Đốc Chủ Có Bệnh

Chương 25: Chương 25: Bế xuân hàn






"Cầm bút và cầm đao khác nhau sao? Ngươi quá ngây thơ rồi, Hạ Hầu Liễm."

Chương 25: Bế xuân hàn

Quả nhiên cơm nước ngày hôm sau đều là đồ thiu, mặt Lưu Đắc Ý bị thương không chịu ra gặp người khác, lúc tiểu thái giám đưa thực hạp cho Thẩm Quyết, y lặng lẽ nhét một nắm bạc vụn cho hắn, tiểu thái giám ước chừng số bạc, cười nói: "Thẩm công công luôn luôn là người nhanh nhạy." Nói xong thì rút một thực hạp* nho nhỏ từ dưới bàn ra đưa cho Thẩm Quyết, sau đó đẩy một nửa số bạc về, nói, "Ngày mai ngươi đến ta vẫn sẽ chuẩn bị cho ngươi, không cần bạc của ngươi nữa, chỉ có điều ta chỉ cho ngươi phần của một người."

*Thực hạp: hộp đựng cơm, đồ ăn.

Thẩm Quyết xách thực hạp đi về, Cao phi cắm lông gà ngũ sắc sặc sỡ đầy đầu, ngồi chồm hổm trên ghế đôn, giống hệt một con gà trống trang điểm rực rỡ. Thẩm Quyết thấy quái gở nhưng vẫn không nói gì, tiếp tục bày đồ ăn lên, Cao phi vui vẻ cầm đũa lên gắp một miếng, vừa bỏ vào miệng đã lập tức nhổ toẹt xuống đất, miệng mắng chửi: "Khá lắm tên khốn nhà ngươi, muốn độc chết bổn cung sao!?"

"Chỉ có mấy thứ này, cố gắng ăn đi." Thẩm Quyết nói, đoạn xách thực hạp nhỏ lên, quay người đi.

Cao phi chạy bịch bịch theo bên cạnh y, hô lớn: "Đồ vô lương tâm nhà ngươi, ngươi muốn ăn mảnh! Ta không phục, ta không phục!"

Thẩm Quyết lạnh lùng liếc nàng, nói: "Nếu ngươi dám nói linh tinh trước mặt Tứ Hỉ, ta sẽ xé miệng ngươi ra."

Cao phi rụt cổ lại, cái đầu đầy lông gà vốn đang nghênh ngang hống hách của nàng tức khắc ngừng chiến, gục đầu xuống, mặc dù Cao phi không dám chọc vào y, nhưng trong lòng vẫn không phục, liều mạng làm mặt quỷ sau lưng Thẩm Quyết.

Thẩm Quyết mặc kệ nàng, băng qua hành lang. Hôm qua Hạ Hầu Liễm đánh người khiến vết thương trên vai nứt toác, Thẩm Quyết nhìn thấy vết thương rỉ máu thì lập tức đen mặt, ép buộc không cho hắn ra ngoài nữa, yên ổn ở trong phòng dưỡng thương.

Vòng qua cửa tròn, từ xa xa đã trông thấy Hạ Hầu Liễm đang tựa vào cột hành lang nghiêng đầu cười với y, trong mắt có đốm sáng vụn vặt.

Dáng vẻ tươi cười của Hạ Hầu Liễm trước nay vẫn luôn vô lại, trông rất xấu xa, song lại mang nét quyến rũ nào đó khó tả. Hắn đeo lớp mặt nạ Tứ Hỉ xấu không chịu nổi kia nhưng vẫn không giấu nổi vẻ lưu manh phong lưu từ sâu trong xương tủy. Hư hỏng trời sinh, lại thêm một chiếc miệng ngọt như bôi mật, vừa đứng trên đường cái thì đã có vô số cô nương chen lấn tụ tập bên cạnh hắn.

Thẩm Quyết đã mở mang kiến thức bản lĩnh quyến rũ cô nương của hắn, dáng vẻ nha đầu Quế Hương ở Tạ gia mềm giọng gọi hắn là Liễm ca ca đến giờ vẫn rõ mồn một trước mắt y. Nhớ đến chuyện này, Thẩm Quyết lập tức trở nên mất hứng, y nhét thực hạp vào trong lòng Hạ Hầu Liễm, không vui vẻ nói: "Dựa cửa bán rẻ tiếng cười, ngươi tự cắm lên người mấy chiếc lông gà của Cao nương nương xem, mấy cô nương ở giáo phường ti[1] cũng không sánh bằng ngươi."

[1] Giáo phường ti: thanh lâu có phục vụ múa hát, âm nhạc.

Hạ Hầu Liễm cười hì hì nói: "Không dám nhận không dám nhận, bàn về mỹ mạo, tiểu nhân làm sao mà so được với thiếu gia ngài chứ."

