra một thoáng, lý do
chỉ là vì số lượng của chúng thật sự là quá nhiều.
Khi đi Huyền Không Thuyền lần trước, Bộ Tranh chưa từng bước chân vào
phòng lái của nó. Đây là lần đầu tiên gã được tận mắt nhìn thấy phòng
lái của một chiếc Huyền Không Thuyền, cũng là lần đầu tiên nhìn thấy một tổ hợp trận pháp cùng hoạt động một lúc với số lượng nhiều như vậy.
Trước kia, những trận pháp mà Bộ Tranh quan sát, nghiên cứu đều chỉ là
trong sách vở, hơn nữa còn thiếu hẳn phần chú giải. Được thực tế chứng
kiến như lúc này đã khiến cho gã rơi vào trạng thái mê mẩn, thầm suy
tính đến tất cả các công dụng của trận pháp, kể cả những biến hóa có
thể phát sinh khi nhiều trận pháp được tổ hợp lại.