Đốc Chủ Có Bệnh

Chương 48: Chương 48: Nghĩa keo sơn




Biên tập: Hải Miên Bảo Bảo.

Sửa lỗi: tad.

Trên sườn đồi phía Nam, người áo đen nhìn trận chém giết đẫm máu phía xa xa bên dưới ngọn núi, nhóm thích khách áo đen hệt như cơn thủy triều nhanh chóng thổi quét toàn bộ chiến trường, đệ tử chính đạo bị nghiền nát cắn nuốt, ngã rạp xuống đất như những hàng lúa nước bị dội tưới. Hắn “Ồ” một tiếng, ý bảo Ám Thung phía sau buông chiếc nỏ tiễn vốn đang nhắm chuẩn xác về phía Liễu Quy Tàng trên đài cao.

“Hóa ra nhóc con Tiểu Liễm này còn có viện quân.” Người áo đen cười khẽ, mũ choàng che khuất mặt hắn, chỉ lộ ra chòm râu mỏng trên môi khẽ run run theo điệu cười của hắn, “Mấy lão già chúng ta vẫn nên lui thì hơn, chiến trường này vốn thuộc về người trẻ tuổi chúng nó.”

Đường Thập Thất trố mắt nhìn thích khách Già Lam từ trên trời giáng xuống kia, lẩm bẩm với Thư Tình: “Mẹ ơi, có cha đúng là khác hẳn, đệ nhìn đi, này rõ là đã triệu toàn bộ Ám Thung Già Lam ở Tây Nam đến Liễu Châu con mẹ nó rồi!”

“Không... Không phải!” Thư Tình nhìn chằm chằm một thích khách đang cúi người giương đao bổ xuống hai đệ tử chính đạo, “Bọn họ không phải người Già Lam, đao pháp bọn họ dùng không phải của Già Lam!”

Đường Thập Thất run rẩy hỏi: “Không phải Già Lam, vậy bọn họ... là ai?”

Làn sóng đen nhánh mở đường phía trước, nhấn chìm các đệ tử chính đạo, thích khách hộ tống Hạ Hầu Liễm chạy một đường đến chỗ đài cao.

Các môn chủ nhìn nhau, trong lòng bắt đầu dâng lên cảm giác sợ hãi, nhưng bọn họ đang đứng trên đài cao, trước mặt là trận chiến máu thịt bay tứ tung, phía sau là núi cao, bọn họ không có đường lui, chỉ có thể nghênh chiến!

Tới gần đài cao, thích khách ghìm cương ngựa, đoạn nói: “Đi!”

Y xuống ngựa, sau đó rút một thanh đao hẹp dài bên hông ngựa, lưỡi đao bàng bạc dưới ánh nắng mặt trời như thủy ngân chảy ra từ vỏ đao. Đó là một thanh đao được rèn cực kỳ tinh xảo, song hoa văn ở chuôi đao và vỏ đao đã bị người ta cố ý mài mòn nên không biết nó được tạo ra ở đâu. Hạ Hầu Liễm lập tức hiểu ra rằng người này đang che giấu thân phận của mình.

Nhưng hắn không có thời gian để tự hỏi. Hắn cũng xuống ngựa, sau đó mạnh mẽ rút Hoành Ba đang kẹp chặt giữa khuỷu tay, vết máu được lau khô để lộ lưỡi đao sáng bóng của Hoành Ba. Hai người bọn họ cầm đao một trái một phải trông hệt như ác quỷ bò ra từ địa ngục sâu thẳm, đằng đằng sát khí đi về phía đài cao.

Có hai người xoay người xuống ngựa, cúi đầu quỳ gối trước đài cao làm bậc thang cho bọn họ. Bước chân của hai người bọn Hạ Hầu Liễm càng lúc càng nhanh, cuối cùng biến thành chạy, hô hấp được điều chỉnh về trạng thái tốt nhất, sau đó mạnh mẽ giẫm lên bả vai thích khách rồi nhảy lên đài cao!

