“... Y đột nhiên cảm thấy thời gian như quay ngược trở về, mình không phải là Đề đốc Đông Xưởng, Hạ Hầu Liễm cũng không phải thích khách Già Lam gì cả, bọn họ vẫn là hai thiếu niên bơ vơ của nhiều năm trước ôm chặt lấy nhau trong bóng tối...”
Chương 77: Cô đơn chung lối.
Biên tập: Bảo Bảo + Chị M.
Sửa lỗi: Bảo Bảo.
Hạ Hầu Liễm: “...” Kêu ông nội ngươi!
Hắn vẫn cứ cố đẩy y, vừa đẩy vừa thúc giục: “Xuống nhanh đi, ngươi biết ngươi nặng lắm không, ngực ta bị ngươi đè dập luôn rồi nè.”
Thẩm Quyết không nghe lời cũng chẳng buông tha, nói: “Gọi ca ca.”
Tên này giả khế huynh giả tới nghiện luôn rồi! Hạ Hầu Liễm cảm thấy nhức đầu. Gọi ca ca á? Sao y không bảo mình gọi y là cha luôn đi?
Hạ Hầu Liễm bướng tới nỗi bì được với trâu già, quyết không mở mồm, Thẩm Quyết lại đè nặng lên. Hai người vào thế giằng co, mặt đối mặt, mũi dán mũi, hơi thở đan xen trong bóng tối. Mỗi một tấc da tấc thịt nơi Thẩm Quyết chạm vào nóng bỏng như lửa đốt, không gì diễn tả nổi.
Cuối cùng Hạ Hầu Liễm không làm căng được nữa, bèn xin tha: “Ta gọi ngài là tổ tông được chưa? Tổ tông ơi, xin ngài xuống cho.”
Bầu không khí kiều diễm đến đâu cũng bị hai từ “tổ tông” kéo dài này làm bay biến, Thẩm Quyết cảm nhận được từng hồi bất lực. Hạ Hầu Liễm có lẽ là đối thủ mạnh nhất mà đời này y gặp phải, dục tốc bất đạt, phải lên kế hoạch từ từ. Thẩm Quyết thả hắn ra, sau đó chui ra khỏi gầm bàn rồi đi ra phòng ngoài.
Bên trên thần án đặt một pho tượng Quan Âm Trì Liên thật to, cặp tròng mắt trên khuôn mặt tượng vàng cụp xuống, như thể chứa đựng niềm thương xót vô hạn, cũng như thể lạnh lùng cao xa không thể với tới.
Hạ Hầu Liễm cũng qua đây, chau mày nhìn thần án nói: “Hai người họ dám làm mấy việc này ngay dưới mí mắt Bồ Tát, không sợ bị thiên lôi đánh à? Vừa rồi sao ngươi lại cản ta? Xử luôn cả đôi, vừa đẹp còn gì?”
Thẩm Quyết lắc đầu nói: “Thái hậu và Vạn Bá Hải chết không rõ ràng ở đây thì kẻ bị tình nghi đầu tiên sẽ là ta. Nếu ta muốn ngồi ở vị trí này lâu dài, điều quan trọng nhất của một tôn chỉ là giữ mối quan hệ tốt với hoàng thượng. Dù sao thì Thái hậu cũng là mẹ ruột của Hoàng thượng, đến lúc hoàng thượng lớn lên, tự có suy nghĩ, dù điều tra không ra được gì cũng sẽ sinh lòng hiềm khích với ta, không đáng.”
Hắn xoay mặt lại nhìn Hạ Hầu Liễm, “Cái danh Đề đốc Đông Xưởng chỉ là hào quang bề ngoài, suy cho cùng cũng chỉ là gia nô của hoàng đế. Hoàng thượng muốn ta chết, ta nhất định phải chết. Nhưng chỉ cần hoàng đế bưng tai bịt mắt, không hỏi chuyện triều chính, quyền thế sẽ nằm trong tay ta, thế thì chẳng còn sợ gì nữa. Quốc gia rộng lớn như vậy, dù sao cũng phải có người quản, hoàng đế không muốn quản thì chỉ còn trông cậy vào ta thôi. Hoàng đế không rời xa ta được, đương nhiên địa vị của ta sẽ được củng cố.
Hạ Hầu Liễm cảm thấy uất nghẹn, nhưng cũng không biết nói gì. Trên đời này làm gì có cái bánh nào không phải trả tiền, cái gì cũng có giá của nó, ai cũng như ai. Hạ Hầu Liễm thở dài, sau đó thản nhiên hỏi: “Vậy giờ chúng ta làm sao đây? Chúng ta nắm nhược điểm của Thái hậu và Vạn Bá Hải, dù sao cũng phải trừng trị gã một trận cho ra trò chứ?”
Thẩm Quyết đi đến cạnh thần án, khảy khảy tro tàn trong lư hương, khói bụi lượn lờ bốc lên, bụi tro trên mặt y có vẻ mông lung. Y trầm ngâm một hồi rồi nói: “Vạn Bá Hải không thể chết được, chúng ta giữ mạng gã lại. Gã sẽ nghỉ ngơi trong chùa hay là doanh trại dưới chân núi?”
