Đốc Chủ Có Bệnh

Chương 53: Chương 53: Khiên cơ dẫn




“... Ngươi giúp ta hỏi Tiểu Liễm rằng, nếu kiếp sau ta đến tìm đệ ấy, đệ ấy có bằng lòng tiếp tục làm đệ đệ ta không?”

Chương 53: Khiên cơ dẫn.

Biên tập: Hải Miên Bảo Bảo.

Sửa lỗi: Beta giấu tên:))

Cây cối héo úa, ngửa đầu nhìn lên chỉ thấy những cành cây mỏng manh vươn mình in bóng trên nền trời xanh trắng, trông hệt như mấy vết nứt kéo dài trên mảnh sứ Thanh Hoa. Các bậc thềm đá ở sơn môn đã được dọn dẹp sạch sẽ, tuyết rơi dày hai bên như những hòn núi nhỏ. Đường Thập Thất ngồi xếp bằng trên bồ đoàn trong Đại Hùng Bảo Điện, vừa xoa đôi bàn tay bị lạnh đến mức đỏ bừng vừa ngóng nhìn ra cửa, cả ngọn núi rộng bị phủ một mảng trắng xoá đầy hiu quạnh, chỉ có thể lờ mờ nhìn thấy mái nhà tranh hơi ngả vàng của thích khách. Bậc thềm đá chạy dài xuống dưới, cuối cùng mất hút trong làn tuyết mênh mông.

Nhóm thích khách khoác áo choàng đeo mặt nạ nối chân nhau tiến vào, lấy một viên thuốc từ trong chiếc bát đen đặt trên bục thờ rồi ngồi xuống trước bếp than sưởi ấm. Đường Thập Thất nghe có người mắng nhỏ: “Sao còn chưa sửa nữa vậy, cái chỗ rách nát này!” Đường Thập Thất ngửa đầu nhìn lên cái lỗ thật lớn trên nóc nhà, gió tuyết theo đó thổi vào rồi dừng lại trên mái đầu đen như mực của đám thích khách.

Thất Diệp Già Lam là một nơi quái gở. Đường Thập Thất vừa đến nơi này đã cảm thấy ớn lạnh, xương cốt run bần bật. Những pho tượng Phật ở đây đều có màu đen tuyền, khuôn mặt vốn hiền lành và từ bi không hiểu làm sao dưới lớp sơn đen lại mang vẻ dữ tợn một cách khó hiểu. Tượng Phật quá cũ rồi, sơn đã bị tróc gần hết. Gương mặt loang lổ hơi cúi xuống, ánh mắt hờ hững quan sát đám thích khách ngồi bên dưới, Đường Thập Thất cảm thấy gáy mình lạnh toát, hệt như bị ai đó cầm đao hạ xuống một đường.

Trụ trì ngồi bên dưới tượng Phật Nhiên Đăng, mở một quyển kinh thư cũ kỹ ra và bắt đầu niệm kinh. Mọi người đều gật gà gật gù, có người dựa thẳng vào cột nhà ngủ. Âm thanh của trụ trì đều đều, tựa như giọng của người chết. Phía bên kia đại điện vang lên tiếng ngáy, lúc dài lúc ngắn, trầm bổng đều đặn, giống như kéo đàn nhị, hòa cùng âm thanh tụng kinh đều đều của trụ trì, dễ nghe một cách kì quặc. Đường Thập Thất muốn cười, nhàm chán quá hết nhìn đông rồi lại nhìn tây, thấy Trì Yếm đang ngồi dưới chân Văn Thù Bồ Tát thì định qua đó tán gẫu, lại nhớ ra mình đang cải trang thành Hạ Hầu Liễm, không được gây rắc rối, vẫn nên nhịn lại thì hơn.

Hạ Hầu Liễm đến Thiên Sơn. Sau khi hắn và Thư Tình an táng cho Thu Diệp xong thì Thư Tình đi Tây Vực, còn hắn cầm đao cánh ve đến tìm Đường Thập Thất, cho cậu xem hoa văn mây trôi nước chảy trên đó rồi đối chiếu với bút ký của Đường Lam, quả nhiên vô cùng giống. Hắn đưa cho Đường Thập Thất một tấm mặt nạ da người, dạy Đường Thập Thất khẩu kỹ[1], để Đường Thập Thất cải trang thành mình ở lại Già Lam, sau đó đến Thiên Sơn. Hắn còn giữ một viên thuốc, lúc trước vốn là định mang cho mẹ hắn, song mẹ hắn lại chết ở Liễu Châu nên không có cơ hội dùng, bây giờ vừa đúng lúc giúp hắn kéo dài thời gian thêm một năm để đi tìm sắt thiên thạch[2].

