Đốc Chủ Có Bệnh

Chương 41: Chương 41: Giết chớ hỏi




Biên tập: Nina.

Sửa lỗi: Meo Meo.

"Lại lần nữa!"

"Lần này không tính, lại nào!"

"Khụ! Mẹ nó, ta không tin ta đánh không lại huynh!"

Hoành Ba bị đánh bay lần thứ chín mươi tám, Hạ Hầu Liễm quỳ trên mặt đất, hai tay run rẩy. Miệng vết thương nơi gan bàn tay nứt toác, máu nhỏ từng giọt xuống nền tuyết, tựa như đóa hoa mai diễm lệ.

Mười bảy năm qua, đây là lần đầu tiên hắn luyện đao đến nỗi rách cả gan bàn tay, Thế nhưng hắn vẫn như cũ, không đánh lại nổi một chiêu của Trì Yếm.

Trì Yếm cầm băng vải từ trong phòng ra, quấn từng vòng lên tay Hạ Hầu Liễm. Máu nhanh chóng thấm qua lớp vải, tạo thành từng chấm đỏ lấm tấm trên mặt vải trắng. Hạ Hầu Liễm nắm chặt tay, cảm giác đau nhức đến mức bỏng rát lan khắp bàn tay, mỗi một ngón tay đều như đang kêu gào vì mỏi mệt.

"Trì Yếm, có rượu không?"

Trì Yếm lắc đầu.

Cái tên này sống như thần tiên vậy, không uống rượu cũng không ăn thịt, đôi khi Hạ Hầu Liễm còn nghi ngờ có phải đến cả đại tiện y cũng không đi luôn không.

Hạ Hầu Liễm lại thở dài, cùng Trì Yếm sóng vai ngồi dưới mái hiên rộng, ngắm mặt trời lặn nơi dãy núi xa xa.

"Có phải ta rất vô dụng không? Dồn hết toàn lực cũng chỉ có thể đạt được trình độ như thế này thôi." Hạ Hầu Liễm nhìn bàn tay của mình.

"Đệ không vô dụng, chỉ là có hơi ngu thôi."

"..." Hạ Hầu Liễm nghiêng đầu nhìn Trì Yếm, Trì Yếm cũng nhìn hắn, con ngươi y rất lớn, đen như mực, bên trong phản chiếu rõ ràng khuôn mặt của Hạ Hầu Liễm.

Người này không phải đang châm chọc hắn, mà là đang thật sự an ủi hắn.

Hạ Hầu Liễm không biết nói gì, thở dài, nói: Ta thế này biết đến lúc nào mới có thể giết chết Liễu Quy Tàng được đây?"

"Gã rất lợi hại sao?"

"Gã là tông sư, người ta nói lúc đối mặt với đao của gã, cảm giác giống như sấm sét bổ lên người vậy, không thể trốn, có trốn cũng không thoát, chỉ có thể để mặc cho gã chém mình thành hai nửa."

Trì Yếm im lặng một lúc, như đang thực sự nghiêm túc suy nghĩ.

"Có lẽ đệ có thể so với gã xem ai sống lâu hơn."

"..."

"Hoặc là đệ có thể chọn một con đường khác."

Hạ Hầu Liễm nâng mắt lên, hỏi: "Con đường nào?"

Trì Yếm lắc đầu, nói: "Không biết. Chỉ là trước kia ta có từng gặp qua một người, lần đầu tiên gặp hắn là lúc hắn đang vẽ mặt nạ, trông có vẻ khá ế ẩm, hắn nói cho ta biết hắn đã bày sạp bán hàng được bảy ngày rồi, ta là người đầu tiên mua mặt nạ của hắn. Ít lâu sau ta quay lại chỗ đó, hắn đã đổi sang làm công việc khác, rất nhiều người đều khen hắn, hắn nói hắn làm công việc mới này kiếm được không ít tiền."

"Hắn đổi sang việc gì vậy?"

"Gánh phân."