“Liễu Quy Tàng là của ta, ngươi đừng hòng nhúng tay!” Hạ Hầu Liễm hô lớn.

“Biết rồi!” Thích khách bổ một nhát về phía môn chủ Thiên Nhất Đao, sau đó đá văng gã ra ngoài.

Hạ Hầu Liễm vung Hoành Ba, Hoành Ba rít gào như cuồng phong nhe răng nanh cắn phập xuống lưỡi đao Liễu Quy Tàng, hai người đao đối đao, mặt đối mặt, gần đến mức có thể nghe thấy nhịp thở của nhau.”Họ Liễu, hôm nay chính là ngày chết của ngươi!”

“Đồ phế vật Hạ Hầu Liễm nhà ngươi! Ngươi không giết được ta!” Liễu Quy Tàng rống to, chòm râu hoa râm lộn xộn như một con sư tử oai hùng nổi điên. Đao của hai người không ngừng va chạm, tách ra rồi lại chạm vào, tia lửa chói mắt bắn ra bốn phía, hổ khẩu của hai người cũng bắt đầu rạn nứt sau nhiều lần qua lại.

Khi trận chiến của Hạ Hầu Liễm và Liễu Quy Tàng đang diễn ra gay cấn, những môn chủ còn lại hợp sức vây đánh thích khách kia, song bọn họ lại phát hiện đao pháp của thích khách này rất quỷ mị, còn khó đối phó hơn cả Hạ Hầu Liễm. Đao thế của y biến hóa khôn lường, không thể bắt kịp, càng không thể đoán trước được, khi môn chủ Quân Tử Đao giương đao lên để chặn lại cú giáng trực tiếp của y, chuôi đao lại lách qua lưỡi đao của gã như một con rắn độc rồi cắn lên cánh tay gã.

Khủng khiếp! Khủng khiếp! Các môn chủ đồng loạt kinh hãi, lúc hai thanh đao va chạm nhau, có người vô tình chạm trán với ánh mắt của thích khách, chỉ một thoáng lướt qua nhưng trong lòng như có một tảng băng đổ ập xuống. Đó là một đôi mắt ngưng tụ sương giá vĩnh cửu như sơn quỷ. Nếu nói Hạ Hầu Liễm là một ngọn lửa rắn rỏi khí khái, thì tên này là một tảng băng lạnh thấu xương!

Nhưng phe họ có tận năm người! Bọn họ liếc nhau một cái, sau đó nhanh chóng thay đổi vị trí rồi bắt đầu triển khai thế tiến công, chém luân phiên không ngừng. Đây là một đao trận, mỗi phương hướng của thích khách đều có một người đứng đó, dù y có ba đầu sáu tay cũng không thể bảo vệ hết tất cả tử huyệt của mình! Rất nhanh thế công của thích khách bị chậm lại, cảm giác đau rát như lửa đốt từ sau lưng truyền đến, thích khách lảo đảo vài cái, nhanh chóng xoay người né một nhát chém trí mạng.

Hạ Hầu Liễm thấy thế bèn lập tức không dây dưa với Liễu Quy Tàng nữa, nhanh chóng qua cứu viện.

Hai người vai kề vai tựa vào nhau. Hạ Hầu Liễm hỏi: “Người anh em, ngươi không sao chứ!”

“Thương nhỏ thôi.” Thích khách cắn răng.

“Này, người anh em, ngươi vẫn chưa nói cho ta biết rốt cuộc ngươi là ai?”

“Ta ư?” Thích khách liếc Hạ Hầu Liễm một cái, đoạn cúi đầu cười khẽ, sau đó vung đao chặt đứt cánh tay của một môn chủ, “Hạ Hầu Liễm, ta là cứu tinh của ngươi!”

Hạ Hầu Liễm sửng sốt, bỗng trong lòng có một đáp án sinh động.

Nhưng sao có thể chứ? Bọn họ đã chia lìa suốt bảy năm, bảy năm đằng đẵng đủ để khiến tất thảy hoàn toàn đổi thay. Dù cho muốn đến cứu người, song y ở tận kinh thành xa xôi, mất thời gian mấy ngày, sao có thể từ kinh thành phi thẳng đến ngoại ô cách Liễu Châu ngàn dặm chứ?

