Biên tập: Nina.
Sửa lỗi: Meo Meo.
Thật ra Hắc Diện Phật là một vách núi cao chọc trời, đầy đá nhọn lởm chởm, cả ngọn núi đều phủ một màu đen, cỏ dại mọc tràn lan. Đứng từ dưới chân nó nhìn lên tựa như có thể nghe thấy thanh âm của Phật truyền ra từ chuông vàng Đại Lữ, khiến người ta không kìm được mà muốn quỳ xuống cúi lạy.
Mùa đông, tuyết lớn rơi phủ kín cả ngọn núi, cũng chính là Hắc Diện Phật. Cả phần cổ và đầu của nó đều chìm trong mây trắng mờ ảo phía trên, phần thân lại phủ một lớp tuyết trắng dày, trông như đang khoác lên mình chiếc áo cà sa màu trắng, vừa thiêng liêng lại vừa trang trọng.
Hạ Hầu Liễm đón gió lạnh tiến về phía trước, hành lý hắn mang theo rất ít, chỉ vỏn vẹn mấy miếng bánh bao nguội cứng cộng với một thanh Hoành Ba, thêm mấy khối đá đánh lửa với một sợi dây thừng. Lớp tuyết mỏng vương trên lông mi hắn tựa như lông quạ trắng, Hạ Hầu Liễm đi đến mức chân đã chẳng còn cảm giác, chỉ biết đờ đẫn tiến về phía trước, hệt như con rối không cảm nhận được nóng lạnh.
Trước đó hắn có trở về nhà một chuyến. Căn nhà trúc vốn dĩ đã lạnh lẽo nay thiếu đi một người trông lại càng giống một phế tích hơn.
Có đôi khi hắn quên mất mẹ mình đã không còn, buổi sáng vẫn theo thói quen gõ cửa phòng gọi nàng rời giường. Lúc nấu cơm sẽ nấu phần của hai người, dọn ra hai cái bát. Rõ ràng hắn đã quen với cuộc sống một mình nơi nhà trúc, thế nhưng bây giờ lại bơ vơ chẳng biết phải làm gì.
Hắn thường ngồi ngẩn người suốt đêm dưới mái hiên. Trên núi ban đêm yên tĩnh không một tiếng động, tựa như cả thế giới đều chìm vào hư vô, chỉ còn lẻ loi lại một mình hắn. Hắn cảm thấy bản thân mình như một con sói non lần đầu đi săn, lần đầu tiên tự mình bước chân vào rừng rậm gập ghềnh, bị kẻ địch cắn xé cho toàn thân đầy thương tích, vốn tưởng rằng đến lúc về nhà sẽ được sói mẹ an ủi vỗ về, lại nhận ra trong hang đã trống rỗng tự bao giờ. Cho dù vết thương của hắn có thê thảm thế nào, có đau đớn bao nhiêu, cũng sẽ chẳng thể nếm được một chút an ủi nào cả.
Tất cả mọi người đều nói với hắn rằng con người ta ai rồi cũng phải chết đi, nhất là loại người buộc mạng mình trên mũi đao, giắt đầu mình bên lưng quần kẻ khác như bọn họ. Số thích khách chết không tử tế nhiều không đếm xuể, những thi hài được chôn cất ở mộ đao chẳng có ai là sống thọ chết già.
Thế nhưng bọn họ đã quên, những thích khách đó đều đâu có con cái, họ một mình sống cô đơn, rồi lại một mình ra đi trong cô độc. Cho dù đột nhiên có ngày bọn họ biến mất, cũng sẽ chẳng ai nhớ đến đã từng có người như vậy tồn tại trên đời.
Mà Hạ Hầu Bái lại có một đứa con, đây chính là minh chứng cho sự tồn tại của nàng, trên đời này ngoài Hạ Hầu Liễm ra sẽ chẳng còn ai đau khổ vì nàng giữa đêm dài tĩnh mịch, sẽ chẳng có ai ôm lấy đao của nàng lẻ loi một mình đi giữa đêm tuyết. Cho nên cũng chỉ có Hạ Hầu Liễm, chỉ có hắn mới có thể báo thù cho nàng.
