Đốc Chủ Có Bệnh

Chương 38: Chương 38: Trở về




Dịch: Nguyệt Hi.

Beta: Meo Meo.

Mùa đông giá rét, tuyết rơi nhiều,Tử Cấm Thành như thể đông cứng trong băng, gió lạnh tựa dao găm xuyên thẳng vào trong cổ áo người ta.

Lý thị ngồi trước kính lăng hoa[1], ngắm nghía dung nhan bản thân. Phụ nữ sinh con xong dường như già đi rất nhanh, mới vừa được mấy năm mà hình như khóe mắt cũng đã có nếp nhăn rồi, giống nếp nhăn trên tơ lụa tinh xảo không thể vuốt thẳng, nhìn thấy khiến người ta phiền muộn trong lòng.

[1]Gương đồng cổ có viền hình cánh hoa, phổ biến nhất là từ thời nhà Đường

Cung nữ thân cận tên Chu Hạ chạy chầm chậm đến, ghé vào tai nàng thấp giọng nói: “Thẩm Xưởng Thần[2] tới rồi.”

[2]Xưởng Thần (厂臣): Tên một chức vụ trong Đông Xưởng.

Nàng đưa mắt nhìn thoáng qua cánh cửa đang nặng nề mở ra, tia nắng mặt trời xuyên qua khe hở. Một chàng trai cao gầy khoác trên mình đầy gió tuyết tiến vào, nhóm tiểu thái giám bưng khay gỗ cũng theo vào phía sau.

Đó là người đàn ông có quyền thế lớn mạnh chỉ sau Ngụy Đức trong Tử Cấm Thành này, đi lại trong cung được tiền hô hậu ủng[3], bố trí như núi biển. Y cũng là một người con trai cực kỳ xinh đẹp, hai má tựa sứ trắng, gương mặt như thể dùng bút lông phác họa, khóe mắt đuôi mày luôn mang theo ý cười lấp lánh, nhưng lại không chạm được tới đáy mắt.

[3]Tiền hô hậu ủng: Phía trước có người hô dọn đường, phía sau có người bảo vệ.

“Đi đi, đưa nhị điện hạ đến đây.” Lý thị phân phó.

“Nương nương,“ Thẩm Quyết đi tới, gác tay Lý thị lên cánh tay mình một cách quen thuộc, sau đó dẫn nàng đến thảm trải sàn phía trước, đoạn nói: “Đây là tấm da lông mới được cống nạp, hoàng hậu nương nương đã chọn rồi, người chọn tấm mình thích đi, thần sẽ dặn dò bên dưới sai người làm khăn quàng cổ. Trời đông giá rét, nương nương cần phải giữ gìn sức khỏe.”

Lời y nói luôn luôn ôn hòa như gió xuân, khiến đáy lòng người nghe ấm áp.

Lý thị nhìn lướt qua, lông cáo đen, lông chồn trắng, không có gì khác biệt với năm ngoái, da rồng biển (rái cá) màu ánh bạc tốt nhất chắc chắn đã bị hoàng hậu chọn mất rồi, nàng có thể chọn cái gì nữa chứ? Nàng tùy tiện chỉ một cái rồi nói: “Chút chuyện nhỏ này còn phải làm phiền Xưởng Thần cất công chạy tới một chuyến, thuộc hạ đi đâu hết rồi?” Nàng ngồi trên bảo tọa, ngẩng đầu nhìn Thẩm Quyết, trên chuỗi vòng đá đỏ thắm là chiếc cổ trắng ngần, như một khối ngọc trắng không tì vết.

Ầy, đúng thật là. Rõ ràng là con trai, bề ngoài đẹp như thế làm gì chứ?

“Nương nương nói đùa rồi, chạy vặt vì nương nương là phúc phận của thần, người khác cầu còn không được, sao thần có thể chê mệt chứ?” Y quan sát đánh giá tấm da lông Lý thị chọn ban nãy một chút, khẽ mỉm cười nói: “Nương nương chọn là lông chồn trắng, màu sắc trông có phần đơn điệu quá. Trái lại, thần thấy chồn vân đen này khí chất trầm ổn phù hợp tôn lên thân phận của nương nương.”

