"Sao lại thế này? Vừa rồi tay của ta sao không điều khiển được?" Trương Vân Nguyệt nghi hoặc nói, chỉ là nàng nói những lời này với một vẻ mặt không chút biểu tình thật sự là làm cho người ta không sao tin nổi.
"Nếu Thuần Sung Viện ngài đã bất kính với hoàng hậu nương nương như vậy, nô tỳ nhất định sẽ bẩm báo lại chi tiết với hoàng hậu nương nương ." Cẩm Tú phẫn hận xoay người rời đi.
"Chủ tử ngài sao có thể đem đồ hoàng hậu nương nương ban tặng ném đi như vậy hả?" Ngọc ma ma kinh ngạc nhìn Trương Vân Nguyệt, mặc dù nói như vậy nhưng trong lòng bà cũng có chút nghi hoặc, không phải là hoàng hậu nương nương tính kế chứ?
Chiếu theo sự hiểu biết của bọn họ, Trương Vân Nguyệt chắc chắn không làm ra loại chuyện tình khiêu khích này.
"Ta không có làm gì cả, vừa rồi lúc ta đón lấy đồ, đột nhiên tay mất đi cảm giác, sau đó bình sứ này liền rớt xuống đất." Trong lòng Trương Vân Nguyệt hiện tại cũng hoài nghi mình bị hoàng hậu tính kế, nếu không sao có thể tay nàng vừa tiếp xúc được với bình sứ xong thì đột nhiên không có cảm giác rồi?
"Nương nương, để lão nô bắt mạch cho ngài." Ngọc ma ma nhanh nhẹn đặt tay lên cánh tay của Trương Vân Nguyệt, phát hiện không có việc gì.
"Nương nương cảm giác vừa rồi của ngài có gì đặc biệt không?" Ngọc ma ma vẻ mặt nặng nề nhìn Trương Vân Nguyệt, nếu như là có người tính toán vậy còn tốt, nhưng nếu là tự bản thân Trương Vân Nguyệt có vấn đề . . . .
"Ta cảm giác, cảm giác chỗ này của cánh tay giống như bị thứ gì đó chích một cái. . . . . ." Trương Vân Nguyệt suy nghĩ một chút chỉ cánh tay mình nói, nói xong liền phát hiện có vấn đề.
"Chúng ta vào trong." Trương Vân Nguyệt lôi kéo Cúc Hoa đi vào, chuẩn bị để Cúc Hoa giúp mình.
Sau khi Cúc Hoa theo Trương Vân Nguyệt tiến vào, Trương Vân Nguyệt chỉ vào một chỗ, quả nhiên có một chấm nhỏ màu đỏ vô cùng nhỏ, điểm đỏ nhỏ bé này chỉ sợ một lát nữa sẽ biến mất.
Trương Vân Nguyệt nghe Cúc Hoa nói về tình trạng của chấm đỏ, suy nghĩ một chút nói: "Đến lúc các nữ nhân hậu cung bắt đầu hành động rồi, chỉ là đến cùng là có chuyện gì xảy ra đây?"
Trương Vân Nguyệt là thật sự không hiểu, cái thế giới này mặc dù có võ công, nhưng mà bởi vì con trai nàng nên trong cung Dao Hoa luôn có ám vệ, không lý nào lại có người có thể tránh qua ám vệ để mà xuống tay với mình như vậy.
Nếu như có khả năng động thủ mà không bị ám vệ phát hiện, vậy còn không trực tiếp hạ độc thủ giải quyết mình luôn sao? Như vậy không phải tiết kiệm được rất nhiều công phu ư?
"Lý Ma Ma, người nọ là như thế nào đắc thủ (ra tay thành công)? Nếu quả thật có người võ công lợi hại như vậy. . . . . ." Trương Vân Nguyệt còn chưa nói hết liền bị Lý Ma Ma cắt đứt.
"Nương nương, đây là chuyện không thể nào. Trên đời nếu quả thật có người như vậy, chỉ sợ tiền triều đã sớm diệt xong rồi, cũng sẽ không đợi đến phiên Triệu gia tới diệt." Lý Ma Ma rất chắc chắn nói.
Trương Vân Nguyệt cảm thấy lời này của Lý Ma Ma có chút kì quái, thế nào lại có liên quan đến tiền triều rồi?
