Đốc Chủ Có Bệnh

Chương 54: Chương 54: Nỗi đau đã qua đi






Đã tạo sát nghiệp, ắt gặp sát báo.

Báo ứng của hắn, đến vừa đúng lúc.

Chương 54: Nỗi đau đã qua đi.

Dịch: Nguyệt Hi.

Biên tập: Hải Miên Bảo Bảo.

Hạ Hầu Liễm ở trong nhà bếp múc nước uống, Đường Thập Thất vịn lên cánh cửa đã bị sâu bọ đục mất mấy lỗ, vừa móc mấy cái lỗ nhỏ đó vừa mở miệng nói: "Lão đại, Trì Yếm mất tích ở Sóc Bắc rồi."

Hạ Hầu Liễm đưa lưng về phía cậu, không nói chuyện, chỉ là động tác múc nước ngừng lại. Xung quanh yên tĩnh, côn trùng vo ve bay lượn, màn đêm đen kịt, những ngôi sao nho nhỏ thưa thớt khẽ lấp lánh, trong không khí thoang thoảng mùi hương của bùn đất và hoa cỏ.

Đường Thập Thất cảm thấy thấp thỏm, bèn đổi chủ đề: "A, đúng rồi, lão đại, mấy hôm nay huynh đừng có ra khỏi cửa nhá. Già Lam các huynh cực kỳ xui xẻo, dạo này có rất nhiều người bị bắt, có người nói rằng Thẩm Quyết bắt người vừa nhanh vừa chuẩn như vậy là bởi vì trong Già Lam có gian tế. Huynh cũng lên bảng rồi, đã nhìn thấy chân dung của huynh trên tường thành chưa? Mấy tháng trước đệ nhất thời sơ ý bị Đông Xưởng phát hiện, còn trúng một tên, suýt nữa toi đời, may mà đệ mạng lớn." Đường Thập Thất vạch áo ra định cho Hạ Hầu Liễm xem vết thương bị tên bắn của cậu, "Huynh cũng có máu mặt thật đấy, Đông Xưởng truy sát thích khách Già Lam, huynh đứng đầu lệnh truy nã!"

Hạ Hầu Liễm quay đầu nhìn thoáng qua vết thương của Đường Thập Thất, miệng vết thương kia đã kết vảy rồi, nhưng cũng có thể nhìn ra lúc trúng tên nguy hiểm đến cỡ nào. Hắn đã sớm biết chuyện Đông Xưởng bắt hắn, hắn không phải kẻ mù, các thành thị lớn bé suốt dọc đường từ Thiên Sơn về Trung Nguyên đều dán lệnh truy nã hắn. Cũng có của thích khách khác, người của tám bộ Già Lam đều có tên trên bảng. Những thích khách khác đều chưa từng bị lộ mặt, duy chỉ có hắn là có bức vẽ chân dung, cũng dễ nhìn thấy nhất.

Hắn giấu Già Lam đến Thiên Sơn, dọc đường cũng chưa hề nghỉ ngơi ở trạm dịch của Già Lam. Nhờ thế mà khi qua sông, hắn đi qua một trạm dịch, nhìn thấy phiên tử Đông Xưởng bao vây phòng xá lôi từng người bên trong ra ngoài, đè xuống đất dưới ánh mặt trời. Người vây xem càng ngày càng đông, đám phiên tử vây quanh thành bức tường người không để bọn họ lại gần. Phiên tử lần lượt véo da mặt của từng người dưới đất, phỏng chừng là đang kiểm tra mặt nạ da người. Thái giám phụ trách dẫn đầu kiểm tra một vòng, nói: "Đốc chủ có lệnh, loạn đảng Già Lam, một người cũng không để lại!"

Bọn chúng kéo Ám Thung Già Lam và hắc đạo có dính dáng về phía bờ sông, ném từng người một xuống dưới. Thủy triều cuộn trào mãnh liệt, bọn họ hệt như những chiếc sủi cảo bị thả xuống, thỉnh thoảng có cái đầu đen trồi lên rồi nhanh chóng bị nước sông chảy xiết nuốt chửng.

Người phụ trách kia cưỡi ngựa đi qua bên cạnh hắn, hắn hỏi một câu: "Dám hỏi đại nhân, người hạ lệnh truy sát Vô Danh Quỷ cũng là Xưởng Công sao?"

Phụ trách liếc xéo hắn một cái, đoạn ném lệnh truy nã lên mặt hắn, "Đốc chủ đích thân phê duyệt, còn giả được ư?"

Hắn kéo lệnh truy nã trên mặt xuống, chân dung vẽ bằng bút lông, phía trên dùng bút đỏ viết chữ "Giết" đỏ rực tựa máu tươi, vừa hung ác vừa dữ tợn.

Bây giờ khi nhìn vết thương trên người Đường Thập Thất thì cuối cùng hắn cũng tin rồi. Thì ra không để sót một loạn đảng Già Lam cũng là bao gồm hắn.

Có phải là Thẩm Quyết muốn tìm hắn không? Không phải là hắn chưa nghĩ đến khả năng này. Chỉ là Thẩm Quyết không thể không biết rằng nếu hắn không có Thất Nguyệt Bán thì sẽ chết, hắn không thể rời khỏi Già Lam.

Thời gian dài dằng dặc, lòng người dễ đổi thay. Đoàn thúc nhìn hắn trưởng thành có thể giết mẫu thân hắn, bạn cũ năm xưa cũng có thể trở thành kẻ thù.

Hắn trầm mặc quay lại, đặt gáo nước trên bàn, vừa dịch tay, không cẩn thận va đổ bát đĩa trong mâm, chúng rơi xuống đất vỡ loảng xoảng. Hắn ngồi xổm xuống nhặt mảnh sứ vỡ đặt vào mâm, mảnh sứ sắc bén cứa rách một đường lên tay hắn, hắn giống như không có cảm giác, vẫn tiếp tục nhặt.

