“Đã đến lúc tạm biệt rồi, Tiểu Liễm.”
“Sư phụ, tạm biệt!”
Chương 52: Hận vội vàng.
Dịch: Senr Zen.
Sửa lỗi: Một chiếc beta thích giấu tên:))
Thư Tình nghe Thu Diệp dặn dò xong thì cùng Hạ Hầu Liễm thu dọn hành lý để chuẩn bị tới Tô Châu. Y nhận đơn hàng đầu tiên trong năm nay, Thu Diệp muốn để y tự xuống đao, Hạ Hầu Liễm chỉ hỗ trợ, sau lần này, y sẽ không thể nào ỷ lại vào hắn nữa, phải tự thực hiện vụ làm ăn.
Trong lòng y hoảng loạn, hoa liễu dọc trên đường, hai bên thấp thoáng bóng cây, ánh sáng xuyên qua những tán cây rơi xuống bàn tay đang cầm roi ngựa của y trông hệt như có một ngọn lửa thiêu đốt trên mu bàn tay. Tiếng ve kêu trong rừng râm ran không ngừng, gió gào thét bên tai, thỉnh thoảng có vài con côn trùng lao đến trước mặt khiến y phải rụt cổ lại. Mặt trời ngả về tây, hai người phải ngủ ở ngoại ô một đêm, y nhóm lửa, nướng một con thỏ rừng, sư ca nhắm mắt nghỉ ngơi ở phía đối diện, y nhìn những ngôi sao ở phía chân trời, bỗng thấy rất nhớ Liễu Sao Nhi.
Bọn họ tới trạm dịch Tô Châu, dọc đường đi đều là những con sông nhỏ chảy dọc đường phố, những gian nhà ngói lưu ly với cánh cửa sơn một màu đỏ, dòng người chen chúc xô đẩy trước những gian hàng, bảng hiệu được sơn những dòng chữ đỏ tươi, bên trên viết nào là mì Thượng Bạch, đồ dùng nấu rượu, đồ chế tác, còn có trang sức vàng bạc, kim chỉ,... trong tầm mắt đều là những cảnh sắc náo nhiệt. Trên phố có những người vai trần diễn xiếc, có thợ thủ công chân đi giày vải đeo bao bố trên lưng đang múa rối, ở ngã tư đường một vài thanh quan đang đứng biểu diễn, tiếng ngân i a xa nửa con phố vẫn còn nghe.
Lần mua bán này, kẻ xui xẻo lại không phải người giang hồ, mà là một thương nhân buôn muối sống ở Nhân Phong Đường, băng qua một cây cầu đi thêm mười bước nữa là tới, gã đào một cái hồ lớn, thông kênh ra ngoài, sửa sang lại nó. Rồi dựng một thủy đình trong hồ, hòn non bộ được xếp chồng lên nhau, hai bên trồng những khóm hoa sen.
Người mua mạng gã lần này chính là vợ cả của gã, cả đời gã làm ăn, hành nghề chở muối, suốt ngày trêu hoa ghẹo nguyệt. Nghe đồn gã đã từng có một mối quan hệ mập mờ với quý thiếp của tay muối thương khác ở Tô Châu, có người từng bắt gặp hai người lén lút cặp kè trong hội trường quận phố, lúc tri phủ Tô Châu mời cả hai muối thương cùng đi coi diễn.
Bây giờ gã đã lớn tuổi rồi, tính háo sắc còn đó nhưng đầu óc đã trở nên lẩm cẩm hơn rất nhiều. Trước kia gã lấy về bảy thê tám thiếp, túi tiền vẫn chưa từng buông lỏng, việc liên quan tới con cái vợ lẽ cần bao nhiêu chỉ cho bấy nhiêu, bây giờ chỉ vì đón một kỹ nữ từ Nam Kinh về mà gã đã sang tên cho ả năm sáu cửa hiệu liền. Vợ cả của gã cắn môi lo lắng, dứt khoát dùng một cửa hàng thuê thích khách, tiễn gã về miền cực lạc.
