Độc Chiếm Quân Sủng, Hoàng Hậu Không Dễ Chọc

Chương 66: Chương 66




"Muội muội đang nói chuyện gì náo nhiệt như thế? Quý Phi đại điện mọi người cười hỏi.

"Quý Phi tỷ tỷ, bọn muội đang thỉnh giáo Thuần sung viện muội muội về bí truyền sinh con? Muội muội thật sự là rất muốn có một đứa bé, cho nên muốn thỉnh giáo Thuần sung viện muội muội. Đáng tiếc hình như Thuần sung viện muội muội không muốn nói." Chân Mật Hi tỏ vẻ vô tội ưu thương nhìn Trương Vân Nguyệt.

Trương Vân Nguyệt làm sao cũng không nghĩ ra Chân tu viện lại nói ra mấy lời thế này.

"Chân Tu Viện tỷ tỷ nói đùa. Muội muội quả thật chưa từng thấy bí truyền sinh con. Chuyện ngài muốn sinh con muội muội đã hiểu được. Nhưng muội muội quả thật không có cách nào giúp ngài. Hay là tỷ hỏi Huệ phi nương nương và hoàng hậu nương nương xem." Trương Vân Nguyệt bình tĩnh nhìn Chân Mật Hi, trong lòng rất là hết cách. Nàng dĩ nhiên biết tại sao những người này không thể sanh con. Còn không phải bởi vì thuốc của hoàng hậu sao?

Nhưng dù chuyện này bị chọc ra thì cũng không ảnh hưởng hoàng hậu mấy. Hoàng hậu sớm đã thất sủng rồi. Sau khi chuyện này xuất hiện thì chỉ càng thất sủng hoàn toàn thôi. Nhưng nàng ta vẫn sẽ ngồi ở vị trí hoàng hậu. Triệu Khải Hâm hình như cũng không có muốn phế hậu.

"Bọn muội muội đang nói cái gì? Bổn cung vừa đến cửa đã nghe được tiếng cười của các muội rồi?" bản lãnh mở mắt nói mò của hoàng hậu cũng không tầm thường.

Lần này Trương Vân Nguyệt ngược lại mở miệng trước "Hoàng hậu nương nương, Chân tu viện muốn một đứa bé. Cho nên muốn hỏi hoàng hậu nương nương khi nào tỷ ấy có thể sinh một đứa."

Trương Vân Nguyệt vừa nói ra lời này cả đại điện liền lọt vào an tĩnh quỷ dị.

Hoàng hậu dùng một loại ánh mắt vô cùng kỳ lạ nhìn Trương Vân Nguyệt. Trong lòng hoài nghi chẳng lẽ Trương thị đã biết mình đồ ban thuởng có vấn đề? Việc này không thể nào! Trương Vân Nguyệt làm sao có thể biết? Hoàng hậu vẫn rất có lòng tin với thủ pháp của mình. Nàng không tin một người xuất thân là cung nữ như Trương Vân Nguyệt có thể nhìn thấu những tính toán của mình. Về phần mấy ma ma bên cạnh Trương Vân Nguyệt, dù họ nhìn thấu thì thế nào?

Thứ gì cũng có thể tách ra đấy! Mặc dù nàng có nhúng tay, nhưng đồ mới mua trong hậu cung có người khác quản lý mà.

Sau khi Trương Vân Nguyệt nói xong liền âm thầm thở phào, nàng không có hối hận. Nếu hỏi tại sao hôm nay nàng làm như vậy thì phải kể lại từ tối hôm qua.

Chiều hôm qua hoàng hậu đưa đồ tới, Trương Vân Nguyệt không thể không tiếp nhận bình sứ, nhưng rồi lại làm rơi vỡ. Lúc ấy cảm thấy có thứ gì đâm nàng, lúc đầu Trương Vân Nguyệt không hề nghĩ đến Cẩm Tú.

