"Đừng để cho nhị hoàng tử đi vào" Trương Vân Nguyệt cau mày nói, nàng không muốn con trai nhỏ sốt không lui, con lớn nhất cũng dính vào rồi."
"Mẫu phi? ?" Tiểu bằng hữu Triệu Thiên Sâm có chút uất ức đứng ở ngoài cửa, hoàn toàn không hiểu tại sao mẫu than không cho mình vào đi, thật chẳng lẽ thật sự giống như người khác nói mẫu thân có đệ đệ cũng không cần mình sao?
"Bảo bảo ngoan, đệ đệ ngã bệnh, bảo bảo bây giờ còn nhỏ đi theo vào có thể cũng sẽ ngã bệnh đó, mẫu thân không muốn bảo bảo cũng ngã bệnh, bảo bảo đi tìm phụ hoàng có được hay không?" Trương Vân Nguyệt ở bên trong cửa vừa nghe thấy giọng uất ức của con trai lớn mình, tranh thủ thời gian giải thích đến, chỉ sợ con trai của mình suy nghĩ lung tung"
Tiểu bằng hữu Triệu Thiên Sâm cau mày, vẫn là không muốn rời đi, hắn nghĩ trông thấy mẹ ruột của mình, hắn lo lắng mẫu thân, nhưng mẫu thân cũng không cho bản thân đi vào.
"Nhị hoàng tử điện hạ, ngài nhanh đi tìm hoàng thượng, hiện tại nương nương đang chăm sóc Tam hoàng tử đã rất mệt mỏi, nhị hoàng tử điện hạ khẳng định không muốn nương nương lo lắng cho ngài nữa đúng phải không? Chuyện ngày hôm nay hoàng thượng cũng biết , ngài có vấn đề gì có thể đi hỏi hoàng thượng, nghĩ đến hoàng thượng sẽ giảng giải cho ngài vô cùng rõ rang.” Ngọc ma ma đi tới bên cạnh bảo bảo, đối với bảo bảo nói, bà rất rõ ràng Trương Vân Nguyệt lo lắng cái gì, chính là lo lắng có người ở bên cạnh nhị hoàng tử nói lung tung, làm hỏng tình cảm huynh đệ hai người.
Đã như vậy còn không bằng để nhị hoàng tử đi hỏi hoàng thượng, nghĩ đến hoàng thượng nhất định sẽ không để cho chuyện như vậy xảy ra.
"Tốt." Tiểu bằng hữu Triệu Thiên Sâm khéo léo lên tiếng, mặc dù trong lòng vẫn là có chút mất hứng, nhưng là nhìn những người bên cạnh chăm sóc mình, mỗi một người đều có bộ dạng khẩn trương, hắn không muốn làm cho mẫu thân lo lắng.
Triệu Khải Hâm nhìn thấy con trai của mình tới đây, chu môi một cá là cái bộ dạng không vui mừng lắm.
"Bảo bảo tới nói cho phụ hoàng biết con làm sao vậy? Gặp phải chuyện gì không vui rồi." Triệu Khải Hâm tiến lên ôm con trai vào trong ngực, dịu dàng hỏi"
"Phụ hoàng, bảo bảo mới vừa đi nhìn mẫu thân, nhưng mẫu thân không để cho bảo bảo đi vào, rõ ràng đệ đệ có thể đợi tại bên cạnh mẫu thân, tại sao bảo bảo không thể?" Tiểu bằng hữu Triệu Thiên Sâm rất là khổ sở nhìn phụ hoàng của mình, trong lòng đối với mẫu thân không để ý tới hành vi của mình bày tỏ rất là uất ức.
"Bảo bảo không cần nghĩ lung tung, mẫu than con không phải là không muốn gặp con, mà bởi vì đệ đệ ngã bệnh, mẫu thân chăm sóc đệ đệ, con đi vào nói không chừng cũng sẽ nhiễm bệnh, như thế mẫu than con sẽ phải chăm sóc hai người rồi, vậy sẽ rất mệt mỏi, bảo bảo muốn cho mẫu thân mệt sao?" Triệu Khải Hâm nhìn con trai của mình, nhỏ giọng hỏi, hắn biết nhi tử là thật uất ức, nếu không cũng sẽ không quên phải gọi mẫu phi mà kêu mẫu thân này.
