“Mười bước giết một người, ngàn dặm không lưu vết. Xong việc phất áo đi, công danh cũng chẳng màng.”
Chương 23: Minh nguyệt sương
Chạng vạng, Thẩm Quyết mới từ bên ngoài trở về. Đang trong mùa rét tháng ba, lúc Thẩm Quyết đi vào cửa cả người đều tỏa ra hơi lạnh, khuôn mặt cũng nhuốm vẻ lạnh lùng, liếc mắt thấy Hạ Hầu Liễm đang nghiêng người trên giường xem đao phổ, Hạ Hầu Liễm nghe thấy tiếng động thì ngẩng mặt lên, khuôn mặt kia khiến cho Thẩm Quyết suýt bị dọa sợ.
Hạ Hầu Liễm đã dịch dung thành hình dáng của Tứ Hỉ, Thẩm Quyết vừa nhìn lướt qua còn tưởng rằng Tứ Hỉ chết rồi đã sống lại. Tứ Hỉ trời sinh đã mang bộ dạng xấu xí, đôi mắt hí nhỏ xíu, xương gò má hơi cao nhô lên hẳn so với mặt, làn da tái nhợt lạnh lẽo, vừa nhìn đã khiến người ta chán ghét. Hạ Hầu Liễm dịch dung giống y như đúc, chỉ là vẫn thiếu một chút khí chất dâm tà. Thẩm Quyết sờ sờ xương gò má hắn, cảm giác có hơi mềm mềm dính dính, giống như là một loại sáp. Thẩm Quyết ấn mạnh mấy cái, trên xương gò má của Hạ Hầu Liễm liền hằn một dấu vân tay.
Hạ Hầu Liễm nghiêng đầu đẩy tay y ra, bất đắc dĩ nói: “Đừng ấn nữa, ấn hư thì mất công ta làm lại cái khác.”
Thẩm Quyết cầm một cái ghế con đến, ngồi bên cạnh Hạ Hầu Liễm, trước tiên kiểm tra miệng vết thương của hắn một chút, khôi phục rất tốt, không bị nhiễm trùng cũng không bị tụ máu, xem ra ngay cả Diêm Vương cũng không muốn nhận tên Hỗn Thế Ma Vương này.
Thẩm Quyết sửa lại ống tay áo, y làm như vô tình hỏi han: “Hạ Hầu Liễm, các ngươi không phải là đang bán mạng cho Ngụy Đức đấy chứ? Lão đại mà trước kia ngươi nói là Ngụy Đức sao?”
“Đùa gì vậy? Tuy rằng ta chưa từng gặp Ngụy Đức, nhưng mà trụ trì, à, là lão đại của bọn ta, bộ dạng của ông ta như thế nào ta đã nhìn kĩ rồi, nhìn thế nào cũng không giống thái giám đâu.”
“Ồ? Bộ dạng như thế nào mới gọi là thái giám?” Thẩm Quyết nâng mắt lên, nói, “Ngươi nhìn xem ta có giống thái giám không?”
Ánh mắt Thẩm Quyết có hơi u ám, trước giờ y rất nhạy cảm, Hạ Hầu Liễm lập tức nhận ra mình đã nói sai, song không biết chính xác y muốn nghe đáp án như thế nào, nói y giống thì chính là đâm một dao vào ngực y, nói y không giống, nhưng y thực sự lại là một thái giám.
Hạ Hầu Liễm còn đang rối rắm, Thẩm Quyết bỗng nhiên cảm thấy việc này thực ra cũng không có ý nghĩa gì nên quay về chủ đề chính nói: “Nói không chừng lão đại của các ngươi đã thỏa thuận kết đồng minh với Ngụy Đức cũng nên.”
