Đốc Chủ Có Bệnh

Chương 24: Chương 24: Tàng sơn quỷ




“Hạ Hầu Liễm, ta không cho ngươi đi!”

Chương 24: Tàng sơn quỷ

Đầu tháng ba, cây cối bắt đầu đâm chồi, cái lạnh dần lui bớt, các cung cũng đã cất lò sưởi đi. Mưa càng ngày càng nhiều, cả ngày không dứt, mỗi khi ngẩng đầu lên nhìn đều thấy mây xám che kín trời, cảm giác như cả bầu trời đang nặng trĩu đè lên đầu vậy.

Vết thương trên vai Hạ Hầu Liễm đã bong vảy, chỉ còn lưu lại vết sẹo xiên vẹo vô cùng xấu xí, kéo dài từ đầu vai đến xương bả vai, nhìn vào đã thấy ghê người. Thẩm Quyết nói muốn tìm thuốc mỡ làm mờ sẹo cho hắn, nhưng bị Hạ Hầu Liễm ngăn lại. Vết sẹo trên người đàn ông chính là huân chương đấy, cả người mịn màng không tì vết thì khác gì con gái chứ.

Thương thế đã tốt lên, đôi khi Thẩm Quyết sẽ cho hắn ra ngoài đi dạo, nói với người bên ngoài là bệnh đậu mùa đã đỡ hơn. Đám thái giám khác đều khen ngợi Thẩm Quyết, nói y vừa tốt bụng vừa có tình có nghĩa, nếu đổi lại là người khác, ở chung với thái giám mắc bệnh đậu mùa như vậy, không bịt mũi tránh xa là đã tốt tính lắm rồi, nói gì đến chuyện cực nhọc ngày đêm săn sóc không rời như vậy chứ, đúng là mơ mộng hão huyền.

Những lúc Hạ Hầu Liễm dưỡng thương Thẩm Quyết thường đi đến thiện phòng mua ít tổ yến mà các chủ tử ăn thừa về cho hắn bồi bổ. Trong cung phô trương lãng phí đã thành thói, tuy rằng các cung phi mỗi bữa chỉ ăn một ít, thế nhưng vẫn phải bày ra một bàn đầy sơn hào hải vị phục vụ bọn họ, song mỗi món lại chỉ đụng một đũa. Bọn thái giám làm ở phòng ăn đầu óc nhanh nhạy, lấy số đồ ăn thừa đó bán lại cho đám thái giám cung nữ thèm ăn, đúng là một con đường phát tài không tệ.

Mấy ngày trước tổng quản thái giám ở thiện phòng đổi người mới, hộp đựng thức ăn của Thẩm Quyết bỗng dưng nhiều gấp đôi, còn thường kèm cả bào ngư vi cá gì đó, Thẩm Quyết không lên tiếng, chỉ im lặng nhận lấy.

Theo lệ, khi đến thiện phòng lấy thức ăn phải nhận bằng hai tay rồi đi lùi trở ra. Thái giám là nô tài, là chó mà chủ tử nuôi, đi đường không được ngẩng đầu ưỡn ngực, phải luôn cúi thấp đầu, trên đường gặp quý nhân thì phải quỳ xuống đất cúi thấp người hơn, y đã dần quen với tư thế như vậy, quỳ xuống đứng lên cũng không quá khó khăn.

Y biết, mọi việc đều không thể nóng vội, muốn có ngày đứng trên vạn người, vậy thì trước đó phải cúi thấp người trong bụi bặm đã.

Vừa mới đi hết đường lớn, phía sau bỗng có người đụng phải. Thẩm Quyết đang cầm hộp thức ăn, đi đứng không tiện, bị đẩy một cái bổ nhào về phía trước.

“Lưu công công, ngài có ý gì đây?” Thẩm Quyết bị đè lên tường cung, đang cố ngăn lại ý nghĩ muốn giết người đang cuồn cuộn trong lòng mà lạnh lùng mở miệng.

