Biên tập: Nina.
Sửa lỗi: Hải Miên Bảo Bảo.
Ánh nến lay động, bóng dáng trên tường khẽ chuyển động, đột nhiên xuất hiện thêm một bóng đen nữa đứng đối mặt với bóng của Thí Tâm. Hạ Hầu Liễm hoảng sợ, nhìn kĩ lại mới nhận ra sau lưng Thí Tâm vốn có một người nữa, bóng hai người bị chồng lên nhau, bây giờ hắn dời bước chân nên mới có hai cái bóng.
Hạ Hầu Liễm nhón chân di chuyển sang phải vài bước, xuyên qua khe hở giữa những quyển sách hắn nhìn thấy người kia mặc áo choàng đen, cả khuôn mặt đều chìm trong bóng tối. Harry Potter fanfic
“Ôi, ngươi tội gì phải làm vậy chứ?” Người đàn ông đón lấy tập hồ sơ trong tay Thí Tâm, nói: “Lúc trước ngươi phải mất ba ngày ba đêm mới vẽ ra được bức tranh này, bị Hạ Hầu thấy được, còn cười ngươi hết ba ngày ba đêm. Cười xong thì chạy đến hỏi ta tại sao nàng và người trong tranh giống nhau như đúc, nhưng lúc soi gương lại không thấy giống như vậy. Đồ ngốc chỉ biết giết người phóng hỏa đó làm sao mà biết rằng trong toàn bộ Già Lam này lại có một kẻ ngốc khác mới cảm thấy nàng là phụ nữ chứ.”
Giọng nói của người đàn ông có hơi thô ráp, tựa như đang mang bệnh, giọng mũi rất nặng.
Nhưng Hạ Hầu Liễm vẫn có thể nghe ra giọng nói này là của Đoàn thúc. Là người lúc ra ngoài thường mang dao găm về cho hắn chơi, là Đoàn thúc hay mượn truyện cho hắn đọc.
Ngón tay rét lạnh, lòng hắn chùng xuống. Bỗng nhiên hắn không dám nghe thêm, thế nhưng vẫn phải nghe tiếp, cho dù bọn họ có nói chuyện gì đi nữa, hắn vẫn phải cố nghe tiếp.
“Đều đã là chuyện cũ, đừng nhắc lại nữa.” Người đàn ông trầm mặc rốt cục cũng mở miệng, Hạ Hầu Liễm thấy ông chậm rãi đứng thẳng dậy, vạt áo cà sa đen quét qua ô sách tựa như cánh bướm đen.
“Không phải là ngươi đang hối hận đấy chứ, Thí Tâm?” Đoàn thúc nhỏ giọng nói, “Thật ra hối hận cũng không sao. Tiểu Liễm còn không biết chuyện này, Trì Yếm lại không có tình cảm gì với Hạ Hầu Bái, bọn nó là con của ngươi. Nếu ngày nào đó Tiểu Liễm biết chuyện này, ngươi cứ đẩy cho ta là được, dù sao lúc đó “bọc” của Hạ Hầu Bái cũng là ta, trơ mắt nhìn nàng chết trong tay Liễu Quy Tàng cũng là ta.”
“Ngươi sai rồi.” giọng Thí Tâm vừa thờ ơ vừa lạnh lẽo, “Những người như chúng ta làm gì có tư cách hối hận? Đường chúng ta đi là đường của Tu La, giẫm lên mũi đao nhọn, mỗi một bước đều dính máu. Có lẽ con đường phía trước còn có hy vọng, chung quy vẫn cảm thấy chỉ cần đi thêm vài bước nữa là đến điểm cuối, thế nhưng một khi quay đầu sẽ lại phải nếm trải những thống khổ của quá khứ thêm một lần nữa.”
Đoàn thúc khẽ thở dài, nói: “Ngươi thật sự không muốn nhận nó sao?”
