Đốc Chủ Có Bệnh

Chương 33: Chương 33: Mưa đang rơi




"Là đàn ông phải tự thân vận động, mẹ không thể bảo vệ con cả đời, con phải học cách bảo vệ chính mình, bảo vệ người con muốn bảo vệ."

Chương 33: Mưa đang rơi

Biên Tập: Hải Miên Bảo Bảo.

Sửa lỗi: tad.

Giang Nam ngày hè, những cơn mưa đổ xuống rất đột ngột. Lúc Hạ Hầu Liễm đến phủ Huy Châu, trời đang mưa như trút nước. Những hạt mưa nhỏ dày đặc rơi lộp độp trên con đường lát đá xanh thẫm như những đường kim mũi chỉ chi chít. Thuyền ô bồng xuôi theo dòng sông tiến về phía trước giữa hơi nước mơ màng, hai bên bờ là tường trắng ngói đen, nhánh liễu xanh rờn với những khóm hoa thược dược đỏ.

Vạn Xuân Lâu gần bờ sông, mấy con thuyền hoa bên dưới đều thuộc sở hữu của nó, có thể nói là kỹ quán lớn nhất phủ Huy Châu. Ban ngày không tiếp đãi khách nhưng cũng không hề nhàn nhã, những tên nô bộc phải thay phiên nhau mua rau quả thịt cá tươi, đầu bếp thì bận rộn làm thức ăn mà không để ý đến độ tươi ngon của nó.

Hạ Hầu Liễm là nô bộc chuyên hầu hạ tiểu cô nương Nguyệt Nô, việc không quan trọng lắm, hắn lười biếng ngồi dưới hiên nhà.

Hiện giờ Nguyệt Nô là nhân vật đẳng cấp nhất trong Vạn Xuân Lâu, thậm chí nổi đến mức vượt qua cả cô nương hoa khôi. Bởi vì em sắp được gả cho lão tướng quân áo gấm về làng Lục Kình Thương. Tháng trước Lục Kình Thương đến lâu nghe khúc, liếc mắt một cái đã nhìn trúng Nguyệt Nô đang ôm đàn giúp cô nương hoa khôi. Đây là vận may cực kì tốt, Nguyệt Nô bị bán vào Vạn Xuân Lâu cùng lắm chỉ mới mấy tháng, em mới mười ba tuổi, chồi non còn chưa nở, chỉ mới học mấy thứ linh tinh, không ngờ chớp mắt một cái đã bị Lục Kình Thương coi trọng.

Gả cho một người đàn ông có tiền có thế là lối thoát tốt nhất của các kỹ nữ, nhất là Lục Kình Thương còn từng là chỉ huy sứ Cẩm Y Vệ, là tâm phúc trước mặt vạn tuế. Dù là làm quan, vạn tuế còn phải ban cho ông một tấm biển để bày tỏ thánh ân.

Một cô bé mười ba tuổi, còn chưa hiểu chuyện đời. Em chỉ biết mình bị cha mẹ bán vào kỹ quán là đau khổ, nhưng không biết gả cho một tướng quân sáu mươi tuổi phải nên vui mới đúng. Hạ Hầu Liễm là nô bộc được mua riêng cho em, sẽ theo em vào Lục phủ cùng với của hồi môn. Hôm trước Lục gia tới đưa lễ hỏi, dưới ánh nến lay động, Nguyệt Nô bưng khuôn mặt nhỏ nhắn của mình khẽ hỏi Hạ Hầu Liễm: "Tiểu Liễm, huynh sợ không?"

Ta sợ cái gì, người nên sợ là muội mới đúng. Hạ Hầu Liễm rầu rĩ nghĩ.

Nghe nói lão già Lục Kình Thương kia có đam mê bất chính, thích chơi trò tra tấn người khác. Trong ghi chép về họ Lục hắn đã thấy có vài vợ lẽ chết vì lý do nào đó không rõ, bị che mặt đưa ra khỏi Lục phủ, gửi một ít tiền cho nhà mẹ đẻ để bịt miệng. Nhưng chuyện này không liên quan gì cả, Hạ Hầu Liễm sẽ giết Lục Kình Thương trước khi ông ta chạm vào Nguyệt Nô, hoặc là bị ông ta giết. Nói tóm lại, đêm tân hôn này sẽ không thể hoàn thành.