Hạ Hầu Liễm vừa nhìn lòng bàn tay mình vừa nghĩ, đúng vậy, chỉ có hắn mà thôi.
Mất cả ngày trời hắn mới đến được đầu vai Hắc Diện Phật. Màn đêm đã buông xuống, hắn cũng không định đi tiếp mà quyết định nhóm lửa trong hang động như lỗ tai của Hắc Diện Phật rồi qua đêm ở đó.
Ban đêm, sắc đen lan tràn khắp nơi trải dài đến tận chân trời mới nhạt nhòa chút sắc xanh. Tuyết trắng phủ kín cả ngọn núi, từ đầu vai Hắc Diện Phật nhìn ra xa tựa như lớp sương mù, lại tựa như màn khói mỏng không biết từ đâu xuất hiện. Có vài ánh đèn dầu lờ mờ chiếu sáng lác đác vài nơi trên núi, tựa như đom đóm cô độc, cũng tựa như những chấm nhỏ rơi xuống từ bầu trời.
Hắn xác định được vị trí căn nhà trúc của mình một cách nhanh chóng, nó đắm mình trong bóng tối nặng trĩu, tĩnh lặng như đã chết rồi. Hắn lập cho Hạ Hầu Bái một ngôi mộ chôn quần áo và di vật ở nơi đó, nếu hồn phách của nàng có thể tìm về thì sẽ phát hiện ra trước mộ đã được bày sẵn Thiêu Đao Tử mà trước kia nàng thích uống nhất.
Hạ Hầu Liễm vỗ nhẹ Hoành Ba đang ôm trong lòng, chậm rãi nhắm mắt lại.
Bỗng nhiên, từ đâu đó truyền đến tiếng huân, Hạ Hầu Liễm giật mình tỉnh dậy. Ở nơi trống trải không một bóng người lại đột nhiên nghe thấy tiếng huân, đúng là có hơi đáng sợ. Hắn đi ra cửa động nhìn lên trên, phía trên là một mảng tối đen như mực, chẳng thể nhìn thấy gì. Tiếng huân cách chỗ hắn cũng không tính là gần, âm thanh trăn trở nghẹn ngào theo gió truyền đến, giống như tiếng thở dài của quỷ hồn thời viễn cổ đang quanh quẩn nơi bình nguyên.
Là huynh ấy thổi huân sao? Hạ Hầu Liễm ngồi thừ người bên cạnh đống lửa nghĩ ngợi. Là huynh ấy sao? Người đó, là người ca ca chảy chung dòng máu với mình.
Tiếng huân nghe như không nồng nhiệt lắm, dọc theo lớp đá trên Hắc Diện Phật yên ả chảy xuống rồi truyền đi xa thật xa. Bỗng nhiên hắn có một cảm giác rằng giữa đêm lạnh mênh mông thế này, thì ra cũng có người đang cùng hắn nhìn về ngọn núi tuyết phía xa xa kia. Người đó cũng là một đứa nhỏ cô độc, y đã sống trên đỉnh tuyết đó mười bảy năm rồi.
Hắn chưa bao giờ gặp mặt Trì Yếm, cho dù bọn họ là anh em ruột thịt, thậm chí là song sinh không phân trước sau, đồng thời chui khỏi bụng mẹ. Thế nhưng bọn họ vẫn là người dưng, hắn không biết Trì Yếm bình thường sẽ làm gì, thích cái gì, ghét cái gì. Mẹ nói, Trì Yếm là một đứa ngốc. Đoàn thúc nói, Trì Yếm là thiên tài đao thuật.
Nhưng giờ thì hắn biết rồi.
Trì Yếm, là ca ca của hắn, là người cùng với hắn ở trên núi tuyết, trong đêm tối mịt mờ cùng đưa mắt nhìn ra xa.
Hắn gối đầu lên tay lắng nghe tiếng huân rồi từ từ chìm vào giấc ngủ, khoảnh khắc đó, dường như hắn có thể nhìn thấy người thiếu niên trên đỉnh tuyết kia, y có cùng khuôn mặt với hắn, ánh mắt xa xăm xuyên qua gió tuyết mịt mùng rồi dừng lại trên người hắn.
