"Nếu muốn xem, ngươi cứ ở lại mà xem, nhưng không được quấy rầy người khác,
cũng không thể chạm tới bất cứ vật gì trong này." Hắc Hùng đương nhiên
đã nhìn thấy Bộ Tranh. Ngay từ lúc Bộ Tranh bắt đầu bám theo mình thì
hắn đã biết rồi. Đến lúc này, khi nhìn thấy biểu hiện đó của Bộ Tranh,
hắn cũng không lấy làm ngạc nhiên.
Lần đầu tiên nhìn thấy có nhiều trận pháp như vậy, rất nhiều người sẽ
giật mình. Người nghiên cứu trận pháp sẽ trở nên si mê, còn người không
biết gì thì sẽ ngây người trước trước cảnh tượng đẹp mắt đó.
Không thể không nói, lúc toàn bộ trận pháp sáng lên đích xác là rất đẹp
mắt, hoàn toàn có thể sánh ngang với cảnh tượng pháp hoa nở rộ trên bầu
trời.
"Vâng, đệ biết rồi." Bộ Tranh gật đầu, mắt vẫn nhìn chằm chằm vào trận
pháp trước mặt. Đồng thời, gã lập tức liên tưởng tới một trận đồ trong
quyển bí kíp trận pháp, dường như nó có vài nét tương đồng với trận pháp này. Nhưng trận đồ đó phức tạp hơn nhiều, số lượng trận pháp bên trong
cũng nhiều hơn rất nhiều.
Có một số chỗ, lúc trước Bộ Tranh vẫn còn mù mờ, nhưng đến giờ thì đã
hiểu ra. Trận đồ đó nhiều khả năng chính là một bản thiết kế cái khung
trận pháp của Huyền Không Thuyền. Gã tin chắc, cách thiết kế này chắc
hẳn không chỉ có một loại. Bởi vì mục đích sử dụng khác nhau, cách sắp
đặt trận pháp cũng sẽ khác nhau tương ứng.
Bộ Tranh có một cảm giác, nếu như mình dựa theo bản trận đồ này để chế
tạo Huyền Không Thuyền, có lẽ tốc độ của nó sẽ nhanh hơn loại hiện thời
rất nhiều, hơn nữa, lực nâng cũng sẽ lớn hơn khá nhiều.
Lực nâng tăng lên, cũng có nghĩa là tải trọng tăng lên. Đây là tiêu chí quan trọng nhất của Huyền Không Thuyền.
Tuy nhiên, đó chỉ hoàn toàn là cảm giác của riêng mình, Bộ Tranh không
dám chắc có phải là sự thật hay không. Bộ Tranh có lẽ không thể nào chế
tạo được Huyền Không Thuyền, bởi vì gã không có đủ tài lực vật lực để
làm việc đó.
Tốt nhất vẫn cứ là thành thật yên phận làm những gì mình cần làm, học
một vài cách thức luyện khí, chế tác một vài trận khí nho nhỏ bán kiếm
tiền.
Cả ngày hôm nay, Bộ Tranh đều ở lỳ trong phòng lái, đói bụng thì gặm
lương khô mình mang theo sẵn. Suốt một ngày, gã hoàn toàn đắm chìm trong sự huyền diệu của trận pháp ở nơi đây, hoàn toàn không rời khỏi vị trí
một bước.
Tình trạng này giống như đã lĩnh ngộ ra một vài điều gì đó. Nếu như ai
chú ý tới gã, có lẽ người đó sẽ kinh ngạc. Nhưng gã đứng lỳ ở đó cả
ngày, cùng lắm cũng chỉ được người ta liếc mắt qua đôi ba lần, chẳng một ai thèm quan tâm.
Chẳng cần biết người khác đánh giá mình ra sao, trong tâm trí Bộ Tranh
đã hiện lên một vài trận pháp, thậm chí còn xuất hiện một vài loại tổ
hợp trận pháp. Kế đó, tâm trí gã tự động mô phỏng ra hiệu quả của các
loại tổ hợp trận pháp đó. Sau khi bị gã loại bỏ mấy loại thì chỉ còn lại một tổ hợp duy nhất.