"..." Hạ Hầu Liễm che mặt, "Trì Yếm, nếu như huynh không phải ca ca ruột của ta, hiện tại ta đã đánh huynh rồi đấy."

Trì Yếm mờ mịt rút đao, "Muốn đánh nhau á?"

—– —– —–

Hạ Hầu Liễm chăm chỉ luyện tập ngày qua ngày như cũ, Trì Yếm không ngại phiền cùng hắn luyện, thế nhưng Hạ Hầu Liễm vẫn mãi bị đánh bại ngay từ chiêu đầu tiên. Giống như một vòng tuần hoàn, đao bị đánh bay, nhặt đao lên, lại bị đánh bay, lại nhặt lên,... Trì Yếm tựa như một nơi mấu chốt mãi mãi không thể vượt qua, y cầm đao đứng dưới màn tuyết, một lần rồi lại một lần, hờ hững đánh lui những si tâm vọng tưởng muốn đánh bại y của Hạ Hầu Liễm.

Luyện đến đầu xuân, Hạ Hầu Liễm xuống núi, mang quần áo mùa xuân cùng với mấy cuốn sách đến.

Hắn đặt sách lên bàn, mặt trên là <Đệ tử quy>, mặt dưới lại là <Yến tẩm di tình đồ>. Hạ Hầu Liễm ở bên ngoài luyện đao, Trì Yếm ở trong phòng cúi đầu xem sách, hai người cách nhau một khung cửa sổ, chỉ cần ngước mắt là có thể nhìn thấy nhau.

Mặt trời đã ngả về tây, lúc Hạ Hầu Liễm dừng lại, Trì Yếm đã ngồi dưới hiên nhà. Hạ Hầu Liễm ngồi xuống bên cạnh y, vừa uống nước vừa thuận miệng hỏi: "Thế nào, có hiểu thêm được chút gì không? Ta đã sắp xếp vô cùng hợp lý cho huynh rồi đấy, trước tiên xem <Đệ tử quy>, dạy huynh làm thế nào để trở thành một đứa trẻ đứng đắn đoàng hoàng, sau đó đến <Luận ngữ>, dạy huynh cách làm người, tiếp đến là <Kim bình mai> với <Yến tẩm di tinh đồ>, dạy huynh làm sao trở thành một người đàn ông thực thụ."

Trì Yếm không có biểu tình gì, Hạ Hầu Liễm không biết chính xác y rốt cuộc đang nghĩ cái gì, không chừng bên trong sóng lòng cuồn cuộn, bên ngoài lại ra vẻ trời yên biển lặng cũng nên.

"Xem <Di tình đồ> chưa? Cái đó là để dạy huynh phải làm chuyện kia với vợ như thế nào, huynh nên xem cho cẩn thận. Ta lục thấy nó ở chỗ mẹ đấy, nàng giấu nó tận dưới chân giường cơ, làm hại ta phải mất công lắm mới tìm được." Hạ Hầu Liễm kê tay nằm trên mặt đất, "Ta không thể lưu lại đời sau, tốt xấu gì huynh cũng phải sinh một đứa để kéo dài hương khói đấy."

"Vợ?" Trì Yếm nhíu mày.

Không trách tên nhãi này chẳng có phản ứng gì, thì ra đến cả vợ là cái gì cũng không biết. Hạ Hầu Liễm ngồi bật dậy, đau đầu nhìn Trì Yếm.

Mặc dù Trì Yếm có đao thuật cao cường, nhưng làm sao để sống như người bình thường, vẫn là phải học tập Hạ Hầu Liễm.

Hạ Hầu Liễm cảm thấy trên vai mình đang gánh một nhiệm vụ vô cùng trọng đại, sắp xếp câu từ rồi nói: "Vợ là người sẽ cùng huynh trải qua phần đời còn lại, hầu hạ huynh ăn cơm ngủ nghỉ, còn sinh con cho huynh nữa. Đã hiểu chưa? Chúng ta là đàn ông, phải có trách nhiệm bảo vệ tốt vợ con của mình, dù cho phải đánh đổi cả mạng sống cũng không để cho bọn họ phải chịu ấm ức."