“Ta là một tội nhân, Đoàn Cửu à”, Thí Tâm nhìn bàn tay mình dưới ánh nến, “Năm đó nếu ta không tham luyến chuyện nữ nhi tình trường, làm rùa rụt cổ không chịu tiến lên, tám bộ sẽ không phải chôn xương dưới băng tuyết, sư phụ và huynh đệ của chúng ta sẽ không phải làm hoang hồn vĩnh viễn ở lại Sóc Bắc, không thể về Già Lam, không thể về quê hương. Đời cha nợ đời con trả, nếu ta đã không có cơ hội, vậy hãy để con trai ta đến sát trường đó giết chết kẻ địch trong số mệnh kia, đưa tiền bối Già Lam quay về. Nếu ta đã đẩy con mình vào chỗ chết, làm sao còn dám mong nó gọi một tiếng cha? Huống hồ, thủ lĩnh Già Lam chú trọng không vướng bận, mới có thể thẳng tiến không lùi. Đây là lời dạy dỗ của ta, cũng là tương lai của nó.”
“Bí mật này ngươi định đến khi nào mới nói với nó?”
“Chỉ có trụ trì mới có thể biết tất cả bí mật. Nó còn chưa đủ mạnh, khi nào nó đủ mạnh để đảm nhiệm chức thủ lĩnh Già Lam thì sẽ là lúc mọi bí mật của Già Lam phơi bày trước mặt nó.”
Đoàn thúc im lặng trong chốc lát, sau đó nói: “Thí Tâm, chúng ta của trước kia thật tốt biết bao, mọi người cùng nhau ngồi trước cửa chùa nghe ngươi thổi huân, Hạ Hầu nghe đến mức phát chán, những thích khách khác nổi giận đùng đùng bò dậy từ ổ chăn chạy đuổi theo chúng ta. Ngươi nói xem tại sao bây giờ lại thành ra thế này?”
“Là bởi vì ta, đều là do ta cả.”
“Không phải đâu, Thí Tâm”, Đoàn thúc cười khổ, “Đây đều là mệnh. Nếu ngươi đánh không lại Hạ Hầu, nàng sẽ không đi khiêu chiến với ngươi mỗi ngày, ngươi cũng sẽ không yêu nàng. Nếu chúng ta không phải mấy tên ăn mày lưu lạc đầu đường thì ngày đó sẽ không bị đưa về Già Lam. Đây đều là mệnh.”
“Thì ra ngươi cũng tin vào mệnh sao, Đoàn Cửu.” Thí Tâm đưa tay đặt lên vai Đoàn thúc, nói.
“Ta vẫn luôn tin, chỉ là ngươi không biết thôi.” Đoàn thúc nắm lấy tay Thí Tâm, “Nghe nói người sát phạt quá nặng kiếp sau sẽ đầu thai thành súc vật. Thí Tâm, chúng ta đều đã già rồi, rất nhanh sẽ biến thành súc vật thôi. Thương tích trên người mình tự ta hiểu rất rõ, trước kia cứ mười ngày nửa tháng đau một trận, hiện tại mới hai ba ngày lại phát tác một lần. Thu Diệp cũng sắp không xong rồi, vết thương hắn mắc phải lúc đi Miêu Cương năm ngoái cứ lở loét mãi, dùng cao thần Tây Vực cũng không thấy khá hơn. Bạn già à, ngươi phải nhanh lên, trước tiên cứ để cho Tiểu Liễm kế nhiệm Già Lâu La đi, nó sẽ làm tốt thôi.”
Hạ Hầu Liễm cả kinh, quay phắt đầu lại nhìn Thu Diệp.
Ánh sáng quá mờ nên hắn không phát hiện ra, sắc mặt của Thu Diệp thực sự vô cùng tiều tụy. Nếu ánh nến có thể chiếu sáng đến đây, hắn sẽ có thể nhìn thấy khuôn mặt Thu Diệp đến cả một chút màu máu cũng chẳng có, tựa như tờ giấy trắng, chỉ có đôi môi khô màu đỏ sậm như cánh hoa.