Tuy nhiên, Bộ Tranh không có ý định vẽ cái tổ hợp duy nhất đó ra cho
người khác xem. Nếu không, tổ hợp trận pháp đó nhất định sẽ tạo ra một
cơn chấn động vang dội, sẽ khiến Lý Trí phải thét lên thiên tài, sau đó
cưỡng ép thu Bộ Tranh làm đồ đệ. Tương lai, đãi ngộ trong môn phái của
Bộ Tranh sẽ cao vọt, và rồi gã sẽ trở thành người có tiền đồ sáng lạn
nhất Thiết Mộc Đường.
Bởi vì tổ hợp trận pháp duy nhất đó, cũng chính là bản cải tiến cái
khung trận pháp, sẽ đẩy cao tính năng của Huyền Không Thuyền lên vài
lần. Kết quả đó đương nhiên sẽ làm cho người khác phải kinh ngạc.
Đáng tiếc, hiện giờ không thể nào thử nghiệm cải tiến đó được, bởi Bộ
Tranh không có tài liệu liên quan. Cho nên, trừ phi chế tạo Huyền Không
Thuyền cho chính mình, nếu không gã sẽ không bao giờ sử dụng đến tổ hợp
đó.
Bộ Tranh không quá coi trọng một bản tổ hợp trận pháp như thế, bởi vì đó chỉ là lý thuyết mà hiện giờ gã không có khả năng biến thành hiện thực. Không có khả năng biến thành hiện thực cũng có nghĩa là không làm được, không làm được lại chẳng khác nào là vô dụng, chẳng khác nào không thể
biến nó thành tiền.
Vì vậy, Bộ Tranh lập tức đi nghỉ ngơi, đắm chìm vào tu luyện. . .
Mười ngày sau, Bộ Tranh cảm nhận được sự hiện hữu của một luồng Linh
khí. Nồng độ của luồng Linh khí này đậm đặc hơn rất nhiều so với của
Thanh Vân Kiếm Phái, cho dù Bộ Tranh có kích hoạt Tụ Linh Trận của mình
thì nồng độ cũng chỉ đến mức đó là cùng.
Nếu tu luyện ở nơi này, Bộ Tranh cảm thấy kể cả một người có tố chất
bình thường như mình cũng có thể nhanh chóng bước vào cảnh giới Nhị
Mạch. Chẳng lẽ là đã đi vào địa bàn của Linh Bảo Tông?
"Ừm, nơi đây nằm trong địa phận của Linh Bảo Tông. Tuy nhiên, vẫn còn
chưa tới địa bàn của Thiết Mộc Đường chúng ta, đại khái còn cách một
ngày đường nữa." Hắc Hùng giải đáp nghi vấn của Bộ Tranh.
Vào lúc này, Bộ Tranh đã leo lên trên boong tàu. Đứng ở chỗ này đưa mắt
nhìn xuống mặt đất ở phía dưới, gã tự nhiên sinh ra một cảm giác bay
bổng khi nhìn thấy vạn vật dưới chân mình.
"Còn cách một một ngày đường? Chiếc Huyền Không Thuyền này của chúng ta
một ngày có thể bay được ba nghìn dặm, chẳng phải là phải đi ba nghìn
dặm nữa mới đến Thiết Mộc Đường hay sao. Linh Bảo Tông của chúng ta thực ra rộng lớn đến mức nào?" Bộ Tranh nêu ra một thắc mắc.
Tại trong mấy ngày vừa qua, Bộ Tranh đã nắm rõ tốc độc của chiếc Huyền
Không Thuyền này. Đương nhiên, hiện thời không phải là tốc độ nhanh
nhất, bởi bình thường người ta sẽ không bao giờ đẩy tốc độ của Huyền
Không Thuyền lên cao nhất.
"Linh Bảo Tông xấp xỉ bằng một nửa Thất Tinh Quốc. Lãnh địa rộng hơn nữa cũng chẳng có tác dụng gì! Đối với thế lực từ cấp Hoàng trở lên, điều
đáng quan tâm nhất là mức độ lớn nhỏ, là phạm vi khuếch tán của Linh
Mạch; Ngoài Linh Mạch ra thì chủ yếu là lực lượng nhân tài kế cận. Những nhân tố khác đều không giúp ích được gì." Hắc Hùng nói.
