Đốc Chủ Có Bệnh

Chương 67: Chương 67: Lửa dục khó nhịn




"...Nhưng nếu không phải tình cảm nam nữ, bước thêm bất cứ bước nào đều là sai lầm, là tội lỗi..."

Chương 67: Lửa dục khó nhịn.

Biên tập: Hải Miên Bảo Bảo.

Thẩm Quyết mím môi im lặng một lát, sau đó nói: "Ta không cần. Ngươi lo giữ mạng mình cho tốt đi, đừng có để bị người ta lấy rồi tới lúc đó ta lại phải chạy đến cứu ngươi."

Thẩm Quyết ngoài miệng thì ghét bỏ, song Hạ Hầu Liễm lại cảm thấy ấm áp trong lòng, hắn ngẩng đầu cười nói: "Thiếu gia, Đông Xưởng các ngươi còn thiếu người không, cho ta một chân chạy vặt đi. Đao thuật của ta tạm ổn, không làm mất mặt ngươi đâu."

Thẩm Quyết trầm ngâm, Đông Xưởng là địa bàn của y, Hạ Hầu Liễm tới cũng tốt, để người dưới sự quan sát của mình cho yên tâm, còn đỡ hơn suốt ngày chung chạ với đám phụ nữ ở ngõ hoa liễu kia. Y đảo mắt sang, nói: "Ngươi muốn tới cũng được. Chẳng qua xưa nay ta thưởng phạt phân minh, đối xử bình đẳng, sẽ không vì chút giao tình mà chiều ngươi đâu. Nếu ngươi phạm sai lầm, nên phạt sẽ phạt, nên trị sẽ trị, đừng có tới cầu xin ta đó."

"Yên tâm đi, chắc chắn ta sẽ an phận thủ thường!" Hạ Hầu Liễm cam đoan.

Thẩm Quyết gật đầu, đoạn cất bước đi về phía cửa thùy hoa, Hạ Hầu Liễm gọi với theo y: "Trời đã tối thế này, chi bằng ở đây ngủ một đêm đi."

Thẩm Quyết nói: "Ngươi vừa mới về, chỉ có nhà chính mới có chăn đệm, sương phòng còn chưa dọn dẹp đâu."

"Vậy thì ngủ chung đi." Hạ Hầu Liễm nói.

Câu này quả thực hệt như một luồng sấm sét bổ xuống khiến y cứng đờ. Y xoay người lại một cách trúc trắc, người nọ đứng ở bậc thềm, vẫn là đôi mắt đen tuyền nặng trĩu không hề có chút kiều diễm nào, ánh trăng soi rọi vào đó hệt như những vì tinh tú lấp lánh trên bầu trời, một bên khóe môi khẽ nhếch lên khiến nụ cười của hắn thêm chút gì đó tà khí. Y biết mình không nên vượt rào, song trong thâm tâm lại có một giọng nói khác, nó đang khàn giọng bảo y ở lại.

Thẩm Quyết đứng tại chỗ do dự, Hạ Hầu Liễm bước qua đấm nhẹ vào vai y: "Khi còn bé..." Hắn quên luôn việc tay mình vẫn còn bị thương, mới vừa chạm vào bả vai Thẩm Quyết đã đau điếng đến mức hít hà một hơi.

Thẩm Quyết rất chi là cạn lời, y cầm cổ tay hắn đưa lên miệng thổi thổi, hỏi: "Đau lắm không?"

"Không sao đâu," Hạ Hầu Liễm nói tiếp câu ban nãy, "Khi còn bé chẳng phải vẫn ngủ chung sao. Sao đây, chê ta hôi hả? Vậy cứ theo quy tắc cũ, ta đi tắm ba lần."

Thẩm Quyết nhìn chằm chằm mười ngón tay Hạ Hầu Liễm, rõ là một bàn tay khớp xương rõ ràng, mười ngón thon dài mà mạnh mẽ, giờ lại thành ra thế này. Y thở dài, u ám nói: "Tay ngươi như vậy sao múc nước giếng được đây? Ngươi nghỉ ngơi đi, ta đi múc cho."