Đường Thập Thất vội đi đến ngăn cản hắn, lại nghe hắn khàn giọng nói: "Có chuyện này đệ không biết, ta và Thẩm Quyết từng là huynh đệ đồng sinh cộng tử."

Đường Thập Thất đầu tiên là ngây người một lát, sau đó hung hăng đập bàn, nói: "Huynh nói cái tên Thẩm Quyết này! Mặc dù nói y là chó săn của triều đình, huynh là loạn đảng giang hồ. Nhưng tốt xấu gì cũng từng đồng sinh cộng tử, sao y có thể đối xử với huynh như vậy chứ! Ôi, đúng là hạng bất lương! Đừng để ý, lão đại à, chúng ta không cùng một giuộc với loại quan gian trá nịnh chủ cầu vinh kia! Nói không chừng người đời sau còn sẽ phong cho chúng ta một cái danh hiệu hiệp nghĩa chống lại thế lực hoạn quan ấy chứ!"

Hạ Hầu Liễm vẫn không lên tiếng, hắn lấy băng vải ra ngồi trên bậc cửa băng bó tay lại. Đường Thập Thất không dám nói chuyện nữa, trên người Hạ Hầu Liễm như có ngàn quân[1] đè lên, khi hắn ngồi dưới vòm trời, cả màn đêm như thể đè nặng lên bả vai hắn. Gió thổi từng trận, lá cây xào xạc vang,.... Đường Thập Thất túm cỏ xa tiền* cạnh chân, hái phiến lá xuống, xé thành từng đoạn từng đoạn.

[1] Quân: đơn vị đo trọng lượng thời xưa của TQ, 1 quân = 30 cân

"Đông Xưởng và Già Lam đã không đội trời chung từ rất lâu rồi, nhiều năm như vậy, Già Lam giết không ít người của Đông Xưởng, Đông Xưởng cũng giết rất nhiều người của Già Lam. Ta là thích khách nổi trội nhất của Già Lam, y là Đề đốc Đông Xưởng, y muốn giết ta cũng không có gì là lạ cả." Hạ Hầu Liễm cúi đầu nói, "Trước kia sư phụ nói ta vẫn còn một con đường sống." Hắn cười, "Con đường sống ở đâu ra chứ, thích khách từ trước đến nay chưa từng có con đường sống."

Đường Thập Thất không biết an ủi hắn thế nào, lắp ba lắp bắp nói: "Ấy, lão đại, huynh đừng nghĩ như vậy mà!"

Hạ Hầu Liễm tiếp tục nói: "Lần này ta quay về Già Lam rất có thể không sống sót rời khỏi đó được. Ta vẫn còn bạc trong hiệu đổi tiền ở mấy ám sào ở Liễu Châu, Tô Hàng[2], đều để lại cho đệ hết. Nhân lúc còn sớm thì đệ đi rút đi, nếu không đợi ta giết Thí Tâm rồi thì không lấy được nữa đâu."

[2] Tô Hàng: Tô Châu và Hàng Châu

"Này, lão đại, nhiều như vậy thật ngại quá..."

"Nếu đệ rảnh, đợi Già Lam giải tán thì lên núi nhìn xem có thể tìm thấy thi thể của ta không. Chặt đầu ta xuống, đưa cho Đông Xưởng." Hạ Hầu Liễm chậm rãi nói, hắn nói những lời này với giọng điệu bình thản không hề gợn sóng, vẻ mặt cũng không có biểu cảm gì, giống như đang bàn về việc làm thế nào để chặt một con gà vậy.

"Lão đại, huynh điên rồi!" Đường Thập Thất hô to.

Hạ Hầu Liễm nắm lấy tay trái, quấn băng vải thoải mái vừa phải, đến khi bàn tay có cảm giác đau nhè nhẹ. Trong lòng hắn có hơi chua xót, có hơi đau nhói, nhưng mà hình như trái tim chịu dày vò đã quá lâu nên cũng tê liệt rồi, chua xót và đau đớn cũng không thể lan tràn khắp toàn bộ trái tim, tựa như bị người ta dùng đầu ngón tay nhéo mạnh một góc, chỉ có một nơi nho nhỏ, nhưng lại chân thật đến thế.

"Thời điểm Thẩm Quyết vừa nhập cung, ta một lòng muốn cứu y ra ngoài, để y tiếp tục đọc sách, thi khoa cử, làm đại lão gia đăng đường nhập miếu[3]. Khi ta mới nhìn thấy Trì Yếm, ta cũng muốn đưa huynh ấy từ đỉnh Hắc Diện Phật xuống, để huynh ấy hiểu lòng người biết sự đời, chứ đừng biến thành một thanh đao. Nhưng bây giờ ta mới biết mẹ nó ta chẳng làm được cái gì cả." Hạ Hầu Liễm cười cười, nụ cười của hắn rất hờ hững, giống như một cơn gió thê lương thổi qua cành khô, "Người Thẩm Quyết phải đối phó rất mạnh, quá khó giải quyết, việc ta có thể giúp y cũng không nhiều, có thể giúp được gì thì hay cái nấy."

[3] Đăng đường nhập miếu: hiểu sâu biết rộng

"Lão đại, đệ cũng không biết nói với huynh thế nào. Tiền tài là vật ngoài thân, tặng cho người ta thì cũng thôi đi, sao còn tặng người ta cả cái đầu nữa vậy? Huynh không muốn toàn thây à?" Đường Thập Thất thở dài.

"Người mang nghiệp chướng nặng nề, không cần cũng được." Hạ Hầu Liễm chống đầu gối đứng dậy, đoạn quay lưng xua xua tay, "Ngủ thôi."