Sau đó đám Lý Ma Ma nói cho nàng biết chuyện này không phải là võ lâm cao thủ nào làm, Trương Vân Nguyệt liền bắt đầu nghĩ đến những ai có thể đâm kim vào người nàng, vị trí đầu tiên nàng bị ghim là tay phải, mà khi đó đứng ở bên tay phải nàng chính là Lý Ma Ma.

Nhưng vị trí kim đâm đó rất đặc biệt, là từ bên trong đâm ra, lúc ấy nàng không ngờ, sau đó mới nghĩ đến ở vị trí này người bên trên căn bản không có biện pháp thương tổn. Cũng chỉ có bình sứ khi đó bị nàng cầm ở trong tay mới có thể đâm tới!

Nhưng Trương Vân Nguyệt vẫn rất nghi ngờ, ngày đó đúng là nàng nhận bình sứ do hoàng hậu ban thưởng, nhưng sau đó nghĩ lại thì bình sứ này vốn phải do cung nữ bên cạnh nhận lấy. Đến lúc đó chính là cung nữ đánh nát bình sứ, hoàn toàn không liên quan gì đến nàng rồi, tính kế như thế hữu dụng sao?

Trương Vân Nguyệt cảm thấy là hoàn toàn không có ích lợi gì, nhưng vô luận hữu dụng hay không, Trương Vân Nguyệt xác định, người tính toán nàng là hoàng hậu.

Nàng Trương Vân Nguyệt cho tới bây giờ luôn không phải là người biết nhẫn nhịn, dĩ nhiên nàng cũng không muốn xuống tay với hoàng hậu nhanh thế, nhưng chuyện ngày hôm nay lại làm cho nàng không thể không làm như vậy.

Lời nói của Chân Mật Hi đã đẩy nàng đến một vị trí vô cùng nguy hiểm, bởi vì trước mắt nàng là người có hoàng tử khỏe mạnh trong hậu cung, những nữ nhân trong hậu cung không thể nào không ham muốn. Nàng tin tưởng lúc đầu rất có thể sẽ không có ai nghĩ đến mấy món như bí truyền sinh con, nhưng sau khi Chân Mật Hi, người muốn mình nói ra ‘ bí truyền ’ này tất nhiên không ít!

Nếu mình vẫn không nói, mấy nữ nhân trong hậu cung chắc chắn ghen tỵ. Mà ghen tỵ cuối cùng sẽ làm một số chuyện ảnh hưởng đến nhi tử của mình. Sự ghen tỵ của nữ nhân luôn đáng sợ, chuyện này thể hiện vô cùng rõ ràng ở hậu cung, nàng không muốn đối phó với những chuyện này.

Như vậy hãy để cho hoàng hậu đối phó đi! Dù sao nàng đã xác định rõ ràng phải đối mặt với hoàng hậu, chỉ là vấn đề sớm muộn thôi.

"Thuần sung viện có ý gì?" Hoàng hậu âm mặt trầm giọng nói.

Trương Vân Nguyệt thấy hoàng hậu như vậy nhưng không hề sợ, bình tĩnh nhìn hoàng hậu nói: "Thiếp thân cũng không nói gì, chỉ là thiếp thân nghĩ hoàng hậu nương nương là hoàng hậu tất nhiên phúc khí lớn, chỉ cần hoàng hậu nương nương nói cho ai sinh đứa bé, thì người đó liền có thể sanh con rồi."

Hoàng hậu nhìn chằm chằm Trương Vân Nguyệt, muốn từ trên mặt nàng nhìn ra gì đó, lại chỉ thấy một vẻ mặt không chút thay đổi, và tầm mắt cụp xuống.

"Thuần sung viện nói đùa, nếu bổn cung có bản lãnh này, đến bây giờ bổn cung đã không chỉ có một đứa con là đại hoàng tử." Hoàng hậu thản nhiên nói, cũng không tiếp tục rối rắm ở mặt này.

