Đốc Chủ Có Bệnh

Chương 21: Chương 21: Ánh nến lay động




“Ta đã cứu ngươi, nên mạng ngươi là của ta.”

Chương 21: Ánh nến lay động

Ngọn nến vang lên tiếng lốp bốp, than lửa dưới đất cũng đang lách tách cháy bừng lên. Đầu ngón tay Thẩm Quyết tái nhợt, trong đầu rối như tơ vò.

Ở bên kia, Hạ Hầu Liễm không hề hoảng loạn hay cuống quít gì cả, hắn cúi đầu đáp một tiếng: “Tuân mệnh.”

Bốn đôi mắt dán lên người hắn, mặc kệ ánh mắt như thiêu đốt ấy, hắn vươn tay kéo chăn xuống, để lộ ra bờ vai trơn nhẵn. Trên bả vai kia chẳng hề có vết thương nào, chỉ hơi gồ ghề không bằng phẳng, nhưng do mọi người cách khá xa nên dưới ánh nến lờ mờ, không ai có thể nhìn thấy sự bất thường trên vai hắn.

Thị vệ cũng không còn nghi ngờ gì nữa, bèn nói với Thẩm Quyết: “Ti chức khăng khăng muốn kiểm tra cốt cũng chỉ là để điều tra thích khách, vẫn mong công công chớ trách tội, hai vị công công nghỉ ngơi cho khỏe, bọn ta đi ngay đây.”

Mãi đến khi Thẩm Quyết tiễn mấy người này ra ngoài cung rồi mới thở phào một hơi.

Không biết Hạ Hầu Liễm đã dùng cách gì để có thể làm cho vết thương sâu như vậy biến mất. Thẩm Quyết chạy vội về phòng thì thấy Hạ Hầu Liễm đang run lẩy bẩy, máu trên bả vai đã ướt đỏ một vùng, mà chính hắn lại đang chậm rãi xé một mảnh da trên vai mình, miệng vết thương bị xé rách càng lớn hơn nữa, ngay lập tức máu tuôn ra như suối.

“Ngươi đang làm gì vậy!” Thẩm Quyết cực kỳ hoảng sợ, bèn vội vàng bước nhanh tới, nhìn kỹ mới phát hiện thì ra tấm da kia là một tấm da giả, ban nãy Hạ Hầu Liễm dùng nó để che giấu vết thương qua mắt Kim Ngô Vệ.

“Lột da ra giúp ta.” Hạ Hầu Liễm đỏ mồ hôi đầy đầu, hắn cắn răng, giờ này hắn chỉ cảm thấy nửa bên người mình sắp phế mất rồi.

Thẩm Quyết tiếp tay, đáp: “Ta lột xuống cái rẹt là xong đấy, ngươi cố chịu một chút.”

*Nguyên văn chỗ này là làm trong tiếng trống đầu, đến tiếng thứ hai sẽ bị suy yếu, tiếng thì ba thì mất nhuệ khí luôn nên dùng từ 'rẹt' để nhấn mạnh sự nhanh nhẹn dứt khoát lần đầu tiên.

Hạ Hầu Liễm nhét vạt áo vào miệng, nhắm mắt gật đầu.

Thẩm Quyết ấn lên da thịt hắn, dồn sức xé toạc tấm da giả kia một phát, Hạ Hầu Liễm run rẩy, gần như đau đến độ ngất đi.

“Lấy kim đến đây, khâu miệng vết thương của ta lại.” Hạ Hầu Liễm cố gắng chống đỡ thân thể, thoi thóp thì thào.

“Ta không phải đại phu cũng chưa từng khâu vết thương, hơn nữa cũng không có chỉ ruột dê [1], nếu làm không đàng hoàng thì ngươi toi mạng là cái chắc!” Thẩm Quyết cắn răng nói.

[1] Loại chỉ tự tiêu lúc xưa.

“Hết cách rồi, thiếu gia, ngươi không khâu ta cũng sẽ chết, ngươi cứ coi như thêu hoa khâu áo đi, khâu đại miệng vết thương vào là xong rồi, chắc hẳn ngươi cũng từng khâu y phục rồi chớ.”

