Đốc Chủ Có Bệnh

Chương 39: Chương 39: Mưu tính sâu xa




Dịch: Nguyệt Hi.

Sửa lỗi: Hải Miên Bảo Bảo.

Kinh Đao Sơn Trang, thủy tạ[1] Phong Lai.

[1]Thủy tạ: Dạng kiến trúc xây ở bên cạnh hoặc trên nước để tiếp khách hoặc nghỉ chân

Đây là thủy tạ mà gã cực kỳ tự hào, do đích thân gã giám sát, mỗi một khối đá Hoàng Sơn đều vận chuyển từ An Huy xa xôi ngàn dặm đến đây, xếp thành núi giả và hang tuyết dưới sự giám sát của gã. Gã tiếp đón khách quý đến từ các nơi xa xôi ở chỗ này, lắng nghe âm thanh của bọn họ như thưởng thức Dương Xuân Bạch Tuyết của Sư Khoáng[2].

[2]Dương Xuân Bạch Tuyết nằm trong thập đại danh khúc của Trung Hoa, có nguồn cho rằng hai khúc này do Sư Khoáng là bậc thầy âm nhạc nổi tiếng thời Tiền Tần sáng tác

“Trang chủ, Nộ Trào Môn ở Đông Hải đến dâng đao phổ!”

“Thiên Nhất Đao ở núi Thái Hành đến dâng phổ!”

“Quân Tử Đao ở Hồ Tây đến dâng phổ!”

Gã mở mắt, như con sư tử liếc nhìn lãnh địa của gã, trong mắt chứa đầy đắc ý tự mãn.

“Truyền lệnh, bày tiệc, chư quân tận sức tận hứng mà về!”

“Tạ trang chủ!” Mọi người đồng loạt cúi đầu, lần lượt lui ra khỏi thủy tạ Phong Lai.

Bên ngoài mành che bỗng nhiên vang lên tiếng vỗ tay trong trẻo, Liễu Quy Tàng quay đầu, đoạn nheo mắt lại, gã nhìn thấy một bóng người màu đen ngồi bên phải gã. Hắn đội mũ trùm cực lớn, chỉ lộ ra một phần quai hàm có râu, vì giấu mình sau tầng tầng lớp lớp màn che, ngay cả bóng dáng cũng đong đưa theo mành gió như ẩn như hiện.

“Chúc mừng Liễu trang chủ đạt được ý nguyện, đao phổ trong thiên hạ đều quy tụ về Kinh Đao Sơn Trang, ngài là người đứng đầu thiên hạ danh xứng với thực, tông sư của thiên hạ.”

“Không dám nhận,“ Liễu Quy Tàng chậm rãi nhấc chén rượu lên, “So với trụ trì của các ngươi, ta còn kém rất xa.”

“Hắn ẩn cư thế ngoại lâu rồi, sớm đã bị người đời lãng quên, sao có thể đánh đồng với ngài chứ?”

“Ngươi sai rồi,“ Liễu Quy Tàng trầm giọng nói, “Đúng là bởi vì hắn mai danh ẩn tích, không ai có thể đến khiêu chiến với hắn nữa, cho nên danh tiếng của hắn không một ai có thể vượt qua được. Ba mươi năm trước hắn một bước giết một người, mười bước giết mười người, máu rơi dưới chân hắn tựa như mỗi một bước đều bước ra một đóa hoa sen máu. Dù cho ta không ở sát trường, nhưng chỉ nghe đám người già kể lại mà sống động như thể được tận mắt nhìn thấy cảnh tượng đó!”

“Đều là chuyện đã qua rồi.”

“Nhưng hắn là thần thoại không thể vượt qua!”

Người mặc đồ đen thấp giọng cười, “Liễu trang chủ, thì ra ngươi muốn tính mạng của trụ trì chúng ta à?”

“Chỉ cần có ngươi làm nội ứng, thì sợ gì chứ?” Liễu Quy Tàng cười, “Bằng hữu của ta, lẽ nào ngươi không muốn trở thành trụ trì mới à?”

“Con người ấy à, đúng là lòng tham không đáy!” Người mặc đồ đen thở dài một tiếng, “Phật Đà Thí Tâm là người đàn ông đứng trên đỉnh núi hái sao, một kẻ sâu kiến như ta đây sao dám đối chọi với hắn?”

