"Tiểu sư đệ, ngươi quá xấu tính rồi, một mình xuống bếp độc hưởng, vậy mà
cũng không chịu báo cho chúng ta một tiếng!" Sau khi náo loạn ở bên
ngoài nửa ngày trời, hai người Triệu Chí Ngân và Tề Điền lẻn tới đây ăn
ké.
Không sao mà hiểu nổi Tề Điền. Rõ ràng là đã bị thương, nhưng y lại cứ
lượn lờ khắp nơi, dường như lúc nào cũng ngóng món ăn của Bộ Tranh. Lúc
trước vừa trông thấy Bộ Tranh, y đã định cùng đi với gã luôn, nhưng chỉ
vì náo loạn với Triệu Chí Ngân nên không dứt ra được, không ngờ Bộ Tranh đã bắt đầu đánh chén rồi.
"Đệ đang ăn mảnh a, nên đương nhiên sẽ không thông báo cho các huynh.
Hai người đã bắt được tại trận, vậy xin mời cứ tự nhiên mà tham gia." Bộ Tranh trả lời, cách nói chuyện vẫn cứ thành thật như bình thường, ngay
ăn mảnh cũng có thể nói ra một cách không ngượng miệng.
"..." Hai người Tề Điền không ngờ Bộ Tranh lại thẳng thắn như vậy, thành ra bọn họ lại biến thành kẻ ngượng ngùng.
"Yên tâm, ca sẽ không ăn chùa thứ gì của ngươi. Chỗ thịt yêu thú này là
phần của chúng ta được chia lúc trước, đưa cho ngươi để đền bù tổn
thất." Triệu Chí Ngân vừa nói vừa lấy ra một ít thịt yêu thú.
"Ah, tốt." Bộ Tranh hoàn toàn không biết khách khí là cái gì, thẳng tay thu nhận chỗ thịt yêu thú đó.
"..."
Uy uy, mặc dù là đưa cho ngươi, nhưng ngươi cũng không nên không khách khí như vậy a, ít nhất cũng phải nói một câu cám ơn chứ.
"Các huynh ăn đi, đừng để người khác phát hiện ra. Đệ cũng không định
chuẩn bị thịt yêu thú cho bọn họ ăn, thịt yêu thú rất hiếm có a" Bộ
Tranh đưa đồ ăn cho hai người Tề Điền.
"Không có việc gì, thịt yêu thú cũng giống thịt dã thú cả thôi. Chỉ cần
nấu ngon, chúng ta sẽ thích ăn." Kẻ háu ăn Tề Điền lập tức biểu đạt ý
kiến của mình. Ý y muốn nói, bản thân chẳng quan trọng nguyên liệu nấu
ăn là cái gì, cũng không thèm để ý món ăn đó hiếm có ra sao, mà chỉ quan tâm đến mức độ ngon miệng của nó mà thôi.
"Chỉ ngươi mới vậy, còn ta là người rất kén chọn." Triệu Chí Ngân lại cố làm cao một chút như thường lệ.
"..." Tề Điền không hề phản bác Triệu Chí Ngân. Y đã dùng hành động thực tế để diễn tả ý tưởng. Ngươi muốn giả tạo thì cứ giả tạo, cố gắng giả
tạo nhiều một chút, ta ăn trước.
Ngay tức khắc, Triệu Chí Ngân đã không thể giả bộ thanh cao được nữa.
Nếu không, hắn ta thật sự chỉ còn nước gặm xương, mà có lẽ, ngay cả
xương xẩu cũng không còn mà gặm.
"Ngon thật, sảng khoái, no quá! Đến ngày mai, chúng ta sẽ quay trở về.
Sau khi trở về, việc đầu tiên mà ta muốn làm là đi bái phỏng bên phía
tiểu sư đệ một lần." Sau khi ăn xong, Tề Điền vỗ bụng, sảng khoái thốt
lên.
"Ta cũng thế..." Triệu Chí Ngân phát ra lời cảm thán y hệt.
Về phần Bộ Tranh, vào thời điểm này, gã vẫn tiếp tục vừa ăn vừa nấu,
tranh thủ nấu luôn khẩu phần của những người khác, rồi tiếp tục hao phí
thêm một chút thịt yêu thú của bản thân, chuẩn bị làm lương khô để ăn.