“Hạ Hầu Liễm!”

“Ta tin ngươi, khâu đi.” Hạ Hầu Liễm nhìn y, ánh mắt kiên định.

Từ trước đến nay Hạ Hầu Liễm đều là như vậy, y không bao giờ hiểu nổi sự tín nhiệm của hắn từ đâu mà vững vàng đến thế, hắn muốn làm cái gì cũng chưa bao giờ tính tới hậu quả, chuyện sống chết chưa từng nằm trong phạm vi cân nhắc của hắn. Khi bái sư ở Vọng Thanh Các là như vậy, khi Tạ phủ diệt môn là như vậy, mà hiện tại cũng là như vậy.

Tại sao hắn có thể coi thường sống chết như thế chứ? Chẳng lẽ hắn chưa từng sợ hãi ư?

Thẩm Quyết dùng ánh mắt ảm đạm nhìn hắn, sau đó chậm rãi đáp: “Được.”

Y lấy kim chỉ tới, hơ kim bạc dưới ánh lửa ngọn nến, sau đó xử lý sạch sẽ vết thương của Hạ Hầu Liễm rồi hướng mũi kim vào vết rách dữ tợn kia, nói: “Ta bắt đầu đây.”

Hạ Hầu Liễm nhét vạt áo vào miệng lần nữa, gật gật đầu.

Thẩm Quyết đối diện với lưng của hắn nên cũng nhìn thấy được những vết roi chằng chịt đan xen nơi bờ lưng ấy, chúng giống hệt như những con rết vắt ngang trên làn da màu đồng thiếc kia, nhìn thấy mà rợn cả người.

Hắn trở thành thích khách từ khi nào? Đường chết như thế này, hắn đã đâm đầu vào bao nhiêu lần?

Thẩm Quyết lấy lại bình tĩnh, sau đó đâm kim vào da thịt Hạ Hầu Liễm, cả người Hạ Hầu Liễm run lên, Thẩm Quyết trầm giọng nói: “Đừng động đậy.”

Than lửa cháy tí tách, trong phòng cũng ngột ngạt đến lạ kỳ, mồ hôi Thẩm Quyết và Hạ Hầu Liễm đều đã tuôn như mưa. Ngón tay Hạ Hầu Liễm dường như sắp bấu thành năm cái lỗ ở trên giường rồi, đau đến mức cuối cùng hắn thấy bả vai mình đã mất đi cảm giác, cơn đau đớn kia dần dần rời xa, mọi thứ trong tầm mắt như thể đang xộc lên từng luồng sóng nhiệt nóng rát, lung lay mờ ảo, mơ mơ màng màng. Cả năm giác quan trở nên đờ đẫn vô cùng, mọi âm thanh đều lờ mờ như có như không, hệt như tiếng côn trùng vỗ cánh thê lương bên ngoài ngàn lớp cửa nặng trịch, cũng hệt như tiếng binh giáp leng keng của Kim Ngô Vệ ngoài những cung điện kia.

Dòng suy nghĩ của hắn bỗng chốc trôi về nơi xa xôi, bờ lưng hắn đầy ắp những vết thương của hai năm trước, hằn nằm sấp trên chiếc giường nhỏ trong căn nhà gỗ kia, nghe tiếng thông reo vang vọng khắp núi đồi, tiếng chuông của chùa núi gõ vang ngày này qua ngày khác, như đang mời gọi những linh hồn phương xa. Hắn nhớ đến lần mẹ dẫn hắn đi vào chùa núi, Phật Thí Tâm đứng ở bậc trên, giao trường đao “Tĩnh Thiết” một màu đen kịt vào tay hắn.

Bỗng nhiên hắn thấy cả người mình mỏi mệt.

Thẩm Quyết luồn một một đường kim cuối cùng rồi thắt nút, dùng vải thấm sạch máu trên người Hạ Hầu Liễm, sau đó đắp thảo dược lên, dùng băng vải quấn chặt vai hắn.

Vết thương cũng đã xử lý xong xuôi, lúc này y mới có thời gian lau mồ hôi trên mặt, nói: “Xong rồi.”