Hạ Hầu Liễm lắc đầu nói: “Khả năng bán mạng là không lớn, Già Lam lập chùa cho tới nay cũng đã mấy trăm năm, Ngụy Đức mới có bao nhiêu tuổi, có năng lực chống đỡ được mấy năm chứ? Ân oán tình thù trên giang hồ nhiều như vậy, tùy tiện nhận vài đơn cũng có thể nuôi sống cả núi rồi, Già Lam không nhất thiết phải vì ông ta mà lên núi đao xuống biển lửa. Kết đồng minh thì lại càng không thể, Già Lam từ trước đến nay chỉ nhận tiền làm việc. Hơn nữa, chuyện quan trọng nhất của bọn ta là phải ẩn nấp thật tốt, cho tới bây giờ đều nghiêm cấm không được có liên hệ với những người ngoài núi, nếu không gặp phải kẻ cố ý muốn tìm hiểu nguồn gốc, hoặc là thiết lập cạm bẫy rồi dụ dỗ, sẽ mang đến những rắc rối không cần thiết.”
Thẩm Quyết nghe xong thì có vẻ mất hứng, nếu nói như vậy thì chẳng phải y chính là mối uy hiếp của Hạ Hầu Liễm sao? Y nói: “Ta không có ngu như vậy, chỉ cần ngươi yên phận, ta sẽ không để ai phát hiện ra dấu vết, càng sẽ không tìm hiểu nguồn gốc của ngươi.” Nói xong, y nhìn thấy môi Hạ Hầu Liễm hơi khô nên lấy chén trà đặt vào tay Hạ Hầu Liễm. Đặt xong mới phát hiện ra rằng mình quen cửa quen nẻo hầu hạ Hạ Hầu Liễm rồi, vội vàng cầm chén trà trở về, ra vẻ khát nước rồi uống một ngụm.
Hạ Hầu Liễm nghĩ Thẩm Quyết muốn mình bưng trà, ngoan ngoãn chờ Thẩm Quyết uống xong mới nhận lấy chén trà cầm trong tay. Thẩm Quyết nói như vậy, xem ra không có ý định để cho hắn rời đi, thôi, dù sao hắn cũng muốn ở lại chỗ này dưỡng thương, đợi qua vài ngày nữa rồi nhắc lại với y sau vậy.
“Mà sao ngươi lại đột nhiên hỏi ta Già Lam có phải tay sai của Ngụy Đức không? Hay ngươi nghe được tin tức gì của Già Lam rồi?”
Thẩm Quyết nhìn hắn nói: “Đêm hôm qua Mã Quý phi bị ám sát, đứa trẻ trong bụng vẫn chưa sinh ra, cả mẹ cả con đều chết ở cung Thừa Càn, ngươi không biết chuyện này à?”
Hạ Hầu Liễm lắc đầu như trống bỏi.
Thẩm Quyết tiếp tục nói: “Quý phi vốn không vừa mắt Ngụy Đức, lúc bên cạnh Hoàng Thượng thường hay thổi gió bên gối, khiến ông ấy bất hòa với lão. Ngụy Đức vì tranh sủng đã tốn rất nhiều công sức. Làm sao lão có thể chấp nhận việc Mã Quý phi mang thai được, ở trong cung chỉ cần có đứa nhỏ thì coi như có hết thảy, hơn nữa con nối dòng của Hoàng Thượng đơn bạc như vậy, cho dù là Ngụy Đức cũng không thể làm gì.”
“Thì ra “con mồi” chính là Quý phi, một xác hai mạng, mẹ nó đúng là nghiệp chướng mà.” Hạ Hầu Liễm giận dữ nói, “Chư sự mạc vấn, sát nhân vô cấm[1]. Ta chỉ được phân nhiệm vụ đến Tàng Thư Các tìm bản đồ hoàng cung của triều trước, không ai nói cho ta biết bọn họ còn đi ám sát Quý phi.”
[1] Chư sự mạc vấn, sát nhân vô cấm: mọi việc không hỏi, giết người không màng.