"Có thời gian rảnh rỗi lo lắng cho người khác, chi bằng tự lo cho bản thân mình đi." Phía sau truyền đến âm thanh quen thuộc, Hạ Hầu Liễm ngước mặt lên thì thấy Thu Diệp đang chậm rãi đến gần.

Hắn hệt như đi dép trong bụng Hạ Hầu Liễm, lần nào cũng chỉ cần nhìn sắc mặt đã biết Hạ Hầu Liễm đang nghĩ cái gì.

"Thu sư phụ, sao người đến đây?"

"Bây giờ ta là 'Bọc' của các đệ. Sau khi đệ và mẹ đệ thành công, ta sẽ mai phục ở đầu ngõ, chắn phía sau cho các đệ."

Thành công? Hạ Hầu Liễm sững sờ. Hắn ám sát ba lần, cả ba lần đều thất bại. Lúc nãy thật sự có thể thành công sao? Mũi chân cọ cọ bùn dưới nền gạch, Hạ Hầu Liễm nói: "Người có thể khuyên mẹ đệ được không, bảo bà ấy đừng làm thế, một mình đệ đi là được. Cùng lắm thì vừa chết vừa tụng kinh, cần gì phải ép đệ thế chứ? Đệ thành công thì thôi, nhỡ đâu chết bên trong, Lục Kình Thương bước ra cửa cũng sẽ chém chết bà ấy, cả nhà chết hết ở Lục phủ thì ra thể thống gì chứ!"

"Mẹ đệ đã quyết rồi thì mười con ngựa cũng không kéo lại được, ta cũng hết cách." Thu Diệp gõ cán quạt vào lòng bàn tay, lắc đầu nói.

"Ôi." Hạ Hầu Liễm thở dài, mưa dần nhỏ đi, thành Huy Châu dần dần lộ ra trong màn sương đang tan dần, tựa như vén tấm khăn che mặt mỏng lên. Thời tiết đẹp thì người vốn nên vui mới phải, nhưng lòng Hạ Hầu Liễm như bị thứ gì đó đè nặng, khiến hắn phải gian nan đứng dậy.

"Sư phụ," hắn nhìn bầu trời xanh thẳm, "Huynh nói vì sao chúng ta phải làm việc này, có ý nghĩa sao? Đúng là lão Lục Kình Thương kia không đứng đắn chút nào, bao tuổi rồi mà còn muốn cưới tiểu cô nương về nhà. Nhưng ông ta là kẻ địch của Ngụy Đức, vì là con trai của bảo mẫu của hoàng đế, đứng trên triều còn ngang hàng địa vị với Ngụy Đức, cứu được rất nhiều người trung lương dưới tay của lão ta. Vất vả lắm mới về được quê nhà, định an dưỡng vài năm, kết quả còn chưa ngủ ngon vài ngày đã bị chúng ta quấy nhiễu. Chúng ta giết Lục Kình Thương, chẳng phải trở thành tội nhân của Đại Kỳ sao?"

Thu Diệp ngồi xuống, đoạn cười nói: "Tiểu Liễm nhà chúng ta đúng là người tốt mà."

"Được rồi, đệ biết rồi, mệnh của Già Lam, không được phép làm trái. Đệ chỉ xả giận thôi."

"Vốn không nên nói mấy lời này với đệ, nhưng chỉ cần đệ không nói ra ngoài cũng không sao cả." Thu Diệp nói, "Tiểu Liễm, đệ có biết là người phương nào muốn giết Lục Kình Thương không?"

"Là kẻ thù của ông ta. Ông ta chém chém giết giết cả đời, chắc chắn đâu đâu cũng có kẻ thù."