Lời y nói trước nay đều rất có lý. Mấy năm nay, y vô tình hay cố ý mà ở bên cạnh chỉ điểm cho nàng từ cách ăn mặc đến từng lời nói cử chỉ. Rồi không biết từ khi nào, nàng được gắn cho cái danh tiếng dịu dàng thủ lễ, đoan chính hiền hậu, nghe nói ngay cả mấy kẻ sĩ hà khắc bắt bẻ nhất cũng khen ngợi về nàng không dứt miệng.

Dựa theo tác phong trước sau như một của nàng, tấm chồn vân đen này đúng là thích hợp nhất. Nhưng hôm nay nàng cứ sinh ra vài phần nghi ngại, ai oán nhìn về hướng Thẩm Quyết, nghĩ thầm tên nhóc này chắc sẽ không cảm thấy nàng tuổi già xuống sắc, không xứng với tấm da lông màu sắc tươi sáng này đấy chứ?

Lý thị gật đầu, Thẩm Quyết căn dặn hạ nhân, một hàng tiểu thái giám bưng khay lui ra ngoài.

Đợi cửa đã được đóng kín, nàng mới dám buông lỏng, toàn thân giống như bùn nhão ngồi phịch xuống bảo tọa. Thẩm Quyết như không nhìn thấy, lông mày cũng không động lấy một cái.

Người khác đều không biết, nàng là một con hổ giấy, danh hiệu “Hiền phi”, “Thục Tĩnh” (dịu dàng) gì đó đều là do Thẩm Quyết tạo ra, thật ra nàng là kẻ nhát gan sợ rắc rối, hòa ái dễ gần nhưng thật ra lại chỉ biết cười ngây ngô.

“Xưởng Thần, ta đang tính mời thì ngài đã đến rồi. Ài, ngài bận bịu, ta lại sợ lão tặc Ngụy Đức kia nhìn thấy nên không dám phái người đến tìm ngài, chỉ đành nhịn, đợi ngài rảnh rỗi đến đây.”

“Nương nương đừng lo lắng, nếu có chuyện gì phiền lòng thì cứ nói ra.”

“Ngài có biết hôm trước hoàng thượng có đến chỗ ta không?”

Đôi mày Thẩm Quyết mang ý cười, y nói: “Đây là chuyện tốt, nương nương không cho là vui, ngược lại còn lo âu, đây là đạo lý gì chứ?”

“Tốt gì chứ!” Lý thị ném khăn lên trên bàn, ảo não nói, “Hoàng thượng chân trước vừa đi, hoàng hậu chân sau liền đến tìm ta uống trà, mập mà mập mờ nói mấy chuyện ta không hiểu nổi, ta cùng nàng cười đến mức mặt sắp cứng đờ rồi. Cũng không biết hoàng thượng đã ăn nhầm thuốc gì mà cứ muốn ngủ ở chỗ của ta, hoàng hậu còn tưởng ta dùng thủ đoạn gì đó nên mới nhận được thánh sủng, không chừng lúc này đang ở đâu đó mắng ta đấy.”

Thẩm Quyết dằn khóe miệng xuống, cúi đầu cười, đoạn nói: “Hoàng thượng tới cũng tới rồi, nương nương yên tâm hầu hạ là được, bầu bạn hầu vua vốn là chức trách trong bổn phận của nương nương, ngay cả hoàng hậu nương nương cũng không thể chỉ trích, nương nương phải nhớ rõ, giấu tài là để dưỡng sức, tạm ẩn mình chứ không phải nhịn nhường khắp nơi khiến người khác cho rằng chúng ta yếu đuối dễ bắt nạt. Nương nương chỉ cần lo cẩn trọng giữ lễ nghĩa, để hoàng hậu không có cớ gây hấn. Hoàng thượng tới là chuyện tốt, như vậy hoàng hậu sẽ biết hoàng thượng vẫn đặt người trong lòng, nàng ta không dễ dàng động được vào người.”