Hắn vừa nói vừa mở thực hạp nhìn thoáng bên trong, trong đó chỉ đặt một bát cơm trắng và một bát thịt kho tàu, kích cỡ này đem so với trước kia thì không chỉ là kém có một chút, hắn lập tức đã hiểu ra tên Lưu Đắc Ý làm khó dễ Thẩm Quyết, chỉ là hắn không ngờ rằng một chút đồ ăn còn không đủ nhét kẽ răng như thế này lại là thứ Thẩm Quyết phải dùng tiền thật bạc trắng để đổi lấy nữa.

Hạ Hầu Liễm hỏi: "Ngươi ăn chưa?"

"Ta ăn rồi, ngươi yên tâm ăn đi, lát nữa ta tới lấy cặp lồng"

Hạ Hầu Liễm đáp một tiếng, đoạn xoay người về phòng. Cao phi víu vào bồn cá hoa sen chảy nước miếng, hết sức đáng thương nhìn Thẩm Quyết, Thẩm Quyết bất đắc dĩ nói: "Đừng nhìn nữa, ta cũng ăn cơm thiu với ngươi."

Cao phi quắc mắt nhìn chằm chằm nói: "Tiểu tiện nhân bại hoại môn hộ, hầu hạ tên mặt trắng thì thôi đi, còn tắc trách qua loa với bà đây, ngươi thật to gan!"

Cao phi tức giận nhổ lông gà trên đầu xuống ném đầy người Thẩm Quyết, xoay người chạy ra sân.

Thẩm Quyết: "..."

Mưa dầm ở kinh thành cũng nhiều tựa Giang Nam, mưa phùn rơi rả rích không kể ngày đêm, rì rào đập lên mái ngói xanh, lộp bộp lộp bộp giống như mâm đĩa nhà ai dằng xuống đất. Từ khi hoàng cung xuất hiện thích khách, Vũ Lâm Vệ đi tuần buổi tối lại tăng gấp đôi, mỗi khắc đều có người tuần sát đi qua lại trên đường, bất kể gió mưa. Đèn đình dọc đường cung tỏa vầng sáng lờ mờ, bóng dáng vệ sĩ tuần tra dường như phiêu đãng trong mưa gió, mảnh đồng trên áo giáp va chạm nhau tạo nên tiếng vang, âm thanh giòn giã xuyên qua màn mưa bụi dày mênh mang.

Lưu Đắc Ý khom lưng từ cửa Đông Quỳnh Uyển mò vào hậu uyển. Bóng cây lay động, thân cây hòe già cong queo giống hệt một ông lão khô gầy, màu sắc hoa lá dường như đã bị làn mưa rửa sạch, lộ ra vệt xám trắng thâm trầm. Lưu Đắc Ý nghĩ thầm trong bụng, ban ngày không thấy hậu uyển âm u đến vậy, buổi tối thì trông như có ma quỷ lộng hành.

Đi đến dưới một trản đèn đình, chân đèn cao nửa người, sợi mảnh được quét qua dầu tùng bao phủ lấy thanh đăng[2], nhẹ nhàng lóe sáng. Lưu Đắc Ý nhìn ngó xung quanh một lát, sau đó xoay người đi về phía Bắc, vừa mới đi chưa được vài bước, bỗng nhiên phía sau mấy cây cách đó không xa có một cái bóng màu đỏ vụt qua, suýt nữa dọa gã ngã lăn ra đất. Khi gã lấy lại bình tĩnh cẩn thận nhìn lại thì đã không thấy gì, bước thêm vài bước về trước, gã vịn cây meo meo vài tiếng, hạ thấp giọng gọi: "Thẩm Quyết?"

[2] Thanh đăng: loại đèn dầu tỏa ra ánh sáng xanh nhạt.

Không ai trả lời. Lưu Đắc Ý hậm hực khinh thường mình một phen, đúng là đã nhìn nhầm, tự mình dọa mình.

Lại bước thêm một đoạn nữa, mấy tòa lầu các nối tiếp nhau lọt vào tầm mắt, mái hiên ngói xanh, chiếc cầu như mây bay lượn trên sóng. Lưu Đắc Ý không kiềm chế được vui mừng và kích động trong lòng, nôn nóng bước vội hai bước lên cây cầu kia, khom lưng chắn màn mưa nhìn quanh, chỉ mong chờ người trong lòng nhớ nhung mau mau xuất hiện.

Đợi rất lâu cũng không thấy người tới, trong lòng Lưu Đắc Ý dần dần hụt hẫng, lửa giận tăng vọt. Ắt hẳn là gã đã bị chơi một vố rồi, hay cho cái tên Thẩm Quyết, đánh mình một hồi đã không nói, còn dám trêu người!

Mặc dù mưa không lớn, nhưng đứng một hồi lâu cũng đủ làm gã ướt như chuột lột. Cảm giác lạnh lẽo xuyên qua quần áo ướt đẫm dần dần thấm vào da thịt, Lưu Đắc Ý ôm tay run cầm cập, vừa định quay lại phủ thì mắt gã thoáng nhìn, chợt thấy trên lan can đầu bên kia cầu đặt thứ gì đó vàng khè, trông giống cái bao vải.