Tổng quản thái giám thiện phòng Lưu Đắc Ý, cao hơn y một cái đầu, mặt thang đen, miệng lúc nào cũng treo nụ cười, bộ dạng nhìn rất thành thật. Gã dù đang bận giữ chặt Thẩm Quyết nhưng vẫn ung dung mở miệng: “Mỗi ngày ta đều phân cho ngươi đồ ăn tốt như vậy, ngươi còn không biết là ý gì sao? Với ngần ấy bạc của ngươi, làm gì có chuyện mua nổi bào ngư vi cá tốt như vậy chứ?” Gã quan sát Thẩm Quyết từ trên xuống dưới vài lần, sau đó thở dài tiếc nuối, “Chăm lâu như vậy sao mà vẫn gầy thế này chứ, ôm vào cộm cả người.”

“Lúc này là thời điểm thiện phòng bận rộn nhất, công công không tới quản, không sợ xảy ra sai sót sao?” Thẩm Quyết cúi đầu, không nhìn rõ biểu cảm, giọng nói bình tĩnh giống như không biết chính mình đang phải đối mặt với chuyện gì.

Lưu Đắc Ý thấy y không bài xích mình thì âm thầm vui mừng, bàn tay lại càng được nước lấn tới, bắt đầu phủ lên đầu vai Thẩm Quyết, nhẹ nhàng xoa bóp.

“Ngươi mà ngoan ngoãn nghe lời, ta sẽ có thể nhanh chóng trở về.”

Thẩm Quyết cười khẩy: “Hai cái ấm sứt vòi, chúng ta như này thì gọi là ma kính[1], hay là đoạn tụ đây?”

[1]Ma kính: Bách hợp, mối quan hệ đồng tính nữ.

Lưu Đắc Ý cười đến đáng khinh, bàn tay thô ráp trượt dọc xuống theo cánh tay rồi nắm lấy tay y, Thẩm Quyết nhìn chằm chằm tay mình, nếu trên tay y lúc này cầm một thanh đao, có khi sẽ chặt đứt hai cánh tay này rồi vứt đi cũng không chừng.

“Cái này có là gì đâu? Trong hoàng cung chuyện hoang đường như vậy còn ít sao? Địa vị càng cao, sẽ càng hoang đường. Thiên tử loạn luân, nương nương tư thông, hoàng tử tranh đấu. Chúng ta đều là đàn ông, sờ cho nhau một chút đã tính là gì? Chỉ là việc nhỏ thôi mà! Hơn nữa, người khác cũng đâu ai xem chúng ta là đàn ông, chúng ta cũng chỉ có thể tự thương lấy mình vậy. Chẳng qua, ta cũng không sao, cho dù đã tịnh thân, cũng không ai xem ta là đàn bà, ngược lại là ngươi ấy à...”

Thẩm Quyết hỏi: “Ta thế nào?”

Lưu Đắc Ý sờ khuôn mặt Thẩm Quyết, sau đó nói: “Nhìn bộ dạng này của ngươi xem, trời sinh đã như hồ ly dụ dỗ câu hồn người ta. Ta thấy ấy, ngươi hẳn là đã đầu thai sai rồi, nhưng mệnh đàn bà thì vẫn là mệnh đàn bà, chẳng phải cuối cùng cũng thoát không nổi kết cục bị cắt đi vật dư thừa kia sao.”

Thẩm Quyết cười rộ lên, giọng điệu đầy bi thương, bóng tối trong mắt dần khuếch rộng, sâu không thấy đáy. Y nói: “Vậy sao, thì ra đây đều là mệnh của ta.”

“Ai da, trước kia Tứ Hỉ còn luôn đi theo sau nói với ta là gã có ý tứ kia với ngươi, ban đầu ta còn nghĩ, ngươi là người cương liệt, ta ấy, vẫn thích hai bên tự nguyện hơn, không muốn chơi kiểu ép buộc người khác, vậy nên vẫn không có đụng đến ngươi. Ai ngờ Tứ Hỉ vậy mà chó ngáp phải ruồi câu được ngươi. Khiến ta mỗi ngày đều phải nhìn các ngươi ngọt ngào đường mật.” Lưu Đắc Ý sờ sờ cằm, đoạn nói, “Nếu ta mà ra tay, làm sao có chuyện để cho cái tên không biết xấu hổ kia nhanh chân đến trước chứ? Tứ Hỉ là tên không có tiền đồ, chẳng bằng đi theo ta đi, chỉ cần ngươi gật đầu một cái, ta sẽ lập tức đưa ngươi ra khỏi Càn Tây Tứ Sở.”

