Biên tập: Hải Miên Bảo Bảo.
Sửa lỗi: tad.
Tí tách —— tí tách ——
Nóc nhà giam bị dột, nước mưa trên mái ngói theo khe hở kia nhỏ giọt xuống mặt đất, thấm ướt một mảng lớn. Ở chỗ cao trên bức tường có một cửa sổ, song cửa làm bằng sắt, song nào song nấy to bằng cổ tay của Hạ Hầu Liễm, ánh sáng ảm đạm từ nơi đó hắt vào, ít ra cũng không đến mức Hạ Hầu Liễm duỗi tay năm ngón chẳng thấy gì. Bốn phía đều là tường đá, nơi góc xó có một cánh cửa rất thấp. Vách tường rất dày, ngoại trừ tiếng gió thổi vào từ cửa sổ trên mái nhà thì không còn âm thanh gì khác, như thể cả khu nhà lao này chỉ có một mình hắn. Thỉnh thoảng loáng thoáng nghe thấy được tiếng xiềng xích kéo lê dưới đất ở phòng giam khác, nhưng rất nhanh đã im bặt, tựa như chỉ là ảo giác.
Đêm đã khuya, bóng tối bao trùm lấy hắn, chỉ có chút ánh sáng le lói từ cửa sổ mái nhà chiếu vào, hắn co ro bên dưới ánh sáng kia, nhìn bụi bặm bay lượn trong quầng sáng như vô số con côn trùng nhỏ bé bay loạn xạ.
Hắn không nhớ rõ thời gian lắm, hình như đã qua năm ngày, cũng hình như là bảy ngày rồi. Lúc hắn tỉnh lại vết thương trên người đã được băng bó, rất qua loa, rõ ràng người băng bó chỉ mong hắn không mất máu quá nhiều mà chết đi. Bên đầu rất đau, hắn thử sờ một chút, chỗ đó sưng vù như một cái bao lớn. Thật ra không cần nhìn cũng biết bây giờ mặt mũi hắn bầm dập, thảm không nỡ nhìn.
Hắn nghĩ rằng mình không bao giờ còn cơ hội nào để trả thù nữa, Liễu Quy Tàng nhất định sẽ chuẩn bị đại hội chém đầu, hắn có thể sống đến bây giờ cũng là vì võ lâm chính đạo ở trời nam đất bắc cần có thời gian để đến kịp Liễu Châu. Hắn luyện đao bốn năm, nghiên cứu kỹ thuật con rối Khiên Ti, cuối cùng vẫn không thể đánh bại Liễu Quy Tàng, thậm chí còn trở thành đá kê chân cho gã, giúp gã bước lên vị trí bảo tọa đứng đầu giang hồ một lần nữa.
Nực cười, đúng là nực cười.
Bên ngoài đột nhiên vang lên tiếng pháo nổ, có pháo hoa nổ vang ở cuối chân trời như sấm sét. Hạ Hầu Liễm ngẩng đầu lên, trông thấy những chùm pháo hoa màu đỏ tím bay lên giữa màn đêm mờ ảo. Suýt nữa hắn đã quên hôm nay là tiết Đoan Ngọ.
Hắn nhớ mẹ hắn. Có một đợt tiết Đoạn Ngọ Hạ Hầu Bái dẫn hắn leo lên tòa tháp Đại Báo Ân ở Tô Châu, tòa tháp kia có chín tầng, đứng ở tầng trên cùng có thể quan sát cả thành Tô Châu. Từ bên trên nhìn xuống sẽ thấy ngói đen tường trắng san sát nhau giống một bàn cờ nho nhỏ, dân chúng và xe ngựa như những con kiến đi tới đi lui. Những ngọn đèn rực rỡ nối liền với nhau, cả tòa thành về đêm trông như một bầu trời đầy sao. Hắn vui đến mức hét to, víu trên lan can gào lên rằng 'Ta muốn bay'. Hạ Hầu Bái xách hắn lên, người phụ nữ này có sức lực kinh người, một tay xách Hạ Hầu Liễm năm tuổi đung đưa bên ngoài lan can. Hạ Hầu Liễm sợ hết hồn, lập tức khóc oa oa. Hạ Hầu Bái vội xách hắn trở về, đau đầu nói: "Không phải con muốn bay sao? Cho con bay đó, sao lại khóc?"