Hạ Hầu Liễm đã mệt lử, hắn ngã gục xuống giường thở hổn hển, cố nặn ra một nụ cười, nói: “Ngươi xem, thiếu gia, ta biết là ngươi có thể mà.”

“Đừng vui mừng quá sớm, nếu vết thương nhiễm trùng thì vẫn không thể vớt nổi cái mạng của ngươi đâu.”

Thẩm Quyết ném khăn vải vào chậu rửa mặt, nước trong chậu đã đỏ tươi, giống như đựng một chậu máu vậy.

Hạ Hầu Liễm thở hổn hển một hồi, sau đó gắng gượng khoác y phục lên, nói: “Ta phải đi đây, ơn cứu mạng của thiếu gia, ngày sau Liễm sẽ báo đáp.”

Thẩm Quyết đè hắn lại trên giường, nhíu mày nói: “Cái dáng vẻ này của ngươi thì có thể đi đâu? Yên tâm ở đây đợi cho ta.”

“Đợi tên thái giám ở căn phòng này trở lại rồi thì chúng ta sẽ bị lộ hết, ta không thể liên lụy ngươi.”

Thẩm Quyết chau mày, nói: “Sao ngươi biết căn phòng này không phải của ta?”

“Phòng ngươi sẽ không hôi thế này.” Hạ Hầu Liễm cười nói.

“Yên tâm đi, gã không quay lại được đâu.” Vẻ mặt Thẩm Quyết thản nhiên, y lấy chăn đắp cho Hạ Hầu Liễm, đoạn nói, “Ngươi nghỉ ngơi cho tốt, ta đi sắc ít thuốc cho ngươi.”

Hạ Hầu Liễm nhận ra được gì đó nên không hỏi nhiều, chỉ nói: “Ngươi có tranh chân dung của gã không, cho ta một bản.”

“Ngươi muốn làm gì?”

Hạ Hầu Liễm cười thần bí, nói: “Ngươi biết Khẩn Na La của Già Lam không?”

Thẩm Quyết lắc đầu.

Hạ Hầu Liễm nói: “Hắn là sư phụ ta, tinh thông thuật dịch dung, hiện giờ ta đã học được tám phần, ngươi đưa tranh chân dung của tên thái giám này cho ta, ta có thể phỏng ra một tấm da mặt giả, người khác không bước tới trước mặt ta nhìn kỹ thì tuyệt đối không phân biệt được đâu.”

Bí thuật của Già Lam phong phú, Thẩm Quyết đã nghe danh từ lâu, y đồng ý vẽ giúp hắn một bức tranh Tứ Hỉ, sau đó thì đến nhà bếp để sắc thuốc cho Hạ Hầu Liễm.

Sau cỡ một chén trà, Thẩm Quyết đã bưng thuốc tới cho Hạ Hầu Liễm, y nhìn hắn uống hết thuốc, hắn giống như không nếm được vị đắng vậy, nuốt ực một hơi xuống hết. Y không hề biết rằng ở trong cảnh giết chóc đầy gian truân hai năm, Hạ Hầu Liễm đã luyện ra bản lĩnh nhịn đau nhịn khổ, ban nãy không uống ma phí tán [2], nếu là người bình thường đã hôn mê rồi.

[2] Loại thuốc gây tê thời xưa.

Thu dọn xong mớ hỗn độn trong phòng thì y đã mệt đến độ mồ hôi nhễ nhại, Thẩm Quyết cảm thấy công sức mình tắm rửa ban nãy đều uổng phí cả rồi. Hạ Hầu Liễm nằm trên giường lẳng lặng nhìn y, ánh mắt hắn tĩnh lặng, thêm phần trầm tĩnh và ung dung trước kia không có.

Hai người đều không nói gì, chuông gió dưới mái hiên đong đưa theo gió kêu leng keng mấy tiếng.

Thẩm Quyết nhìn ngọn nến bập bùng, chợt hỏi: “Hạ Hầu Liễm, ngươi không sợ chết sao?”