"Người như thế nào mới có thể làm vợ?"

"Người mà huynh thích." Hạ Hầu Liễm nghĩ ngợi, lại nói, "Nhưng mà cũng phải là người hiền lành, ít nhất phải biết nấu ăn may vá!"

Ánh mặt trời vàng sẫm chiếu xuống, Trì Yếm nghiêng đầu, hỏi: "Ta thích đệ, vậy đệ có thể làm vợ ta không? Đệ biết nấu cơm, cũng biết may vá, rất thích hợp."

Hạ Hầu Liễm ngẩn người, Trì Yếm yên lặng nhìn hắn, con người đen nhánh như mặt gương cổ.

Trong lòng Hạ Hầu Liễm dâng lên nỗi bi thương vô cùng, xong rồi, đầu óc thằng nhãi này không cứu nổi nữa rồi.

Hạ Hầu Liễm tựa lên đầu vai Trì Yếm, nặng nề thở dại một tiếng, nhìn y có vẻ gầy yếu, nhưng thật ra cơ thể bên dưới lớp áo quần rất săn chắc, chứa đầy sức mạnh, thời khắc bùng nổ đủ để thí thần sát phật[1]. Thích khách vô cùng mạnh mẽ lúc này đang ngoan ngoãn ngồi một bên, im lặng nghe Hạ Hầu Liễm nói chuyện.

[1] "Thí" (弑) và "sát" (杀) đều có nghĩa là giết, nhưng "thí" mang nghĩa nặng hơn, chỉ kẻ dưới giết người trên (thần giết vua, con giết cha mẹ)

"Trì Yếm, huynh phải nhớ kĩ, người có thể làm vợ phải thỏa mãn mấy điều kiện sau. Thứ nhất, phải là người; Thứ hai, phải là nữ; Thứ ba, phải ít tuổi hơn huynh, mà thôi, lớn hơn huynh hai ba tuổi cũng không sao. Thông minh, lanh lợi, hiền huệ, chăm lo việc nhà, vân vân, mấy chuyện này ta không đánh giá, đến lúc đó huynh tự mình nhìn nhận đi, nghe hiểu không?"

Trì Yếm ngây người trong chốc lát mới phản ứng lại là Hạ Hầu Liễm đang từ chối y, y hơi thất vọng gật đầu, dường như có chút không vui lắm.

—– —– —–

Hạ Hầu Liễm tiến bộ rất chậm, thậm chí là không hề tiến bộ. Hắn đấu với Trì Yếm, liều chết cũng chỉ chống đỡ được một chiêu. Mà một lần đó còn là vì buổi trưa Hạ Hầu Liễm làm gạo nếp nắm, Trì Yếm ăn nhiều quá nên bị đau bụng đi ngoài.

Hạ Hầu Liễm hoàn toàn mờ mịt, có lẽ hắn căn bản không phải là người có khiếu luyện đao.

Mỗi ngày Trì Yếm nếu không ngồi ngẩn người dưới hiên nhà thì sẽ ngồi ngẩn người trên vách đá, hoàn toàn không có luyện đao. Thế nhưng y lại có thể dùng một chiêu đánh Hạ Hầu Liễm sấp mặt. Chuyện gì cũng đều phải dựa vào thiên phú cả, thời điểm Hạ Hầu Bái sinh ra hai người bọn họ, đã đem hết thiên phú cho Trì Yếm rồi, còn lại bao nhiêu ăn uống chơi bời chọc cười cợt nhả thì ném hết cho Hạ Hầu Liễm. Hạ Hầu Liễm ngoại trừ đu cây bắt chim thì cái gì cũng không biết.