Tiểu bằng hữu Triệu Thiên Sâm hữu nghiêm túc nhìn Triệu Khải Hâm, xác định Triệu Khải Hâm không có lừa gạt mình, nói đều là thật về sau, lúc này mới yên tâm lại.
"Bảo bảo không muốn mẫu thân mệt, đệ đệ tại sao lại ngã bệnh? Đệ đệ không sinh bệnh mẫu thân cũng không cần chăm sóc đệ đệ rồi." Tiểu bằng hữu Triệu Thiên Sâm còn không phải là hiểu biết không sinh bệnh cũng giống nhau cũng cần phải chăm sóc, hắn bây giờ nghĩ cũng là bởi vì đệ đệ ngã bệnh cho nên mình không thể đi vào gặp mẫu thân rồi. "Đối với ngã bệnh, đệ đệ cũng không ưa thích."
Triệu Khải Hâm là ai, hắn ở trên triều đình, long dạ của những lão hồ ly kia cũng có thể đoán thấu, huống chi tâm tư tiểu bằng hữu Triệu Thiên Sâm này cũng chỉ là một đứa trẻ nhỏ?
"Bảo bảo a, đệ đệ con cũng không muốn ngã bệnh, không có ai hi vọng mình ngã bệnh , nhưng luôn có rất nhiều người hi vọng người khác sinh bệnh." Triệu Khải Hâm nhìn bảo bảo nói, giống như Trương Vân Nguyệt một dạng, hy vọng hai đứa con trai của hắn hòa thuận ở chung, mà không phải các loại đối kháng không thích.
"Đệ đệ là bị người làm hại?" Tiểu bằng hữu Triệu Thiên Sâm đầu dưa còn là dùng rất tốt, mặc dù Triệu Khải Hâm nói không phải rất rõ ràng, nhưng hắn lập tức liền nghĩ đến.
"Đúng, bảo bảo thật thông minh. Đây cũng là tại sao mẫu than con để cho con ở bên ngoài phải cẩn thận hơn nữa, đó là nguyên nhân bên cạnh luôn là không thể thiếu người, người bên ngoài cũng không phải đều nghĩ con mạnh khỏe." Triệu Khải Hâm nhìn Triệu Thiên Sâm, cái thời điểm này cũng không quên dạy hắn một chút phòng bị người bên ngoài.
Nhưng hắn biết hoàng hậu khi đối mặt với Triệu Thiên Sâm đều rất dịu dàng và thân thiện, tuyệt đối không nhìn ra tâm tư ác độc nào. Nếu tương lai tiểu bằng hữu Triệu Thiên Sâm bởi vì những người đó ở trước mặt hắn biểu hiện ra diện mạo mà dễ dàng tin họ, vấn đề này cũng quá đang rồi.
"Phụ hoàng yên tâm, bảo bảo không phải ngu ngốc a, mẫu hậu họ mặc dù mỗi lần cũng cười rất dịu dàng, nhưng ánh mắt của các nàng đều thật đáng sợ, bảo bảo mỗi lần đến cũng cảm thấy thật là khủng khiếp. Bảo bảo thật ra thì rất muốn hỏi phụ hoàng một cái vấn đề.” Tiểu bằng hữu Triệu Thiên Sâm nhìn phụ hoàng minhd do do dự dự nói.
"Bảo bảo có vấn đề gì hỏi đi.” Triệu Khải Hâm nghi ngờ nhìn đứa con nhà mình, đứa con này của hắn cũng không phải là cái loại người sẽ đem vẫn đề giữ lại ở trong lòng, đứa nhỏ này là Trương Vân Nguyệt dạy dỗ, cho tới bây giờ cũng có vấn đề liền trực tiếp hỏi, dung lời của Trương Vân Nguyệt chính là, nhi tử ngươi bây giờ còn nhỏ, có vấn đề gì hiện tại liền hỏi rõ rang, sau này lớn lên cái gì cũng không biết mạnh hơn nhiều, con hiện tại còn nhỏ tuổi không biết mới là bình thường, biết mới không phải bình thường.
