Đốc Chủ Có Bệnh

Chương 68: Chương 68: Hoa rơi nước chảy






"...Vốn là người của y, y không thương thì ai thương?..."

Chương 68: Hoa rơi nước chảy.

Biên tập: Hải Miên Bảo Bảo.

Vài tiếng gõ mõ vang vọng khắp đường phố tối om, sau đó là giọng phu canh thét to: "Thời tiết khô hanh, cẩn thận củi lửa!"

Hạ Hầu Liễm và nhóm phiên tử mai phục ở hai bên đường lớn, hắn tựa người vào cột nhà, ẩn nấp sau nó, trái phải đều là phiên tử giống hắn, tay trái đè lên đao Nhạn Linh, cố gắng điều chỉnh hơi thở nhẹ nhàng nhất. Màu đen của duệ tát hòa cùng với màn đêm tăm tối, chỉ có hoa văn thêu trên ngực và lưng đậm màu vàng rực rỡ, lóe lên trông khá dữ tợn.

Hôm nay là ngày thứ ba hắn trở thành can sự Thần Tự Khỏa của Đông Xưởng, phụng mệnh mai phục đường lớn trước cửa để lùng bắt dư đảng Ngụy Đức – Lý Hiển. Hắn siết nắm đấm, vùng da nơi vết sẹo căng ra, tê tê ngưa ngứa.

Hắn ở nhà tĩnh dưỡng nửa tháng, cũng đã trồng lại cái răng bị đấm bay trong miệng. Vốn cũng không định trồng, dù sao bị khuyết một chỗ, ngoại trừ ăn cơm hay bị giắt thịt ra thì không có gì bất tiện hết, nhưng Thẩm Quyết cứ đè đầu hắn ra cho người ta trồng, dùng ngà voi làm răng. Thôi vậy, nợ nần chồng chất, dù sao hắn nợ Thẩm Quyết nhiều như vậy, thêm cái này có là gì. Hắn còn hỏi thăm tung tích của Đường Thập Thất, Thẩm Quyết nói chưa nghe tên người này bao giờ, có lẽ là đã trốn thoát. Hạ Hầu Liễm mừng thầm cho Đường Thập Thất, ban đầu lúc thấy mấy thứ trong ám quật đều rơi vào tay Thẩm Quyết, hắn còn nghĩ tên nhóc kia lành ít dữ nhiều rồi, may mà đã trốn mất dạng. Thẩm Quyết vận chuyển tất cả đao thương gậy gộc quần áo giày vớ đến nhà hắn, bảo là lúc trước sợ bị người ta trộm mất nên mới giữ giùm hắn. Tuy rằng không biết vì sao Thẩm Quyết lại cảm thấy sẽ có người muốn trộm xuân cung đồ, khăn tay và quần lót.

Hắn vẫn dùng tên Hạ Hầu Liễm, trong thiên hạ này có biết bao nhiêu người trùng tên, hơn nữa dung mạo của hắn đã thay đổi, không sợ có người nói hắn là thích khách Già Lam. Một vài thân tín của Thẩm Quyết đã đoán ra thân phận của hắn, song dù sao thì bọn họ cũng có rất nhiều người mang lý lịch không sạch sẽ. Hơn phân nửa thuộc hạ thân tín của Thẩm Quyết xuất thân từ giang hồ, có người từng làm cướp đường, buôn lậu muối, thậm chí là hải tặc, bây giờ có thể an cư lạc nghiệp, tất cả đều là nhờ Thẩm Quyết tẩy trắng giúp bọn họ. Trong mắt những người đó, Hạ Hầu Liễm cũng là "nhân tài" được Thẩm Quyết chiêu mộ bằng cách này.

Sâu trong ngõ phố vang lên tiếng xe ngựa lộc cộc, Từ Nhã Ngu đứng đối diện Hạ Hầu Liễm chu môi giả chim kêu mấy tiếng, tất cả phiên tử lập tức cảnh giác, tay phải nắm chuôi đao, áp người sát vào cột, dõi mắt nhìn đăm đăm về phía bóng tối nơi xa.

