Độc Chiếm Quân Sủng, Hoàng Hậu Không Dễ Chọc

Chương 125: Chương 125




"Hành động của những người này nhanh hơn trẫm tưởng." sắc mặt của Triệu Khải Hâm tối sầm.

"Hoàng thượng, rốt cuộc là ai đã ra tay?" Trương Vân Nguyệt từ ngoài cửa đi tới, vẻ mặt vô cùng lạnh lùng, trong mắt lộ ra sự điên cuồng.Trước sau đều coi nàng thành con mèo bệnh, không sai trong tay nàng không có ai đáng tin để dùng, nên nàng cũng không đi tranh đấu với mấy phi tử trong hậu cung, nhưng điều đó không có nghĩa là nàng không có biện pháp đấu lại bọn họ!

"Việc này, là tiểu Liêm tử ra tay, hiện tại. . . . . ." Triệu Khải Hâm lo lắng nhìn Trương Vân Nguyệt nói, những lần trước dù có xảy ra chuyện gì nàng vẫn rất bình tĩnh, nhưng bây giờ nàng không những không bình tĩnh mà còn rất điên cuồng.

"Hoàng thượng, nếu như bây giờ thiếp thân bình tĩnh, thì những người đó sẽ đối đãi với thiếp thân không khác gì đối đãi với một con mèo bệnh, thời điểm cần điên cuồng thì vẫn phải điên cuồng ." Trương Vân Nguyệt nhìn Triệu Khải Hâm giải thích. Trong mắt Triệu Khải Hâm rất lo lắng cho nàng, đồng thời hắn tự thấy một năm này hắn cũng không để ý nhiều tới nữ nhân trong hậu cung.

Nếu như không phải là Lý Ma Ma nói chuện này cho nàng biết , thì nàng làm sao ngờ được vị hoàng đế này đã một năm không có đụng tới nữ nhân trong hậu cung, một năm này hắn chính là ở trong trạng thái cấm dục!

"Nàng nghĩ làm thế nào thì tốt?" Triệu Khải Hâm nhìn Trương Vân Nguyệt hỏi, cho tới bây giờ hắn vẫn chưa tra ra là ai ra lệnh. Triệu Khải Hâm vô cùng thất vọng đối với ám vệ trong hậu cung, đồng thời hắn cũng hoài nghi, có phải những ám vệ kia đã phản bội hắn hay không? Nếu không thì tại sao một chút tin tức cũng không tìm ra? Bên cạnh Triệu Thiên An hắn cũng an bài ám vệ , nhưng những ám vệ kia cũng không hề truyền đến được cho hắn một chút tin tức nào về chuyện xảy ra với Triêu Thiên An?

"Thần thiếp đã nghĩ xong, hoàng thượng chỉ cần cho thần thiếp biết ai đã ra lệnh cho tiểu Liêm tử làm việc này là được rồi." Trương Vân Nguyệt nhỏ giọng nói.

"Được, ta sẽ gọi ám vệ lên nói cho nàng biết" Triệu Khải Hâm nhìn Trương Vân Nguyệt nhỏ giọng nói, bây giờ bảo Trương Vân nguyệt dừng tay đã không phải là chuyện hắn muốn thì có thể ngăn cản nữa rồi.

Trương Vân Nguyệt gật đầu,cảm thấy rất hài lòng đối với Triệu Khải Hâm đứng ở cạnh mình, điều này đại biểu cho việc nàng có thể tự tay đi làm.

"Hoàng thượng, Lục Ca cầu kiến."

"Cho hắn vào đi."tròng mắt Triệu Khải Hâm không tự chủ sâu hơn rất nhiều, Thời điểm nghe thấy Lục Ca muốn cầu kiến thì sự việc lần này chỉ sợ có liên quan đến Lục Yêu.

"Hoàng thượng, thần có tội." Sauk hi đi vào Lục Ca trực tiếp quỳ trên mặt đất, hắn không thể ngờ được chuyện mà hắn không muốn để xảy ra đã xảy ra rồi, cũng không nghĩ tới hành động lần này của Hiền Phi lại nhanh như vậy, nhanh đến nỗi hắn gấp rút từ ngoài cung chạy tới trong cung đã không còn kịp nữa.

"Nói." Triệu Khải Hâm không cho Lục ca đứng dậy , chỉ bảo hắn nói rõ ràng tất cả mọi chuyện.

