Đốc Chủ Có Bệnh

Chương 34: Chương 34: Bộ thanh vân




Biên tập: Hải Miên Bảo Bảo.

Sửa lỗi: Nina.

Xế chiều, ánh tà dương buông xuống nơi cuối cung điện, mái ngói lưu ly phủ một tầng sắc vàng óng, nhìn từ xa như những mảnh vụn vàng lấm tấm.

Thẩm Quyết cầm một bát canh sâm đi về phía cung Thừa Càn. Hiện giờ cung Thừa Càn đã có chủ mới, là Lý Quý phi vừa sinh hạ nhị điện hạ. Phi tử chết ở cung Thừa Càn ba năm trước đã bị người lãng quên, trong cung chính là như vậy, người chết rồi tựa như đèn đã tắt, vinh sủng tựa trời cao rồi cũng tan thành mây khói, nhưng cung viện của người chết vẫn có người ở, giống như chỉ cần có đế sủng vinh hoa thì quỷ hồn cũng không dám tới quấy nhiễu.

Thâm cung trùng điệp, có cung viện nào chưa từng có người chết?

Thẩm Quyết cúi đầu bước vào ngưỡng cửa, đi vào bên trong rèm che nắng, Lý thị ngồi trên bảo tọa lạnh lùng nhìn y. Đó là một người phụ nữ có mặt mày mờ nhạt, trông không sắc nét lắm, lúc còn là tài nhân nàng diện một bộ váy màu xanh nhạt, hoàng đế thấy nàng dịu dàng ôn hòa, một đêm lâm hạnh liền có nhị điện hạ. Dù cho đã từng dịu dàng nhu thuận, hôm nay nàng đeo trang sức quý giá đầy người, khiến dáng vẻ mình thêm phần hung hăng vênh váo.

"Hoàng Thượng đâu?" Lý thị nhìn mười ngón tay sơn đỏ của mình, lạnh lùng cất lời.

"Bệ hạ trăm công nghìn việc, thức khuya dậy sớm, chưa có thời gian rảnh đến thăm nương nương. Nhưng nương nương yên tâm, không khi nào là bệ hạ không mong nhớ nương nương cả, đây này, vừa mới xong việc thương nghị với các đại nhân tiền triều xong đã thúc giục nô tài đưa canh sâm tới." Nụ cười trên mặt Thẩm Quyết vô cùng khéo léo, không nhiều không ít, giống như hoa thêu tô điểm trên y phục, hoa văn chạm trổ trên xà nhà, không những không thể thiếu mà còn gãi đúng chỗ ngứa, "Bệ hạ còn dặn dò nô tài nhất định phải nhìn nương nương uống xong mới được đi."

Lý thị giơ tay, một cung nữ bên người bước đến trước mặt Thẩm Quyết, nhận canh sâm bưng đến trước mặt Lý thị.

Lý thị cúi đầu dùng muỗng khảy khảy váng mỡ trong bát canh, đoạn nói: "Canh sâm ngày nào cũng có, nhưng bệ hạ lại không đích thân đến lấy một lần! Làm sao, chê ta sinh con rồi béo lên xấu đi à?" Nàng ta liếc Thẩm Quyết, giọng nói bỗng trầm xuống, "Hay là vì các ngươi muốn bỏ bê ta, ban ngày ban mặt dẫn hồ ly tinh đến trước mặt bệ hạ mê hoặc đòi sủng ái!? Ngươi tưởng bổn cung không biết sao, mỹ nữ Dương Châu mấy ngày trước Ngụy công công dâng tặng đúng là rất đẹp, bệ hạ đến chuồng báo cũng phải dắt theo bên người, mỹ nhân và mãnh thú, đúng là bổ sung cho nhau!"

Thẩm Quyết bày ra bộ dạng phục tùng, "Nương nương cứ đùa, đó cùng lắm chỉ là mới mẻ nhất thời của bệ hạ, sao có thể so sánh với nương nương được? Một vũ nữ cả phong hào còn chưa được ban, nương nương hà tất đặt vào mắt."

"Bổn cung không đặt vào mắt, e là mấy ngày nữa các ngươi cũng không đặt bổn cung vào mắt mất!" Lý thị tức giận nghiến răng nghiến lợi, đoạn ném khay canh về phía Thẩm Quyết, người bên cạnh kinh hô một tiếng, nhưng Thẩm Quyết vẫn không hề nhúc nhích. Bát canh không trúng Thẩm Quyết, rớt mạnh xuống đất vỡ tan tành, âm thanh giòn tan vang lên như băng vỡ. Nhưng khay gỗ kia đập mạnh vào trán Thẩm Quyết, máu tươi đỏ chói dọc theo đường viền mũ cánh chuồn[1] chảy ròng ròng xuống dưới.

