Biên tập: Hải Miên Bảo Bảo.
Sửa lỗi: tad
Tư Lễ Giám, bên trong phòng làm việc.
“Chát” một tiếng, một bạt tai đáp xuống bên má, trên mặt ửng đỏ, giống như lớp trang điểm chưa kịp tẩy đi. Thẩm Quyết như không cảm giác được đau đớn gì, không rên lấy một tiếng, chỉ nhẹ giọng nói “Cha nuôi bớt giận” rồi vội vàng quỳ xuống đất. Trán của y kề sát mặt đất, hơi lạnh thấu xương từ nền gạch nứt nẻ truyền đến rồi lan đi khắp cơ thể.
“Thẩm Quyết, ngươi to gan thật đấy!” Ngụy Đức đi qua đi lại, tức giận đến mức mặt đỏ bừng, “Cánh của ngươi cứng cáp rồi, Gia quản không nổi ngươi nữa! Không có lấy một lời thông báo đã tự ý rời kinh dẫn phiên tử đi giết Liễu Quy Tàng! Họ Liễu kia tuy là giang hồ loạn đảng, nhưng năm nào cũng cống nạp cho Gia không ít lễ lộc, Gia đã hứa với hắn rằng Đông Xưởng sẽ không nhúng tay vào việc giang hồ. Ngươi thì hay lắm, Gia vừa quay lưng lại thì ngươi liền vả mặt Gia một cái!”
“Xin cha nuôi nghe con giải thích!” Thẩm Quyết lê gối tới dập đầu nói, “Một tháng trước, Đông Xưởng nhận được mật báo từ Liễu Châu nói rằng Liễu Quy Tàng triệu tập võ lâm trong thiên hạ, ý đồ mưu phản! Vì thế nên con không dám trì hoãn dù chỉ một khắc, chạy suốt đêm ròng đến Liễu Châu bắt Liễu Quy Tàng!”
Ngụy Đức liên tục cười khẩy, da mặt tàn tạ nhăn nhúm như vỏ cây, “Sao, gia còn phải nói lời cảm tạ ngươi à? Còn phải tranh công thỉnh thưởng cho ngươi trước mặt thánh thượng à! Thẩm Quyết, nhãi ranh nhà ngươi!” Ngụy Đức càng nói càng giận, bèn bước lên trước đạp Thẩm Quyết một cái, Thẩm Quyết bị đá lăn quay trên mặt đất, mũ cánh chuồn mạ vàng trên đầu rơi xuống, y nhặt mũ lên đội ngay ngắn lại, sau đó quay về chỗ cũ tiếp tục quỳ một cách quy củ.
“Gì mà mưu phản, gì mà tàng trữ súng, ngươi đừng tưởng gia không biết những chuyện tốt mà ngươi làm!” Ngụy Đức hớp vài ngụm trà, sau đó chỉ vào Thẩm Quyết mắng, “Mấy ngày trước đó, cái chuyện vợ cả Liễu Quy Tàng thông dâm có phải là ngươi truyền ra không! Rốt cuộc ngươi có thù riêng gì với hắn? Thôi thì cũng được, việc ngươi trút giận cũng không phải chuyện gì to tát. Gia cho rằng trong lòng ngươi tự biết tính toán, sẽ không vì thù riêng mà làm loạn đầu trận tuyến. Giờ thì hay rồi, đường đường là Đề đốc Đông Xưởng không hiểu vì sao mà chạy đến Liễu Châu, rắm còn không kịp thả đã giết chết Liễu Quy Tàng! Nếu việc này đến tai tiền triều, để đám nho gia hủ lậu kia biết được thì ngươi bảo Gia phải làm sao bây giờ!”