Liễu Quy Tàng cười khẩy, “Một ngàn lượng có thể mua được tính mạng của Già Lâu La, không biết ba ngàn lượng có đủ cho tính mạng của Thí Tâm không nhỉ?”

“Đương nhiên không đủ,“ Người mặc đồ đen bí hiểm cười rộ lên, “Ta rất trung thành với hắn đấy.”

Liễu Quy Tàng như nghe thấy chuyện cười, thế là lớn tiếng cười ha ha, “Trung thành!? Thất Diệp Già Lam, vì tiền bán mạng, ai mà không biết chứ? Sao thế, chê ba ngàn lượng ít à? Vậy thì bốn ngàn lượng, ngươi không cần ra tay, chỉ cần nói với ta hắn ở đâu là được.”

“Liễu trang chủ, ngài thông hiểu đao pháp trong thiên hạ, nhưng lại không biết ngọn cỏ nhành cây ở Già Lam.” Người mặc đồ đen thấp giọng nói, “Không biết ngài có từng nghe một truyền thuyết rằng rất nhiều năm trước khi khói lửa chiến tranh thổi quét khắp bốn bể, bách tính khốn khổ, đao khách dựa vào một thanh đao hành tẩu tứ phương. Khi ấy, nếu bách tính có oán hận thì sẽ viết tên người thù hận trên gạch của miếu thờ, cầu xin Phật tổ thương xót giải mối thù này. Để thể hiện lòng tôn kính, bọn họ sẽ đặt trước chân Phật một chút đồ ăn, có khi là vài cái bánh bao gói thịt vụn linh tinh, có khi là màn thầu bọc đường. Đao khách đi qua nhìn thấy tên và đồ cúng thì sẽ ăn thức ăn bên trong, sau đó xách đao đi giết chết kẻ thù được viết tên trên gạch.

Về sau, đám đao khách này đi cùng nhau hợp thành Già Lam, đó chính là những thích khách đời đầu. Bọn họ ngồi ăn cơm chung với trộm cướp và cường đạo dưới một mái hiên, ngủ chung một giường với kỹ nữ. Chỉ cần nghe thấy lời cầu nguyện trước Phật, bọn họ sẽ ôm đao dạ hành, truy sát ngàn dặm. Đó là tổ tiên của bọn ta, bọn họ ám sát chỉ vì cơm ăn áo mặc.”

“Bây giờ vì tiền tài, có lẽ còn có cả nhà cửa và phụ nữ.”

“Sai rồi sai rồi,“ Người mặc đồ đen lắc đầu, “Bọn ta của hiện tại là quỷ hồn hành tẩu trong đêm, theo tên lấy mạng, bọn ta không vì thứ gì cả.”

“Nói cho cùng, ngươi chỉ là không dám đối địch với Thí Tâm.” Liễu Quy Tàng khinh thường nhìn về phía người áo đen, “Mạng của Hạ Hầu Liễm kia vẫn có thể cho ta chứ.”

Người mặc đồ đen vẫn lắc đầu.

Liễu Quy Tàng nổi giận, vỗ quần áo đứng dậy, “Hắn chẳng qua chỉ là đồ hèn nhát! Thêm hắn thiếu hắn thì ngươi có tổn thất gì đâu chứ?”

“Lại sai rồi,“ Người đồ đen đứng lên, khoanh hai tay trước bụng đi sâu vào trong rừng, “Hắn là một nửa của Già Lâu La, là Già Lâu La tương lai. Nếu không, tại sao ta lại phải ngàn dặm xa xôi tới đây hợp tác với con côn trùng như ngươi chứ. Lưỡi dao sắc bén thật sự phải dùng thù để đúc, dùng máu để rèn, hiện giờ thù đã đủ rồi, nó cần nhiều máu hơn.”

“Ngươi... đây là ý gì?” Liễu Quy Tàng kinh hãi trợn to mắt.

“Máu của ngươi sẽ được rải trên con đường đi đến vị trí đứng đầu Già Lam của hắn.” Người áo đen nói, “Hi vọng lần sau chúng ta gặp lại, ngươi vẫn còn sống. Tạm biệt, Liễu trang chủ.”

Lúc mành che lay động lần nữa, bóng dáng người áo đen kia đã không thấy đâu. Hắn đi cũng giống như khi hắn đến không để lại dấu vết gì, tựa như quỷ hồn ẩn hiện trong không gian. Liễu Quy Tàng run rẩy ngồi xuống, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng.