Hắn vừa vung đao vừa nhớ tới người thiếu niên đơn bạc như hồng hạc cô độc kia.

Không biết sao, bóng dáng cao gầy của thích khách dần dần hợp với dáng hình của người thiếu niên kia, đơn độc như nhau, cứng cỏi như nhau, quyết không lùi bước như nhau. Hắn và thích khách này chưa từng kề vai chiến đấu, song phối hợp giữa bọn họ lại tuyệt vời đến mức không chê vào đâu được, như thể đã hiểu rất rõ về nhau. Lúc hắn chuẩn bị đón một đao sấm sét của môn chủ Trụ Nộ Triều, một thanh đao từ phía sau lập tức xuyên thủng bụng gã ta, khi thích khách đang chống lại một cú trảm lật đao của Quân Tử Đao, hắn vung đao lên bổ xuống đầu môn chủ Quân Tử Đao.

Hạ Hầu Liễm mím chặt môi, cảm giác kì quái lại dâng lên lần nữa, cứ thể mà lặng lẽ chảy xuôi trong lòng hắn.

Nhưng sao có thể chứ? Thời gian vỏn vẹn có mấy ngày, dù thế nào Thẩm Quyết cũng không thể đến đây được! Hạ Hầu Liễm lắc đầu nguầy nguậy, không được nghĩ nữa, rồi tiếp tục vung đao chém giết.

Chẳng mấy chốc, từng môn chủ ngã xuống đất, chỉ còn lại một mình Liễu Quy Tàng chống đao đứng đó.

Vẻ mặt Liễu Quy Tàng gượng lại, gã nhìn máu tươi vãi đầy đất như không thể tin vào mắt mình. Những môn chủ kia đều đã chết, chính đạo chắc chắn xong đời.

Thích khách thu đao yên tĩnh đứng một bên chờ, Hạ Hầu Liễm gật đầu với hắn, sau đó cầm đao bước về phía Liễu Quy Tàng. Hắn không thấy tay của thích khách bên cạnh đang run với cường độ rất khẽ, thật ra y đã là nỏ mạnh hết đà, cả người đã kiệt sức, cho dù có lòng muốn giúp Hạ Hầu Liễm giết Liễu Quy Tàng cũng lực bất tòng tâm.

“Này, Liễu rùa đen, sắp chết rồi, ngươi có điều gì muốn trăn trối không.” Hạ Hầu Liễm dùng tay áo lau Hoành Ba, ánh sáng của thanh đao trên mặt đất không ngừng lay động dưới ánh sáng mặt trời.

“Hạ Hầu Liễm, ngươi muốn nghe ta xin tha mạng sao?” Liễu Quy Tàng lạnh lùng cười, trong ánh mắt ẩn chứa sự tàn độc của hổ báo, “Mơ đi, ta là truyền nhân của trường đao Thích thị, sao có thể xin bọn đạo chích các ngươi tha mạng được!” Gã xoay người nhìn trận chiến bên dưới đài cao, đệ tử chính đạo tử thương gần như không còn một mống, thích khách áo đen cưỡi ngựa tuần tra tới lui, trong ánh mắt gã dấy lên nỗi thê lương.

“Báo thù? Hạ Hầu Liễm, ngươi cứ luôn nói muốn tìm ta báo thù, ngươi có biết rằng sư phụ ta, truyền nhân đời thứ ba của Thích Gia Đao chết trong tay mẹ ngươi không! Ta giết ả, cũng là báo mối thù giết thầy của ta! Ngày đó nắng cũng gắt như thế này, sư phụ ta đã già rồi, sư nương ta quỳ dưới đất cầu xin Già Lâu La tha cho ông ấy một mạng, như mẹ ngươi không có lấy nửa phần thương hại, cứ thế mà giơ tay chém xuống rồi cất đầu sư phụ ta vào túi. Thích khách các ngươi nợ máu ngập trời, xứng đáng chịu cảnh thân xác chia lìa, chết không có chỗ chôn!”

