“Gọi ca ca một tiếng thì ta xuống.”
Chương 76: Tình trong như đã mặt ngoài còn e
Biên tập: Bảo Bảo, Chị M, Huyền.
Sửa lỗi: Bảo Bảo.
Lúc Thẩm Quyết tỉnh lại y phát hiện người mình được đắp một tấm mền, áo giáp cởi ra để sang bên, trên người còn mặc quân phục, đổ rất nhiều mồ hôi, cả người dính nhớp khó chịu, còn hôi hám, y rất muốn lột lớp da của mình ra, nhưng lại không thể, chỉ đành cố chịu đựng.
Y ngồi dậy, sờ sờ trán mình, không còn nóng nữa, cơ thể linh hoạt hơn rất nhiều, đầu óc tỉnh táo, tay chân cũng có sức lực.
Y nằm trên hai cái rương kê sát nhau, trên đầu là nóc nhà đen sì cùng với xà ngang, nhìn sang bên cạnh, dưới đất trải rất nhiều chiếu làm chỗ ngủ cho thương binh. Ở giữa sảnh thờ một pho tượng Phật, nhang cắm trong lư hương, dưới gầm bàn có một thương binh đang nằm vùi đầu vào chăn.
Y nhận ra rồi, đây là An Lạc Đường được xây dựng bên ngoài cửa chùa Quảng Linh, xem ra là nơi được cấm quân chọn dùng để thu xếp cho thương binh. Y ngồi dậy, muốn đi tìm Hạ Hầu Liễm thì có một người trông có vẻ như là đại phu đi tới, bộ râu cá trê vểnh lên, híp mắt cười hỏi: “Ngươi tỉnh rồi à? Cảm thấy sao? Có khỏe hơn không?”
Thẩm Quyết gật đầu, hỏi: “Người đưa ta tới đây đi đâu rồi?”
“À, ngươi nói Hạ Lão Nhị à?” Ông ta ngoái ra cửa bĩu môi, “Đang ở bên ngoài nói chuyện với mấy huynh đệ chứ đâu, để ta đi kêu hắn giúp ngươi.”
Một lát sau, đại phu đã dẫn Hạ Hầu Liễm quay về, mặt hắn bị bôi đen nhẻm, thấy y tỉnh dậy thì nhoẻn miệng cười lộ ra hàm răng trắng tinh. Hạ Hầu Liễm đi qua, áp trán vào trán y đo nhiệt độ, xác nhận không còn sốt nữa mới yên tâm.
Đại phu đứng một bên cười nhạo: “Tạ Lão Tam à, ngươi không biết vị ca ca này đối tốt với ngươi thế nào đâu, đi theo làm tùy tùng, tìm thảm lông, lại còn vào chùa tìm cây kim ngân[1] sắc thuốc cho ngươi, không biết cái thằng này làm thế nào mà lại nấu được một chén cháo. Hầy, mọi người đều là đồng đội mà sao chúng ta không có may mắn này cơ chứ!
[1] Cây kim ngân (金银花): Có tác dụng phối hợp với các vị thuốc khác chữa mày đay, mụn nhọt, ban sởi, tả, lỵ, ho do phế nhiệt, ứng dụng điều trị bệnh thấp khớp, viêm mũi dị ứng và các bệnh dị ứng khác. Ở Trung Quốc dùng làm thuốc hạ sốt, làm dễ tiêu và trị lỵ, lợi tiểu. Kim ngân có tác dụng cải thiện chuyển hóa chất béo trong điều trị bệnh lipid máu, nước cất có tác dụng kháng khuẩn.
Thương binh xung quanh cười vang lên, tranh nhau la ó: “Đúng vậy đúng vậy! Sao không nấu cho bọn ta một chén hả.”
Hạ Hầu Liễm trừng bọn họ: “Nói bậy bạ gì đó!”