Từ Nhã Ngu là trưởng khỏa Thần Tự Khỏa, lần trước người giả Phúc Vương là cậu, nghe nói trước kia cậu làm việc trong gánh hát. Gương mặt lúc nào cũng vui vẻ đã thu lại ý cười, khóe mắt đuôi mày đều là sát ý lạnh lùng.

Hai chiếc xe ngựa đang lần lượt chạy tới, rất nhanh đã vào giữa đường cái trước môn đường. Nhóm phiên tử nối đuôi nhau đi ra, tay cầm nỏ giơ lên cản đường xe ngựa, Từ Nhã Ngu lấy nha bài ra, lạnh lùng quát: "Đông Xưởng bắt người, người bên trong bước ra ngoài kiểm tra!"

Xe ngựa không có động tĩnh, giống như đã chết. Màn đêm im ắng, chỉ nghe thấy tiếng hít thở của nhóm phiên tử. Bọn họ ngạc nhiên phát hiện ra rằng cả hai chiếc xe ngựa đều không có người đánh xe. Xe ngựa lặng lẽ ngừng giữa lòng đường, như hai chiếc xe tang đến từ cõi âm.

"Lặp lại lần nữa, người bên trong xuống xe!"

Vừa dứt lời, một âm thanh sắc bén rất khẽ bỗng vang lên trong không khí, mi tâm Hạ Hầu Liễm giật một cái, hắn nhanh chóng đẩy Từ Nhã Ngu ra rồi lập tức rút đao. Ánh đao vừa tỏa ra như thủy ngân, hai mũi tên ngắn màu đen va vào lưỡi đao lóe lên hai tia sáng bạc.

Từ Nhã Ngu gào lên: "Bắn tên! Bắn!"

Nỏ tiễn bắn vào màn đêm, xé gió đâm vào mành xe ngựa, nhưng bọn họ chỉ nghe mấy tiếng trầm đục, sau đó hoàn toàn im bặt, như thể bắn vào hư không. Nhóm phiên tử thu nỏ tay lại, rút đao ra khỏi vỏ, chuôi đao và thôn khẩu[1] vàng rực của đao Nhạn Linh sáng lấp lánh trong đêm tối.

[1] Thôn khẩu và chuôi đao:Hạ Hầu Liễm nhảy lên đòn xe, vung đao chém liên tục, màn xe rách bươm rơi lả tả xuống, để lộ thùng xe rỗng tuếch bên trong. Trong xe không có người! Hạ Hầu Liễm nhận ra có gì đó không đúng, song đã quá muộn! Dường như có gì đó lạnh băng đâm vào lưng hắn, trực giác của thích khách buộc hắn phải ngẩng đầu lên, một luồng sáng bổ xuống đầu, đồng thời dưới chân truyền lên tiếng đục khoét ê răng, đó là âm thanh lưỡi đao xuyên thủng ván gỗ gầm xe và đâm lên chỗ hắn!



Hạ Hầu Liễm nhảy lên đòn xe, vung đao chém liên tục, màn xe rách bươm rơi lả tả xuống, để lộ thùng xe rỗng tuếch bên trong. Trong xe không có người! Hạ Hầu Liễm nhận ra có gì đó không đúng, song đã quá muộn! Dường như có gì đó lạnh băng đâm vào lưng hắn, trực giác của thích khách buộc hắn phải ngẩng đầu lên, một luồng sáng bổ xuống đầu, đồng thời dưới chân truyền lên tiếng đục khoét ê răng, đó là âm thanh lưỡi đao xuyên thủng ván gỗ gầm xe và đâm lên chỗ hắn!

Thế gọng kìm!

Hạ Hầu Liễm lăn một vòng vào thùng xe, vạt áo bị mũi đao bên dưới cắt rách. Hắn không ngừng lại, trực tiếp đâm vào lưng xe, lưỡi đao xông tới hung hãn đâm thủng vách gỗ. Hắn nghe thấy tiếng mũi đao xuyên vào da thịt, máu tươi đỏ thắm men theo rãnh đao chảy xuống, máu tươi hòa cùng kim loại tạo nên sắc vàng đỏ đan xen tạo nên cảm giác mỹ lệ và dữ tợn. Hắn tấn công vách gỗ lần nữa, vách gỗ ầm ầm sụp xuống, hắn chống ván gỗ nhào vào bóng đêm. Tấm ván rơi xuống đất vỡ tan tành, đè lên một người đàn ông mặc áo đen nằm bên dưới.