Hắn bắt đầu cảm thấy sốt ruột, thi thể hư thối của Hạ Hầu Bái bị chó cắn nuốt mỗi đêm đều sẽ xuất hiện trong giấc mơ của hắn, thế nhưng hắn vẫn cứ trì trệ không chịu tiến bộ, Hoành Ba trong tay chỉ giống như thanh sắt bình thường, mỗi lần vung đao đều trì trệ như một miếng sắt vụn trong bếp lò. Đôi khi hắn dường như còn nghe thấy tiếng Hoành Ba đang cười nhạo mình, giãy dụa muốn thoát khỏi bàn tay hắn.

Những lúc nhìn Trì Yếm nhàn nhã ngồi thổi huân, hắn lại nhịn không được mà nghĩ, nếu như người mẹ nuôi là Trì Yếm thì tốt biết bao. Chỉ cần Trì Yếm muốn giết Liễu Quy Tàng, gã chắc chắn sẽ không sống nổi đến sáng hôm sau.

Thế nhưng người Hạ Hầu Bái nuôi lại là Hạ Hầu Liễm, là một đứa ăn hại vô dụng.

Gió núi thổi bay tóc Hạ Hầu Liễm, hắn ôm theo Hoành Ba ngồi trên nóc nhà bằng cỏ tranh. Chiều tà như máu, đỏ đến chói mắt.

"Tiểu Liễm." Phía sau vang lên giọng của Trì Yếm.

Hạ Hầu Liễm cúi đầu đáp lời, không quay đầu lại.

"Ta có thể bắt môn đồ của Kinh Đao Sơn Trang lại cho đệ thử đao." Trì Yếm bỗng nhiên nói.

Hạ Hầu Liễm đột nhiên cả kinh, ngẩng đầu lên, Trì Yếm không có chút biểu cảm gì, giống như điều y nói là chuyện hết sức bình thường vậy.

Tim Hạ Hầu Liễm đập mãnh liệt, hắn nghĩ đến, đao của Trì Yếm cũng luyện ra bằng cách đó. Trì Yếm có thể, có lẽ hắn cũng có thể.

Chỉ là...

Hắn cắn môi do dự.

Một con bồ câu bay đến, đậu trên đỉnh đầu Trì Yếm. Trì Yếm bắt nó xuống, lấy mảnh giấy được buộc trên chân chim ra.

"Cái gì vậy?" Hạ Hầu Liễm hỏi.

"Thư của trụ trì." Trì Yếm nói, "Ông ta nói Liễu Quy Tàng mua mạng của Bắc phái tông sư, hỏi ta có muốn nhận vụ mua bán này không."

"Cái gì!" Hạ Hầu Liễm đứng lên, "Ông ta điên rồi sao? Liễu Quy Tàng vừa mới giết mẹ ta, vậy mà ông ta còn muốn giúp gã giết người!?"

Trì Yếm ngơ ngác nhìn hắn.

Hai người đều im lặng, không khí như chững lại, gió cũng không thổi nữa. Hạ Hầu Liễm chợt hiểu ra, đây là Thất Diệp Già Lam mà! Chỉ cần trả thù lao, có vụ mua bán nào là không thể làm đâu?

Liễu Quy Tàng giết người ám sát gã là Già Lâu La, chỉ có thể trách do Già Lâu La không biết lượng sức, sẽ không ai đi chỉ trích Liễu Quy Tàng. Thích khách như thiêu thân trong bóng tối, người trước ngã xuống người sau tiến lên, xông về phía ánh nến yếu ớt, mệnh bất do kỷ, thân bất do kỷ. Đâu ai rảnh mà nghĩ coi một con thiêu thân xấu xí sẽ nghĩ như thế nào? Thích khách tội ác chồng chất vùi thân trong bụng chó, xương cốt cũng chẳng còn, Liễu Quy Tàng sẽ không đau, người trong thiên hạ sẽ không đau, Già Lam cũng sẽ không đau, người đau cũng chỉ duy mình Hạ Hầu Liễm.

Từ đầu đến cuối, chỉ có hắn mà thôi.

"Huynh sẽ đi à?" Hạ Hầu Liễm giọng khàn khàn hỏi Trì Yếm.

"Không đi, người khác đi."