Hạ Hầu Liễm trầm mặc một lát, bỗng cười thành tiếng, “Bọn ta nợ máu ngập trời, ngươi cho rằng ngươi sạch sẽ à? Họ Liễu, trên tay ngươi dính bao nhiêu máu trong lòng ngươi còn không rõ sao? Đã tạo sát nghiệp, ắt gặp sát báo. Người cầm đao tất chết dưới lưỡi đao. Sư phụ ngươi có báo ứng của sư phụ ngươi, mẹ ta có báo ứng của mẹ ta, ngươi có báo ứng của ngươi, ta cũng sẽ có báo ứng của ta. Người sống trên đời vốn làm gì có nhiều lựa chọn, thời khắc sư phụ ngươi lần đầu tiên cầm đao giết người, kết cục của chúng ta chính là không chết không ngừng.”

Liễu Quy Tàng ngẩn người một lát, đoạn nở nụ cười: “Tâm nguyện cả đời của ta là làm cho Thích Gia Đao vang danh giang hồ, truyền thừa trăm đời, vĩnh viễn không dứt. Giờ xem ra không thể nữa rồi. Thôi, binh khí mang điềm xấu, không truyền thì hơn. Tới đi, Hạ Hầu Liễm! Trận chiến này chỉ có hai ta thôi!”

Hoành Ba trong tay Hạ Hầu Liễm đột nhiên rung lên, thân đao phản chiếu ánh sáng mặt trời chói lọi, sát ý mãnh liệt rít gào xé gió lao tới! Hạ Hầu Liễm chạy nhanh về phía Liễu Quy Tàng, sàn nhà đài cao chấn động ầm ầm theo từng bước chân của hắn, ống tay áo tù màu trắng tung bay như cánh bướm đập trong gió, Hoành Ba nghênh diện bổ tới!

Liễu Quy Tàng cầm đao đứng đó, gã nhìn thẳng vào vào ánh đao như trăng dưới nước của Hoành Ba, mặt gã gần như căng cứng thành một khối băng đẽo gọt, hơi thở trong lồng ngực cuộn trào như sấm sét. Nhưng, bỗng nhiên gã buông thanh đao Oa trong tay xuống, đao Oa rơi xuống đất 'keng' một tiếng, gã nhắm mắt lại, đón nhận mũi đao vô cùng sắc bén của Hoành Ba. Mũi đao đâm vào ngực gã, máu tươi nóng rẫy phun ra như suối, thân thể gã khuỵu xuống đất như một hòn núi sụp lở.

Hạ Hầu Liễm ngơ ngác, hắn vẫn còn đang cầm Hoành Ba, lồng ngực Liễu Quy Tàng phập phồng kịch liệt, gã vươn tay siết chặt bả vai Hạ Hầu Liễm.

“Hạ Hầu Liễm, ngươi cho rằng... giết ta là đã báo thù sao...” Liễu Quy Tàng mỉa mai cười ha ha, “Ngươi sai rồi... sai rồi! Kẻ thù của ngươi, ở Già Lam!”

“Có ý gì!” Như một tia chớp giáng xuống đỉnh đầu, Hạ Hầu Liễm ngây ra như phỗng.

“Báo ứng của ngươi, sắp đến rồi!” Liễu Quy Tàng ngửa cổ phun ra búng máu cuối cùng, sau đó hai bàn tay trượt khỏi vai Hạ Hầu Liễm rồi ngã phịch xuống đất, hoàn toàn không nhúc nhích.

“Có ý gì! Ngươi nói rõ ràng cho ta! Ngươi nói rõ ràng cho ta!” Hạ Hầu Liễm cố lay cái xác dần dần lạnh lẽo của Liễu Quy Tàng, gã mở to đôi mắt vô thần, hệt như đang cười nhạo Hạ Hầu Liễm ngu ngốc.

Ở Già Lam? Liễu Quy Tàng có ý gì? Đầu Hạ Hầu Liễm đau như búa bổ.