Những đao khách này mai phục ở sau xe và dưới gầm xe, giống như những con nhện bám chặt vào xe ngựa. Hạ Hầu Liễm rống to: "Chú ý trên dưới!"

Nhóm phiên tử bao vây xe ngựa, tung móc câu sắt[2] ra. Móc sắt quặp vào thành xe, phiên tử hai bên đồng thời giật mạnh một cái, toàn bộ thành xe vỡ tan tành, mạt gỗ bay tứ tung, bóng dáng người đàn ông trên nóc xe đáp xuống, hai tay cầm trường đao dài hẹp lạnh lẽo như sương giữa bụi bặm. Người đàn ông dưới gầm xe cũng nhảy lên rồi lưng tựa lưng với đồng bạn mình. Nhóm phiên tử lao đến, chẳng mấy chốc, bóng đao va chạm kịch liệt, ánh sáng trên lưỡi đao chợt lóe rồi chợt tắt liên hồi.

[2] Móc câu sắt:



Hạ Hầu Liễm bước tới phía trước chiếc xe ngựa thứ hai, cầm sống đao đập vào càng xe, nói: "Xuống xe."

Một bàn tay vén mành xe lên, trong bóng tối, gương mặt gầy guộc của người đàn ông hiện ra, sau lưng gã còn có một người phụ nữ cùng với hai đứa nhỏ, một nam một nữ, trông khoảng mười tuổi.

Lý Hiển nhìn Hạ Hầu Liễm, đôi môi run rẩy nói: "Ta và ngươi đều rõ thủ đoạn của Thẩm Quyết, cho ta một con đường sống, ta giao tất cả người thân cho ngươi."

"Không được." Hạ Hầu Liễm tiếp tục dùng sống đao gõ càng xe, âm thanh cộp cộp liên hồi như đòi mạng, "Xuống xe."

"Ngươi đường đường là một nam tử hán, vậy mà lại cam tâm làm chó săn cho Thẩm Quyết!"

Hạ Hầu Liễm khinh thường cười đáp, "So với con chó rơi xuống nước của Ngụy Đức vẫn còn ngon chán. Hơn nữa," hắn liếm môi, nói tiếp: "Đốc chủ nhà ta rất đẹp trai, đừng nói làm chó, cho dù bảo ta làm bùn dưới chân y thì ông đây cũng sẵn lòng!"

"Ngươi!" Đôi mắt Lý Hiển dần u ám, "Vậy chỉ đành... Đắc tội!"

Ánh đao sáng như tuyết vung ra, Lý Hiển nhảy xuống xe, lưỡi đao dài ba thước trong tay giáng một đòn trời long đất lở. Hạ Hầu Liễm trở tay cầm đao, quét qua lưỡi đao của đối phương, ánh đao lạnh lẽo phản chiếu trong đôi mắt của Lý Hiển, khiến gã vô thức nhắm mắt lại. Hạ Hầu Liễm giơ chân đá một cái, Lý Hiển lùi ra sau đụng phải càng xe, eo đau nhức. Hạ Hầu Liễm xoay lưỡi đao, dùng sống đao bổ vào gáy Lý Hiển, định đánh ngất gã.

Lý Hiển cho rằng Hạ Hầu Liễm định giết gã, gã hoảng sợ trừng mắt, vươn tay trái lôi bé gái trong xe xuống chắn trước mặt mình. Hạ Hầu Liễm đương nhiên không ngờ rằng gã lại làm thế, khó khăn lắm mới thắng kịp sống đao ngay trước trán của bé gái. Lý Hiển nghiến răng đẩy bé gái về phía Hạ Hầu Liễm, hắn ôm lấy cô bé, đồng thời lưỡi đao của Lý Hiển cũng bổ tới.

Thế mà gã định chém cả con gái mình và Hạ Hầu Liễm!