“Tất nhiên trong chùa rồi,“ Hạ Hầu Liễm nói, “Thái hậu là nhân tình của gã, sao gã ngủ cùng lều trại với binh sĩ được? Gã nghỉ ngơi trong hành cung viện.”
“Nãy đi một đường tới đây ngươi có để ý cách bố trí phòng không?”
Hạ Hầu Liễm dùng dây hương gảy gảy tro trong lò, vẽ một tấm bản đồ chùa Quảng Linh đơn giản, “Trong chùa phân làm ba đường, đường phía đông là thiền phòng của hòa thượng, đường giữa là Phật đường, đường phía tây là hành cung viện nơi hậu phi ở lại. Vạn Bá Hải hiện nghỉ tạm tại hành cung, đa số thủ vệ đều ở bên kia. Ta liếc sơ sơ, tính cả những tên canh giữ Phật đường ban ngày chắc tầm năm mươi tên. Nhưng bố trí cụ thể phòng ngự trong viện thế nào ta cũng không biết.”
Thẩm Quyết dựa vào trí nhớ để cụ thể hóa bản đồ của Hạ Hầu Liễm. Chùa Quảng Linh hàng năm đều có dâng hương, lần nào y cũng đi theo, địa hình mỗi nơi y đều thuộc nằm lòng. “Trạm kiểm soát hành cung viện nằm ở cửa đông, tương đương nơi này có mấy thủ vệ, bên trong còn có đình Lưu Ly, rồi lại đến cửa điện hành cung, thêm mấy thủ vệ nữa. Cuối cùng thiết lập thị vệ tuần tra từ Thiên Niên Bách đến trong điện. Tính ra, nếu muốn đi thẳng vào hành cung bắt Vạn Bá Hải ra thì chỉ cần giải quyết mấy tên trên đường đi là đủ rồi.”
“Nếu các cửa canh có tầm bốn người, tuần tra tám người, vậy tính ra tầm hai mươi người.” Hạ Hầu Liễm khoanh tay nói, “Dùng cách ám sát, lặng lẽ giải quyết từng người một, được đó.”
Thẩm Quyết chốt kế hoạch, “Cấm quân nghỉ ngơi giờ Hợi, vậy chúng ta sẽ hành động vào giờ Hợi.”
Hai người ra khỏi điện Quan Âm theo đường cũ, trời bên ngoài đã tối, lác đác vài ngôi sao lấp lánh nơi chân trời, dần dần sáng lên rồi trở nên xa xôi. Họ dùng bữa trong An Lạc Đường, chờ tới giờ Hợi, cấm quân đã vào giấc. Đột nhiên ở nơi bức tường phù điêu có một đoàn người tiến vào, là một đội cấm quân áp giải nhóm phiên tử Đông Xưởng, nhóm phiên tử tầm năm mươi người hơn, người đầy máu dơ, duệ tát rách rưới, người nào người nấy ủ rũ cụp đuôi. Chu Thuận Tử vậy mà cũng khập khiễng nhếch nhách đi trong đám người đó.
Có lẽ là trở về đường cũ gặp phải cấm quân vây núi, đi ngược lên núi nên bị cấm quân bắt được.
Hạ Hầu Liễm và Thẩm Quyết liếc nhau một cái, sau đó bám theo từ xa, nhìn đám người đó bị áp giải đến hai căn phòng cuối cùng trong An Lạc Đường, khóa cửa lại rồi cử hai thủ vệ canh chừng.
Ánh mắt Thẩm Quyết trở nên tối tăm, y bước đến tảng đá dưới cây bạch quả ngồi xuống, chau mày suy nghĩ.
“Không thì hai ta chia nhau ra hành động, ngươi đi cứu bọn họ, ta đi bắt Vạn Bá Hải.” Hạ Hầu Liễm nói.
“Không được.” Thẩm Quyết bực mình cự tuyệt. Sao y có thể để Hạ Hầu Liễm đơn độc vào hành cung điện được chứ? Nhưng không thể không cứu phiên tử. Một hai người thì cũng thôi đi, ở đây có tận năm mươi người bị bắt giữ, số binh mà y mang theo tổng cộng là hai trăm. Nếu họ đi theo cấm quân bị đại pháo nổ chết một cách không rõ ràng, đồn ra ngoài rằng y không lo cho mạng sống của cấp dưới, đám thuộc hạ sẽ thất vọng về y. Sau này chỉ sợ chẳng còn ai toàn tâm toàn ý đi theo y, muốn bồi dưỡng thân tín bên cạnh cũng khó.
Một lũ vô dụng, Thẩm Quyết thầm hận trong lòng. Nếu đi bắt Vạn Bá Hải trước rồi quay về cứu người thì sao nhỉ? Cũng không được, hành cung điện cách núi quá xa, đi rồi về mất hơn nửa canh giờ trong khi y chỉ có một canh giờ thôi. Thẩm Quyết suy nghĩ muốn nứt cả đầu, giơ tay day day huyệt thái dương.