Thu Diệp nói: "Cẩm Y Vệ, chó săn của đế vương, tay sai của hoàng gia. Thực ra ông ta chẳng khác gì Ngụy Đức cả, Ngụy Đức hãm hại văn võ trung thành, ông ta giết người cũng không ít. Năm Tuyên Hòa thứ hai, Diêu Hành, người của Nhậm Trung Thư bị điều tra được là có in tiền tư nhân, ép một nông phu treo cổ tự sát. Việc này là lớn hay nhỏ đều chỉ dựa vào một câu nói của Lục Kình Thương. Lục Kình Thương ngấp nghé con gái nhỏ tuổi của kẻ này, bèn đưa hắn vào ngục, vừa dụ dỗ vừa uy hiếp. Diêu Hành không tuân theo, tự vẫn tại chỗ, Diêu gia đã chuyển nhà để tránh khỏi tai họa. Hôm nay con gái của họ đã gả cho vương tử Ngõa Lạt, hứa cho Già Lam một trăm đầu trâu, một trăm đầu dê để đổi lấy cái đầu của ông ta. Tiểu Liễm, đệ nói xem có nên giết Lục Kình Thương không?"

Hạ Hầu Liễm sửng sốt cả buổi, một lúc sau mới cất lời: "Núi chúng ta đâu có nuôi được nhiều dê bò thế."

"Huống hồ nào có kết luận ai đúng ai sai? Từ bao đời nay, điều ngày hôm qua đúng tự nhiên hôm nay lại thành sai, hôm nay sai ngày mai lại thành đúng. Ta lấy ví dụ cho đệ nhé, Thái tổ hoàng đế sinh ra và lớn lên giữa những cánh đồng, cha mẹ ông chết vì nạn đói. Nhưng ông trở thành hoàng đế, vẫn đánh thuế như thường, vẫn đồng ý việc dân lao động khổ sai, vương công quý tộc cao cao tại thượng, những tiểu thương ở với ông ngày xưa giờ hèn mọn như bùn đất. Những gì trước kia ông ta căm phẫn thì giờ ông ta lại làm nó, những kẻ ông ta thương hại giờ ông ta lại chà đạp họ, đệ nói xem cái gì là đúng cái gì là sai chứ?"

Hạ Hầu Liễm không có tri thức, bị Thu Diệp quay một vòng đến nỗi choáng váng, "Mấy này là gì đấy, chẳng phải là do ông ta tự biến mình thành người xấu sao."

"Bởi vì vận mệnh đã định như thế." Đột nhiên Hạ Hầu Bái nhảy ra từ phía sau, chân dài sải bước ngồi bên cạnh Hạ Hầu Liễm gặm quả táo, "Ví dụ như một tòa nhà đi, lấy đất đá làm nền, lấy gỗ làm khung, lấy gạch ngói làm nóc. Đã có nhà thì phải có đất đá, thể nào cũng có người bên dưới cùng. Giống như việc đã có thù oán thì thể nào cũng có Già Lam, vận mệnh đã định những người như chúng ta thay bọn họ trả nợ ân thù. Già Lam chúng ta không có đúng sai, chỉ có ân oán."

Hạ Hầu Bái nói tiếp: "Con không muốn mua bán mệnh người này, đương nhiên có thể. Con xem, Thái tổ hoàng đế không muốn làm nông phu, vì thế giương cờ khởi nghĩa, lật đồ tiền triều. Đương nhiên con cũng có thể..."

Thu Diệp mỉm cười, tiếp lời nàng: "Hủy diệt Già Lam."

"Đùa. Con mà hủy diệt Già Lam, tất cả chúng ta sẽ bị Thất Nguyệt Bán tra tấn chết." Hạ Hầu Liễm nói.

"Đưa ra lựa chọn, gánh chịu hậu quả, đây là cái giá con phải trả cho chính con đường mình chọn." Hạ Hầu Bái nhún vai, "Nếu không thì ngoan ngoãn làm việc đi."