Hạ Hầu Liễm với Thư Tình nhảy qua tường rồi tiến vào vườn. Màn đêm đen kịt, ánh trăng trên cao chiếu xuống lạnh lẽo như mặt nước yên ả. Hoa cỏ cây cối được ánh trăng bao phủ trông mênh mông một mảng. Hoa sen ở hồ nước nở vừa đúng mùa, chấm phá nét đỏ dịu dàng giữa đêm tối làm tăng thêm vẻ ma mị. Lão già đó cùng với tân nương của gã đang ở Sinh Vân Các, bốn phía đều được bao phủ bởi nước khiến nó tách biệt như một chốn thế ngoại đào nguyên. Ngói đen tường trắng dọc theo làn nước quanh co lượn vòng nối tới tận thủy các.
Chủ nhân và tôi tớ đều đã ngủ say, khu vườn vắng tanh, chỉ có tiếng lá xào xạc hòa cùng tiếng dế kêu râm ran trong bóng tối. Nhưng nếu lắng nghe kỹ, vẫn có thể nghe thấy tiếng cười ngọt ngào của phụ nữ theo sóng nước truyền tới thủy các. Thư Tình theo hạ Hầu Liễm lén lút đi trong bóng tối, khom lưng di chuyển đến trước cánh cửa có con rùa bằng ngọc, trên cửa sổ dán một tờ giấy mỏng, Hạ Hầu Liễm xuyên qua lớp màn cửa sổ nhìn thấy hai bóng người chồng lên nhau đang ngồi bên trong.
Hạ Hầu Liễm nháy mắt ra hiệu cho Thư Tình, y lắc đầu nguầy nguậy. Hạ Hầu Liễm làm động tác chém xuống, hắn đeo mặt nạ, Thư Tình không thể nhìn thấy vẻ mặt của hắn, chỉ có thể cảm nhận sự lạnh lùng tàn độc của thích khách từ trong đôi mắt hắn. Y từng nghe Thu Diệp nói qua, sư ca ngày trước cũng không dám tự ám sát giống như y vậy, hắn hệt như một vật trang trí đi theo những thích khách khác những hai năm liền, Già Lam còn từng truyền tai nhau biệt danh “Phế vật Hạ Hầu Liễm“. Nhưng hiện tại, Hạ Hầu Liễm ra tay tàn nhẫn, Hoành Ba ra khỏi vỏ nhất định phải thấy máu, làm gì có chỗ nào giống phế vật chứ?
Y rùng mình một cái, hít mấy hơi thật sâu rồi hạ quyết tâm đẩy cửa thật nhẹ, sau đó rón rén đi vào. Hạ Hầu Liễm đi theo sau y, bước chân bọn họ lặng lẽ không một tiếng động hệt như ma quỷ.
Lão già kia ăn uống no say rồi thì đè mặt ả đàn bà lên bàn, móc một cái hộp nhỏ từ trong tay áo ra, dốc viên thuốc ra rồi uống. Ả ta quay lưng về phía bọn họ, Thư Tình thấy lão già đè chặt nàng ta, cái bụng tròn trịa bóng loáng ép xuống tấm lưng trần đến mức biến dạng, trông như một cục bột bị lăn bẹp.
Hạ Hầu Liễm đưa tay ra dấu cắt cổ, chỉ chỉ vào lão già kia.
Thư Tình mở chốt, một thanh đao đột ngột bắn ra khỏi cây sáo, y lặng lặng lẽ bước đến đằng sau lão già kia, trên bàn là những lọn tóc quấn quít thân mật của hai người, thân thể rung động kịch liệt, tiếng người phụ nữ ngẩng cao đầu uyển chuyển rên rỉ lọt vào tai Thư Tình. Tiếng rên này nghe hơi quen, Thư Tình bỗng nhiên do dự, thanh đao giơ lên giữa không trung thật lâu vẫn không động đậy.
Hạ Hầu Liễm ở sau lưng lắc đầu, đoạn rút Hoành Ba ra định giúp y một phen. Thư Tình lắc đầu mấy cái, gạt hết mọi thứ ra khỏi tâm trí, sau đó dứt khoát hạ đao xuống, lưỡi đao vẽ nên một đường cong tàn nhẫn chém đứt đầu lão già kia, đầu gã lăn xuống khỏi bàn tiệc, máu tươi bắn đầy mặt ả đàn bà.
Liễu Sao Nhi vốn đang cao giọng rên rỉ, thể lực của lão già kia thua xa Thư Tình, bên dưới căn bản không đủ xài. Nhưng ả vẫn cố rên cho bằng được, lại còn phải vang vọng dễ nghe, may mà ả từng học khúc Côn, làn điệu cao vút mạnh mẽ giúp lão già kia vui một chút.