“Cha nuôi, mỗi năm Liễu Quy Tàng đều cống tiến lên trên, nếu ai đó quyết tâm điều tra nhất định sẽ tra ra được! Cha nuôi che chở cho một giang hồ loạn đảng thật sự không ổn chút nào. Tháng trước, thám tử Đông Xưởng báo rằng phát hiện người hầu của Tả Đô Ngự sử Mạnh Kiên, e là cũng đang điều tra việc này. Tuy con vì báo thù riêng, nhưng lúc nào cũng đặt an nguy của cha nuôi lên hàng đầu cả! Thử nghĩ mà xem, Liễu Quy Tàng mời rất nhiều người võ lâm trong thiên hạ đến tham dự đại hội chém đầu, đám ngôn quan kia đều là hạng xuân thu bút pháp[1], tuy Liễu Quy Tàng không có lòng mưu phản, nhưng đến tai vạn tuế e là cũng không thoát khỏi cái danh loạn đảng giang hồ. Huống hồ con sợ tin tức có sai sót nên cố ý giả trang thành thích khách Già Lam, không ai biết đây là việc do Đông Xưởng làm. Con làm việc lỗ mãng, thực sự đáng bị trách phạt, xin cha nuôi bớt giận!” Thẩm Quyết dập đầu lần nữa, vầng trán dưới khăn lưới đã bắt đầu xanh tím rồi chuyển sang đỏ ửng, trên mặt đất hằn một vết máu to bằng cây kim.
[1] Xuân thu bút pháp (thành ngữ): ý chỉ lối nói quanh co, vòng vo tam quốc.
“Gia thấy ngươi vốn không có ý hối cải!” Ngụy Đức vẫn không hề dao động, lão ngồi trên bảo tọa sơn thếp vàng, rũ mắt nhìn Thẩm Quyết dưới đất. Tuy Thẩm Quyết đang quỳ, song sống lưng vẫn thẳng tắp như một gốc trúc đơn độc giữa trận cuồng phong. Ngụy Đức khẽ nhíu mày, đoạn miễn cưỡng cất lời: “Cái đứa nhỏ nhà ngươi xưa nay luôn có chủ ý táo bạo, Gia không quản nổi ngươi. Thôi, Gia già rồi, không có lòng dạ nào mà đôi co với đám khỉ con các ngươi. Thẩm Quyết, ngươi thu gom chút ít đồ vật rồi về lãnh cung đi.”
Thẩm Quyết không nhúc nhích, hệt như bị cố định ở một chỗ, hồi lâu sau mới đứng dậy, đoan chính hành một đại lễ với Ngụy Đức.
“Con bất tài, mấy năm nay bầu bạn bên cạnh cha nuôi, song lại không thể thay người phân ưu. Sau này con không thể đi theo hầu hạ cha nuôi nữa, mong cha nuôi bảo trọng thân thể, đừng để việc triều đình làm tổn hại sức khỏe. Dã tâm của Mạnh Kiên rất lớn, hi vọng cha nuôi cẩn thận một chút. Nguyện cha nuôi bình an khỏe mạnh, con... Cáo lui!”
Bàn tay đang nâng chung trà của Ngụy Đức run run, mấy giọt trà văng ra ngoài dính lên áo mãng bào nơi đầu gối. Lão im lặng ngồi đó, nhìn Thẩm Quyết hơi cúi đầu với nét mặt đau thương, sau đó lê gối về phía sau rồi đứng dậy định đi ra ngoài, lão bất giác vươn tay gọi một tiếng: “Đợi đã!”
Thẩm Quyết chấn kinh, bèn ngừng lại.
Lúc này, bên ngoài song cửa sổ bỗng truyền vào một loạt tiếng bước chân, có một tiểu thái giám đứng bên ngoài nói: “Ngụy công công, vạn tuế gia thỉnh ngài qua đó một chuyến.”
Tim Ngụy Đức hẫng đi một nhịp, lão vội vàng đứng lên đi qua cửa sổ hỏi: “Không biết vạn tuế triệu ta làm gì nhỉ?”
“Nô tài không biết.” Tiểu thái giám chần chừ một lát, đoạn nói: “Nhưng, nom sắc mặt của vạn tuế không được tốt cho lắm.”