Chắc không phải là Thẩm Quyết đặt thứ kia để chơi giải đố với gã đấy chứ?

Lòng Lưu Đắc Ý lại trở nên rộn rạo, gã vội vàng bước qua, thoắt cái đã sắp với tới bao vải kia, bỗng dưới chân gã đột nhiên giẫm phải thứ gì đó trơn trượt, cơ thể lập tức mất thăng bằng rồi đập vào đá cẩm thạch trên lan can. Ai mà ngờ chỗ lan can này đã nứt lâu rồi, Lưu Đắc Ý vừa đập lên, đá cẩm thạch lập tức chia năm xẻ bảy, sau đó đá và người đều rơi xuống hồ hoa sen.

Dưới cây hòe già bên kia hồ, Thẩm Quyết hờ hững nhìn cảnh tượng trên cầu, quay người băng qua đường mòn.

Đêm về khuya, Vũ Lâm Vệ càng nhiều lên. Thẩm Quyết đứng trong bóng tối giữa vô vàn hoa lá, yên lặng tính toán thời gian. Một tốp Vũ Lâm Vệ vừa mới đi qua hành lang sao thủ[3], Thẩm Quyết từ trong bụi hoa đi ra, trèo lên hành lang rồi bước thật nhanh. Bản đồ hậu uyển hiện lên trong đầu, y biết chỉ cần đi qua một đình ngắm hoa nữa thì có thể về được Càn Tây Tứ Sở.

[3] Hành lang sao thủ: một dạng hành lang trong kiến trúc truyền thống của Trung Quốc.



Đèn lồng trên hành lang gấp khúc bị gió thổi lung lay, ánh đèn chập chờn, chuông gió kêu đinh đang vụn vặt một chuỗi dài. Thẩm Quyết vừa định rẽ ngoặt, một đôi tay từ sau lưng vươn ra bịt miệng y, kéo y vào một gian phòng gần đó.

Lòng Thẩm Quyết như trĩu xuống dưới đáy hồ, y vô thức muốn phản kích, người phía sau khẽ quát một tiếng: "Nhóc con, hơn nửa đêm ra ngoài lêu lổng, có phải lén đi với cô nương nào không!"

Là Cao nương nương!

Thẩm Quyết đang định nói gì đó, Cao phi thình lình che miệng y, vươn tay chỉ ra ngoài. Hai người nhẹ nhàng di chuyển đến bên cửa, bấy giờ mới nghe thấy bên ngoài có hai Vũ Lâm Vệ đi qua.

"Chúng ta đi tiểu ở đây liệu có bị người khác phát hiện không?"

"Phát hiện cái rắm, mưa xối xả thế này, mùi gì cũng không ngửi nổi, sợ gì chứ?"

Tiếng bước chân đi xa dần, Thẩm Quyết âm thầm kinh hãi, thì ra hai người ban nãy đại tiện ở góc ngoặt kia, nếu Thẩm Quyết rẽ vào thì vừa quay đầu đã đụng phải rồi.

Thẩm Quyết xoay đầu qua, Cao phi cũng vô cùng cảnh giác nghe ngóng tiếng động bên ngoài. Ánh sáng tối mờ, Thẩm Quyết chỉ có thể lờ mờ nhìn thấy khóm hoa thêu trên nền đỏ của Cao phi, ngực nàng căng phồng, dường như to gấp đôi bình thường. Cao phi nâng mắt lên, đúng lúc thấy y đang nhìn chằm chằm vào bộ ngực của mình, bèn giơ tay tát một cái, mắng: "Cái tên dê xồm này!"

Thẩm Quyết vô duyên vô cớ ăn một tát, quắc mắt trừng nói: "Ngươi làm gì vậy!"

"Ngươi nhìn ngực ta!"

"..."

Vậy mà Thẩm Quyết cũng không có gì để chối cãi. Thôi bỏ đi, tốt xấu gì ban nãy nàng cũng đã cứu y, không so đo với nàng. Thẩm Quyết hít sâu một hơi, bình tĩnh lại rồi hỏi: "Ngươi để thứ gì trong ngực vậy?"

Ánh mắt Cao phi tránh né, lắp ba lắp bắp nói: "Không có gì, ta chẳng để cái gì cả, chỉ là dạo này ta mập lên mà thôi!"

"Ngày mai là có thể được ăn cơm ngon rồi." Thẩm Quyết nhẫn nại nói, "Ngươi không cho ta xem, ngày mai ngươi cũng đừng hòng được ăn ngon."

"Hứ, ta không tin! Ngươi lừa tên mặt trắng ngốc không chịu nổi trong phòng ngươi kia rồi, còn muốn lừa cả ta?"

Tâm tình vừa hồi phục của Thẩm Quyết bị Cao phi nói vài ba câu lại sụp đổ, y nghiến răng nghiến lợi nói: "Ta lừa hắn chuyện gì chứ?"