[1]Mũ cánh chuồn với mũ ô sa là một.

Dù sao Thẩm Quyết cũng là người biên tập của Tư Lễ Giám, là tâm phúc của Ngụy công công, ngay cả Hoàng Thượng cũng phải cậy nhờ y ít nhiều, tiền triều hậu triều, có ai mà không cho y vài phần mặt mũi? Lý thị dám đối xử với y như vậy, những người bên cạnh ai nấy đều kinh hồn bạt vía.

Song ý cười bên môi Thẩm Quyết vẫn không hề thay đổi, tựa như vết thương ấy không nằm trên trán của y vậy, chỉ thiếu khom người nữa thôi, y nói: "Nương nương quá lời, người là chủ tử, bọn ta là nô tài, trên đời này nào có đạo lý nô tài không đặt chủ tử vào mắt? Nương nương mới vừa sinh xong, thân thể yếu ớt, không cầm chắc bát canh, sơ ý làm đổ, nô tài lập tức đến thiện phòng bưng cho nương nương bát khác."

Lý thị còn định cáu giận, cung nữ bên cạnh lặng lẽ kéo ống tay áo của nàng, nàng mới nhớ ra Thẩm Quyết là người thi hành mệnh lệnh của Hoàng Thượng, giờ y bị thương, chắc chắn Hoàng Thượng sẽ hỏi chuyện, nếu để Hoàng Thượng cho rằng nàng kiêu ngạo ngang bướng, chỉ sợ ân sủng có được khi sinh nhị điện hạ sẽ bị cắt đứt.

Lý thị phất tay áo, ho nhẹ một tiếng rồi nói: "Vậy vết thương trên mặt ngươi..."

"Vết thương này do nô tài sơ ý bị ngã, nương nương không cần lo lắng."

"Ừ, đi đứng cẩn thận chút," Lý thị cất giọng trong trẻo, vẫn là bộ dạng vênh váo ta đây, "Bổn cung là Quý phi, còn sinh nhị điện hạ, Thẩm công công, ngươi là người thông minh, nếu ngươi chịu trung thành với ta, ngày sau tất nhiên sẽ không thiếu lợi ích."

"Nương nương nói đùa, nô tài nhậm chức Tư Lễ Giám, theo lý nên san sẻ nỗi lo với bệ hạ." Thẩm Quyết dầu muối không ăn, vẫn là dáng vẻ bất động như núi.

"Hừ, cái đồ chẳng biết tốt xấu!" Lý thị trợn mắt liếc Thẩm Quyết một cái, "Lui ra đi!"

Chờ Thẩm Quyết đi rồi, Lý thị nằm vật ra trên bảo tọa, thở phào một hơi.

Cung nữ bên cạnh nhíu mày nói: "Nương nương, người làm gì vậy? Nếu không có Thẩm công công âm thầm nhắc nhở canh sâm có vấn đề, chỉ sợ sau này người sẽ ngày ngày triền miên trên giường bệnh, làm gì có chuyện thân thể khỏe mạnh như bây giờ chứ?"

"Bộ ta không diễn trò sao? Ai biết mấy hôm nay ăn uống tốt quá, sức lực mạnh mẽ, vậy mà ném trúng đầu y đâu. Còn y cũng không biết né là sao, trách ta chắc?" Lý thị siết chặt khăn tay lẩm bẩm.

"Ôi, làm sao mới phải đây? Lão tặc Ngụy Đức kia muốn giết mẹ đoạt con, canh sâm này ngày nào cũng đưa tới, chúng ta ném ba lần, lén đổ ba lần, mấy cây lan Quân Tử bên ngoài cửa sổ cũng bị tưới chết hết rồi."

Từ khi Lý thị sinh hạ, canh sâm này không vắng một ngày nào. Ban đầu Lý thị còn ngàn ân vạn tạ, cho rằng bệ hạ rủ lòng thương, cuối cùng mình cũng được bay lên cành cao làm phượng hoàng. Nhưng dần dần nàng ta cảm thấy thân thể mệt mỏi, đầu váng mắt hoa, cả ngày không ngồi thì cũng nằm, thái y tới kiểm tra cũng không chẩn ra được bệnh gì. Cho đến tháng trước người đưa canh đổi thành Thẩm Quyết, lúc Thẩm Quyết gần đi đánh rơi một chiếc khăn, bên trên viết "Canh sâm có độc", nàng và cung nữ bên người mới bừng tỉnh ngộ ra, vừa kinh ngạc vừa sợ hãi.