Thủ vệ bên An Lạc Đường không nhiều lắm, phần lớn toàn là binh lính bị thương, cứu người không khó. Thẩm Quyết nói: “Ngươi đi cứu người, ta đi bắt Vạn Bá Hải về. Chùa Quảng Linh có thể nổ, nhưng hòa thượng thì không được. Tư Đồ chỉ đánh đường giữa và đường tây, thiện phòng nơi hòa thượng ở là an toàn, chúng ta hội hợp tại cây lê sau điện Tổ Sư, được không?”
Hạ Hầu Liễm không đồng ý, “Ta đi hành cung viện, ngươi đi cứu người đi.”
“Hạ Hầu Liễm, ta tự thấy đao thuật của ta không kém gì ngươi hết.”
“Thế cũng không được,“ Hạ Hầu Liễm ngồi xổm dưới chân Thẩm Quyết, ngửa đầu nhìn y, “Nói đến việc này, ta vẫn luôn muốn hỏi ngươi, ngươi đang dùng đao pháp nào vậy, không phải ta dạy ngươi đao pháp Già Lam à? Sao nhìn chẳng giống chút nào thế?”
“Đao pháp của ta không phải ngươi dạy.” Thẩm Quyết gõ trán hắn.
“Sao lại không phải, ta còn đẽo một thanh đao bằng gỗ cho ngươi mà, ta nhớ rõ lắm.” Tên nhóc này còn muốn chống chế, Hạ Hầu Liễm nhướng mày.
“Đao pháp của ta là mẹ ngươi dạy.” Thẩm Quyết ngước mắt lên, ánh mắt dần xa xăm, gió thu xào xạc, ký ức nhiều năm trước tái hiện trước mắt.
Hạ Hầu Liễm hơi sửng sốt, “Sao?”
“Lúc đó ngươi lười biếng, không chịu tập cùng ta, ta đành phải tập một mình. Nhưng mỗi buổi tối, mẹ ngươi sẽ đến đối chiêu với ta. Bà giả thành Cao phi điên điên khùng khùng, ra chiêu bậy bạ, song lại có thể đánh ta chạy vắt giò lên cổ. Sau này ngẫm lại, chiêu thức của bà ấy tuy bát nháo chẳng ra sao, nhưng thực sự lại là biến tấu của đao pháp Già Lam.” Thẩm Quyết nói, “Đao pháp tinh túy gói gọn trong hai chữ 'nhanh nhẹn' và 'biến hóa'. Chỉ có nhanh thì mới không bị phá, chỉ có biến hóa thì mới khó lường, mẹ ngươi tinh thông cả hai điều đó nên bà ấy là bậc thầy đao pháp, vô địch thiên hạ. Đáng tiếc lòng ta bận tâm quá nhiều điều, không cách nào chuyên tâm tập luyện đao pháp, đến nay tốc độ ra đao vẫn còn kém một chút, so ra kém hơn đồng tử công của các ngươi, chỉ có thể bỏ nhiều công sức vào phương diện 'biến hóa'.
Hạ Hầu Liễm nghĩ nghĩ rồi nói: “Nếu thế thì ngươi là sư đệ của ta nhỉ.”
“Là sư huynh.” Thẩm Quyết sửa lời.
“Nhưng mà hành cung viện đúng là chỉ có ta đi được thôi.” Hạ Hầu Liễm đứng lên, duỗi người, “Ám sát là nghề của ta, đao thuật giỏi thôi chưa đủ. Ám sát phải chú trọng bất ngờ, ngươi có thể bước đi không tạo ra bất kỳ tiếng động nào không?” Hạ Hầu Liễm bước vài bước trước mặt Thẩm Quyết, tư thế có hơi kỳ quặc, nhưng lúc đặt chân xuống đất thật sự là không tạo ra tiếng động gì, “Đây là Bộ Li Miêu, khi còn bé ta phải luyện một tháng mới được, ngươi làm được không?”
Thẩm Quyết im lặng mím môi.
“Bàn về leo cây ngươi cũng không giỏi bằng ta.” Hạ Hầu Liễm tiếp tục bổ sung.
Thẩm Quyết biết kỹ năng của hắn, bước trên xà nhà như đi dưới mặt đất bằng phẳng vậy, nếu không tập luyện từ nhỏ thì khó mà làm được. Thẩm Quyết thở dài nói: “Giờ Hợi canh ba, chúng ta sẽ hội hợp ở sân cây lê. Nhớ kỹ, nếu có bất kỳ biến cố gì thì phải rút lui ngay lập tức, không được trì hoãn.”
Hạ Hầu Liễm cười với y, ánh trăng chiếu rọi hàng mày rậm rạp và đôi mắt sáng, hắn nở nụ cười rạng rỡ, “Được, giờ Hợi canh ba, gặp ở sân cây lê.”
Trăng ẩn sau núi, màn đêm đen kịt. Bốn bề bên ngoài hành cung viện toàn là cây trúc, hàng lang uốn khúc nối liền, mái hiên răng cưa cong cong xếp chồng lên nhau. Dưới quầng sáng đo đỏ do đèn lồng tỏa ra, cấm quân tuần tra đang đi lại trên hàng lang uốn khúc, ánh sáng chảy xuôi trên giáp xích, duệ tát đỏ thẫm dưới lớp áo giáp loáng thoáng màu xanh nước biển, chập chờn dưới ánh đèn.