Cao phi "phì" xuống đất một cái, nói: "Đừng tưởng ta ngu, trong lòng ta rõ ràng hết đấy! Ngươi lừa hắn chơi với ngươi, làm trâu làm ngựa cho ngươi, còn phải ngủ với ngươi!"

Thẩm Quyết bị chọc trúng tim đen, cổ họng nghẹn lại, không nói gì cả. Y không nói với Hạ Hầu Liễm Già Lâu La từng vào cung tìm hắn, còn lợi dụng việc bị Lưu Đắc Ý ức hiếp để Hạ Hầu Liễm đồng ý ở lại. Không biết từ khi nào, y đã quen dùng mánh khóe tâm cơ, chỉ cần có thể làm Hạ Hầu Liễm ở lại, giấu hắn gạt hắn thì có là gì? Hạ Hầu Liễm sẽ biết những chuyện này sao? Biết rồi sẽ ghét y sao?

Không sao, y tự nhủ với bản thân rằng chỉ cần y không nói, ai biết y từng gặp được Già Lâu La chứ?

Chỉ có điều không ngờ chuyện y làm vô cùng cẩn thận, giấu kín không kẽ hở mà kẻ điên này lại nhìn thấy rõ ràng, Thẩm Quyết cười khẩy nói: "Ta thấy đầu óc ngươi càng ngày càng hồ đồ rồi, ngày mai nên đến Thái Y sở mời thái y khám bệnh cho ngươi."

Lời còn chưa dứt, mấy cái bánh bao thịt ú nu bóng loáng bởi vì Cao phi không bọc kỹ trong quần áo nên đã lăn ra ngoài, sau đó lăn vài vòng trên mặt đất rồi mới chịu ngừng lại.

Thẩm Quyết: "....."

Cao phi ngấn lệ nhặt bánh bao lên, giống như mất con vậy, nàng chu miệng khóc lóc: "Bánh bao của ta! Đều tại ngươi! Ngươi là cái tên siêu khốn kiếp!"

Không biết mưa đã tạnh từ lúc nào, mây đen đầy trời tản đi, lộ ra mặt trăng tròn vành vạnh trên trời cao, nước đọng dưới đất, ánh trăng lấp lánh như rải một lớp bạc vụn. Hai người bước qua Thuận Trinh Môn, sau đó nhẹ nhàng đóng cửa cung lại, giẫm lên ánh trăng tựa sương tuyết khắp mặt đất đi vào trong, Cao phi vẫn bưng bánh bao bẩn kia, lệ trong vành mắt chực rơi.

Thẩm Quyết thở dài một tiếng, đoạn đi đến phòng bếp bê ra một hộp bánh ngọt nhỏ đưa cho Cao phi, nói: "Đây là ta tự làm, chỉ có chút này, ngươi ăn dè đi."

Cao phi vừa mừng vừa lo, vội giấu bánh ngọt vào lòng, nước mắt rưng rưng nói: "Ta sai rồi, ngươi là người tốt!"

Thẩm Quyết không còn gì để nói, y không để ý đến nàng nữa, xoay người đi về phòng. Trên người hơi ẩm ướt, y đứng ngoài cửa giũ khô nước mưa trên người trước rồi mới đẩy cửa vào phòng. Quá muộn rồi, y sợ đánh thức Hạ Hầu Liễm, tắm cũng không tắm, cởi y phục rồi nằm lên sạp nhỏ. Trong bóng tối, Hạ Hầu Liễm trên giường xoay người, miệng lưỡi ú ớ hỏi: "Thiếu gia, muộn thế này mà ngươi đi đâu vậy?"

Tay lạnh ngắt, Thẩm Quyết hà hơi, nói: "Đi vệ sinh."

"Ôi, lâu như vậy, thiếu gia, chắc không phải ngươi bị táo bón đấy chứ, trị không tốt sẽ bị trĩ đó, ngày mai đun ít thuốc nhuận tràng uống đi?" Hạ Hầu Liễm tỉnh táo hơn chút, kinh ngạc nói.

Thẩm Quyết nâng mắt liếc Hạ Hầu Liễm một cái, phớt lờ hắn.

"Sao ngươi ngủ trên sạp vậy?" Hạ Hầu Liễm hỏi.

Thẩm Quyết nhớ đến câu nói "Còn phải ngủ cùng ngươi" kia của Cao phi ở trong hậu uyển, tim nảy lên một cái. Bà điên Cao phi kia chỉ nói xằng nói bậy thôi. Nhắm mắt lại, Thẩm Quyết bảo: "Hai người ngủ chung không tiện, ta ngủ ở đây."

Hạ Hầu Liễm có hơi buồn bực, suy nghĩ của Thẩm Quyết luôn luôn quanh co vòng vèo, hai người đang ngủ ngon lành, cũng không biết mình đã chọc gì đến y, giờ lại muốn chia giường ngủ? Bởi vì ngủ chung một chỗ với Thẩm Quyết nên mỗi ngày Hạ Hầu Liễm đều ngoan ngoãn tắm rửa, lau chùi bản thân sạch bong sáng bóng. Thẩm Quyết chê hắn bẩn hôi, hay là chê hắn đeo mặt Tứ Hỉ, bộ dạng xấu xí?