Lưỡi đao như cuồng phong mạnh mẽ giáng vào mặt, trên mặt như thể kết một lớp sương mỏng. Vừa khéo bé gái cản tay phải Hạ Hầu Liễm lại, khiến hắn không thể vung đao! Trước tình thế cấp bách, hết thảy đều diễn ra trong chớp mắt, Hạ Hầu Liễm không kịp suy nghĩ nhiều, theo bản năng ôm lấy cô bé, xoay người dùng vai lưng đỡ lấy một nhát chém kia.

Bả vai sởn cả gai ốc, hắn nhắm mắt chờ đợi nhát chém kia, nhưng nó không xảy ra, Hạ Hầu Liễm mở mắt ra thì thấy Thẩm Quyết đang cầm Tĩnh Thiết đứng bên cạnh, hắn nương theo lưỡi đao nhìn sang, mũi Tĩnh Thiết đâm xuyên qua ngực Lý Hiển, máu nhỏ tí tách xuống mặt đất.

Lý Hiển ngơ ngác nhìn Tĩnh Thiết, thanh đao trong tay rơi lạch cạch xuống đất.

Bé gái trong lòng Hạ Hầu Liễm khóa oà lên, vùi đầu vào vạt áo Hạ Hầu Liễm.

Thẩm Quyết u ám nhìn chằm chằm cô bé, phiên tử đã dọn dẹp sạch sẽ đao khách, chạy tới bái kiến Thẩm Quyết. Thẩm Quyết nhìn chung quanh, cười khẩy một tiếng: "Gia tiện đường đi ngang qua, xem thử các ngươi giải quyết chuyện này thế nào. Kết quả đúng là khiến Gia phải mở mang tầm mắt, bắt có một tên Lý Hiển mà phí nhiều công sức như vậy!" Y đảo mắt sang, thấy cô bé kia còn dựa trong ngực Hạ Hầu Liễm thút tha thút thít, sắc mặt y thoáng chốc trở nên hung dữ, "Hạ Hầu Liễm, ngươi còn ôm nó làm gì, không buông ra được sao!"

Hạ Hầu Liễm: "..."

Hạ Hầu Liễm trả đứa bé cho người phụ nữ kia, ai ngờ ả ta đẩy cô bé lại, bé ngã xuống đất, đầu bị u một cục.

"Mày có ích lợi gì chứ! Ngay cả người cũng không cản được! Tốt rồi, cha mày chết rồi! Xong rồi, nhà chúng ta xong đời rồi!" Ả đập tay rủa sả, bé gái ngã nhào dưới đất khóc hu hu.

Hạ Hầu Liễm vội ôm bé gái lên, vừa kéo tay nó nhìn xem vết thương thế nào vừa quát ả ta: "Cô bị điên à! Mẹ nó cô đẩy con gái mình ra chắn đao sao!?"

"Nó không phải con của tao! Nó là tiểu tiện nhân do tiện nhân nuôi! Tiểu tiện nhân! Khắc chết mẹ ruột của mình thì thôi đi, giờ lại còn hại chết cha mình!" Ả đàn bà hóa điên mắng chửi bậy bạ. Thẩm Quyết nghe mà nhức cái lỗ tai, vội kêu phiên tử kéo người xuống, bé trai lảo đảo đi theo, liên tục khóc lóc gọi mẹ. Tiếng mắng chửi hòa cùng tiếng khóc càng lúc càng xa, cách màn đêm mênh mang văng vẳng tới, nghe như tiếng quỷ hồn kêu khóc.

Hạ Hầu Liễm đặt cô bé xuống bậc thang bên đường, móc khăn tay ra chườm lên vết thương trên trán em, hỏi em tên gì. Cô bé không trả lời, vẫn đang khóc, khuôn mặt nhỏ cỡ bàn tay đỏ ửng. Hạ Hầu Liễm hết cách, đoạn quay đầu nhìn phía giữa đường, nhóm phiên tử đang thu dọn tàn cuộc, khiêng thi thể và lôi xe ngựa đi. Từ Nhã Ngu chỉ vào đứa bé hỏi Thẩm Quyết vài câu, Thẩm Quyết mất kiên nhẫn đáp, sau đó Từ Nhã Ngu đi mất. Người dần dần đi hết, bé gái khóc mệt lả, im lặng cúi đầu, hỏi em cái gì em cũng không đáp.