Ả đang rên thì bỗng nhiên bị một thứ chất lỏng vừa ấm nóng vừa nhớp nháp bắn lên mặt, ả tưởng lão này không đủ sức nên đang làm mà mửa cả ra, bèn trợn mắt nhìn thì thấy cả người mình toàn là máu. Lão già kia vẫn còn nằm trên người ả, ả hoảng sợ xoay đầu lại, nhìn thấy cái xác mất đầu kia, diện cắt trên cổ phẳng lì, máu tươi phun ra như suối.
“A a a —” Liễu Sao Nhi muốn đẩy xác lão già không đầu kia ra, nhưng lão ta ôm rất chặt, đẩy thế nào cũng không ra được, ả xoay người, cái cổ đang phun máu kia rơi thẳng vào ngực nàng.
''Liễu Sao Nhi” Âm thanh quen thuộc vang lên bên tai, Liễu Sao Nhi rùng mình, ả giương mắt thấy Thư Tình một tay cầm đao nhuốm máu, tay còn lại cầm một cái mặt nạ bằng sứ đang ngơ ngác nhìn ả.
Ngoài rèm châu có một người đàn ông mặc áo đen đang đứng, ả vừa liếc mắt đã nhận ra ngay đó là Hạ Hầu Liễm, lập tức ả tỏ rõ mọi chuyện.
“Các người là thích khách! Các người là thích khách!” Liễu Sao Nhi định gỡ tay lão già kia ra, ả lảo đảo rồi ngã xuống đất với cái xác kia. “Người đâu! người đâu! Giết người rồi! Giết người rồi!”
''Liễu Sao Nhi, đừng kêu nữa, ta sẽ mang nàng đi!” Thư Tình quăng mặt nạ bước qua đỡ ả.
Liễu Sao Nhi hoảng sợ liên tục lui về phía sau, thi thể lão già kia cũng vì thế mà bị kéo theo đó, dây ra một vệt máu dài trên mặt đất. Ả khàn giọng hô to: “Đừng tới đây! Thích khách! Đồ giết người! Cứu mạng, cứu mạng với!”
“Mặt kệ ả, đi mau!” Bên ngoài bỗng vang lên một loạt tiếng bước chân, có cả ánh đuốc, Hạ Hầu Liễm lập tức bước qua kéo Thư Tình.
“Liễu Sao Nhi!” Thư Tình vẫn nhìn Liễu Sao Nhi, Hạ Hầu Liễm kéo y cướp đường chạy đi.
Thi thể trên mặt đất cùng với người phụ nữ khỏa thân ngày càng cách xa y, bầu trời đêm đen đến kỳ lạ, những ngọn gió như chim bồ câu luồn lách vào tay áo thổi y phục bay phần phật. Đám cỏ sắc bén trên những hòn núi giả như những con dao nhọn đâm chỉa ra từ bốn phương tám hương. Cành lá tử đằng rũ xuống, hệt như những con rắn thả đầu mình một cách uể oải.
Hạ Hầu Liễm lôi tay y chạy suốt dọc đường không buông, bọc tới đón bọn họ, Ám Thung giúp bọn họ cản phía sau lại, hai người chen vào ngõ ngách chật hẹp rồi vào trạm dịch từ cửa sau.
Thư Tình vùi đầu trong góc tường không nói một lời. Gió đêm hè thổi mát từng đợt, ánh trăng mênh mông như nước. Nhưng y chỉ cảm thấy lạnh, lạnh đến mức thấu xương.
Hạ Hầu Liễm truyền tin hỏi Vãn Hương Lâu rốt cuộc mọi chuyện là như thế nào, Liễu Hương Nô gửi thư hồi âm nói một tháng trước tay muối thương kia tới Vãn Hương Lâu xem diễn, mới liếc mắt một cái đã vừa ý Liễu Sao Nhi. Bởi vì Liễu Sao Nhi muốn đi mọi người cũng không thể cản được, đang định chờ Thư Tình trở lại để nói với y, không ngờ Thư Tình lại gặp ả ở Tô Châu.
Đường Thập Thất đến an ủi, song chỉ nói vài câu vô nghĩa, gì mà cậu biết Liễu Sao Nhi không phải một người an phận từ lâu rồi, cưới vợ thì phải cưới một khuê nữ trong sạch.
Hạ hầu Liễm đuổi cậu đi, để Thư Tình ở một mình.