Thẩm Quyết mơ màng nhớ được một chút, lúc sốt cao tới mức lơ mơ là Hạ Hầu Liễm đút thuốc đút cháo cho y. Nhưng mà Tạ lão tam là sao đây? Thẩm Quyết hơi ghét bỏ, năng lực đặt tên của Hạ Hầu Liễm quá kém, Hạ Lão Nhị, Tạ Lão Tam, rất giống hai huynh đệ ăn mày lang bạt khắp nơi.
Y cảm thấy lạ lẫm khi thấy Hạ Hầu Liễm thân thiết với đại phu và binh lính. Hạ Hầu Liễm đúng là một nhân tài, y ngủ có bao lâu đâu mà người này đã xưng huynh gọi đệ với người ta rồi. Ngẫm lại thì cũng không có gì kỳ lạ, cấm quân rất đông, phân đội vào núi bị Hạ Hầu Liễm và phiên tử Đông Xưởng ẩn náu trong núi giết tan tác, thương binh hỗn tạp ở chung một chỗ, dù có đối mặt với nhau thì cũng không quen biết. Hạ Hầu Liễm là người rất có nghĩa khí, lại là người từng ở trong quân doanh, lẫn vào hang giặc cấm quân như thế này đúng là như cá gặp nước.
Có một binh sĩ nói với Thẩm Quyết: “Tiểu Tạ huynh đệ, Hạ Nhị Ca thật sự là khế huynh của ngươi à? Ngươi phải trả lời đúng sự thật, bọn ta đã đánh cược rồi, nếu ngươi nói không phải thì ta phải xì bạc ra nữa đó!”
Khế huynh đệ là tập tục ở vùng duyên hải Phúc Kiến, người Phúc Kiến cởi mở, kết giao đồng tính rồi thành thân với nhau, không giống những kẻ luyến đồng cặp kè chơi bời với thiếu nhi ở chốn kinh thành Chiết Giang, bọn họ cũng chú ý tam thư lục lễ[2], không khác gì những đôi phu thê đúng quy cách cả.
[2] Tam thư lục lễ: Nét văn hóa trong hôn lễ xưa của người Trung Quốc.
Hạ Hầu Liễm hiểu biết rộng rãi, đã nghe qua từ trước, trong lòng thầm hận đám binh lính lưu manh này không biết giữ mồm miệng, nói bậy lung tung. Hồi trước Thẩm Quyết từng bị thái giám đồng tính bắt nạt, Tứ Hỉ và tên thái giám chết tiệt ở Ngự Thiện Phòng muốn làm xằng bậy với y đều đã bị y làm thịt, hẳn là Thẩm Quyết hận nhất chuyện đoạn tụ thế này, vậy mà đám người này lại nói vậy trước mặt y.
Hạ Hầu Liễm định lên tiếng mắng bọn họ, song lại nghe giọng nói bình tĩnh của Thẩm Quyết: “Ngại quá, để ngươi phải xì tiền rồi. Ta lớn hơn hắn, ta mới là khế huynh, bình thường hắn gọi ta là ca ca.”
Mấy binh sĩ cười nói: “Đứa nào cũng sai hết! Khỏi chung khỏi hốt!”
Hạ Hầu Liễm trố mắt nhìn Thẩm Quyết, với thần sắc rất tự nhiên, y xốc mành lên ra khỏi cửa đi dạo. Mùi vị trong phòng rất khó chịu, thật sự khó chịu, ra bên ngoài, ánh mặt trời chiếu xuống, trước sảnh trồng rất nhiều cây bạch quả, gió núi thổi qua, lá vàng bay phấp phới rơi rụng đầy đất, hệt như vàng trải khắp mặt đất.
Thẩm Quyết giơ tay che trán đi về phía cổng núi, nơi tận cùng bậc thềm đá xanh trải dài là con đường cổ dựng đầy lều trại của cấm quân, bên đường núi cứ cách mười bước là có một binh sĩ canh gác, đao Nhạn Linh đeo bên hông lóe sáng giữa rừng lá bạch quả bay lượn.