Hạ Hầu Bái là như vậy đó, ngoại trừ giết người phóng hỏa thì không có chuyện gì đáng tin cả. Hạ Hầu Liễm sống đến bây giờ mà chưa gặp qua người mẹ nào giống bà ấy cả. Nhưng người mẹ ấy đã để hắn ngồi trên vai mình giữa biển người chen chúc xem hoa đán hát tuồng trên sân khấu, ôm hắn ngồi trên thuyền ô bồng nghe hòa thượng ở chùa Hàn Sơn gióng chuông, dẫn hắn dạo chơi hội chùa mãi đến khi người bán hàng rong cuối cùng dọn gánh.
Trước kia có người bảo với hắn rằng trên đời này có rất nhiều cửa, phía sau mỗi một cánh cửa là một căn nhà, mỗi căn nhà đều có một gia đình. Lúc ấy hắn còn nhỏ, chưa hiểu chuyện, thấy người khác đều có cả cha lẫn mẹ, có người còn có nhiều hơn một mẹ nữa, chỉ mỗi hắn là có người mẹ có còn hơn không. Hắn vì chuyện này mà đã cáu giận với Hạ Hầu Bái, sau đó chạy khắp thôn Già Lam hỏi từng nhà xem cha hắn là ai, đang ở đâu. Không ai biết, hoặc là không ai dám nói. Hắn không có được đáp án, sau cũng không giải quyết được gì. Giờ hắn mới hiểu được thật ra trong căn nhà ấy có hắn, có mẹ hắn, đó là một gia đình.
Nhưng đã quá muộn, gia đình của hắn không còn nữa.
Một mùi cay xộc lên mũi, nước mắt trào ra khỏi hốc mắt. Hắn che mắt lại, nước mắt trào ra từ những kẽ ngón tay. Hắn đã từng thề rằng sẽ không khóc nữa, hắn hai mươi mốt tuổi, vốn không nên khóc, nhưng mỗi lần nhớ lại chuyện cũ nước mắt cứ không kìm được mà tuôn rơi.
Thời gian chậm rãi trôi đi, tiếng pháo đốt bên ngoài dần dần nhỏ lại rồi tắt hẳn, thế giới lại chìm vào yên tĩnh. Bầu trời dần hửng sáng, hắn nghe thấy tiếng gà gáy ở nơi xa, ánh ban mai len qua song cửa sổ chiếu thành các ô trải rộng trên mặt đất.
Cánh cửa thấp có người đang mở khóa, hắn nghe thấy âm thanh chìa khóa tra vào ổ.
Hắn biết mình sắp bị giải lên đài Tru Ác, Liễu Quy Tàng sẽ chém đầu hắn trước bàn dân thiên hạ, máu tươi của hắn bắn tung tóe trên đài, sau đó hòa lẫn vào bùn đất. Hắn muốn chết, khi quỷ hồn của hắn xuống hoàng tuyến, hắn ngơ ngác nghĩ, liệu mình có thể gặp lại mẹ không?
Hắn bỗng nhiên hiểu ra vì sao mọi người lại tin rằng có một thứ gọi là âm phủ tồn tại. Hóa ra tất cả những hi vọng về luân hồi và địa phủ đều hòa chung với mong ước thiết tha được đoàn tụ với người thân yêu của mình sau khi chết.
————
Tây Nam, trạm dịch Già Lam.
Khách đường chướng khí mù mịt, bên trong đầy người ngồi đang hò hét âm ĩ. Có thương nhân đến Tây Nam buôn lậu muối, có tội phạm giết người bị quan phủ truy nã, còn có xướng nữ buôn da bán thịt ở Trung Nguyên không đắt khách lắm, đành sang Tây Nam chào hàng. Ruồi bọ bay tán loạn trên không trung, thỉnh thoảng vo ve trên mặt bàn dính đầy dầu mỡ, thò những cái chân bẩn thỉu xuống miếng thịt bò trong đĩa, nhưng nhanh chóng bị xua đi. Những bàn tay xua chúng đa phần hổ khẩu và lòng bàn tay đầy vết chai, đó là vết tích do cầm đao quanh năm suốt tháng.
"Chư vị!" Một chàng trai mặt tròn nhảy lên cái bàn ở giữa khách đường, khàn giọng gào lên, "Chư vị, yên lặng một chút! Tại hạ Đường Thập Thất, thỉnh chư vị nghe tại hạ nói vài lời!"
Không ai để ý cậu, người đang ăn cơm vẫn ăn cơm, người đang tán gẫu vẫn tiếp tục tán gẫu.