“Vậy sao?” Lý thị thở phào nhẹ nhõm, chán nản nói, “Quý phi đúng không phải là việc để con người làm mà, ta sợ hoàng hậu lại ghim ta, mấy ngày nay nơm nớp lo sợ, không dám ăn uống bất cứ thứ gì, ngay cả huân hương đặt trong phòng cũng phải bảo Chu Hạ kiểm tra vài lần.”

“Nương nương đúng là một lần bị rắn cắn, mười năm sợ dây thừng mà.” Thẩm Quyết bật cười, “Trái phải đều có thần, mấy thứ không sạch sẽ kia không vào được cung Thừa Càn. Nếu những chuyện này còn cần nương nương nhọc lòng, chẳng phải thần nên tự đi lĩnh phạt gậy tạ tội mới đúng sao.”

“Vậy ta đành nhờ Xưởng Thần rồi.” Mặt mày Lý thị rạng rỡ, nỗi lo nhiều ngày qua tan đi, trong lòng cũng thư thái hơn rất nhiều.

Lời vừa dứt, Chu Hạ đã ôm nhị điện hạ đi vào.

Đó là đứa trẻ trắng trẻo hồng hào, khuôn mặt nhỏ bé ửng đỏ như đứa bé mập mạp trong tranh Tết. Trời mùa đông giá lạnh, bé cũng được bọc kín như quả cầu tuyết. Chu Hạ bế nó đến phía trước, bé con có linh tính, hướng về phía Thẩm Quyết cười khúc khích, còn giơ tay đòi bế.

Lý thị cười dịu dàng, đoạn đặt đứa nhỏ vào lòng Thẩm Quyết rồi nói: “Xưởng Thần, ngài nhìn đứa nhỏ này đi, tuy nói rằng bé con còn nhỏ, nhưng vẫn biết ai thật lòng tốt với nó. Ngài nhìn xem, dù chưa hiểu chuyện, nhưng cũng đã thân thiết với Xưởng Thần vậy rồi. Nó khắng khít với Xưởng Thần thế này, Xưởng Thần cũng như á phụ[5] của nó vậy. Hai mẹ con ta lẻ loi nơi thâm cung, chỉ có Xưởng Thần ngài là nơi nương tựa duy nhất, vẫn mong Xưởng Thần lo lắng nhiều hơn.”

[5]Á phụ: Người thân cận như cha, chỉ đứng sau cha.

Ánh đèn lờ mờ chiếu lên khuôn mặt đang cúi xuống của Thẩm Quyết, Lý thị nhìn thấy trên khóe miệng y nở một nụ cười nhẹ, nhưng nụ cười ấy lại quá nhạt, chỉ là một đường cong hờ hững như có như không. Thẩm Quyết cẩn thận ôm nhị điện hạ, nắm bàn tay nhỏ nhắn mềm ấm trong tay, như nắm một nhúm bông vải, y nói: “Điện hạ là đầu rồng mình phượng, tất nhiên là tiền đồ vô hạn, thần chỉ là nô tài thấp kém, nào dám tự cho mình là á phụ của điện hạ, lời này xin nương nương chớ nhắc lại.”

Lý thị thuận theo nói phải, Thẩm Quyết cầm lấy áo choàng trong tay tiểu thái giám khoác lên người, cài khuy áo mạ vàng lại, khiêm tốn vái chào Lý thị rồi xoay người rảo bước vào làn gió tuyết đầy trời. Lý thị ở xa xa nhìn y bước ra khỏi cửa cung, đoạn cúi đầu thở dài.

“Nương nương, người nói xem, rốt cuộc y có ý gì?” Chu Hạ bĩu môi hỏi, “Nhị điện hạ của chúng ta còn không xứng với y sao? Đúng thật là.”

“Lòng dạ đàn ông như kim đáy biển!” Lý thị buồn bã nói, “Đặc biệt là đàn ông có bề ngoài đẹp đẽ.”

Chu Hạ tặc lưỡi nói: “Chính xác, sắc đẹp này của Thẩm Xưởng Thần đúng là không còn lời nào để nói.”

“Con bé này thật là, không phải em nhìn trúng y rồi đấy chứ!” Lý thị liếc mắt nhìn nàng.

Dôi gò má Chu Hạ ửng hồng, vội nói: “Nương nương, người nói linh tinh gì thế! Người không cần mặt mũi, nhưng nô tì vẫn cần!”