“Tại sao ngươi lại nói thế?” Hạ Hầu Liễm cũng đi theo, hỏi.
“Sao, làm khế đệ của gia khiến ngươi uất ức à?” Thẩm Quyết liếc hắn một cái.
Hạ Hầu Liễm không ngờ cái tên Thẩm Quyết này cũng biết pha trò, thôi vậy, Thẩm Quyết không ngại là được, thanh danh của hắn còn gì để mất đâu, không sao cả.
Thẩm Quyết đi dạo vài bước, trầm ngâm hỏi: “Năm nay ngươi đã tròn hai mươi tư, ta chưa từng thấy có người phụ nữ nào bên cạnh ngươi cả, trước kia nghe đồn ngươi có rất nhiều hồng nhan tri kỷ, nhưng ngươi lại bảo là đội nồi giùm kẻ khác. Ngay cả thê thiếp cũng chẳng có lấy một người. Đôi khi ta thật sự hoài nghi rằng liệu ngươi có phải là long dương nên mới không gần nữ sắc không.”
“Nghĩ nhiều rồi,“ Hạ Hầu Liễm có hơi buồn bực đáp, “Ta là một người đàn ông đứng đắn nhé, trước kia lúc còn ở Vân Tiên Lâu, cách vách là thanh lâu nam kỹ, ta không hề vào nhé.”
Thẩm Quyết “Ồ” một tiếng, đoạn chắp tay sau lưng nói: “Ta nghe nói ở ngõ Yên Chi có một đào kép nổi tiếng, lúc trước ta đã từng nghe gã hát 《 Cơn mưa trên khóm ngô đồng 》trong nhà của Thẩm Vấn Hành, gọi là ngọc quan gì đó, dáng vẻ thực sự không tệ, ngay cả nữ tử cũng còn kém xa, ngươi từng gặp chưa?”
Hạ Hầu Liễm nói đã từng gặp rồi.
Thẩm Quyết ra chiều tò mò, “Ồ? Nhìn thấy gã mà ngươi cũng không động tâm sao?”
“Mặt gã đẹp là do bôi son trét phấn thôi, ta mà bôi lên mặt khéo cũng đẹp không kém ấy chứ!” Hạ Hầu Liễm tỏ vẻ khinh thường, “Huống hồ ngươi đẹp hơn gã nhiều, chẳng phải ta cũng không động tâm đấy thôi?” Lúc nói lời này, Hạ Hầu Liễm nhớ tới bộ dạng Thẩm Quyết liếm đầu ngón tay hắn hôm nọ, trong lòng có hơi chột dạ, bèn ho khan vài tiếng rồi nói tiếp, “Ta không cưới vợ là vì ta đã từng lập lời thề không dây vào tình ái. Hơn nữa, ta nghèo rách mồng tơi, còn thiếu nợ ngươi chồng chất, nào có tiền nuôi vợ chứ, thôi đi.”
Thẩm Quyết nghe cả buổi trời mà chỉ lọt tai mỗi câu “Ngươi đẹp hơn gã nhiều, ta cũng không động tâm đấy thôi”, trái tim y như bị khoét một lỗ trống rỗng. Nhưng y vẫn ngoan cố chống lại, tuy Hạ Hầu Liễm không thích đàn ông, nhưng cũng không có phụ nữ mà, y vẫn còn hy vọng! “Vậy ngươi cảm thấy thế nào về mấy người long dương đó, có ghét không?”
Hạ Hầu Liễm chau mày suy nghĩ một lúc, thực ra cũng không ghét gì, Thu sư phụ xuất thân từ nghề này, dưới bóng Già Lam cũng có rất nhiều kỹ nam, trong đám thích khách cũng không hề ít người cặp kè với nam kỹ, hắn quen rồi. Nhưng chắc chắn là Thẩm Quyết hận thấu xương mấy hạng đoạn tụ thế này, dĩ nhiên hắn phải tỏ rõ lập trường của mình. Hạ Hầu Liễm cân nhắc một hồi, sau đó nói: “Không liên quan gì đến ta cả, ta không quan tâm. Dù sao thì chắc chắn ta không phải đoạn tụ.”