Ngụy Đức nhìn về phía ta, nghi ngờ nói: “Chẳng lẽ vạn tuế muốn hỏi chuyện ngươi tru sát Liễu Quy Tàng sao?”
Thẩm Quyết lắc đầu: “Trước mắt vẫn chưa ai biết chuyện đó là do con làm. Nhưng...” Thẩm Quyết móc một quyển sổ con từ trong tay áo ra, giao cho Ngụy Đức, “Cha nuôi vừa đi vừa xem qua bản tấu chương này đi, có thể chuyển nguy thành an.”
Ngụy Đức nghi ngờ nhận lấy sổ con, đoạn nhìn Thẩm Quyết một lúc lâu sau mới phất tay áo ra khỏi cửa.
Lão không hề thấy, nơi góc tối, vẻ mặt bi thương của Thẩm Quyết hệt như lớp sơn vàng loang lổ trên bề mặt lư hương dần dần bong tróc, rồi cuối cùng quay trở về khuôn mặt hờ hững vô bi vô hỉ.
———
Ngụy Đức khom người bước nhanh về phía điện Chiêu Nhân, điện Chiêu Nhân là nơi hoàng đế đọc sách phê tấu chương, dọc theo bức tường là kệ sách ô vuông cao cỡ một người, nhét đầy những quyển sách bìa xanh bìa đen, hoàng đế không phải là một người thích đọc sách, nơi đây có để mấy cuốn xuân cung đồ mà người ngoài không biết. Ở giữa có bày một cái bàn phẳng bằng gỗ hoa lê, tấu chương và công văn chồng chất bên trên, hoàng đế tiện tay ném liền có người tiện tay dọn dẹp lại.
Hoàng đế ngồi trên ghế dựa, nom thần sắc không vui vẻ gì mấy, tiểu thái giám hầu bên cạnh liếc mắt ra hiệu với Ngụy Đức. Trong lòng Ngụy Đức có hơi thấp thỏm, đoạn run rẩy bái lạy. Bình thường hoàng đế sẽ tiến tới đỡ lão, hôm nay vậy mà không nói lời nào, để lão bái lạy xong một bộ lễ nghi mới ném tấu chương xuống dưới chân Ngụy Đức.
“Tự xem đi.”
Ngụy Đức nhặt tấu chương lên, càng xem lòng càng thấy hãi, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng dọc theo sống lưng. Chưa kịp xem tấu chương xong mà Ngụy Đức đã ai oán kêu lên rồi quỳ rạp xuống đất, bò đến bên cạnh chân hoàng đế rồi nói: “Bệ hạ minh xét! Lão nô và gã khốn Liễu Quy Tàng kia không hề có quan hệ gì hết, Mạnh Kiên này là đang ngậm máu phun người! Gì mà tuế cống[2], gì mà nạp lễ, tất cả đều là vô căn cứ! Lão nô hầu hạ bệ hạ cả đời, lão nô là người như thế nào bệ hạ còn không biết sao? Gan lão nô nhỏ thế này, sao dám dây dưa với đám giang hồ đòi giết đòi đánh đó chứ!”
[2] Tuế cống: cống nạp hằng năm.
“Mấy đời nhà Mạnh ái khanh đều là trung lương[3], sao lại vô duyên vô cớ mưu hại ngươi đội một cái tội cấu kết với giang hồ loạn đảng? Nô bộc nhà hắn chính mắt nhìn thấy thuộc hạ của ngươi Tiền Chính Đức chè chén chơi bời với cái gã tên Liễu... Liễu gì đó!” Hoàng đế giận đến mức nói không nên lời, “Ông bạn lớn à, ngươi hồ đồ rồi!” Hoàng đế chỉ vào sổ con trên bàn nói, “Ngươi nhìn đi, tất cả đều là sổ con vạch tội ngươi! Tả Lan Giang của Đại Lý Tự Thiếu khanh, học sĩ Hạ Tư Minh của Hàn Lâm Viện, Diệp Trĩ của Hình Bộ Thượng thư, thậm chí còn có Đới tiên sinh Đới Thánh Ngôn đã cáo lão hồi hương! Cả đời Đới tiên sinh thanh liêm, ông ấy nói ngươi có can hệ với án diệt môn của Tạ gia vào chín năm trước... Đương nhiên trẫm biết ngươi sẽ không phạm phải tai họa tày trời như thế, nhưng trẫm phải cho người ta một câu trả lời rõ ràng!”