Ngày hôm sau, Hạ Hầu Liễm mặc áo khoác cẩn thận, quấn mũ trùm đầu che kín mặt rồi xuất phát đi lên núi. Hôm nay tuyết rơi ít hơn nhiều, Hạ Hầu Liễm không cần phải dùng nhiều sức lực để đi nữa. Ước chừng khoảng nửa canh giờ, Hạ Hầu Liễm cuối cùng cũng tới được đỉnh Hắc Diện Phật.
Nơi này cũng không lớn lắm, đi vài bước là đã có thể thấy vách núi đen. Chỗ đất trống khá lớn có dựng lên mấy căn nhà tranh tạo thành một cái sân nhỏ trơ trọi. Bao xung quanh là hàng rào tưởng như chỉ cần đẩy nhẹ là sập, sát tường có bày mấy chậu hoa, đám hoa bên trong chậu đều đã bị đông chết.
Hạ Hầu Liễm hô lên: "Có ai không?"
Không ai trả lời.
Chẳng lẽ không có trên núi sao? Không thể nào, tối qua hắn còn nghe thấy tên nhãi đó thổi huân mà.
Hạ Hầu Liễm lại hô thêm vài tiếng, vẫn chẳng ai đáp lời. Hắn dứt khoát bay qua hàng rào, chọc thủng giấy dán cửa sổ rồi nhìn lén vào trong. Trong nhà bài trí rất đơn giản, một cái giường sưởi, một cái bàn sưởi vuông vức, quần áo đã giặt sạch được gấp gọn nơi đầu giường, vách tường dựng mấy đôi giày vải, trên tường còn dán bức tranh lão hổ đang giương nanh múa vuốt.
Thế nhưng không có ai cả.
Mẹ nói y là đứa ngốc chỉ biết luyện võ. Tên ngốc này chắc không phải do sợ hãi người lạ nên bỏ chạy rồi đấy chứ?
Hạ Hầu Liễm đi mấy vòng quanh phòng, nhìn trái nhìn phải, bỗng phát hiện ra ở vách đá có một sơn động, dây thường xuân chết héo giăng kín cửa động, khó trách lúc nãy không phát hiện ra.
Hắn bước vào sơn động, đi tầm mấy chục bước dọc theo đường nhỏ ngoằn ngoèo khúc khuỷu, nhìn thấy trước mắt là một khoảng sáng sủa. Ở đây lại có một cái sân luyện võ lớn như vậy, một bên còn có một cái giường đá, trên giường có một người mặc áo trắng.
Người áo trắng ngồi đưa lưng về phía Hạ Hầu Liễm, như đang úp mặt vào tường. Y mặc rất ít, hình như chỉ có một chiếc áo dài hơi mỏng, so sánh với Hạ Hầu Liễm như đang ở hai mùa khác nhau vậy.
"À thì... Ầy, Trì Yếm?" Hạ Hầu Liễm do dự mở miệng.
Người áo trắng chậm rãi quay lại, rốt cục Hạ Hầu Liễm cũng thấy mặt y. Khuôn mặt đúng là như đúc ra từ cùng một khuôn với Hạ Hầu Liễm, ngoại trừ bên phía lông mày Hạ Hầu Liễm có thêm một vết sẹo do đao để lại, còn lại thì không khác gì cả.
Thế nhưng chắc chắn sẽ không có ai nhận nhầm hai người bọn họ, bởi vì ánh mắt của hai người hoàn toàn khác nhau.
Trì Yếm đứng lên nhìn về phía Hạ Hầu Liễm, y có đôi mắt to tròn đen láy, đôi con ngươi trong suốt như hắc diệu thạch, nhìn vào tựa như có thể phản chiếu ra mây trời vô cùng vô tận.
"Ngươi là ai?" Giọng y rất nhẹ.
"Ta tên là Hạ Hầu Liễm." Hạ Hầu Liễm căng thẳng đến độ nói lắp, "À thì, không biết trụ trì có từng nói qua với huynh chưa, huynh có một..."