Trái tim Thẩm Quyết hoàn toàn chùng xuống, sắc mặt vẫn ra vẻ trấn định, thản nhiên “Ừ” một tiếng, sau đó ngửa đầu nhìn bóng lá che phủ, trong lòng tràn đầy phiền muộn. Đối với Chu Hạ, y chỉ cần một cái liếc mắt là cô ta đã nghe theo răm rắp, nhưng cái tên Hạ Hầu Liễm này cứng như sắt đá, nước lửa gì cũng không phạm được, có trêu cỡ nào cũng không mắc câu. Y còn phải nỗ lực nhiều, dùng hết mấy tuyệt chiêu trong cung, chờ lâm trận thì Hạ Hầu Liễm chắc chắn sẽ đầu hàng thôi.
“Không nói mấy việc này nữa, nói việc chính đi.” Hạ Hầu Liễm đi đến cạnh Thẩm Quyết, thấp giọng nói: “An Lạc Đường không có Từ Nhã Ngu, ta đã hỏi những binh lính bị thương kia rồi, họ nói những người bị thương nhẹ đã về kinh để chữa trị, ta đoán Từ Nhã Ngu cũng thuộc đám đó. Nếu không thì sẽ chết thôi, chờ về tới Đông Xưởng thì nghĩ cách đi tìm.”
Chỉ sợ Thái hậu giấu nhẹm, không tìm được. Thẩm Quyết chau mày hỏi: “Thái hậu đã hồi cung chưa? Vạn Bá Hải đang ở đâu?
Hạ Hầu Liễm lắc đầu, nói: “Hai người họ ở chùa Quảng Linh, nghe nói là đi lễ Phật.”
Thẩm Quyết giễu cợt cười rộ lên, “Lễ Phật?” Dâng hương ở chùa Quảng Linh đã loạn thành cục diện như thế này rồi, Thái hậu đã sớm đưa ấu đế về cung, cả ngọn núi rộng lớn như thế giờ chỉ còn những tay cấm quân mạnh nhất và mấy phiên tử Đông Xưởng trốn chui trốn nhủi. Dám tạo sát nghiệp dưới mí mắt Phật tổ, vậy mà đòi dâng hương lễ Phật làm quái gì? Y dạo bước đến chùa Quảng Linh, “Được rồi, chúng ta cũng đi lễ Phật thôi.”
Đã đầu giờ Thân, mặt trời ngả về tây trải ánh vàng trên ngói lưu ly, nắng chiều xuyên qua kẽ lá cây bạch dương, chiếu xuống mái hiên cửa son rồng vàng và tỉ thượng, càng làm nổi bật màu xanh ngọc chói mắt. Dưới lan can bằng đá cẩm thạch trắng trước điện Quan Âm, những binh sĩ mặc giáp cầm binh khí tuần tra tới lui, tiếng bước chân nặng nề như thiết.
Hạ Hầu Liễm và Thẩm Quyết giả thành binh lính tuần tra, lướt qua các binh sĩ canh gác dưới lan can, bước lên thềm đá. Trong điện Phật, nhang khói lượn lờ. Cửa lớn điện Quan Âm đóng chặt, không có binh lính giữ cửa, chỉ có Chu Hạ canh giữ. Sắc mặt cô ta không được tốt lắm, cô thẫn thờ nhìn mũi chân, chẳng biết đang nghĩ gì.
Hạ Hầu Liễm và Thẩm Quyết liếc nhau, sau đó vòng ra sau điện Quan Âm, mặt sau là tường vây, không có binh lính trấn giữ. Hạ Hầu Liễm áp tai lên cửa nghe ngóng một hồi, bên trong loáng thoáng truyền ra tiếng nói chuyện của một đôi nam nữ, cách xa quá nên nghe không được rõ.