[1] Khẩu kỹ: kỹ thuật miệng, một loại tạp kỹ dùng kỹ xảo của miệng để bắt chước các âm thanh khác nhau.

[2] Sắt thiên thạch (aerosiderite): (Vẫn thạch – 陨铁) Như tên gọi, là thiên thạch rơi xuống trái đất, bên trong có chứa hơn 80% là sắt.

Trong thời gian này Đường Thập Thất được phép tùy ý sử dụng tiền tiết kiệm của Hạ Hầu Liễm. Hạ Hầu Liễm rất giàu, mấy năm nay có rất nhiều vụ làm ăn, hắn lại không tiêu xài gì phung phí, không bài bạc không chơi gái không nuôi đào kép, quá lắm thì cũng chỉ uống ít rượu, chơi vài cây đao, nên bây giờ tích cóp được rất nhiều tiền.

Đường Thập Thất tiêu xài vô cùng vui vẻ, mang khuôn mặt của Hạ Hầu Liễm ăn chơi đàng điếm khắp nơi. Cậu bỏ mấy trăm lượng bạc ra bao một đào kép trứ danh ở Giang Lăng, mỗi lần ả lên đài sẽ sai người tặng vô số lụa đỏ, thoa vàng, trâm ngọc. Lại còn bỏ tiền mua lần đầu của hai kỹ nữ ở Hàng Châu, cùng bọn họ vui đùa ở Yến Xuân Quán tận hai ngày, Đông Xưởng đánh hơi đuổi tới nơi, cậu cho mỗi người hơn mười lượng bạc, chỉ giữ lại chiếc nhẫn vàng và mặt dây chuyền bằng ngọc rồi phủi mông bỏ đi. Nghe nói đến tận bây giờ vẫn có cô nương thủ tiết vì cậu. Mỹ nhân Tần Hoài du ngoạn, chắc chắn cậu sẽ rải lá vàng lên thuyền hoa, sấu mã Dương Châu xuất giá, cậu nhất định sẽ sai người đến dâng tặng thập lý hồng trang[3].

[3] Thập lý hồng trang (十里红妆) – Của hồi môn đỏ trải dài mười dặm: Của hồi môn nhà ngoại cho con gái đi lấy chồng, của hồi môn càng nhiều thì người con gái ở nhà chồng mới càng có tiếng nói, có địa vị (không bị khinh thường)

Vì thế ngoại trừ cái danh Vô Danh Quỷ người người nghe đã sợ mất mật thì Hạ Hầu Liễm còn thêm một danh xưng “Ngô Môn Lãng Tử“. Kỹ nữ khắp nơi đều khoe khoang mình được ngủ với Hạ Hầu Liễm, Đông Xưởng lục tung các thanh lâu kỹ quán để tìm hắn, đám kỹ nữ đều tranh nhau nói Hạ Hầu Liễm đang ở trong phòng của các ả, Đông Xưởng chạy tới chạy lui, nhưng ngay cả cái bóng của Hạ Hầu Liễm bọn họ cũng không thấy đâu. Còn Đường Thập Thất thì đứng bên cạnh cười hớn hở.

Nhưng Đường Thập Thất cũng rất phiền muộn. Kẻ thù của Hạ Hầu Liễm rất nhiều, nhất là Đông Xưởng. Không biết Hạ Hầu Liễm đã chạm phải mảnh vảy ngược nào của Đông Xưởng mà bây giờ khắp đường toàn là tranh chân dung và cáo thị của hắn, ngày nào cũng có phiên tử Đông Xưởng đè đao đi qua đi lại trên đường, kiểm tra từng người xem có phải là Hạ Hầu Liễm không. Hạ Hầu Liễm thật thì đã chạy đến Thiên Sơn, nơi mà ngay cả một bóng người cũng không có chứ đừng nói chi là Đông Xưởng. Đường Thập Thất vừa phải trốn Đông Xưởng vừa phải giấu Già Lam, thật sự quá mệt mỏi.

Bình thường khi cậu vừa lên lầu ôm eo một cô nương thì phiên tử đã ầm ầm đuổi tới ngay phía sau, cậu đành phải trao cho cô nương người ta một cái hôn chuồn chuồn lướt nước, sau đó nhảy ra khỏi cửa sổ trước ánh mắt luyến lưu của nàng, vừa chạy vừa hứa hẹn hôm khác sẽ đến thăm nàng sau.