"Ngươi nói là, ngày hôm qua Hiền phi đã cho người truyền tin cho tiểu Liêm tử, mà tin tức ám vệ dò được, tất cả đều bị Lục Yêu chặn lại,nên tối ngày hôm qua mới không có một chút tin tức nào được đưa đến cho trẫm? Ngày hôm qua ngươi không có ở đây?" Vẻ mặt Triệu Khải Hâm vô cùng khó coi, Trương Vân Nguyệt ở một bên nghe thấy thế sắc mặt cũng tối sầm lại.

Lần đầu tiên, Trương Vân Nguyệt hối hận việc mình đã bỏ qua cho Lục Yêu, nếu sớm biết nàng ta có dã tâm này, sẽ dùng thủ đoạn như vậy, nói gì nàng cũng sẽ để cho nàng ta xuống Địa ngục! Mà không phải là chờ nàng ta đi mưu hại mình!

"Thần có tội." Lục ca cúi đầu quỳ trên mặt đất, đứa bé kia đã sốt cao không ngừng rồi, hắn đột nhiên có chút hối hận vì đã giết chết Lục Yêu, hiện tại Lục Yêu đã chết, như vậy bây giờ cũng chỉ có mình hắn chịu đựng lửa giận của Triệu Khải Hâm.

Lục ca vẫn rất rõ ràng Triệu Khải Hâm là một người vô cùng bá đạo, người ngoài nhìn vào chỉ thấy Triệu Khải Hâm là một Đế Vương anh minh, nhưng ở trước mặt nhị hoàng tử, Hoàng đế uy nghiêm lại biến thành một người cha vô cùng hòa ái, còn ở trước mặt Trương Vân Nguyệt là một nam nhân bình thường, nhưng Lục ca từ nhỏ đã đi theo bên cạnh Triệu Khải Hâm nên hắn biết rất rõ, sự cường đại của Triệu Khải Hâm không phải người ngoài có thể nhìn thấy.

Không có ai biết Triệu Khải Hâm trực tiếp dùng ám vệ giết bao nhiêu tham quan ô lại, cũng không có ai biết có bao nhiêu người bi hắn tính toán đấu đá đến người chết kẻ sống.

Đây là Đế Vương, hắn không thể nào nhân từ, tay của hắn nhiếm rất nhiều máu tươi, có lẽ tính tình của hắn không tàn bạo, nhưng điều đó cũng không biểu hiện hắn là một người ôn hòa.

"Ngươi quả thật có tội, người đã giết chết Lục Yêu là ngươi, vì sao còn có thể để cho nàng tiếp xúc được những thứ đồ này? Chẳng lẽ ngươi muốn hại chết trẫm sao?" Triệu Khải Hâm không có cố ý đề cao âm lượng giống như chỉ là một câu hỏi bình thường mà thôi.

Nhưng câu hỏi này lại khiến cả người Lục Ca run lên.

"Thần, có tội!" Bây giờ Lục Ca có thể nói chỉ có ba chữ này, tất cả lý do khác, nói ra hoàng thượng cho đó là mượn cớ mà thôi, cũng không thể thở bình thường trước lửa giận của Triệu Khải Hâm.

"Rất tốt, ngươi dẫn người đi đi, ta nhớ phụ thân Hiền phi cũng đã lớn tuổi, đến lúc nghỉ dưỡng bệnh rồi." Triệu Khải Hâm thản nhiên nói, hắn cũng không có trực tiếp cho phụ thân Hiền phi ốm chết, chuyện trên đời cho tới bây giờ không thể nào che lấp được hoàn toàn.

Tương lai nếu có người biết được sự tình, ít nhất sẽ không có người nói hoàng thượng chém giết công thần, hiện tại chỉ nói là để cho những người trẻ tuổi thay thế vị trí chờ hắn khỏi bệnh mà thôi.

"Vâng" Lục ca cúi đầu xoay người rời đi.

"Làm xong việc rồi tự mình đi tiếp nhận hình phạt." Âm thanh không lớn của Triệu Khải Hâm truyền vào trong tai Lục Ca, Trên mặt Lục Ca lập tức lộ ra nụ cười còn khó coi hơn cả khóc.