Hạ Hầu Liễm bảo Thẩm Quyết dịch sang bên cạnh, sau đó chọc thủng cửa sổ giấy nhìn vào trong, trước mắt là Quan Thế m nghìn tay nghìn mắt lấp lánh rạng rỡ, phía dưới bệ đỡ có rất nhiều tiểu quỷ đang nhe răng trợn mắt, có tên hai mắt trắng dã, có tên khóc lóc bi ai, tất cả đều đang trong tư thế xin tha. Trên bàn thờ phủ lụa đỏ, lúc nào cũng rũ xuống đất.
Sau lưng Quan Thế m là tường ngăn, phía sau bức tường mới là phòng ngoài, bên trong có lẽ thờ phụng vị Quan Thế m khác, có lẽ là Quan Âm Tống Tử, còn không thì là Quan Âm Trì Liên (Quan Âm cầm hoa sen), ngoài ra không còn gì khác. Phía vách tường bên này không có ai, Thái hậu và Vạn Bá Hải hẳn là đang nói chuyện ở phòng ngoài. Hạ Hầu Liễm ra hiệu với Thẩm Quyết, ý là vào trong ngó thử. Thẩm Quyết cho rằng như vậy quá mạo hiểm, lắc đầu không đồng ý.
Hai người ngồi xổm ngay cửa nhìn nhau một lát, trong phòng không có tiếng nói chuyện, dần dà lại nghe thấy tiếng phụ nữ đang rên rỉ.
Hạ Hầu Liễm chỉ vào dải lụa đỏ dưới ghế Quan Âm, làm khẩu hình “không có việc gì”, sau đó đưa tay nhẹ nhàng mở ra một khe hở rồi chui vào trong lăn một vòng tại chỗ, đến gần tấm lụa đỏ. Thẩm Quyết chui vào theo, không quên đóng cửa lại, lăn theo Hạ Hầu Liễm xuống dưới gầm bàn.
Hai đấng nam nhi trai tráng cùng chen chúc dưới gầm bàn có hơi chật, Hạ Hầu Liễm nằm xuống, bàn thờ là loại bàn dài chân hơi cong, là địa thế đắc lợi để để ngủ. Nhưng diện tích chật hẹp, chỉ nằm được một người, Hạ Hầu Liễm định nghiêng người nhường chỗ cho Thẩm Quyết, ai ngờ Thẩm Quyết giữ hắn lại rồi cưỡi lên người Hạ Hầu Liễm, cả người nằm gọn trên người hắn.
Hạ Hầu Liễm: “......”
“Hết cách rồi, kiên nhẫn chút đi.” Thẩm Quyết nói khẽ bên tai hắn.
Thẩm Quyết ra vẻ rất vô tội, Hạ Hầu Liễm cũng chẳng có suy nghĩ lệch lạc gì. Tại nơi này, tiếng động bên trong phòng ngoài lọt vào tai rõ mồn một. Tiếng rên rỉ kéo dài của đàn bà, tiếng thở dốc của đàn ông, tiếng ọp ẹp rung lắc dữ dội của thần án (bàn thờ thần), tất cả cứ thế truyền qua vách tường ngăn rõ mồn một. Hạ Hầu Liễm và Thẩm Quyết nhìn nhau, sau khi phát hiện ra hai người họ đang cùng nhau nghe chuyện nam nữ thì Hạ Hầu Liễm không khỏi xấu hổ.
Thì ra thái hậu và Vạn Bá Hải là loại quan hệ này. Vậy cũng khó trách, nữ nhân chốn thâm cung vắng vẻ đìu hiu, có thông dâm với thống lĩnh cấm quân hay lính canh cũng không phải việc gì kỳ lạ. Thái hậu là nữ nhân tôn quý nhất tử cấm thành, nhưng cũng là nữ nhân cô độc nhất. Tự xuân tình bên dưới thần án, cách một vách tường mỏng manh, tình như thủy triều dâng trào, khiến cho cả điện Quan Âm như thể lung lay theo đó.