“Ngươi ngốc à?” Thích khách phía sau lên tiếng, “Già Lam có nội quỷ, e là địa vị không thấp.”

“Ta biết!” Hạ Hầu Liễm quay đầu lại, thích khách kia ngồi trên ghế nghỉ ngơi, thanh đao vắt ngang đầu gối, “Ta chỉ là...”

“Không thể tin được?” Thích khách nở nụ cười, “Có gì mà không dám tin chứ. Thiên hạ rộn ràng vì lợi đến, thiên hạ nhốn nháo vì lợi đi. Nếu có thể được lợi, bán đứng người thân bạn bè cũng không phải việc gì khó, huống chi chỉ là đồng liêu?”

“Vậy ngươi cứu ta thì có ích lợi gì?” Hạ Hầu Liễm nghi ngờ nhìn y, “Người anh em, rốt cuộc ngươi là ai?”

Thích khách im lặng. Bên dưới có thích khách vọng về phía đài hô lớn: “Thủ lĩnh, quan binh tới!”

“Lão đại, quan binh tới, các huynh ổn không, chúng ta mau đi thôi!” Đường Thập Thất cũng rống về phía bên này.

Thích khách từ trên đài nhảy xuống, sau đó leo lên ngựa, đoạn phất tay một cái, có vài thích khách xuống ngựa rồi leo lên ngựa đồng liêu của bọn họ.

“Mấy con ngựa này để lại cho các ngươi.” Thích khách nắm lấy dây cương, “Hạ Hầu Liễm, giữ mạng ngươi cho tốt.”

“Này, ngươi vẫn chưa nói cho ta biết ngươi là ai!” Hạ Hầu Liễm hô lớn.

Thích khách không trả lời hắn, dẫn người đi mất, chỉ để lại cho hắn một cái bóng.

Hạ Hầu Liễm hô to: “Thiếu gia! Thiếu gia! Ông nội ngươi, có phải là ngươi không!”

Thích khách vẫn không quay đầu lại, đoàn người ngựa chỉnh tề đi vào rừng rậm, trong khoảnh khắc đó, dường như chỉ còn lại thi thể nằm la liệt dưới đất cùng với tiếng gió vi vu.

Hạ Hầu Liễm nhảy khỏi đài cao, nắm cổ áo Thư Tình hỏi: “Ta bị giam mấy ngày rồi?”

“Vừa đúng mười bảy ngày,“ Thư Tình giãy khỏi tay hắn, “Sư huynh, rốt cuộc những người đó là ai vậy? Bạn huynh sao? Sao bọn họ lại giả dạng thành người của chúng ta?”

“Đệ không nghe thấy sao, ban nãy lão đại gọi người ta là thiếu gia,“ Đường Thập Thất cười hề hề trưng ra biểu cảm đê tiện, “Lão đại, huynh khai báo thật đi, huynh quen với thiếu gia có quyền có thế đúng không? Đúng là xịn đấy, có tiền đồ hơn đệ nhiều!”

Hạ Hầu Liễm cảm thấy muộn phiền. Hóa ra hắn đã bị giam mười bảy ngày, nhưng từ kinh thành đến Liễu Châu tận hai ngàn dặm đường, còn phải vượt qua hai ngọn núi lớn, mười bảy ngày căn bản là không kịp. Huống hồ đao pháp người đó sử dụng rất quỷ mị, hắn chưa từng nhìn thấy cũng chưa hề nghe qua. Nếu là thiếu gia thì cũng phải là Già Lam Đao hắn dạy cho mới đúng.

Kẻ này rốt cuộc là ai chứ!

Còn có con rùa đen Liễu Quy Tàng kia nữa, nói chuyện cứ ỡm ờ, đệt mẹ nó! Hạ Hầu Liễm leo lên lưng ngựa, không để ý tới Đường Thập Thất và Thư Tình đang huyên thiên ở phía sau, chọn bừa một con đường rồi chạy về phía trước.