Thẩm Quyết chậm rãi ngẩng đầu, khóe miệng nhếch lên nụ cười ẩn chứa tia hung ác. Lưu Đắc Ý cúi đầu nhìn thấy ánh mắt âm u của y, trong lòng bỗng chốc tràn ra nỗi lo lắng mơ hồ, sâu trong đôi mắt đó tựa như ẩn chứa một loài yêu ma đang lặng lẽ thành hình. Tự dưng Lưu Đắc Ý cảm thấy có hơi không thoải mái, thầm nghĩ, ánh mắt của Thẩm Quyết này sao lại đáng sợ như vậy?

“Vậy ngươi có biết không, muốn cùng ta ở một chỗ, phải trả giá lớn lắm đấy.” Thẩm Quyết gằn từng chữ, mỗi một lời nói ra đều làm cho Lưu Đắc Ý lo lắng không yên.

Lưu Đắc Ý vốn sinh ra trong gia đình chuyên nghề săn bắn, lớn lên nơi rừng núi, lúc gã còn nhỏ, mẹ gã vẫn thường hay kể cho gã nghe chuyện xưa về những sơn quỷ ăn thịt người ẩn trong đêm tối. Sâu trong rừng rậm ẩm ướt lạnh lẽo, người lữ hành nếu đi một mình phải tuyệt đối đề phòng cẩn thận, nhưng không phải đề phòng mãnh thú có thể thình lình xông đến bất cứ lúc nào, mà là đề phòng sơn quỷ đang ngủ đông trong bóng tối kia. Sau thân cây, dưới tán lá, trong hốc đá, chỉ cần là nơi có bóng tối, thì sẽ có sơn quỷ.

Gã thường xuyên bị mấy câu chuyện của mẹ dọa đến mức ngủ không yên, nhưng vẫn chưa từng gặp qua sơn quỷ, dần dần mới biết đó chỉ là câu chuyện bịa ra để dọa trẻ con của mẹ gã mà thôi. Thế nhưng vào thời khắc này, dường như gã đã nhìn thấy ánh mắt lạnh lẽo của sơn quỷ, như hổ rình mồi, nghiến răng hút máu.

Tuy rằng trong lòng gã có hơi run rẩy, song vì mặt mũi, gã vẫn căng da mặt cười cười hỏi: “Giá lớn như nào, ngươi nói ta nghe thử xem.”

Vừa dứt lời, sườn mặt gã liền ăn một cú đấm, kèm theo đó là tiếng rống giận long trời lở đất: “Con bà nó, cái tên chó mắt mù nhà ngươi, dám động đến huynh đệ của ông hả!”

Lưu Đắc Ý bị đánh cho điếng người, còn chưa kịp phản ứng lại thì cổ áo đã bị túm chặt rồi bị người đá một cước vào bụng. Lưu Đắc Ý tựa trên vách tường nôn khan, bị Hạ Hầu Liễm bổ thêm một đấm, đánh gã nằm bẹp trên mặt đất. Chân hắn cũng không chịu đứng yên, liên tiếp đá lên người gã như vũ bão, khiến gã đau đến độ kêu rên ầm ĩ, hô hào xin tha.

“Tên chó nhà ngươi, thứ ti tiện như ngươi mà cũng dám mơ tưởng đến huynh đệ của ông à! Hôm nay ông đây không đánh cho ngươi răng rơi đầy đất, ông đây sẽ không tên là Hạ... Khụ khụ, Tứ Hỉ!”

Thẩm Quyết vẫn còn thất thần, Hạ Hầu Liễm xuất hiện quá đột ngột, y vốn còn đang tính giải quyết một lần với Lưu công công, mới chỉ một lúc, Lưu Đắc Ý đã bị Hạ Hầu Liễm đánh cho kêu cha gọi mẹ.

“Tứ Hỉ!” Lưu Đắc Ý nghe thấy tên, bỗng hét to, “Đồ con rùa chỉ biết ăn mảnh, ngươi sờ thì được, ta sờ một chút thì không cho à!?”

“Sờ ông nội nhà ngươi! Mẹ nó giờ ta sẽ cho ngươi thích ngất trời luôn!” Hạ Hầu Liễm tức đến tối mắt, vén vạt áo ngồi lên lưng Lưu Đắc Ý, vừa tát vào mặt gã vừa hỏi, “Thích không? Ông đây hỏi ngươi có thích hay không!?”