Nhây cả buổi trời mà không có cách gì cả. Hạ Hầu Liễm cả giận: "Nói thì nhẹ nhàng quá, sao hai người không tự đi đi."

"Bởi vì bọn ta đâu phải người tốt." Hạ Hầu Bái cười ha ha, "Không ngờ rằng ta sinh sát không màng, thế nhân toàn lấy tên tuổi Già Lâu La ra dọa trẻ con khóc đêm, vậy mà nuôi được một đứa con trai tốt bụng."

"Xéo." Hạ Hầu Liễm đứng lên xoay người vào cửa, không để ý đến bọn họ.

Thu Diệp và Hạ Hầu Bái ngồi ở hàng lang, xem ra vẫn còn hứng thú tán gẫu.

"Thương thế trên lưng của tỷ thế nào rồi?" Thu Diệp hỏi.

Lần trước Hạ Hầu Liễm thả Tạ Kinh Lan chạy, vốn phải bị quất tám mươi mốt roi, đánh tới roi thứ ba mươi đã ngất xỉu, số roi còn lại Hạ Hầu Bái thay hắn chịu. Nhưng khi đó vết thương cũ của Hạ Hầu Bái do thuộc hạ Đại Chuyển Luân Vương làm ra còn chưa lành, lại thêm thương mới, bệnh căn không dứt, đau đớn khó nhịn.

"Thường thôi, không sao, cứ mặc đi." Hạ Hầu Bái vắt chéo chân, ngắm nhìn giọt nước chảy thành dòng trước thềm.

Thu Diệp nhìn dáng vẻ này của nàng, đoạn thở dài một cái, sau đó nói: "Lục Kình Thương sát phạt rất nặng, nghiệp khó tiêu tán, một người như bò ra khỏi núi thây biển máu mà trở thành giọt máu đầu tiên của Tiểu Liễm, chắc chắn nó sẽ trở thành thích khách mạnh nhất thiên hạ."

"Đệ cũng tin cái này à?" Hạ Hầu Bái cười nói.

"Muốn rèn được lưỡi đao sắc bén nhất, tất phải dùng thù, tất phải lấy máu." Ánh mắt sâu thẳm của Thu Diệp vọng tới, "Hạ Hầu Liễm, điểm này chắc chắn đệ còn rõ hơn cả ta."

Lục phủ.

Muôn vàn giọt mưa rơi xuống dòng sông giữa hai hàng tường trắng ngói đen, những hạt mưa văng tung tóe cao nửa thước, cả thế giới như chìm trong thủy triều dâng trào.

Ngoài phòng mưa gió như điên cuồng, trong phòng đêm xuân nồng đậm. Tiếng khóc nỉ non của Nguyệt Nô lớn dần, xen lẫn tiếng mưa rơi nên nghe không rõ ràng mấy.

Dưới hiên nhà, Hạ Hầu Liễm nói: "Trước khi chết có thể hỏi người một chuyện không?"

"Nói."

"Thu sư phụ rốt cuộc thích nam hay nữ." Hạ Hầu Liễm cười hỏi.

"Xéo, mau vào đi." Một chân Hạ Hầu Bái đá đít Hạ Hầu Liễm vào tân phòng. Phía sau có một nô bộc kinh hô "Ngươi là ai", Hạ Hầu Bái lập tức rút đao xoay người, chặn từ cuối cùng chưa kịp thốt ra của người nọ vào trong cổ họng.

Nến đỏ cháy rực, người đàn ông già dặn nhưng cơ bắp rắn rỏi quỳ gối ở đầu giường, mặt Nguyệt Nô đầy vệt nước mắt khô, đang ra sức túm chăn đỏ che thân thể trắng ngọc ngà của mình.

Hạ Hầu Liễm có hơi xấu hổ, bèn giơ tay gãi gãi đầu.

Lục Kình Thương để trần nửa thân trên bước xuống giường. Ông ta là một người đàn ông cường tráng, trên người đầy những vết tích đao kiếm, hệt như một con rết vắt ngang ngực, so với Hạ Hầu Liễm ông ta còn nguy hiểm hơn nhiều, tựa như một quỷ thần bò ra khỏi hoàng tuyền.