Thu Diệp liếc mắt trấn an hắn, rồi nắm lấy tay hắn, ý bảo hắn tiếp tục nghe.
Mũi Hạ Hầu Liễm bỗng có chút cay cay, miệng hắn mấp máy nói không ra tiếng: “Sư phụ.”
Thí Tâm với Đoàn Cửu trò chuyện thêm một lúc mới thong thả rời đi. Sơn động tối om trở lại, tiếng bước chân của Thí Tâm và Đoàn Cửu xa dần, âm thanh vọng lại lên vách đá rồi biến mất, sau đó khôi phục vẻ yên tĩnh chết chóc.
Đối với Hạ Hầu Liễm mà nói, trụ trì tựa như cái bóng đen mơ hồ nằm tận sâu trong trí nhớ, là đống giấy lộn nguệch ngoạc đầy chữ viết vừa cũ kĩ vừa mờ nhạt. Ông luôn ngồi trong Đại Hùng Bảo Điện, khi thì gõ đều đều lên cái mõ cũ sứt mẻ tùm lum, lúc lại lật giở mấy trang kinh thư rách bươm rồi lẩm nhẩm niệm kinh. Ông yên lặng ngồi trong sơn tự, tựa như pho tượng phật cổ xưa trầm lắng, còn Hạ Hầu Liễm lại ở bên ngoài chạy nhảy như điên.
Hồi bé lúc mẹ không ở bên, hắn ở trên núi đều để chân trần trèo lên trèo xuống, sờ đông mó tây, rêu xanh bị hắn giẫm dưới chân phát ra âm thanh sột soạt, đá vụn cứa rách lòng bàn chân hắn cũng mặc kệ. Hắn hái cỏ Đăng Tâm, hoa loa kèn rồi đặt lên trên bệ thờ, sau đó moi một cái trống nhỏ từ trong mớ đồ linh tinh ra, dùng chiếc đũa gõ gõ, học theo trụ trì bô bô niệm kinh. Có đôi khi trong nhà không có gạo, hắn sẽ lặng lẽ đi vòng qua trụ trì đang ngồi thiền trong Đại Hùng Bảo Điện, giẫm loạt soạt lên lớp lá rụng đầy đất và lén chạy đến nhà bếp ở hậu viện trộm gạo. Hắn nhớ rõ hắn giấu dưới tàng cây hải đường một que sắt nhỏ, hắn lấy nó cho vào ổ khoá, vặn về phía bên phải hai cái rồi dùng tay vỗ vỗ, khoá sẽ 'lạch cạch' mở ra. Hắn đuổi theo ánh trời chiều, cầm đá ném quạ đen, đôi khi sẽ ném trật trúng phải cái đầu trọc lóc của trụ trì. Hắn đuổi gà bắt vịt, khiến người khinh chó ghét, đám thích khách mỗi khi nghe thấy tiếng bước chân chạy lạch bạch bên ngoài liền biết ngay là thằng nhóc khốn nạn nhà Hạ Hầu đang bày trò.
Trụ trì chưa bao giờ mắng hắn, hắn trộm gạo trộm dầu, về sau lại còn trộm cả đồ thắp hương trên bệ thờ, trụ trì đều làm bộ không phát hiện, chỉ tiếp tục lật sang mặt khác của kinh thư tiếp tục niệm. Sau đó, không biết nghe từ đâu mà hắn biết được trụ trì là cha hắn, hắn chạy đến sơn tự, trụ trì vẫn là bóng lưng đen quay mặt với đời, hắn đạp đổ hết thùng đựng nước trong đình viện, toàn bộ nước đều chảy lan ra, chảy qua lớp rong rêu, chảy qua thềm đá, phản chiếu bóng lưng bất động của trụ trì và gương mặt đầy nước mắt của Hạ Hầu Liễm.