Lưu Đắc Ý nước mắt nước mũi chảy ròng, đến cả mắng cũng không kịp mắng, Hạ Hầu Liễm ra tay rất nặng, chỉ chốc lát đã đánh cho mặt Lưu Đắc Ý sưng thành đầu heo.

“Đừng đánh mặt! Đừng đánh mặt!” Lưu Đắc Ý cố hét lên. Nhưng Hạ Hầu Liễm cố tình làm ngơ, mỗi lần xuống tay đều nhằm ngay mặt gã mà đánh, đánh đến độ khiến gã đầu váng mắt hoa.

Tát mấy chục cái, Hạ Hầu Liễm mới hài lòng ngừng lại. Tay đã tê rần, miệng vết thương phải chịu một lực lớn vì vận động quá mạnh, cơn đau truyền đến từng đợt, không biết có bị nứt ra hay không.

Lưu Đắc Ý vừa khóc vừa nói: “Ông nội Tứ Hỉ ơi, tha cho con đi!”

Hạ Hầu Liễm ấn đầu gã hướng về phía Thẩm Quyết, nói: “Xin ta làm gì chứ? Mau xin cha ngươi tha cho đi! Gọi cha mau!”

Lưu Đắc Ý khóc ròng nói: “Cha Thẩm ơi, tha mạng! Người mau kêu hắn dừng tay đi, nếu không là chết người thật đấy!” . Truyện Lịch Sử

Thẩm Quyết đen mặt nói: “Ngươi là ông nội còn ta là cha?”

“Úi không phải không phải, nhầm nhầm!” Hạ Hầu Liễm lại đấm Lưu Đắc Ý một cái, nói, “Ngươi có biết nói chuyện không hả? Gọi ông nội Thẩm!”

“Ôi, hai vị tổ tông! Tiểu nhân không dám nữa, cầu xin hai người tha cho ta lần này đi!” Lưu Đắc Ý khổ không nói nên lời, khóc lóc cực kì bi thảm, lộ ra cái mặt heo đầy nước mắt.

Hạ Hầu Liễm kéo gã đứng lên, phủi phủi vạt áo nói: “Đi đi, lần này bỏ qua cho ngươi, còn có lần sau nữa ông đây sẽ trực tiếp giết chết tên khốn kiếp ngươi đấy.”

Lưu Đắc Ý đứng dậy khỏi mặt đất, vừa lăn vừa bò về phía trước một khoảng, sau khi xác nhận đã cách Hạ Hầu Liễm một khoảng đủ an toàn thì mới quay về phía hai người Hạ Hầu Liễm nhổ một ngụm nước bọt, hung tợn nói: “Nhãi ranh, món nợ lần này ông sẽ nhớ kĩ, ông đây nhất định sẽ khiến cho các ngươi không có kết cục tốt đẹp!” Dứt lời liền quay đầu bỏ chạy.

Hạ Hầu Liễm chẳng thèm để lời đe dọa đó vào mắt, “xùy” một tiếng: “Úi sợ quá.”

Thẩm Quyết biết những ngày tiếp theo bọn họ hẳn sẽ chỉ có cơm thiu mà ăn, nhưng y không nói, chỉ gọi Hạ Hầu Liễm lại, nói: “Đi thôi, mọi người chắc cũng đói rồi.”

Hạ Hầu Liễm đáp lại, đi theo phía sau y. Thẩm Quyết có vẻ buồn bực, không biết đang suy nghĩ cái gì, suốt cả đường đi đều không nói chuyện. Hạ Hầu Liễm nghỉ ngơi nhiều ngày, tinh thần đã tốt lên, vốn định giúp Thẩm Quyết chút việc vặt, hôm nay thấy Thẩm Quyết đi lấy cơm đến quá trưa vẫn chưa về mới ra ngoài tìm thử, không ngờ vừa đi vài bước đã thấy một thái giám khác đang ấn Thẩm Quyết lên tường, tay còn sờ loạn, hắn lập tức nổi giận lôi đình, không thèm suy nghĩ nhiều đã đấm vào mặt tên thái giám chết bầm kia một phát.