Đường Thập Thất dậm một chân lên bàn: "Mẹ nó ai chịu nghe ta nói chuyện, ta cho kẻ đó một lượng bạc!"
Trạm dịch lập tức im bặt, mọi người đều dõi mắt trông mong nhìn cậu.
Đường Thập Thất vung tay lên, Thư Tình và tạp dịch trạm dịch khiêng một cái rương to đùng tiến vào, bắt đầu phát cho từng bàn một. Đường Thập Thất thấy mà lòng đau như cắt, nhưng đành chịu thôi, hết cách rồi.
Thôi, dù sao cũng là tiền của Hạ Hầu Liễm, cậu đau lòng cái gì!
"Chư vị có biết hai ngày sau đài Tru Ác chém đầu không?" Đường Thập Thất nhìn xung quanh thét lớn.
"Đương nhiên biết!" Có người đáp lại, "Khắp giang hồ đang truyền tai nhau lão rùa đen Liễu Quy Tàng kia dán bố cáo khắp nơi, rằng gã ta tóm được con trai Già Lâu La Vô Danh Quỷ, hai ngày sau sẽ chém đầu trên đài Tru Ác ở ngoại ô Liễu Châu!"
"Nếu các vị đã biết, vì sao còn có lòng dạ ngồi đây uống rượu ăn thịt!" Đường Thập Thất bày ra bộ dạng lòng đầy căm phẫn.
"Gã muốn chém Vô Danh Quỷ thì liên quan mẹ gì tới ta! Người Già Lam không đi cứu hắn thì thôi, còn trông cậy vào chúng ta à?" Có kẻ cười nhạo, "Ôi, thích khách Già Lam thật đáng thương, ta nghe nói Già Lam có quy củ, không cứu kẻ sắp chết, không cứu người bị bắt, không cứu phản đồ. Vô Danh Quỷ chỉ có nước ngoan ngoãn chờ chết thôi!"
"Chư vị hồ đồ rồi!" Đường Thập Thất dậm chân, vô cùng đau đớn văng nước miếng tứ tung, "Thử hỏi từ khi dựng đài Tru Ác tới nay đã chém biết bao nhiêu nghĩa sĩ hắc đạo chúng ta chứ! Tháng trước kẻ bị giết là Đào Tâm Thủ Dương lão quái, chính là hiệp khách đứng nhất nhì trong giới hắc đạo ta, từ khi xuất đạo đến nay đã moi một trăm hai mươi tám quả tim người, chính đạo nghe danh sợ vỡ mật! Tháng trước nữa, Tả Thủ Đao Lưu nhị gia bị chém, hắn đã từng một mình đấu với bảy mươi hai người chính phái, bị chém tay phải, luyện đao tay trái, song vẫn có thể hô mưa gọi gió, đúng là bậc anh hùng! Chưa kể đến Cao Đại Lang, Phong Đao, Cô Sơn Khách! Tất cả bọn họ đều là anh hùng bậc nhất, nhưng đều chết ở trên đài Tru Ác!"
Mọi người nghe xong đều lâm vào trầm mặc, Đường Thập Thất nuốt nước miếng một cái, tiếp tục nói: "Chẳng lẽ chư vị không biết Liễu Quy Tàng có ý gì sao? Gã định từng bước giết sạch hắc đạo chúng ta, để chính đạo thống nhất hiệu lệnh giang hồ, sau đó sẽ đuổi cùng giết tận chúng ta! Đến lúc đó, các ngươi cho rằng mình có thể an tâm ngồi ở đây uống rượu ăn thịt, chơi đàn bà nghe hát khúc à!"
Mọi người nhìn nhau, không nói lời nào. Có người lầm bầm: "Nhưng Vô Danh Quỷ cũng giết người rất nhiều..." Chưa kịp nói xong đã bị người ta bịt miệng lén kéo xuống.
Đường Thập Thất đấm ngực, bi phẫn nói: "Chư vị, từ khi dựng Tru Ác Đài, hắc đạo chúng ta ngay cả con chuột chạy ngang đường cũng không bằng! Thử hỏi lão rùa đen Liễu Quy Tàng kia đã gây ra bao nhiêu chuyện xấu cho chúng ta rồi, chẳng lẽ mọi người đều nhắm mắt giả vờ không nhìn thấy sao! Lão Lý, ngươi nói đi, Liễu Quy Tàng đã làm gì ngươi!" Cậu chỉ ngón tay, một người đàn ông mặt vuông được gọi tên luống cuống tay chân đứng dậy.
