Trống chiều vang lên sáu hồi, núi xa tan vào hoàng hôn, mây đen u ám trĩu nặng phía trên hoàng cung, thỉnh thoảng có vài tia nắng mặt trời xuyên qua kẽ hở giữa các đám mây đen chiếu rọi xuống. Đám thái giám dùng cái cán dài để treo chiếc đèn lồng lên móc câu dưới mái hiên, đèn lồng trong cung lần lượt thắp sáng, chúng đung đưa tỏa ra quầng sáng dịu dàng. Khắp nơi trong hoàng cung đều đã treo đèn lồng lên, sáng rực một vùng, riêng chỉ có Càn Tây Tứ Sở đắm mình trong bóng tối, dưới mái hiên trơ trọi chỉ treo mỗi chuông gió, thỉnh thoảng xao động kêu leng keng vài tiếng. Đây là góc hoang liêu nhất của Tử Cấm Thành.
“Hoàng thượng... hoàng thượng... thần thiếp rất nhớ người đó, tại sao người không tới thăm thần thiếp?” Nữ nhân mặc một bộ y phục đỏ rực ngồi ở đầu tường vẫy vẫy cái khăn, đôi mắt tối tăm, giống như giếng cổ trống rỗng.
“Ôi chao, Cao phi nương nương, sao người lại lên đó rồi? Việc này nếu để tổng quản nhìn thấy thì ta và Tiểu Quyết Tử lại phải chịu phạt mất!” Tứ Hỉ gấp gáp rảo bước chân vòng quanh, nhét vạt áo vào đai lưng, cẩn thận leo lên thang trèo đến bên cạnh Cao phi. Thân người gã có hơi phát tướng, dáng gã vịn trên thang nhìn từ xa giống như viên thịt được xâu vào xiên que vậy.
Đầu năm nay Cao phi bị tống vào Càn Tây Tứ Sở, nghe nói là bởi vì rải đậu đỏ trên đường mòn trong hoa viên mà Mã quý phi thường đi tản bộ, định bụng hại quý phi té ngã sinh non, chuyện này vừa lộ ra nàng ta liền bị nhốt vào phủ Tông Nhân chịu trọn một trận cực hình, người cũng trở nên điên khùng luôn. Vốn dĩ Càn Tây Tứ Sở chỉ có ba nương nương điên ở, bây giờ lại vào thêm một người, Tứ Hỉ bị dằn vặt đến mức sứt đầu mẻ trán, đỉnh đầu vốn đã hơi trọc giờ lại bớt đi vài sợi tóc.
Đang lúc không biết phải làm sao, một tiểu thái giám áo xanh vóc dáng tầm mười bốn tuổi đi tới, đặt hộp thức ăn lên bàn.
“Xuống đây, ăn cơm!”
Cao phi nghe thấy thế thì cuống quít giục Tứ Hỉ đi xuống, chính mình cũng nhấc váy trèo xuống thang, ngoan ngoãn ngồi trước bàn đợi tiểu thái giám lấy cơm cho nàng.
Tứ Hỉ thở phào một hơi, nói: “Thẩm Quyết, vẫn là ngươi giỏi.”
Thẩm Quyết cầm bát đũa đặt trên bàn, gương mặt cúi xuống yên tĩnh như một bức họa, mắt mày đều là cảnh đẹp trong tranh. Năm nay y đã mười bốn tuổi, vóc người cao dong dỏng như nhành liễu đâm nhánh, chỉ là quanh năm không được ăn uống no đủ, gương mặt không hề hồng hào, còn có vẻ đau bệnh ốm yếu.
Ánh mắt Tứ Hỉ thay đổi, liếc nhìn năm ngón tay thon dài của y, móng tay được cắt tỉa gọn gàng, một vết xước nơi khóe móng cũng không có. Trong lòng Tứ Hỉ ngứa ngáy, tay phải gã xoa mu bàn tay Thẩm Quyết, thấp giọng nói: “Tiểu Quyết Tử, chuyện hôm đó ta nói với ngươi, ngươi suy nghĩ thế nào rồi?”
Thẩm Quyết cười mỉa một tiếng, vô cảm thu tay lại, đoạn nói: “Ta chỉ nghe nói thái giám cung nữ đối thực*, chưa từng nghe qua hai thái giám cũng có thể thành sự.”
*Đối thực: chuyện ấy.