Ngược lại Huệ phi nghe Trương Vân Nguyệt nói, ngước mắt nhìn Trương Vân Nguyệt một cái, nàng hiểu Trương Vân Nguyệt nhất định là phát hiện ra cái gì mới có thể nói như thế. Nàng ban đầu cũng bởi vì Lý cô cô mới biết thì ra dược thiện có vấn đề, hôm nay xem ra Trương Vân Nguyệt cũng bị thế.

Cuộc hàn huyên tiếp theo không còn giương cung bạt kiếm, quý Phi và Hiền phi có thể ở vị trí cao thời gian dài thế, mà vẫn an an ổn ổn cũng không phải không có tính toán, nhìn phản ứng của hoàng hậu sau khi Trương Vân Nguyệt nói dứt lời, và vẻ mặt chắc chắn của Trương Vân Nguyệt, trong lòng các nàng cũng không khỏi suy đoán có phải hoàng hậu làm gì các nàng hay không.

Giờ phút này hoàng hậu vẻ mặt lạnh nhạt ngồi ở chủ vị cũng tức giận trong lòng, nàng thật không ngờ Trương Vân Nguyệt thậm chí có lá gan nói ra lời đó, nhưng lời giải thích sau đó của Trương Vân Nguyệt mặc dù gượng ép nhưng cũng không phải hoàn toàn không có lý, nàng không hề có cớ trị tội nàng ta!

Sau đó mọi người đi về, chuyện đã xảy ra bên Phượng Minh cung, Triệu Khải Hâm bên trong cung Thái Cực rất nhanh cũng biết.

"Ngụy Đình ngươi nói Trương thị muốn làm cái gì? Chẳng lẽ liều lĩnh rồi hả?" Triệu Khải Hâm nhìn tấu chương trước mặt nhàn nhạt hỏi.

Ngụy Đình cúi đầu không nói gì.

"Hả?"

Ngụy Đình bị một tiếng hả không có quá nhiều tâm tình dọa sợ, "Hoàng thượng, nô tài cảm thấy sung viện nương nương là giận mới đúng."

"Giận?" Triệu Khải Hâm ngẩn người, tâm tình này sẽ rất ít xuất hiện trên người nữ nhân hậu cung. Hoặc là nói các nàng dù có tâm tình này cũng sẽ không để người ta cảm thấy, họ sẽ giấu tâm tình của mình thật kỹ, làm cho người ta hoàn toàn không nhìn ra họ rốt cuộc đang suy nghĩ gì.

"Nô tài nghe nói ngày hôm qua. . . ." Ngụy Đình kể lại chuyện xảy ra lúc Phượng Minh cung tặng đồ đến Dao Hoa cung ngày hôm qua.

"Nói như vậy Trương thị hoài nghi bình sứ bể tan là hoàng hậu tự làm?" Triệu Khải Hâm ngược lại bày tỏ hoài nghi với chuyện này, mặc dù hoàng hậu không có khả năng quản lý hậu cung lắm, nhưng điều này không chứng tỏ hoàng hậu đần, ngược lại hoàng hậu rất thông minh, chỉ là tính cách của nàng ta hơi tham vọng, chuyện hậu cung chỉ sợ cũng không vào lòng nàng ta.

Sự tính toán mà Triệu Khải Hâm xem ra vô cùng không có ích lợi này, hoàng hậu chắc là sẽ không làm.

"Có lẽ quả thật như thế."

"Thôi, chuyện lần này coi như không phải hoàng hậu tính toán, hoàng hậu và Trương thị từ trước đến nay cũng không hợp nhau, sớm đối mặt cũng không có gì." Triệu Khải Hâm tùy ý nói một câu liền quẳng chuyện hậu cung ra sau đầu.

"Hoàng thượng, bên Thọ Khang cung đã xảy ra chuyện!" Đột nhiên một tiểu thái giám vội vàng hấp tấp từ ngoài cửa vọt vào.