"Liễu... Liễu Quy Tàng, gã..." Người đàn ông nọ lắp bắp, đau khổ nhìn Đường Thập Thất.
Đường Thập Thất trừng hắn một cái, sau đó ngồi xổm bên cạnh thấp giọng cảnh cáo: "Tên khốn, mày lấy của ông ba lượng bạc, không nôn ra được gì thì ông lấy lại mày ba trăm lượng!"
Người đàn ông giật mình một cái, sau đó buột miệng thốt lên: "Liễu Quy Tàng cưỡng bức mẹ ta!"
Mọi người cả kinh, Đường Thập Thất cũng sửng sốt, chung quanh bàn tán xôn xao, có người hỏi: "Xin hỏi lệnh đường năm nay bao nhiêu xuân xanh rồi?"
Đôi môi người đàn ông run lẩy bẩy, lắp bắp cả buổi trời cũng không nói được gì.
Đột nhiên mọi người nghe thấy 'xoảng' một tiếng, Thư Tình cầm một ấm trà lên đập mạnh xuống đất, ấm trà vỡ choang, y đỏ mắt quát lớn: "Gã khốn kiếp Liễu Quy Tàng này, cả người già cũng không tha!"
Đường Thập Thất nhanh chóng phản ứng lại, cũng thét một tiếng: "Đúng là súc sinh!"
"Đúng vậy, tên khốn kiếp kia mấy hôm trước còn bắt đệ đệ ta, đệ ấy chỉ mới mười sáu tuổi, chỉ trộm mỗi cây trâm điểm thúy của cửa hàng trang sức mà bị người của Kinh Đao Sơn Trang đánh chết tại chỗ!" Có người khóc lóc nói.
"Còn ca ta nữa!" Có người tiếp lời, "Cha ta bị người ở thôn bên cạnh đánh chết, ca ta đi báo thù, bị người của Kinh Đao Sơn Trang tóm được. Trong số bọn chúng có người ở thôn bên cạnh, thế là bắt ca ta giam vào nhà lao riêng, giờ vẫn chưa thả ra. Nhà chúng ta buôn lậu muối, cũng không thể đến quan phủ đòi công đạo được, biết làm sao đây!"
Mọi người nhao nhao bị cảm hóa, mắng hùa: "Liễu Quy Tàng khốn kiếp! Liễu Quy Tàng súc sinh!" Tiếng mắng chửi dần dần lan rộng, như thủy triều kéo tới hết đợt này tới đợt khác, ai ai cũng đỏ lừ cả mắt.
Đường Thập Thất nhân cơ hội rút đao khỏi vỏ, giơ lên đỉnh đầu hô lớn: "Nếu đã thế, sao không thừa dịp đại hội chém đầu Vô Danh Quỷ hai ngày sau tru sát Liễu Quy Tàng, cứu sống Vô Danh Quỷ! Giương cao ngọn cờ hắc đạo ta, chấn hưng uy danh hắc đạo ta!"
"Tru sát Liễu Quy Tàng, cứu sống Vô Danh Quỷ!"
"Giương cao ngọn cờ hắc đạo ta, chấn hưng uy danh hắc đạo ta!"
Trạm dịch Già Lam sôi trào nhiệt huyết, tay buôn lậu, tội phạm giết người, cường đạo, trộm cắp, lừa đảo, thậm chí cả xướng nữ cũng đứng dậy, rút đao giơ lên đỉnh đầu, thân đao như tuyết phản chiếu dưới ánh nắng mặt trời, những khẩu hiệu đồng thanh đinh tai nhức óc. Đường Thập Thất hăng hái nhìn về phía Thư Tình, ánh mắt người kia sáng ngời giữa biển người, gật đầu với Đường Thập Thất.
———
Hai ngày sau đến rất nhanh, Hạ Hầu Liễm bị giải lên xe tù[1], Liễu Quy Tàng hạ lệnh muốn áp giải hắn diễu phố thị chúng, sau đó đưa ra ngoại ô đến đài Tru Ác. Rất nhiều người chen chúc hai bên đường, bá tánh dẫn theo cả gia đình, một nhà ba người đều ra xem Hạ Hầu Liễm diễu phố, người đông như kiến lấp đầy hai bên đường lớn, cửa hàng ở trên lầu hai hai bên cũng mở cửa sổ ra, đầu người nghìn nghịt cũng ló ra từ đó. Xe tù chuyển động, Hạ Hầu Liễm dựa vào lan can xe, qua khe hở tóc rồi trông thấy từng khuôn mặt xa lạ bên ngoài, ánh mắt bọn họ có tò mò, có hưng phấn, cũng có sợ hãi, trên cả chính là khinh thường, trong khinh thường còn có nỗi căm phẫn.