Tiếng ngáy của thích khách kia đã thay đổi, bây giờ là ba tiếng dài một tiếng ngắn. Trụ trì ngừng niệm kinh giữa tiếng ngáy, ánh mắt khẽ lướt qua, có người lấy khuỷu tay chọc thích khách nọ, gã mơ màng mở mắt ra. Trụ trì buông kinh thư xuống rồi đứng dậy. Đường Thập Thất nhìn sang, vách gỗ hướng tây treo ba mươi tấm mộc bài, trên mỗi tấm viết một cái tên, không phải tên người, mà là tên đao. Hàng mộc bài trên cùng là Tám bộ Già Lam, chỉ có mỗi dàn mộc bài này là được ghi thêm danh hào của Tám bộ. Bên dưới “Già Lâu La” thì để trống.

Đường Thập Thất nhìn thấy “Hoành Ba” được treo ở phía dưới, tại một vị trí khá khuất. Trụ trì đi qua đó, tháo vài mộc bài xuống, sau đó lấy mấy mộc bài trong ngực mình treo lên. Cuối cùng, ông tháo “Hoành Ba” xuống, đặt bên dưới “Già Lâu La.”

“Hạ Hầu Liễm.” Trụ trì gọi.

Đường Thập Thất giật mình, nhóm thích khách đều quay sang nhìn cậu, mấy chục ánh mắt, tất cả đều là lạnh lùng và xa cách, Đường Thập Thất cảm thấy mình như một người sống lạc vào giữa đám quỷ hồn.

“Có!” Đường Thập Thất căng da đầu đáp lại.

Trụ trì bước tới, giơ tay đặt lên đỉnh đầu cậu: “Từ nay về sau, con chính là Già Lâu La đời thứ hai mươi chín.”

Đường Thập Thất cúi đầu, trống ngực đập thình thịch liên hồi, trên đầu như bị năm chiếc kìm sắt giữ chặt, không biết có phải vì tiết trời đang rất lạnh, miếu còn bị thủng hay không mà hơi lạnh tràn vào trong khiến cậu có cảm giác rằng bàn tay gầy gò đang đặt trên đỉnh đầu mình không hề có một chút độ ấm nào mà lại mang theo hương vị chết chóc.

Giờ cậu phải làm gì đây? Nước mắt ròng ròng dập đầu tạ ơn? Cậu thầm hận tên Hạ Hầu Liễm kia không nói rõ ràng gì với cậu hết, khi thích khách nhận phong hào thì nên làm gì?

Không đợi cậu bối rối xong, trụ trì đã buông tay ra, đoạn giơ tay lên, hai thích khách dời chậu than vào chính giữa. Trụ trì ngồi xếp bằng trước chậu than, thả một chiếc mộc bài mà ban nãy ông tháo từ trên vách gỗ xuống rồi để vào giữa đống than hồng.

“Thích khách chúng ta không tên không họ, không vua không cha, không nhà không nước. Cầm đao Bồ Đề, dao Sinh Tử, giết người trong sạch, kẻ tội nghiệt, người bình thường, kẻ quyền quý. Bóng tối là huynh đệ chúng ta, đêm dài là người thân chúng ta. Chúng ta là cái bóng dưới ánh sáng, là ma quỷ trong đêm tối, là thiêu thân trong đống lửa, giẫm lên tội ác, chém giết ân cừu. Bước vào cánh cửa giải thoát này, chúng ta sẽ trường sinh bất tử, mong ngươi cùng các vị cố thích khách khác được vãng sinh cực lạc, đồng quy bất diệt.”

Đám thích khách nhìn mộc bài dần dần cháy đen trong đống than, thấp giọng lặp lại: “Vãng sinh cực lạc, đồng quy bất diệt.”

Âm thanh nặng nề của mọi người tựa như tiếng chuông văng vẳng bên tai Đường Thập Thất, khiến cậu trở nên choáng váng. Cậu hốt hoảng, theo đám người ra khỏi cửa, tầm mắt xuyên qua những bóng đen xám xịt đều là những thích khách lướt ngang qua cậu mà không thèm chớp mắt lấy một cái.

Cậu nhớ lại những lời ban nãy mà trụ trì nói, bỗng cảm thấy trái tim mình lạnh buốt. Cậu không nhịn được mà quay đầu lại, thấy Trì Yếm đang đứng dưới mái hiên lẳng lặng nhìn mình, ánh mắt y hờ hững và thuần khiết tựa như tuyết rơi giữa trời đông. Đường Thập Thất sực tỉnh, sợ y nhận ra mình giả mạo bèn vội vàng bước đi, cũng không dám quay đầu lại.

Căn nhà tan hoang của Hạ Hầu Liễm giống như có mấy trăm năm tuổi rồi vậy. Đường Thập Thất vừa nén cơn giận Hạ Hầu Liễm xuống vừa bước vào, ngẫm nghĩ một hồi thì cảm thấy nơi này lại thích hợp với Hạ Hầu Liễm, chẳng phải những con quỷ bò ra khỏi địa ngục đều đến trú trong đống phế tích không ai hay biết sao? May mà Hạ Hầu Liễm nói với cậu rằng sau nhà có chôn mấy vò Lê Hoa Bạch, cậu đào lên, uống cho đến khi say mèm.