[3] Trung lương: trung thành thẳng thắn.
Ngụy Đức rùng mình một cái, hai tay run lẩy bẩy móc sổ con từ trong ống tay áo ra, “Vạn tuế, vạn tuế, cầu xin ngài xem quyển sổ con này rồi hẵng nhận định!”
Hoàng đế tiếp nhận sổ con, đọc lướt qua nhanh như gió.
Ngụy Đức vừa lau mồ hôi trên thái dương vừa nói: “Lão nô không hề có chút quan hệ gì với gã Liễu Quy Tàng này hết! Muốn nói có quan hệ thì cũng là thám tử Đông Xưởng tới báo rằng hồi tháng trước đã phát hiện Liễu Quy Tàng có qua lại với Nam Man, hình như có ý định làm loạn. Lão nô không muốn đổ oan cho người tốt, đành phải kiểm tra trước. Nhưng một tháng trước đột nhiên Đông Xưởng nhận được mật báo, Liễu Quy Tàng phát lệnh bốn phương, triệu tập người giang hồ khắp mọi miền đến Liễu Châu. Thám tử còn nói là Nam Man cũng giả trang thành người võ lâm tham dự đại hội. Lão nô sợ chúng muốn tụ tập mưu phản nên đã phái đứa con bất hiếu kia của lão nô lập tức chạy xuyên đêm tới Liễu Châu xử quyết Liễu Quy Tàng tại chỗ!”
Hoàng đế nghe xong cực kỳ tức giận: “Bọn đạo chích giang hồ này dám cấu kết với Nam Man à!”
“Có điều này chắc vạn tuế không biết, mẫu thân của gã Liễu Quy Tàng này là người Nam Man.” Ngụy Đức lau nước mắt, tiếp tục nói: “Mưu phản là chuyện trọng đại, thà giết lầm còn hơn bỏ sót! Tuy rằng lúc ấy không có bằng chứng xác thực, đành phải để Thẩm Quyết giải quyết dứt khoát. Gã Liễu Quy Tàng kia triệu tập người võ lâm lấy danh nghĩa chém đầu thích khách Già Lam Vô Danh Quỷ, lão nô liền mật lệnh Thẩm Quyết giả dạng thành thích khách Già Lam, bề ngoài là cứu Vô Danh Quỷ, thật ra là bí mật xử quyết Liễu Quy Tàng. Cũng may Thẩm Quyết không phụ sự mong đợi của mọi người, chém chết tên giặc kia rồi. Sau đó, quả nhiên Đông Xưởng lục soát được ba trăm khẩu súng trong sơn trang của Liễu gia! Vạn tuế ơi, Thần Cơ doanh của Đại Kỳ chúng ta cùng lắm cũng chỉ có năm trăm khẩu mà thôi!”
Hoàng đế giận đến mức tay chân run rẩy, lật qua lật lại quyển tấu chương nhìn mấy lần, sau đó quay đầu thấy Ngụy Đức vẫn còn đang khóc lóc quỳ bên cạnh mình, bèn vội vàng đỡ lão dậy rồi nói: “Ông bạn lớn à, là trẫm trách oan ngươi rồi! Nom tình hình thì chắc chắn là tên Tiền Chính Đức kia ăn cây táo rào cây sung, liên lụy ông bạn lớn!”
Ngụy Đức gật đầu như giã tỏi: “Vạn tuế yên tâm, khi trở về lão nô nhất định sẽ xử trí tên cẩu nô tài này!”