Hạ Hầu Liễm ngơ ngác đáp: “Sợ chứ, ta sợ muốn chết ấy. Mỗi lần ám sát đều nơm nớp lo sợ, chỉ lo bản thân không cẩn thận một chút là ngủm luôn.”

“Vậy tại sao lúc đó ngươi lại cứu ta? Vết thương trên lưng ngươi...”

“Vài roi mà thôi, không lấy được mạng của ta đâu.” Hạ Hầu Liễm không để tâm cười nói: “Vậy tại sao thiếu gia lại muốn cứu ta thế? Ngươi có thể mặc kệ ta, hoặc là giao ta cho Kim Ngô Vệ mà.”

Thẩm Quyết suy nghĩ nhanh nhạy, dĩ nhiên đoán ra vết thương trên lưng Hạ Hầu Liễm là vì y mà có. Y quay mặt đi, nói: “Ngươi cứu ta một mạng, đương nhiên ta cũng phải cứu ngươi một mạng.”

Hạ Hầu Liễm nhìn mái nhà thở dài một hơi, sau đó thốt lên: “Thật ra lựa chọn mà ông trời cho vốn dĩ không nhiều. Hoặc là ở trong núi cả đời làm tù nhân, hoặc là làm thích khách vào sinh ra tử. Hoặc là nhìn ngươi bị Già Lam giết chết, hoặc là ta chịu vài roi xem có thể sống tiếp không. Ta không muốn làm tù nhân, không muốn ngươi chết, dĩ nhiên chỉ có thể lựa chọn cái sau rồi.” Hắn cười giảo hoạt, “Vận khí của ta rất tốt, cũng đã sống sót rồi.”

“Vận khí của ngươi sẽ không tốt mãi như vậy được,“ Thẩm Quyết thấp giọng nói, “Mẹ ngươi thì sao, bà ấy không quản ngươi à?”

Ánh mắt Hạ Hầu Liễm lóe lên, hắn trưng ra một nụ cười khổ, đáp: “Ta cũng đã mười bốn tuổi rồi, đại trượng phu đội trời đạp đất, há có thể núp dưới váy mẹ làm em bé?”

Hạ Hầu Bái chẳng đáng tin cậy chỗ nào hết, chỉ có giết người là đáng tin, sinh ra đứa con trai cũng như không sinh, để Hạ Hầu Liễm tự lớn lên như cỏ dại. Lần đó trở về từ Tây Vực cứu Hạ Hầu Liễm xong thì không thấy bóng dáng nàng đâu nữa. Vết thương của Hạ Hầu Liễm là tự hắn dưỡng khỏi, ám sát cũng là người khác dẫn dắt cho.

Nói không oán thì quá giả, Hạ Hầu Liễm hít mấy hơi thật sâu mới cưỡng ép ngăn không cho vành mắt mình ươn ướt.

Nam tử hán đại trượng phu không thể khóc nhè được.

Thẩm Quyết nhìn sắc trời tối đen ngoài cửa sổ, bèn nói: “Muộn rồi, ngày mai ta còn vài việc vặt, về phòng trước đây.”

“Thiếu gia, ta có thể đến phòng ngươi ngủ không. Chỗ này hôi quái.” Hạ Hầu Liễm kéo góc áo Thẩm Quyết, trưng ra vẻ mặt đau khổ nói.

“Không được.”

“Ta cũng đã thế này rồi, ngộ nhỡ đêm đến ta bị hun chết thì sao đây? Hoặc là nếu đột nhiên vết thương của ta nứt ra, chảy máu mà chết, thế thì phải làm thế nào chứ?”

Thẩm Quyết cười lạnh, nói: “Ta cảm thấy ngươi có thể sống để trở thành đại họa ngàn năm.”

“Ngươi thương xót ta đi được không!” Hạ Hầu Liễm giãy dụa bò dậy.

Thẩm Quyết bất đắc dĩ nói: “Được rồi, đừng lộn xộn, để ta đỡ ngươi.”

Sau khi Thẩm Quyết đưa Hạ Hầu Liễm lên giường ngủ trong phòng y thì đến phòng tắm tắm rửa lại lần nữa. Hạ Hầu Liễm co người trong ổ chăn của Thẩm Quyết, mùi thơm của y quanh quẩn nơi chóp mũi. Gian phòng vừa nãy thực sự sắp hun hắn ngất xỉu rồi, còn phải chịu đựng đau đớn kịch liệt ở bả vai, quả thực là chìm ngập trong tai ương.