Đường Thập Thất há miệng, còn muốn nói thêm gì đó, nhưng cuối cùng vẫn không nói thành lời.

Kỳ thực những kẻ liều mạng có hôm nay không có ngày mai như bọn hắn thế này không tin vào thần gì phật gì đó lắm. Nhưng mà đi đêm nhiều, trong lòng cũng sẽ có vài phần kiêng kị, có người sẽ đeo chuỗi bồ đề tinh nguyệt[4], có người sẽ đến chùa miếu quyên góp ít bạc, thậm chí còn cầu khấn sau khi chết đừng xuống địa ngục, chịu hình phạt móc mắt cắt mũi.

[4] Bồ đề tinh nguyệt:



Kẻ giết cha, phạm năm tội lớn, tương đương rơi xuống địa ngục vô gián. Đường Thập Thất biết, Hạ Hầu Liễm không phải không tin, không phải không sợ, hắn chỉ là chắc chắn rằng số mệnh của hắn là phơi xương nơi hoang dã, là hồn bay theo gió.

Hắn đã buông bỏ kiếp này, cũng từ bỏ cả kiếp sau.

————————————

Sơn tự càng lúc càng tồi tàn, mái ngói đã bị tốc một nửa, xà nhà mục nát trụi lủi lộ ra ngoài như hài cốt của thi thể thối rữa. Tường vốn dĩ có màu vàng, phía trên dùng mực đỏ vẽ chữ Phật. Bây giờ đã tróc sơn, lốm đốm loang lổ giống như mặt của bà lão tô phấn son dày cộp. Bên trên còn có rất nhiều dấu chân đen to nhỏ không đều, cái cao cái thấp, có một nửa là kiệt tác hồi nhỏ của Hạ Hầu Liễm, một hàng hoa dại mọc men theo tường, lốm đốm đỏ vàng điểm xuyết.

Dưới mái hiên rộng rãi bày một chiếc bàn thấp sơn đỏ và hai băng ghế nhỏ. Bàn đã tróc sơn rất nhiều, có một cái chân ngắn hơn chút, kê vài khối gạch bên dưới, miễn cưỡng duy trì được thăng bằng không bị lung lay. Trên bàn đặt ấm tử sa[5] nhỏ cùng hai cái chén sứ Thanh Hoa đã sứt miệng, đó là thứ có giá trị nhất của trụ trì, Hạ Hầu Liễm rất ít khi thấy ông lấy ra dùng. Người đã quen với nghèo là như vậy, có đồ vật tốt thì cất giữ rất kỹ, coi là bảo vật mà nâng niu, chỉ lo không còn nữa thì bản thân sẽ càng nghèo hơn.

[5] Ấm tử sa:



Thí Tâm vẫn khoác chiếc áo cà sa đen kia của ông, đang khoanh tay ngồi trên ghế nhỏ, nom bộ dạng đã đợi rất lâu rồi. Hạ Hầu Liễm ngồi xuống đối diện ông, trụ trì nhấc ấm trà lên, rót trà nóng vào chén trà của Hạ Hầu Liễm, bọt nước nhấp nhô trong hơi nóng lượn lờ của nước sôi.

"Ông biết ta đến làm gì sao? Ông đang đợi ta à?" Hạ Hầu Liễm thấp giọng hỏi.

"Uống trà đi." Thí Tâm không trả lời, chỉ lo việc mình mà cầm một cái tẩu thuốc bằng đồng từ dưới đất lên, tẩu thuốc cũng đã có tuổi rồi, nhưng có thể thấy nó được giữ gìn rất tốt, bên trên tẩu thuốc còn dài hơn cánh tay một chút kia vẫn sáng loáng. Ông nhét lá thuốc vào đầu tẩu, nhấp miệng điếu thuốc, phun ra một làn khói trắng.

Hạ Hầu Liễm có hơi kinh ngạc, trước giờ hắn không hề biết trụ trì biết hút thuốc.

Hạ Hầu Liễm uống một chén trà, hắn không hiểu phẩm trà, chỉ coi như nước mà uống, chất lỏng đắng chát xuôi theo cổ họng chảy xuống ngực, trái tim cũng nhảy nhót trong nước trà nóng hổi. Mưa rơi, là mưa phùn giống như kim lông bò[6], trời vào thu, trong núi cứ hay có những cơn mưa thế này. Hắn và trụ trì lần đầu mặt đối mặt ngồi uống trà hút tẩu thuốc như vậy, mùi khói ngòn ngọt, chẳng hề làm người ta bị sặc. Nhìn thấy cảnh tượng này, ai không biết còn tưởng bọn họ là cha con tình sâu nghĩa nặng, chứ không phải là kẻ thù hận sâu như biển.

[6] Kim lông bò: Một loại kim mỏng như lông bò, được sử dụng trong nghề thêu

Hắn nhìn người đàn ông ngồi đối diện, Thí Tâm có mặt mày sắc nét, khi rũ mắt xuống, đường nét lông mày đổ bóng xuống mắt, chòm râu bạc hết, nếp nhăn rất sâu, đó là do suy nghĩ trong thời gian dài đằng đẵng. Lòng hắn yên tĩnh lạ thường, giống như hôm nay hắn chỉ tới để uống trà cùng Thí Tâm, tán gẫu mấy chuyện như trong núi khi nào mưa rơi, khi nào khô hạn.

"Vốn dĩ ông chọn ta, sao lại bảo Trì Yếm đi?"