Phía sau hắn, nơi rừng rậm xa xa, thích khách ngồi trên lưng ngựa đứng từ xa dõi theo bóng dáng của hắn. Y tháo mặt nạ sứ trắng xuống, lộ ra gương mặt trắng nõn. Thẩm Quyết thấp giọng ho khan vài tiếng, dưới mắt có quầng thâm đen, cả khuôn mặt đượm vẻ mỏi mệt khó che đậy.

Kỵ binh Đông Xưởng lục tục cởi áo đen, lộ ra đường chỉ vàng thêu hoa văn bên trong.

“Đốc chủ, ngài bị thương rồi.” Có kỵ binh nhắc nhở.

Hắn ta vừa dứt lời, thân thể Thẩm Quyết chợt lảo đảo rồi ngã xuống khỏi ngựa. Nhóm kỵ binh kinh hãi cao giọng gọi “Đốc chủ”, đồng thời lật đật xuống ngựa đỡ Thẩm Quyết đang bất tỉnh nhân sự dậy.

———

Tư Đồ Cẩn rảo bước vào hậu viện nha môn Đông Xưởng ở Liễu Châu, thái giám chưởng ban Liễu Châu Dư Tiền đã chờ sẵn ở hành lang, đang chắp tay sau lưng đi tới đi lui, vẻ mặt sốt ruột, ngước mắt trông thấy Tư Đồ Cẩn thì như thấy mẹ ruột của mình, vội vã vui mừng chào đón. Truyện Cung Đấu

“Ôi chao, Tư Đồ thiên hộ[1], cuối cùng ngài cũng tới rồi!” Dư Tiền theo sát mông Tư Đồ Cẩn, “Ôi đốc chủ cũng thật là, chẳng nói chẳng rằng đột nhiên chạy đến đây, trà chưa kịp nhấp ngụm nào đã chỉ định năm trăm phiên tử vội vã đến ngoại ô làm thịt Liễu Quy Tàng. Dọa ta sợ điếng! Ôi, ngươi nói xem, chuyện này là làm sao vậy!”

[1] Thiên hộ: Tên một chức quan võ, đặt ra thời nhà Nguyên (Trung Quốc), đứng đầu 1000 binh, giữ việc phòng vệ địa phương.

Tư Đồ Cẩn lạnh lùng nhìn gã.

Dư Tiền thấy ánh mắt này của Tư Đồ Cẩn thì lộp độp trong lòng, cảm giác bất an lập tức dấy lên, gã lắp bắp hỏi: “Tư Đồ thiên hộ.. Đốc chủ này chạy như bay trong đêm, ngựa không dừng vó đuổi tới Liễu Châu, nghe nói suốt dọc đường chỉ ngủ hai canh giờ mỗi ngày, lẽ nào... Lẽ nào là phụng chỉ vị ở trên kia?”

Tư Đồ Cẩn dừng bước, không đáp mà hỏi ngược lại: “Nếu không phải thế, Dư đại nhân cho rằng thế nào?”

Dư Tiền ở Đông Xưởng nhiều năm, đương nhiên biết có nội tình, tức khắc sợ tới mức tè ra quần, vội vàng nói: “Ti chức hồ đồ! Ti chức hồ đồ!”

Ngoài cửa nha môn bỗng ồn ào, một nhóm phiên tử khiêng từng rương hòm tiến vào, đặt ở giữa sân đại viện Đông Xưởng. Dư Tiền không hiểu gì cả, bèn chỉ vào những rương hòm đó hỏi Tư Đồ Cẩn: “Đây... đây là gì vậy?”

“Soát được trong nhà Liễu Quy Tàng.” Tư Đồ Cẩn bước ra sân, xốc nắp hòm lên, bên trong là trường đao Thích thị nằm ngay ngắn, “Nửa tháng trước, nha môn trong kinh thành nhận được mật báo rằng Liễu Quy Tàng có ý mưu phản. Đại hội chém đầu Vô Danh Quỷ là giả, Liễu Quy Tàng tụ đập đồng đảng mưu phản mới là thật, đốc chủ nhanh chóng ra quyết định, chạy như bay suốt ngàn dặm là để bóp chết âm mưu này từ trong trứng.”