Triệu Thiên Sâm thấy trên mặt phụ hoàng là vẻ khích lệ, rốt cuộc vẫn hỏi vấn đề giấu ở trong lòng, cái vấn đề này từ lúc hắn hiểu chuyện bắt đầu vẫn luôn quấy nhiễu hắn, nhưng trực giác của hắn nói cho hắn biết vấn đề kia không thể hỏi mẫu phi mình, phụ hoàng sao hắn cũng vẫn không có lá gan hỏi, hiện tại nếu phụ hoàng nói có thể hỏi, vậy hắn liền lấy can đảm hỏi một chút tốt lắm.
"Phụ hoàng, tại sao bảo bảo có rất nhiều mẫu hậu cùng mẫu phi? Còn nữa, tại sao mẫu hậu cùng mẫu phi ánh mắt cùng thái độ luôn không nhất trí? Tại sao họ mỗi lần nhìn đến mẫu phi hình như cũng là mặt ý cười nhưng ánh mắt cũng rất đáng sợ?"
"Bảo bảo xác định đây là một vấn đề?" Triệu Khải Hâm nhìn đứa con nhà mình, hắn không ngờ vấn đề con trai hỏi lại là cái này, đây thật là ngoài dự liệu.
"Ưmh, biết, ba vấn đề sao?” Triệu Thiên sâm bĩu môi, hắn rõ ràng cảm thấy chỉ có một vấn đề"
"Ha ha, những chuyện này phụ hoàng hiện tại tính nói bảo bảo cũng không hiểu, nhưng phụ hoàng có thể nói cho bảo bảo chính là, trừ mẫu phi con còn mấy người bên ngoài kia, đối với con cười khá hơn nữa cũng không phải thật tốt với con. Cho nên con không nên tin lời các nàng nói, người bên ngoài nếu là nói mẫu phi con đối với con không tốt, vậy cũng là vì ly gián tình cảm của con và mẫu phi thôi, cũng không phải thật lòng vì muốn tốt cho con. Bảo bảo hiện giờ còn nhỏ chỉ cần nhớ điểm này là tốt rồi.” Triệu Khải Hâm nhìn đứa con nhà mình.
Con trai hiện tại còn nhỏ như vậy, để cho hắn giảng giải cho con trai cái gì là trách nhiệm của Hoàng đế, còn có lòng ghen tỵ của nữ nhân, thật lòng không dễ dàng, hắn cảm thấy hãy để cho chính con lớn lên về sau biết thì tốt hơn.
Tiểu bằng hữu Triệu Thiên Sâm chu miệng, phải hay không lầm, phụ hoàng mới vừa không phải nói sẽ trả lời vấn đề của hắn sao? Tại sao quay đầu đã nói muốn hắn mình trưởng thành là có thể biết? Lớn lên còn nhiều năm nữa, hắn đến thời điểm nào mới có thể lớn lên à? Đến lúc đó là có thể biết rất nhiều chuyện rồi, phụ hoàng là bại hoại à nha? Lừa gạt đứa trẻ?
"Ha ha, ha ha, ha ha ha?" Từ khi nhận được tin tức con thứ ba bị bệnh, Triệu Khải Hâm vẫn không có giãn qua đôi chân mày rất nhiều, hắn không ngờ đứa con nhà mình lại đáng yêu như thế này, đem chuyện trong lòng nghĩ cũng từ trong miệng nói ra, chỉ là cái thói quen này cũng không tốt, phải thay đổi.
"Phụ hoàng, người cười cái gì?" Tiểu bằng hữu Triệu Thiên Sâm đột nhiên nghe được mình phụ hoàng cất tiếng cười lớn, không khỏi ngẩng đầu tò mò nhìn phụ hoàng mình hỏi.
"Bảo bảo này, về sau trong lòng nghĩ cái gì không muốn nói ra, con ở trước mặt phụ hoàng nói ra không sao, nhưng nếu ở trước mặt người khác nói ra, sẽ khiến người khác nắm được nhược điểm, sẽ dùng đi đối phó mẫu phi con.” Triệu Khải Hâm cảm thấy nếu như nói đối phó chính nó, đoán chừng không có cảm giác gì, nhưng nếu nói dùng để đối phó mẫu phi hắn, có thể sẽ khẩn trương rất nhiều.