Đại điện hạ què một chân, nếu có một đứa trẻ khỏe mạnh ra đời, dù tuổi nhỏ vẫn là một đối thủ cạnh tranh. Ngụy Đức có qua lại với đại điện hạ, còn là người bên cạnh bệ hạ, chuyện lớn chuyện nhỏ đều phải qua tay lão, muốn động vào canh sâm thì không phải việc gì khó.

Lý thị không phải là một người có dã tâm, nhưng vận mệnh lại áp lên đỉnh đầu nàng. Bệ hạ có hai đưa con, hoàng đế trong tương lai không phải người này cũng là người kia, nàng không muốn tranh cũng phải tranh.

Lý thị trầm ngâm một hồi, sau đó đứng lên vỗ bàn nói: "Lão tặc Ngụy Đức kia chắc chắn là muốn thấy bổn cung bệnh sắp chết mới chịu bỏ qua, vậy cứ theo ý lão. Cáo bệnh, đóng cửa cung!"

Bên kia, Thẩm Quyết vừa ra khỏi cung Thừa Càn vừa lấy khăn tay ra che trán lại, cúi đầu nhìn thì thấy cổ áo đã ướt đỏ một mảng. Tiểu thái giám Thẩm Vấn Hành đang đứng chờ, thấy bộ dạng này của Thẩm Quyết thì hết cả hồn, vội hỏi: "Cha nuôi, người bị sao thế?"

Đây là đứa con nuôi mà Thẩm Quyết nhận hồi đầu xuân năm nay. Thái giám không thể có con, việc nhận nuôi là chuyện thường tình, bình thường lẻ loi một mình, nhận thêm đứa con nuôi cho náo nhiệt, để nó thân mật gọi cha nuôi nghe vui tai, đến khi già rồi chết đi cũng có người tiễn đưa.

Nhưng Thẩm Quyết không phải vì muốn vui vẻ náo nhiệt, y đang nuôi dưỡng vây cánh cho mình. Nhận làm con nuôi đồng nghĩa với việc nâng đỡ dìu dắt, nghiễm nhiên cậu sẽ trở thành tâm phúc trung thành nhất của Thẩm Quyết.

Năm nay Thẩm Vấn Hành mười hai tuổi, nhập cung lúc tám tuổi, trước kia là một cậu bé ăn mày đi khắp hang cùng ngõ hẻm, hãm hại lừa gạt không chuyện ác nào là không làm, lúc cậu đảo mắt hồi tưởng lại, bộ dạng gian xảo kia có mấy phần tương tự Hạ Hầu Liễm. Có lẽ cũng là vì duyên cớ này Thẩm Quyết mới nhận cậu ta làm con nuôi.

"Không sao, vết thương nhỏ thôi."

Thẩm Vấn Hành thấy mà đau lòng, cha nuôi của cậu có dung mạo đẹp như tiên trên trời, sao lại để bị thương như này chứ, "Ở chỗ con có ít cao Ngưng Cơ, lát nữa mang tới cho người dùng, đảm bảo không để lại sẹo."

Thẩm Quyết lắc đầu nói không cần, đoạn hỏi: "Chuyện dặn ngươi làm đã làm tới đâu rồi?"

"Có chút manh mối, ở phía nam truyền tin đến, nói rằng đã tìm được bô lão địa phương ở Miêu Cương, ông ta nói năm mươi năm trước có một đám người áo đen đeo mặt nạ đến mua tất cả hạt giống và hoa Trịch Trục, còn dẫn đi một vài dược sư. Tất cả dược sư bị đưa đi không một ai trở về. Chuyện này thật sự kỳ quái, con nghĩ mấy người áo đen đó là thích khách Già Lam, những dược sư đó tám phần đã bị giết người diệt khẩu." Thẩm Vấn Hành nhỏ giọng nói, sau đó móc một tờ giấy từ trong ngực áo ra đưa cho Thẩm Quyết, "Đây là hoa Trịch Trục mà lão già kia vẽ ra, con đã phân phó thuộc hạ dựa theo kiểu dáng này đi tìm rồi. Hoa ở Miêu Cương tươi tốt, nhất định sẽ có hoa Trịch Trục mọc hoang."

"Không tồi," Thẩm Quyết gật đầu nói, "Chia hai nhóm người, một nhóm tiếp tục tìm hoa Trịch Trục, nhóm còn lại điều tra chuyện của đám người áo đen đó. Nếu có tin gì lập tức báo cho ta biết."