Thí Tâm ngẩng đầu, nhìn mưa phùn lất phất khắp núi, đoạn nói: "Con phải nhớ kỹ, gánh nặng con buông xuống sẽ có người cõng thay con. Trước kia là mẹ con, con thả thiếu gia của Tạ gia đi, là nàng ấy chịu roi phạt thay con. Hiện giờ là ca ca con, con không muốn đi Sóc Bắc, nó lao vào sát trường thay con. Vì muốn hoàn thành nguyện vọng của con mà đứa trẻ ngốc đó không ngại nói dối ta." Thí Tâm phun ra một vòng khói, trong lời nói không biết là vui mừng hay thất vọng, "Nó vậy mà biết nói dối rồi."

Trái tim đau đớn tê dại, hắn nhớ đến ngày ấy Trì Yếm hỏi hắn muốn làm trụ trì không, nhớ đến Trì Yếm ngồi trên đỉnh Hắc Diện Phật lẻ loi thổi huân. Hắn nhớ đến ánh mắt bi thương của Trì Yếm, gió luồn vào ống tay áo của kẻ thích khách cô độc đó như một con thiêu thân thiếu sức sống.

Sao hắn không nhìn ra cơ chứ? Cái tên Trì Yếm đầu óc khuyết thiếu kia là đang cáo biệt với hắn.

"Sao ông biết ta muốn giết ông?" Hạ Hầu Liễm khàn giọng hỏi.

"Con vẫn còn quá trẻ, làm việc không kỹ lưỡng, sau này nhớ phải thay đổi. Hồ sơ ở kho lưu trữ rất lâu không có người lật đến rồi, bụi đã phủ kín, lại chỉ có tập hồ sơ của Già Lâu La là sạch sẽ. Ngoại trừ con, không có ai lật hồ sơ của Già Lâu La cả." Thí Tâm nói, "Ta hiểu con, Tiểu Liễm, ta biết con chắc chắn sẽ tới tìm ta. Còn về Trì Yếm, nó muốn đi thì cứ để nó đi thôi."

"Thì ra là như vậy." Hạ Hầu Liễm cúi đầu cười, "Từ thời khắc nhìn thấy hồ sơ, ông đã biết chắc chắn ta sẽ tới giết ông, cho nên ông vẫn luôn đợi ta. Lão lừa trọc, ông tự phụ quá rồi, trước kia có lẽ ta đánh không lại ông, nhưng bây giờ ai thắng ai thua vẫn chưa chắc đâu."

"Ta cũng không hy vọng con chết dưới tay ta, dẫu sao con cũng là con trai ta." Thí Tâm thở dài, "Ta chỉ mong con có thể trở nên đủ mạnh mẽ, làm việc mà con nên làm. Già Lam có rất nhiều bí mật, Tiểu Liễm, nếu hôm nay con giết được ta, chứng tỏ con đã đủ mạnh, bí mật của Già Lam sẽ mở ra với con."

Lửa giận cuồn cuộn dâng lên trong lồng ngực, Hạ Hầu Liễm đè nén căm hận trong lòng, nói: "Bí mật? Không phải chính là kẻ thù ở Sóc Bắc của ông à? Đó là nợ của ông, không liên quan đến ta! Là sự hèn nhát của ông đã hại tiền bối của ông, tại sao muốn bắt ta và Trì Yếm trả nợ thay ông! Bởi vì bọn ta là con trai ông ư? Nực cười! Lão lừa trọc, Hạ Hầu Liễm ta không có cha, chỉ có mẹ. Nàng tên Hạ Hầu Bái, là chủ nhân của Hoành Ba, thiên hạ đệ nhất đao. Hạ Hầu Liễm, họ Hạ Hầu!"

Hạ Hầu Liễm đứng dậy, Hoành Ba tựa thủy ngân bay ra khỏi vỏ đao đen nhánh, hắn giơ đao lên, mưa phùn lất phất ngoài mái hiên rơi chi chít trên lưỡi đao, phản chiếu lấp lánh, "Nói những thứ này cũng không còn ý nghĩa gì nữa rồi. Mỗi người đều có khoản nợ của riêng mình, hôm nay, ta tới để đòi nợ ông! Rút Bộ Sinh Liên của ông ra đi, Thí Tâm!"

"Không cần. Ta già rồi, người già nên uống trà hút thuốc. Ta cứ dùng tẩu thuốc này vậy, nó và ta là đôi bạn già, để nó nhìn xem đao thuật của con rốt cuộc đã đến được bậc nào rồi."

Thí Tâm đột ngột ngước mắt lên, cái trán già nua hằn rõ nếp nhăn. Bỗng nhiên ông vỗ xuống chiếc bàn thấp, sức lực quá lớn, chiếc bàn phút chốc chia năm xẻ bảy, vụn gỗ bay tứ tung, ấm tử sa và hai chiếc chén nhỏ bay vọt lên không trung, Hạ Hầu Liễm chém một đao dứt khoát, lưỡi đao cùng lúc chạm vào bụng ấm và thân chén, trà cụ bị bổ thành hai mảnh ngay ngắn, mũi đao sắc bén sượt qua trước mặt Thí Tâm.

Thí Tâm nhanh chóng lùi lại, đứng ở trong mưa. Áo cà sa đen bị mưa thấm ướt bọc lấy thân thể gầy nhom của ông, tựa như một cây trúc khô trơ trọi. Ông thở dài một hơi, giống như đang tiếc cho chiếc ấm tử sa quý báu của mình.

Hạ Hầu Liễm bước vào trong mưa, đôi tay nắm chặt Hoành Ba, áo tang màu đen phần phật theo bước đi.

Hắn chậm rãi điều chỉnh hô hấp, một bước thở ra, một bước hít vào. Bước chân càng lúc càng nhanh, hô hấp cũng theo đó mà nhanh hơn, trong tiếng mưa tí tách, hắn có thể nghe thấy tiếng thở gấp nặng nề của chính mình. Khi đi đến bước thứ năm, hô hấp điều chỉnh đến trạng thái hoàn hảo nhất. Trong nháy mắt, hắn đột ngột phóng tới, vọt qua màn mưa rì rào đánh về phía thầy tu mặc áo đen, hai tay áo bay phấp phới về phía sau như một con bướm đen đang run rẩy trong mưa.