"Đối phó mẫu phi? Tại sao? Thế nào đối phó?" Tiểu bằng hữu Triệu Thiên Sâm khẩn trương lại nghi hoặc hỏi.
"Cái này. . . . . ." Triệu Khải Hâm phát hiện hắn thế nào đem vấn đề vòng trở lại?
Bảo bảo nghiêng đầu nghi ngờ nhìn phụ hoàng mình, đối với phụ hoàng mình khó xử là lần đầu cũng không có thấy.
"Ưmh, chuyện này con có thể đi hỏi mẫu phi con." Triệu Khải Hâm cảm thấy cái vấn đề này để cho hắn một đại nam nhân mà nói thật lòng ngượng ngùng.
"Phụ hoàng là bại hoại?" Tiểu bằng hữu Triệu Thiên Sâm nổi giận.
Triệu Khải Hâm nhìn đứa con nhà mình lận đận chạy đằng xa: "Mau đi cùng nhị hoàng tử""
"Hoàng thượng, Ngọc ma ma cầu kiến""
"Đi vào"" Triệu Khải Hâm cau mày, Ngọc ma ma vẫn đi theo bên cạnh Triệu Thiên Sâm, nếu không phải là có chuyện, bà ta sẽ không đến tìm hắn.
"Tham kiến hoàng thượng""
"Đứng lên, nhị hoàng tử bên kia đã xảy ra chuyện gì?"
"Khởi bẩm hoàng thượng, hôm nay lão nô sau khi nhị hoàng tử giữa trưa nghỉ ngơi thời điểm đi ra ngoài ba phút, sau khi trở lại nội thị Tiểu Nguyên Tử nói có hai cung nữ vẩy nước quét nhà núi giả lân cận phía sau thảo luận, nói Thuần chiêu nghi nương nương ngã bệnh, hơn nữa còn nói Thuần chiêu nghi nương nương cóTam hoàng tử cũng không thương yêu nhị hoàng tử nữa, những lời này Tiểu Nguyên Tử bởi vì lo lắng bứt dây động rừng cũng không có tiến lên, chỉ là Tiểu Nguyên Tử nói nghe thanh âm hình như là cung nữ vẩy nước quét nhà ở Lục Hi viện.”
"Biết, ngươi đi xuống.” Vẻ mặt Triệu Khải Hâm lần nữa lạnh xuống, thật vất vả mới bởi vì nhi tử đùa giỡn mà khoan khoái lòng lần nữa lại căng thẳng.
"Vương Kỳ, đi điều tra một chút cung nữ vẩy nước quét nhà ở Lục Hi viện đều là người của ai.” Triệu Khải Hâm đối với những cung nữ nói những lời loạn truyền này cảm thấy rất không vui.
Triệu Khải Hâm ở Vĩnh Ninh cung đợi đến tám giờ tối, cái thời điểm hắn không thể ở lại Vĩnh Ninh cung nữa, lưu lại nữa ngày mai những ngự sử này lên dâng tấu sớ rồi
"Hoàng thượng trở lại cung Thái Cực rồi.""
"Rất tốt, cho Bổn cung thưởng""
"Đi đem Trương Ngũ Nha dẫn tới""
"Tham kiến hoàng hậu""
"Trương Ngũ Nha hiện tại cho ngươi một cơ hội, để cho ngươi trở thànhphi tử trong cung, hơn nữa đây cũng là cơ hội cuối cùng rồi, thành công ngươi liền trở thành người trên người, thất bại ngươi liền chuẩn bị trở thành cô hồn dã quỷ.” Hoa Lăng Duyệt lạnh lùng nhìn Trương Ngũ Nha quỳ trên mặt đất nói"
"Dạ, nô tỳ nhất định sẽ không để cho hoàng hậu nương nương thất vọng.” Trương Ngũ Nha gần đây một đoạn lúc cũng thông minh một chút, biết chuyện này không thể nắm vào trên người của mình.
"Ha ha, ngươi đi xuống.” Hoa Lăng Duyệt đối với Trương Ngũ Nha nói không có quá lớn bày tỏ"