Thánh Triều thịnh hành nam phong, Thành Tông hoàng đế, Mục Tông hoàng đế đều nổi tiếng là đoạn tụ, Tư Lễ Giám chưởng ấn khi đó đều là dựa vào nhan sắc cùng tranh sủng để được thăng chức, khiến triều cương hỗn loạn. Thượng bất chính hạ tắc loạn, hoàn cảnh trong cung lại càng thêm thối nát, mấy thái giám có chút quyền hành giao cấu với phụ nữ thôi chưa đủ, đến cả đàn ông cũng muốn chạm tay vào. Dân gian cũng thế, bên trong mỗi kĩ viện đều sẽ có vài nam kĩ đánh đàn xướng khúc, được đám nhà giàu quyền quý vô cùng yêu thích. Già Lam kinh doanh kĩ viện cũng không thể thiếu được những kĩ tử như vậy, nghe nói Thu sư phụ cũng xuất đạo từ đó.

Người bên ngoài thì thôi đi, Thẩm Quyết xuất thân thế gia, sao có thể chịu uất ức như vậy được? Trong lòng Hạ Hầu Liễm khó chịu, nhưng hắn lại không giỏi ăn nói, suy nghĩ cả buổi trời cũng không nghĩ ra được lời tốt đẹp nào để an ủi Thẩm Quyết.

Hạ Hầu Liễm đi nhanh vài bước, cầm lấy hộp thức ăn trong tay Thẩm Quyết, sau đó nghiêng mặt nhìn y, ánh sáng phủ một sắc vàng ấm áp trên mặt Thẩm Quyết. Y không có biểu cảm gì, sắc mặt tái nhợt như bị bệnh. Càng ngày càng đoán không nổi tâm tư y nữa rồi, trong lòng Hạ Hầu Liễm có hơi mông lung.

Bước qua cửa cung, Thẩm Quyết đặt hộp thức ăn bên ngoài rồi đi vào phòng, Hạ Hầu Liễm chia đồ ăn ra đưa đến phòng cho mấy nương nương điên, mấy người phụ nữ đó có người đang hát, có người ngồi thêu hoa, chỉ có Cao phi vẫn đang làm loạn, trên đầu cắm đầy đồ màu sắc sặc sỡ, giống như một con công lớn đang xòe đuôi. Lão thái giám nói gần đây bệnh của Cao phi đã nặng hơn trước, trước kia thì suốt ngày trèo lên tường kêu Hoàng Thượng, còn giờ thì suốt ngày trèo lên mái nhà nói mình là đại hiệp tuyệt thế. Hạ Hầu Liễm phải đuổi theo một hồi lâu mới làm cho nàng ngoan ngoãn ngồi xuống ăn cơm, xong việc rồi, bản thân còn chưa kịp ăn cơm đã vội đến phòng xem Thẩm Quyết như thế nào.

Vừa vào phòng đã thấy Thẩm Quyết để trần nửa thân trên đứng bên cạnh chậu rửa mặt, dáng người y rất tốt, làn da trắng sáng, cơ thể cân đối, khung xương thon dài, chỉ là trông hơi gầy yếu. Không giống Hạ Hầu Liễm cả người đầy vết sẹo, hệt như bước ra từ núi đao biển lửa. Thẩm Quyết quay lưng về phía Hạ Hầu Liễm, hắn chỉ có thể thông qua bóng mờ trong chậu nước nhìn thấy khuôn mặt y đang tràn đầy chán ghét, gần như là nghiến răng nghiến lợi. Trên tay y cầm một cái khăn ướt, điên cuồng chà xát lên vai và cánh tay của mình, những chỗ mà Lưu Đắc Ý đã chạm qua, mặc dù da thịt đã cách tay của Lưu Đắc Ý một lớp vải, nhưng dường như Thẩm Quyết vẫn hận không thể lột cả tấm da trên người mình xuống.

“Đừng lau nữa!” Hạ Hầu Liễm cướp lấy khăn trong tay Thẩm Quyết.

Thẩm Quyết tức giận nói: “Ngươi muốn làm gì!”

“Có phải ngươi định lột bỏ một lớp da mới vừa lòng hay không!”

“Chuyện của ta không cần ngươi lo! Cút đi!”

Nhìn khuôn mặt giận giữ của Thẩm Quyết, trong lòng Hạ Hầu Liễm lại yên tâm hơn hẳn, nếu lúc này y vẫn bày ra vẻ mặt cứng đờ như người chết, hắn mới thấy mọi chuyện thực sự đáng lo.