Tám cấm quân, hai người một hàng, xếp thành bốn hàng cẩn thận đi về phía hành cung viện. Ngay lúc tám người đồng loạt xoay lại, mũ giáp sau gáy lóe lên một tia sáng lạnh lẽo, một bóng đen hiện ra trong màn đêm, hai tay đồng thời vòng qua cổ của hai cấm quân từ phía sau, dao găm dưới cổ tay cắt đứt yết hầu của hai bọn họ.
Bốn người phía trước nghe thấy tiếng động thì ngờ vực xoay đầu lại, nhìn thấy hai đồng bạn của mình đang đứng rũ đầu ở đó, trông có hơi kỳ quặc. Bóng dưới hành lang có vẻ thẳng tắp, nửa thân trên như quỷ hồn, nhìn mà lạnh cả người.
“Hai ngươi làm sao thế?” Có người rùng mình hỏi.
Vừa dứt lời, hai luồng sáng lạnh lẽo từ bên gáy của hai tên nọ bắn ra rồi xuyên qua khoang miệng của hai người phía trước, chúng trợn trắng mắt ngã phịch xuống đất. Hai tên cuối cùng rút đao ra, đang định kêu lên, một bóng đen nhào tới như mãnh hổ, cùng với một luồng sáng lạnh thấu xương hiện ra trong bóng tối, tựa như tia chớp vắt ngang màn trời đêm. Hai người nọ kinh hoàng phát hiện ra rằng mình không nói chuyện được, ngực áo ướt đẫm nóng hổi, bọn họ bất giác sờ yết hầu mình, máu tươi trào ra từ cổ họng.
Hạ Hầu Liễm đỡ đầu của hai bọn họ rồi chậm rãi đặt họ xuống đất, sau đó kéo tám thi thể vào sâu trong bóng cây.
Hạ Hầu Liễm mò tới vị trí cách cửa đông mười bước, trước cửa có hai binh sĩ đang canh gác. Hắn nấp sau cây cột lớn màu đỏ thẫm và ném một hòn đá xuống đất. Có tên binh sĩ nghe thấy tiếng động, bèn rảo bước tới, cảnh giác hỏi: “Ai?”
Ngay lúc lướt ngang qua người Hạ Hầu Liễm, Hạ Hầu Liễm đột ngột giơ tay bịt miệng gã lại, dao găm dưới cổ tay phóng ra cắt đứt yết hầu gã. Binh sĩ mềm oặt ngã xuống, Hạ Hầu Liễm kéo gã vào chỗ tối, đổi đồ với gã rồi đi ra ngoài.
Mũ giáp che khuất gương mặt hắn, một binh sĩ thủ vệ khác không nhìn rõ mặt hắn, cho rằng hắn là đồng bạn mình nên hỏi: “Thứ gì ở đằng đó vậy?”
Hạ Hầu Liễm không đáp lại, lập tức bước đến trước mặt gã, tay trái che miệng gã lại, tay còn lại cầm dao găm đâm thẳng vào bụng gã.
Đêm đen dày đặc, thích khách hành tẩu giết người như u hồn.
Trong bóng tối, máu bắn ra tung tóe thoáng hiện rồi chợt biến mất, tựa như pháo hoa rực rỡ. Số lượng cấm quân âm thầm bớt đi từng người một, binh sĩ cuối cùng chết dưới hành lang cẩm thạch bên ngoài cửa điện, xác bị cỏ dại che khuất. Hạ Hầu Liễm cầm đao Nhạn Linh dính máu bước lên thềm đá, cúi người áp tai vào cửa son lắng nghe động tĩnh bên trong, đoạn ngẩng đầu nhìn ánh trăng, mặt trăng lướt qua mái cong thứ hai, đã đến giờ Hợi. Hắn cắm thanh đao vào khe cửa, chậm rãi đẩy then cửa ra.
Trong điện lặng ngắt như tờ, Hạ Hầu Liễm tiến vào phòng, nhẹ nhàng đóng cửa lại. Chỉ trong chốc lát hắn đã kịp thích ứng với bóng tối, lần mò đi vào phòng trong. Chiếc giường lớn chạm trổ bị màn đêm bao phủ, lớp bọc mép giường lờ mờ lộ ra ánh xà cừ với hoa văn tinh xảo. Màn giường màu vàng khép kín, Hạ Hầu Liễm cong người rón rén bước qua, nhẹ nhàng xốc màn lên.
Trên giường không có ai!
Giọng của Vạn Bá Hải đột ngột vang lên sau lưng: “Mày là ai!”
Hạ Hầu Liễm giật mình, quay đầu lại thì thấy Vạn Bá Hải đang để chân trần đứng trên giường La Hán, vớ lấy thanh đao Nhạn Linh đặt trên giá đao bên cạnh, vỏ đao rơi xuống, ánh đao lạnh thấu xương lóe lên trong bóng tối.
Vậy mà gã này ngủ ở trên giường La Hán!