Lý thị vừa cười vừa cù lét Chu Hạ, nói: “Gả em cho y, chúng ta kết thành thông gia thì không sợ y không giúp chúng ta nữa rồi!”

Gió tuyết mù mịt, Thẩm Quyết ôm lò sưởi tay ngồi trong xe ngựa nhắm mắt dưỡng thần. Bây giờ y không thể ngơi nghỉ một chút nào, tựa như một con quay xoay vòng vòng, ứng phó Lý thị xong lại phải quay sang đối phó Ngụy Đức, đối phó Ngụy Đức xong lại phải lo bên phía hoàng đế. Còn có đám quan lớn quan bé ôm ý đồ xấu xếp hàng muốn nói chuyện với y, còn không thể từ chối hết tất cả.

Thẩm Quyết cau mày vén mành, nhìn tuyết bay đầy trời như lông ngỗng. Tuyết dày đặc phủ trên đất, ngọn núi gần xa đều đã trắng xóa. Thẩm Quyết dựa vào thành xe, nhớ đến trước kia khi vẫn còn ở Tạ phủ, y và Hạ Hầu Liễm bị phạt quỳ, Hạ Hầu Liễm cõng y về Thu Ngô viện, hôm ấy cũng là một ngày tuyết bay lả tả khắp trời như thế này.

Y nhận lời đến nhà Đại Lý Tự Khanh dùng bữa, người đàn ông trên bàn cơm ăn không ngồi rồi nói chuyện đại nghĩa quốc gia, thống nhất thiên hạ mà nước bọt văng tung tóe, rồi còn thổi phồng Thẩm Quyết là cấp dưới đắc lực, là rường cột nước nhà. Thẩm Quyết đơ mặt ngồi đó, nghe tai trái lọt tai phải.

Cuối cùng bữa ăn cũng kết thúc, Thẩm Quyết từ chối lời mời bữa tối và lần sau gặp mặt của gã, gọi Thẩm Vấn Hành đứng hầu bên cạnh rồi đi ra ngoài. Đại Lý Tự Khanh khom lưng theo ở đằng sau, giành lấy chiếc ô trong tay Thẩm Vấn Hành để che cho Thẩm Quyết, Thẩm Quyết lặng lẽ bước lệch sang bên cạnh vài bước, một bên bả vai của y bị lộ ra bên ngoài, tuyết rơi xuống nửa người y.

Đi ra sân, Thẩm Quyết đang định khách sáo vài câu bảo gã không cần tiễn nữa. Bỗng nhiên, một cô nương đầu tóc bù xù xô cửa hông dẫn đến sân phụ chạy vào rồi lao thẳng đến cửa lớn. Mọi người đều giật thót một cái, mấy tên đầy tớ đứng ở cửa định ngăn nàng lại, cô nương đó vừa thoáng thấy Thẩm Quyết ở sân thì dừng chân, xoay người bổ nhào dưới chân Thẩm Quyết.

“Công công cứu ta! Công công cứu ta!”

“Đây là kẻ nào, mau lôi xuống! Không được quấy nhiễu nhã hứng của Xưởng công!” Đại Lý Tự Khanh thấy thế thì sầm mặt, quát trái quát phải.

Khi mấy tên đầy tớ tiến lên muốn bắt người, cô nương vội vàng ôm chặt chân Thẩm Quyết, khóc lóc nói: “Tiểu nữ Chu Minh Nguyệt, là hôn thê của giáo úy Ngũ quân doanh Tư Đồ Cẩn! Trưa nay bị đại công tử của Đại Lý Tự Khanh bắt đến tận đây! Hôn phu của tiểu nữ đang ở đại doanh ngoài kinh, xin Xưởng công cứu mạng, xin Xưởng công cứu mạng!”

Thẩm Vấn Hành sợ đến mức mất hết bình tĩnh. Thẩm Quyết vốn ưa sạch sẽ, chưa bao giờ cho người ngoài đến gần. Mấy tiểu thái giám theo hầu mỗi ngày đều phải tắm rửa ba lần, chỉ ra ít mồ hôi thôi cũng không dám lại gần Thẩm Quyết. Cô nương này vừa tới đã ôm lấy chân Thẩm Quyết, Thẩm Quyết không bổ nàng ra mới lạ.