[1]Xe tù (Xe lộ 露车): Xe giải tù nhân để trần ở mui (aka xe mui trần:)))
Tiếng xấu hắn đồn xa, từ lúc xuất đạo đến nay tay hắn nhuốm đầy máu tươi, ai ai cũng muốn trừng phạt hắn. Hắn cũng không sợ chết, chỉ là không cam lòng... Không cam lòng chưa kịp báo thù đã chết đi, không cam lòng chết dưới đao của Liễu Quy Tàng. Xe tù chậm rãi tiến về phía trước, một quả trứng thối đập vào mặt hắn, lòng trứng dính nhớp từ thái dương chảy dọc xuống mép mũi, ngay sau đó, rất nhiều rau cải, trứng gà nện lên mặt hắn, thậm chí có người còn ném đá, mép đá sắc nhọn cắt qua trán hắn, máu tươi hòa lẫn với đống nước thức ăn nhớp nháp chảy vào trong áo. Hắn không tránh, cũng không di chuyển, tựa như một pho tượng vô tri vô giác.
Xe tù xuyên qua biển người tấp nập, đi thẳng về phía ngoại ô Liễu Châu, vùng ngoại ô đã dựng sẵn khán đài và pháp trường, đệ tử các môn phái vây kín bên ngoài hàng rào, khoảng chừng mấy trăm người. Lần chém đầu này được coi là việc trọng đại của võ lâm, Liễu Quy Tàng vì muốn tăng sức chứa càng nhiều người càng tốt nên cố ý di chuyển Tru Ác Đài đến vùng ngoại ô. Liễu Quy Tàng đứng trên đài cao, bên cạnh gã là năm vị trí ngồi của năm môn phái, đồng loạt nhìn Hạ Hầu Liễm từ trên cao xuống.
Hạ Hầu Liễm bị hai môn đồ đẩy lên đài chém đầu, hắn ngước mắt lên, âm u nhìn chằm chằm Liễu Quy Tàng trên đài cao.
Liễu Quy Tàng nhíu mày, cười khẩy đầy khinh thường.
"Đúng là thích khách, xem ánh mắt của hắn đi, y chang một con sói cô độc bướng bỉnh khó thuần, vừa hung ác vừa khát máu." Môn chủ của phái Đông Hải Nộ Trào tán thưởng nói.
Liễu Quy Tàng giễu cợt một tiếng, đoạn nói: "Đáng ghét hệt như mẹ hắn vậy."
Đài Tru Ác sôi trào như biển, trên mặt các đệ tử đều tràn đầy không khí phấn khởi, Hạ Hầu Liễm nghe thấy có người cao giọng nói hắn "Côn đồ", còn có người bảo chờ hắn bị chém xong sẽ lấy đầu hắn chơi đá cầu.
Hắn không có biểu cảm gì, nghe đủ tiếng mắng chửi rồi, cho dù bị cả thế giới vứt bỏ hắn cũng chẳng nề hà gì. Hắn biết lần này không còn hi vọng gì nữa rồi, Trì Yếm đi Ngõa Lạt, Thu sư phụ lại ở Nam Cương, Đoàn thúc ở ngoại ô kinh đô, bọn họ cách quá xa, cứu viện cực kỳ khó khăn. Già Lam sẽ không cứu một thích khách sắp chết, Thư Tình và Đường Thập Thất căn bản không có khả năng cứu hắn ra khỏi biển người như vậy.
Hắn biết, hắn sắp chết rồi.
Ánh nắng gay gắt trên đỉnh đầu khiến người ta không mở mắt ra nổi. Hắn cúi đầu nhìn bóng của chính mình, lọn tóc phất phơ trong gió, dáng vẻ hào sảng giống như một gã ăn mày. Hắn thản nhiên cười một tiếng, là nụ cười trào phúng chính bản thân mình.
Vô năng, vô dụng, đồ bỏ đi. Thích khách Già Lam nói không sai, Hạ Hầu Liễm hắn là một sự sỉ nhục trong cuộc đời của Hạ Hầu Bái.
Giờ Ngọ ba khắc đã tới, môn đồ đạp hắn ngã xuống đất. Môn đồ chấp đao giơ cao đao Thích Gia, ánh mặt trời đổ bóng trên lưỡi đao tạo nên một đường cung vàng rực.