"Sắp xong rồi, nhanh chóng đưa đến Đại Lý Tự đi, nó nên ở cùng với mẹ cả của nó." Thẩm Quyết đi tới nói.

"Ta nghe nói nữ quyến của phạm quan phải sung vào Giáo Phường Ti, đứa bé này nhỏ như vậy cũng đưa đến chỗ đó sao?" Hạ Hầu Liễm hỏi.

"Nếu không thì sao? Ngươi nuôi à?" Thẩm Quyết lạnh lùng nói.

Hạ Hầu Liễm đứng dậy, dùng khuỷu tay chọc chọ Thẩm Quyết, "Thiếu gia, ngài giúp đỡ được không. Lời ngài nói có tác dụng, chẳng lẽ có người dám làm trái ý ngài sao? Đứa nhỏ này tội nghiệp quá, ngài thương nó chút đi."

Thẩm Quyết liếc cô bé, gương mặt nhỏ nhắn nhăn nhúm lại vì khóc, trông rất tội nghiệp. Sắc mặt Thẩm Quyết không vui, y nói: "Có phải con gái ta đâu, thương làm gì."

Hạ Hầu Liễm mặt dày nói: "Thiếu gia, xin ngài đó! Coi như ngài thương ta có được hong. Liều mạng mới cứu được, đã đời xong đưa vào Giáo Phường Ti, chẳng phải là phí công sao?"

Hạ Hầu Liễm nói một tràng, Thẩm Quyết chỉ nghe mỗi mấy chữ "Thương ta". Vốn là người của y, y không thương thì ai thương? Thẩm Quyết mềm lòng, định đáp ứng, nhưng sợ Hạ Hầu Liễm phát lòng tốt bừa bãi, thấy con chó con mèo bên vệ đường đều tới tìm y cứu giúp. Y lạnh lùng nói: "Chỉ lần này thôi, không có lần sau. Những người có dính líu đến Ngụy đảng rất đông, ngày nào cũng có người bị đưa vào Giáo Phường Ti, ngươi cũng đừng bắt ta cứu hết, Đông Xưởng không phải chùa miếu, ta cũng không phải Bồ Tát, không ai quyên hương khói cho ta đâu."

"Ta biết," Hạ Hầu Liễm nói, "Ta cũng không phải Bồ Tát, có thể giúp được gì hay cái nấy, không thể thì thôi." Hắn cười cười, sau đó nói: "Nhưng mà chúng ta cho nó ở đâu đây? Ta sẽ không chăm con nít, trong nhà ngoại trừ ta cũng không còn ai khác, làm sao bây giờ?"

Thẩm Quyết gọi một người hầu qua, bảo hắn bế đứa bé. "Để Liên Hương chăm sóc nó. Ngày mai trung thu, Liên Hương gọi ngươi qua ăn cơm. Trong cung có yến tiệc, không biết ta có về không, các ngươi không cần chờ ta."

Xe ngựa của Thẩm Quyết dần dần đi xa, Hạ Hầu Liễm ôm đao Nhạn Linh chậm rãi lết về nhà.

— — —

Cung Từ Thọ.

Thái hậu ngồi trước gương đồng, ngón tay khẩy khẩy búi tóc trên đầu. Chu Hạ mở hộp nữ trang ra, thái hậu chọn một đôi trâm vàng hồ điệp vờn hoa nạm ngọc trai, Chu Hạ cầm trâm, vừa chậm rãi cài vào búi tóc nàng vừa nói: "Bài tập của vạn tuế gia được đưa đến đây, nương nương xem không ạ?"

Thái hậu đặt tay lên cánh tay Chu Hạ, chậm rãi nói: "Vậy xem thử."

Đi ra gian ngoài, giấy mực của tiểu hoàng đế đều được đặt trên bàn, đã mở sẵn ra. Thái hậu ngồi xuống, nhìn sơ qua một lượt. Không xem thì thôi, càng xem càng tức muốn hộc máu. Chữ xấu như kiến bò, học kinh Mạnh Tử lâu như vậy mà viết đống văn chương bế tắc rối nùi thế này. Thái hậu tức giận đập bàn, chỉ vào người hầu quát: "Gọi hoàng thượng đến đây, ai gia muốn hỏi chuyện nó!"