“Ấy, chuyện này thì ngươi không hiểu rồi.” Tứ Hỉ híp đôi mắt to bằng hạt đậu xanh, trong đôi mắt tối đen lóe lên vẻ dâm tà, “Thái giám chúng ta đã tịnh thân thì có khác gì nữ tử đâu? Thái giám và cung nữ đối thực, không tránh khỏi phải nhờ cậy vào mấy thứ đồ chơi mới có thể thành sự, thái giám với thái giám, dĩ nhiên cũng vậy...”
Vẻ ngoài của Thẩm Quyết rất đẹp, gã đã mê mẩn từ lâu. May mà Thẩm Quyết ở lãnh cung, nơi này hoang tàn vắng vẻ, cả ngày chỉ có quạ đen bay tới bay lui, nếu Thẩm Quyết làm kẻ hầu ở trước mặt quý nhân thì miếng thịt béo này làm gì có phần cho Tứ Hỉ gã chứ.
Tuy nhiên Thẩm Quyết này như nước đổ đầu vịt, mặc gã dụ dỗ thế nào cũng đều không lay động được, nếu không phải lần trước gã lộ ra tâm tư muốn cưỡng ép, khiến Thẩm Quyết kiêng kị nên mới mềm mỏng hơn chút, nếu không ngay cả người Thẩm Quyết gã cũng không tới gần được.
Mắt Thẩm Quyết lộ ra vẻ chán ghét, y cười lạnh nói: “Thế nào, ngươi không thể thiếu ta sao?”
“Đó là dĩ nhiên,“ Tứ Hỉ đã quen dáng vẻ châm chọc khiêu khích của Thẩm Quyết, gã không để tâm, cũng cười nói: “Tấm lòng ta đối với ngươi thiên địa có thể tỏ nhật nguyệt có thể giám, ngươi xem, có lúc nào ta lạnh nhạt với ngươi không? Không phải đều là dán cái mặt nóng này của ta lên mông lạnh sao? Ngươi yên tâm, ngươi theo ta rồi, sau này cha nuôi đưa ta ra khỏi cái lãnh cung bỏ đi này đến Ngự Mã Giám, ta cũng đưa ngươi theo, chúng ta sẽ không phải ngày ngày khổ cực trông coi lãnh uyển nữa.”
Mấy hôm trước Tứ Hỉ chi vài lượng bạc để kết thân với thái giám tổng quản của Ngự Mã Giám, làm con nuôi của người ta, ngày ra khỏi lãnh cung còn chưa thấy đâu mà đã tin chắc chính mình có thể một bước lên mây rồi. Mấy ngày nay gã ta cực kỳ ngạo mạn, hận không thể vểnh đuôi lên tận trời.
Thẩm Quyết trộn cơm vài cái, không đếm xỉa nói: “Được.”
Tứ Hỉ nghe vậy thì mừng rỡ, khóe miệng Thẩm Quyết nở nụ cười không hề mang ý cười, “Giờ Tý đêm nay, ta sẽ đến phòng tìm ngươi.”
“Được được được, ta đợi, ta đợi.” Tứ Hỉ vui mừng không kiềm được, vươn hai tay tới muốn nắm tay Thẩm Quyết.
Thẩm Quyết lui lại thoát thân, vừa vặn tránh được móng vuốt của Tứ Hỉ, y vung tay lên, ném đũa trên bàn nói: “Ta không có khẩu vị, các ngươi ăn đi.”
Tứ Hỉ muốn đuổi theo, bỗng nhiên Cao phi kéo Tứ Hỉ lại kêu lớn: “Đói chết bổn cung rồi! Đói chết bổn cung rồi! Bổn cung chưa ăn no!”
Tứ Hỉ tức giận hổn hển nói: “Ăn ăn ăn, no chết ngươi luôn đi!”
Thẩm Quyết đóng cửa lại, trong phòng lạnh tanh, song cửa sổ quên cài, rất nhiều cánh hoa rơi trên bàn, điểm xuyết rải rác trên trang sách. Y đóng cửa sổ rồi đi đến chỗ thau rửa mặt, ngâm tay phải bị sờ ban nãy trong nước chà đi chà lại, chà đến khi da thịt đỏ rực một vùng mới thôi. Nghĩ đến mặt mũi Tứ Hỉ mà buồn nôn không chịu nổi, Thẩm Quyết vung tay hất văng thau nước, sau đó đá lăn quay một chiếc ghế, nỗi bực bội mới bớt đi một chút.