Đoàn thúc đi ngang qua nhà Hạ Hầu, đứng ngoài hàng rào tre thấy Đường Thập Thất đang nằm dưới nền tuyết, thế là vừa đẩy cửa rào đi vào vừa lo lắng hỏi: “Tiểu Liễm, ngươi sao thế? Sao lại nằm dưới đất vậy, ngoài này lạnh lắm, mau vào nhà nghỉ ngơi đi.”

Đường Thập Thất nheo mắt, nhìn thấy người đàn ông cao lớn có khuôn mặt chữ điền trước mặt mình bèn nói: “Cái mặt bánh nướng kia mau cút đi! Đừng có làm phiền ông mày uống rượu!”

Đoàn thúc tức giận mắng: “Nhãi ranh này!” Nhưng thấy bộ dạng mơ màng say rượu của cậu thì lắc đầu bảo: “Mấy chuyện ngươi làm bên ngoài ta đều nghe cả rồi. Già Lam chúng ta trước giờ đều coi trọng phong cách làm việc lặng lẽ, nếu ngươi cứ oang oang như thế thì sớm muộn gì cũng gây ra họa lớn cho xem! Sao, chẳng lẽ ngươi báo thù cho mẹ ngươi xong rồi thì chẳng còn việc gì khác để làm à!”

“Làm!” Đường Thập Thất cười ha hả, “Đương nhiên là có việc làm rồi, các cô nương trong kỹ viện bên sông Tần Hoài đang chờ ta tới làm đó nha!”

“Ngươi! Ngươi!” Đoàn thúc giận đỏ cả mặt, sau đó phất tay áo bỏ đi.

Đường Thập Thất nằm một hồi, cảm thấy lạnh cóng nên bò vào trong nhà.

Đêm đến, ánh trăng sáng choang ngoi lên từ sau ngàn núi, quạnh quẽ đọng lại giữa màn đêm. Dãy núi chập chùng giữa sắc trời tối mịt, trong gian phòng nhỏ của thích khách thắp một ngọn đèn dầu, trông như đom đóm đang bay một mình giữa đêm tối, sơ suất là sẽ bị màn đêm cắn nuốt lúc nào không hay. Trụ trì thắp một chiếc đèn cũ kỹ trong thiền phòng, ngọn lửa lẻ loi run rẩy trên mép đĩa, khiến bóng đen trên tường cũng run rẩy theo.

Đoàn thúc đi tới, những bông hoa trên đường đều đã héo úa, để lại những cành khô ngổn ngang bên dưới nền tuyết. Đoàn thúc đi hết quãng đường, mắt cá chân sượt phải cành khô nên trầy xước cả ra, hắn ngồi xuống trước ngọn đèn kiểm tra chân mình, oán giận nói: “Thí Tâm, khi nào thì ngươi mới chịu sửa sang lại cái miếu rách nát này vậy?”

Thí Tâm thở dài, nói: “Sang năm, chờ sang năm đi.”

“Năm nào ngươi cũng nói như vậy hết.”

“Không có tiền mà, Đoàn Cửu.” Thí Tâm khảy khảy bấc đèn.

Đoàn Cửu bĩu môi, hắn biết tiền thưởng của Già Lam đã đi đâu, nên không nói nữa.

Trì Yếm tựa vào song cửa sổ, ngẩn người nhìn hoa tuyết tung bay bên ngoài.

“Ta thấy nhãi con Tiểu Liễm kia không được rồi.” Đoàn thúc nói.

Động tác khều khều bấc đèn của Thí Tâm khẽ ngừng lại.

“Ngươi có nghe qua mấy việc làm hoang đường của nó chưa?” Đoàn thúc thở dài, “Từ khi báo thù cho mẹ nó đến nay, nó cứ sống buông thả. Suốt ngày dạo chơi kỹ viện chẳng nên thân nên hình. Nó cứ như thế thì làm sao kế vị ngươi đây? Thí Tâm, thanh đao ngươi rèn vô dụng rồi.”

“Ta nghe nói,“ Thí Tâm châu máy nói, “Ban đầu nó không gần nữ sắc, Nguyệt Nô mà nó theo hầu hạ với Liễu Sao Nhi cũng không thể làm nó động tâm.”

“Ta nghe nói bên cạnh nó còn có một thằng nhóc tên Đường Thập Thất, là một dânchơi thật sự, sợ là thằng nhãi này dụ dỗ lôi kéo nó đây mà.”

“Có lẽ nên giết Đường Thập Thất.” Thí Tâm nói, ông dịch tay áo ngồi xuống bồ đoàn, nhìn về phía Trì Yếm, “Trì Yếm, ngươi thấy thế nào?”