Bên dưới bàn thờ tăm tối, lụa đỏ cách biệt nắng chiều, chỉ còn lại một tia nắng nhỏ xíu mềm mại. Hạ Hầu Liễm và Thẩm Quyết quá gần, hắn thậm chí còn cảm nhận được hơi thở ấm áp của Thẩm Quyết, ngước mắt lên, trong ánh sáng, không nhìn ra da mặt khô ráp của Thẩm Quyết sau khi hóa trang nữa, chỉ còn lại khuôn mặt diễm lệ đâm thẳng vào trái tim hắn.
Tim Hạ Hầu Liễm lỡ một nhịp.
Cách vách tường đang rung chuyển, trái tim của Hạ Hầu Liễm cũng chấn động theo. Hắn hối hận, hắn không nên tò mò, càng không nên mò vào đây. Thẩm Quyết chậm rãi tiến lại gần hơn, đầu gối quỳ hai bên hông hắn, ngực áp xuống ngực hắn, chóp mũi cọ lên chóp mũi hắn. Hắn nghe thấy nhịp tim mình càng lúc càng nhanh, càng lúc càng lớn, sau cùng cả lồng ngực chỉ còn lại tiếng tim đập rộn ràng.
Hạ Hầu Liễm đẩy Thẩm Quyết một cái để y tránh ra xa một chút. Thẩm Quyết không hề động đậy, ánh mắt mơ màng cứ ngắm nghía khuôn mặt hắn mãi, chóp mũi lành lạnh cọ qua gò má hắn, chạm đến vành tai đỏ ửng của hắn. Thẩm Quyết không quỳ nữa, chậm rãi áp thật sát vào người hắn, còn không quên giải thích: “Quỳ đau đầu gối quá, nghỉ chút đã.”
Hạ Hầu Liễm cắn răng, nói một cách khó khăn: “Đè đau, đứng lên chút đi.”
Thẩm Quyết nghe lời thoáng chống người dậy, nhưng cánh tay vẫn dựa hắn thật gần, cách lớp quân phục, hắn có thể cảm nhận được làn da mịn màng của Thẩm Quyết. Bên kia, giọng của Thái hậu càng lúc càng cao hơn, thủy triều trào dâng trong điện Quan Âm vọt vào bên dưới bàn thờ chật hẹp, Hạ Hầu Liễm cảm giác như mình đang nằm ngay đầu ngọn sóng, đầu váng mắt hoa.
“Bá Hải......”
Trong cơn hoảng loạn, tiếng của Thái hậu ở bên kia truyền tới, âm điệu trằn trọc, nhão đến mức chảy nước làm hắn tỉnh hết cả người. Hạ Hầu Liễm cắn cắn đầu lưỡi, vất vả lắm mới tỉnh táo lại.
“Nương nương, thần hầu hạ thế nào, có đã không?”
“Đã,“ Thái hậu cười nói, “Chờ ta giết Thẩm Quyết rồi, ngươi có thể tùy ý ra vào cung Từ Ninh, không cần phải tránh tai mắt người khác.”
“Tạ ân điển của nương nương, chỉ điều này thôi, thần cũng muốn bắt Thẩm yêm cho bằng được để ngày tháng sau này của chúng ta được thuận lợi.”
Thái hậu phiền lòng than một tiếng, “Tiếc là đến giờ vẫn chưa bắt được, núi này không lớn cũng chẳng nhỏ, chàng nói xem rốt cuộc y có thể trốn ở đâu chứ?”
“Nương nương đừng nhọc lòng, ở đây đã có thần lo. Những việc này còn làm phiền nương nương, chẳng phải thần đáng đánh lắm à?”