“Vậy... vậy thì cũng hẳn là nên truyền tin đến vệ sở Liễu Châu, do quan binh vệ sở truy nã mới phải. Sao... sao lại...” Cả đời Dư Tiền thuận lợi, chưa bao giờ gặp phải chuyện lớn thế này, gã lau mồ hôi ròng ròng trên mặt, “Mà... mà Liễu Quy Tàng là người trong võ lâm, mở võ quán, trong nhà có đao thương côn gậy là chuyện thường tình...”

Tư Đồ Cẩn xốc nắp hòm cuối cùng lên, lộ ra cây súng bóng lưỡng bên trong, “Tàng trữ súng cũng là chuyện thường tình à?” Hắn cầm một thanh súng lên ước lượng trong tay, “Súng Ngũ Lôi Thần Cơ, triều đình có mệnh lệnh bá tánh không được tàng trữ hỏa khí, nghịch tặc này biết rõ mà còn cố vi phạm, đạo lý gì đây?”

Thấy cây súng kia, Dư Tiền trố mắt, vội nói: “Tư Đồ đại nhân, chuyện này... chuyện này ta hoàn toàn không biết gì cả! Tên nghịch tặc này dám tàng trữ súng! Đúng là tội đáng chết vạn lần! May mà có đốc chủ kịp thời đuổi tới, nếu không Liễu Châu ta sẽ phải chịu cảnh sinh linh lầm than rồi!”

“Cho nên, vì sao đốc chủ tới đây mà không có lấy một hịch văn truyền đến Liễu Châu,“ Tư Đồ Cẩn hờ hững nói, “Dư đại nhân nhận không ít bạc của Liễu Quy Tàng, đến lúc đó người tịch thu sổ sách của Liễu Quy Tàng là vệ sở Liễu Châu mà không phải đốc chủ, e là Dư đại nhân khó mà thoát tội. Đốc chủ cải trang thành thích khách Già Lam, che giấu thân phận cũng là vì không muốn làm ầm ầm ĩ chuyện Liễu Quy Tàng mưu phản, truyền ra ngoài khiến lòng dân dao động.”

Như có sấm sét đì đùng trong đầu, gã sợ đến mức hai chân run lẩy bẩy, suýt nữa đã quỳ rạp xuống. Sửng sốt một hồi mới nhận ra là đốc chủ đã cứu cái mạng chó của gã, hai mắt gã lập tức đỏ hoe, gã quỳ thụp xuống, vừa dập đầu vừa lạy lục, “Tạ ân đốc chủ cứu mạng! Tạ ân đốc chủ cứu mạng!”

Tư Đồ Cẩn thấy bộ dạng này của gã thì lắc đầu, không để ý đến gã nữa, cất bước đi về phía sau sương phòng. Đi qua tiền sảnh rồi dọc theo hành lang quanh co đến một nơi, giữa những tán cây loang lổ, cửa đỏ sương phòng như ẩn như hiện.

“Đốc chủ, mọi chuyện đã làm theo ngài căn dặn.” Tư Đồ Cẩn cúi đầu đứng ở cạnh cửa, “Bây giờ trên dưới Đông Xưởng đều một mực tin rằng Liễu Quy Tàng mưu phản.”

“Rất tốt, vào đi.” Một chất giọng khàn khàn từ trong phòng vọng ra ngoài.

Tư Đồ Cẩn bước vào cửa, người kia đang nửa nằm trên giường La Hán, mái tóc dài đen như mực buông thả trên giường. Y chỉ mặc áo giữa trắng thuần, cổ áo hé mở lộ ra băng vải quấn chằng chịt trên người. Y không nhìn Tư Đồ Cẩn mà mở cửa sổ ngắm khóm hoa túy điệp bên ngoài, những đóa hoa nở thành từng bụi, trông như sương khói cõi mộng mơ.

“Ngụy Đức bảo ngươi nói gì?” Thẩm Quyết hờ hững cất lời.