Trì Yếm thu hồi ánh mắt đang ngắm tuyết, đôi tay nghiêm túc đặt lên đầu gối. Y ngước mắt lên, ánh mắt hờ hững tập trung vào ngọn đèn dầu, sau đó nói: “Hạ Hầu Liễm đã sa vào tà đạo, tâm thuật bất chính, vô phương cứu chữa.”

“Nếu đã vậy, chỉ có ngươi mới có thể đến Sóc Bắc thôi.” Thí Tâm nói, “Ta không có kế hoạch nào hoàn hảo, những tiền bối của chúng ta đều đã bỏ mình dưới lớp tuyết, sau đó những người đó trở nên khó chiều, chỉ có trụ trì Già Lam mới có thể gặp bọn họ, nếu ngươi không có lòng thì khó mà chiếm được sự tán đồng của bọn họ.”

Trì Yếm cúi đầu, tiếp được một hoa tuyết theo song cửa sổ bay vào, tuyết vừa rơi xuống lòng bàn tay đã tan ra. Y nói: “Sẽ có cách thôi, ông đã nói có một số việc dù biết rõ là núi đao biển lửa cũng phải xông vào mà.”

“Ngươi nói rất đúng.” Thí Tâm đáp, “Ngoại trừ ta thì còn ai nhớ rõ chuyện của hai mươi mốt năm trước chứ? Chỉ có ta mới nhớ rõ việc bọn họ bị chém đầu như thế nào, máu nhuộm đỏ tuyết trắng, chỉ có ta mới nhớ rõ bọn họ là ai, dung mạo thế nào, giọng nói ra sao. Cho nên, chỉ có ta mới có thể báo thù cho bọn họ! Đi đi, nhóc con, ta sẽ lập một kế hoạch cho ngươi, để ngươi bình an đến Sóc Bắc gặp những người đó. Phần còn lại chỉ đành dựa vào chính bản thân ngươi mà thôi.”

—–

Cả người Đường Thập Thất nóng hừng hực, đầu đau như búa bổ. Cậu chống giường đất đứng dậy đi lấy nước uống, bên ngoài bỗng có tiếng bước chân sột soạt, một người mang theo gió tuyết bước vào. Đường Thập Thất híp mắt nhìn, ánh sáng lờ mờ xuyên qua song cửa sổ, Đường Thập Thất cố gắng lắm mới nhận ra người đó là Trì Yếm.

Trì Yếm ngồi xuống giường đất, đưa cho cậu một phong thư.

“Đây là di thư của ta, phiền ngươi giao nó cho Tiểu Liễm.”

Đầu Đường Thập Thất đau đến độ muốn nứt ra, cậu đặt lá thư lên đầu giường rồi nói: “Huynh đùa gì đó, ta chính là Tiểu Liễm!”

“Ngươi không phải Tiểu Liễm, ta nhận ra được.” Trì Yếm nói, “Ta phải đến Sóc Bắc, có thể sẽ không về nữa. Đoàn thúc nói thích khách có thói quen để lại di thư, dặn dò hậu sự, phân chia di sản. Ta không có di sản gì cả, chỉ có một vài chuyện muốn nói với Tiểu Liễm.”

“Ầy, có chuyện gì thì huynh cứ nói trực tiếp với huynh ấy đi, còn viết thư làm gì...” Đường Thập Thất choáng váng, giọng nói của Trì Yếm như bị ngăn cách bởi một lớp màng, cứ ù ù không nghe rõ.

Trì Yếm không nói chuyện, có thể dễ dàng nhận ra ánh mắt y lúc này chứa đầy đau khổ. Thế nhưng trong phòng quá tối, Đường Thập Thất không nhận ra.

Trì Yếm trầm mặc trong chốc lát, sau đó nói: “Trước kia ta không thích xuống núi là vì ta nghĩ đèn dưới đó, hoa dưới đó, còn có cả sự xô bồ dưới đó đều không liên quan gì đến ta cả. Ta có cảm giác rằng bản thân mình giống như một làn gió vậy, đi qua bất cứ nơi đâu cũng không lưu lại dấu vết gì, chỉ chợt vù một tiếng rồi biến mất. Nhưng từ khi Tiểu Liễm xuất hiện, ta mới biết được hóa ra trên đời này lại có người có dung mạo giống ta đến thế, hai ta là huynh đệ máu mủ ruột rà, đệ ấy là sợi dây duy nhất nối kết ta với thế giới này.” Y nhìn Đường Thập Thất, “Ta một mình quen rồi, nói chuyện không giỏi lắm, ngươi có hiểu không?”

Đường Thập Thất mơ màng gật gà gật gù.