Thần án rung mạnh một cái, như sắp sụp đến nơi, chắc có lẽ Vạn Bá Hải đột ngột đẩy mạnh, một lúc sau Thái hậu mới thốt nên thành lời: “Chàng đừng coi thường Thẩm Quyết. Y là cá tinh thành người, lúc ta vừa hạ sinh hoàng thượng, không hiểu gì hết, gì cũng không rõ, chỉ biết phải giấu tài, cẩn thận hành sự. Chính Thẩm Quyết đã dạy ta ăn nói hành xử, dạy ta phải đi đứng thế nào, trường hợp nào cần nói điều gì, cái gì nên nói cái gì không nên nói, từ chuyện lớn đến chuyện nhỏ, chu đáo mọi mặt. Nói đi nói lại, nếu không có y thì đã không có ta của ngày hôm nay.”
“Vậy chúng ta cho y được toàn thây, xem như trả ơn dạy dỗ của y thôi.” Vạn Bá Hải dừng một chút, sau đó cười nói, “Không đúng, chúng ta dự định cho y toàn thây vẫn chưa đủ. Y là thái giám, thiếu cái vòi ấm, vậy đâu có toàn thây đâu.”
“Không sao. Thẩm Quyết là thái giám thì chắc đã chuộc thằng em mình từ tay thợ thiến từ trước rồi. Ta nghe nói trong giới thái giám truyền rằng treo thằng em càng cao thì thăng quan tiến chức càng cao, thằng em của Thẩm Quyết chắc cũng treo trên tận xà nhà rồi!”
Vạn Bá Hải lớn tiếng cười rộ lên.
Vẻ mặt Thẩm Quyết trở nên hung ác nham hiểm, mưa bão thoáng hiện trong ánh mắt. Hạ Hầu Liễm cũng giận đến mức hai mắt tối sầm, hắn vỗ vỗ vai Thẩm Quyết, sau đó chỉ vào bản thân mình, rồi làm tư thế cắt yết hầu, ý là hắn ra ngoài làm thịt hai đứa kia. Sự âm u trong đôi mắt Thẩm Quyết tan ngay lập tức, y cong môi cười, đoạn sờ sờ đầu hắn, lắc đầu nói không cần.
“Hành cung sắp đóng cửa, ta phải đi đây.” Giọng hai người nọ ngày càng gần, họ sắp đi qua bên này.
Thẩm Quyết ngẩng đầu, bên kia lụa đỏ thấp thoáng bóng người, là đôi chân trần, Thái hậu vậy mà trần truồng bước tới
“Nương nương, khoan đi vội! Khó lắm mới ra ngoài được một chuyến, người không nhớ thần ạ?”
Thấy Thẩm Quyết còn đang ngẩng đầu nhìn, Hạ Hầu Liễm che đôi mắt y lại, hình ảnh dơ dáy thế này không được làm bẩn mắt. Đôi mắt Thẩm Quyết khẽ chớp chớp trong lòng bàn tay tối đen của hắn, lông mi dài cong cong cọ vào lòng bàn tay, nhột quá, cứ như một cọng lông vũ phẩy nhẹ đầu tim vậy. Hạ Hầu Liễm giật cả mình, vội rụt tay lại.
Thái hậu và Vạn Bá Hải lại triền miên thêm trận nữa mới lưu luyến không rời mặc quần áo chạy đi. Điện Quan Âm yên tĩnh trở lại, trong không khí còn tàn dư hơi thở kiều diễm. Nắng chiều đã không còn chiếu vào, phía dưới bàn thờ chìm trong bóng tối. Bốn bề yên ắng, bọn họ chỉ nghe được tiếng thở trong trẻo của nhau.
Hạ Hầu Liễm đẩy đẩy Thẩm Quyết, “Thiếu gia, người đã đi rồi, ngươi xuống được rồi đó.”
Thẩm Quyết lại không động đậy, im lặng một lát, sau đó cười khe khẽ rồi thì thầm bên tai hắn: “Gọi ca ca một tiếng thì ta xuống.”
***
Tác giả có lời muốn nói:
Hạ Hầu Liễm: dù thế nào ta cũng không đoạn tụ đâu.
—— thơm quá.
Thiếu gia sống lại full máu, Tiểu Liễm hoàn toàn không có sức chống chọi, đây mới là anh chồng nè!