Bao nhiêu năm rồi, trụ trì vẫn có bóng lưng như vậy, trước kia thì cao lớn, sau đó từ từ gầy yếu, chậm rãi còng xuống, nhưng vẫn đen trầm im ắng như cũ. Hạ Hầu Liễm không biết rốt cuộc trụ trì là một người như thế nào, ông không nhiều lời, không làm nhiều việc lắm, cũng chẳng để ý đến Hạ Hầu Liễm. Hiện tại hắn đã biết trụ trì không phải Phật Đà mà Thu Diệp từng nhắc đến, không phải con lừa ngốc trong miệng Hạ Hầu Bái, mà là yêu ma hung ác nhất Già Lam, là lệ quỷ ác độc nhất.
Trên đỉnh Hắc Diện Phật, Trì Yếm đang thổi huân, tiếng huân trằn trọc lan xa, tựa như tiếng gió nhẹ bay qua thung lũng, im lặng xuất hiện, rồi lại lặng im rời đi không chút dấu vết.
“Trì Yếm.” Hạ Hầu Liễm gọi y.
Trì Yếm nghiêng đầu, lẳng lặng nhìn hắn.
“Ta ở phía dưới tình cờ gặp trụ trì với Đoàn thúc.” Hạ Hầu Liễm nói.
“Ừ.”
“Huynh đã biết từ lâu rồi phải không?” Giọng Hạ Hầu Liễm bình tĩnh đến lạ, “Lúc trước huynh bắt môn đồ Liễu gia cho ta luyện đao, là do trụ trì phân phó kêu huynh đi làm phải không?”
Trì Yếm gật đầu.
Y chưa bao giờ nói dối, người khác hỏi cái gì y đáp cái đó, một chữ cũng không sai. Không rõ lý do vì sao, Hạ Hầu Liễm đột nhiên cảm thấy thật hận y, bỗng dưng hắn hy vọng, y có thể biết nói dối vài câu, tuỳ tiện nói cái gì cũng được.
Chỉ đừng cho Hạ Hầu Liễm biết rằng trong cái chết của Hạ Hầu Bái cũng có phần của y.
“Con mẹ nó, huynh đã sớm biết sự thật rồi sao?”
“Biết.”
“...” Hạ Hầu Liễm xoay người bước đi, được vài bước, hắn dừng lại hỏi: “Nếu trụ trì bảo huynh đến giết ta, huynh sẽ làm theo ư?”
Gió núi thổi bay sợi tóc của Trì Yếm, ống tay áo màu trắng bay theo chiều gió, y ngồi nơi vách đá, sau lưng là đêm tối vô biên, y nhìn thấy nơi đáy mắt Hạ Hầu Liễm ẩn chứa vẻ cô độc thê lương.
Y nói: “Ừm.”
“Tốt, vậy cũng tốt.” Hạ Hầu Liễm nói, “Ta cũng sẽ giết huynh, cho dù là huynh ta cũng không lưu tình.”
Hạ Hầu Liễm cùng Thu Diệp xuống núi. Gió vẫn đang thổi, tay áo bị thổi phồng có cảm giác mát lạnh, Trì Yếm vẫn cầm huân, y ngửa đầu nhìn dải ngân hà xán lạn trên bầu trời.
“Nhưng ta sẽ để mình bại dưới tay đệ, Tiểu Liễm à.” Y nhẹ nhàng nói, nhưng chẳng ai nghe thấy.
—–*—–*—–
Hạ Hầu Liễm trở lại gian nhà trúc của mình, đã lâu không về, khoảng sân nhỏ bên trong đã đầy cỏ dại, không biết là loài côn trùng gì đang cất giọng kêu to, còn có cả châu chấu nhảy lên chân. Căn lều nhỏ dựng làm bếp phủ đầy lá rụng, trong nồi cũng đầy lá, lúc Hạ Hầu Liễm đi đến còn có một con thỏ xám chạy từ dưới bếp lò ra.