Ý hắn là gì, lẽ nào hắn giúp mình chỉ là vì để mình bị Hạ Hầu Liễm giết chết ư?

Rung cây dọa khỉ! Đó là phế vật ngay cả mẫu thân mình bị chó gặm cắn cũng không dám ra ngoài, sao có thể lấy được tính mạng gã?

Liễu Quy Tàng vỗ về trường đao trong tay, thoáng an tâm đôi chút.

Nhưng một khắc sau, gã lại nhớ đến đường phố ở Bắc thị, ánh mắt của cậu trai gã thấp thoáng nhìn thấy kia, bỗng dưng không kìm được mà rùng mình một cái.

Trong rừng rậm, người áo đen chậm rãi đi về phía trước, bước chân hắn nhẹ nhàng khó tả, tựa như đạp lên hư không, không hề tạo ra bất cứ âm thanh gì.

Cách đó không xa có một con suối nhỏ, mấy cô gái xắn tay áo giặt đồ, buộc ống quần đập quần áo bên suối, ánh nắng mênh mông chiếu lên chân tay trắng tựa ngó sen của các nàng, trông xinh đẹp vô ngần.

“À, ta quên mất.” Người áo đen lẩm bẩm một mình, “Hắn còn thiếu một người phụ nữ nữa. Người phụ nữ này phải đủ xinh đẹp, đủ dịu dàng, tốt nhất là có thể trị lành nỗi đau mất mẹ của hắn. Con trai phải ở trên giường của phụ nữ mới có thể trở thành người đàn ông chân chính.”

Nha môn Đông Xưởng.

Một con khoái mã[3] phi nhanh đến trước cửa nha môn, phiên tử Đông Xưởng mặc hắc y phủ giáp lập tức nhảy xuống, khoái mã sau lưng cuối cùng cũng kiệt sức, nó hí lên một tiếng rồi ngã phịch xuống đất. Phiên tử bưng công văn in dòng chữ “Chuyển lập tức”, thủ vệ nha môn không giám trì hoãn, mở cửa cho qua, hai tay phiên tử nâng công văn, một đường lao nhanh, xoay qua ảnh bích[4] rồi xuyên qua cửa tròn đi thẳng đến sảnh sau.

[3]Khoái mã: Ngựa khỏe, phi nước đại tốt.

[4]Ảnh bích: Tường xây làm bình phong được điêu khắc chạm trổ.

Thẩm Quyết đang uống trà nóng, hỏi: “Chuyện gì?”

Phiên tử khom lưng vượt qua bậc cửa, quỳ thụp xuống đất, nói: “Liễu Châu cách tám trăm dặm truyền tin khẩn đến, Già Lâu La bị giết ở Kinh Đao Sơn Trang, trang chủ Liễu Quy Tàng của Kinh Đao Sơn Trang phơi thây ả trên phố, cho chó săn gặm cắn xương thịt ngay trước mắt Già Lam nhưng không ai ra mặt.”

Trà nóng trong tay văng ra đổ hết lên ngực, nước trà chảy khắp người. Thẩm Vấn Hành “Chao ôi” một tiếng, vội lấy khăn lau chùi cho Thẩm Quyết.

Già Lâu La chết rồi? Thẩm Quyết không dám tin, dáng vẻ người phụ nữ như yêu ma kia cong môi cười nhạt đến nay vẫn in hằn trong đầu y, như rõ mồn một trước mắt.

Nàng chết rồi, vậy Hạ Hầu Liễm thì sao? Thẩm Quyết vội hỏi: “Có tin tức gì của Hạ Hầu Liễm không?”

“Chưa hề có tung tích.”

Thẩm Quyết ngơ ngẩn ngồi một lát, tận đến khi Thẩm Vấn Hành nhỏ giọng hỏi y: “Cha nuôi, có muốn thay quần áo sạch sẽ không?”

Thẩm Quyết mắt nhìn vết ố trà trên quần áo, lắc đầu, đoạn hỏi: “Có biết tại sao Già Lâu La bị giết không?”

Phiên tử trả lời: “Theo tin tức của nội tuyến, hình như là vì ngày mà Già Lâu La đi ám sát kia đúng dịp Liễu Châu mưa lớn, nhiều năm trước nàng vì con mà phải chịu roi phạt, vết thương cũ lâu rồi vẫn chưa khỏi, gặp mưa thì nặng hơn, vì vậy thất thủ nên bị Liễu Quy Tàng giết chết.”