Bận bịu cả ngày ở ngoài, toàn thân từ trên xuống nhớp nháp khó chịu. Thẩm Quyết múc nước xách về phòng tắm rửa. Nước ấm giội lên người cũng xua tan sự mệt nhoài trên cơ thể, y rửa mặt, giọt nước từ lông mi lăn xuống, hệt như một giọt mưa trên cánh hoa.
Đang cọ rửa thân thể thì bỗng ngoài cửa sổ vang lên tiếng loảng xoảng, Thẩm Quyết nhanh chóng quay đầu sang, y choàng thêm y phục đẩy cửa sổ ra thì thấy mảnh vỡ chậu hoa rải khắp mặt đất.
Tứ Hỉ ôm tim đập thình thịch thình thịch trở về phòng mình, ban nãy gã nảy ra suy nghĩ không đứng đắn, lén ngồi xổm dưới cửa sổ của Thẩm Quyết, chấm nước bọt đâm thủng một lỗ, nhìn trộm Thẩm Quyết tắm rửa, không ngờ lại nhìn thấy bí mật lớn của y. Bí mật này đủ để dồn Thẩm Quyết vào chỗ chết, trên mặt gã nhuộm bởi thần sắc điên cuồng, lần này Thẩm Quyết có muốn phản kháng gã cũng không được nữa rồi.
Uống vài ngụm trà, Tứ Hỉ bình tĩnh lại, ngồi trước bàn một lòng một dạ mong chờ trời tối. Bất chợt, Thẩm Quyết mở cửa phòng gã ra, sắc mặt âm trầm đứng bên ngoài.
Trong lòng Tứ Hỉ biết rõ ý đồ y đến, nhưng vẫn giả mù sa mưa cười nói: “Bây giờ còn chưa đến giờ Tý, không ngờ ngươi nôn nóng như vậy đấy.”
Thẩm Quyết thong thả chậm rãi tiến tới, trong phòng thoang thoảng một mùi hương không rõ, y chán ghét che mũi lại, quan sát đồ vật xung quanh. Thẩm Quyết chỉ mặc một chiếc áo lót, bên ngoài choàng lớp áo khoác mỏng manh, vì mới tắm rửa xong nên tóc vẫn còn ẩm ướt, bọt nước theo lọn tóc uốn lượn chảy vào áo, thấm ướt một mảng, làn da tái nhợt trong suốt tựa như viên ngọc đắm mình trong làn nước.
Tứ Hỉ như người mất hồn, gã nhìn chằm chằm cần cổ trắng muốt kia của Thẩm Quyết không chớp mắt, nước dãi tưởng chừng như muốn chảy xuống.
Thái giám là sinh vật rất kỳ lạ, rõ ràng đã chặt đứt tục vật kia, nhưng dục vọng trong lòng lại không giảm chút nào, ngược lại còn suồng sã hơn trước, nữ chơi mà nam cũng chơi, bất nam bất nữ thì lại càng “ai dâng mình đến cửa cũng tuyệt đối không từ chối“.
Trong cung không ít tin đồn thái giám hành hạ người đối thực đến chết, thi thể nhão nhoẹt thối rữa, thảm không nỡ nhìn. Nhưng mà hoàng cung trước nay không phải là nơi nói chuyện công đạo, người trên phạt xuống dưới, nhiều nhất thì cũng chăng là vài bản cho xong chuyện, vậy nên chuyện này càng ngày càng nghiêm trọng, nếu không phải trong Càn Tây Tứ Sở đều là người điên thì chỉ sợ mấy kẻ coi trời bằng vung này còn có thể duỗi tay đến tận cung phi.
Thẩm Quyết lạnh lùng nhìn gã, nói: “Ngươi nhìn thấy hết rồi?”
Trong mắt Tứ Hỉ lóe lên nham hiểm, gã hỏi ngược lại: “Nhìn thấy gì cơ?”
“Đừng giở mánh khóe với ta, muốn gì, nói.” Thẩm Quyết không thèm đếm xỉa mà lật tung chiếc hộp trên bàn, đổ ra chuỗi châu, không biết gã thuận tay lấy từ trong cung viện nào.
“Ngươi biết ta muốn gì?” Tứ Hỉ mặt dày bước đến trước mặt Thẩm Quyết, vụng trộm sờ tóc của y, “Thứ ta muốn không phải là ngươi sao? Ngày nhớ đêm mong, trằn trọc trăn trở, đêm đêm thao thức.” Sợi tóc y lạnh buốt cọ nhẹ trong lòng bàn tay, giống như đang gãi vào tim Tứ Hỉ. Trong lòng gã đã nghĩ một trăm phương pháp để yêu thương Thẩm Quyết, không thể chờ đợi muốn nhìn dáng vẻ Thârm Quyết xin tha.