Gã bước xuống giường, thắp nến lên, trong điện tức khắc sáng bửng, hình dáng của Hạ Hầu Liễm hiện ra trong bóng đêm.
“Không ngờ trong doanh trại của tao cũng có tặc! Mày ở quân doanh nào? Thành chó săn của Thẩm yêm từ bao giờ?” Gã nghiêng tai lắng nghe bên ngoài, bỗng dưng giật mình, “Mày diệt sạch lính canh bên ngoài rồi?”
“Vạn đại nhân, ngài không thắng nổi ta đâu, chi bằng bó tay chịu trói đi.” Hạ Hầu Liễm ép trường đao xuống, chậm rãi rút đao ra khỏi vỏ.
“Cuồng vọng!” Vạn Bá Hải lạnh lùng mỉm cười, “Tao biết mày là ai, mày là Vô Danh Quỷ. Thẩm yêm đúng là giỏi đấy, thế mà có thể sử dụng thích khách mạnh nhất Già Lam. Vô Danh Quỷ, thứ Thẩm yêm cho mày thì bản quan đây cũng có thể. Chi bằng mày đầu quan cho bản quân, tiền tài, phụ nữ, thanh danh, quyền thế, mày muốn gì đều được tất.”
Hạ Hầu Liễm cười hờ hững, đoạn ngẩng đầu đưa mắt ra ngoài cửa sổ, ánh trăng lướt qua mái cong thứ ba, đã là giờ Hợi một khắc.
“Xin lỗi, ta chỉ muốn làm con chó của Đốc chủ thôi,“ hắn quỳ một gối xuống đất, lưỡi đao giấu sau khuỷu tay, “Vạn đại nhân, mời.”
Dưới bóng cây, màn cửa trông như sân khấu múa rối bóng, bóng dáng hai người họ in trên màn cửa là diễn viên trên sân khấu, giống hệt hai mãnh thú lao vào cắn xé nhau trong ánh vàng mờ ảo của đuốc.
Hạ Hầu Liễm bổ đao xuống, lưỡi đao cắt rạch không khí rít lên một tiếng thật dài. Vạn Bá Hải đỡ nhát chém bởi đao Nhạn Linh của Hạ Hầu Liễm, khoảnh khắc hai thanh đao chạm vào nhau, đột nhiên bàn tay gã chấn động, hổ khẩu dập nát, máu tươi chảy ròng ròng xuống. Hạ Hầu Liễm vẫn không ngừng lại, lập tức ra chiêu tiếp theo, vẫn là nhát chém sắc bén tựa tia chớp, trong nháy mắt Vạn Bá Hải tiếp chiêu, dường như có tia chớp bổ xuống người gã ta.
Hai thanh đao phát ra âm thanh ong ong kịch liệt, nghe như lời khẩn cầu trước lúc lâm chung. Vạn Bá Hải thấy tay Hạ Hầu Liễm cũng đã nứt toạc, máu tươi chảy xuống thấm ướt sợi dây của chuôi đao. Nhưng hắn ta vẫn không ngừng lại! Hết chém này đến chém khác bổ xuống, hệt như màn mưa to trút nước xuống đỉnh đầu, Vạn Bá Hải lui từng bước ra sau, nỗi sợ hãi dâng lên trong lòng.
Đây là một thằng điên. Bọn họ nói không sai, đây là một thằng điên!
Có lẽ đao pháp của gã có thể liều mạng với tên thích khách này một lần, nhưng một người muốn sống chắc chắn không thắng nổi một tên không sợ chết!
Vạn Bá Hải không ham chiến nữa, xoay người định bỏ chạy, Hạ Hầu Liễm vọt tới cửa trước gã một bước, chốt then cửa lại.
“Đại nhân, trận chiến của hai ta vẫn chưa kết thúc mà.”
Trong bóng tối, thích khách ngước mặt lên, ánh mắt hung ác, răng nanh thoáng hiện.
Ánh trăng lướt qua mái cong thứ tư, đã là giờ Hợi hai khắc! Hai người lại vồ nhau lần nữa, bóng dáng của họ như tan vào hư vô, thế đao của Hạ Hầu Liễm lại nhanh hơn gấp bội. Vạn Bá Hải như bị tảng đá đè nặng không thở nổi. Gã không chặn kịp, đao của Hạ Hầu Liễm quá nhanh, gã đỡ được nhát đầu, nhưng nhát tiếp theo lập tức rạch một vết thương trên người gã. Gã không mặc khôi giáp, rất nhanh trên eo bụng, hai tay và đùi đã chi chít vết thương, trở thành người máu.
Rõ ràng Hạ Hầu Liễm có cơ hội giết gã, nhưng hắn lại không xuống tay!
Bỗng nhiên Vạn Bá Hải ngộ ra, hắn muốn bắt sống mình!
Đao Nhạn Linh của Hạ Hầu Liễm từ bên hông vươn tới cắt vào cổ tay gã, cổ tay bị đau, khiến thanh đao của gã rơi xuống đất. Gã tuyệt vọng, đây là thích khách Già Lam, hành tẩu trong đêm, truy hồn đoạt mạng, gã không tài nào chống cự được!