Phòng Thẩm Quyết không có đồ trang trí gì cả, chỉ đơn giản vài cái ghế với bàn, một cái giường trơ trọi, đơn điệu đến mức không hợp lý chút nào. Hạ Hầu Liễm là kẻ ưa náo nhiệt, trong phòng luôn phải bày hoa cỏ này nọ, mỗi ngày nhìn sắc màu tươi đẹp của chúng thì trong lòng cũng có thể tươi sáng hơn một chút.

Thẩm Quyết không hứng thú với những thứ này, càng đơn giản sạch sẽ y càng thích, sống như tu khổ hạnh, nhạt nhẽo không có ý vị.

Bản thân Thẩm Quyết rất hài lòng. Càn Tây Tứ Sở, điểm tốt nhất mà cũng là điểm tốt duy nhất, chính là không phải ngủ chung một giường lớn giống thái giám trong cung uyển khác, thái giám nơi này rất ít, cung thất ba tiến ba xuất [3], số phòng còn nhiều hơn số người ở.

[3]Một kiểu kiến trúc cổ thường sử dụng trong cung điện hay nhà quan chức lớn. Nhà kiểu kiến trúc này có ba sân, mỗi sân đều có nhà chính, nhà phụ, nhà dưới (thường để người hầu, đầy tớ ở), thậm chí có cả hành lang che mưa vân vân. Từ cửa lớn vào là sân, bên trong có cửa thứ hai, vào cửa thứ hai vẫn là sân, bên trong lại có một cửa nữa, vào lại có một sân nữa. Hiểu nôm na là dạng ba cửa vào ba cửa ra.

Y tắm rửa xong, vắt tóc lên đi ra, mái tóc đen nhánh bóng mượt dính trên áo lót trắng tinh tựa như vệt mực trên giấy Tuyên Thành vậy, mà khuôn mặt như sứ kia lại càng tăng thêm vẻ tái nhợt. Hạ Hầu Liễm nhường chỗ bên cạnh, Thẩm Quyết chui vào ổ chăn, ngủ sát bên hắn.

Hạ Hầu Liễm nhìn y, lông mi dài của Thẩm Quyết run nhè nhẹ tựa như cánh bướm khẽ đập.

“Muốn hỏi gì? Hỏi đi. Mặt ta cũng sắp bị ngươi nhìn ra hai cái lỗ rồi” Thẩm Quyết trầm giọng nói.

Bị đoán trúng suy nghĩ trong lòng, Hạ Hầu Liễm ngại ngùng rụt lại ở trong ổ chăn, phiền muộn nói: “Thiếu gia, sao ngươi lại tiến cung vậy?”

“...” Thẩm Quyết hé môi, trong lòng khẽ run lên, ánh mắt tối đi vài phần.

Nếu Hạ Hầu Liễm đã có thể dịch dung thành Tứ Hỉ, vậy hắn cũng có thể dùng thân phận Tứ Hỉ ở lại trong cung mà. Như vậy, hắn có thể trốn thoát khỏi Thất Diệp Già Lam, cũng có thể ở bên mình, không chia xa nữa.

Suy nghĩ này sinh sôi như dây leo quấn lấy tim gan y, khiến nó bắt đầu loạn nhịp. Thẩm Quyết trầm mặc một lát, đoạn nói: “Ta lưu lạc nơi đầu phố, khuyên tai ngươi cho ta bị chủ tiệm cầm đồ cướp đi rồi, đao cũng rơi ở tiệm cầm đồ luôn, ta không một xu dính túi, một lão ăn xin thu nhận ta, cho ta cơm ăn. Năm đó Sơn Đông gặp nạn đói, bọn ta đi theo dân tị nạn vào kinh, vốn muốn xin bát cơm, nhưng không ngờ...”

Hạ Hầu Liễm hỏi: “Thế nào?”