“Có phạt cũng phải có thưởng,“ Hoàng đế gõ bàn mấy nhịp, “Thẩm Quyết đã lập công, theo lý nên khen thưởng mới phải. Vừa vặn bên cạnh Lý ái phi có một người tên Chu Hạ, diện mạo rất ổn, ái phi cứ mãi thổi gió bên gối trẫm, muốn trẫm giao nàng ấy cho một người xứng đôi. Đứa trẻ Thẩm Quyết này cũng lớn rồi, tuy nói là đã bị một đao chặt đứt, song bên cạnh cũng phải có người biết nóng biết lạnh chăm sóc cho mình chứ. Thế thì để bọn họ thành đôi đi! Ban cho Thẩm Quyết, sau này Chu Hạ cũng có thể ở lại hầu hạ bên cạnh ái phi, vẹn cả đôi đường.”
———
Ánh chiều tà đổ bóng, sắc vàng óng ả chiếu xuống người Thẩm Quyết khiến cho bóng dáng gầy gò lẻ loi của y trải dài dưới đất. Lúc Ngụy Đức ra khỏi cửa quên đóng cửa, thỉnh thoảng có mấy tiểu thái giám tiểu cung nữ bưng khay đi ngang qua cửa phòng làm việc, thoáng thấy Thẩm Quyết quỳ dưới đất đều bàn tán xôn xao.
Thẩm Quyết cúi đầu, đôi tay đặt trên đầu gối, y lẳng lặng quỳ đó không hề nhúc nhích, hệt như một pho tượng đá. Mấy lời đàm tiếu của thái giám cung nữ đều lọt vào tai y hết, song trái tim y đã tê dại từ lâu, những lời đồn đãi vớ vẩn cũng chẳng mảy may đâm nó chảy máu được. Y chỉ cảm thấy có hơi lạnh, rõ ràng là đã vào tháng sau, vậy mà cung điện chính trong Tử Cấm thành đều bị đóng thành băng, ngày nào Hoàng Thượng cũng ăn một ít trái cây ướp lạnh để giải nhiệt. Y là Đề đốc Đông Xưởng, cũng được chia một phần. Nhưng y vẫn cảm thấy lạnh, cái lạnh rét buốt thổi quét khắp cõi lòng.
Y nhớ tới rất nhiều năm trước lúc mình vẫn còn là Tạ Kinh Lan, y mới vừa bái sư, cũng vừa biết hóa ra cái gã đàn ông mà y gọi là cha ngay cả dáng vẻ y như thế nào ông ta cũng không biết. Hạ Hầu Liễm vì muốn an ủi y mà đã ôm y trong sân phủ, nói với y rằng: “Lúc buồn ôm một cái là hết buồn ngay.”
Y nhắm mắt, cố gắng hồi tưởng lại cái ôm kia, hồi tưởng lại âm thanh của Hạ Hầu Liễm. Dần dà, y như thật sự cảm giác được Hạ Hầu Liễm đang cố gắng ôm chặt lấy y, tay đè lên sau vai y, nhiệt độ từ lòng bàn tay truyền đến hệt như ngọn lửa than ấm áp giữa ngày đông.
Đáng giá, đều đáng giá, chỉ cần Hạ Hầu Liễm bình an thì tất cả đều đáng giá. Khóe môi y khẽ cong lên, có một giọt nước mắt chảy trên gò má rồi rơi xuống nền gạch, vỡ tan thành ngàn vạn giọt nhỏ.
Có tiếng bước chân dồn dập truyền đến, Thẩm Quyết nhận ra đó là Ngụy Đức. Y lau vệt nước mắt trên mặt, sau đó ánh mắt bày ra điệu bộ đau khổ trong lòng.
Gấu áo mãng bào lướt qua cánh tay Thẩm Quyết, Ngụy Đức thấy Thẩm Quyết hãy còn quỳ đó thì “Ôi chao” một tiếng, sau đó đỡ y dậy.
“Cái đứa nhỏ nhà ngươi sao mà thật tình vậy chứ hả? Gia không bảo ngươi đứng dậy thì ngươi không biết tự đi nghỉ ngơi sao?” Ngụy Đức oán trách nhìn y, sau đó kéo y vào phòng rồi ngồi xuống.