Thư Tình ngồi ngơ ngẩn dưới mái hiên vài ngày, y ngẩng đầu nhìn lầu cao, cửa sổ khắc hoa văn tầng tầng lớp lớp mở ra như những trang sách dày cộm, bị gió thổi cứ mở rồi lại đóng. Y nhớ lại lúc ở Vãn Hương Lâu, Liễu Sao Nhi cũng đứng bên cạnh khung cửa sổ giống như vậy, ả nghiêm túc chải đầu búi tóc, khóe mắt rũ xuống trông dịu dàng như đêm trăng ở Xuân Giang. Y còn nhớ rõ đôi tay đầy đặn của nàng, một đôi ngó sen hồng hào lộ ra dưới ống tay áo trắng tinh, trên tay đeo một chiếc vòng xanh biếc, những lúc ả giúp y xoa nhẹ thái dương, trong tay áo luôn thoang thoảng một mùi hương hải đường mê hoặc.
“Sư ca, nếu là huynh thì huynh sẽ làm thế nào?” Một tối nọ, Thư Tình hỏi Hạ Hầu Liễm.
Hạ Hầu Liễm bị hỏi vậy nên có hơi nghẹn họng, cả việc thành thân hắn còn chưa nghĩ tới, khi không nghĩ đến chuyện bị cắm sừng làm gì?
“Tại sao nàng ấy lại đối xử với đệ như vậy?” Thư Tình đau khổ nói.
“Đệ đã nghĩ xong hết rồi, sinh bao nhiêu đứa con, đặt tên chúng nó là gì, còn tưởng tượng bọn đệ lúc về già sẽ đến thôn Già Lam ở, khi chết đi sẽ chôn ở mộ đao. Nhưng mà đệ không hề nghĩ tới việc nàng ấy sẽ phản bội mình.”
Đôi môi của Hạ Hầu Liễm khẽ mấp máy, hắn muốn nói rằng không có thích khách nào có thể sống đến già, tới tận lúc chết, nhưng cuối cùng hắn vẫn không nói ra, có ước vọng vẫn còn hơn không, có hi vọng vẫn tốt hơn là không có, hắn không muốn vạch trần.
Thư Tình lau mắt một cái, trên tay toàn nước là nước.
Đã ba bốn ngày ngồi ngẩn người, Đường Thập Thất lại vội vã chạy đến, Thư Tình không muốn để ý đến cậu, đứng lên tính rời đi.
“Liễu Sao Nhi bị bắt vào ngục rồi!” Đường Thập Thất hô.
Thư Tình dừng bước.
Hạ Hầu Liễm bước ra từ phía sau bức bình phong, hỏi: “Sao lại thế này? Đừng có suốt ngày la hét om sòm, nói rõ ràng đi.”
Đường Thập Thất vừa thở hổn hển vừa nói: “Vợ của lão già kia là một người tàn nhẫn, bà ta mua chuộc được tri huyện, phán Liễu Sao Nhi tội danh giết người cướp của, bắt vào nhà lao. Nhưng mà chứng cứ không đủ, chưa phán xử thế nào, chỉ nhốt trong đấy. Nhưng thế thì mọi cửa hàng của Liễu Sao Nhi đều rơi vào tay bà ta.”
Hạ Hầu Liễm với Đường Thập Thất cùng nhau nhìn về phía Thư Tình, chờ y quyết định.
Thư Tình ôm đầu, ngồi trên ghế nhỏ không nói lời nào.
“Nếu là ta ta sẽ mặc kệ ả. Cho ả một bài học, để ả không dám cắm sừng đàn ông nữa!” Đường Thập Thất nói.
“Câm miệng!” Thư Tình đỏ mắt quát lên, Đường Thập Thất lập tức ngậm miệng, Thư Tình nói với Hạ Hầu Liễm: “Sư ca, huynh có thể giúp đệ lần nữa không? Chúng ta đi cứu nàng ấy đi.”
Hạ Hầu Liễm treo Hoành Ba bên hông, nói: “Đi thôi.” Hắn hất hàm với Đường Thập Thất, “Đệ cũng đi, trông chừng giúp bọn ta.”
Đường Thập Thất dùng nỏ Kinh Hồng giải quyết hai tên nha dịch canh cửa, Hạ hầu Liễm và Thư Tình tiến quân thần tốc, đánh thẳng vào trong. Những tên nha dịch đấy ngày thường chỉ biết bài bạc rượu chè, công phu kém cỏi, gặp trúng loại người lên núi đao xuống biển lửa Hạ Hầu Liễm đây chỉ có thể chấp nhận số phận.