Còn chưa kịp nói xong, con ngươi Hạ Hầu Liễm bỗng chốc thu nhỏ lại, một mũi đao rét lạnh đang lao nhanh về phía hắn!
Cái khỉ gì vậy!
Hạ Hầu Liễm luống cuống né tránh, lưỡi đao sắc bén sượt qua mặt hắn đâm vào vách đá bên cạnh, mà cổ tay Trì Yếm vừa động, trong phút chốc, chiêu tiếp theo đã xé gió xông tới!
Nhanh đến không tưởng. Trong đầu Hạ Hầu Liễm chỉ có thể nghĩ ra được những từ này.
Trì Yếm tựa như ma quỷ bí hiểm khó lường, trường đao trong tay như bộ phận gắn liền với cơ thể y, ngay cả y xuất đao như thế nào hắn cũng không kịp nhìn thấy, chỉ có thể dựa vào trực giác để né tránh, trên người đã xuất hiện vô số vết thương nông sâu không đồng đều, nếu không phải hắn mặc nhiều đồ thì máu tươi đã sớm vãi đầy ra đất rồi!
"Không có lệnh của trụ trì mà dám lên núi, giết." Sắc mặt Trì Yếm không hề thay đổi.
"Ta là đệ đệ của huynh đó!" Hạ Hầu Liễm kêu lên.
Trì Yếm vẫn mặc kệ, không ngừng vung đao. Hạ Hầu Liễm nhanh chóng bình tĩnh lại, rút Hoành Ba ra khỏi vỏ, tiếp được một đao dừng ngay trên đỉnh đầu của Trì Yếm, tay trái kéo mũ trên đầu mình xuống, rống to với y: "Nhìn cho kĩ đi, ông đây là đệ đệ của huynh đó!"
Trì Yếm ngây người, kinh ngạc nhìn khuôn mặt Hạ Hầu Liễm.
Hạ Hầu Liễm tức giận nhìn quần áo của mình đã bị Trì Yếm đâm cho rách te tua, sợi bông dính lên miệng vết thương, vừa cử động sẽ bị cạ trúng khiến hắn đau đến nhe răng trợn mắt. Hắn chỉ đem đúng một cái áo lên đây, giờ bông bên trong đều rơi hết rồi thì làm sao chống lạnh được?
"Đệ đệ?" Trì Yếm nhìn hắn tỏ vẻ nghi ngờ.
Xem ra lão trụ trì lừa trọc đó chưa từng nói với Trì Yếm điều này, Hạ Hầu Liễm thở dài một hơi.
Đang cân nhắc xem nên giải thích như thế nào với Trì Yếm, bỗng y giơ một ngón tay lên chọt chọt mặt Hạ Hầu Liễm, hỏi: "Đệ đệ là người có vẻ ngoài giống ta thế này sao? Ngươi là một ta khác hả?"
Hạ Hầu Liễm mở to mắt.
Con mẹ nó... Đúng là tên ngốc mà.
Hạ Hầu Liễm phải mất một lúc lâu mới có thể giải thích rõ với Trì Yếm hắn không phải là một Trì Yếm khác, Trì Yếm "ồ" một tiếng, đoạn gật gật, ra vẻ mình đã hiểu.
Trì Yếm là một người rất đặc biệt. Năm nay y mười bảy tuổi, cao bằng Hạ Hầu Liễm, thế nhưng suy nghĩ lại như một đứa nhỏ. Từ nhỏ y đã được nuôi trên đỉnh Hắc Diện Phật, rất ít khi xuống núi, mỗi lần xuống núi toàn là đi giết người, một chút đạo lí đối nhân xử thế cũng không biết, ngay cả "đệ đệ" là cái gì cũng chẳng rõ.
Hạ Hầu Liễm trao đổi với y, đầu tiên phải giải thích cho y thế nào là "ca ca", thế nào là "đệ đệ", y mới có thể hiểu được.