“Con phạm sai lầm, theo lý nên quỳ cho nhớ mới phải.” Thẩm Quyết cúi đầu nói.
“Sai gì mà sai!” Ngụy Đức lắc đầu buông tiếng thở dài, “Đều là do vi phụ tham tiền, bị mỡ heo che mắt, vậy mà vì chút lợi lọc nhỏ trách oan cho ngươi rồi! May mà ngươi đã giết tên tặc kia, nếu không e là gia cũng bị gã lôi xuống nước rồi!”
“Là do con đi quá giới hạn, tự ý quyết định, sau này không dám nữa, mong cha nuôi thứ lỗi.” Thẩm Quyết nói, đoạn định quỳ xuống tiếp, Ngụy Đức đỡ cánh tay y đè y ngồi xuống ghế dựa.
“Quyết nhi, ngươi có biết vì sao lúc trước vi phụ liếc mắt một cái đã chấm trúng ngươi, cứu ngươi ra khỏi lãnh cung không?” Ngụy Đức đứng dậy, sắc trời nhá nhem tối, đèn đuốc được thắp lên, Ngụy Đức ngắm nhìn ánh đèn dầu mông lung xuyên qua lớp cửa sổ vải mỏng như cánh ve, như thể đang hồi tưởng về những chuyện xưa cũ.
“Vì ngày ấy con cứu người dưới vó ngựa sao?” Thẩm Quyết đáp.
“Không phải vì ngươi cứu vi phụ một mạng, mà là do vi phụ trông thấy chính bản thân mình trên người ngươi.” Ngụy Đức vân vê hạt châu ngọc bích trong tay, đoạn nói: “Lúc vạn tuế còn chưa ngồi trên đỉnh cao danh vọng vẫn còn là một hoàng tử địa vị thấp kém đến chó còn chê, huống hồ là một tiểu thái giám quèn như ta. Ta như nhành cỏ dại ven đường, ai nhìn thấy cũng có thể dẫm lên. Nhưng ta không cam lòng, ta tận tâm tận lực hầu hạ vạn tuế, ngóng trông một ngày nào đó có thể thoát khỏi bể khổ. Ngươi thấy đó, trời cao rủ lòng thương, vạn tuế đăng cơ, ta cũng trở thành một nhân vật có tiếng nói trong Tử Cấm Thành này. Quyết nhi, ngày đó ở bãi săn, thứ ta thấy được trong mắt ngươi chính là sự không cam lòng năm đó của ta!”
“Dẫu cho có chí hướng thẳng tới trời cao, không có cha nuôi bồi dưỡng thì nào có Thẩm Quyết của ngày hôm nay?” Thẩm Quyết cẩn thận nâng chung trà đến trước mặt Ngụy Đức.
Ngụy Đức nhận lấy chung trà, đoạn vỗ vỗ vai Thẩm Quyết, thấp giọng nói: “Giỏi lắm, con trai. Ngươi không phải là bùn nhão không đắp nổi tường như bọn Tiền Chính Đức kia, tự sâu dưới đáy lòng bọn chúng đã mặc nhận bản thân là một nô tài, chính mình còn cho là như thế thì còn làm nên tiền đồ gì nữa? Chúng ta mới là những kẻ chung đường, ta già rồi, mệt rồi, sớm muộn gì cũng phải buông tay. Tương lai, tất thảy những thứ này,“ Ngụy Đức nhìn khắp Tư Lễ Giám, sau đó cười với Thẩm Quyết, “Đều là của ngươi.”
Đúng thế, đều là của ta. Dưới ống tay áo gấm tỳ bà, ngón tay Thẩm Quyết siết chặt đến mức tái nhợt.
Thẩm Quyết cúi đầu, Ngụy Đức không thấy ý cười lạnh lùng cùng với khói đen mịt mù trong mắt y, chỉ nghe thấy âm điệu nhỏ nhẹ trước sau như một của y: “Cha nuôi, người sẽ sống lâu trăm tuổi. Con chỉ muốn làm một tiểu thái giám truyền lời ở bên cạnh người đã cảm thấy mãn nguyện rồi.”