Tiếng huyên náo xung quanh dần dần yên tĩnh lại, mọi người nín thở chăm chú, cùng đợi đầu của Hạ Hầu Liễm rơi xuống đất.
Hạ Hầu Liễm nhắm mắt lại.
Bỗng nhiên, phía sau đầu hắn vang lên một tiếng "Rít ——" như thể âm thanh xé toạc dải lụa. Một lúc sau đao Thích Gia vẫn không chạm vào cổ hắn, hắn nghe thấy đám đông hít một hơi thật sâu, sau đó là tiếng ồn ào nhốn nháo. Hắn mở mắt ra, trông thấy một mũi tên ngắn màu đen cắm vào giữa trán môn đồ chấp đao, máu tươi đỏ rực chảy xuống, đao Thích Gia rơi xuống đất 'keng' một tiếng, cả người gã ta quỳ thụp xuống, sau đó ngã vật ra trước mặt Hạ Hầu Liễm.
"Có thích khách!" Môn đồ rống to.
Hạ Hầu Liễm bỗng cả kinh.
Một đội quân đen nghìn nghịt tuôn ra từ sườn đồi cháy xém, sau đó ào ào đổ xuống như dòng nước lũ. Đi đầu đúng là Đường Thập Thất lưng đeo Hoành Ba, tay cầm nỏ tiễn điên cuồng hét lên: "Lão đại!" Thư Tình và những người sau lưng bọn họ đang gào lên, đội quân đổ xuống núi và lao thẳng vào đám chính đạo với thế công không gì cản nổi.
Đệ tử các môn phái xoay người rút đao, ánh đao rét lạnh dưới ánh mặt trời như cắt vào mí mắt. Rất nhiều đệ tử tụ lại, cắt đứt con đường thông nối giữa Đường Thập Thất và Hạ Hầu Liễm.
"Liễu trang chủ!" Môn chủ Quân Tử Đao đứng lên.
Liễu Quy Tàng giơ tay lên, lắc đầu, "Chỉ là một đám tạp nham thôi, hãy nhìn nhóm thiếu niên của Kinh Đao Sơn Trang bọn ta xử trí bọn chúng thế nào đi!"
Con ngươi Hạ Hầu Liễm co rụt lại, mấy môn đồ đồng loạt xông lên định đè hắn lại, hắn cầm sợi xích quấn quanh cổ tay đập vào mặt tên môn đồ, thoáng chốc máu tươi và xương mặt vỡ nát bắn tung tóe khắp nơi. Thế đao sau lưng mãnh liệt áp tới, Hạ Hầu Liễm cúi đầu xoay người, vòng dây xích vào cổ tên môn đồ, vặn mạnh một cái, đầu người nọ yếu ớt rơi xuống đất. Hắn nhặt đao Thích Gia từ dưới đất lên, hai tay cầm chặt đao, chậm rãi ngước mắt lên, ánh mắt dưới hàng lông mày lộn xộn kia hung tợn như một con sói.
Mọi người sợ hãi lui ra sau, một khi quỷ quái bị bắt làm tù binh cầm đao lên lần nữa, đó là Tu La địa ngục.
Đường Thập Thất vung song đao lao thẳng vào đám đông như một con thú man rợ hung mãnh. Thư Tình theo sát phía sau, hai người bọn họ một người mở đường, một người bọc hậu, lưng tựa vào nhau thay phiên chém giết. Đồng đảng hắc đạo vây quanh bọn họ, âm thanh giết chóc bao phủ khắp đất trời. Hai tay dính đầy máu thịt của Đường Thập Thất thoắt ẩn thoắt hiện, mang theo máu tươi nóng rực và da thịt nát bấy, từ xa vọng tới, bọn họ hệt như một cơn lốc xoáy đang di chuyển, tất cả những đệ tử chính đạo tới gần bọn họ đều bị chém tan tành.
Máu tươi dệt thành một tấm màn che, hai tay Đường Thập Thất dính đầy máu nhớp nháp, đám đông ùa về phía cậu như làn sóng hết đợt này tới đợt khác. Cậu liều mạng lao về phía trước, trường đao đi tới đâu nơi đó máu thịt văng tứ tung. Cả đời của cậu làm một con chuột nhát cáy, chỉ dựa vào phụ nữ ăn cơm, không dám báo thù cho lục thúc, đây là lần đầu tiên cậu làm một chuyện lớn như vậy. Cậu muốn cứu Hạ Hầu Liễm, cứu tên ngốc vì báo thù cho mẹ mà có thể hủy hoại chính mình!