Đột nhiên trời đất rung chuyển. Bên ngoài phòng hệt như có một tia sét giáng xuống, tạo nên tiếng nổ vang dội cả đất trời, trong phút chốc thế giới bỗng trắng xóa. Phòng ốc sụp lở, ngọn lửa bên ngoài cháy hừng hực, chiếu sáng toàn bộ đại điện.
Hồng di đại pháo bắn phá doanh trại trước giờ hẹn!
Hai người lảo đảo giữa cơn địa chấn rồi té ngã xuống đất, đao Nhạn Linh cũng rơi khỏi tay Hạ Hầu Liễm, hắn nhanh chóng cúi người nhặt đao, Vạn Bá Hải xông tới, đẩy Hạ Hầu Liễm lên bàn. Sự va chạm làm chiếc bàn ngã xuống, lưng đụng mạnh vào góc bàn khiến Hạ Hầu Liễm đau nhức. Hắn cắn răng đứng dậy, Vạn Bá Hải vung nắm đấm tới, tấn công thẳng vào mặt hắn. Hạ Hầu Liễm cúi người né đòn, đồng thời quét chân gã, Vạn Bá Hải ngã phịch xuống đất, giơ tay túm lấy chân Hạ Hầu Liễm kéo hắn ngã cùng.
Đạn pháo liên tục rơi xuống, mặt đất rung chuyển dữ dội. Bọn họ lăn qua lộn lại trong đại sảnh đổ nát, mặt Hạ Hầu Liễm bị đấm vài quyền, khóe miệng nứt ra, hắn nếm được mùi máu ngòn ngọt. Mặt đất lại rung chuyển lần nữa, Vạn Bá Hải ngã xuống cạnh chân đèn vỡ nát, Hạ Hầu Liễm nhân cơ hội nhỏm người dậy quỳ lên người gã, dùng cánh tay chế trụ cổ tay Vạn Bá Hải, gã cố gắng giãy dụa, hai người vật lộn tay đôi với nhau, không có binh khí, chỉ còn lại nắm đấm đầm đìa máu tươi. Giữa ánh lửa đỏ, ánh mắt song phương đều tàn độc như mãnh hổ.
Hạ Hầu Liễm đột ngột ngửa đầu lên, cái trán cứng như sắt thép đập vào đầu Vạn Bá Hải, máu chảy đầm đìa. Hắn dùng năm phần lực cho đòn này, ngay lập tức Vạn Bá Hải đầu váng mắt hoa, trước mắt trời đất quay cuồng, hai tay buông ra. Hạ Hầu Liễm rút dao găm bên hông ra, dùng cán gỗ đập vào gáy Vạn Bá Hải, khiến gã lăn ra bất tỉnh.
Hạ Hầu Liễm khiêng Vạn Bá Hải lên, rời khỏi hành cung viện. Chung quanh toàn là biển lửa hừng hực, ánh lửa cao ngút phía chân trời, màn đêm được thắp sáng, trông như rặng mây đỏ giữa trời đêm. Hạ Hầu Liễm thất tha thất thểu đi ra ngoài, Thiên Niên Bách đã ngã, cành lá rậm rạp bị lửa đốt cháy. Hạ Hầu Liễm bò qua thân cây cháy đen, vất vả định phương hướng. Chùa Quảng Linh bị tàn phá, Phật đường hoàn toàn sụp đổ.
Lại có một tia lửa phóng lên bầu trời, Hạ Hầu Liễm khiêng Vạn Bá Hải nhanh chóng nằm xuống thân cây bên cạnh, đạn pháo đáp đất cách bọn họ chỉ vài bước, tiếng vang đinh tai nhức óc xuyên qua đầu Hạ Hầu Liễm, tiếng gào thảm thiết liên tục vang lên bên tai. Hạ Hầu Liễm gần như là không nghe được gì, hắn cắn răng khiêng Vạn Bá Hải lên vai, gắng gượng đi về phía sân cây lê.
Trên đường gặp rất nhiều binh lính bỏ chạy, may mà không ai để tâm đến hắn. Tiếng ù tai dần dần giảm đi, giữa ánh lửa liên miên và tiếng đạn pháo gầm trời, bỗng nhiên hắn nghe thấy có người đang gọi tên mình.
“Hạ Hầu!” Chu Thuận Tử và mấy phiên tử khác thở hổn hển chạy tới, “Hạ Hầu! Tìm được ngươi rồi!”
“Sao các ngươi lại ở đây!” Hạ Hầu Liễm rống to.
“Ngươi không đến đúng giờ hẹn, bọn ta theo Đốc chủ vào tìm ngươi!”
“Đốc chủ đâu!”
Có một phiên tử nói: “Không biết! Ban nãy đạn pháo rơi xuống, bọn ta lạc Đốc chủ rồi! Hạ Hầu, ngươi đi trước đi, bọn ta đi tìm Đốc chủ!”
Hạ Hầu Liễm giao Vạn Bá Hải lại cho bọn họ, nói: “Các ngươi đưa gã đi tìm Tư Đồ! Nhất định phải giao người tận tay! Ta đi tìm Đốc chủ!”