“Nhưng nếu ta không muốn thì sao?” Ánh mắt Thẩm Quyết dần dần tối lại.
“Ngươi không có lựa chọn nào khác,“ Tứ Hỉ nói ở bên tai Thẩm Quyết, “Ta biết bí mật của ngươi, nếu ngươi muốn có bộ dạng bình thường tiếp tục sống ở trong cung thì phải ngoan ngoãn nghe ta. Nếu không, ta sẽ làm ầm chuyện này ra bên ngoài, lúc đó cái đầu nhỏ trên cổ này của ngươi cũng khó mà giữ được đấy.”
“Thật sao?” Thẩm Quyết nở nụ cười lạnh lẽo, mặt không biến sắc lấy chiếc kéo trong ngăn kéo ra, cầm hướng về Tứ Hỉ, ngắm mũi kéo ngay lưng gã.
“Đương nhiên, ta sẽ cực kỳ thương ngươi mà.” Tứ Hỉ cho rằng Thẩm Quyết đã chịu khuất phục, mừng không kìm được quay lại ôm Thẩm Quyết, tham lam mà ngửi hương thơm trên người y, bỗng dưng lưng gã đau đớn vô cùng, khuôn mặt méo mó không thể tin nổi mà nhìn Thẩm Quyết. Y lạnh lùng nhìn gã, ánh mắt đó không phải dành cho người sống, mà là đang nhìn một cỗ thi thể.
Hai tay Tứ Hỉ dò đến sau lưng, sờ thấy nhớp nháp ướt đẫm cả tay, máu càng chảy càng nhiều, gã giống heo bị giết đau đớn kêu thành tiếng. Thẩm Quyết vớ lấy một cái áo vắt trên lưng ghế nhét vào miệng Tứ Hỉ, gã nắm chặt tay Thẩm Quyết, khóe mắt trừng lớn như muốn nứt ra. Đôi tay kia từ từ mất sức, yếu ớt bám trên tay Thẩm Quyết, cuối cùng suy sụp rơi xuống đất, chỉ còn lại đôi mắt mở to như chuông đồng, dường như muốn khắc sâu khuôn mặt Thẩm Quyết vào trong đầu, đến nửa đêm hồn quay về đòi mạng.
Đợi đến khi người này hoàn toàn ngưng thở, Thẩm Quyết cởi áo khoác của mình bọc chỗ vết thương của Tứ Hỉ, không cho máu tiếp tục chảy ra, y cõng Tứ Hỉ lên, ném vào trong giếng cạn bên ngoài. Không ai biết giếng cạn trong Càn Tây Tứ Sở thông với rừng hoang ngoài cung, đây là khi Thẩm Quyết làm việc vặt ngoài phận sự —— dọn dẹp Tàng Thư Lâu, vô tình thấy một tấm bản đồ cung điện phủ đầy bụi bặm của tiền triều thì mới phát hiện ra.
Thẩm Quyết trở về phòng mặc y phục chỉnh tề, cơ thể y yếu ớt không chịu được gió lạnh, sau đó lấy một sợi dây thừng thả xuống giếng, y bám dây trèo xuống dưới, đặt xác Tứ Hỉ ở chỗ sâu trong giếng. Tứ Hỉ rất nặng, Thẩm Quyết phải dùng hết sức lực mới kéo được Tứ Hỉ đến nơi thích hợp. Xuất cung quá xa, Thẩm Quyết phải trở lại xử lý máu trong phòng trước.
Lúc bò lên miệng giếng thì trời đã tối rồi, vừa liếc mắt sang thì thấy một thiếu niên mặc đồ đen nằm bên cạnh giếng. Thiếu niên đeo mặt nạ gốm trắng, tay cầm một thanh trường đao, trên vai ướt đẫm, dường như là vết máu.
Thích khách sao? Thẩm Quyết nghĩ.
Hắn vừa mới giết một người, thích khách này đến thật không đúng lúc, tuyệt đối không thể để hắn bị Kim Ngô Vệ phát hiện ở chỗ này được.