"Keng —— ", tiếng vàng sắt va chạm lanh lảnh vang dội, Thí Tâm chỉ giơ cây tẩu thuốc cũ nát kia lên, nhưng lại ngăn cản được một đòn tàn nhẫn của Hoành Ba. Thí Tâm nhẹ nhàng lắc đầu, tẩu thuốc ghìm lưỡi đao Hoành Ba xuống đồng thời trượt qua cổ tay phải của Hạ Hầu Liễm, đánh lên huyệt Kiên Tỉnh[7] của Hạ Hầu Liễm, bả vai như bị ong độc chích, cảm giác tê nhức từ một điểm đó bắt đầu lan ra toàn bộ cánh tay, suýt chút nữa thì hắn không thể cầm nổi Hoành Ba!

[7] Huyệt Kiên Tỉnh: Ở đầu phần vai với dạng hình thang, nơi giao giữa đường ngang nối đốt sống cổ thứ 7 và đường giữa xương bả vai.



Hắn cố gắng hết sức nắm chặt Hoành Ba, nhưng không kịp chém ra một đao. Thí Tâm đảo tẩu thuốc đánh một quyền trúng mặt hắn. Trời đất quay cuồng, hắn ngã quỵ xuống đất, nếm được mùi tanh của máu hòa lẫn đất.

Giọt mưa lạnh buốt rơi lên mặt, cơ thể rét lạnh từ trong ra ngoài.

Hắn vậy mà không đỡ nổi một chiêu của Thí Tâm! Hơn nữa ông ta còn chỉ dùng một tẩu thuốc cũ rích!

Thí Tâm vẫn đứng yên chỗ cũ, nhìn Hạ Hầu Liễm với ánh mắt thương hại, "Tiểu Liễm, con nhìn thấy rồi chứ, đây chính là chênh lệch. Con đã quên rằng đao thuật của Trì Yếm là do ta dạy à. Con đã quên rằng cho dù là mẹ con cũng không thắng được Bộ Sinh Liên của ta. Mặc dù tay phải của ta đã bị thương, nhưng đối phó với con vẫn rất dư sức. Bởi vì đao thuật của con thực sự quá kém!"

"Im miệng!" Hạ Hầu Liễm bò dậy, lau sạch sẽ máu và nước trên mặt.

Hắn lại tấn công lần nữa, nước mưa dưới chân hắn bắn tung tóe ra ngoài, vết bùn thấm ướt giày và tất. Đôi mắt hắn lóe lên sự tàn nhẫn hung tợn, liều chết chém về phía Thí Tâm.

Hoành Ba trong tay hắn không ngừng xoay chuyển, ánh đao gần như bao phủ hai người bọn họ, âm thanh leng keng vang lên không ngớt, tựa như dây đàn được gảy liên tục, đó không phải chỉ là hai luồng sức mạnh mạnh mẽ hung hăng đối nghịch nhau, mà là mỗi một đòn của Hạ Hầu Liễm đều bị Thí Tâm ngăn cản! Dưới cơn mưa tầm tã cùng với lá rơi đầy trời, bọn họ giao chiến quyết liệt, Hạ Hầu Liễm dùng liên kích nhanh chóng chém về phía Thí Tâm, Thí Tâm đón đỡ đồng thời lùi về sau, rất nhanh bọn họ đã chạy khắp một vòng quanh đình viện. Nhưng ngay cả góc áo Thí Tâm mà Hạ Hầu Liễm cũng chưa đụng đến được!

Hắn nhận ra rằng dùng liên kích nhanh mạnh thế này gần như đã tiêu hao hết toàn bộ sức lực hắn, mà Thí Tâm thì vẫn không nhanh không chậm như đang dạo bước trong sân vắng.

Khi vòng thứ hai bắt đầu, thời điểm một chiếc lá vàng rơi xẹt qua giữa hai người, lưỡi đao của Hạ Hầu Liễm chém đôi chiếc lá rụng ấy, cũng vào lúc này, âm thanh xé gió lao tới trước mặt, hắn nhìn thấy tẩu thuốc xuyên qua khe hở giữa hai mảnh lá, ngay lúc đó đầu hắn bị gõ mạnh một cái, như một chiếc chuông lớn đang khua vang trong đầu.

Tầm nhìn trở nên mơ hồ, đầu hắn quay cuồng, tiếng chuông không ngừng vang vọng bên tai, vừa trĩu nặng vừa chậm rãi, hắn cảm thấy tiếng tim đập của hắn dường như cũng dần chậm theo. Hắn quỳ trên mặt đất, ngã nhào về phía trước, lá rụng lạnh lẽo dính lên gò má hắn. Lạnh, lạnh ngấm vào xương tủy.

"Đao thuật của con vẫn còn quá kém." Thí Tâm thở dài, "Hạ Hầu Bái quá dung túng con, ở độ tuổi mà người khác luyện đao thì con lại đang trèo cây, bới tổ chim, đốt sơn tự của ta. Ta hao tổn tâm cơ, thậm chí còn giết Hạ Hầu Bái để con trở nên mạnh mẽ. Con đã trở nên mạnh mẽ rồi, nhưng vẫn còn kém rất xa."

Hạ Hầu Liễm ho ra một ngụm máu, sau đó chống đất bò dậy. Trán hắn đang chảy máu, trên mặt dính đất vụn đen xám như một con chó chết chủ với bộ dạng nhếch nhác.