Cuối cùng đạn pháo cũng ngừng rơi, ánh lửa hừng hực sáng rực một góc trời. Tất cả Phật điện đều sụp lở, tượng Phật bằng vàng lộ ra cái đầu màu tro trong đống đổ nát. Hạ Hầu Liễm chạy như điên về phía hành cung viện, lúc đi ngang qua phế tích bên cạnh cây sa la, hắn nghe thấy có người yếu ớt kêu cứu.
Hắn lo kẻ đó là Thẩm Quyết, bèn dừng lại moi đất lên. Hắn nhận ra nơi này là phế tích của Đại Hùng Bảo Điện, bởi vì cơn địa chấn mà nó bị sụp lở một nửa, chỉ có cây sa la phía trước vẫn còn vẹn nguyên. Mấy tấm thẻ bằng gỗ đàn hương đỏ treo trên cây cũng rơi lả tả xuống, đó là lời cầu nguyện của thiện nam tín nữ, nghe nói chùa Quảng Linh rất thiêng, cây sa la trước Đại Hùng Bảo Điện đã mấy trăm năm tuổi, là cây thần từ trên trời giáng xuống trần gian. Rất nhiều người bôn ba từ vạn dặm xa xôi đến chỉ để ước nguyện, và treo một tấm thẻ gỗ lên cây sa la.
Hắn lôi người ra khỏi đống đổ nát, không phải Thẩm Quyết, là một binh sĩ cấm quân. Hắn như ngồi trên đống lửa, đứng đậy định chạy đi tìm tiếp. Trong lúc vô tình thoáng thấy một tấm thẻ gỗ dính đầy bụi dưới đất, chữ viết bên trên rất rõ ràng, từng nét bút thanh mảnh nhưng tràn đầy nhựa sống.
Mong Hạ Hầu Liễm mãi mãi bình an, sớm ngày trở về.
Hạ Hầu Liễm sửng sốt, nhặt tấm thẻ gỗ kia lên. Nửa bên của nó bị cháy sém, chùm tua rua đỏ treo phía dưới đã bẩn, dính đầy bụi tro. Dưới đất còn rất nhiều thẻ gỗ, Hạ Hầu Liễm lật từng cái lên. Cũng có của người khác, nhưng tên của hắn là nhiều hơn cả.
Mong Hạ Hầu bình an quay về phương Nam.
Thành tâm cầu phúc, mong Hạ Hầu Liễm bình an, không còn ưu phiền, luôn luôn vui vẻ.
Hạ Hầu Liễm, Hạ Hầu Liễm, Hạ Hầu Liễm... Từng nét bút, mỗi một nét mực đều thấm sâu vào vân gỗ đàn, tựa như một tiếng gọi xa xôi, quanh đi quẩn lại, xuyên qua thời gian và không gian mười năm đằng đẵng đến thì thầm vào tai hắn.
Hắn bỗng dưng nhớ lại cái hôm mưa phùn mênh mang ấy, Thẩm Quyết đã nói rằng “Đã từng tin, thắp đèn, xin quẻ, cả thỉnh bài vị trường sinh. Tất cả những thứ thượng vàng hạ cám trong miếu đều đã làm qua. Nhưng cũng đâu có ích gì, trời cao không nghe thấy ngươi khẩn cầu, thần Phật cũng không thấy ngươi dập đầu, cầu không thành thì vẫn không thành mà thôi.”
Thì ra là vậy, quẻ là hỏi về hắn, bài vị trường sinh là thỉnh cho hắn, tinh nguyệt bồ đề là đeo vì hắn. Tất thảy mọi thứ, đều là vì hắn.
Cái tên ngốc này! Đúng là đồ ngốc mà! Cõi lòng hắn đắng chát và đau khổ vô cùng. Hà tất phải làm vậy vì hắn chứ, hắn nào có xứng đáng, nào có xứng đáng đâu! Tìm mười năm vẫn không đủ, còn cầu thần bái Phật, cầu thần bái Phật không đủ, còn định lao vào đám cháy. Đồ ngốc! Đồ ngốc! Hắn vừa chạy như điên vừa hô lớn: “Thiếu gia! Thẩm Quyết! Thẩm Quyết!”
Tro bụi tràn ngập không trung, những bức tường sụp lở và đống đổ nát che khuất tầm nhìn của hắn, ánh lửa đỏ hắt lên khuôn mặt hắn. Những cánh tay bẩn thỉu chìa ra từ đống tàn tích, hắn đào lên như điên dại, cố gắng hết sức để nhìn rõ mặt, không phải Thẩm Quyết, tất cả đều không phải.
“Thẩm Quyết!” Hắn gào lên, dõi mắt nhìn xung quanh, “Tạ Kinh Lan! Tạ Kinh Lan! Ngươi trả lời ta đi!”
“Hạ Hầu Liễm!” Một âm thanh khàn khàn vang lên sau lưng hắn, hắn quay phắt đầu lại, người nọ đang đứng nơi cuối bãi tàn tích, tập tễnh bước về phía hắn. Một người bình thường chú trọng vẻ ngoài như vậy, y phục chỉ bẩn một xíu thôi đã tức giận, bây giờ quân phục rách rưới, búi tóc cũng bị đứt, bụi bặm khắp người, hệt như một tên ăn mày đầu đường xó chợ. Hắn chạy tới, dùng cả hai tay hai chân bò lên đống gạch ngói vỡ nát, lảo đảo trèo lên đỉnh bắt lấy cánh tay Thẩm Quyết.