Bỏ đi, hắn chịu thua, thích thế nào thì thế ấy đi. Hạ Hầu Liễm ngồi dậy, sau đó đi chân trần đến cạnh sạp của Thẩm Quyết, không nói không rằng đã bế thẳng cả người Thẩm Quyết lên, Thẩm Quyết cả kinh, y giãy dụa trong lòng Hạ Hầu Liễm hô to: "Ngươi làm gì vậy!"

Thẩm Quyết ở trong cung sống rất kham khổ, gầy đến mức chỉ còn da bọc xương, ôm lên không nặng chút nào. Hạ Hầu Liễm dễ dàng ôm người đến giường, đoạn nói: "Nào có đạo lý thiếu gia ngủ sạp thư đồng ngủ giường?" Nói xong, hắn cũng không quay đầu lại mà trở lại sạp, chui vào trong chăn.

Thẩm Quyết trầm mặc trong chốc lát, sau đó đắp chăn lên, cũng ngủ mất.

Sáng sớm ngày hôm sau, trời tờ mờ sáng, đám chủ tử vẫn còn đang ngủ trong ổ chăn, chúng nô tài đã bận bịu túi bụi cả lên rồi. Ai khêu đèn thì khêu đèn, quét dọn thì quét dọn, làm bữa sáng thì làm bữa sáng. Càn Tây Tứ Sở là nơi ngoài vòng giáo hóa trong cung, bình thường đám nô tài ngủ đến khi mặt trời lên cao mới dậy, từ sau khi Thẩm Quyết tới, mặc dù không yêu cầu bọn họ dậy sớm như cung uyển khác, nhưng ít nhất phải kịp thời gian nhận bữa sáng.

Bởi vì có thể ăn bữa sáng, mọi người cũng không có lời oán giận nào, lại cộng thêm Thẩm Quyết luôn thưởng phạt rõ ràng, cư xử ôn hòa, mọi người biết Thẩm Quyết tốt, cũng không tiện nhiều lời gì cả. Khi Hạ Hầu Liễm bị thương thì bỏ mặc những thứ này, đóng cửa ở trong phòng ngủ đến tận tối mịt. Bây giờ vết thương khỏi rồi thì tự giác dậy làm việc, thân thể thiếu niên, khí lực sung mãn, tất cả mọi việc vặt quét dọn sân đình đều nhận làm hết.

Đám thái giám quét tước chung với hắn tuổi cũng không lớn, tầm mười hai mười ba tuổi, đang là độ tuổi hoạt bát. Mấy người vừa gặp nhau đã tụ vào trong góc tán gẫu.

"Hì, Tứ Hỉ ca, ta vừa đến thiện phòng nhận bữa sáng, ngươi đoán xem ta tình cờ thấy gì nào?"

Hạ Hầu Liễm còn chưa đáp, những người khác đã cướp lời hỏi: "Ngươi thấy gì? Lẽ nào là mấy cô nương thanh tú mới nhập cung, nghe nói mỗi người đều như tiên nữ hạ phàm vậy, khiến hoàng thượng của chúng ta mắt nở hoa luôn!"

"Phì, trong háng ngươi thiếu một thứ rồi mà vẫn còn có thể nghĩ đến con gái à?" Tiểu thái giám lườm người kia một cái, tiếp tục nói: "Đêm qua ở hồ Ngọc Thanh có người rơi xuống nước, chết rất thảm, toàn thân giống như sợi mì bị trương, chọc vào là thủng một lỗ."

Có người không để tâm nói: "Không phải chỉ là chết đuối thôi sao? Từ khi Đại Kỳ chúng ta lập nước đến bây giờ, hồ Ngọc Thanh đã chết đuối bao nhiêu người rồi? Cung phi, thái giám, cung nữ, chó này mèo này muốn bao nhiêu có bấy nhiêu, chuyện này có gì kỳ lạ đâu."

Tiểu thái giám nói: "Phải nói là gã cũng xui xẻo. Đại ca trong Vũ Lâm Vệ nói người này nửa đêm trộm ly vàng chén bạc từ thiện phòng, có lẽ là định đưa đến xưởng Lưu Ly để bán, ai ngờ đi đường không chú ý trượt chân một cái, đúng đoạn lan can cầu bị nứt nên ngã xuống dưới."

"Hoàng thượng mới tu sửa báo phòng* ở Tây Uyển, đã rất lâu rồi chưa đến hậu uyển, nên mấy thái giám cung nữ ở đây không quét dọn sửa chữa nữa, lan can cầu nứt cũng không ai phát hiện. May người chết là một tiểu thái giám trộm đồ, chứ nếu là quý nhân nào đó đụng phải vận xui này thì lại có một đống người xúi quẩy theo!"