Thẩm Quyết tiếp tục nói: “Lão ăn xin kia vì tiền mà bán ta vào cung. Có lẽ ngay từ ban đầu lão đã muốn bán ta lấy tiền rồi.”

Hạ Hầu Liễm trợn to mắt, nói: “Cái gì...”

Thẩm Quyết thản nhiên nói, giống như đang nói về việc người khác trải qua vậy. Y càng bình tĩnh, Hạ Hầu Liễm càng đau lòng.

Tên nhóc này quanh năm ở sâu trong trạch viện, nào biết lòng người hiểm ác? Cho cục kẹo thì lập tức ngốc nghếch mà đi theo người ta, nào biết ý đồ của người ta chứ. Y thấy người ăn xin kia nhiều tuổi, cho rằng người đó chắc chắn lương thiện, không hề phòng bị, nào biết kẻ xấu cũng sẽ trở thành người già, lão lừa trọc Thí Tâm kia chính là một ví dụ sống.

Hạ Hầu Liễm thở dài, không biết nói gì mới tốt.

“Đừng gọi ta là thiếu gia nữa, ta không phải thiếu gia Tạ gia gì cả, ta chỉ là tên thái giám tàn phế mà thôi. Với lại, giờ tên ta không phải Tạ Kinh Lan nữa, ta tên Thẩm Quyết.”

Thẩm Quyết rũ mắt nhìn ngón tay mình, nói: “Nếu còn mang họ Tạ, có lẽ sau này xuống suối vàng, liệt tổ liệt tông thấy ta là hoạn quan cũng sẽ cảm thấy mất hết mặt mũi.”

“Tạ gia đối xử không tốt với ngươi, ngươi cần gì phải để ý ánh mắt của bọn họ.” Hạ Hầu Liễm chua xót nói, “Ngươi vĩnh viễn là thiếu gia của ta, mặc kệ là Tạ Kinh Lan hay là Thẩm Quyết.”

“Đúng rồi, có phải ngươi rất tò mò Tứ Hỉ đang ở đâu không?” Thẩm Quyết ngẩng đầu nhìn Hạ Hầu Liễm, cười lạnh nói, “Gã muốn nhúng chàm ta, cóc ghẻ muốn ăn thịt thiên nga, còn nghĩ ta sẽ ngoan ngoãn nghe theo sự sai khiến của gã. Ta giết gã rồi, giờ gã đang nằm trong giếng cạn ở bên ngoài.”

“Cái gì!” Vẻ mặt Hạ Hầu Liễm kinh sợ.

Hắn biết từ trước đến nay hoàng cung là nơi ẩn chứa những thứ dơ bẩn, xấu xa, đồng tính luyến ái nhiều không đếm xuể, chỉ là hắn không ngờ rằng Thẩm Quyết vậy mà cũng sẽ gặp phải loại chuyện bẩn thỉu này.

Phải rồi, dung mạo Thẩm Quyết rất đẹp, sao có thể không bị người ta dòm ngó chứ?

Nhìn thần sắc Thẩm Quyết dưới ánh sáng lờ mờ, đột nhiên Hạ Hầu Liễm cảm thấy trên người y đã có thứ gì đó khác đi rồi. Lang bạt đầu đường và cung đình dơ bẩn đã khiến y thay đổi, ảm đạm trong đôi mắt y như một làn khói mờ, trĩu nặng đè xuống nơi đáy mắt, không gạt bỏ được.

Hạ Hầu Liễm đụng ngón tay y, nói: “Thiếu gia, ngươi cực khổ rồi.”

“Cho nên, A Liễm,“ con ngươi Thẩm Quyết càng thêm sâu xa, dần dần trở nên tối tăm không thấy đáy, tựa như giếng cổ sâu không lường được, y ghé vào tai Hạ Hầu Liễm, khẽ thì thầm, “Ngươi ở lại đây bảo vệ ta có được không?”

“Ta...” Hạ Hầu Liễm ngập ngừng.

Âm thanh của Thẩm Quyết ẩn giấu sự quyết đoán không cần nghi ngờ, y nói: “Ta đã cứu ngươi, nên mạng ngươi là của ta.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.