"Ta đã nói rồi, ta không cần cô nương có tình lang trong lòng, ta muốn một cô nương sạch sẽ cam tâm tình nguyện gả vào Lục phủ. Tú bà kia quá tham tiền, đáng lẽ ta nên phái người tìm hiểu kỹ càng mới phải." Lục Kình Thương híp mắt nhìn Hạ Hầu Liễm, "Ngươi dám tới Lục phủ ta đoạt người, đúng là có bản lĩnh."

"Đại nhân hiểu lầm rồi, ta không phải tình lang của nàng ấy."

"Huynh ấy là nô bộc của ta." Nguyệt Nô cúi đầu lên tiếng, giọng lí nhí như muỗi kêu.

"Cũng không phải." Tay trái Hạ Hầu Liễm đặt lên chuôi đao, "Ta đến từ Thất Diệp Già Lam, phụng mệnh trụ trì, tiễn đưa tướng quân đến chốn vãng sinh cực lạc."

"Ha ha ha, hóa ra là người Già Lam." Âm thanh của Lục Kình Thương vang dội như chuông dồng, "Tám năm trước ta từng kinh qua thủ đoạn của Khẩn Na La Già Lam. Hắn dùng đao cánh ve ám sát thiên hộ của ta, yến hội lần đó, thiên hộ của ta cầm ly gục đầu, mọi người đều cho rằng hắn đang ngủ. Tàn tiệc mới phát hiện ra rằng kinh mạch trên cổ hắn đã bị đứt đoạn, máu chảy đầy đất. Mọi người uống rất vui vẻ nên không hề phát hiện."

"Khẩn Na La là tiền bối của ta."

"Nợ máu ta ngập trời, Già Lam giết ta ta cũng không quá bất ngờ, chỉ là ta không ngờ rằng, bọn họ lại phái một nhãi ranh đến đây. Sao, trong mắt Già Lam các ngươi, lão phu còn không bằng một thiên hộ nho nhỏ à!"

"Đại nhân quá lời rồi, tại hạ sẽ cho ông thấy thành ý của Già Lam!" Vừa dứt lời, Hạ Hầu Liễm rút đao khỏi vỏ, ánh đao Thiên Cơ lạnh lẽo như băng sương.

Một chân Lục Kình Thương đá vào giá đao, trường đao bay lên không trung, ông nhảy lên rút đao ra, dưới ánh nền, hai lưỡi đao va vào nhau, ánh sáng lạnh lẽo như ngọc băng chảy xuôi nơi mũi đao.

"Muốn giết ta à, nhãi ranh, ngươi chưa đủ tư cách đâu." Lục Kình Thương liếc mắt về phía cửa, sảng khoái cười thành tiếng, "Nên để kẻ ngoài cửa vào mới đúng."

Trong tích tắc, lưỡi đao của hai người va vào nhau mấy chục lần. Lục Kình Thương tấn công vô cùng mạnh bạo, mỗi một lần công kích đều khiến đao Thiên Cơ kêu khóc, tựa như nó sẽ lập tức gãy đôi. Hai người va chạm nhau dưới ánh sáng trắng như tuyết của lưỡi đao, sau đó tách ra rồi lại lao vào. Âm thanh lưỡi đao tiếp xúc nhau du dương và sắc nét như những bản nhạc không lời. Sau mấy chục lần, hai người lui về sau dừng lại trong giây phút ngắn ngủi, hổ khẩu[1] của Hạ Hầu Liễm đã nứt ra.

[1] Hổ khẩu: khoảng giữa ngón cái và ngón trỏ.

"Trông ngươi không lớn hơn Nguyệt Nô bao nhiêu cả, trẻ con mới mười mấy tuổi đã trở thành kẻ địch của ta sao?"

"Mười bốn tuổi, vậy là đủ rồi." Hạ Hầu Liễm thở hổn hển.