*Báo phòng: khu vực chuyên nuôi thú trong hoàn cung, tương tự như ngự thiện phòng,..

Hạ Hầu Liễm chen miệng nói: "Ngươi huyên thiên buổi trời nhưng vẫn chưa nói người chết là ai nữa."

Tiểu thái giám sờ sờ đầu, nói: "Ài, quên nói. Là Lưu công công của thiện phòng."

Hạ Hầu Liễm cả kinh, sau đó không lên tiếng nữa, trong lòng dâng lên nỗi bất an. Đêm qua Thẩm Quyết ra ngoài, chắc sẽ không liên quan đến chuyện này đấy chứ?

Hạ Hầu Liễm suy nghĩ thế nào thì chuyện này tám chín phần cũng không thoát khỏi liên quan đến Thẩm Quyết. Tứ Hỉ không phải vì chọc ghẹo Thẩm Quyết nên bị y xử chết sao? Lòng dạ Thẩm Quyết nhỏ nhen, hơn nữa còn là xuất thân thế gia, từ nhỏ đọc tứ thư ngũ kinh tam cương ngũ thường, cho dù làm nô tài, tính cách cao ngạo cũng không đổi được, nào có thể dễ dàng chịu nhục như vậy? Không lột lớp da của tên thái giám chết tiệt kia đã là nhẹ rồi.

Sao người này lại làm liều vậy chứ? Cho dù là chính Hạ Hầu Liễm muốn động đao dưới mắt hoàng đế cũng phải cân nhắc suy tính.

Hạ Hầu Liễm gác lại việc trong tay, sau đó tìm kiếm Thẩm Quyết khắp nơi. Thẩm Quyết không phải người nhàn rỗi, một rổ việc vặt linh tinh, bây giờ cũng không biết đã đi đâu.

Vòng quanh cả nửa ngày, khó khăn lắm mới gặp được ở hành lang gấp khúc, Thẩm Quyết vừa từ Kim Công cục[4] trở về, trên tay bê quần áo mùa hè của đám nương nương. Người trong cung trước giờ luôn nhìn người phát đồ, giống mấy chỗ như cung Chung Túy, cung Vĩnh Hòa, đám thái giám đã đưa quần áo mùa hè qua từ lâu, chỉ có nơi người chán chó chê như Càn Tây Tứ Sở này Thẩm Quyết phải tự đến thúc giục ba bốn lần mới có thể lấy được.

[4] Kim Công cục: nơi phụ trách dệt, may quần áo trong cung.

Đụng phải Hạ Hầu Liễm đang chặn đầu, y còn chưa kịp phản ứng thì Hạ Hầu Liễm đã đi theo, kề bên hạ giọng hỏi: "Lưu Đắc Ý chết rồi, ngươi biết chuyện này không?"

Thẩm Quyết liếc mắt nhìn hắn, nói: "Biết, sao thế?"

Hạ Hầu Liễm nhìn dáng vẻ hờ hững của y, không đoán được chuyện này rốt cuộc có liên quan đến y không, ngập ngừng nói: "Gã tự ngã xuống hồ thật à?"

"Đương nhiên không phải," Ngược lại Thẩm Quyết trả lời rất sảng khoái, "Chính là ta làm đấy, sao thế? Không nhìn ra ngươi vẫn còn lương tâm này, chạy đến chỗ ta hỏi tội à?"

"Thế mà đúng là ngươi!" Hạ Hầu Liễm kéo cổ tay y, nói, "Ngươi có cần mạng không vậy! Chuyện này mạo hiểm như vậy, sao ngươi không thương lượng với ta?"

"Tự ta có thể lo được, ngươi yên tâm dưỡng thương của ngươi đi, đừng quản chuyện của ta!" Thẩm Quyết giãy ra khỏi Hạ Hầu Liễm, sau đó quay đầu đi.

Hạ Hầu Liễm vẫn bám theo đuôi y, nghiến răng nghiến lợi nói: "Ngươi nói cái gì vậy hả! Ngươi không coi ta là huynh đệ, không cần ta giúp đỡ, vậy ngươi để ta ở lại làm gì, làm bình hoa trang trí nhìn cho đẹp mắt à?"

Thẩm Quyết nghe xong thì sững một lát. Bọn y là huynh đệ hay là chủ tớ bản thân Thẩm Quyết cũng không thể nói rõ, hình như trước nay y chưa từng coi Hạ Hầu Liễm là huynh đệ, cũng chưa từng coi hắn là người hầu. Rốt cuộc Hạ Hầu Liễm là gì của y?

Thẩm Quyết nghĩ mãi không thông, trong lòng bực bội, sợ hắn lại tiếp tục hỏi nên vội nói: "Ai cho ngươi mặt mũi này vậy? Chúng ta là cùng cha hay cùng mẹ, ngươi là huynh đệ của ta sao?"