Hạ Hầu Liễm đi lấy một băng ghế dài, tìm một ít quần áo cũ ra lau sạch để Thu Diệp ngồi, còn mình thì quay vào nhà lấy ra hai bình rượu hoa lê đưa tới trước mặt Thu Diệp rồi lại hơi do dự.
“Sư phụ, người vẫn uống được rượu chứ?”
“Sao mà không được?” Thu Diệp cười, cắn mở nút bình rồi há miệng uống.
Hạ Hầu Liễm uống một ngụm rượu, vị cay của rượu chảy xuống lồng ngực tựa như có dao nhỏ cứa qua, hơi nóng bừng lên rồi lan tràn khắp người khiến Hạ Hầu Liễm chậm rãi thở ra một hơi. Sắc trời đêm mang một màu lam ảm đạm, sương mù giăng khắp núi, bốn phía đều mờ mịt, mấy bụi cỏ đuôi ngựa với hoa tú cầu phất phơ trong gió tựa như bức tranh trên giấy Tuyên Thành hoà thành một mảng đỏ tím.
“Sư phụ, người cũng biết phải không?” Hạ Hầu Liễm đột nhiên hỏi.
“Đúng, ta biết.”
“Mẹ con cũng biết. từ năm Càn Nguyên thứ hai mươi sáu, những vụ mua bán của người đều vào mùa mưa, làm gì có chuyện người lại không phát hiện ra.”
“Ừ, nàng cũng biết.”
Hạ Hầu Liễm cười rộ lên, cũng không biết rốt cuộc mình đang cười cái gì, “Chỉ có con là chẳng hay biết gì.”
“Đừng trách mẹ con”, Thu Diệp thở dài, “Cho dù Thí Tâm không cố ý sắp đặt, mẹ con cũng chẳng chống đỡ được bao lâu nữa. Có thể khiến cho thích khách đi đến giới hạn cuối cùng, không chỉ có đao kiếm mà còn có bệnh tật nữa. Mẹ con đã sớm mình đầy thương tích. Từ lâu nàng đã biết bản thân sớm muộn gì cũng phải đi, nhưng con cũng biết con người mẹ con đấy, chẳng có học vấn, ăn nói lại vụng về, không biết phải nói lời từ biệt với con như thế nào... Cho nên mới chọn ra đi đột ngột như vậy.”
“Vết thương của người sao rồi, còn có thể trị không?” Hạ Hầu Liễm hỏi.
Thu Diệp cười, lắc đầu: “Tiểu Liễm, con không muốn biết mấy chuyện khác sao?”
Hạ Hầu Liễm im lặng chốc lát, đoạn hỏi: “Rốt cuộc là lúc đó mọi người đã xảy ra chuyện gì?”
Thu Diệp cúi đầu, ánh mắt trở nên xa xăm, tựa như chìm vào kí ức rất lâu trước kia. Hắn nói: “Ta cũng không biết nhiều lắm, khi đó ta vừa mới gia nhập Già Lam. Trước khi ta vào Già Lam nửa năm, nơi này đã xảy ra nội loạn vô cùng nghiêm trọng, chết rất nhiều người, thích khách đã gần như lụi tàn. Trụ trì tiền nhiệm vừa chọn người từ thôn Già Lam để bổ sung vào chỗ còn thiếu, vừa tuyển thêm mấy kẻ kiều mạng có võ nghệ không tồi từ bên ngoài vào, ta là một trong số đó. Mấy người từ ngoài gia nhập vào như bọn ta lúc đầu đều bị xa lánh. Tính cách của mẹ con tuỳ tiện, trước giờ không được người ta ưa thích. Ta với nàng cùng cảnh ngộ, nên dần thành tri kỷ.”
“Tám bộ Già Lam thời đó với bây giờ không có giống nhau, bọn họ đều là cao thủ do trụ trì tiền nhiệm đích thân bồi dưỡng. Già Lâu La lúc đó chính là Thí Tâm.”
Hạ Hầu Liễm sửng sốt, nói: “Ông ta chính là Già Lâu La đời thứ hai mươi bảy sao?”