Chu Hạ khuyên nàng bớt giận, người được phái đi chẳng bao lâu đã quay về báo: "Vạn tuế đang chơi rất vui ở báo phòng, nói là nếu nương nương có việc thì cứ cho người truyền lời, không cần phải gọi ngài ấy đến ạ."

Thái hậu giận đến mức hai mắt tối sầm, giận dữ nói: "Tạo phản à! Ngay cả lời mẹ nói cũng không nghe! Ai chơi với nó ở báo phòng!"

Tôi tớ nhỏ giọng đáp: "Là tiểu Thẩm công công ạ. Lúc nô tài đến đó thấy tiểu Thẩm công công đang làm ngựa cho bệ hạ cưỡi."

"Hay lắm! Lại là đám thuộc hạ của Thẩm Quyết!" Thái hậu siết nắm tay, đan khấu[3] đâm vào lòng bàn tay, máu tươi đỏ thắm chảy ra.

[3] Đan khấu: "Móng" giả bảo vệ móng của phụ nữ thời nhà Thanh, đeo ở ngón áp út và ngón út.

Chu Hạ vừa đuổi người ra ngoài vừa cầm tay thái hậu xem thử, không ngừng khuyên nhủ: "Nương nương người đừng tức giận mà, giận quá hại thân đấy! Đám người Thẩm Vấn Hành kia cứ dụ dỗ bệ hạ chơi bời không chịu học hành! Cả ngày không ở báo phòng thì cũng là cưa gỗ ở cung Càn Thanh! Thẩm công công bận rộn, bên ngoài thì quản chuyện Đông Xưởng, trong cung thì phải xử lý nội vụ, không có thời gian chỉnh đốn bọn chúng, bọn chúng được đà làm phản! Nương nương bớt giận, nô tì lập tức báo với Thẩm công công!"

Thái hậu vất vả lắm mới bớt giận, đoạn mở bàn tay ra nhìn thử, toàn là máu tươi, Chu Hạ đau lòng chảy nước mắt, vội đi tìm thuốc bôi. Cô ngồi xổm xuống bôi thuốc cho nàng, thái hậu cúi đầu nhìn búi tóc bóng mượt của cô, tóc chải hết ra sau, để lộ vầng trán đầy đặn, dung mạo cũng ổn, sao lại không nắm giữ trái tim Thẩm Quyết được chứ? Năm đó nàng phí bao công sức đẩy Chu Hạ đến bên cạnh Thẩm Quyết chính là vì lúc này. Có lẽ vì đàn ông toàn mấy kẻ bạc tình, đặt biệt giữa hai chân Thẩm Quyết còn thiếu khúc thịt, nên không đặt chuyện tình cảm nam nữ trong lòng.

"Em với Thẩm Quyết vẫn không có gì tiến triển sao?" Thái hậu hỏi.

Chu Hạ đỏ mặt, cúi đầu nói: "Mấy ngày trước huynh ấy có phái Thẩm Vấn Hành đến tặng son phấn ạ. Nghe nói là Đông Xưởng đến Cao Ly vơ vét được, còn lấy một cái tên rất mỹ miều, gì mà 'Nhất Phẩm Xuân' ấy. Hôm ấy trùng hợp nô tì có việc, tối muộn mới về. Thẩm Vấn Hành đứng giữa trời nắng gắt đợi cả nửa ngày trời, nói Thẩm công công bảo cậu ấy phải giao tận tay cho nô tì mới được."

Thái hậu nhướng mày, hỏi: "Ồ? Sao hồi trước không thấy y dụng tâm như vậy nhỉ?"