Hạ Hầu Liễm ngây người, có lẽ là không đoán được Thẩm Quyết lại tự hạ thấp địa vị bản thân để múc nước cho hắn tắm, thế là hắn cười nói: "Đường đường là Đốc chủ Đông Xưởng thế mà lại xách nước cho ta tắm, đây là lần tắm quý giá nhất trong cuộc đời ta đấy, vết thương này đúng là giá trị mà!"

Thẩm Quyết liếc hắn một cái, sóng mắt đảo qua, tuy có vẻ tức giận, song lại giống như ánh trăng sáng soi trên mặt nước mùa thu, trông quyến rũ lạ thường. Hạ Hầu Liễm ngẩn ra, mất một lúc lâu mới sực tỉnh, thầm nghĩ dung mạo của Thẩm Quyết quả nhiên là không ai sánh bằng. Hồi trước thấy dáng vẻ của lão già Tạ Bỉnh Phong chỉ thường thôi, vậy có lẽ là mẹ Thẩm Quyết rất đẹp, mới sinh ra một đứa con trai đẹp như tiên trên trời thế này.

Hạ Hầu Liễm theo Thẩm Quyết ra sau bếp, Thẩm Quyết lấy thùng nước bỏ xuống giếng, sau đó lắc trục quay để kéo nước lên. Hạ Hầu Liễm cũng không ở không, ngồi xổm trước bệ bếp nhóm củi, bỏ từng cây củi vào lò, thỉnh thoảng thổi vài cái, mặt mũi bị xông cho đen xì. Thẩm Quyết lấy nước đổ vào nồi, đậy nắp lại, sau đó lấy khăn lau mặt cho Hạ Hầu Liễm.

Hạ Hầu Liễm lau mặt sạch sẽ, trên mặt dính nước, tóc mai bết dính dày như mực. Tiếng côn trùng râm ran bên ngoài, hết đợt này tới đợt khác, vang vọng liên tục không dứt. Bỗng nhiên Thẩm Quyết cảm thấy cuộc sống như thế này khá tốt, tựa như cuộc sống của bao gia đình bình thường khác, giống hai vợ chồng.

Hạ Hầu Liễm trả khăn cho Thẩm Quyết, Thẩm Quyết xoay người nhúng khăn vào chậu, vừa quay lại thì Hạ Hầu Liễm đã cởi áo ra, đang chuẩn bị cởi quần.

Thẩm Quyết: "..."

Hầu kết Thẩm Quyết trượt lên trượt xuống, y nói một cách khó khăn: "Hạ Hầu Liễm, ngươi làm gì đó?"

"Tắm rửa chứ làm gì?" Hạ Hầu Liễm ngoái đầu lại, ngờ vực nhìn y.

Thẩm Quyết nhìn chằm chằm eo hắn, liếm môi nói: "Ngươi không tắm nước nóng sao?"

"Sức khỏe ngươi không tốt, ngươi tắm nước nóng đi," Hạ Hầu Liễm nói, "Ta tắm nước lạnh quanh năm mà."

"Được rồi," Thẩm Quyết vất vả lắm mới bình tĩnh lại, "Ngươi cởi tiếp đi."

Hạ Hầu Liễm cởi quần ra, tháo khăn lau mồ hôi trước, sau đó cởi thắt lưng rồi vắt trên ghế đẩu. Hắn quay lưng về phía Thẩm Quyết, vóc dáng cao gầy, cơ bắp màu đồng cổ đẹp như đao khắc, là tôi luyện từ núi đao biển lửa, từng đường nét trên cơ thể đều đậm nét hoang dã ngang tàng.

Từng gáo nước xối xuống cơ thể hắn, bọt nước trắng xóa uốn lượn trên cơ bắp, những giọt nước trong suốt chảy dọc theo đường cong nhấp nhô. Ánh mắt Thẩm Quyết dõi theo đường đi của bọt nước, đầu tiên là cơ lưng, đến vòng eo thon, sau đó là cánh mông tròn trịa cùng cặp đùi thẳng tắp, cuối cùng biến mất ở mắt cá chân gầy gò.