“Đúng vậy.” Thu Diệp nói, “Mặc dù mẹ con được xem là thiên hạ đệ nhất đao, thế nhưng Thí Tâm khi đó mới đúng là độc bộ thiên hạ. Một bước giết một người, mười bước máu thành sông, mỗi bước nở sen máu. Đao của ông ấy tên là Bộ Sinh Liên. Hai mươi mốt năm trước, lúc mẹ con mang thai con và Trì Yếm, trụ trì tiền nhiệm bỗng dưng phát lệnh triệu tập tám bộ Già Lam cùng tiến về Sóc Bắc. Bọn họ đi hơn ba tháng, không ai biết ở Sóc Bắc đã xảy ra chuyện gì. Ngày con được sinh ra là vào ban đêm, bà đỡ trong thôn Già Lam bọc con và Trì Yếm trong tã lót, Thí Tâm bỗng nhiên trở lại. Cả người ông ấy toàn là máu, bà đỡ sợ tới mức suýt chết ngất, ông ấy không nói gì cả, chỉ ôm lấy một trong hai đứa rồi bỏ đi. Mẹ con cố gượng dậy từ trên giường, hỏi ông ấy định làm gì. Ông ấy nói muốn đem một đứa nhỏ đi, còn muốn ân đoạn nghĩa tuyệt với mẹ con.”
“Ông ta mà cũng xứng làm đàn ông à!” Hạ Hầu Liễm cười khẩy, “Bắt nạt một người phụ nữ mới sinh con, sao ông ta không chết ở Sóc Bắc khỏi về luôn đi?”
“Thật ra ông ấy lúc đó cũng không khá hơn mẹ con là bao. Vốn dĩ tính tình Thí Tâm rất tốt, nếu không làm sao có thể ở bên cạnh mẹ con được chứ. Thế nhưng ngày đó ông ấy lại nhất quyết muốn đem một đứa nhỏ đi, mẹ con nói không được, trước tiên ngươi đến đây dập đầu với ta một trăm cái đã. Ông ấy nói, có phải dập đầu một trăm cái là có thể đổi lấy một đứa bé không? Mẹ con nói, cứ dập xong rồi nói sau.”
“Ông ta dập đầu thật?”
“Dập, một trăm cái liền. Mẹ con cũng không ngờ rằng ông ấy thật sự sẽ làm như vậy. Nhưng nàng vẫn không đồng ý để cho ông ấy đem đứa nhỏ đi, vì thế hai người liền lao vào đánh nhau. Cả hai đều đã là nỏ mạnh hết đà, nhưng tính tình cả hai đều ương bướng, cuối cùng cả hai lăn lộn ẩu đả trên đất chẳng có chút chiêu thức gì. Mẹ con không chịu nổi trước, nằm bò ra đất. Thí Tâm nói từ nay về sau nàng không được gặp lại đứa bé mà ta đưa đi nữa.”
“Ông Ta mang Trì Yếm đi.” Hạ Hầu Liễm lẩm bẩm nói.
“Đúng vậy. Mẹ con đã thua, nàng tuân thủ nghiêm ngặt lời hứa, mười bảy năm qua chưa từng đi gặp Trì Yếm. Vụ ám sát thảm thiết hai mươi mốt năm trước, ngoại trừ Thí Tâm và Đoàn Cửu thì chẳng còn ai biết rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì. Sau đó, Thí Tâm lên kế nhiệm chức trụ trì, chọn ra tám bộ Già Lam mới, Già Lam lại trở về như thuở ban đầu.”
“Xem ra lúc đó là ông ta lâm trận lùi bước. Trụ trì tiền nhiệm với bảy bộ còn lại đều bị diệt, ông ta nghĩ đó là lỗi do mình, vậy nên mới nghĩ ra cách như vậy để chuộc tội sao? Thật nực cười!” Hạ Hầu Liễm dùng tay che mặt, nói: “Sư phụ, người nói xem, nếu con sớm mạnh mẽ hơn, có phải ông ta sẽ không nghĩ đến việc giết mẹ con không?”