"Thói đời gì vậy chứ, nhóc con mới mười bốn tuổi đã phải cầm đao rồi. Thất Diệp Già Lam không còn ai nữa à?"

"Họ Lục, không ai dạy ông lúc giết người đừng nói chuyện sao!?" Hạ Hầu Liễm gào lên, sau đó lao về phía Lục Kình Thương, thế đao của hắn uyển chuyển nhẹ nhàng mà lẫm liệt, tựa như một chú bướm đen với đôi cánh là lưỡi đao của nó.

Lục Kình Thương không vội xuất đao, ông ta thấp người xuống, giấu đao ra sau khuỷu tay. Chờ Hạ Hầu Liễm đến gần ba bước lập tức rút rao ra, một vòng cung lóe lên trước ngực, tựa như tia chớp rạch ngang bầu trời đêm. Khoảnh khắc hai lưỡi đao sắp chạm nhau, đột nhiên Lục Kình Thương xoay người, lưỡi đao cọ xát phát ra âm thanh ken két ê răng rồi tiến thẳng về phía trước, cắt vào cánh tay trái của Hạ Hầu Liễm, lúc hai người lùi về sau, Lục Kình Thương nâng đao đứng dậy.

Thế đao biến đổi tinh vi chỉ trong một nhịp thở như thế này chỉ có kẻ giết người lâu năm như Lục Kình Thương mới có thể dùng nó, Hạ Hầu Liễm khó mà tránh được.

Máu dọc theo cổ tay chảy xuống chuôi đao, cơn đau thấu xương kích thích thần kinh của Hạ Hầu Liễm. Hắn nghe thấy Lục Kình Thương nói: "Dừng tay đi, nhóc con. Mười năm sau quay lại, chắc lúc đó ngươi có thể giết được ta."

"Lão đại nhân, ông quá ngây thơ rồi. Một khi ta bước vào đây, nghĩa là chúng ta không chết không ngừng!" Hạ Hầu Liễm xoay người cầm đao lao về phía trước, hệt như một con thiêu thân lao đầu vào lửa dưới ánh nến mờ ảo.

Giết người rốt cuộc có ý nghĩa gì? Lục Kình Thương rốt cuộc có đáng chết không?

Hắn không biết, cũng không có lòng dạ suy nghĩ.

Hắn chỉ biết rằng, hắn không muốn để thích khách ngoài cửa kia bỏ mạng tại nơi này.

Hắn phải sống sót!

Ngoài cửa, mưa rơi như trút nước, Hạ Hầu Bái cắt đứt cổ họng của người thứ hai mươi, máu tươi phun ra như suối, hòa cùng nước mưa bắn tung tóe lên lưỡi đao rồi chảy dọc xuống rãnh. Hạ Hầu Bái xoay người, đối mặt với gia nô bốn phía đang hoảng sợ, sau đó bổ xuống một nhát đao mỹ lệ.

Bên trong cánh cửa, Hạ Hầu Liễm chém một đao, Lục Kình Thương xoay người né tránh, trong nháy mắt chiếc bàn cạnh đó chia năm xẻ bảy, táo đỏ, hạt dẻ và hoa bách hợp rơi vãi lung tung như cơn mưa. Hạ Hầu Liễm không dùng cứng đối cứng, hắn học tập thế đao biến hóa Lục Kình Thương, thay đổi góc độ trong khoảnh khắc đao chạm nhau, lưỡi đao sẽ giảm bớt lực. Vì vậy lần nào Lục Kình Thương dốc hết lực tấn công cũng thất bại, còn bị Hạ Hầu Liễm chém trước khi kịp né tránh. Hơn mười chiêu, trên người Lục Kình Thương đã có rất nhiều vết thương lớn nhỏ.

Khi cái chết cận kề, Hạ Hầu Liễm lại cực kỳ bình tĩnh.

Hắn biết rõ chênh lệch giữa mình và Lục Kình Thương. Nhưng dù sao Lục Kình Thương cũng già rồi, sức lực có hạn, chỉ cần Hạ Hầu Liễm kéo dài đến khi ông ta sức cùng lực kiệt, đó là lúc Hạ Hầu Liễm có cơ hội giành chiến thắng.