"Tiền triều bắt đầu hủ bại không phải một sớm một chiều, phải nói võ lâm nhân sĩ muốn ám sát Hoàng đế tiền triều, tuyệt đối không ít? Nhưng tất cả đều không thành công cũng là bởi vì hoàng gia có ám vệ tồn tại, những ám vệ kia còn không bằng ám vệ của Triệu gia đấy. Hơn nữa người đến ám sát, cũng đều là cao thủ, không phải cao thủ tuyệt đối không dám xông vào hoàng cung . . . . ." Lý Ma Ma nghiêm túc phân tích cho Trương Vân Nguyệt nghe.
Nghe xong phân tích của Lý ma ma Trương Vân Nguyệt liền hiểu rõ, nàng nghĩ loại cao thủ như vậy là không thể nào xuất hiện? Nếu không Hoàng đế đã sớm không còn mạng để mà mất rồi.
Chỉ là
"Như vậy thì, điểm đỏ trên tay này là chuyện gì xảy ra?" Trương Vân Nguyệt nghi hoặc, thật lòng cảm thấy nữ nhân cổ đại thật không đơn giản? Vì tính toán nữ nhân khác mà nghĩ ra các loại phương pháp cái nọ nối cái kia càng thêm bí ẩn.
Mấy người Lý Ma Ma, Ngọc ma ma tất cả đều trầm mặc, họ thật đúng là không nghĩ ra được là chuyện gì xảy ra?
"Chỉ có thể đem chuyện này bẩm báo với hoàng thượng." Trương Vân Nguyệt thấy bọn họ đều không nói chuyện, biết họ cũng không biết rõ, suy nghĩ một chút cảm thấy chuyện này cần phải tố cáo với hoàng thượng.
Ít nhất phải khiến hoàng thượng biết nàng không phải cố ý làm vỡ món đồ sứ kia.
Mọi người cảm thấy cách làm của Trương Vân Nguyệt rất đúng, gật đầu đồng ý.
Cẩm Tú sau khi trở lại cung Phượng Minh liền đem chuyện xảy ra ở cung Dao Hoa bẩm báo lại một lần.
"Chuyện này là thật sao? Ngươi xác định cô ta là cố ý?" Hoàng hậu vẻ mắt bình tĩnh nhìn Cẩm Tú, tuy chuyện ngày đó ở yến tiệc thôi nôi khiến nàng biết được nữ nhân Trương Vân Nguyệt này đã bắt đầu liều lĩnh rồi, nhưng là nàng cũng không cảm thấy cô ta lại có thể liều lĩnh đến mức dám ở trước mặt nô tài của nàng đập vỡ đồ do chính nàng đưa qua?
"Nương nương, nô tài không dám nói láo?" Cẩm Tú quỳ trên mặt đất khẳng định nói, ở trong lòng của nàng Trương Vân Nguyệt chính là cố ý? Mặc dù cuối cùng Trương Vân Nguyệt cũng trưng ra vẻ mặt hết sức khiếp sợ. Nhưng ở trong hậu cung có ai mà không biết đóng kịch?
"Ừ. Ma ma ngươi nói xem Trương thị này thật đã liều lĩnh đến mức đó rồi hả?" Hoàng hậu nghi hoặc hỏi.
"Nương nương, cứ xem biểu hiện của Trương thị ở buổi tiệc thôi nôi, cũng không phải là không thể có." Trương ma ma suy nghĩ một chút đồng ý nói.
Hoàng hậu trầm mặc chốc lát đột rồi nhiên bật cười, "Nếu thật cô ta đã liều lĩnh vậy rồi, bản cung cũng thấy thật yên tâm."
"Ý của nương nương là?"
"Ngươi nói xem, Tôn Phỉ Phỉ ,Hàn Ngọc Cầm còn có cả Diêu Lệ Nhã ba người đó sẽ ngồi nhìn cô ta đi lên sao? Mà trừ ba người bọn họ, chín Tần trước mặt vẫn còn có bốn đấy?" Hoàng hậu cười ha hả nói. Nàng không sợ Trương Vân Nguyệt liều lĩnh, chỉ sợ nàng ta an phận thủ thường?