Hạ Hầu Liễm mau chóng di chuyển, máu tươi dính đầy mặt hắn, không rõ là của kẻ thù hay chính mình nữa. Dần dần trên người cũng xuất hiện vết thương, nhưng hắn cứ không biết đau đớn gì mà liên tục vung đao chém tới.
"Lão đại! Huynh thật trâu bò! Đừng có mà chết trước tên phế vật đệ đây đó!" Đường Thập Thất rống to, sau đó rút Hoành Ba từ sau lưng quăng về phía Hạ Hầu Liễm. Hạ Hầu Liễm vứt đao Thích Gia, nhảy lên không trung tiếp lấy Hoành ba, vung đao chặt đứt cánh tay của một người rồi hội họp với Đường Thập Thất.
Ba người xoay lưng vào nhau đối mặt với đám đông. Hạ Hầu Liễm ném chiếc chìa khóa vừa lấy từ trên người môn đồ cho Đường Thập Thất, Đường Thập Thất giúp hắn mở xiềng xích ra. Khóe miệng Hạ Hầu Liễm nhếch lên, phô ra một nụ cười hung ác: "Giỏi đấy, kiếm đâu ra nhiều người thế?"
"Tiền của huynh đấy, số còn lại là tiền thưởng của đệ đấy nhá." Đường Thập Thất cười to.
Sóng người ùn ùn kéo tới, ba người vung đao liên tục, những cánh tay đứt văng lên không trung, máu tươi vung vẩy như mưa. Máu chảy trong mạch Hạ Hầu Liễm sục sôi, lồng ngực phập phồng dữ dội, mỗi một nhịp thở phải hít lấy lượng không khí rất lớn. Hắn nghe thấy âm thanh xương gãy và máu thịt bị xé rách, đệ tử chính đạo tuyệt vọng kêu gào thảm thiết, còn có cuồng phong đang gào thét bên tai. Yến Tà rồi đến Trảm Nguyệt, theo sau đó là đơn đao Luân Trảm, và đến Hoành Thiết tiếp tục chiêu thức. Không một ai có thể ngăn cản thế công của Hạ Hầu Liễm, hắn mở đường máu rất nhanh, tựa như một vết thương máu chảy đầm đìa vắt ngang giữa biển người.
Môn chủ các phái ngồi trên đài cao vẫn ung dung quan sát giữa trận chiến mịt mù, môn chủ Đông Hải Nộ Trào vê râu thở dài: "Đao thuật đúng là khủng bố! Dù có là ta cũng không thể ngăn cản thế đao hung ác đó."
Môn chủ Quân Tử Đao thấp giọng nói: "Đó là Hoành Ba, nó ở trong tay Già Lâu La uống cạn máu tươi, đã biết tự uống máu từ lâu rồi."
Liễu Quy Tàng hừ một tiếng: "Thì đã sao, một kẻ dù có mạnh đến đâu cũng không địch lại thiên quân vạn mã."
Ba người Hạ Hầu Liễm vẫn còn đang chém giết!
Kẻ địch càng lúc càng nhiều, người phe hắc đạo dần ít đi. Lão Lý hôm trước nói mẹ mình bị Liễu Quy Tàng cưỡng bức chợt hét lên một tiếng thảm thiết, sau đó bị nhấn chìm bên trong đám người, nằm dưới đất để bọn họ giày xéo, óc vỡ nát bấy. Đường Thập Thất thấy hắn ta bị đạp nát đầu, nghiến răng tiếp tục giết, nhưng sức lực càng lúc càng yếu đi, cậu gần như không thể bắt kịp tốc độ bước chân của Hạ Hầu Liễm. Thư Tình cũng thở hồng hộc, bị Đường Thập Thất lôi đi mới không bị tụt lại phía sau.
"Lão đại! Chúng ta tiêu rồi!"
Hạ Hầu Liễm nắm chặt Hoành Ba, ba người cùng với các huynh đệ hắc đạo còn lại bị đệ tử chính đạo bao vây, không còn lối thoát.
"Lão đại, mẹ nó không ngờ rằng vậy mà đệ lại chết chung với huynh!" Đường Thập Thất ném thanh đao bên tay trái đi, chuyển sang hai tay cầm một đao, mỏi mệt nở nụ cười, trên mặt cậu toàn máu là máu, gần như không nhìn ra được vẻ mặt thích cười ngày thường, "Mẹ nó đệ muốn chết trên giường của một mỹ nữ mà!"