Hạ Hầu Liễm cố nén ngọn lửa lòng đang cuồn cuộn bốc lên xuống, trời dần tối, lòng hắn cũng tựa như chìm xuống vực sâu.

"Huynh vừa nói sẽ bắt người của Kinh Đao Sơn Trang cho ta thử đao, là thật hả?"

"Ừ."

"Vậy thì giúp ta bắt đi." Hạ Hầu Liễm nghe thấy âm thanh vừa thong thả lại rõ ràng của chính mình, "Càng nhiều càng tốt."

Hai người bọn họ lén xuống núi, chạy thẳng đến Liễu Châu. Hạ Hầu Liễm thử đến bãi tha ma tìm lại chút hài cốt còn sót lại của Hạ Hầu Bái, nhưng cái gì cũng chẳng tìm được. Nghĩa trang ở Liễu Châu được thu xếp rất khá, mỗi bộ hài cốt vô danh đều được cuốn chiếu gọn gàng, yên ổn nằm trong lòng đất. Không ai bị thiếu tay cụt chân.

Ngay cả người chết không ai biết họ tên cũng còn được toàn thây, Hạ Hầu Bái từng oai phong khắp giang hồ lại đến cả một mẩu xương cũng chẳng còn.

Có lẽ xương đã bị nghiền thành tro rồi. Hạ Hầu Liễm tê tái nghĩ, Liễu Quy Tàng là tên có thù tất báo, làm gì có chuyện sẽ giữ lại nắm xương bị chó gặm thừa của Hạ Hầu Bái chứ?

Bọn họ thuê một khoảng sân nhỏ nơi vùng ngoại ô, ban đầu đó là ở của một nhóm buôn người, vì để đề phòng đám trẻ con chạy trốn nên xây tường cao lên, mỗi cánh cửa đều có ba lớp khóa. Trì Yếm giúp Hạ Hầu Liễm bắt người, Hạ Hầu Liễm vừa mới bắt đầu, Trì Yếm chỉ tóm về năm tên môn đồ, nhốt lại trong lồng sắt.

"Đao thuật của bọn họ thế nào?" Hạ Hầu Liễm hỏi.

"Rất yếu."

"Đầu tiên cứ thả ba người trước đi."

Trì Yếm gật đầu, mở cửa sắt, túm ba người đi ra, phát cho mỗi người một cây đao.

Nhóm môn đồ sợ đến mức hai chân run rẩy, bọn họ nhớ rõ vừa rồi mình vẫn còn đang êm đẹp ngồi uống trà trong thành, Trì Yếm như quỷ hồn bỗng từ đâu xuất hiện sau lưng đánh ngất bọn họ, thần không biết quỷ không hay đem bọn họ đến nơi này.

Hai người đàn ông trước mặt có vẻ ngoài giống hệt nhau, một người vẻ mặt lạnh lùng, đuôi mắt có một vết sẹo mờ do đao để lại khiến khuôn mặt hắn càng thêm phần hung ác, người còn lại mặt không biểu tình, lạnh nhạt dửng dưng, lúc rũ mắt nhìn bọn họ tựa như thần phật trong chùa miếu, không buồn không vui.

Hai kẻ điên, bọn chúng chắc chắn là muốn bọn họ tự giết lẫn nhau!

"Già Lâu La... Ngươi là Già Lâu La..." Có người mở to mắt, ngón tay run rẩy chỉ về phía Hạ Hầu Liễm.

Vẻ ngoài hai huynh đệ bọn họ rất giống Hạ Hầu Bái, mà mắt Hạ Hầu Liễm mang lệ khí, nhìn qua lại càng giống Hạ Hầu Bái hơn. Hạ Hầu Liễm không thèm để ý kẻ đó, rút Hoành Ba ra, muốn bọn chúng đứng lên cùng đánh nhau với hắn. Hắn đã tính kĩ rồi, có thể thông qua việc so chiêu với bọn chúng để ghi nhớ đao pháp Thích Gia Đao, sau đó sẽ nghiên cứu làm sao khắc chế được những chiêu thức đó, cứ như vậy mà luyện tập.