Sau khi Lục ca rời đi Triệu Khải Hâm nghĩ có nên bồi dưỡng một người mới tới thay thế vị trí của Lục ca hay không, tránh cho hắn ta tưởng mình không có thiếu sót gì , chuyện lần này nếu là sai lầm của người khác, hắn đã sớm cho người đó xuống Địa ngục rồi.

"Hoàng thượng thần thiếp xin được phép cáo lui." Trương Vân Nguyệt nói xong xoay người rời đi.

Đứa bé bệnh nặng như vậy, vốn lòng nàng không yên, luôn túc trực bên cạnh con, nhưng, nàng phát hiện nếu như mình vẫn ở bên cạnh đứa bé, thì nàng sẽ nhịn không được mà cầm đao lên giết hết tất cả những người hầu hạ bên cạnh con mình! Nàng biết ý niệm này vô cùng điên khùng, nàngcũng biết nàng không nên có ý niệm như vậy, nhưng nàng áp chế không được ! Cho nên tạm thời nàng chỉ có thể rời đi, đi tìm người thật sự khiến nàng oán hận! Chỉ cần oán hận của nàng có chỗ để gửi, nàng mới có thể chân chính tỉnh táo lại!

Lúc Trương Vân Nguyệt trở về phòng, đã bình tĩnh lại, bây giờ nàng đã biết người mà nàng phải oán hận là Hoàng hậu và Hiền phi, như vậy nàng tự nhiên cũng sẽ không muốn giết người nữa.

"Chủ tử, ngài nên nghỉ ngơi một chút đi, một lúc nữa nhị hoàng tử sẽ trở lại, nếu để cho nhị hoàng tử nhìn thấy ngài như vậy sẽ đau lòng." Tầm Nguyệt tiến lên nhìn chủ tử nhà mình, trong lòng rất lo lắng cho nàng, hiện tại nàng vẫn còn đang trong thời gian ở cữ, nhưng cứ chạy khắp nơi, nếu lưu lại bệnh căn thì phải làm sao bây giờ?

"Không cần, ngươi đi chăm sóc Tiểu An đi." Trương Vân Nguyệt cự tuyệt sự hầu hạ của cung nữ, bệnh căn? Lưu lại bệnh căn thì sao? Hiện tại tất cả ý niệm trong đầu nàng chính là giết chết Hiền phi và Hoàng hậu, nếu nàng ngồi yên một chỗ không làm gì, nàng sợ mình sẽ điên mất!

"Chủ tử, hoàng thượng đã nói cho người biết là ai đã ra tay rồi hả?" Lý Ma Ma nhìn dáng vẻ cắn răng nghiến lợi của Trương Vân Nguyệt, rốt cuộc yên tâm.

So với bộ dạng lúc trước luôn muốn giết người của nàng, thì hiện tại tìm được kẻ để oán hận, như vậy cũng tốt!

"Hiền phi, hoàng hậu còn có cả Quý Phi." Sắc mặt của Trương Vân Nguyệt rất khó coi.

"Chuyện này. . . . . ." Lý Ma Ma biết chuyện lần này nếu chỉ do một người làm thì không thể nào thành công được, nhưng bà cũng không ngờ cả ba vị phi tử có vị trí cao trong hậu cung đều tham gia, nếu như sự việc lần này chỉ liên quan đến Hiền phi và Hoàng hậu, thì một mình Trương Vân Nguyệt đối phó với hai nàng ta là chuyện không khó,vì sau Hoàng hậu đã không còn Hoa gia chống lưng, thế lực nhà mẹ đẻ Hiền Phi cũng không lớn mạnh gì.

Quý phi chính là phiền toái lớn nhất của nàng, hiện tại hoàng thượng còn phải dùng đến Hàn gia.

"Không cần bận tâm tới Quý phi, ta muốn báo thù nhưng cũng không thể để hoàng thượng gặp phiền phức." Trương Vân Nguyệt lạnh lùng nói, Hàn Ngọc Cầm, nàng trước hết để yên cho nàng ta,nhưng đảm bảo hoàng thượng cũng sẽ không để cho Hàn gia sống yên ổn mãi được, trong quân đội không thể nào chỉ có mỗi một gia tộc là Hàn gia. Lần này biên ải xảy ra chiến sự vừa đúng lúc là cơ hội để cho Triệu Khải Hâm cất nhắc một vài trợ thủ.