Đại lao chỉ có một lối đi nhỏ, phía cuối cuối là một màu đen kịt, hai bên là những gian nhà tù cách nhau bởi một bức vách, mỗi gian đều trải rơm rạ làm chỗ ngủ cho phạm nhân. Dưới đất là sàn gạch lạnh lẽo, vách tường dính đầy những thứ bẩn thỉu, có cái nhìn như là máu khô, rêu xanh mọc trườn ra khỏi những kẽ nứt trên tường, cùng với những con côn trùng không biết tên bò tới bò lui tạo thành vệt ướt dưới đất.
Liễu Sao Nhi ở trong phòng giam xướng khúc, ê ê a a, làn điệu lên cao rồi lại xuống thấp, xướng đến mức giọng cũng trở nên khàn khàn, cứ như cát vướng trong cổ họng tạo nên cảm giác bi thương. Thư Tình không dám đi về phía ả, y đứng bên ngoài yên lặng rơi nước mắt.
Hạ Hầu Liễm đứng chờ ở bên cạnh, cả buổi trời cũng không thấy y nhúc nhích, Liễu Sao Nhi đã ngừng xướng, trong phòng giam vang lên tiếng sột soạt. Hạ Hầu Liễm bực bội đá thanh chắn gỗ mấy cái, gãi đầu nói: “Lằng nhằng như đàn bà con gái làm gì, ngươi không đi thì ta đi!”
Bấy giờ Thư Tình mới như tỉnh dậy từ trong cơn mơ, y bước đến nhà tù giam Liễu Sao Nhi, dùng chìa khóa lục soát được trên người tên nha dịch mở cửa phòng giam.
Liễu Sao Nhi đầu tóc bù xù ngồi dưới đất, ả mặc một chiếc áo tù bẩn thỉu, trên đầu gối là một tấm thảm, mới chỉ có mấy ngày mà ả từ một danh kỹ rực rỡ nhất thành Kim Lăng biến thành một tù nhân đang kéo dài hơi tàn. Ả nhìn thấy Thư Tình, nhưng không hề vui, đôi mắt từ từ dời lên trên nhìn chằm chằm Thư Tình, khóe miệng chầm chậm nhếch lên tạo thành một đường cong nhỏ, lộ ra phiến môi hồng nhạt.
Thư Tình thấy ả cười, bỗng nhiên cảm thấy như bị dội một xô nước lạnh từ đầu tới chân, sự lạnh lẽo từ dưới đáy lòng lan tỏa đến đầu ngón tay.
Ả đã không còn giống một con người, mà hệt như như một con quỷ.
“Chàng tới rồi à, Thư lang!” Ả cười rộ lên, nhưng khóe miệng vẫn cứng đờ, lộ ra hàm răng trắng đều tăm tắp.
“Ta đến đưa nàng đi, mau đứng dậy.” Thư Tình cau mày nói.
“Đi? Đi như thế nào?” Liễu Sao Nhi cười không ngừng, ả xốc tấm thảm trên đầu gối lên, bây giờ Thư Tình mới phát hiện ả không mặc quần, trên cặp đùi trắng nõn là những vết thương dày đặc, nhìn lên trên nữa thì thấy giữa bắp đùi là một vùng nhầy nhụa.
Hạ Hầu Liễm đứng cạnh dời mắt đi, nhíu chặt mày.
“Liễu Sao Nhi...” Thư Tình đỏ mắt.
“Vì sao ngươi lại tới đây!” Liễu Sao Nhi đỡ tường đứng lên, cả người run rẩy, “Ngươi tới đây làm gì! Vốn dĩ ta đã có thể chiếm được mấy gian cửa hàng kia một cách thuận lợi, cực kỳ thuận lợi, một gian thư các, hai quán rượu, còn có một gian bánh ngọt. Thật tốt biết bao! Chờ lão già kia trút hơi thở cuối cùng, ta sẽ dọn ra sống một mình, ta có tiền, muốn làm gì thì làm! Nhưng ngươi lại xuất hiện, ngươi đến làm gì! Trên đời này có biết bao phụ nữ yêu giàu chê nghèo, tại sao ngươi cứ nhất định phải hủy hoại ta!”