Thẩm Quyết về phòng lấy kéo, hai tay nắm chặt, tàn nhẫn đâm xuống người thiếu niên. Khoảnh khắc kéo sắp chạm vào da thịt, thiếu niên đột ngột mở mắt, sát khí trong con ngươi chợt lóe lên rồi biến mất. Hắn nhanh chóng bật người ngồi dậy, tay phải nắm lấy cổ tay Thẩm Quyết. Sức lực của thiếu niên rất lớn, Thẩm Quyết thấy mình như bị kìm sắt ghìm lại, ngay sau đó, tay trái thiếu niên rút dao găm bên hông ra, hắn đẩy người về trước, dao găm đặt ngang cổ Thẩm Quyết, đè Thẩm Quyết trên nền đất.
Trong không gian mờ mịt, hai người bốn mắt nhìn nhau, thiếu niên sững sờ một lát, khẽ nói: “Thiếu gia?”
Thẩm Quyết cũng ngẩn người, nâng tay vạch mặt nạ của người trước mắt, quả nhiên lộ ra một gương mặt quen thuộc, hắn đã trưởng thành rất nhiều, đường nét trên khuôn mặt thêm vẻ cương nghị, đôi gò má dính mấy giọt máu tươi không biết từ đâu, khiến dung nhan của hắn tăng thêm vài phần sát phạt.
Hạ Hầu Liễm vịn vào giếng đứng lên, nói: “Ngươi cứ coi như chưa nhìn thấy ta, ta đi đây, có duyên gặp lại.”
Nói xong hắn đi ba bước về phía tường cung, sau đó “bịch” một tiếng ngã xuống đất.
Thẩm Quyết: “...”
Hạ Hầu Liễm bị thương rất nặng, miệng vết thương trên bả vai tưởng chừng như thấy cả xương, cần phải xử lý ngay. Thẩm Quyết mang Hạ Hầu Liễm đến phòng Tứ Hỉ, cởi hết y phục bết máu của hắn ra, ném vào chậu than đốt sạch sẽ. May mà trong phòng Thẩm Quyết có ít thảo dược, y bốc thảo dược tới, chọn loại cầm máu đắp lên miệng vết thương Hạ Hầu Liễm.
Hạ Hầu Liễm hôn mê, mồ hôi rịn đầy đầu, lông mày nhíu chặt, trông không ổn chút nào. Thẩm Quyết sờ sờ trán hắn, quả nhiên sốt rồi, Thẩm Quyết múc nước lạnh, thấm ướt khăn mặt của mình đắp lên trán hắn.
Bên ngoài vang lên tiếng ầm ĩ, có người hô to: “Tìm thích khách, tất cả mọi người ra đây!”
Trái tim Thẩm Quyết khẽ hẫng đi một nhịp, y hé một kẽ nhỏ nơi song cửa sổ, thấy bên ngoài có một nhóm Kim Ngô Vệ người nào người nấy hung thần ác sát, giáp khóa vòng và đao Nhạn Linh lóe lên tia sáng lạnh lẽo.
Nếu để bọn họ phát hiện ra Hạ Hầu Liễm thì hắn và y khó mà thoát chết. Ban nãy lúc nhìn thấy vết thương của Hạ Hầu Liễm y quá mức nóng vội, chỉ lo băng bó giúp hắn, y nên đặt Hạ Hầu Liễm ở trong giếng trước.
Không kịp hối hận, Thẩm Quyết nhanh chóng động não, suy nghĩ làm thế nào để lừa gạt trót lọt. Khóe mắt thoáng thấy son phấn trên bàn của Tứ Hỉ, Thẩm Quyết lấy một hộp son ra, chấm đầy nốt đỏ trên mặt Hạ Hầu Liễm, lấy chăn che kín người hắn, sau đó kiểm tra kỹ lưỡng, xác định trên người mình không dính vết máu mới ra mở cửa.
“Hoàng thượng đâu? Sao hoàng thượng không đến! Có phải hoàng thượng phái các ngươi đến đón ta trở về không? Tốt quá rồi, bổn cung muốn trở về, bổn cung là quý phi, là quý phi!” Cao phi hưng phấn kêu to, hai Kim Ngô Vệ trói nàng ta vào cột nhà, ba phi tử khác không điên khùng bằng Cao phi hoảng sợ rụt người sau hiên cửa, để lộ cặp mắt quan sát đám đàn ông lạnh lùng này.
“Quý phi gặp phải thích khách trong tiệc tối, thích khách chạy về phía này, bọn ta phụng mệnh đến tra xét, công công mau lệnh cho tất cả mọi người đến đây kiểm tra.” Một thị vệ nói.