Đại công tử từ phía sau chạy đến, thấy Minh Nguyện ôm Thẩm Quyết thì ba hồn bảy vía liền bay đi mất, vội nói: “Xưởng công chớ nghe người phụ nữ này ăn nói linh tinh, ả là con gái của hạ nhân nhà ta, là một mụ điên, hôm nay không trông chừng kỹ, vô cớ quấy nhiễu đến Xưởng công, ta sẽ đưa ả xuống ngay. Người đâu, còn không mau đến đây kéo mụ điên này đi”

Minh Nguyệt cuống cuồng lắc đầu nói: “Hắn nói bậy! Hắn nói bậy! Hắn ỷ cha ta đã qua đời vì bệnh tật, hôn phu lại đang ở binh doanh nên cướp ta vào phủ! Xưởng công, ngài là người tốt, xin ngài cứu ta! Cầu xin ngài!”

Đây là cơ hội duy nhất của nàng. Khó khăn lắm mới chạy khỏi phòng chứa củi, phủ đệ canh phòng nghiêm ngặt, thấy cách cửa lớn chỉ còn gang tấc, chỉ cần Thẩm Quyết chịu giúp nàng một phen, thì nàng có thể chạy thoát được.

Nàng ôm lòng hy vọng ngẩng đầu lên, song chỉ thấy ánh mắt u ám rét lạnh của chàng trai kia, y lạnh lùng mở miệng: “Ngươi làm bẩn giày của ta.”

Như một chậu nước lạnh dội xuống đỉnh đầu, cái rét lạnh truyền từ đầu đến chân, Minh Nguyệt sững sờ buông tay. Thẩm Quyết nhíu mày, đoạn cất bước trèo lên xe ngựa ngoài cửa. Đại công tử hớn hở thấy rõ, hai tên đầy tớ túm lấy chân Minh Nguyệt lôi nàng về phía hậu viện.

Minh Nguyệt gào khóc giãy dụa, hai tay bấu lấy mặt đất, móng tay bị gãy, nhưng chỉ cào ra mười đường máu đỏ thẫm ngoằn ngoèo như rắn trong nền tuyết.

———

Tư Đồ Cẩn đi trên đường, hôm nay là sinh nhật của Minh Nguyệt, tháng trước hắn đã sớm chuẩn bị thư trình tấu xin nghỉ hôm nay. Hắn gom bổng lộc của ba tháng, mua một cây trâm mạ vàng hàng tuồn trong cung ở cửa hàng trang sức làm sính lễ. Bà mối cũng đã chuẩn bị ổn thỏa, hắn định hôm nay sẽ cầu hôn.

Nhị điện hạ ra đời, hoàng thượng đại xá thiên hạ, hắn được ân xá trở lại triều, khôi phục chức quan. Nhưng mấy năm nay đối với Minh Nguyệt mà nói lại là một cơn ác mộng. Ba năm trước, lúc hắn vừa đi, Chu đại phu bị bệnh qua đời, Minh Nguyệt tứ cố vô thân, một mình sống ở kinh thành, nương nhờ vào việc ra ngoài thành hái thảo dược bán cho y quán quen biết, làm chút việc nữ công thô sơ mà sống qua ngày.

Nàng có vẻ ngoài xinh đẹp, là một Tây Thi thảo dược có tiếng, thường xuyên có lưu manh vô lại nửa đêm gõ cửa. Minh Nguyệt kinh hồn bạt vía, đến tối là phải dùng bàn ghế, chậu gáo chặn ở cửa lớn, cửa phòng cũng không dám qua loa, dùng rương hòm chặn kĩ càng. Bà mối thường đến mai mối, khuyên nàng xuất giá. Nàng luôn dùng lí do chịu tang để khước từ, mọi người đều biết, nàng đang đợi một người đàn ông không biết năm nào tháng nào mới quay trở về.