Thẩm Quyết rời khỏi cung trước khi cửa cung chốt khóa. Phương Tồn Chân đã chầu sẵn trong Thẩm trạch[4] từ lâu, thấy Thẩm Quyết đi đường mệt nhọc gấp gáp trở về bèn cong mắt chạy ra tiếp đón, thị lực của gã rất tốt, vô tình nhìn thấy vết đỏ trên má Thẩm Quyết, trái tim nảy thịch một cái, gã vội vàng cúi đầu, dáng người khom thấp hơn nữa, làm bộ như không nhìn thấy.
[4] Trạch: nhà ở.
Thẩm Vấn Hành cầm khăn tay đến, thấm nước rồi nhẹ nhàng chấm lên vệt đỏ trên má Thẩm Quyết với vẻ mặt đưa đám, trong lòng không biết đã mắng lão khốn kiếp Ngụy Đức kia bao nhiêu lần.
“Thuốc thế nào rồi?” Thẩm Quyết vừa rửa tay vừa hỏi.
Phương Tồn Chân vui vẻ ra mặt, đoạn dâng lên một chiếc hộp nhỏ bằng gỗ tử đàn.
Thẩm Quyết nhận hộp, mở ra, bên trong là một viên thuốc nhỏ, còn có một tờ giấy Tuyên Thành ghi chép lại phương thuốc.
“Đốc chủ, đây là hàng mẫu thuốc giải và phương thuốc của thuốc giải Thất Nguyệt Bán.” Phương Tồn Chân khom lưng cúi đầu nói, “Đều đã được thử nghiệm trên người thuốc, bây giờ bọn họ ai nấy đều khỏe như voi, tung tăng nhảy nhót, có thể ăn một lần bốn chén cơm liền!”
“Ngươi chắc chứ?” Thẩm Quyết hỏi.
“Đương nhiên! Sao tiểu nhân lại dám lừa ngài chứ!” Phương Tồn Chân chỉ trời chỉ đất thế thốt, cuối cùng nói với vẻ mặt hớn hở: “Thuốc này vẫn chưa có tên, thỉnh đốc chủ ban tên cho nó ạ.”
Thẩm Quyết nhìn viên thuốc trong hộp trầm mặc hồi lâu, viên thuốc màu đen tròn trịa to cỡ ngón tay cái dưới ánh đèn tỏa sáng như ngọc, giống một viên đá Hắc Diệu Thạch[5] được gột sạch cát bụi. Cuối cùng, Thẩm Quyết thấp giọng nói: “Thế thì gọi nó là 'Vọng Quy' đi.”
[5] Hắc Diệu Thạch: Đá thuỷ tinh núi lửa, còn có tên khác là đá vác, đá vỏ chai.
“Tên rất hay! Tên rất hay!” Phương Tồn Chân liên tục khen hết lời.
“Có điều,“ Thẩm Quyết đóng nắp hộp gỗ lại, có hơi đau đầu bảo: “Tuyệt đối không thể để Ngụy Đức biết sự tồn tại của 'Vọng Quy' được. Thôn trang của ngươi nhiều người như vậy, phải làm thế nào đây?”
Ánh mắt Phương Tồn Chân láo liên, gã bước lên mấy bước, nói: “Miệng của người chết là đáng tin nhất, Đốc chủ, hoặc là không làm, hoặc là phải làm tới nơi tới chốn, chi bằng phóng hỏa đốt sạch bọn chúng đi.”
“Ý hay.” Thẩm Quyết hờ hững nói.
Phương Tồn Chân cảm thấy mình đã hiến cho Thẩm Quyết một kế sách hay, thế là gật đầu liên tục.
“Vậy còn ngươi?” Sóng mắt Thẩm Quyết vừa đảo qua rồi dừng trên người Phương Tồn Chân, trông lạnh lẽo vô tình đến cùng cực.