Hạ Hầu Liễm ngẩn ra, dừng tại chỗ hồi lâu, đúng thế, trước nay Thẩm Quyết chưa từng nói coi hắn là huynh đệ, đều là hắn tự đa tình. Nghĩ cả buổi trời, chính mình cũng thấy nực cười, ngẩng đầu nhìn lên thì Thẩm Quyết đã đi xa rồi, vội chạy đến nói: "Không coi là huynh đệ thì thôi đi, vậy ngươi cũng không thể giết người!"

"Dựa vào đâu? Ngươi có thể còn ta thì không?"

Thẩm Quyết đang miên man suy nghĩ thì nghe thấy Hạ Hầu Liễm nói: "Ngươi khác!" Giọng hắn rít lên, "Tay ngươi cầm bút, sao có thể dính máu?"

Một câu nói vô cùng bình thường nhưng lại chẳng khác gì lưỡi đao sắc bén cắt rạch vết thương đầm đìa máu tươi đã kết vảy trong tim Thẩm Quyết ra.

Tay cầm bút? Mấy chữ này quanh quẩn bên tai Thẩm Quyết, đôi tay cầm quần áo hè chợt siết chặt khiến y phục nhăn nhúm. Y đã bao lâu chưa đụng vào bút rồi? Một thái giám như y ngay cả bút mực cũng không có, sau khi nhập cung y từng quét tước, từng đổ bô, từng giặt quần áo, chỉ là chưa từng cầm bút.

Đúng là nực cười, Thẩm Quyết nghĩ, Hạ Hầu Liễm đúng là ngu ngốc, hắn tưởng rằng mình còn có quay trở lại trước đây sao?

"Hạ Hầu Liễm, Tạ Kinh Lan đã chết rồi, hiện giờ người đứng trước mặt ngươi là Thẩm Quyết," Thẩm Quyết chậm rãi nói, gương mặt nhợt nhạt ấy hờ hững tựa sương giá mùa thu, "Thẩm Quyết là thái giám, là nô tài, là con chó chủ tử nuôi. Cầm bút gì được chứ?"

"Ngươi!" Cõi lòng Hạ Hầu Liễm xót xa, muốn nói gì đó song lại không biết nói gì, nghẹn lời một lúc lâu mới khó khăn cất giọng, "Thiếu gia, ngươi và ta khác nhau, ta là thích khách, bây giờ mạng gánh trên lưng tùy tiện chọn cũng có hai ba mạng, nhiều thêm vài mạng cũng không là gì. Sau này ngươi muốn giết ai cứ giao cho ta, ta giúp ngươi. Kẻ ức hiếp ngươi, ta giết giúp ngươi, kẻ vũ nhục ngươi, ta chém giúp ngươi!"

"Thế thì có gì khác?" Thẩm Quyết cười mỉa, "Cầm bút và cầm đao khác nhau sao? Ngươi quá ngây thơ rồi, Hạ Hầu Liễm. Cầm đao trong tay chỉ đoạt được mạng một người; nhưng nắm quyền lực có thể diệt cả một nhà; đừng nói đến việc thiên tử nổi giận, thây phơi đầy đất, máu chảy ngàn dặm! Văn chương tỉ ấn mới là thứ hôi thối dơ bẩn nhất thế gian này! Ngươi cho rằng mạng thích khách các ngươi gánh trên lưng là nhiều nhất à? Không, kẻ nên xuống địa ngục nhất là kẻ ngồi trên ngai vàng trước điện hưởng thụ vạn dân bái lạy kia!"

"Ta, ta biết, nhưng..." Hạ Hầu Liễm không giỏi ăn nói, trong đầu rối như tơ vò, vò đầu bứt tai cả buổi nhưng vẫn không biết nên nói thế nào.

"Chẳng qua là ngươi không muốn ta đi trên con đường này mà thôi, đúng không?" Thẩm Quyết hờ hững hỏi.

"Đúng, không sai!" Hạ Hầu Liễm không thèm quan tâm thiên tử ra sao, hắn chỉ biết Tạ Kinh Lan từng nói, hoạn đảng còn tồn tại, y lui ẩn về châu huyện, hoạn đảng được dẹp loạn, y phò tá xã tắc, sao Thẩm Quyết lại có thể trở thành hoạn đảng trong miệng Tạ Kinh Lan chứ!

Hạ Hầu Liễm hít sâu một hơi, sau đó nói: "Thiếu gia, ngươi không hiểu đâu, trên tay dính máu thì không thể quay đầu được nữa. Giết người sẽ nghiện, ngươi từng giết một lần thì sẽ có lần thứ hai, có lần thứ hai thì sẽ có lần thứ ba. Ngươi sẽ càng ngày càng xem nhẹ mạng người, ngươi sẽ cảm thấy người cũng chẳng khác gì với cây cỏ. Chết rồi thì chết rồi, không còn thì không còn thôi. Thiếu gia, ngươi thật sự muốn như vậy sao?"