Hiện giờ, gã cảm thấy bụng của mình đúng là một cái thùng không đáy,
mang theo thêm được tí đồ ăn nào thì hay tí đó.
Đúng như hai người Tề Điền đã nói. Hôm nay chính là ngày rèn luyện cuối
cùng. Ngày hôm sau, bọn họ đã quay về đến Thanh Vân Kiếm Phái, Bộ Tranh
cũng trở về Luyện Đan Phong, tiếp tục luyện chế đan dược.
Một ngày đã về đến nơi?
Đúng vậy, bọn họ chỉ cần một ngày là đã về đến Thanh Vân Kiếm Phái, thậm chí có thể nói là không đến một buổi. Không phải đường trở về đột nhiên biến thành ngắn lại, cho dù bọn họ không phải rèn luyện nữa, cũng phải
mất hai ba ngày đi đường mới có thể về đến nơi. Sở dĩ không đến một buổi là bởi vì có người tới đón bọn họ.
Sở Hùng đã thông báo mọi việc đã xảy ra cho môn phái. Giết chết yêu thú
lục cấp, ngay cả việc Tần Sương và hắn bị thương cũng thông báo hết, yêu cầu môn phái cử người tới đón mình trở về, phòng ngừa chuyện không may
xảy ra.
Hiện giờ chỉ còn lại hai đệ tử cũ là còn sức chiến đấu, ngoài ra còn có
ba kẻ làm vướng chân vướng tay. Nếu không may gặp phải Dung Nham Hỏa
Giáp Ngưu lúc trước, tình thế sẽ rất nguy hiểm. Ở nơi đây, xác suất đụng độ với loài trâu này là tương đối cao, không thể mạo hiểm.
Vừa mới nghe thấy Tần Sương bị thương, môn phái đã đứng ngồi không yên.
Không cần suy xét xem lúc này đám người Sở Hùng còn có khả năng làm chủ
được tình hình hay không, bọn họ phái cứu viện tới luôn, đón hết mọi
người về rồi nói sau.
Đương nhiên, Sở Hùng chỉ thông báo cho Thanh Ngưu phong của hắn, sau đó
phong chủ Thanh Ngưu phong tự mình báo cáo lại với Chưởng môn. Bởi
không phải do đích thân đám người Sở Hùng báo cáo lại, cho nên, công lao của Bộ Tranh dĩ nhiên là giảm xuống rất nhiều, thậm chí là bị chèn ép
xuống xấp xỉ bằng không.
Theo những gì mà bọn họ thêu dệt, Bộ Tranh chẳng qua chỉ làm được một
việc mà ai cũng có khả năng thực hiện. Hành động sáng chói nhất chính là sự quyết đoán của Sở Hùng và Tề Điền, thậm chí ngay cả vai trò của Tần
Sương cũng bị cố tình làm cho lu mờ.
Đây là hành vi mà người ta vẫn gọi là cướp đoạt công lao, nhằm giúp cho
Thanh Ngưu phong chiếm được nhiều chiến lợi phẩm hơn một chút. Thi thể
của yêu thú lục cấp rất quý giá, chiếm thêm được bao nhiêu cũng có nghĩa là tăng thêm được từng ấy thực lực, có thể giúp cho mình hùng mạnh hơn
hẳn những phong khác.
Tiểu nhân vật Bộ Tranh lập tức bị ném sang một bên. Cuối cùng, gã chỉ
được thưởng lấy lệ một chút điểm cống hiến gọi là. May mắn là Bộ Tranh
không hề biết những khúc mắc bên trong, lúc nhận thưởng số điểm cống
hiến đó, gã còn vui như trảy hội. Cho dù số điểm cống hiến đó chỉ bằng
một phần mười con số một vạn mà mình đã nghe Sở Hùng nói lúc trước,
nhưng từng ấy vẫn đủ khiến cho gã cười không ngậm nổi miệng rồi.
Đối với một tiểu tử nghèo rớt, một ngàn lượng bạc và một trăm lượng bạc
thực ra chẳng có gì là khác nhau, bởi vì cả hai số tiền đó hắn đều
không có!