“Ta nghe nói khi qua cầu Nại Hà, chỉ cần không uống canh Mạnh Bà thì sẽ không quên được chuyện trước kia. Ta sẽ thử cố gắng không uống canh Mạnh Bà xem sao. Ngươi giúp ta hỏi Tiểu Liễm rằng, nếu kiếp sau ta đến tìm đệ ấy, đệ ấy có bằng lòng tiếp tục làm đệ đệ ta không?”

Đường Thập Thất đột ngột đứng dậy, nói: “Ôi biết rồi biết rồi! Ta chóng mặt quá, còn muốn ói nữa, ngươi nói lẹ chút đi!”

Trì Yếm giật mình, sau đó đứng lên, ngây người một lát rồi nói: “Xin lỗi, ta đi đây.”

Đường Thập Thất lại nằm xuống, Trì Yếm đứng trong bóng tối một lát rồi nhẹ nhàng đi ra ngoài.

Ngày hôm sau, khi Đường Thập Thất tỉnh lại thì đầu vẫn còn xây xẩm. Cậu đẩy cửa sổ ra, bên ngoài tuyết lớn, hoa tuyết rơi lả tả phủ khắp núi đồi. Cậu quay đầu lại nhìn căn phòng trống vắng, hình như tối qua Trì Yếm có tới đây, cậu nhớ mang máng, cứ có cảm giác như mình vừa nằm mơ vậy. Đêm khuya mà Trì Yếm đến làm gì nhỉ? Cậu gõ gõ đầu, cảm thấy mình ngủ tới mức mụ mị đầu óc rồi. Cậu không phát hiện có một lá thư chìa ra dưới gối nằm.

Mùa đông qua đi, cuối cùng Đường Thập Thất rời khỏi Già Lam, xuống chân núi tìm niềm vui. Khi nhìn thấy Yến Xuân Quán, quả thực cậu xúc động phát khóc, còn hơn cả việc được về nhà nữa. Cậu lại ngửi được mùi hương son phấn quen thuộc, ngọt đến nao lòng. Đèn lồng bát giác đỏ thẫm treo lủng lẳng, các cô nương lụa là thướt tha đứng dưới hiên, ánh đỏ đèn lồng hắt xuống khiến đôi gò má của các nàng ửng một rạng mây hồng. Trong viện có tiếng nói ồn ào, tiếng cười lanh lảnh của phụ nữ, có vị khách uống rượu say đi loạng choạng nghiêng ngả rồi rơi xuống hồ, gây nên một tràng cười sảng khoái.

“Cái lão thái giám Ngụy Đức chết dẫm kia, cả thằng con nuôi Thẩm Quyết của lão nữa, rặt một lũ khốn nạn!”

Đường Thập Thất ôm một cô nương có vòng eo mảnh khảnh rồi chuốc rượu, bàn đối diện có ai đó đang trò chuyện.

“Hạ Hầu đại gia, sao bây giờ chàng mới đến?” Cô nương kia nép vào ngực cậu nhõng nhẽo làm nũng.

“Xin lỗi nha bảo bối của ta, ta vướng phải mấy chuyện rắc rối không giải quyết được ấy mà.”

Bàn đối diện tán gẫu rất hăng say: “Đúng thế! Ngươi có biết án tử của Tạ gia vào mười năm trước không?”

“Sao không biết cho được! Tạ đại nhân Tạ Bỉnh Phong, vừa học tài vừa thanh liêm, là trụ cột của triều ta! Nhưng lại bị Ngụy Đức coi là cái gai trong mắt, lão già đó thuê thích khách đồ sát cả nhà ông ấy. Đáng thương cho Đới lão gia tử, tuổi đã cao vậy rồi mà phải bôn ba mấy năm ròng vì đệ tử của mình, cuối cùng cũng tìm được chứng cứ xác minh Ngụy Đức chính là kẻ đứng sau màn!”

“Hạ Hầu đại gia, lần này chàng ở lại bao lâu?” Cô nương ôm eo Đường Thập Thất, ngón tay chỉ chỉ ngực cậu.

“Không biết nữa, coi chừng nào Đông Xưởng đến thì đi!” Đường Thập Thất cười ha ha.

Hai người nọ đẩy chén rượu cho nhau, tiếp tục căm phẫn, “Đáng tiếc Vạn Tuế quá vô lý, cố ý bao che cho Ngụy Yêm! Tội nghiệp Đới lão gia tử, gióng trống suốt một ngày đêm mà Vạn Tuế Gia cứ giả vờ không nghe thấy!”

“Nghe nói Ngụy Yêm còn âm thầm phái hoạn quan đi đánh Đới tiên sinh, may mà có nghĩa sĩ đi ngang qua, Đới tiên sinh mới may mắn thoát nạn!”