"Cút đi đồ khốn khiếp!" Hắn nhổ ra một búng máu, sau đó gào lên: "Tiếp tục!"

Tấn công lần thứ ba! Hạ Hầu Liễm đánh về phía Thí Tâm, thân hình hai người dính lại với nhau, đen như nhau, gầy guộc như nhau, giống hai nét mực chồng lên nhau. Hạ Hầu Liễm dốc hết toàn bộ sức lực để xuất đao, Yến Tà, Trảm Nguyệt, Xà Bộ, ánh đao lạnh thấu xương bao trùm toàn thân hắn dệt thành một tấm lưới kín kẽ. Thế nhưng tẩu thuốc của Thí Tâm cứ như từ trên trời giáng xuống, từ trong chiêu tấn công xuất hiện bất chợt như ma quỷ, mạnh mẽ đập vào huyệt vị của Hạ Hầu Liễm. Trước tiên là đùi, đầu gối, sau đó là ngực, các khớp xương khuỷu tay, cổ tay, lưng, toàn thân từ trên xuống dưới không có nơi nào may mắn tránh được.

Đau quá! Ngực giống như bị tảng đá đè nặng, ngột ngạt đến mức khó chịu. Hạ Hầu Liễm phun ra một ngụm máu rồi gào lên chém xuống một đường. Tẩu thuốc của Thí Tâm xẹt qua lưỡi đao Hoành Ba, phát ra âm thanh khiến người ta ê răng, sau đó đánh lên cánh tay Hạ Hầu Liễm.

Hoành Ba tuột khỏi tay, Hạ Hầu Liễm ngã nhào trên mặt đất thở hổn hển.

"Con không đánh thắng được ta đâu, còn muốn tiếp tục không?" Thí Tâm cúi đầu nhìn hắn.

Hạ Hầu Liễm không còn sức lực nói chuyện, hắn cố gắng duỗi ngón tay, vừa đủ chạm lên chuôi đao Hoành Ba. Trên tay đã không thể phân biệt rõ là bùn hay là vết máu, dinh dính nhớp nháp. Hắn chống đất gắng gượng bò dậy, đau đớn bắt đầu lan tràn khắp hai chân, hắn cố chịu đựng không phát ra tiếng rên rỉ nào. Một lần không bò dậy được thì lại bò lần hai. Hắn thử đến lần thứ ba, cuối cùng cũng chống Hoành Ba đứng dậy.

"Tiếp tục!" Hạ Hầu Liễm hét to.

Vì thế lần lượt tấn công, lần lượt bị đánh ngã. Hắn như một đứa trẻ bướng bỉnh, một con nghé con quật cường không chịu thay đổi, không chịu đầu hàng, không chịu khuất phục, bị đánh cho một trận, có dùng răng cũng phải cắn ngược trở lại. Lần thứ hai mươi sáu hắn bị đánh ngã ra đất, hai mươi sáu lần ăn lá rụng bẩn thỉu đầy miệng, trong đầu tràn ngập vị tanh mặn. Huyệt vị ở tay chân đều đã bị tẩu thuốc của Thí Tâm đánh qua, khiến người hắn mềm nhũn tê dại như có vô số con trùng nhỏ chui rúc trong mạch máu.

Đứng dậy, đứng dậy! Hắn cắn răng, mắt ngấn lệ, lần thứ hai mươi sáu đứng lên, khập khiễng kéo Hoành Ba đi về phía Thí Tâm.

Già Lam Đao · Trảm Nguyệt!

Ánh đao cuộn trào mãnh liệt như thủy triều bổ về phía Thí Tâm như dời non lấp bể. Thí Tâm không hề biến sắc, mãi đến khi thế đao nặng trĩu như núi lạnh lẽo như trăng gần tới trước mắt, ông mới rút tẩu thuốc ra đánh lên khuỷu tay Hạ Hầu Liễm. 'Keng' một tiếng, Hoành Ba rơi xuống đất, Thí Tâm vung nắm tay, mặt Hạ Hầu Liễm bị đấm trúng, máu mũi bắn tung tóe, cả người ngửa ra sau, ngã vào trong mưa.

Toàn thân đau đớn tựa như bị nghiền nát, dường như chỉ cần xoay người thì gân cốt cả người sẽ kêu cọt kẹt vậy.

"Con quá yếu, Hạ Hầu Liễm." Trong mắt Thí Tâm đầy thất vọng, "Ta vốn cho rằng con là niềm hi vọng của Già Lam, nhưng không ngờ con chỉ là một đứa trẻ yếu ớt. Từ bỏ đi. Thôi vậy, là ta đã đánh giá cao về con rồi."

Hạ Hầu Liễm thở hổn hển, mắt phải của hắn đã sưng vù, một bên má toàn là máu, mặt mũi bầm tím giống như một cái đầu heo. Hắn loạng choạng đứng dậy, cố gắng ngẩng đầu nhìn Thí Tâm với ánh mắt hung tợn.

"Lão lừa trọc, đao thuật của ta quả thực không tốt lắm. Có lẽ khi mẹ ta sinh ra ta và Trì Yếm thì đã đem toàn bộ thiên phú đao thuật cho Trì Yếm rồi, ta chỉ có được bản lĩnh ăn uống vui chơi của người thôi." Hạ Hầu Liễm vừa lau máu trên khóe miệng vừa nói, "Nhưng mà, trời cao không tuyệt đường người. Mở to mắt đôi mắt già nua lờ mờ của ông nhìn cho rõ xem đây là gì?"

Hạ Hầu Liễm nâng tay phải lên, trên tay hắn không biết đã đeo một cái bao tay màu bạc từ lúc nào, lóe sáng ở trong mưa.

Đồng tử Thí Tâm khẽ co lại.