“Đốc chủ tự ý rời khỏi cương vị, âm thầm rời đi, Ngụy công công rất tức giận,“ Tư Đồ Cẩn cụp mắt nói, “Lão nói thân mang bệnh tật triền miên, không còn sống được bao lâu, nên về cung rồi. Nếu không...”

“Nếu không?” Ánh mắt lạnh lẽo như sương tuyết của Thẩm Quyết đảo sang.

“Nếu không, về lãnh cung, vẩy nước dọn nhà quét sân, cả đời này không cần đặt chân về Tư Lễ Giám nữa.”

“Biết rồi,“ Thẩm Quyết ngồi dậy, “Nếu đã như vậy thì ngày mai khởi hành đi.”

“Rõ.” Tư Đồ Cẩn cúi đầu, song không rời đi, Thẩm Quyết nhìn hắn, “Đốc chủ, ti chức mạo muội. Chuyến này đốc chủ không phải vì giết Liễu Quy Tàng mà là vì cứu Vô Danh Quỷ. Vô Danh Quỷ kia là Tứ Hỉ công công năm đó nhỉ.”

“Tư Đồ Cẩn, ngươi nhiều chuyện quá.”

“...Cái đêm Quý phi nương nương bị ám sát, đốc chủ đã từng liều mạng lẻn vào Ngự y thự trộm thuốc cho bạn cùng phòng bị bệnh. Sau ti chức nghe nói Tứ Hỉ công công cùng phòng với đốc chủ trốn khỏi cung, đến nay vẫn chưa bắt được. Hắn không phải Tứ Hỉ, mà là thích khách bị thương.”

“Tư Đồ Cẩn, Gia cũng không biết ngươi nhiều chuyện như vậy đấy.” Ánh mắt Thẩm Quyết nhìn hắn dần dần lạnh lẽo.

Tư Đồ Cẩn nhẹ giọng nói: “Khi đó đốc chủ đã nói hắn là người đối xử với đốc chủ tốt nhất trên đời này. Đốc chủ vì hắn mà không tiếc dấn thân vào chốn hiểm nguy, gác chuyện sinh tử sang một bên. Nếu đã như vậy, vì sao không nhân cơ hội này đưa hắn đi? Nơi như Già Lam rõ ràng là một hố lửa.”

“Ở cùng phụ nữ lâu quá, ngay cả môi cũng mỏng hơn rồi sao?” Thẩm Quyết mất kiên nhân nói, “Lui ra!”

Tư Đồ Cẩn chắp tay chào một cái, “Ti chức đã bí mật phái người theo dõi bọn họ ra khỏi thành an toàn, đốc chủ không cần lo lắng. Ti chức cáo lui, mong đốc chủ bảo trọng thân thể.” Tư Đồ Cẩn lui ra sau mấy bước, đoạn xoay người ra khỏi cửa.

Thẩm Quyết im lặng không nói lời nào, chờ Tư Đồ Cẩn đi xa, y mới đứng dậy, nhìn hoa túy điệp rực rỡ như pháo hoa bên ngoài cửa sổ.

“Còn chưa đến lúc. Vẫn chưa chế được thuốc giải của Thất Nguyệt Bán, Ngụy Đức chưa chết, thân ta khó bảo toàn, làm sao... làm sao có thể bảo vệ hắn đây?”

Y chợt nhớ đến ngày hôm ấy, thân thể ấm áp của Hạ Hầu Liễm dán sát vào người y, suốt bảy năm qua, đây là lần đầu tiên hai người bọn họ cận kề đến vậy, quả thực hệt như tâm đầu ý hợp, trao nhau tấm chân tình. Ý cười nhạt nhẽo treo bên khóe môi, Thẩm Quyết vươn tay chọc chọc một cánh hoa kiều diễm bên cửa sổ, khàn giọng nói, “A Liễm, chờ ta nhé.”

———

Tác giả có lời muốn nói:

Lão Thẩm nhà chúng ta cực kì sủng Tiểu Liễm luôn!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.