Chu Hạ chậm rãi cất thuốc bôi vào, đáp: "Nương nương, người quên rồi sao, lúc trước Thẩm công công vẫn còn dưới quyền Ngụy tặc, sao có thể làm càn được chứ? Thật ra huynh ấy vẫn để tâm đấy, mấy lần lén tặng trâm cài, khăn tay các kiểu, gặp nhau nói vài câu đưa đẩy. Có một lần huynh ấy hỏi thăm bệnh ruột của nô tì, nô tì thấy ngạc nhiên, sao huynh ấy lại biết nô tì mắc bệnh này? Người đoán xem huynh ấy nói thế nào? Huynh ấy nói là có hôm không thấy nô tì ở bên cạnh nương nương, thấy lạ nên sai người đi hỏi, mới biết nô tì bị bệnh."

Thái hậu vui vẻ trong lòng, đoạn chọc bả vai Chu Hạ, nói: "Cái con bé này, còn gạt cả Ai gia nữa. Ai gia còn tưởng hai đứa không thành nữa chứ!"

Chu Hạ dỗi thái hậu, cô liếc mắt một cái, xoay người nói: "Cái này bảo nô tì phải nói sao đây! Chẳng lẽ đến trước mặt người, nói là hôm qua Thẩm công công tặng khăn, hôm nay lại tặng trâm cài! Mắc cỡ gần chết!"

Thái hậu khoan thai cười rộ lên. Quả nhiên, tình yêu là vực sâu không đáy, nào có ai thoát được chứ? Thái giám cũng thế thôi. Thái hậu dùng khăn chấm khóe mắt, tỏ vẻ sầu khổ nói: "Ôi, em ở bên cạnh Ai gia nhiều năm như vậy, có thể gả cho một lang quân như ý thì Ai gia cũng rất vui vẻ! Nhưng cái tên Thẩm Quyết này quả thực không phải người dễ đoán đâu. Em xem đi, bệ hạ suốt ngày chỉ biết ham chơi, còn để lỡ việc học, y đây là định nuôi phế con trai của Ai gia!"

Sắc mặt Chu Hạ thay đổi, cô vội nói: "Nương nương, người hiểu lầm huynh ấy rồi. Để nô tì gọi huynh ấy tới cho người nói chuyện nha! Nếu huynh ấy làm không tốt chỗ nào thì người cứ phạt huynh ấy đi!"

Thái hậu lắc đầu, đoạn cầm tay Chu Hạ đặt vào lòng bàn tay mình, nói: "Ai gia biết em một lòng với ta, Ai gia cũng không muốn gây sự với Thẩm Quyết, kế hoạch bây giờ là đoạt vị trí của Thẩm Quyết, để y ngã đài, để đám khốn kiếp kia tránh xa vạn tuế, vạn tuế mới có thể chăm chỉ học tập được! Em cũng đừng sốt ruột, đoạt vị trí của y cũng không phải là bạc đãi y gì đâu. Cho y làm một biên tập (người cầm bút) hay đứng tùy đường Ti Lễ Giám, tùy y lựa chọn. Em nghĩ xem, địa vị em cao hơn y, y còn không chịu quy phục em sao?"

Chu Hạ cau mày, quỳ xuống nói: "Nương nương nói chí phải. Người yên tâm, Chu Hạ biết phân nặng nhẹ."

"Chuyện quan trọng em cần làm là nắm giữ trái tim Thẩm Quyết, những lúc cần thiết thì dò hỏi chút thông tin rồi quay về báo cáo, để Ai gia tính toán." Thái hậu chậm rãi nắm chặt tay Chu Hạ, nói: "Ngày mai là trung thu, hoàng đế vẫn còn đang chịu tang, mấy chuyện trong cung giản lược bớt, Ai gia sẽ cho Thẩm Quyết về sớm nghỉ ngơi. Em đến nhà y chuẩn bị rồi sắp xếp cho ổn thỏa. Đàn ông mà, thích phụ nữ hiền lương thục đức chăm lo việc nhà, ở bên ngoài chống chọi với mưa gió, về nhà có vợ hiền phục tùng thì trong lòng mới ấm áp. Nghe nói trong phủ của y rất quạnh quẽ, em cố gắng làm sao cho náo nhiệt tí. Thường thì một phủ đệ to như thế, không có chủ mẫu làm sao mà yên ổn được. Em hiểu không?"

Chu Hạ gật đầu thật mạnh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.