Theo cử động gập duỗi năm ngón tay của Hạ Hầu Liễm, lá rụng kín đất bị lật tung, một tấm lưới bay lên từ mặt đất rồi lặng lẽ giăng xung quanh Thí Tâm giống như một mạng nhện cực lớn. Tấm lưới kia gần như không thể nhìn thấy rõ bằng mắt thường, nếu không có những giọt mưa lất phất đọng ở bên trên chảy dọc theo sợi lưới thì suýt nữa Thí Tâm đã cho rằng trong không trung không có vật gì cả. Vô số lá rụng cuồn cuộn rơi xuống bị chém ngang giữa không trung mà không hề có dấu hiệu báo trước, đứt thành hai mảnh, hoặc ba mảnh, hoặc có thể càng nhiều hơn.

"Khiên Cơ Ti." Thí Tâm thở dài, "Vậy mà con đã khôi phục được Khiên Cơ Ti bị thất truyền từ lâu."

Thì ra Hạ Hầu Liễm chạy khắp đình viện là để bố trí thiên la địa võng này. Phía trước phía sau đều là tấm lưới khổng lồ kinh thiên này, Thí Tâm đã không còn đường lui.

Hạ Hầu Liễm nhìn ông, khẽ nói: "Thí Tâm, ông còn lời gì muốn nói không?"

Thí Tâm dùng ngón tay chạm một sợi tơ, lập tức trên ngón tay có thêm một vết cứa mảnh, tơ máu đỏ tươi từ bên trong chảy ra. Ông cong khóe miệng lên mỉm cười, nhìn bầu trời xa xăm thở dài: "Cuối cùng ta cũng rèn nên thanh tuyệt thế danh đao này rồi."

Ông nhìn Hạ Hầu Liễm, trong ánh mắt có sự thê lương mà hắn không hiểu được, "Tiểu Liễm, trưởng bối đã mở cửa cho con, con đường tiếp theo con phải tự đi rồi. Sau này... không gặp lại."

Hạ Hầu Liễm sững người, ngón tay cứng đờ, một khắc ấy, vậy mà hắn không thể xuống tay. Nhưng hắn nghĩ đến mẹ, lại nghĩ đến Trì Yếm, thù hận trong lòng lại dâng lên cuồn cuộn, hắn cắn răng, bất thình lình siết chặt mười ngón tay.

Sợi tơ bị hắn kéo chặt, vô số sợi tơ chuyển động nhanh như gió, tấm lưới lớn phủ kín trời co về phía trung tâm, giọt mưa lao nhanh trên sợi tơ mảnh trong suốt. Thí Tâm nhìn thấy trước mắt có vô số tia sáng sắc bén lóe lên, khắp nơi trên cơ thể âm ỉ đau đớn, có thứ gì đó xuyên qua đầu ông, tầm nhìn của ông trở nên quay cuồng, ông thấy mình càng ngày càng rời xa thân thể, mà cơ thể mặc cà sa đen kia cũng chia năm xẻ bảy, vỡ thành vô số mảnh ào ào rơi xuống đất như xếp gỗ bị đổ sụp, cùng với máu tươi bắn tung tóe.

Cuối cùng, ông nhìn thấy chàng trai mặc áo tang đen ở xa xa kia đang ngơ ngẩn nhìn mình, nước mắt lăn xuống từ khóe mắt. Trong nháy mắt đó, dường như ông nhìn thấy nhiều năm về trước, có đứa trẻ cũng mang đôi mắt như vậy đi đôi giày rơm cũ nát chạy lộp cộp đến trước cửa chùa lần đầu tiên, vóc dáng chỉ cao hơn bậc cửa một chút, mút ngón tay ngơ ngác nhìn ông.

Do dự chốc lát, ông lấy kẹo mạch nha trên điện thờ xuống, hỏi: "Muốn ăn à?"

Trong mắt đứa trẻ rõ ràng có thèm thuồng, nhưng vẫn cố gắng bày ra vẻ mặt kiêu ngạo, "Ta không thèm!"

Bên tai vang lên một tiếng "cộp", ông biết đầu mình đã rơi xuống đất, chàng trai phía xa vẫn lặng lẽ rơi lệ, ông mở miệng, muốn nói rằng: Đừng khóc nữa, Tiểu Liễm. Con trai lớn rồi, không được khóc đâu.

Nhưng cuối cùng ông vẫn không nói ra khỏi miệng, ông không có cổ họng, không thể phát ra tiếng nữa. Ngay sau đó tất cả đều rời xa ông, như trầm vào nước, hoàn toàn chìm trong bóng tối tĩnh lặng.

Đời này của ông, cuối cùng cũng đã đi hết rồi.

Hạ Hầu Liễm ngồi trên bậc cửa ngẩn người nhìn bậc thềm dài.

Người nên giết hắn đã giết, thù nên báo hắn đã báo, việc của hắn đã xong rồi. Rừng rậm âm u tĩnh mịch, dây khiên ngưu[8] bò lên bậc thềm, nở hoa rực rỡ. Tay sờ thấy chất lỏng nhầy dính, hắn cúi đầu mới ý thức được mình vẫn đang chảy máu. Hắn bịt miệng vết thương, nhặt Hoành Ba lên, đi đến Hắc Diện Phật châm lửa mồi lửa, sau đó tập tễnh bò về gian nhà trúc của mình.

[8] Khiên ngưu: Nó là cây bìm bìm thôi nhưng để tên này nghe cho nó khác bọt:v

Phía sau hắn, một người đàn ông mặc áo choàng đen bước ra khỏi bóng tối. Đoàn Cửu nhìn bóng dáng hắn dần dần đi xa, rồi quay đầu nhìn Khiên Cơ Ti dày đặc như mạng nhện trong đình viện.