Đúng là... vô cùng đẹp mắt.

Vất vả lắm mới dời mắt đi được, y bước đến cạnh cửa, tựa lưng vào bức tường màu trắng rồi đặt tay lên xoa ngực, trái tim nơi đó đang đập loạn nhịp. Y biết đây là chứng bệnh gì, ở trong cung lâu như vậy, ngoài tranh quyền đoạt thế ra thì thứ y am hiểu nhất là tình yêu. Ưu sầu triền miên, nồng nàn như lửa, có cái gì chưa thấy qua? Có cái gì chưa nghe qua đâu? Ngoài nam nữ ra y còn biết cả ma kính và đoạn tụ[1]. Nhưng nếu không phải tình cảm nam nữ, bước thêm bất cứ bước nào đều là sai lầm, là tội lỗi.

[1] Ma kính: les, đoạn tụ: gay.

Không lâu sau, Hạ Hầu Liễm mặc quần vào, khoác áo đi ra, cả người tỏa ra hơi nước, hắn phanh áo để lộ cơ ngực và cơ bụng săn chắc.

"Đi tắm đi, coi chừng nóng, ta mới tắm nước lạnh xong, ngươi nhớ kiểm tra nhiệt độ xem có vừa không."

Thẩm Quyết "Ừ" một tiếng, rửa mặt xong thì lê giày đi vào phòng ngủ. Hạ Hầu Liễm đang nằm trên giường bạt bộ, Thẩm Quyết xốc màn lên, Hạ Hầu Liễm ngủ bên trong, hai tay đặt trên bụng, tư thế rất ngoan ngoãn. Thẩm Quyết thổi nến, sau đó cũng nằm xuống, màn đêm bao trùm lấy bọn họ, giữa bóng tối tĩnh lặng có thể nghe thấy nhịp thở của nhau.

Trời đã về khuya, ánh trăng mơ màng len lỏi qua khe cửa chui vào rồi âm thầm soi rọi khắp gian phòng, thấm nhuần giá cắm nến đã tắt, bò lên giường khắc hoa, cách chiếc màn lụa mỏng mà chậm rãi loanh quanh trên người bọn họ. Thẩm Quyết chưa buồn ngủ, hơi thở của Hạ Hầu Liễm gần trong gang tấc, y không ngủ được.

Y xoay đầu lại, đầu của Hạ Hầu Liễm hơi nghiêng về phía y, mái tóc đen lòa xòa trước mặt. Y bỗng dưng có một khát khao, đoạn đưa ngón tay ra, vừa định chạm vào đuôi tóc của Hạ Hầu Liễm thì hắn đột nhiên mở mắt ra.

Thẩm Quyết thầm giật mình, lập tức ngừng động tác, nhắm mắt lại.

"Thiếu gia, ngươi ngủ chưa?"

Một lát sau y mới đáp: "Chưa."

"Ta cởi đồ ra được không?" Hạ Hầu Liễm trở mình, ván giường rung kẽo kẹt, "Nóng thấy mẹ."

Y mở mắt ra, thấy Hạ Hầu Liễm đang cởi áo ngoài, đường cong thắt lưng nhấp nhô như ẩn như hiện, tựa như ảo ảnh trong sương mù, hết sức hấp dẫn.

Trong bóng tối, ánh mắt của Thẩm Quyết dần dần trở nên sâu thẳm.

Y nói: "Vậy ngươi cởi đi."

Hạ Hầu Liễm xoay người ngồi dậy, cởi hết áo và quần ra, chỉ chừa lại vỏn vẹn cái quần cộc lụa trắng. Hắn chồm người qua Thẩm Quyết, vén màn lên rồi ném quần áo ra ngoài, trong khoảnh khắc đó, lồng ngực trần trụi kề sát Thẩm Quyết, hơi thở nóng bỏng lướt qua bên người. Hắn nằm xuống ngủ tiếp, tiếng hít thở đều dần, sau đó chìm vào giấc ngủ.