"Nương nương anh minh? Như thế chúng ta chỉ cần ngồi nhìn họ đấu là tốt rồi, thỉnh thoảng cho bọn họ thêm chút dầu đốt lửa là được rồi." Mấy hạ nhân bên cạnh hoàng hậu ra sức nịnh hót.
"Tỉnh, các ngươi cũng không cần ở đây vuốt mông ngựa, tất cả đi xuống." Hoàng hậu khoát khoát tay vui vẻ nói.
Quý Phi cùng Hiền phi lần lượt đưa tới quà tặng, lần này Trương Vân Nguyệt không có tự mình tiến lên nhận quà tặng, chỉ là sai Tầm Nguyệt và Hoan Nghi ở bên cạnh đi lên đón quà tặng. Ngược lại quá trình này không có xảy ra chuyện gì không tốt, cuối cùng lúc này mới khiến Trương Vân Nguyệt yên tâm rất nhiều.
Hôm sau, Trương Vân Nguyệt sáu giờ liền rời giường, bảy giờ đến ngoài cửa cung Phượng Minh. Vốn là Trương Vân Nguyệt nghĩ nàng coi như đến là tương đối sớm rồi, kết quả vào cung Phượng Minh mới phát hiện, nàng coi như là đến đúng thời gian, đã có rất nhiều người còn đẽn sơm hơn nàng.
"Thuần Sung Viện muội muội tới? Kể từ khi Thuần Sung Viện muội muội vào cung bọn ta thế nhưng cũng chưa có gặp qua muội muội, muội muội hôm nay tới thỉnh an sao không ôm nhị hoàng tử cùng đến? Bọn tỷ muội rất muốn trông thấy nhị hoàng tử đáng yêu đấy." Nói chuyện là Chân Tu Viện Chân Mật Hi, là một cô gái mặt mũi thật đáng yêu, cả người cũng có vẻ nhỏ nhắn xinh xắn, vẻ mặt cũng rất là thuần khiết thiện lương.
Trương Vân Nguyệt nghe Chân Mật Hi nói xong nét mặt không biểu tình nói: "Nhị hoàng tử còn chưa tỉnh ngủ."
"Thuần Sung Viện muội muội rất ghét tỷ tỷ sao?"
"Không có." Bộ dạng vẫn là không biểu tình như cũ, khiến cho lời này của nàng thốt lên vô cùng không có sức thuyết phục.
"Vậy vì sao Thuần Sung Viện muội muội đều không có cười đây? Ngược lại mặt là một bộ dạng không chút biểu tình." Chân Mật Hi nói xong mặt liền biểu hiện ra nét đau thương, giống như bởi vì thái độ của Trương Vân Nguyệt mà cảm thấy đau lòng.
"Ngày hôm qua cười quá nhiều, mặt có chút cứng ngắc, thái y nói tạm thời không nên cười nhiều." Trương Vân Nguyệt mặt nghiêm túc nhìn Chân Mật Hi nói.
. . . . . .
Người trong đại điện đầu tiên là cảm thấy nàng thật sự là quá ngớ ngẩn, lại cười đến gương mặt cứng ngắc, tiếp đó lại là ghen tỵ, có con trai rất thông minh khéo léo được Hoàng đế sủng ái, khó trách sẽ cười đến mặt cũng đơ luôn.
"Mặt cứng ngắc của Trương muội muội có thể ảnh hưởng đến nhị hoàng tử hay không? Vẻ mặt không biểu tình đó không có hù sợ nhị hoàng tử sao? Nếu không hay là đem nhị hoàng tử ôm cho hoàng hậu nương nương chăm sóc?" Lệ Sung Nghi mặt một vẻ kinh ngạc nhìn Trương Vân Nguyệt.
Tuy là. Trương Vân Nguyệt vẻ mặt vẫn là không biểu tình gì, nhưng ánh mắt lại ngẩn người nhìn Lệ Sung Nghi. Lệ Sung Nghi không hổ một chữ “Lệ”, mặt mũi diễm lệ, xinh đẹp thùy mị.