Vẻ mặt Thẩm Quyết có hơi phức tạp, y nói: “Lúc ta đi trộm thuốc ở Thái Y viện có nghe được mấy thích khách nói chuyện, dường như bọn họ không quan tâm đến chuyện sống chết của ngươi lắm.” Thẩm Quyết khẽ nhướng mày, nhiệm vụ của Hạ Hầu Liễm mặc dù không nguy hiểm bằng việc ám sát Quý phi, nhưng cũng phải một mình xâm nhập vào hoàng cung, vì sao lại không định giúp đỡ hắn?
Cái gọi là Già Lam đó thực sự để ý đến tính mạng của Hạ Hầu Liễm sao?
Hạ Hầu Liễm cười khổ, nói: “Ta quen mấy chuyện như vậy rồi. Đao thuật của ta luyện không đến nơi đến chốn, thường xuyên làm hỏng chuyện, bị người ta ghét bỏ cũng là chuyện bình thường thôi. Già Lam từ trước đến nay chỉ dùng đao nói chuyện, ngươi không thắng được người khác, vậy thì ngoan ngoãn trốn vào một góc đừng có ló mặt ra, nếu không phải vì ta có một người mẹ lợi hại, có khi đã bị bọn họ bắt nạt đến chết rồi.” Nói được một nửa, Hạ Hầu Liễm như nhớ đến cái gì đó, chợt biến sắc hỏi, “Khoan đã, ngươi vừa nói có mấy thích khách, không phải chỉ một thích khách ám sát Mã Quý phi sao?”
“Không chỉ một tên. Có bốn thích khách chết ở cung Thừa Càn, còn lại đều chạy thoát.” Thẩm Quyết nhớ tới Già Lâu La, song vẫn giấu giếm không nói ra. Y tự hiểu được mình là loại người gì, bản tính của y vốn ích kỉ, chỉ cần có thể giữ Hạ Hầu Liễm ở lại, dù có phải nói dối hay lừa gạt cũng được.
Hạ Hầu Liễm sợ ngây người.
Chết đến bốn thích khách, đây chính là tổn thất không tưởng tượng nổi của Già Lam. Già Lam tìm những cô nhi không cha không mẹ không nhà để về, đưa về thôn để nuôi dưỡng, mỗi đứa nhỏ đến khi năm tuổi đều sẽ phải đứng trung bình tấn, bảy tuổi bắt đầu luyện tập đao gỗ, mười tuổi động đao thật. Mỗi một thích khách đều phải mất ít nhất bảy năm mới bồi dưỡng ra, mà tuổi thọ của thích khách tính trung bình đều không quá hai mươi tám tuổi.
Không bàn đến việc trong số đám trẻ đó phải có đến hai phần ba chọn ở lại núi làm nông, dù cho có mấy đứa trẻ bù thêm vào, phần lớn đều không sống quá hai năm. Thời kì nguy hiểm nhất của thích khách là vài năm đầu khi mới vào nghề và vài năm cuối đời, cái đầu là bởi vì tuổi còn trẻ, không có kinh nghiệm, dễ sơ suất mất mạng, cái sau là bởi vì đã quá mệt mỏi, vết thương trên người nhiều dần theo năm tháng khiến bản thân suy sụp, căn bản không còn thiết sống nữa.
Cho nên thích khách Già Lam từ trước đến nay đều sẽ vạch rõ kế hoạch, một lần không ổn ngay lập tức rút lui. Già Lam cũng rất ít khi hành động theo quy mô lớn, chỉ phái mình Ám Thung phụ trách tiếp ứng trợ giúp. Cho dù là lần diệt môn Tạ gia trước đó hay là lần ám sát hoàng cung này, đều là những lần hành động quy mô lớn chưa từng có trong lịch sử Già Lam.
Cái lão lừa trọc trụ trì đó, chắc sẽ không vì thấy tiền sáng mắt mà khó giữ nổi khí tiết tuổi già, bán đứt Già Lam cho Ngụy Đức đấy chứ?