Tấn công liên hoàn trảm, Hạ Hầu Liễm lao về phía đối phương hết lần này tới lần khác, thế đao liên miên không dứt, tựa như vĩnh viễn cũng không ngừng lại được. Bỗng nhiên, Lục Kình Thương xoay người như một bóng ma, khiến cho đao của Hạ Hầu Liễm chém hụt!

Thế đao vừa ngừng thì không thể tiếp tục được nữa, Hạ Hầu Liễm không kịp xoay người, vừa lúc mũi đao của Lục Kình Thương hướng lên trên rồi đột ngột bổ xuống, khoảnh khắc đó bỗng nhiên dài vô tận, Hạ Hầu Liễm thấy thế đao như núi như biển kia chậm rãi giáng xuống, sắp sửa chẻ đôi đầu hắn.

Hắn đột nhiên nhận ra, Lục Kình Thương không phải đánh không lại liên hoàn trảm của hắn, ông ta chỉ là dụ hắn rơi vào thế khó kiểm soát, đợi cho liên trảm trở nên tuần hoàn, lúc hắn thích ứng với tiết tấu cực nhanh không thể thay đổi chiêu thức, là thời khắc Lục Kình Thương phản kích.

Đây mới là sát nhân chân chính. Ông ta có đao thuật cực mạnh, cũng có mưu lược cực hay.

Nhưng ai nói hắn muốn dừng tại đây?

Hạ Hầu Liễm không lùi về phía sau, với dũng khí phải sốt sóng trước cái chết đang kêu gào trong lòng, hắn tiến lên phía trước! Với cái giá phải trả là để lộ ngực mình trước lưỡi đao của Lục Kình Thương, hắn vung đao về phía trước, ánh đao vẩy như tuyết chém thẳng vào bả vai của ông ta. Hắn lấy can đảm đánh cược hơn ai hết, hắn có thể chết, nhưng Lục Kình Thương cũng phải bị phế một cánh tay! Như vậy, Lục Kình Thương không dám đánh cược, nhưng Hạ Hầu Liễm dám!

"Lâu rồi lão phu chưa gặp người nào trẻ tuổi như ngươi." Lục Kình Thương cúi đầu, rút đao lui về sau.

Hai thanh đao va chạm nhau, Hạ Hầu Liễm và Lục Kình Thương mắt đối mắt. Hạ Hầu Liễm nghiến răng nói: "Quá khen, lão đại nhân!"

"Vậy một trảm này, xem ngươi có thể đỡ được không!" Đột nhiên Lục Kình Thương tiến lên phía trước, hai tay cầm đao bổ xuống, thế đao như núi biển vô tận đè lên đỉnh đầu!

Hạ Hầu Liễm vung đao ra phía trước, hai thanh đao chạm vào nhau phát ra tiếng vang chói tai, hắn đã chặn được nó!

Một tiếng răng rắc chói tai vang lên. Cung lửa đột nhiên đứt gãy, trong đầu Hạ Hầu Liễm ong một tiếng, hắn vô thức lui ra sau rồi ngã phịch dưới đất. Trước ngực đau nhói, đao của Lục Kình Thương cắt một đường trước ngực hắn, máu tươi ồ ạt chảy ra ngoài.

Thiên Cơ bị gãy!

Mụ nội nó!

Lục Kình Thương chớp lấy cơ hội bổ nhào về phía trước, Hạ Hầu Liễm thuận tay vớ một cái ghế nhỏ chắn trước người. Lục Kình Thương cưỡi lên người Hạ Hầu Liễm, hai tay cầm đao, mũi đao hướng xuống dưới nhắm thẳng vào mặt Hạ Hầu Liễm. Hạ Hầu Liễm nghiến răng dùng ghế chặn Lục Kình Thương lại, mũi đao kia chỉ cách hắn có một tấc.