“Yên tâm đi, Đới tiên sinh đã lên tiếng rồi, nếu ông ấy gặp chuyện gì thì chắc chắn là do Ngụy Yêm này ra tay rồi! Bây giờ Ngụy Yêm ngay cả xì hơi một tiếng còn không dám nữa mà, thiếu điều phái phiên tử đến bảo vệ Đới lão gia tử! Chỉ e ông cụ người ta lớn tuổi, bị đau đầu một cái rồi không qua khỏi, lại đổ hết lên đầu Ngụy Yêm!”

“Hai vị tán gẫu vui vẻ quá nhỉ!” Một người đàn ông mặt đen bước tới, lạnh lùng nhìn hai người.

Hai người đã say ngà ngà, bèn đứng dậy đẩy gã: “Làm sao? Liên quan mẹ gì đến mày? Bọn tao sợ mày chắc?”

“Bàn xằng bậy chuyện quốc gia, có lẽ hai vị nên đến Đông Xưởng nói chuyện dài dài đấy!” Người đàn ông mặt đen khoát tay, xung quanh bỗng có nhiều phiên tử Đông Xưởng mặc duệ tát màu đen nhảy ra.

Hai người mặt cắt không còn giọt máu, cuối cùng cũng tỉnh táo lại, vừa tè ra quần vừa xin tha. Đường Thập Thất thấy thế, chậm rãi lui ra sau, sắp sửa bước đến cửa.

Người đàn ông mặt đen kia xoay người, ánh mắt chạm phải Đường Thập Thất, đột nhiên trừng lớn rồi quát to: “Hạ Hầu Liễm! Bắt lấy hắn!”

Đường Thập Thất thầm than trong lòng, hối hận việc mình ham cái mặt đẹp trai này của Hạ Hầu Liễm làm chi mà không chịu xé lớp mặt nạ da người xuống. Cậu dành đường chạy như điên, trên đường có người dắt ngựa đi rong, cậu giật dây cương phi lên ngựa rồi phi thẳng đến đỉnh Nguyệt Luân. Phiên tử đuổi theo sát phía sau, y bào bay phần phật, tựa như một bầy hắc ưng hung ác.

Người đi đường sợ hãi dạt ra, gió hệt như lưỡi dao cứa vào tai, Đường Thập Thất nghe thấy tiếng gió gào thét, vó ngựa như sấm phía sau lưng. Cậu lấy nỏ Kinh Hồng ra bắn về phía sau, có mấy phiên tử ngã ngựa, lại có những phiên tử khác lấp vào chỗ trống, Đường Thập Thất liền chửi thề một tiếng.

Phía trước không còn đường, Đường Thập Thất dừng ở vách núi, người đàn ông mặt đen thấy cậu không còn đường lui, chưa kịp vui mừng đã thấy Đường Thập Thất nhảy xuống ngựa chạy về phía sườn núi. Gã đuổi theo cố cản cậu lại, nhưng Đường Thập Thất chạy quá nhanh, gã căn bản đuổi không kịp. Cậu tựa như một con phi điểu lao vào khoảng không, gió luồng vào quần áo bay phần phật. Mọi người trơ mắt nhìn, cứ tưởng cậu sẽ rơi xuống vách núi, ai ngờ nhìn thấy sau lưng cậu mọc đâu ra đôi cánh sắt dài ba thước, được bọc một lớp vải bạt đen, nhìn từ xa trông như đôi cánh đen của một con dơi. Đường Thập Thất không rơi xuống, cậu cưỡi gió bay đến bờ sông Tiền Đường bên dưới. Có người đứng trên chùa Lục Hòa thấy thế thì trầm trồ tán thưởng.

Người đàn ông mặt đen quát lớn: “Lấy tiễn ra đây!”

“Đại nhân, đốc chủ có lệnh phải bắt sống!”

“Thà bắt chết còn hơn để xổng!” Gã mặt đen giương cung, nhắm thẳng vào Đường Thập Thất, cánh cung bị kéo căng thành một vòng tròn, gã hít sâu, mũi tên nhắm thẳng vào bóng đen càng lúc càng nhỏ dần của Đường Thập Thất. Vút một tiếng, dây cung run bần bật, mũi tên mang theo tiếng gió rít gào lao thẳng về phía Đường Thập Thất trên không.

“Có bắn trúng không?” Có phiên tử giơ tay che trán, kiễng chân lên nhìn.

Bóng đen trên không trung khẽ run lên, nhưng không rơi xuống mà thuận gió đáp xuống khu rừng bên kia bờ.