*Khó giữ nổi khí tiết tuổi già: (thành ngữ) Ý chỉ người đã lớn tuổi mà không biết giữ liêm sỉ, mặt mũi của mình.
Thích khách đến không thấy hình đi không thấy bóng, nghe tiêu sái biết bao nhiêu, còn được người ta đem ra khoe khoang thổi phồng lên, nào là “Mười bước giết một người, ngàn dặm không lưu vết. Xong việc phất áo đi, công danh cũng chẳng màng” linh tinh. Còn với cái danh làm tay sai chó săn cho thái giám nghe vào đã khiến người khác chán ghét, khoe được cái gì, khoe là mình có thêm một chủ nhân nữa à? Hạ Hầu Liễm cảm thấy thật buồn bực.
Thẩm Quyết thấy hắn cúi đầu không biết suy nghĩ cái gì, đoạn hỏi: “Đang nghĩ gì đó, nói ta nghe xem.”
Hạ Hầu Liễm đang định mở miệng trả lời, bỗng có tiếng bước chân vang lên bên ngoài cửa sổ, có người nói: “Thẩm công công, bên ngoài có Vũ Lâm Vệ muốn tìm ngài nói chuyện.”
Hạ Hầu Liễm và Thẩm Quyết nhìn nhau, Hạ Hầu Liễm bắt lấy ống tay áo Thẩm Quyết, Thẩm Quyết đè tay hắn lại, nói: “Không cần hoảng hốt.” Sau đó y đứng dậy đội mũ, sửa sang lại quần áo rồi đi ra ngoài.
Phía cửa cung có một Vũ Lâm Vệ mày rậm mắt to đứng chờ, thấy Thẩm Quyết đến, hắn khẽ cúi đầu chào rồi đưa mấy gói thuốc cho y, nói: “Ti chức là đồng hương với Tư Đồ, đây là đồ hắn nhờ ti chức đưa tới.”
“Tư Đồ?” Thẩm Quyết nghi hoặc hỏi.
“Công công không biết Tư Đồ giáo úy ư?” Vũ Lâm Vệ hơi giật mình, gãi đầu nói, “Chính là giáo úy Vũ Lâm Vệ, Tư Đồ Cẩn, tối hôm qua đã giết mấy thích khách, lúc đuổi theo một nữ thích khách lợi hại nhất đã bị trúng một đao bên sườn.”
Thì ra là hắn. Trong lòng Thẩm Quyết bình tĩnh không hề gợn sóng. Trong cung này, y đã gặp qua người tốt, cũng gặp qua người xấu, chẳng qua người tốt thì ít, người như vậy thường chẳng có kết cục gì tốt đẹp cả.
Thẩm Quyết cúi đầu, bày ra bộ dạng khiêm tốn trước sau như một nói: “Thứ lỗi cho nô tài đầu óc đần độn, trong chốc lát không nhớ ra ai, thì ra là Tư Đồ đại nhân. Ý tốt của Tư Đồ đại nhân, nô tài xin mạo muội tiếp nhận, nhờ đại nhân giúp nô tài bày tỏ lòng biết ơn đến Tư Đồ đại nhân.”
Thẩm Quyết lăn lộn trong cung hai năm, trên mặt luôn là biểu cảm ôn lương cung kiệm, dựa vào bộ dạng khiêm tốn vô hại lại biết tiến biết lùi đó, trong khi những người tiến cung cùng đợt với y đến bây giờ vẫn chỉ đang hầu hạ bưng trà rót nước cho những thái giám có quyền khác, thậm chí là rửa chân chùi bô, còn y đã có thể làm tiểu quản sự của Càn Tây Tứ Sở.
Y bày ra nụ cười khách khí vừa gần vừa xa, chờ Vũ Lâm Vệ đáp lại vài lời khách sáo hời hợt rồi rời đi là y cũng có thể trở về nghỉ ngơi rồi.