Lý Ma Ma thấy dưới tình huống này Trương Vân Nguyệt dù tức giận nhưng vẫn có thể vì hoàng thượng mà suy nghĩ, trong lòng bà rất vui mừng, điều này biểu lộ trong lòng của Trương Vân Nguyệt cũng không phải hoàn toàn không có hoàng thượng, như vậy công sức mà hoàng thượng bỏ ra cũng đã có hồi báo rồi.

"Ma ma. Thời điểm trước kia khi ta đi theo các ngươi học về hương liệu không phải đã làm ra được một loại ngửi thấy rất nhạt, nhưng một lúc sau cả người sẽ đỏ lên vì ngứa ngáy đó sao?" Trương Vân Nguyệt nhìn Lý Ma Ma hỏi.

"Chủ tử ngài chuẩn bị dùng thuốc kia để đối phó với người nào?" Lý Ma Ma nhìn Trương Vân Nguyệt có chút không xác định. Hương liệu này chỉ cần dính vào một chút xíu cũng sẽ đỏ lên vì ngứa ngáy, càng gãi lại càng ngứa, lúc đầu khi chế hương liệu này bà bị dính một chút xíu ra tay thôi nhưng cũng làm cho bà ngứa ngáy một hồi.

Nhưng loại này dễ hòa tan trong nước nên sau khi tắm xong thì sẽ hoàn toàn biến mất .

"Ta thấy khoảng thời gian gần đây hoàng hậu vô cùng rảnh rỗi, mỗi ngày đều muốn lợi dụng những nữ nhân khác trong hậu cung mưu hại ta, còn nàng ta ngồi giữa ngư ông đắc lợi."

Trương Vân Nguyệt cảm thấy hoàng hậu thay đổi rất nhiều, cũng lợi hại hơn rất nhiều, mặc dù nàng ta không trực tiếp hãm hại nàng, nhưng nàng ta lại có thể lợi dụng mấy nữ nhân trong hậu cung đối phó nàng, đã như vậy nàng sẽ không làm gì cả, chuyện lần này nàng cũng chỉ phân phó cung nữ đi làm, nếu như Hoàng hậu có tra ra.

Thì tội của nàng chỉ đơn giản là không quản giáo tốt người dưới mà thôi!

Loại sai lầm này nói lớn không lớn nói nhỏ không nhỏ, hiện tại Hoa gia không ủng hộ hoàng hậu, vả lại Triệu Khải Hâm cũng sẽ không dùng chuyện này để trách phạt nàng. Việc đó sẽ khiến người trong thiên hạ cảm thấy Triệu Khải Hâm là một người máu lạnh vô tình, lúc cần thì dùng, không cần nữa sẽ mang đi trách phạt.

"Việc này, nô tỳ lập tức cho người đi làm." Lý Ma Ma xoay người đi tìm Triệu Khải Hâm nói tính toán của Trương Vân Nguyệt cho Triệu Khải Hâm biết.

"Làm theo ý của nàng ấy, nàng ấy làm như vậy cũng coi như nghĩ cho trẫm rồi." Một câu nói này của Triệu Khải Hâm khiến Lý Ma Ma hiểu được Triệu Khải Hâm đã có tính toán khác rồi. Triệu Khải Hâm không thể lập tức phế Hoàng hậu, nhưng hắn rõ ràng cũng không nguyện ý để Hoa Lăng Duyệt tiếp tục làm Hoàng hậu.

Không phải bởi vì sau lưng Hoa Lăng Duyệt không còn sự ủng hộ của Hoa gia, mà là Hoa Lăng Duyệt không còn thích hợp làm hoàng hậu nữa, Hoa Lăng Duyệt không thông hiểu chuyện trong hậu cung, nhưng lại nắm chánh sự trong triều đình khá rõ ràng.

Ám vệ của Triệu Khải Hâm hành động rất nhanh, ba ngày sau bên trong Phượng Minh cung liền truyền ra tin tức Hoa Lăng Duyệt nhiễm bệnh.

"Ta muốn đi xem mẫu phi! Muốn đi thăm mẫu phi!" Âm thanh của tiểu bằng hữu Triệu Thiên Sâm truyền đến, cậu đang dính vào trên đường, cậu đã nghe chuyện xảy ra với mẫu phi và đệ đệ của mình, trong lòng cậu rất lo lắng.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.