“Ngươi đừng động đậy.” Hạ Hầu Liễm mở ngăn tủ lấy một cục xà phòng ra, cẩn thận xoa lên bả vai và cánh tay y, tạo ra đám bọt nhỏ li ti, sau đó dùng bàn tay nhẹ nhàng chà xát qua một lượt. Hạ Hầu Liễm quanh năm cầm đao, bàn tay đầy vết chai, rất thô ráp, nhưng sờ lên cánh tay lại có cảm giác rất thoải mái, tai Thẩm Quyết phút chốc đỏ ửng, lẩm bẩm nói: “Đã nói là không cần ngươi lo rồi mà.”

Hạ Hầu Liễm trừng mắt nhìn y, đoạn nói: “Ngươi phải thấy hài lòng mới phải, đã vội vàng đến hầu hạ ngươi rồi mà ngươi còn bày cái vẻ mặt này với ta à, ngày thường ta tắm rửa cũng không có cẩn thận như thế này đâu.” Quả thật đời này Hạ Hầu Liễm đối với chuyện tắm rửa chưa từng cẩn thận đến vậy, hắn giống như đang cẩn thận lau món đồ sứ Thanh Hoa quý báu, chỉ sợ bất cẩn một xíu sẽ khiến món đồ vỡ mất, chăm chút đến mức thiếu nước cầm đèn soi từng li từng tí mới vừa lòng.

Hắn cũng không biết tại sao lại vậy, chỉ cảm thấy Thẩm Quyết xứng đáng được như thế, sinh ra để cho người khác kính trọng, được người ta cúng bái. Mặt mày y tốt như vậy, còn đầy một bụng thi học, làm gì có ai có thể so sánh với y chứ? Y vốn nên được đường hoàng đứng trên triều, lưu danh sử sách, không cần núp dưới bóng cây cũng có thể đăng lang nhập miếu. Ông trời trêu ngươi, giờ y lại chỉ có thể làm một nội quan, công danh hóa nước chảy, con cháu cũng tan thành bọt nước, lại còn bị đám người dơ bẩn như Tứ Hỉ hay Lưu Đắc Ý giày xéo. Làm sao có thể khiến người ta không đau không hận đây?

Ý trời khó đoán, nếu trời đã muốn ngươi ngã xuống bùn lầy, dù ngươi có mọc ra cánh vàng cũng sẽ bị trời nấu chảy mất.

Hạ Hầu Liễm dằn nỗi chua xót đang dâng lên trong đáy lòng xuống, thấm ướt khăn rồi lau đi lớp bọt trên cánh tay Thẩm Quyết. Đám bọt nhỏ li ti bị khăn ướt lau đi, lộ ra da thịt bóng loáng bên dưới, khối xà phòng kia có mùi hoa quế, khiến cho cánh tay y có mùi hoa quế thoang thoảng, ngửi vào rất thoải mái.

“Được rồi, sạch sẽ!”

Thẩm Quyết quay đầu đi, nhỏ giọng nói: “Trên mặt cũng muốn.”

Hạ Hầu Liễm đáp lời, đoạn thấm ướt xà phòng rồi nhẹ nhàng cọ lên mặt y, sau đó dùng lòng bàn tay xoa nhẹ.

Trong lòng Thẩm Quyết bỗng nổi lên cảm giác kì dị, tựa như có sợi lông chim đang không ngừng phe phẩy trong lòng y, cảm giác ngưa ngứa. Y muốn đẩy tay của Hạ Hầu Liễm ra, song lại luyến tiếc không muốn, do dự rối rắm một lúc thì Hạ Hầu Liễm đã giúp y rửa mặt xong rồi. Hắn thu tay về, khoảnh khắc khăn mặt được thả vào trong chậu nước, vậy mà Thẩm Quyết lại có cảm giác buồn bã mất mát không rõ.

Trong cung không phải là không có người đối xử tốt với y, chỉ là trong lòng y luôn có ý phòng bị, tự xây lên một bức tường cao ngất, đối với ai cũng đều quy củ, tựa như có tầng mỏng ngăn cách ở giữa. Chịu khổ hay chịu khó chỉ có thể nuốt vào lòng. Y vốn có thói nhẫn nại, vậy nên cũng không hề gì. Thế nhưng khi đối mặt với Hạ Hầu Liễm, chẳng hiểu sao tinh thần y như được thả lỏng.