Thế nhưng, Vũ Lâm Vệ lại cúi đầu nói: “Ti chức sợ là không thể chuyển lời được.”
Thẩm Quyết cố gượng cười, nói: “Ý đại nhân là gì?”
“Ngụy công công nói những người khác đều đã chết, tại sao lại chỉ mình Tư Đồ còn sống, nhất định là do Tư Đồ sợ chết, trốn ở phía sau không chịu dùng hết toàn lực đối phó thích khách. Nếu không phải do hắn còn đang trọng thương, chỉ sợ sẽ còn bị phạt gậy. Bên trên đã hạ công văn xuống biếm Tư Đồ đến đại doanh ngoại ô kinh thành rồi.” Vũ Lâm Vệ thở dài một tiếng, vốn định mắng tên thái giám Ngụy Đức chết bầm vài câu, đột nhiên nhớ tới Thẩm Quyết cũng là thái giám nên im lặng.
Thẩm Quyết im lặng một lúc, đoạn cất giọng ấm áp: “Tư Đồ đại nhân võ nghệ cao cường, đại nhân yên tâm, cho dù là đại doanh nơi ngoại ô xa xôi cũng sẽ không chôn vùi được tài năng của ngài ấy.”
“Nói là như vậy, nhưng cuộc sống ở đó cũng rất gian nan. Thôi thôi, cũng tại tính tình Tư Đồ quá thành thật, bình thường không nói được mấy câu với đám huynh đệ xung quanh thì thôi đi, lại còn không biết tặng quà nịnh bợ những công công có năng lực... Ấy, Thẩm công công, ngài đừng hiểm lầm, ti chức không có ý nói ngài không có năng lực.” trong lòng Vũ Lâm Vệ tự mắng mình miệng chó, cười làm lành nói.
“Đại nhân lo lắng nhiều rồi, nô tài cũng không để ý. Tư Đồ đại nhân là người tốt, nô tài cũng không có năng lực gì, chỉ quen biết được vài người, có thể nói với bề trên vài lời hay, giúp Tư Đồ đại nhân ở đại doanh tìm được vị trí tốt một chút.” Chỉ là chút chuyện nhỏ, có thành hay không cũng không chắc chắn, Thẩm Quyết cũng không keo kiệt ban ơn lấy lòng.
*Ban ơn lấy lòng: Cố ý giúp người để được mang ơn.
Hai mắt Vũ Lâm Vệ sáng lên, hắn cười nói: “Thật tốt quá, Tư Đồ có thể tìm được bằng hữu như ngài chính là phúc khí của hắn. Ti chức còn có việc phải làm, xin phép đi trước, công công không cần tiễn!”
Thẩm Quyết trở lại phòng, thoáng nhìn qua Hạ Hầu Liễm đang ngồi trước gương sửa lại mặt nạ, thuận miệng hỏi: “Hạ Hầu Liễm, ngươi có nghĩ người tốt sẽ được báo đáp không?”
Hạ Hầu Liễm nhìn nóc nhà suy nghĩ một lúc, sau đó nói: “Có nha, ít nhất kiếp sau cũng có thể đầu thai vào một chỗ tốt.”
“Là vậy sao?” Thẩm Quyết buông gói thuốc trong tay, cười cười nói, “Nhưng ánh mắt ta lại ngắn lắm, chỉ nhìn được đời này.”
———-
Tư Đồ Cẩn dùng tay trái che miệng vết thương bên sườn, tay phải đỡ tường chậm rãi đi tới.
Mặt trời ngả về tây, bầu trời ngập sắc đỏ chiếu lên khuôn mặt hắn, bóng người hơi khom kéo dài trên mặt đất. Những người buôn bán nhỏ đều đã dọn quán, cúi người đẩy xe đẩy đi trên con đường lát sỏi, đồ vật để bên trên va vào nhau tạo thành những tiếng loảng xoảng nhỏ.