Hắn đợi Thẩm Quyết trả lời, vẻ mặt Thẩm Quyết vẫn thờ ơ hệt như phủ một tầng băng, y quay đầu sang nhìn chằm chằm Hạ Hầu Liễm, chậm rãi hỏi: "Ồ? Có gì không thể?"

Hạ Hầu Liễm trợn to hai mắt không thể tin nổi.

"Hạ Hầu Liễm, ta hỏi ngươi," Đôi mắt Thẩm Quyết điềm tĩnh, "Tại sao ngươi lại giết người?"

Hạ Hầu Liễm giật mình, nói: "Vì để sống tiếp."

"Thế đấy, ta cũng vậy." Khóe miệng Thẩm Quyết cong lên một nụ cười rất khẽ, y thấp giọng nói, "Ta đã đi trên con đường này rồi, cho dù vạn kiếp bất phục, tan xương nát thịt, cũng sẽ không hối tiếc. Thù của Lan cô cô ta phải báo, Ngụy Đức ta phải giết, Đông Hán[5] ta phải nắm, chưởng quản Ti Lễ giám[6] ta phải làm. Nếu ngươi không vui khi thấy ta thế này, thì đi đi."

[5] Đông Hán: cơ quan đặc vụ của hoạn quan thời Thanh.

[6] Ti Lễ giám: nơi quản lý thái giám và mọi việc trong cung.

Thẩm Quyết nói xong, đoạn vuốt phẳng nếp nhăn trên quần áo hè, không quay đầu lại mà bước ra khỏi hành lang gấp khúc, trời xanh bao la bát ngát, y bên dưới lẻ loi một mình bước đi, dáng vẻ cô độc phần nào.

Hạ Hầu Liễm nhìn bóng lưng y, một hồi lâu sau cũng không thốt lên lời nào.

Sau đó, Thẩm Quyết và Hạ Hầu Liễm không nói chuyện mấy ngày liền. Thẩm Quyết bù đầu làm việc cũng mặc kệ Hạ Hầu Liễm nghĩ gì nhìn gì, Hạ Hầu Liễm cũng không nhàn rỗi, mấy ngày nay không thấy bóng dáng, không biết đang bận cái gì. Buổi tối hai người chạm mặt nhau thì tắt đèn đi ngủ như thường lệ, không nói lời nào.

Hôm nay Thẩm Quyết chia thức ăn cho Cao phi, thiện phòng đã đổi quản sự, ăn uống của bọn họ lại khôi phục như thường, Cao phi vui vẻ lăn qua lăn lại dưới đất. Mấy hôm nay nàng lại say mê son phấn, bôi mặt mình giống như cái mông khỉ, phấn trắng phủ quá dày, vừa nói chuyện phấn liền rơi lả tả xuống. Hiện giờ, mức độ điên khùng của nàng có thể nói là vô cùng đặc sắc, quả thực người chê chó ghét, đến cả hai nương nương điên khác cũng không thèm cho nhập bọn, sợ hạ cấp bậc điên của chính mình, cũng chỉ có Thẩm Quyết mới có thể bình tĩnh nói chuyện với nàng.

Bày xong đồ ăn, vừa quay người thì thấy Hạ Hầu Liễm đứng ngoài bậc cửa nhìn y.

"Làm gì vậy?" Giọng Thẩm Quyết lạnh lùng.

Hạ Hầu Liễm lấy một thanh đao gỗ dài ba thước từ sau lưng ra, bê thẳng trên tay.

Thẩm Quyết ngờ vực nhìn thanh đao gỗ kia, y nghĩ bụng chẳng lẽ Hạ Hầu Liễm cảm thấy tương lai y là thứ tai họa, phải bóp chết từ trong trứng nước, cho nên muốn dùng đao gỗ này đâm chết y?

"Ta sợ ngươi chơi đùa chết chính mình, dạy ngươi vài chiêu có ích, đến lúc đó nếu ngựa mất móng trước, bị bắt vào đại lao, nói không chừng có thể dựa vào đao thuật tuyệt thế để chạy ra ngoài." Hạ Hầu Liễm làm bộ làm tịch thở dài một tiếng, "Sau đó, ngươi đến cậy nhờ ta, có công phu trên người ta cũng dễ sắp xếp vài việc cho ngươi."

Nói xong, hai tay Hạ Hầu Liễm cầm đao lưu loát vẽ ra một vòng cung, đoạn chĩa mũi đao về Thẩm Quyết.

Thẩm Quyết cười khẽ hai tiếng.

"Sao thế, coi thường võ công của tiểu gia sao?" Hạ Hầu Liễm nhướng mày.

Thẩm Quyết bước qua bậc cửa đi đến bên cạnh Hạ Hầu Liễm, tiện tay cầm lấy đao gỗ trong tay hắn, nói: "Giờ Hợi đêm nay, gặp nhau bên tường cung."

———

Tựa chương Bế xuân hàn nghĩa là chấm dứt tiết lạnh mùa xuân.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.