“Tiểu Liễm, cái này không thể trách con được. Thật ra người ban đầu ông ấy lựa chọn là Trì Yếm, chỉ là không biết tại sao lại thay đổi ý định. Có lẽ là bởi vì Trì Yếm không có tâm, người không có tâm, cho dù có mạnh mẽ đến đâu cũng không thể ngồi lên vị trí thủ lĩnh lãnh đạo những thích khách khác được.” Thu Diệp quay đầu nhìn Hạ Hầu Liễm, dưới ánh trăng, đôi mắt hắn yên tĩnh như nước, “Tiểu Liễm, con muốn báo thù không?”
“Đương nhiên rồi, con phải giết ông ta. Còn về phần thủ lĩnh Già Lam, ai thích thì đi mà làm.” Hạ Hầu Liễm đứng lên, trong ánh mắt ẩn chứa nét âm u tàn nhẫn, “Thí Tâm cái gì, nợ của ông ta thì ông ta tự xuống địa ngục mà trả!”
Thu Diệp bỗng nhiên nói: “Tiểu Liễm, con tìm được di thư của mẹ con chưa?”
Hạ Hầu Liễm sửng sốt, nói: “Không có. Người hay để đồ đạc lung tung, con tìm mãi vẫn chưa thấy, có lẽ là bị chuột tha đi rồi.”
Thu Diệp vuốt ve hoa văn trên bầu rượu, chậm rãi nói: “Mẹ con có để lại cho con vài thứ ở bên ngoài...” Hắn nói đoạn thì ngừng lại, sau đó tiếp, “Tiểu Liễm, con có muốn rời khỏi Già Lam không?”
“Ý người là sao? Mẹ con, bà ấy...”
“Tiểu Liễm, lúc nàng còn sống đã từng nói với ta rằng nàng hy vọng con có thể phá vỡ cục diện này.” Thu Diệp đi đến trước mộ chôn di vật và quần áo của Hạ Hầu Bái, tưới rượu lên mộ nàng, “Mẹ con và bọn ta không giống nhau, không phải vì đao thuật của nàng trác tuyệt, mà bởi vì ngay từ nhỏ nàng đã là thích khách. Thích khách Già Lam từ trước đến nay đều là từ đám ăn xin không nhà để về, chỉ có mẹ con là tự tìm tới Già Lam. Nàng nói tự nàng nắm giữ vận mệnh của mình, nàng hy vọng con cũng có thể như vậy, mà con, không thuộc về Già Lam.”
“Bà ấy muốn con chạy trốn sao? Bà ấy không muốn con báo thù, bà ấy muốn con chạy trốn?” Hạ Hầu Liễm nhìn bia mộ. Trên đó là chữ do chính tay hắn khắc – Mộ của Hạ Hầu Bái. Mẹ hắn không tính là đã gả cho người ta, không theo họ chồng. Nghĩ cũng đúng, cả đời mẹ hắn quả cảm độc đoán, sau khi chết làm sao có thể cúi đầu dưới họ chồng được chứ. Trên bia mộ chỉ viết ba chữ Hạ Hầu Bái là đã đủ rồi.
“Không”, Thu Diệp ngước mắt lên, trong ánh mắt chứa ánh đao bóng kiếm, “Muốn nắm giữ vận mệnh của mình không chỉ có mỗi một cách, Tiểu Liễm, con có thể hủy diệt Già Lam!”
“Làm sao có thể? Huỷ diệt Già Lam, vậy thì Thất Nguyệt Bán phải làm sao đây, mọi người sẽ chết mất!” Hạ Hầu Liễm khiếp sợ nói.