Hắn bị giáng chức.
Từ hữu vệ giáo úy Vũ Lâm Vệ bị biếm đến ngoại ô làm Giáo úy Ngũ quân doanh, phẩm cấp tuy không đổi, nhưng hắn cũng đã mất đi tư cách theo hầu hộ giá vua rồi, người bên cạnh đều tiếc thay cho hắn, nhưng trong lòng hắn thực ra lại chẳng có cảm giác gì. Năm đó hắn từ Sóc Bắc đến kinh thành, đấu võ giành giải, được tuyển vào Vũ Lâm Vệ, vốn cũng định kiến công lập nghiệp, ở trong cung phung phí ba năm, giờ hồi tưởng lại, dường như cũng chẳng có cảm xúc gì nhiều.
Hắn từ trước đến giờ đều tựa như nước chảy bèo trôi, người khác sắp đặt hắn ở đâu hắn liền an phận ở đó, không tranh không đoạt, không cầu không mong.
Đối với một người đàn ông mà nói, như vậy thực sự không tốt lắm. Đàn ông là phải nuôi sống gia đình, là phải đem về vinh quang cho gia môn. Nếu không có bản lĩnh thì vợ con sẽ phải chịu đói, nếu không có công danh thì gia tộc không thể thịnh vượng. Chẳng qua hắn là ngoại lệ, cha mẹ hắn đều đã mất, một mình hắn gầy yếu sống ở một trấn nhỏ cách biệt với đời nơi Sóc Bắc, ăn cơm trăm nhà mà lớn lên. Trấn nhỏ tuy rằng nhỏ, nhưng cũng thường có đao khách đi ngang qua. Đao pháp của hắn là học từ bọn họ, người này một chiêu người kia một chiêu, hắn cứ mơ màng học được thế nào là đâm thế nào là chém, rồi cuối cùng cũng học được cách giết người.
Lại qua một thời gian, ông lão ở trấn trên nói, A Cẩn, ngươi đã lớn rồi, nên đi xây dựng công danh sự nghiệp cho riêng mình. Hắn liền cầm theo cây đao đổi được sau khi giúp việc cho thợ rèn rồi lặn lội đến kinh thành, vẫn không nơi nương tựa lẻ loi một mình như cũ. Đó là một ngày gió tuyết, trấn nhỏ trước kia vào những ngày như vậy thường sẽ đóng chặt cửa ở im trong nhà, kinh thành thì ngược lại, vô cùng náo nhiệt, người người chen chúc nhau đi trên đường, hắn cẩn thận ôm đao của mình, tránh cho vỏ đao đâm trúng người khác.
Hiện tại hắn vẫn chỉ có một mình, ồn ào náo nhiệt đến mấy cũng có liên quan gì đến hắn chứ.
Một mình cũng rất tốt. Hắn nghĩ, chỉ cần nuôi sống bản thân là đủ rồi. Tay sờ miệng vết thương, cơn đau nhói ập đến khiến hắn phải dừng chân một chút. Đổi thuốc chắc cũng không phải việc khó khăn gì. Hắn há miệng thở hổn hển, nâng chân tiếp tục bước đi.
“Tư Đồ đại nhân?” Phía tay phải truyền đến một giọng nói cực kì trong trẻo, tựa như tiếng chim oanh hót.
Tim Tư Đồ Cẩn bỗng đập loạn mấy nhịp không rõ lí do, chậm rãi xoay người, sau đó nhìn thấy một người con gái đeo giỏ trúc trên lưng đang đứng ở cửa nhà, nàng mặc một chiếc váy màu sương làm từ vải bông, đôi mắt to tròn trắng đen rõ ràng đang nhìn hắn không hề chớp mắt. Hắn không dám nhìn trực tiếp vào mặt cô gái, ánh mắt di chuyển rồi dừng trên cánh tay đang dựa lên cánh cửa của nàng, đoạn cổ tay lộ ra bên ngoài tựa như trăng sáng, trắng như tuyết, trông rất đẹp mắt.