Ngay sau đó có tiểu thái giám vừa cài khuy vừa chạy bước nhỏ đến, cúi đầu phục tùng đứng dưới cửa hiên.
Thị vệ đảo qua một vòng, vỗ vai phải của từng người, không phát hiện điều gì bất thường, quay đầu hỏi Thẩm Quyết: “Người đều ở đây hết rồi?”
Có Ngô Kim Vệ tới báo: “Đại nhân, còn một người nằm trong phòng.”
“Đó là Tứ Hỉ công công, gã bị bệnh, không dậy nổi.” Thẩm Quyết thong dong đáp lại.
“Bệnh cũng phải tra.” Thị vệ gọi một thuộc hạ, nói, “Đi vào xem thử.”
Thẩm Quyết nói: “ Trên người Tứ Hỉ công công toàn là chấm đỏ, nô tì sợ là bệnh đậu mùa, đại nhân vẫn chớ nên vào thì tốt hơn.”
Mọi người nghe thấy thì sợ hãi lùi lại mấy bước.
Sắc mặt thị vệ trầm như nước, hắn nói: “Bên trên có lệnh, mỗi người đều phải kiểm tra, nếu thích khách vừa đúng trốn trong đây thì bọn ta phải ăn nói thế nào? Ai từng mắc phải đậu mùa, theo ta vào soát một lượt.”
Có hai người đứng ra, nói: “Ti chức hồi nhỏ từng bị đậu mùa.”
Thẩm Quyết thầm nghĩ không ổn, nói: “Đại nhân hà tất phải mạo hiểm như vậy, đậu mùa không phải nói chơi, nô tì vừa mới từ trong đó ra, nô tì lấy đầu đảm bảo tuyệt đối không có thích khách. Huống hồ Tứ Hỉ công công chính là con nuôi của Lưu tổng quản ở Ngự Mã Giám, các vị đại nhân làm việc vẫn cần chú ý chút thì hơn.”
Hiện nay Ngụy Đức đương quyền, thái giám trong cung địa vị cực cao, mặc dù bọn họ là Kim Ngô Vệ có phẩm cấp nhưng khi gặp tổng quản thái giám vẫn phải nhường nhịn ba phần. Tỉ như Thẩm Quyết, mặc dù làm kẻ hầu ở lãnh cung, tốt xấu gì cũng là một tiểu quản sự, Kim Ngô Vệ cũng không dám vênh mặt hất hàm sai khiến với y. Mấy người đưa mắt nhìn nhau, tên đầu lĩnh kia cương quyết nói: “Chức trách được giao, công công chớ trách. Người đâu, theo ta vào trong.”
Có Kim Ngô Vệ khuyên nhủ: “Công công có điều không biết, thích khách xuất thần nhập quỷ, lại giỏi ẩn náu, có khi hắn đứng ngay phía sau ngươi ngươi còn không biết ấy. Bọn ta lục soát cũng là vì nghĩ cho an toàn của các vị.”
Nói xong, ba người liền tiến lên mở cửa, đi vào trong.
Thẩm Quyết nhắm mắt, đi theo vào cửa.
Hạ Hầu Liễm không biết đã tỉnh từ lúc nào, thấy mấy người tới, lọ mọ ngồi dậy nói: “Nô tì thỉnh an các vị đại nhân.” Vài người nhìn thấy chấm đỏ trên mặt hắn thì bất giác lùi lại mấy bước.
Hai Kim Ngô Vệ soát một lượt trong phòng, sau đó lắc đầu với thủ lĩnh. Thị vệ nhìn Hạ Hầu Liễm trên giường, con ngươi khẽ động, nói: “Trên bả vai của thích khách kia đã trúng một đao của ti chức, không biết vị công công này có thể bỏ chăn xuống, để ti chức nhìn thử vai của ngươi không.”
Mồ hôi lạnh tuôn ra trên trán Thẩm Quyết, gần như chảy xuống mi mắt, vì y vẫn luôn cúi đầu nên thị vệ không hề phát giác.
Làm thế nào bây giờ?
Nếu như vạch chăn ra, để hắn nhìn thấy vết thương của Hạ Hầu Liễm thì hôm nay hai người bọn y chắc chắn phải chết.
————
Tác giả có lời muốn nói:
Đại náo cung đình *。٩(ˊωˋ*)و✧*。