Tư Đồ Cẩn vẫn nhớ ngày hắn trở về, Minh Nguyệt cõng sọt thuốc ở ngưỡng cửa xa xa mà nhìn hắn. Hắn đi qua đó, nàng không nhịn được, khóc đến mức nước mắt ướt đẫm mặt. Nàng đã gầy đi rất nhiều, khuôn mặt vốn chỉ nhỏ nhắn bằng một bàn tay giờ gầy đến mức cằm cũng nhọn hơn, như có thể đâm người ta vậy.

“Tư Đồ đại nhân, cha ta không còn nữa rồi.” Minh Nguyệt vừa khóc vừa nhìn hắn, “Ta không còn cha nữa, sau này ta chỉ còn một mình thôi.”

Tư Đồ Cẩn kém mồm kém miệng, chần chừ cả buổi trời, mới cẩn thận dè dặt an ủi nói: “Không sao hết, ta cũng một mình, chúng ta cộng lại thì là thành hai người rồi.”

Nàng dùng mu bàn tay lau nước mắt, khóc thút thít, rồi phì cười một tiếng.

Thực ra hắn rất muốn nói, nếu nàng nguyện ý, sau này sẽ là ba người, bốn người, hoặc là năm người.

Đầu năm nay, cuối cùng Minh Nguyệt cũng đã hết kỳ tang. Từ Đồ Cẩn đã chuẩn bị rất lâu, hắn không có người thân, chỉ có thể tự lo liệu việc cưới xin, mời bà mối, xem bát tự, tính ngày lành, mọi việc hắn đều phải tự thân vận động. Quan trọng nhất là sính lễ, Minh Nguyệt là cô nương tốt nhất hắn gặp được, hắn nhất định sẽ dành cho nàng thứ tốt nhất có thể.

Ánh mặt trời ngày đông ấm áp, tuyết trên mặt đất tỏa ra ánh sáng lành lạnh, cây lê đầu hẻm đã nở hoa, cánh hoa trắng tinh rơi xuống, xoay vòng rồi bay xa vài trượng, sau đó rơi trên nền tuyết, không phân biệt được là hoa hay tuyết trắng. Tư Đồ Cẩn rất vui, lần đầu tiên trên gương mặt thường ngày không có biểu cảm gì của hắn ngập tràn dáng vẻ vui mừng hớn hở, vài người đi ngang qua hắn không nhịn được quay đầu lại nhìn thêm vài lần.

Rẽ vào đầu hẻm đã nhìn thấy bà mối đang nóng lòng sốt ruột đi qua đi lại ở trước cửa.

“Ôi chao, Tư Đồ đại nhân, cuối cùng ngài cũng tới rồi!” Bà mối nhìn thấy Tư Đồ Cẩn, vội vã tiến lên đón hắn với vẻ mặt đau khổ, nói: “Minh Nguyệt cô nương bị đại công tử nhà Đại Lý Tự Khanh bắt đi rồi, ngài mau nghĩ cách đi!”

Tựa như bị một tiếng sấm giáng xuống đỉnh đầu, da đầu hắn bỗng chốc tê dại, đôi mắt như có ngàn vạn cánh hoa vàng lấp lánh lả tả rơi xuống. Tư Đồ Cẩn vịn tường giữ vững thân thể, hỏi: “Chuyện từ lúc nào?”

“Trưa hôm nay, bây giờ sắp được một canh giờ rồi!”

Tư Đồ Cẩn không nói thêm gì nữa, mím môi trở về nhà lấy một thanh đao trên bàn thờ.

Đó là thanh đao hắn đổi được khi ở Sóc Bắc học nghề thợ rèn, đao Sóc Bắc có điểm đặc biệt là thân đao thon dài, hơi uốn cong, tựa một vầng trăng lưỡi liềm. Bà mối theo sát phía sau hắn, thấy hắn rút đao ra thì biến sắc: “Ngài định làm gì? Liều mạng với gã sao!? Bọn họ người đông thế mạnh, ngài sẽ bị quan phủ bắt lại đấy!”

“Không còn cách nào nữa, còn không đi thì không kịp mất.”

Hắn không dám nói, có thể đã muộn mất rồi.