Người nọ thấy Hoành Ba, hoảng sợ nói: "Quỷ hồn của Già Lâu La trở lại rồi! Ngươi... Ngươi là Già Lâu La! Thật xin lỗi! Ta không có cố ý đâu, đều là do trang chủ sai ta phải làm vậy! Hai người kia, hai người đó có chém ngươi liền mấy đao, cái tên trên mặt có nốt ruồi kia còn nói nếu ngươi không bị chặt đầu thì hay rồi, còn có thể khiến hắn vui vẻ thêm một chút..."

Động tác rút đao của Hạ Hầu Liễm khựng lại một chút.

"Ngươi nói vớ vẩn gì đó!" Tên có nốt ruồi trên mặt lớn tiếng nói, "Ngươi cũng chém nàng! Ngươi còn dùng chân đạp nữa, xương đùi của Già Lâu La là do ngươi đạp gãy còn gì! Còn có ngươi!" Hắn chỉ vào tên môn đồ còn lại, "Là ngươi hiến kế cho trang chủ, nói có thể dùng chó săn để dụ con trai nàng ta ra!"

"Đừng nói nữa, ta không muốn chết đâu! Là do trang chủ nói, ai chém Già Lâu La một đao sẽ được thưởng một thỏi bạc! Ta... Ta chém mười ba đao, nhưng mà nàng ta là thích khách mà, không phải nói thích khách chết còn chưa hết tội sao!"

Trong đầu tựa như vừa có sợi dây đứt phựt một cái, tim Hạ Hầu Liễm co rút đau đớn.

Hắn bỗng nhiên cảm thấy bản thân thật buồn cười, nếu tay đã sớm nhuốm đầy máu, còn ngại gì dính nhiều thêm một chút!?

Huống chi những người này, toàn bộ đều đáng chết.

Hạ Hầu Liễm ngước mắt lên, trong ánh mắt ẩn chứa nét âm u ác độc.

"Đứng lên, cùng ông đây đánh một trận!"

"Ngươi... Không phải ngươi muốn bọn ta tự giết lẫn nhau sao?" Tên môn đồ có nốt ruồi sững sờ hỏi.

"Tự giết lẫn nhau?" Hạ Hầu Liễm hờ hững cười, "Như vậy thì hời cho các ngươi quá. Đứng lên, đánh với ta!"

"Ngươi muốn bọn ta ba đánh một sao?" Ba người sáu mắt nhìn nhau, cười ha hả, "Thằng nhãi không biết lượng sức mình, các anh em, làm thịt cái tên giả thần giả quỷ này thôi! Bọn ta đã có thể giết ngươi một lần, thì sẽ có thể giết ngươi thêm lần thứ hai!"

Ba người đồng loạt xông lên, Hạ Hầu Liễm liếm răng nanh, nắm chặt lấy Hoành Ba.

Không khí bỗng trở nên đặc quánh, mọi thanh âm xung quanh đều chậm lại. Hắn nghe thấy tiếng lưỡi đao rút ra khỏi vỏ thật rõ ràng, nghe thấy tiếng vạt áo bị gió thổi bay, nghe thấy tiếng giày đạp lên mặt đất. Kẻ bên trái lao đến nhanh nhất, lưỡi đao sắc bén đã gần chạm đến tóc hắn, kẻ phía bên phải là chậm nhất, người kia đang chờ đợi, chờ cho Hạ Hầu Liễm rơi vào thế gọng kìm[2] sẽ tung ra một đao trí mạng.

[2] Cùng một lúc bị đánh từ hai phía.

Trong khoảnh khắc đó, Hạ Hầu Liễm đưa ra quyết định. Hoành Ba né tránh lưỡi đao sắc bén phía đối diện, nâng đao từ dưới lên, vẽ lên mặt người xông tới một đường nhỏ như tơ nhưng sâu vào tận xương.