Thẩm Quyết mở mắt nhìn chằm chằm bóng hắn, cuồng nhiệt nơi đáy mắt dần dần hiện rõ, trong lòng như thể có ngọn lửa được thắp lên, chẳng mấy chốc đã cháy phừng phừng. Ngón tay y chậm rãi chạm vào sợi tóc lạnh lẽo của hắn, quấn quanh đầu ngón tay, từng vòng rồi lại từng vòng. Thẩm Quyết không dám chạm vào mái tóc đen tuyền kia, chỉ dám nghịch đuôi tóc, y vẫn luôn im lặng, mặc cho lửa dục trong lòng thiêu cháy đầu lưỡi mình từng chút một.

Là ngươi quyến rũ ta, Hạ Hầu Liễm, chớ có trách ta.

Y hít một hơi thật sâu, hơi thở của Hạ Hầu Liễm nhẹ nhàng chui vào lồng ngực y rồi lan tràn khắp cơ thể.

Hạ Hầu Liễm.

Hạ Hầu Liễm.

Liễm.

Y thầm niệm cái tên này, đem chữ "Liễm" cuối cùng ra mân mê nhào nhặn, dùng đầu lưỡi chạm lên vòm họng, cong lên rồi nhẹ nhàng trượt xuống, thanh âm thật khẽ cất lên, môi răng bịn rịn, lưu luyến không quên. Y niệm đi niệm lại, đầu lưỡi mềm mại trên cánh môi, cuối cùng nuốt chữ đó vào trong bụng.

— — —

"Cha nuôi, người xem quyển sổ gấp con mới dâng lên chưa? Những người bên Lục Bộ đều đang thúc giục người bàn giao hổ phù đấy." Thẩm Vấn Hành đứng phía sau ghế dựa đấm vai lưng cho Thẩm Quyết, từng nhịp đấm khoan khoái chạm vào mãng bào trên vai, khiến người ta vô cùng thoải mái.

Bọn họ làm thái giám, hầu hạ người khác là kiến thức căn bản, bộ quyền này Thẩm Quyết cũng từng học, chẳng qua bây giờ không ai dám để cho Thẩm Quyết đấm lưng cả.

Thẩm Vấn Hành cong mi mắt cười nói: "Cái đám nho sinh này đọc sách riết lú cả rồi! Thịt rơi xuống miệng chó há có chuyện trả về chứ!" Vừa dứt lời, cậu liền biến sắc, này có khác gì mắng Thẩm Quyết là chó đâu! Cậu vội vàng quỳ xuống đất vả miệng mình, liên mồm nói "Cái miệng thúi này của con toàn nói cái gì đâu không! Đáng đánh! Đáng đánh!"

Thẩm Quyết liếc mắt nhìn cậu ta, không nói lời nào. Y xưa nay đều là dáng vẻ lãnh đạm, khiến người ta không hiểu được y đang nghĩ gì. Thẩm Vấn Hành thầm than trong lòng, đành phải liều mạng vả miệng mình. Thái giám tùy đường dâng tấu chương lên, đặt trên bàn, nhẹ nhàng nói: "Nội các đã dâng tấu chương, bệ hạ tuổi còn nhỏ, lần nào cũng chỉ xem vài quyển đã bỏ xuống không xem nữa, sổ hồng này có cần phải dâng lên cho hoàng thượng nữa không ạ?"

"Chọn mấy quyển lời văn tối nghĩa, dài dòng khó hiểu đưa cho nó. Tả Đô Ngự Sử – Từ Khai Tiền ỷ bản thân có chút học thức, chuyện bé cỏn con cũng phải lôi trích dẫn kinh điển ra, Gia thấy rất thích hợp." Thẩm Quyết đứng dậy, bước về phía lồng chim, nhìn Thẩm Vấn Hành rồi nói: "Được rồi, đừng đánh nữa, theo Gia nhiều năm như vậy mà vẫn chưa biết cẩn trọng lời nói hành vi, đúng là bùn nhão không đắp nổi tường!"

Thấy Thẩm Quyết nổi giận, những người biên tập dưới tùy đường đều rụt cổ lại, Thẩm Vấn Hành đau khổ nói: "Cha nuôi dạy chí phải."