Hạ Hầu Liễm ở lại đỉnh Hắc Diện Phật, hắn dọn dẹp nhà bếp, buổi tối đốt lửa sưởi ấm ngủ ngay bên cạnh bếp nên không hề thấy lạnh. Trì Yếm rất ít nói, mỗi ngày đều dành phần lớn thời gian để ngẩn người, chẳng ai biết trong đầu y đang suy nghĩ đến chuyện gì. Y thích nhất là ngồi trên chạc cây cổ thụ nơi vách đá rồi nhìn ra xa, đôi khi còn thổi huân như lần trước Hạ Hầu Liễm đã từng nghe thấy. Hạ Hầu Liễm hỏi y có phải muốn xuống dưới đi dạo không, Trì Yếm lại lắc đầu, y nói nhân gian không đẹp bằng trên núi.
Có đôi khi Hạ Hầu Liễm sẽ cảm thấy Trì Yếm như một con sói đơn độc ngước nhìn chăm chú bầu trời, lúc y nhìn xuống dưới chân núi, ánh mắt y luôn chứa đầy cô độc và trống vắng.
Nhưng đao thuật của y lại tốt vô cùng, đao của y tên là "Sát Na", tốc độ y xuất đao cũng nhanh như tên đao của y vậy.
Đối chiến với Trì Yếm, chỉ trong khoảnh khắc ngắn ngủi đã phân thắng bại rồi, bởi vì không có ai có thể đi đao nhanh hơn y.
Trì Yếm rất dễ nói chuyện, nói y làm gì y cũng làm. Hạ Hầu Liễm muốn y dạy đao thuật cho mình, y liền đáp ứng không hề do dự. Hai người cầm đao đứng đối diện nhau ở khoảng đất trống trong sơn động, xung quanh là cỏ dại um tùm.
Hạ Hầu Liễm hét lớn một tiếng, Hoành Ba ra khỏi vỏ phảng phất như ánh nước lấp lánh. Trì Yếm đứng yên tại chỗ im lặng nhìn hắn, chờ hắn đến gần, tay trái y khẽ động rồi cất bước tiến về phía trước. Hạ Hầu Liễm không thấy được y vung đao như thế nào, rồi làm thế nào thu đao, chỉ cảm thấy bên thắt lưng chợt lạnh, hắn cúi đầu nhìn, thắt lưng chỉ toàn là máu.
Con mẹ nó...
"Trì Yếm, huynh điên hả! Thế mà lại ra tay thật luôn!" Hạ Hầu Liễm vừa suy sụp vừa băng bó vết thương, tìm băng vải trong hòm thuốc rồi tự quấn cho mình, may mà trời lạnh nên máu chảy chậm.
"Không luyện nữa à?" Trì Yếm nghi hoặc nhìn hắn.
Hạ Hầu Liễm ngẩng đầu nhìn bộ dạng ngây ngốc của y, hỏi: "Đừng nói là vừa nãy huynh thật sự định giết ta nha?"
Trì Yếm ngồi xuống cạnh hắn, "Không thì sao?"
"..."
Hạ Hầu Liễm bỗng nhiên như hiểu được gì đó, khó khăn hỏi lại: "Trước kia huynh luyện đao với người khác như thế nào?"
"Trụ trì sẽ tìm người đến đánh với ta, người đầu tiên là Loan đao Tây Vực A Sát Thác, đao của gã rất khá, còn nạm vàng, dưới ánh trăng sẽ phát sáng." Trì Yếm nhớ lại, "Nhưng mà gã không đủ nhanh, ta mới dùng một chiêu đã có thể giết chết gã. Lần thứ hai là Song ưng Tuyết Vực, là một đôi vợ chồng, ta dùng ba chiêu giết người đàn ông, còn người phụ nữ tự sát. Lần thứ ba là một người Oa[1], đao của gã rất dài, tận sáu thước, lần này ta dùng sáu chiêu. Lần thứ tư trụ trì tìm một nhóm mười người đánh cùng ta, bọn họ không có danh hiệu gì, hình như đến từ những vùng khác nhau, đao pháp cũng không giống nhau. Lần đó rất khó, ta dùng hai mươi chiêu mới giết được bọn họ."
[1]Người Oa: Cách gọi người Nhật Bản xưa của người Trung Quốc.