“Mẹ nó đầu ngươi bị úng nước hả! Đã bảo là hội hợp ở sân cây lê mà, ngươi muốn chết à!” Đây là lần đầu hắn quát Thẩm Quyết to như thế, hốc mắt hắn dỏ ửng, nước mắt chực trào ra.
Thẩm Quyết cũng nạt lại: “Đã bảo giờ Hợi canh ba gặp nhau mà, đợi mãi mà ngươi không đến! Pháo nổ rồi cũng không thấy bóng ngươi đâu! Ta sợ ngươi chết mà!”
Thẩm Quyết lau mặt Hạ Hầu Liễm, nước mắt hòa cùng máu và tro bụi khiến mặt hắn nom thật hung dữ đáng sợ. Thẩm Quyết đỏ mắt nói: “Đã bảo là có biến thì cứ rút lui, sau ngươi lại để mình thành bộ dạng này chứ!”
Hắn không trả lời mà cúi đầu nhìn tay chân Thẩm Quyết, “Sao rồi, có bị thương không?”
“Ta không sao.”
Thẩm Quyết mệt mỏi nắm chặt cổ tay hắn, hai người đều run lẩy bẩy, giống như hai chiếc lá rụng đáng thương bấu víu lấy nhau giữa trời gió rét.
Giờ khắc này mọi chuyện mới gần như ổn thỏa, Hạ Hầu Liễm cười một tiếng, còn khó coi hơn cả khóc, hắn bước một bước về phía trước, ôm Thẩm Quyết vào lòng mình. Tiếng ồn chung quanh trong phút chốc im bặt, người chạy tán loạn, Phật điện sụp đổ... dường như mọi thứ đã cách xa bọn họ trong nháy mắt. Thẩm Quyết thoáng ngây người, cho dù ở thời điểm ái muội nhất y cũng không dám ôm Hạ Hầu Liễm. Nhưng bây giờ Hạ Hầu Liễm đang ôm y, xảy ra một cách thình lình, ôm rất chặt, giống như dùng hết sức bình sinh để ôm, như muốn khảm y vào sâu trong xương tủy mình.
Xúc cảm ướt nóng bỗng chạm vào gáy y, Thẩm Quyết bỗng nhiên nhận ra thế mà tên này lại đang khóc. Cả đời của chàng trai kiên cường như sắt thép này chỉ từng đổ lệ vì thích khách danh chấn thiên hạ kia, giờ khắc này lại khóc, lặng lẽ mà rơi lệ, là vì mình.
Thẩm Quyết chậm rãi ôm lấy Hạ Hầu Liễm, hai tay dán vào tấm lưng run rẩy của hắn, chậm chạp vuốt ve vỗ về hắn.
Thẩm Quyết nhớ rất rõ những lần họ ôm nhau, lần đầu tiên là ở tiểu viện Tạ phủ, khi đó y vừa mới bái sư, cũng vừa mới biết được Tạ Bỉnh Phong hoàn toàn không nhớ dung mạo của mình ra sao. Lần thứ hai là trong con ngõ nhỏ dưới ánh tà dương, lần đầu ly biệt của hai người bọn họ, y dõi theo Hạ Hầu Liễm ngồi trên xe bò rồi khuất bóng nơi ngã rẽ đầy ánh mặt trời. Lần thứ ba là ở Càn Tây Tứ Sở, y bị thái giám bắt nạt, Hạ Hầu Liễm giúp y lau cánh tay và khuôn mặt, y còn nhớ rõ mùi hương hoa quế thoang thoảng trong không khí, song khuôn miệng lại đắng chát vị nước mắt.
Y đột nhiên cảm thấy thời gian như quay ngược trở về, mình không phải là Đề đốc Đông Xưởng, Hạ Hầu Liễm cũng không phải thích khách Già Lam gì cả, bọn họ vẫn là hai thiếu niên bơ vơ của nhiều năm trước ôm chặt lấy nhau trong bóng tối. Gió núi thổi qua ngọn lửa, ánh lửa nhảy nhót trên người bọn họ, đống tàn tích trải dài dưới chân, y và Hạ Hầu Liễm hệt như hai chiếc bóng nhỏ cô đơn giữa thế giới hoang vắng bầu bạn với nhau, kể từ đó sống chết không rời.
“Không sao. Không sao cả A Liễm, ngươi tìm được ta, ta cũng tìm được ngươi rồi.”
Y nhẹ nhàng vỗ về bờ lưng Hạ Hầu Liễm, chậm rãi nói ra những lời này, như là an ủi, cũng như là câu hứa hẹn.
***
Dương Tố: Thầy Hạ Hầu, xin hỏi khi nào thẳng nam sắt thép như ngài mới cong đây?
Hạ Hầu Liễm: Đầu có thể rơi, máu có thể chảy, giới tính tuyệt nhiên không thể cong được!