“Không phải “mọi người”, là “chúng ta“.” Thu Diệp nhỏ giọng nói, “Tiểu Liễm, con có biết Già Lam là nơi như thế nào không? Hàng năm thôn Già Lam sẽ tìm năm mươi đứa nhỏ vô danh từ bên ngoài vào, bọn nó chủ yếu là con trai, tay chân rắn chắc, không cha không mẹ, coi Già Lam như nhà của mình. Mỗi năm, thôn Già Lam sẽ đưa hai mươi đứa trẻ vào sơn tự, trụ trì sẽ phát bội đao, treo thẻ bài cho bọn nó, ba ngày sau, một nửa thẻ bài sẽ bị lấy xuống, một nửa số người kia đều chết trên sát trường. Hằng năm, chỉ còn lại ít nhất bảy thích khách có kinh nghiệm phong phú sống sót, trong đó chỉ có ba người là có thi thể vẹn nguyên trở về mộ đao. Năm này qua năm khác, xương cốt nơi mộ đao đã sớm chồng chất như núi, hôm qua nơi đó lại có thêm một ngôi mộ, là của đứa nhỏ mà ta nhìn nó lớn lên. Tiểu Liễm, nơi như vậy, chẳng lẽ không nên huỷ diệt sao?”
“Nhưng mà!”
“Chắc hẳn vừa nãy con cũng đã thấy hầm thuốc bên trong Hắc Diện Phật rồi. Người bên ngoài chỉ nghĩ ta bắt được thích khách chạy trốn thì sẽ giao cho trụ trì chém đầu. Bọn họ nghĩ sai rồi, trụ trì đem những người đó vào Hắc Diện Phật làm dược nhân thử thuốc. Ta cũng không rõ trụ trì đang nghiên cứu cái gì, có lẽ là Bát Nguyệt Bán, Cửu Nguyệt Bán, nhưng ta biết chắc chắn một điều rằng ông ta là tội nhân. Bên trong Già Lam này, tất cả mọi người đều là tội nhân, không người nào là hai tay không dính đầy máu tươi, không ai không chồng chất tội ác, không ai là không nên chết cả! Bao gồm cả Trì Yếm, cả ta, cả con nữa.”
“Sư phụ, người và Trì Yếm không như vậy, còn có Thư Tình nữa, đệ ấy...”
“Không có chuyện không giống, chúng ta đều là tội nhân, chẳng lẽ con còn không chịu thừa nhận sao?” Thu Diệp cúi đầu cười rộ lên, “Tiểu Liễm, mẹ con hy vọng con phá cục diện, nắm giữ vận mệnh của mình, trụ trì hy vọng con kế nhiệm thủ lĩnh Già Lam, chém giết địch nhân nơi Sóc Bắc. Mà ta lại hy vọng con... huỷ diệt Già Lam!”
Im lặng, xung quanh chìm vào sự im lặng chết chóc.
Sương mù ngày càng dày đặc, Hạ Hầu Liễm như bị nó vây trụ lại, không khí xung quanh bỗng trở nên trì trệ, hắn như bị sương mù từ bốn phương tám hướng lao đến vây kín khiến cho không
thở nổi. Tâm trí hắn trở nên rối loạn, hắn nghĩ đến ánh mắt lặng yên của Trì Yếm, lại nghĩ đến Thí Tâm tay nâng ánh nến vàng, cuối cùng, hắn thấy Hạ Hầu Bái chỉ còn bộ xương khô đang nằm trên mặt đất, giương ánh mắt trông lên vòm trời cao rộng.
Hạ Hầu Liễm cúi đầu nhìn bàn tay của mình, mặt trên vẫn còn lưu lại vết mũi tên của Liễu Quy Tàng.
“Con phải làm sao đây?”
Thu Diệp cười nhẹ nhàng, nụ cười của hắn vẫn luôn ôn hoà như vậy, tựa như gió mát ngày xuân thổi qua nhành hoa.
Hắn bỗng nhiên mỉm cười, vẻ mặt nghiêm trang như thần phật nơi miếu thờ cao cao, “Diệt Thí Tâm, huỷ hầm thuốc. Thất Nguyệt Bán sẽ đưa tiễn chúng ta đến với cái chết!”