"Vậy đồ ăn thì sao?" Bộ Tranh hỏi. Thuế má của Thất Tinh Quốc luôn độc
thu bằng lương thực, bởi người ta còn phải nuôi quân của mình, võ giả
cũng thế.
"Đồ ăn? Những loại lương thực được trồng trọt bên ngoài phạm vi Linh
Mạch, chúng ta sẽ không bao giờ ăn, bởi chúng hoàn toàn không có Linh
khí. Điều này, về sau ngươi sẽ rõ." Hắc Hùng nói.
Võ giả của thế lực từ cấp Hoàng trở lên sẽ chỉ ăn Linh Lương và thịt yêu thú, dù thế nào cũng phải có chứa Linh khí, không bao giờ ăn loại đồ ăn khác, ngoại trừ một vài kẻ tham ăn, lúc nào cũng chỉ muốn ăn đồ ngon
miệng.
Bởi vậy, quy mô Linh Mạch sẽ là nhân tố chính quyết định số lượng thành
viên của một thế lực, nếu quá nhiều người thì sẽ không đủ đất trồng Linh Lương để cung ứng. Nhưng số lượng thành viên là bao nhiêu thì chưa chắc đã có nghĩa là sức mạnh của thế lực cũng sẽ tương ứng bấy nhiêu.
Một số thế lực có Linh Mạch nhỏ nhưng mạnh. Số lượng thành viên dù ít,
nhưng mỗi người trong số họ đều mạnh hơn rất nhiều so với những thế lực
có Linh Mạch trung bình, chứ chưa cần nói đến những thế lực có Linh Mạch yếu.
Tuy nhiên, điều này không mang tính tuyệt đối, mà chỉ là tương đối. Nếu
như số lượng người đủ nhiều thì cũng có thể mạnh không kém bất cứ thế
lực nào.
Nhưng không cần biết ai mạnh ai yếu, họ đều có cùng một mong muốn, đó là không có quá nhiều lãnh địa nằm ngoại phạm vi Linh Mạch, những lãnh địa không cần thiết. Có rất nhiều thế lực đóng cửa với bên ngoài, tự cấp tự túc. Có thế lực phụ thuộc vào thế lực gần mình, hàng năm tiến cống, nhờ bên đó bảo vệ.
Một ngày sau đó, Bộ Tranh đã tới Thiết Mộc Đường, gã lại một lần nữa
được một phen kính sợ. Nhưng lần này, gã không còn ngớ ngẩn như trước
kia nữa, bởi dù sao cũng đã từng trải sự đời rồi. Tuy rằng nơi này rộng
lớn hơn nhiều so với tưởng tượng của gã, nhưng lại không có vẻ hùng vĩ
hay phồn hoa như của Thất Tinh Vương Thành.
Dù sao đi nữa, nếu so với Thanh Vân Kiếm Phái thì Thiết Mộc Đường lớn
hơn rất nhiều. Nếu như ví Thanh Vân Kiếm Phái là một thị trấn, vậy thì
Thiết Mộc Đường chính là một châu phủ.
Hơn nữa, Thiết Mộc Đường còn có quang cảnh tuyệt đẹp ngoài sức tưởng
tượng của Bộ Tranh. Thiết Mộc Đường được xây dựng bên cạnh một cái hồ
nước. Có vô số con kênh dẫn nước chảy xuyên qua Thiết Mộc Đường, thậm
chí có khu vực nằm gọn trong hồ. Người ta đã xây dựng đủ loại cầu đá để
nối liền chúng lại với nhau.
Cái hồ nước này có diện tích rất lớn, lớn đến mức nếu như đứng ở bờ bên
này sẽ không thể nhìn thấy bờ bên kia. Nó là một cái biển hồ. Điều này
rõ ràng đã làm cho Bộ Tranh càng ngày càng cảm nhận rõ nét hơn vẻ đẹp
chân thực của Thiết Mộc Đường.
So với rặng núi của Thanh Vân Kiếm Phái, nơi này có hai nét đẹp khác
hẳn. Tuy rằng nơi này cũng có địa hình đồi núi mà không phải là bình
nguyên, nhưng phong cảnh núi non ở đây khác hẳn với núi non của Thanh
Vân Kiếm Phái, tiềm ẩn một vẻ đẹp khác lạ.