"Đám bảo thủ kia là sợ Gia đây trở thành mối nguy hại thứ hai." Thẩm Quyết hừ một tiếng, "Thôi, đầu Gia không có đội nổi cái mũ to như vậy đâu. Lúc trước ba đội quân lớn nghe theo hiệu lệnh của Gia là vì mượn danh hoàng đế. Hổ phù khiến bọn họ biết Gia cận kề thiên tử, truyền khẩu dụ của thánh thượng, thời khắc nguy cấp đương nhiên nghe lệnh. Nếu không, một kẻ không danh không phận không có địa vị tên tuổi như Gia làm sao có thể ra lệnh cho ba đội quân chứ? Trừ khi vạn tuế đương thời ban chiếu thư phong cho Gia làm đại tướng quân, nếu không hổ phù này trong tay đúng là một mối họa."

Thái giám biên tập bên dưới cong eo nói: "Vậy ý Đốc chủ là chúng ta phải giao hổ phù này ra ạ?"

Thẩm Quyết "Ừ" một tiếng, sau đó nói: "Việc chúng ta cần làm là quản tốt đống tấu chương này. Vạn tuế ham chơi, vậy cứ để nó chơi đi. Hôm trước mới thấy nó làm hỏng cái ghế dựa, các ngươi đi tìm ít vật liệu gỗ quý đưa vào cung. Dân gian có cái gì chơi được, cửu liên hoàn, tiểu thuyết gì đó thì đem vào hết." Thẩm Quyết nheo mắt, khoanh tay nói, "Chỉ cần không cho nó đọc sách, nó không học, không hiểu sự đời, lúc đó mới có chỗ đứng cho chúng ta."

"Đốc chủ anh minh!" Nét mặt của mọi người đều lộ rõ vẻ vui mừng, sau đó đều lui xuống làm việc.

Thẩm Quyết cho người gọi Tư Đồ Cẩn tới, trong lúc chờ đợi, y lật mấy quyển sổ con nhìn, chữ nào chữ nấy to như con kiến, xem càng lâu thì càng thấy hình như nó đang nhúc nhích, chậm rãi bò thành dáng hình của Hạ Hầu Liễm, y cầm bút son một lúc lâu mà vẫn không phê nổi một chữ. Con người ta dù có cơ trí đến đâu thì cũng không thoát khỏi khi va phải tình yêu. Thẩm Quyết quăng bút đi, xoa xoa huyệt Thái Dương.

Tư Đồ Cẩn tới, khom người chào "Đốc chủ".

Thẩm Quyết lười nhác "Ừ" một tiếng rồi nói, "Một thời gian nữa Hạ Hầu Liễm sẽ đến Đông Xưởng làm việc, ngươi sắp xếp cho cậu ấy làm ở Thần Tự Khỏa. Đám người Ngụy Đức để lại vẫn còn chưa sạch sẽ, bây giờ Đông Xưởng tốt xấu lẫn lộn, còn cả một đám phế vật đi cửa sau vào nữa." Thẩm Quyết chán ghét nhíu mày, "Phiên tử ở Thần Tự Khỏa đều là thân tín của ta, đáng tin cậy, cũng chỉ có họ mới biết thân phận Hạ Hầu Liễm. Để Từ Nhã Ngu chăm sóc cho cậu ấy. Mấy việc nguy hiểm đừng để cậu ấy làm, lúc kiểm tra thì châm chước một chút, âm thầm dặn dò, đừng cho người khác biết."

"Rõ, ti chức hiểu rồi."

— — —

Tác giả có lời muốn nói:

Phỏng vấn mấy anh con zai một tí, mấy ảnh nói là lúc học quân sự buổi tối có rất nhiều nam sinh cởi đồ ngủ, chỉ chừa lại mỗi cái quần cộc, lúc ở ký túc xá cũng mặc y vậy á.

Cho nên Hạ Hầu Liễm vẫn là thẳng nam ha ha ha!

Thẩm Quyết: Một đám phế vật đi cửa sau.

Vẫn là Thẩm Quyết: Nhờ người chăm sóc Hạ Hầu Liễm, chấm bài thi dễ hơn, không cho làm mấy việc khó,...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.