“Ta không biết...” Thư Tình vươn tay.
Liễu Sao Nhi vội tránh khỏi tay y, thét to: “Bây giờ ngươi vừa lòng chưa! Ta bị tống vào nhà lao, đám súc sinh đó, từng kẻ một chà đạp ta! Đêm qua có bao nhiêu người ngủ với ta nhỉ? Ta đếm thử... Ôi trời, không đếm xuể luôn đấy. Sao ta lại ngốc thế chứ? Ngươi là tội phạm giết người, là đồ liều mạng! Ngươi cũng là súc sinh, ngươi muốn khiến ta giống như ngươi vậy, không thể nhìn thấy ánh sáng, không dám gặp người khác!”
Hạ Hầu Liễm và Thư Tình đều chấn động.
“Đánh ngất ả, đưa đi!” Hạ Hầu Liễm quát với Thư Tình.
Liễu Sao Nhi nhìn Hạ Hầu Liễm, chỉ vào hắn nói: “Còn ngươi nữa, cái thứ súc sinh này! Ta biết hết, các ngươi với Vãn Hương Lâu là cùng một phe, Liễu nương muốn đem ta cho ngươi, muốn ta sinh con cho tên tội phạm giết người này! Ngươi cũng là súc sinh, các ngươi đều là súc sinh!”
Liễu Sao Nhi bỗng nhiên vụt một cái, hướng về phía Hạ Hầu Liễm, Hạ Hầu Liễm nhanh chóng lui về phía sau, lập tức đặt tay lên chuôi đao Hoành Ba, Thư Tình vội thét lên “Không được!” Liễu Sao nhi nhào hụt, sượt qua vạt áo Hạ Hầu Liễm lao về phía vách tường, Thư Tình chỉ nghe thấy một tiếng đồng trầm đục vang lên, Liễu Sao Nhi từ từ trượt xuống theo vách tường rồi nằm liệt trên mặt đất, một màu máu đỏ sậm như những con rắn trườn ra từ dưới người ả, đầu tiên là một con, sau đó là con thứ hai, cuối cùng thành rất nhiều, đọng lại thành một vũng rồi chậm rãi lan ra.
Hạ Hầu Liễm và Thư Tình ở Tô Châu một tháng để xử lý tang sự của Liễu Sao Nhi. Thư Tình chôn xác ả ở phía sau chùa Hàn Sơn, đặt bài vị ả trong chùa, hy vọng kiếp sau ả có thể đầu thai vào một gia cảnh tốt.
Thư Tình cùng các hòa thượng niệm kinh cho người đã mất ở Đại Hùng Bảo Điện, Hạ Hầu Liễm với Đường Thập Thất ngồi xổm dưới hiên nhà đợi y. Chuông gió dưới mái hiên bị gió thổi kêu leng keng leng keng, mùi hương khói tràn ngập khắp xoang mũi, khiến Đường Thập Thất hắt xì liên tục. Tiếng các hòa thượng niệm kinh như từ một nơi rất xa truyền đến, vang vọng khắp nơi, nghe trầm trầm như tiếng chuông trống.
“Này, Thập Thất, đệ cảm thấy trên đời này thật sự có một nơi gọi là cực lạc sao?” Hạ Hầu Liễm hỏi.
“Trên đời này không có, nhưng thế ngoại chắc chắn có.” Đường Thập Thất cười hì hì trả lời.
Hạ Hầu Liễm trầm mặc nhìn không trung một lát, sau đó nói: “Nếu ta chết, đệ nhớ đốt ít tiền cho ta đấy.”
“Chắn chắn rồi,“ Đường Thập Thất vỗ vỗ bả vai hạ Hầu Liễm, “Đệ còn đốt cho huynh ba gian nhà lớn, bốn tiểu thiếp bằng giấy, bảy tám đứa tôi tớ, đảm bảo vừa lòng huynh!”
Dưới cầu thang vang lên tiếng bước chân vội vã của một tên tôi tớ ở trạm dịch, Hạ Hầu Liễm đứng lên, vẫy hắn lại đây.
Tôi tớ thở hồng hộc chạy tới, nói với Hạ Hầu Liễm: “Hạ Hầu đại gia, ngài mau đưa Thư Tình đại gia về núi đi, sơn tự truyền tin đến, nói là Thu đại nhân sắp không xong rồi!”