Trong lòng Thẩm Quyết kinh hãi, roi phạt gì, vết thương cũ gì? Chẳng lẽ là phạt roi do năm năm trước Hạ Hầu Liễm tự ý thả y chạy trốn? Thẩm Quyết không biết trong lòng mình có cảm giác gì, như một nắm tơ vò quấn rối mù, gỡ mãi không ra. Chuyện cũ chôn dưới bụi đất không ngờ vẫn dây ra hệ lụy thế này, vậy mà bất tri bất giác y lại có phần trong cái chết của Già Lâu La! Dù thế nào y cũng sẽ không ngờ được rằng vì để cứu y, mẹ con Hạ Hầu Liễm phải trả cái giá lớn đến thế!

Hạ Hầu Liễm sẽ ra sao? Nếu hắn biết khi ấy hắn cứu mình sẽ có hậu quả thế này, liệu có hối hận tự trách không?

Liệu có khi nào hắn... không muốn gặp lại mình không?

Sáng tối xen lẫn trong ánh mắt Thẩm Quyết, ngón tay y bấu chặt bàn, ấn đến mức đầu ngón tay xanh tái.

Đúng lúc này, phiên tử trông cửa chạy vào, trên tay cầm một hộp gỗ đàn hương đưa tới, “Đốc chủ, ban nãy ngoài cửa có hai mẹ con đưa hộp gỗ này tới, nói nửa năm trước có một người phụ nữ dặn dò bọn họ nếu nửa năm sau nàng chưa quay lại lấy thì đưa chiếc hộp này đến Đông Xưởng.”

Thẩm Quyết rũ mắt nhìn chiếc hộp kia, không rõ y có vẻ mặt thế nào, chỉ nhìn thấy hàng mi dày như lông vũ khẽ run lên khi mở chiếc hộp ra.

Bên trong chỉ có một tấm khế ước mua bán nhà, ngôi nhà ở phường Tịnh Cung, là một tiểu viện sau chùa Phúc Tường bên cầu Bố Lương.

Tên của chủ nhà là Hạ Hầu Liễm.

Thẩm Quyết vuốt ve một góc khế ước nhà, hỏi: “Hai mẹ con kia đâu?”

Phiên tử dẫn hai mẹ con tiến vào, bọn họ sợ hãi rụt rè ôm lấy nhau, trên áo choàng vải bông khâu mấy mụn vá nhưng lại rất sạch sẽ, đứa nhỏ kia trốn sau người mẹ, lộ ra cái đầu lông xù lén nhìn Thẩm Quyết.

“Các ngươi có biết người phụ nữ đưa chiếc hộp này cho mình là ai không?”

“Là một nữ hiệp, nàng nói nàng họ Hạ Hầu.” Người mẹ nhỏ giọng nói, “Tiểu Bảo nhà ta rơi xuống nước, là nàng ấy đã cứu Tiểu Bảo. Công công, chúng ta trước giờ chưa từng mở chiếc hộp, không biết bên trong có cái gì, chúng... chúng ta có thể về nhà được chưa?”

Thẩm Vấn Hành ngạc nhiên nói: “Các ngươi không biết bên trong là thứ gì mà đã đưa tới, không sợ xảy ra chuyện à?”

“Nàng cũng là người phụ nữ đã có con trai, ta nhìn ra được,“ Người mẹ nói, “Một người mẹ sẽ không làm việc xấu đâu.”

Thẩm Quyết vung tay, bảo Thẩm Vấn Hành đưa cho bọn họ vài thỏi bạc, tiễn bọn họ ra khỏi nha môn. Y vẫy tay ra hiệu cho mọi người lui, đoạn vén mành lên, xoay người vào phòng phía sau, đặt chiếc hộp bên cạnh Tĩnh Thiết. Dưới ánh đèn, ánh sáng bóng loáng chảy xuôi trên chiếc hộp sơn đen. Thẩm Quyết lặng lẽ vuốt ve chiếc hộp. Hạ Hầu Bái sớm đã dự liệu được ngày chết của bản thân, nàng là đang nhắc nhở y phải nhớ lời hẹn mười năm khi đó.

Vì đứa con yêu thương của mình, cha mẹ nguyện lòng mưu tính sâu xa.

Tiền bối, ta đã nghe thấy nguyện vọng của người rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.