Hắn sầm mặt xách theo đao, sát khí đùng đùng đi về hướng nhà Đại Lý Tự Khanh, bà mối thở ngắn than dài, gấp đến độ chân nọ chéo chân kia, nhìn bóng lưng sát phạt của Tư Đồ Cẩn, cuối cùng cũng không đi theo hắn.

———

Thẩm Vấn Hành dìu Thẩm Quyết vào xe ngựa rồi vung phất trần vội chạy trở lại, hắn cất giọng the thé hô: “Khoan đã khoan đã!”

Đại Lý Tự Khanh vội tiến lên phía trước, nói: “Không biết Xưởng công còn điều gì căn dặn?”

“Đốc chủ nói, cô gái này đã làm bẩn giày của người, thật sự đáng giận, phải đưa về Đông Xưởng, không giặt sạch giày thì không cho phép ra ngoài.”

“Việc này...” Đại công tử cười, “Chi bằng tiểu nhân tặng Xưởng công một đôi, hàng của Hành Vân Các mang là thoải mái nhất!”

Thẩm Vấn Hành liếc xéo hắn, hừ một tiếng trong mũi, cười khẩy nói: “Đốc chủ còn thiếu một đôi giày của ngươi ư? Sao nào, cô gái này đắc tội với Đốc chủ, chẳng lẽ các ngươi còn muốn giấu làm của riêng sao?”

“Không dám không dám!” Đại Lý Tự Khanh trừng mắt với đại công tử, chỉ đầy tớ quát, “Còn không mau buông ả ra!”

Đám đầy tớ nhìn nhau, hoang mang buông tay. Minh Nguyệt đạp bọn chúng ra, vấp ngã xuống đất rồi vội chạy đến sau người Thẩm Vấn Hành. Hai bàn tay xanh xao của Minh Nguyệt toàn là vệt máu, đôi mắt hạnh ngấn lệ, nước mắt như chực tuôn rơi.

Nàng quả thực rất xinh đẹp, chẳng trách cha nuôi muốn cứu nàng.

Mấy năm nay Thẩm Quyết có được quyền thế, người bên dưới dâng lên không ít oanh yến, có người còn đi đường tắt, tặng tiểu quan, kỹ nam cũng không phải không có. Nhưng Thẩm Quyết không thèm để một ai vào mắt, trả lại hết tất cả. Về sau mọi người mới nghĩ ra, suy cho cùng thì thái giám vẫn thiếu một khối trong đũng quần, đưa những thứ này đến trước mắt người ta không phải là đang chọc vào nỗi đau trong lòng sao? Vì thế mới âm thầm rút lui.

Thẩm Vấn Hành vốn tưởng rằng Thẩm Quyết không thích mấy thứ này, xem chuyện hôm nay thì có lẽ chỉ là chưa gặp được đúng người mà thôi. Cậu cười với nàng một cái để trấn an, sau đó dẫn nàng đến bên xe ngựa, Minh Nguyệt lau mặt nói: “Tạ Xưởng công đã cứu giúp.”

Trong xe ngựa không có động tĩnh, chỉ có một chiếc áo choàng được ném ra ngoài.

Thẩm Vấn Hành nhặt áo choàng lên, trong lòng than thở vị Đốc chủ này kỳ cục hết chỗ nói, cứu một đứa con gái thôi mà giống như bị người ta ép uổng gì vậy. Cậu đưa áo choàng cho Minh Nguyệt, nói: “Trong xe ngựa không có quần áo của con gái, cô nương chịu thiệt dùng tạm áo choàng trước vậy.”

Nước mắt Minh Nguyệt dâng trào, nàng nói: “Cảm ơn Xưởng công, cảm ơn công công, Xưởng công đúng là người tốt!”

Thẩm Vấn Hành cười nói: “Cô nương ghi nhớ trong lòng là được, đợi về đến phủ hầu hạ Đốc chủ cho tốt cho tốt.”

Minh Nguyệt nhất thời ngẩn ra, “Là... là ý gì?”

“Còn là ý gì nữa, Đốc chủ nhà chúng ta cứu người nào có cứu không công chứ?”