— — —
Lá cây hòe già rơi xuống đầu vai Hạ Hầu Liễm, ánh sáng xuyên qua tán hòe tạo thành những mảng sáng loang lổ trên người hắn. Hoa tường vi héo úa trên hàng rào trúc, cánh hoa tựa như trang giấy cháy thành tro tàn. Gió thu hiu quạnh thổi khắp sân nhà, mấy chú gà con Thu Diệp nuôi che cánh nấp trong ổ kêu chiêm chiếp.
Thu Diệp là người đàn ông đẹp nhất Già Lam, hắn có đôi mắt trìu mến cùng với cánh môi hồng, giọng nói lúc nào cũng dịu dàng nhẹ nhàng tựa như sóng nước mùa thu ở hồ Động Đình, rất ít khi nổi giận. Từ bé Hạ Hầu Liễm đã thích chạy theo hắn, cùng hắn đến thôn Già Lam để mua củi gạo dầu muối, còn theo hắn vào rừng đốn tre. Hắn dạy Hạ Hầu Liễm cách nấu ăn và may vá, lại còn dạy Hạ Hầu Liễm cải trang với khẩu kỹ.
Nhưng bây giờ Thu Diệp cũng sắp đi rồi, Hạ Hầu Liễm không thể theo hắn được nữa, cũng không thể gọi một tiếng “Đại ca” hay “Sư phụ” nữa.
Thư Tình lau nước mắt đi ra khỏi phòng, “Sư ca, sư phụ gọi huynh vào.”
Hạ Hầu Liễm đứng dậy, mở cánh cửa gỗ cũ kỹ ra, Thu Diệp nằm trên giường, thân thể hắn gầy gò, cánh tay đặt trên giường đất, hắn gầy đến mức xương cổ tay như sắp chọc thủng làn da mỏng manh mà lồ lộ ra ngoài.
Hắn đưa tay về phía Hạ Hầu Liễm, khóe môi tái nhợt cong lên thành một nụ cười mệt mỏi.
“Đã đến lúc tạm biệt rồi, Tiểu Liễm.” Thu Diệp nhẹ nhàng thở dài.
“Con giúp người.” Hạ Hầu Liễm thấp giọng nói.
Thu Diệp lấy một cái hộp gỗ từ đầu giường ra, sau đó đặt vào tay Hạ Hầu Liễm.
“Bên trong là mười hai thanh đao Thu Thủy của ta, bốn cái cho con, tám cái cho sư đệ con.” Thu Diệp mở hộp ra, đao Thu Thủy sáng chói nằm bên trong, độ dài bằng ngón tay, mỏng như cánh ve, trên thân đao có những đường vân nước chảy mây bay. Hạ Hầu Liễm cầm một thanh lên, bỗng nhiên cảm thấy hoa văn trên đao có hơi quen mắt.
“Sư phụ, đao này dùng để làm gì?”
“Sắt Thiên Sơn, là chưởng môn Thu gia đời thứ nhất làm ra.” Thu Diệp nói, “Con phải giữ gìn nó thật tốt, tuy không cần truyền cho hậu thế, nhưng cũng không được vứt đi như giày rách.”
Hạ Hầu Liễm đóng nắp hộp lại, trịnh trọng gật đầu.
“Còn một việc nữa.” Thu Diệp nhìn chăm chú nhìn hắn, “Ta có một sư ca, tên là Thu Sơn, huynh ấy ẩn cư dưới chân núi Tê Hà. Huynh ấy là người duy nhất trên đời này biết thuật dịch dung thật sự ——– thay xương đổi thịt, thay hình đổi dạng. Nếu một ngày nào đó con rời khỏi Già Lam, có thể tìm đến huynh ấy.“. Truyện Thám Hiểm
“Vâng, con biết rồi.” Hạ Hầu Liễm nói.
Thu Diệp mỉm cười nhẹ nhàng gật đầu, sau đó khép đôi mắt lại. Ngoài cửa sổ gió từ từ nổi lên, Hạ Hầu Liễm nhìn qua song cửa sổ thấy lá cây hòe bay đầy trời, cành cây đung đưa, mặt trời đỏ thẫm hắt lên những bông hoa. Tiếng chuông từ sơn tự vọng đến, lần lượt vang lên một cách chậm rãi.
Hạ Hầu Liễm đặt tay Thu Diệp vào chăn, khẽ thì thầm:
“Sư phụ, tạm biệt!”