Lòng Hạ Hầu Liễm dấy lên đôi chút bi thương. Hắn cảm thấy có lẽ Trì Yếm quả thực giống như một cây đao mà trụ trì rèn ra, cây đao này không suy không nghĩ, cho nên sẽ không biết sợ, trụ trì muốn giết ai, y đều có thể làm được.
Hắn không nghĩ ra vì sao trụ trì lại có thể nhẫn tâm như thế. Hay có lẽ mọi người trên đời này đều như vậy, trong tay có quyền lực, chúng sinh đều nhỏ bé như con kiến, buồn vui tùy ông ta, yêu hận tùy ông ta, sống chết tùy ông ta, con ruột thì thế nào, có khác biệt gì với con kiến con sâu đâu. Lúc Liễu Quy Tàng giẫm đạp lên mẹ hắn có phải cũng nghĩ như vậy, thích khách đứng đầu thiên hạ chết dưới đao của gã, bị gã ném xác cho chó gặm, trong lòng gã lúc đó có phải cũng muôn phần khoái chí như đi trên mây?
Thật buồn cười, một kẻ phải giẫm lên máu tươi, dùng xương trắng của người khác làm đá kê chân mới có thể bước lên đỉnh cao, mới có thể liếc nhìn người trong thiên hạ bằng nửa con mắt.
Hạ Hầu Liễm siết chặt hai tay, ý nghĩ hung ác xông lên đỉnh đầu, "Nếu bọn chúng có thể, vì sao ta lại không thể? Tại sao sinh sát không thể chỉ là một ý nghĩ của ta, để ta tùy ý điều kiển, mặc sức hoành hành! Để cho đao này uống cạn máu nóng, mang nặng sát nghiệp, thế thì làm sao?"
Một chậu nước dội thẳng từ đầu xuống chân Hạ Hầu Liễm khiến cả người hắn ướt đẫm. Hạ Hầu Liễm tức giận hét to: "Huynh làm gì vậy hả!"
"Ngươi sắp phát điên rồi." Trì Yếm chậm rãi buông chậu nước xuống.
Hạ Hầu Liễm lau nước trên mặt, đoạn quay đầu đi.
"Đời nhiều ngang trái, đâu phải mọi chuyện đều có thể như ý mình muốn." Trì Yếm nói.
Hạ Hầu Liễm có hơi kinh ngạc, tên ngốc Trì Yếm này thế mà lại có thể nói ra những lời như vậy. Hắn quay đầu nhìn Trì Yếm, Trì Yếm vẫn giữ vẻ mặt nhạt nhẽo trước sau như một, con ngươi tựa hắc diệu thạch trầm tĩnh như nước.
Hạ Hầu Liễm đột nhiên nhận ra có lẽ Trì Yếm không phải là không biết gì cả. Dường như chuyện gì y cũng biết rõ, chỉ là buồn vui đau giận trên thế gian này chẳng thể nào lọt vào mắt y mà thôi.
Trì Yếm dừng một chút, nói tiếp: "Mẹ đã chết rồi, không thể nhận một người mới làm mẹ à?"
Tất cả lời Hạ Hầu Liễm muốn nói đều bị câu này nhét ngược vào bụng, hắn nhìn Trì Yếm đang bày ra vẻ mặt "ta nói sai cái gì hả", yếu ớt nói: " Thôi quên đi, ta đi so đo với huynh làm gì chứ?" Hắn vỗ vỗ tên thiếu não này mấy cái, "Lần sau ta sẽ đem <Đệ tử quy>, <Kim bình mai> với vài quyển khác tới cho huynh xem, nhớ xem cho cẩn thận, đừng có ngày nào cũng bày ra vẻ mặt đần đần này nữa, sau này xuống núi lỡ như bị người ta lừa mất thì biết làm sao đây?"
Trì Yếm ngoan ngoãn gật đầu.
—–*—–*—–
Tác giả có lời muốn nói:
Không có chuyện thế thân bạch nguyệt quang ở đây đâu, Trì Yếm đần lắm.
—–*—–*—–
Trì Yếm (Truyện tranh Đốc chủ có bệnh)