"Xảy ra chuyện gì?!" Triệu Khải Hâm bỗng chốc đứng dậy từ trên ghế, nhanh chóng đi đến Thọ Khang cung.

"Buổi sáng Thái hậu nương nương nói là đầu hơi choáng, nhưng mà sợ hoàng thượng lo lắng nên không có mời thái y, chỉ tự nghỉ ngơi, nhưng vừa rồi thái hậu nương nương đột nhiên té xỉu! Hiện tại cung nhân Thọ Khang cung đã mời thái y qua." Tiểu thái giám trả lời rất nhanh.

Tốc độ dưới chân Triệu Khải Hâm không khỏi nhanh vài phần.

Ở trong Thọ Khang cung,

"Tham kiến hoàng thượng." cung nhân Thọ Khang cung thấy hoàng thượng đi vào liền quỳ trên mặt đất.

"Thái y, mẫu hậu như thế nào?"

"Thái hậu nương nương trúng gió rồi!" Thái y căn bản không có khoe chữ, bọn họ rất rõ ràng địa vị của Thái hậu ở trong lòng hoàng thượng, lúc này khoe chữ thì chỉ có rơi đầu.

"Cái gì? !" Hoàng thượng làm sao cũng không ngờ lại xảy ra chuyện này.

Sức khỏe mẫu thân của mình luôn luôn rất tốt, sao lại đột nhiên trúng gió rồi hả?

"Khi nào mẫu hậu có thể tỉnh lại?" Triệu Khải Hâm nhìn mẫu thân nằm ở trên giường không nhúc nhích, đau lòng vô cùng.

"Vi thần đã cho người đi sắc thuốc rồi, nếu không xảy ra gì ngoài ý muốn, sau giữa trưa Thái hậu có thể tỉnh lại." Thái y rất cung kính nói. Cũng may thời điểm Thái hậu trúng gió không có trực tiếp té xuống đất, nếu không chỉ sợ hiện tại tình huống của Thái hậu đã không xong.

"Ngươi đi xuống xem thuốc, chú ý một chút." Triệu Khải Hâm phất tay đuổi thái y đi xem thuốc.

Triệu Khải Hâm tự ngồi ở bên giường coi chừng, mắt chưa từng rời đi Thái hậu.

Trong hậu cung hoàng hậu cũng biết tình huống của Thọ Khang cung, nhưng bởi vì Thái hậu thật sự không muốn gặp các nữ nhân trong hậu cung, cho nên không cho phép họ đến Thọ Khang cung thỉnh an, cho dù Thái hậu ngã bệnh thì Thái hậu cũng không muốn nữ nhân ở hậu cung đến thăm, chỉ bảo họ thỉnh an cho bà ở cửa ra vào.

Hoàng hậu đi tới Thọ Khang cung quả nhiên bị cung nhân Thọ Khang cung ngăn cản đường đi, không cho vào.

Trương Vân Nguyệt ôm con đi tới cửa Thọ Khang cung.

Trương Vân Nguyệt ôm con đến là do Lý ma ma đề nghị, dùng lời Lý Ma Ma nói thì là bà nội ngã bệnh, làm cháu trai tại sao có thể không đến thăm? Bảo bảo rất thông minh, nói không chừng Thái hậu gặp liền vui mừng tỉnh ngay.

"Mẫu thân, ngài không đi vào chung với con sao?" Bảo bảo đứng ở cửa hỏi mẫu thân đứng ở cách đó không xa, nghi ngờ tại sao mẫu thân mình không thể đi vào chung với mình.

"Bảo bảo tự đi vào, phải nghe lời Lý Ma Ma nói, biết chưa? Mẫu thân chờ bảo bảo ở chỗ này, bảo bảo phải ngoan ngoãn nha." Trương Vân Nguyệt nhìn bảo bảo dặn dò.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.