Già Lam Đao – Yến tà.

Sau đó nhanh chóng hướng về phía bên phải, thế đao ngay tức khắc biến hóa phương hướng từ trên xuống dưới, vẽ ra một đường cong như trăng tròn, mạnh mẽ chém vào đầu vai người thứ hai. Cánh tay bị chặt đứt, máu tươi bắn ra khắp nơi, Hạ Hầu Liễm xuyên qua màn máu, tiến về phía trước một bước, mũi đao Hoành Ba di chuyển ngoắt ngoéo, đâm vào bụng người thứ ba, Hạ Hầu Liễm xoay chuyển thân đao, Hoành Ba xoay một vòng trong bụng gã, máu loãng chảy ra dọc theo rãnh đao, người nọ cứng đờ giữ chặt Hoành Ba, quỳ rạp xuống đất.

Có chuyện quái gì đó khang khác, hai tay nắm lấy Hoành Ba của hắn như dính liền với đao, tiếng máu thịt tách rời, tiếng xương cốt vỡ vụn làm cho nhiệt huyết trong cơ thể hắn như sôi trào. Hạ Hầu Liễm nhìn vũng máu đang dần lan rộng dưới chân, bỗng nhiên phục hồi tinh thần, kinh ngạc quay đầu nhìn quanh.

Ba người quỳ rạp xuống đất chết, chỉ còn hai người trong lồng sắt đang sợ hãi nhìn Hạ Hầu Liễm, giống như đang nhìn một con quái vật khát máu.

Trì Yếm lại mở cửa, nhặt thanh đao từ trong vũng máu lên đưa cho bọ chúng.

"Tiếp tục."

Có một người cầm đao hét lớn xông về phía trước, Hạ Hầu Liễm không kịp suy nghĩ, nhanh chóng vung đao, máu tươi tung tóe bắn lên mặt, hắn theo bản năng nhắm mắt lại.

Người cuối cùng khóc lóc quỳ xuống, cầu xin Hạ Hầu Liễm tha cho gã một mạng.

"Ta chỉ là người mới nhập môn tháng trước thôi, mùa đông vừa rồi không được tốt, trong nhà hết thức ăn, cha mẹ ta bất đắc dĩ lắm mới đưa ta vào Kinh Đao Sơn Trang. Tất cả mọi người đều biết, Kinh Đao Sơn Trang luyện đao rất khổ, cha mẹ không còn cách nào khác mới phải đem ta vào đây! Già Lâu La là cái gì ta cũng không biết! Van cầu ngươi, thả cho ta đi đi!"

Đao trong tay Hạ Hầu Liễm ngừng lại, nhưng, ngay trong nháy mắt đó, một vệt sáng bỗng xẹt qua đáy mắt Hạ Hầu Liễm. Trực giác của thích khách cho hắn biết, đó là ánh sáng phản quang từ lưỡi dao. Quả nhiên, một thanh dao ngắn hình lá liễu từ trong tay áo người nọ trượt ra đến lòng bàn tay, thẳng tắp đâm về phía tim Hạ Hầu Liễm.

Con ngươi Hạ Hầu Liễm co rút lại.

Tay phải bỗng bị ai nắm lấy, Hoành Ba đánh rớt dao ngắn, chém đứt cổ họng người nọ, tựa như nhánh liễu yếu ớt bị bẻ gãy, đầu gã lăn trên mặt đất, vệt máu vẩy ra xung quanh.

Hạ Hầu Liễm quay đầu, Trì Yếm đứng bên cạnh hắn, tay phải đang nắm lấy tay phải của hắn.

"Đừng ngừng lại, Tiểu Liễm. Thời điểm đệ ngừng lại, ác quỷ sẽ lập tức vươn từ dưới nền đất lên nắm lấy mắt cá chân của đệ." Trì Yếm rũ mắt nhìn người nọ, ánh mắt hờ hững tựa như tượng thần linh âm u tọa trên đài cao, "Cho nên, đừng ngừng lại."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.