Phương Tồn Chân sửng sốt, lông tơ trên sống lưng dựng ngược, gã giương mắt cứng lưỡi lắp bắp: “Đốc... Đốc chủ, đây là ý gì?”
“Phương Tồn Chân, ngươi nghĩ Gia là tên đần sao?” Thẩm Quyết nở nụ cười trào phúng rất khẽ, “Ngươi đã liên hệ với bên mua từ lâu, chuẩn bị ngày mai giao hàng. Rất tiếc, bọn họ đều chết sạch cả rồi.”
Bỗng phía Tây có khói đen cuồn cuộn bốc lên, bên ngoài viện có người hô lớn “Thành Tây cháy rồi”, nơi đó đúng là hướng của biệt trang người thuốc. Thẩm Quyết giơ tay che trán nhìn về phía chân trời, đoạn cất lời: “Chủ ý của ngươi rất hay, Gia đã làm theo. Ngươi nói rất đúng, miệng của người chết là đáng tin nhất, thế nên, ngươi cũng đi chết đi.”
Có phiên tử thần không biết quỷ không hay xuất hiện phía sau Phương Tồn Chân bịt miệng gã lại, ánh sáng lạnh lẽo chợt lóe lên trên cổ, sau đó thân thể Phương Tồn Chân mềm oặt ra ngã phịch xuống đất. Thẩm Quyết cúi đầu, ánh mắt dừng lại trên chiếc hộp nhỏ kia, y vươn tay vuốt ve hoa văn tinh tế bên trên hộp, từng cử chỉ như đọng lại nỗi lưu luyến mãi không dứt.
“Truyền mệnh lệnh của ta, lập tức truy bắt Thất Diệp Già Lam Vô Danh Quỷ. Nhớ kỹ rằng, không được làm tổn thương hắn dù chỉ là một sợi tóc.”
Thẩm Vấn Hành chần chừ hỏi: “Bên phía Ngụy công công...”
“Giấu lão cho kỹ.” Thẩm Quyết âm trầm nói, “Lệnh cho thân tín gia truy nã Hạ Hầu Liễm, những người còn lại của Đông Xưởng tuyệt đối không được nhúng tay vào. Còn những thích khách khác của Già Lam, giết hoặc bắt, không chừa kẻ nào. Làm vậy mới đánh lừa dư luận, không khiến Ngụy Đức nghi ngờ.”
“Chỉ sợ Hạ Hầu công tử sẽ hiểu nhầm tấm lòng của người mất.”
“Không đâu,“ Thẩm Quyết vuốt ve hộp gỗ đàn, “Mẹ hắn sẽ nói cho hắn biết, hắn có một con đường sống, ở chỗ ta đây.”
- ------
*Về tên của thuốc giải Thất Nguyệt Bán: Thực ra ban đầu tác giả để tên là “Cực Lạc” nhưng sau đó lại sửa thành “Vọng Quy“. Khi tìm ra phương thuốc có thể giải thoát Tiểu Liễm, Đốc chủ cảm thấy vô cùng vui mừng. Vậy nên cái tên người nghĩ đến đầu tiên là “Cực Lạc”, vui sướng tột cùng, thoát khỏi khổ đau. Từ nay Hạ Hầu Liễm sẽ không còn chịu trói buộc, thực sự tự do. Thế nhưng tìm được thuốc giải rồi thì sao? Tiểu Liễm lúc đó vẫn đang phiêu bạt giang hồ, hai người vẫn chưa thực sự đoàn tụ, cũng không biết đến khi nào mới đoàn tụ. “Vọng Quy” tựa như tiếng lòng của Đốc chủ lúc đó vậy, chờ đợi người quay trở về. Mỗi cái tên lại có một ý nghĩa với sắc thái riêng. “Vọng Quy” nghe hay và sâu sắc hơn, bởi nó không chỉ là cảm xúc “bề nổi” mà còn là nỗi niềm sâu kín trong lòng Thẩm Quyết. (by Nina)