"Đúng là thứ sát khí vừa kinh diễm vừa đẹp đẽ." Đoàn Cửu khẽ cười, sau đó xoay người bước vào bóng tối.

Gian nhà trúc lẻ loi dựng trong rừng, xung quanh là bóng trúc thấp thoáng cùng với những loài hoa dại không biết tên vây quanh nở rộ một vùng. Hắn đẩy cửa vào, về đến phòng mình. Bốn bề yên tĩnh, âm thanh bước chân hắn dẫm trên mặt đất vang vọng khắp.

Hắn mệt rồi, hắn muốn yên ổn nghỉ ngơi. Hắn không băng bó vết thương, máu sẽ lấy đi tính mạng hắn, việc của hắn đã xong rồi.

Hắn ngồi trên giường, dưới gối lộ ra một góc phong thư. Hắn nghi hoặc nhíu mày, rút phong thư đó mở ra xem.

Khải[9]

Ta đến Sóc Bắc, không biết ngày trở về. Khi sống ở Kim Lăng có nợ thím bán bánh bao cua ở miếu Khổng Tử ba đồng, hi vọng đệ thay ta trả hết. Dưới hốc ở cửa hông phía Tây của Vãn Hương Lâu có một con báo, hứa cho nó bánh ngọt, chưa đưa, hi vọng đệ thay ta tặng.

Sóc Bắc đường xa, đệ không cần lo lắng. Ta không sợ khó khăn sống chết, duy chỉ sợ đệ lo âu. Ta sống trên núi đã lâu, chưa được ngắm nhìn thế gian này cho đã mắt, nghe nói sương thu trên Phong Kiều, chuông đêm trên Hàn Sơn, hát xướng ở Ngô Giang vang danh khắp thiên hạ, vô cùng thích thú, thường mong được sánh vai đi cùng đệ, nhưng chưa có thời gian rảnh. Đệ và ta đồng âm đồng mạo[10], đành mượn đôi chân đệ, mượn đôi mắt đệ thay ta đi ngắm nhìn thiên hạ, cũng không uổng.

Mong đệ bình an vui vẻ, luôn luôn vô lo vô nghĩ.

Huynh Trì Yếm.

[9] Khải: Lời mở đầu thư, có ý nghĩ mở đầu, cũng giống như dear trong thư tiếng anh

[10] Đồng âm đồng mạo: Khuôn mặt và giọng nói giống nhau

Chữ của Trì Yếm cũng rất thanh tú, sạch sẽ điềm đạm giống như con người y. Hạ Hầu Liễm vuốt ve nét chữ của y, từng giọt nước mắt lăn xuống thấm nhòe nét mực. Hạ Hầu Liễm ho ra mấy ngụm máu, đoạn cất thư vào trong ngực. Hắn mang theo Hoành Ba đi ra ngoài, loạng choạng nghiêng ngả đi về phía mộ đao, máu chảy cả một đường dọc con đường hắn đi, mỗi một bước đều giẫm ra một vết máu, thỉnh thoảng vịn cây trúc nghỉ ngơi một lát, trên thân trúc cũng in lên một dấu tay máu. Đi được mấy trượng, chân hắn mềm nhũn, hắn té ngã trên đất rồi lăn dọc xuống sườn núi đến tận phía dưới.

Hắn không định đi tiếp nữa, bèn nằm trong rừng trúc ngắm nhìn bầu trời. Mưa vừa tạnh, gió thổi nhẹ mây lững lờ, giữa những cành trúc đung đưa, ánh mặt trời xuyên qua khe hở của lá trúc rọi xuống những vệt sáng lay động trên người hắn. Hắn nâng tay lên, chạm vào ánh mặt trời rực rỡ đó.

Đời này của hắn mẹ chết sư vong. Bạn cũ thời thơ ấu coi hắn là kẻ thù. Huynh trưởng sư đệ không biết tung tích. Người thân đã mất, bạn cũ rời xa. Tiễn hắn đi hết đoạn đường cuối cùng chỉ có ánh nắng bóng mây cùng biển trúc vi vu. Cũng không tồi, suy cho cùng hắn máu tươi đầy tay, tội ác chồng chất, tội không thể tha thứ.

Đã tạo sát nghiệp, ắt gặp sát báo.

Báo ứng của hắn, đến vừa đúng lúc.

—–<Hoàn quyển một>—–

Tác giả có lời muốn nói:

Quyển một cuối cùng cũng viết xong rồi!

Quyển hai đổi bản đồ! Ha ha ha khi vừa mới bắt đầu viết là bắt đầu viết từ quyển hai đó, cho nên văn án thực ra là nói về quyển hai..... ôm mặt.

Aiz mỗi lần đều rất muốn viết thêm gì đó trong lời tác giả...

Nhưng đến thời điểm viết lại không biết nói gì nữa....

Phải rồi, spoil quyển hai chút:

Cẩm y vệ trấn giữ A: Đốc chủ là cha nuôi ta!

Đại lý tự Thiếu khanh B: Đốc chủ là tổ tông của ta!

Hạ Hầu Liễm: Các vị đã nhường rồi, đốc chủ là vợ ta.

Thẩm Quyết: Ồ.

Hạ Hầu Liễm: Xin lỗi, nói nhầm nói nhầm, là ông xã.

Nhóm biên tập có lời muốn nói: bắt đầu từ quyển 2 sẽ đặt pass một số chương, cách nhau tầm 10 chương trở lên, pass tần suất dày nên sẽ dễ. Chương CÀI PASS ĐỌC Ở WORPRESS nhé. Các bạn có thể chuyển hẳn sang wordpress đọc nếu thấy nhảy qua nhảy lại giữa wordpress và watt phiền. Cảm ơn mọi người! *Nhấp vào xem cmt dòng này để đọc thông báo về pass*

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.