Thật tốt, y thầm nghĩ. Y giống như chó hoang không nhà để về, một mình lạc lõng giữa dòng đời vô tận, đi đến khi toàn thân đều đã bẩn thỉu, móng vuốt đã nứt vỡ, bỗng nhiên lại tìm được một túp lều nhỏ có thể che mưa chắn gió. Từ nay về sau, cho dù ở bên ngoài có gặp phải bao nhiêu thương tổn, chịu từng nào đau khổ, ít nhất y vẫn có một nơi để nghỉ tạm thân mình.

Nhưng mà, đúng lúc y đang nghĩ mọi chuyện đều thật tốt, cái lều này lại bỗng nhiên hở một lỗ để lọt gió — trong lúc Hạ Hầu Liễm cất xà phòng vào ngăn tủ đã cầm không chắc tay, lỡ làm rơi xuống đất khiến khối xà phòng dính đầy đất bụi.

Mặt Thẩm Quyết hơi đen lại: “Ta chỉ có một khối đó thôi đấy.” Y không thích mùi lạ của xà phòng trong cung, khối xà phòng hoa quế này là y dùng hai tháng lương của mình nhờ người ngoài cung mua hộ.

Hạ Hầu Liễm luôn miệng xin lỗi rồi rửa sạch khối xà phòng, trả lại chỗ cũ. Thẩm Quyết buồn bực nhìn khối xà phòng hoa quế vừa gặp nạn kia, nghĩ thầm, thôi, vứt đi cho rồi.

Hạ Hầu Liễm bưng chậu rửa mặt ra ngoài đổ, đang chuẩn bị mở cửa, phía sau đột nhiên vang lên giọng nói của Thẩm Quyết.

“Hạ Hầu Liễm, ta không cần ngươi thương hại.”

Tên nhãi này, đúng là sĩ diện. Hạ Hầu Liễm bất đắc dĩ nói: “Ta cũng không định thương hại ngươi.”

Thẩm Quyết không nói chuyện, Hạ Hầu Liễm nghĩ y không có việc gì nữa, tay vịn tới cửa, vừa định mở ra thì vạt áo bỗng bị phía sau kéo lại. Hạ Hầu Liễm quay đầu, thấy Thẩm Quyết cúi gằm, mái tóc rối bời che khuất nửa khuôn mặt y, Hạ hầu Liễm chỉ có thể nhìn thấy khóe mắt y đỏ lên.

“Sao vậy?” Hạ hầu Liễm rất sợ nhìn thấy người khác khóc, nhất là Thẩm Quyết, tay chân hắn nhất thời luống cuống.

“Không cho ngươi đi.” Thẩm Quyết bỗng nhiên sáp lại, ôm chặt lấy Hạ Hầu Liễm, “Hạ Hầu Liễm, ta không cho ngươi đi!” Tiếng Thẩm Quyết vang lên bên tai, Hạ Hầu Liễm có thể nghe được sự sợ hãi run rẩy khó phát hiện trong tiếng khóc đó.

Đúng vậy, sao hắn lại quên rằng Thẩm Quyết trước giờ đều là người có tính sĩ diện chứ. Cho dù trong lòng có bao nhiêu sợ hãi, bao nhiêu thống khổ, y cũng sẽ cắn răng dựng thẳng sống lưng, không chịu biểu hiện ra mặt. Lúc ở Tạ phủ làm một tiểu thiếu gia không ai yêu đã như thế, ở trong hoàng cung làm một nô tài mặc cho vạn người giẫm đạp vẫn là như vậy. Cho tới bây giờ y vẫn luôn giữ lấy sự kiêu ngạo của chính mình.

Hạ Hầu Liễm im lặng hồi lâu, lâu đến mức Thẩm Quyết cảm giác như máu trên người mình đều đã nguội lạnh. Cuối cùng, Hạ Hầu Liễm thở dài một hơi, một tay ôm chậu nước, một tay vỗ lên lưng Thẩm Quyết, khẽ nói: “Được, ta không đi.”

———

Nina (editor): < trên mặt cũng muốn được sờ é é é (๑˃ᴗ˂) ﻭ >

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.