Mũi đao run rẩy, dần dần kề sát trán Hạ Hầu Liễm, vẽ ra một vết thương trên lông mày của hắn, máu tươi dọc theo hốc mắt chảy xuống. Mũi đao tiếp tục đi xuống, ba tấc, hai tấc, sắp sửa đâm vào mắt phải của Hạ Hầu Liễm. Hạ Hầu Liễm nhìn lên, hai mắt Lục Kình Thương giăng đầy tơ máu, tựa như quỷ thần giận dữ.

Máu tươi trước ngực chảy ào ạt, lấy đi cả sức lực của hắn. Hạ Hầu Liễm nghiến răng, trên trán cuồn cuộn gân xanh.

Bỗng nhiên, cả người Lục Kình Thương chấn động, lực kìm hãm Hạ Hầu Liễm đột nhiên buông lỏng, hắn ngơ ngác ngồi dậy, Lục Kình Thương ngã xuống khỏi người hắn, lộ ra Nguyệt Nô sau lưng.

Nguyệt Nô buông thanh đao gãy trên tay, sau đó ngã phịch xuống đất, đôi môi run rẩy nói: "Không phải muội, không phải muội... Không phải muội giết... Muội không muốn... không muốn gả cho ông ta..."

Giống như một sợi dây căng quá lâu đột nhiên nới lỏng, sức lực cả người Hạ Hầu Liễm bị rút cạn, ngay cả đứng cũng đứng không nổi.

Lục Kình Thương trợn mắt nằm dưới đất, hai mắt nhìn chằm chằm Nguyệt Nô. Ông ta không ngờ rằng mình không chết trên chiến trường, cũng không chết dưới đao thích khách mà chết trong tay một cô bé yếu đuối. Hạ Hầu Liễm nhìn hai tay ông dần dần buông lỏng, ánh mắt tức giận biến thành giếng khô rỗng tuếch, hoàn toàn trở thành một cỗ tử thi vô tri vô giác.

Hạ Hầu Liễm hít một hơi thật sâu, sau đó cầm đao Lục Kình Thương lên đẩy cửa ra ngoài.

Mưa rơi như trút nước, thi thể trong viện chất thành núi, máu chảy lan tràn dưới đất, dường như tất cả mọi người trong phủ đều tập trung lại đây, giờ phút này Lục phủ ngoại trừ tiếng gió tiếng mưa thì không còn gì khác. Thích khách quỷ mị kia đưa lưng về phía hắn nhìn lên bầu trời đang mưa, bóng dáng thon gầy hệt như một gốc trúc cổ đơn côi.

Hạ Hầu Liễm lau máu trên mặt, gọi một tiếng: "Mẹ, con thắng."

Rõ ràng đã kết thúc, song trong lòng hắn lại chẳng thấy vui vẻ gì. Hắn bất giác hít một hơi thật sâu, hít cái mũi đầy mùi máu tanh.

"Tiểu Liễm, con là thích khách chân chính." Âm thanh của thích khách kia hơi khàn, "Là đàn ông phải tự thân vận động, mẹ không thể bảo vệ con cả đời, con phải học cách bảo vệ chính mình, bảo vệ người con muốn bảo vệ."

"Mẹ..."

Một tia chớp rạch ngang bầu trời, tựa như màn trời bỗng nhiên nứt ra một cái khe. Trong khoảnh khắc cả thế giới trắng xóa, Hạ Hầu Liễm thấy lưng nàng đậm màu, tựa như nét mực đen nhánh.

Nàng mặc đồ đen, nên không phân biệt rõ. Là mưa, mồ hôi... hay là máu?

Rất nhanh đã có đáp án. Hạ Hầu Liễm nhìn xuống mặt đất, dưới chân Hạ Hầu Bái có một vết máu đỏ sậm đang trườn bò ra ngoài như một con rắn lạnh lẽo, hòa hợp với những giọt mưa tan thành mực đỏ.

Hạ Hầu Bái run rẩy như chiếc lá khô trong gió, lưng chậm rãi ngã xuống.

"Mẹ!"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.