Như vậy cũng tốt, sẽ không có ai quấy rối Bộ Tranh tiến hành thí nghiệm
luyện đan. Tuy rằng Tề Điền và Triệu Chí Ngân có tới tìm Bộ Tranh, tranh thủ kiếm vài bữa cơm; Nhưng bọn họ cũng có rất nhiều chuyện phải làm,
không thể lúc nào cũng ở lỳ tại Luyện Đan Phong.
Bởi vậy, Bộ Tranh lại quay về nếp sống như trước đây. Một mình ở Luyện
Đan Phong, một mình luyện chế hết lô đan dược này đến lô đan dược khác.
Sau khi hoàn thành công việc chức trách, gã mới bắt đầu làm việc riêng
của mình. Đây là thói quen hàng ngày của gã, lúc nào rảnh rỗi đi luyện
chế đan dược của riêng mình, xong rồi mới tiến hành thí nghiệm luyện
đan.
Mặc dù đã suy tính cách điều chế lam hổ phách rất nhiều lần, cũng luôn
luôn khát khao mong chờ được thử nghiệm một lần, nhưng gã vẫn cố ép mình nhẫn nại, sau khi đã hoàn thành tất cả các công việc khác mới bắt đầu
tiến hành thí nghiệm loại đan dược mới.
Đối với gã, có thể nói thí nghiệm loại đan dược mới cũng có nghĩa là một công việc tốn rất nhiều thời gian. Bởi vậy, đương nhiên là gã cố tình
đẩy công việc này xuống cuối cùng.
Sau mấy ngày, giờ cũng chỉ còn lại một lần thí nghiệm cuối cùng. Mấy
ngày vừa qua, gã chưa một lần thành công, toàn bộ dược liệu đã sắp dùng
hết, nếu như vẫn không thể thành công thì đành phải đợi kiếm thêm đợt
mới rồi mới có thể tiếp tục.
Lúc này chẳng phải là Bộ Tranh không chịu kiên trì đến cùng, không buông bỏ hay sao?
Không phải, gã chưa bao giờ có tác phong này. Lúc trước, đúng là gã đã
dừng thí nghiệm giữa chừng rất nhiều lần, chẳng qua là những lần đó gã
đã lâm vào tình trạng không còn cách nào khác bắt buộc phải dừng lại,
bởi hoặc là dược liệu đã hết sạch sẽ, hoặc là nhận ra mình đã đi sai
hướng, hoặc là bản thân không tìm ra chỗ cần phải điều chỉnh.
Lần thí nghiệm này, Bộ Tranh vẫn còn có khả năng điều chỉnh, cho nên gã sẽ không dừng giữa chừng.
Mỗi một lần thí nghiệm Bộ Tranh lại luyện chế một lò khác nhau. Mặc dù
phương pháp và số lượng sử dụng đều giống nhau, nhưng mỗi một lần thí
nghiệm, gã sẽ điều chỉnh một chút số lượng dược liệu sử dụng, hoặc là
điều chỉnh ngọn lửa, tùy thuộc vào tình hình cụ thể mà đưa ra quyết
định. Nói chung, bao giờ gã cũng có thể đưa ra quyết định chính xác
nhất.
Đương nhiên, cho dù có thể điều chỉnh chính xác đến thế nào đi chăng
nữa, cũng không thể nào chỉ một lần là xong; Đồng thời, cũng không có
nghĩa là nhất định sẽ thành công, bởi có một số ý tưởng đã sai lầm ngay
từ ban đầu. Thực tế bản thân Bộ Tranh chỉ là một kẻ mới chập chững bước
vào con đường luyện đan, ý tưởng của gã tồn tại rất nhiều sai lầm là
điều bình thường. Bất cứ một con đường nào, cũng đều khó mà có khả năng
thuận buồm xuôi gió mà đi.
Tuy nhiên, chính vì lý do đó, kỹ thuật luyện đan của Bộ Tranh mới có thể nhanh chóng phát triển. Trong hoàn cảnh không có bất cứ một ai chỉ bảo, kỹ thuật của gã phát triển với tốc độ không thua kém bất cứ một ai.
"Bang!"
Một tiếng nổ điếc tai, chấn động cả tiểu sơn cốc Luyện Đan Phong, khiến
cho Bộ Tranh đang vừa ăn thịt yêu thú vừa ngồi chờ cực kỳ hoảng sợ, vội
nhìn vào cái lò luyện...