"Không cần, nhị hoàng tử nhận thức rất tốt, sẽ không vì kẻ làm mẹ như ta không cười mà bị dọa sợ. Chẳng lẽ Lệ Sung Nghi lúc nhỏ mỗi lần thấy mẫu thân không cười liền sẽ bị hù sợ hay sao?" Trương Vân Nguyệt nhìn Lệ Sung Nghi hỏi, vẻ mặt không biểu tình phối với ánh mắt vô tội, quá quỷ dị.
"Sao có thể chứ." Lệ Sung Nghi không nói. Bản thân cũng tự biết cách nói vừa rồi của mình quá gượng ép. Nàng cũng chỉ là muốn thử một chút thôi, nàng chính là ghen tỵ nữ nhân trước mắt này, dáng dấp không được tốt như nàng, gia thế cũng không có thể so, tại sao có thể sinh hạ được con trai như vậy?
Lại còn có thể đem nhi tử đặt ở bên cạnh tự mình nuôi.
Trương Vân Nguyệt không để ý đến Lệ Sung Nghi, mà là đứng lẳng lặng ở một bên chờ hoàng hậu đến.
" Thuần Sung Viện muội muội không biết tỷ tỷ có thể hỏi muội một vấn đề hay không?" Chân Mật Hi lần nữa mở miệng nói.
". . . . . ." Trương Vân Nguyệt ngẩng đầu nhìn Chân Mật Hi, không nói có thể, cũng không có nói không thể, chỉ bình tĩnh nhìn cô ta.
"Không thể hỏi sao?" Chân Mật Hi làm bộ đáng thương nhìn Trương Vân Nguyệt. Trương Vân Nguyệt nhìn Chân Mật Hi như vậy trong đầu toát ra một hình dung ‘tiểu bạch hoa thuần khiết’.
"Ta không nói không thể." Trương Vân Nguyệt nhìn Chân Mật Hi, vẻ mặt không biểu tình, trong lòng buồn bực, tại sao bắp thịt trên mặt còn không có khôi phục chứ? Nếu không nàng đã có thể cùng làm ra cái vẻ đáng thương kia đối diện với nàng ta.
"Đã như vậy tỷ tỷ liền hỏi. Thuần Sung Viện muội muội thời gian chịu ân sủng không dài, sao lại có thể có đứa bé? Là có bài thuốc sinh con bí truyền gì đó sao? Có thể nói cho tỷ tỷ hay không?"
Trương Vân Nguyệt thế nào cũng không có nghĩ đến Chân Mật Hi thế nhưng lại hỏi ra cái vấn đề này, hơn nữa còn là ở trước mặt nhiều người như vậy hỏi. Nàng rất rõ ràng trong hậu cung có đứa bé hiện tại tổng cộng có ba người, một là hoàng hậu, hai là Huệ phi, người còn lại là mình.
Những người trong hậu cung khác dĩ nhiên là không thể nào đi hỏi Huệ phi và hoàng hậu, như vậy có thể hỏi chỉ có thể là mình.
"Bài thuốc sinh con bí truyền? Đó là vật gì?" Trương Vân Nguyệt vẫn một nét mặt cứng ngắc nghi hoặc nhìn Chân Mật Hi hỏi lại.
"Muội muội không muốn nói sao? Tỷ tỷ thật ra thì cũng không có muốn tranh giành cái gì với muội, tỷ tỷ chỉ có một nguyện vọng là có thể sinh một đứa bé, mặc kệ là con trai hay con gái, chỉ cần một đứa bé là tốt rồi. Muội muội xin nói cho tỷ tỷ." Chân Mật Hi vẻ mặt van xin nhìn Trương Vân Nguyệt nói.
"Chân Tu Viện nói đùa, ta xác thực là không có cái gì bài thuốc bí truyền, muốn bài thuốc bí truyền sinh sản cái gì đó bình thường cũng phải cần dược liệu, trong tay ta một cái cung nữ cũng không có lấy đâu ra bạc đi Thái Y Viện mua dược liệu?" Trương Vân Nguyệt nhìn Chân Mật Hi nói thật.
Lời nói của Trương Vân Nguyệt mọi người không hề tin, nhưng nàng đã không nói mọi người cũng không có cách nào.
"Hiền phi nương nương đến?"
"Huệ phi nương nương đến?"
Hiền phi và Huệ phi cơ hồ là đồng thời đến, sau khi hai người vừa vào đại điện thì Quý Phi cũng tới.