Đường Thập Thất bị một mũi tên bắn trúng vai, chỉ cần mũi tên đó di chuyển xuống một chút là có thể bắn thủng cánh máy của cậu, hơn nữa còn có thể đâm xuyên tim. Cậu cố chịu đựng cơn đau, lảo đảo quay về hầm ngầm của Hạ Hầu Liễm, đóng cửa không ra ngoài kể từ đó. Già Lam đưa tin đến, nói là có người đặt Tĩnh Thiết trên gác chuông kinh thành, cậu không biết Tĩnh Thiết là cái gì nên mặc kệ, cuối cùng quên béng.

Xuân qua hạ đến, dây thường xuân khô héo được hồi sinh, phủ lên căn lều một màu xanh mượt. Những dây leo treo trên giàn nho, mấy đóa sen trắng tinh trong vại nước cùng với những chiếc lá sen nhỏ tròn nhẵn nhụi như từng gợn sóng trên mặt nước. Đường Thập Thất nằm trên ghế quý phi phơi nắng. Gần đây xảy ra nhiều chuyện, Thư Tình thì trốn ở Tây Vực, Khẩn Na La tân nhiệm dẫn một đội Ám Thung đuổi theo y. Trì Yếm mất tích, nghe nói y gặp phải một trận bão tuyết trên ngọn núi nào đó ở Sóc Bắc, chẳng biết còn sống hay không nữa.

Đông Xưởng vẫn còn đang truy lùng Hạ Hầu Liễm, nhưng tên mặt đen cưỡi ngựa lúc trước thì không còn thấy đâu. Bọn họ lùng sục khắp nơi, phá hủy một vài kỹ viện và trạm dịch, toàn bộ thích khách và Ám Thung đều bị đưa đến kinh thành. Chuyện đó khiến cho lòng dân hoang mang, lúc không mua bán gì thì tất cả mọi người đều ở im trong nhà, không dám ra khỏi cửa. Hắc đạo bị liên lụy khá nặng, các nơi như sòng bài, tửu lâu, kỹ viện lúc nào cũng có phiên tử đến hỏi thăm, điều tra hộ tịch và đi đường, ai không có thì đá thẳng vào đại lao. Mọi người im bặt như ve sầu mùa đông, rất nhiều nơi phải đóng cửa.

Tiết trời dần chuyển lạnh, hoa sen trong vại nước đã chết khô, chỉ còn lại vài bông vàng úa. Một hôm trời mưa không lớn, mưa bụi lất phất nhỏ mảnh tựa như lông trâu dồn dập rơi xuống đất tạo nên những âm thanh trong trẻo. Đường Thập Thất chống đầu ngồi ngay cánh cửa, bỗng dưng một chàng trai khoác áo tơi đội đấu lạp xuất hiện trong màn mưa, chuôi đao đen nhánh thoắt ẩn thoắt hiện dưới lớp áo tơi.

Đường Thập Thất đứng phắt dậy hô lớn: “Lão Đại!”

Hạ Hầu Liễm bước vào hiên nhà, tháo đấu lạp xuống và cởi áo tơi ra, hất mớ tóc đen bết dính trên má, vừa giũ nước mưa dính trên người vừa nói: “Cho ta một bát canh nóng.”

“Được!” Đường Thập Thất bưng canh tới, kích động hỏi hắn:

“Sao rồi, kiếm được sắt thiên thạch không?”

Hạ Hầu Liễm vào trong phòng, cởi quần áo ra, để lộ làn da màu bánh mật cùng với những vết sẹo chằng chịt khắp cơ thể. Trên người hắn là những sợi tơ bạc quấn kín mít, vừa mảnh vừa dày đặc hệt như tơ tằm. Hạ Hầu Liễm tháo sợi tơ xuống, đặt lên bàn bát tiên. Sau đó hắn đeo bao tay màu bạc vào, vê một sợi lên xem. Sợi tơ đó cực mảnh, tựa như một luồng sáng nhạt, nhẹ nhàng tỏa sáng dưới ánh mặt trời. Hạ Hầu Liễm căng sợi tơ thẳng ra, một con ruồi bay tới, nó không nhìn thấy Khiên Cơ Ti giữa các ngón tay của Hạ Hầu Liễm, cứ cắm đầu bay ù ù về phía trước, cuối cùng lúc lướt qua kẽ ngón tay của hắn thì bị chém làm đôi rồi rớt xuống mặt bàn.

Đường Thập Thất trợn mắt há hốc mồm.

“Chỉnh đốn vài ngày, ta muốn về Già Lam.” Hạ Hầu Liễm nói, “Giết Thí Tâm.”

— — —

Tác giả có lời muốn nói:

Đã thăng cấp trang bị xong, đi đánh quái thôi.

Quyển 1 xong nhanh quá nè (còn có 1 chương thôi), mọi người đừng có gấp nha! Sang quyển 2 mà hong nói chuyện iu đương tui sẽ gặm bàn phím!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.