Cậu vừa dứt lời, một chiếc giày bị ném ra khỏi cửa sổ xe, trúng ngay giữa ót Thẩm Vấn Hành. Thẩm Vấn Hành kinh hồn táng đảm ngẩng đầu lên thì đối diện với cặp mắt u ám của Thẩm Quyết.

“Trong tên của ngươi thừa một cái miệng[6], ta nên ngắt đi mới phải.”

[6]Thẩm Vấn Hành – 沈问行: Trong chữ “Vấn” có bộ Khẩu là miệng.

“Cha nuôi tha mạng!” Thẩm Vấn Hành che miệng lại.

Minh Nguyệt và Thẩm Vấn Hành đi theo bên cạnh xe ngựa, dòng người xuôi ngược trên phố lớn bên cửa An Định Môn. Minh Nguyệt buộc chặt áo choàng, che bản thân thật kín kẽ. Tóc mai tán loạn, y phục còn bẩn thỉu nữa, thật sự là không có mặt mũi gặp người khác. Đi đến cầu trên hồ, một người con trai sát khí bừng bừng ở phía đối diện đi tới, trái tim Minh Nguyệt đập mạnh, nàng hô lên: “Tư Đồ đại nhân!”

Từ Đồ Cẩn sửng sốt, đưa mắt nhìn qua, cô gái mà trong lòng hắn luôn nhớ nhung kia đang khoác một cái áo choàng chạy tới chỗ hắn. Một cỗ xe bạt trắng không quá bắt mắt dừng phía sau nàng, đi đầu là một thái giám có gương mặt mang vẻ xảo quyệt với nụ cười trời sinh luôn bên môi.

“Trong xe là đề đốc Xưởng công, là ngài ấy cứu ta.” Minh Nguyệt nhỏ giọng nói.

Tư Đồ Cẩn tiến lên chắp tay thi lễ: “Đa tạ Xưởng công cứu giúp, ti chức Tư Đồ Cẩn, nếu Xưởng công có việc cần dùng, chỉ cần căn dặn, ti chức nhất định vạn chết không từ.”

Màn cửa trong tầm mắt bị vén mở, Tư Đồ Cẩn nghe thấy một giọng nói lạnh nhạt.

“Tư Đồ Cẩn, võ trạng nguyên năm Tuyên Hòa thứ mười tám, nghe nói ngươi có tài thiện xạ, bách phát bách trúng, không trật phát nào, được Hoàng Thượng ban cho cung Kim Điêu, đảm nhiệm chức vụ Hữu Vệ của Vũ Lâm Vệ. Đáng tiếc ba năm sau, vì Thất Diệp Già Lam ám sát tiền quý phi, ngươi tự ý rời vị trí canh gác, không làm tròn trách nhiệm nên bị giáng chức, điều đến Ngũ quân doanh bên ngoài kinh. Nhưng do ngươi bắn hạ ngựa cưỡi của đại điện hạ, hại điện hạ ngã ngựa gãy chân, nên bị phạt một trăm trượng, lưu đày ba ngàn dặm. Nhưng nếu nói vận khí ngươi không tốt, trái lại thật sự không tồi, bị lưu đày ba năm, được đặc xá trở về triều, khôi phục chức quan. Có điều, tính ra, ngươi đã làm quan sáu năm, vậy mà vẫn chỉ là giáo úy nho nhỏ vô danh.”

Tư Đồ Cẩn cúi đầu, trầm mặc không nói.

“Ngẩng đầu lên.”

Tư Đồ Cẩn ngẩng đầu, trên xe ngựa trắng là một gương mặt quen thuộc đập vào tầm mắt. Mấy năm trước y vẫn còn là tiểu thái giám ở lưng chừng tuổi thiếu niên và thanh niên, hiện tại y ngồi ngay ngắn trên xe ngựa, đã là thanh niên chi lan ngọc thụ[7] rồi.

[7]Chi lan ngọc thụ: Một người đầy triển vọng và tương lai tuyệt vời.

“Gia nợ ngươi một mạng.” Thẩm Quyết nói, “Bách Hộ[8] Đông Xưởng thiếu một người, nếu ngươi muốn thì ngày mai tới Đông Xưởng báo tên đi.”

[8]Một chức vụ ở Đông Xưởng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.