Thẩm Vấn Hành khom lưng cúi đầu, cuối cùng không quên vuốt mông ngựa, "May mà cha nuôi học rộng hiểu sâu, nếu không nhờ người phát hiện độc tính của hoa Trịch Trục giống với Thất Nguyệt Bán ở Vân Quý[2], e là giờ chúng ta vẫn còn lần quần mãi chưa điều tra được."

[2] Vân Quý: tên gọi chung của hai tỉnh Vân Nam và Quý Châu.

Thẩm Quyết còn chê quá chậm. Y có thể từ từ điều tra, nhưng Hạ Hầu Liễm có chờ được không? Mấy năm nay y vẫn luôn điều tra tin tức của Hạ Hầu Liễm, nhưng trên giang hồ căn bản không có nhân vật này. Không biết là do tên nhóc kia không làm nên tên tuổi gì, hay là đã chết ở xó nào rồi.

Thẩm Quyết mím môi không đáp lời. Thẩm Vấn Hành liếc nhìn thần sắc của y, lúc y không cười mặt mày mang vẻ lạnh lùng trong trẻo, tựa như tuyết trắng trên cành mai vào trời đông giá rét, hay ánh trăng trên bầu trời mù sương.

Tạm biệt với Thẩm Vấn Hành, Thẩm Quyết trở về phòng thay bộ y phục sạch sẽ, sau đó đến chỗ của Ngụy Đức để báo cáo.

Sắc trời chập tối, những ngọn đèn lần lượt được thắp sáng, quầng sáng tỏa ra một vùng rực sáng như ban ngày. Thẩm Quyết vào thư phòng, bọn thái giám thấy Thẩm Quyết thì lục tục đứng dậy thăm hỏi, cung kính chào một tiếng: "Thẩm công công."

Thẩm Quyết khẽ gật đầu, coi như đáp lại, sau đó xoay người bước qua tấm bình phong, phía sau bức màn, Ngụy Đức dùng móc bạc trêu đùa chim tước trong lồng, hờ hững nói: "Về rồi à?"

"Cha nuôi vạn an."

Ngụy Đức liếc mắt thấy vết thương trên trán Thẩm Quyết, nói mỉa: "Quả là không được tích sự gì. Đưa canh mười lần ném chín lần, cậy sủng sinh kiêu như thế, dù cho có nhị điện hạ bên cạnh cũng không thể vênh váo mãi thế được đâu."

Ngụy Đức đặt móc bạc vào tay Thẩm Quyết, Thẩm Quyết cung kính đón nhận, sau đó chậm rãi đi theo sau Ngụy Đức.

Ngụy Đức vén áo bào ngồi xuống bình bảo tọa, vân vê hạt bồ đề trơn bóng trên cổ tay, ý tứ sâu xa bảo: "Phụ nữ ấy mà, có vinh sủng và con trai thì cho rằng có tất cả trong tay. Theo lý thì là vậy, nhưng ba mươi chưa phải là Tết, ai biết hươu chết về tay ai? Huống chi đứa trẻ còn trong tã lót, có thuận lợi lớn lên hay không còn chưa biết chừng."

Lời đại nghịch bất đạo như thế, song Thẩm Quyết nghe xong không hề có phản ứng gì, thần sắc vẫn bình tĩnh như cũ, tựa như chỉ là đang nghe Ngụy Đức kể chuyện nhà.

Ngụy Đức chú ý nhìn Thẩm Quyết, thấy gương mặt bình tĩnh của y thì hài lòng cười bảo, "Quyết Nhi, thời khắc của con tới rồi. Tên Tiêu Diêm kia không còn dùng được nữa, chiếm đoạt điền trang của người khác, bị đám nho gia hủ lậu ở Ngự Sử Đài trình báo, Hoàng Thượng muốn loại bỏ hắn. Vị trí Đề đốc Đông Xưởng không thể không có người ngồi, cha đã thỉnh ân chỉ của bệ hạ, ngày mai con đến Đông Xưởng đi."

Lông mi Thẩm Quyết run nhẹ một chút, y cúi đầu quỳ xuống đất, âm thanh vang dội như vòng ngọc chạm vào nhau.

"Tạ ơn cha nuôi. Con chắc chắn sẽ vì người lên núi đao xuống biển lửa, quyết không chối từ!"

———

*Tựa chương 'Bộ thanh vân' có nghĩa là dáng vẻ quý phái (ví với địa vị cao).

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.