Đúng rồi, tên nàng là Minh Nguyệt. Chu Minh Nguyệt, thật là dễ nghe.
Hắn biết nhà nàng có mở y quán, Chu đại phu rất có danh tiếng ở vùng này, thần y diệu thủ, thuốc đến bệnh trừ, cũng nổi tiếng có một đứa con gái rất xinh đẹp. Rất nhiều tên vô lại thường hay cố ý tạo ra vài vết thương trên người rồi tìm đến y quán, muốn mượn cơ hội để gặp Minh Nguyệt. Nhà hắn và nhà nàng đối diện nhau, mỗi lúc hắn cưỡi ngựa đi điểm danh trở về, vừa lúc có thể gặp nàng đeo sọt thuốc trên lưng đến y quán, nhưng mà bọn họ cũng chưa từng nói chuyện.
*Điểm danh (ứng mão): Ngày xưa trong những cơ quan nhà nước đến giờ mão hằng ngày (từ 5-7 giờ sáng) đều sẽ điểm danh nhân viên, ai đến thì lên tiếng đáp, gọi là ứng mão.
Nàng làm sao biết họ hắn là Tư Đồ?
Minh Nguyệt chỉ chỉ thắt lưng hắn, nói: “Sau lưng huynh chảy máu rồi. Tư Đồ đại nhân, huynh bị thương sao?”
Tư Đồ Cẩn ngẩn người, đưa tay sờ phía sau thắt lưng, quả nhiên một cơn đau đớn truyền đến. Hắn ngượng ngùng đỏ mặt, chính hắn cũng không biết sau lưng cũng bị thương.
Minh Nguyệt cười “khì” mộ tiếng, đoạn đỡ lấy Tư Đồ Cẩn, nói: “Ài, cái người này, sao lại ngốc như vậy chứ? Mau vào đây, ta băng bó lại một chút cho huynh. Vừa đúng lúc cha ta ở nhà, trị mấy vết thương như thế này là sở trường của ông ấy đấy.”
Tư Đồ Cẩn do dự, nói: “Tự ta cũng có thể...”
Minh Nguyệt giả vờ tức giận vỗ cánh cửa, nói: “Huynh có thể tự nhìn được phía sau thắt lưng mình à? Mau đi vào.” Không đợi Tư Đồ Cẩn nói chuyện, nàng đã nhanh chân bước vào phòng. Nàng từ trước đến nay đều nói gió chính là mưa[2] như vậy, tính tình thì mạnh mẽ, lại còn suốt ngày xuất đầu lộ diện ra bên ngoài, làm sao có thể tìm được người tốt đây? Tư Đồ Cẩn nhịn không được thấy lo lắng thay cho nàng.
[2]Nói gió chính là mưa: Trời nổi gió, một lúc sau mới mưa, ở giữa hai trạng thái phải có khoảng thời gian nhất định để chuyển đổi. Dùng “nói gió chính là mưa” ý chỉ người dứt khoát, đã nói là làm ngay, hành động mau lẹ. Ngoài ra còn có cụm”nghe gió chính là mưa” dùng để chỉ những tin đồn sai sự thật.
*Xuất đầu lộ diện: Xưa chỉ việc người phụ nữ xuất hiện trước đám đông là việc làm mất thể diện, nay dùng để chỉ một người nào đó chịu lộ diện, nhưng mang ý mỉa mai.
Từ trước đến nay hắn đều có tính cách như mẹ già vậy, toàn lo lắng những chuyện không đâu.
Không còn cách nào khác, Tư Đồ Cẩn cúi đầu sửa sang lại tà áo đã bị Già Lâu La làm cho rách te tua của mình, đi theo Minh Nguyệt vào phòng.