"Thập Thất!" Hạ Hầu Liễm rống to, "Đừng bỏ cuộc! Đệ tới cứu ta, ta nhất định sẽ đưa đệ ra ngoài! Còn đệ nữa, Thư Tình, đứng dậy cho ta!"
Thư Tình chống đao, "Sư ca! Nếu huynh thoát được, nhớ giúp đệ chăm sóc Liễu Sao Nhi! Còn sư phụ nữa, phó thác cả cho huynh đấy!"
"Cút, người của đệ, tự đi mà chăm sóc!" Hạ Hầu Liễm thét lên, như một con sói lâm vào bước đường cùng, vung Hoành Ba lên tiếp tục chặn đường đám đông đang lao tới.
Cả người hắn như tắm máu, hai mắt đỏ ngầu như quỷ dữ. Các đệ tử chĩa mũi đao vào Hạ Hầu Liễm, song không một ai dám tiến lên.
Liễu Quy Tàng đứng trên đài rống to: "Xông lên cho ta! Giết hắn!"
Các đệ tử nhìn nhau, lấy hết can đảm giơ đao lên.
Nhưng ngay lúc này, tiếng vó ngựa ầm ầm từ nơi xa kéo đến, giống hệt tiếng trống hùng dũng được gióng hết lực trong quân đội. Năm môn chủ đều đứng phắt dậy, ngơ ngác nhìn về phía xa.
Đó là một đội quân thật dài, ai nấy đều mặc y phục đen, đeo mặt nạ trắng, tay cầm trường đao, thấp thoáng trông như một dòng thủy triều đen chạy băng băng ra khỏi rừng rậm. Ngựa của bọn họ bị bịt mắt, gót sắt đạp đất bụi bay mù mịt. Bọn họ không hề giống với đám ô hợp do Đường Thập Thất chỉ huy, đội ngũ nghiêm chỉnh được huấn luyện bài bản, tựa như một mũi tên nhọn màu đen lao thẳng vào giữa chiến trường, nơi nào bọn họ đi qua nơi đó trường đao thấm máu, người người bị giẫm nát dưới vó ngựa.
"Thích khác Già Lam... quá nhiều, quá nhiều thích khách Già Lam!" Môn chủ Thiên Nhất Đao lẩm bẩm.
"Bọn họ có ba trăm người." Môn chủ Quân Tử Đao hoảng sợ nói.
"Không! Là năm trăm người!" Môn chủ Thiên Nhất Đao nói.
Có người nói, một thích khách Già Lam sánh tầm với một quân đội. Vậy năm trăm thích khách Già Lam khác nào thiên quân vạn mã!
Bọn họ thấy đệ tử chính đạo nhanh chóng bị thích khách Già Lam quét sạch, giống như một đám bùn lầy hỗn độn, vô số người bị đao đánh gãy cổ, máu tươi phun ra như suối. Năm trăm thích khách Già Lam hệt như ác quỷ Tu La bước ra từ hư không, thu hoạch sinh mệnh giữa chiến trường giết chóc.
Kẻ cầm đầu một thân áo choàng phủ đầy bụi gió, giục ngựa phi thẳng đến chỗ Hạ Hầu Liễm như vào chỗ không người.
"Ngươi là..." Hạ Hầu Liễm kinh ngạc nhìn y.
Chàng trai vươn cánh tay phải trắng trẻo về phía Hạ Hầu Liễm, móng tay gọn gàng, kẽ ngón rất sạch sẽ.
"Hạ Hầu Liễm, không phải ngươi muốn báo thù sao, ta đưa ngươi đi!"
Y ngồi trên lưng ngựa ngược chiều ánh sáng, Hạ Hầu Liễm chỉ nhìn thấy bóng dáng cao gầy của y, bỗng nhiên trong lòng dâng lên một cảm giác kỳ lạ. Đó là sự tin tưởng không cần lý do, tựa như bọn họ đã quen nhau từ kiếp trước, giờ khắc này vượt qua thời không cách biệt trùng trùng để tương phùng. Hạ Hầu Liễm đặt tay mình vào lòng bàn tay y, tay người đó có hơi lạnh lẽo, nhưng lại ấm áp lạ kỳ.
Hạ Hầu Liễm bị y lôi lên ngựa, tay trái người nọ ôm lấy eo hắn.
"Ngồi cho vững," y thấp giọng nói, "Chúng ta đi... Báo thù!"