(Người như cỏ bồng, mùa thu thì chết khô, gió thổi bay tứ tán)
Biên tập: Hải Miên Bảo Bảo.
Sửa lỗi: tad.
Vừa dứt lời, thân mình người thiếu nữ bật lên như chim én, ống tay áo tung bay, ánh đao lạnh lẽo xẹt qua trong mắt các môn đồ. Thiếu nữ nọ vững vàng đáp xuống đất, cánh tay đao nhanh chóng cắt đứt cổ họng của hai tên môn đồ gần đó, thoáng chốc máu tươi phun ra như suối, tựa như đóa hoa nổi tiếng diễm lệ nở rộ trong bóng đêm.
Trong đêm đen, chàng trai cất giọng khàn khàn đếm ngược: "Tám."
Tám môn đồ còn lại tiến lên trước bao vây, bọn họ rút trường đao Thích Thị bên hông ra, ánh đao như vầng sáng chiếu rọi trên mặt nước. Ba thanh trường đao đồng thời chém vào vai Chiếu Dạ, âm thanh sắt thép va vào nhau giòn giã vang lên, tựa như tiếng dây đàn tỳ bà rung động, mọi người sửng sốt, nháy mắt tiếp theo, cánh tay đao của Chiếu Dạ vung tới, máu bắn tung tóe, cánh tay của ba môn đồ đồng loạt bị chặt đứt.
Giọng chàng trai vẫn tiếp tục đếm: "Năm."
"Trang chủ! Nó... Nó không phải người!" Năm môn đồ đồng loạt lui ra sau, trên mặt là vẻ khiếp sợ không thôi.
"Con rối cơ quan." Liễu Quy Tàng từ trong xe ngựa bước ra, đứng ngay thanh vịn gỗ trước xe, con mắt duy nhất khẽ nheo lại, "Chớ sợ, các ngươi, chém vào khớp nó, chặt cánh tay của nó!"
"Rõ!"
Ba môn đồ lao về phía trước, hai tên một trái một phải tấn công hai bên Chiếu Dạ, Chiếu Dạ hơi ngồi xổm xuống, giống một cánh cung đang bị kéo căng. Gần hơn, gần hơn nữa, ba người phía trước chỉ còn cách năm bước, đột nhiên Chiếu Dạ phát động tấn công, như một mũi tên không thể cản phá bắn vào màn đêm, lao thẳng về phía mặt kẻ địch. Song trong khoảnh khắc bọn họ giương đao, Chiếu Dạ bỗng nhiên khuỵu gối như quỳ xuống, xuyên qua hai tên môn đồ, đồng thời né tránh ánh đao sắc bén sượt qua đỉnh đầu.
Thời gian như ngừng trôi, Liễu Quy Tàng nhìn thấy thân thể của hai tên môn đồ lướt qua người Chiếu Dạ dần dần bị chẻ làm đôi, hai chân vẫn đứng thẳng, thân trên chậm rãi đổ xuống như bao tải rơi xuống đất.
Trong bóng tối, chàng trai cười khẽ: "Ba."
Một cơn ớn lạnh trồi lên tự sâu dưới đáy lòng rồi chạy dọc khắp người, bỗng nhiên Liễu Quy Tàng nhận ra rằng đứa trẻ căm uất của bốn năm trước giờ đã trưởng thành, tựa như một con quỷ âm trầm khát máu, nó đang ẩn nấp đâu đó trong đêm đen này, nghiến răng hút máu.
Có một người chém trúng khớp Chiếu Dạ, song cánh tay của nó kẹp lấy trường đao của người nọ, một cánh tay đao khác đâm vào bụng gã, trong nháy mắt liên tục rút ra đâm vào, xung lực cực lớn khiến gã lui về sau liên tục, bụng gã gần như nát thành bùn, Chiếu Dạ dẫm lên gã bước về phía trước, sau đó thả cánh tay đao rồi xoay người vung đao, tên môn đồ chuẩn bị đánh lén phía sau đã bị chém làm đôi.
"Một."
Tên môn đồ duy nhất còn sót lại đang run rẩy nắm chặt trường đao trong tay, giống một con chim cứng ngắc đang run lẩy bẩy trong gió lạnh. Hắn nhìn chằm chằm bóng dáng lả lướt của Chiếu Dạ, hai hàm răng va vào nhau lập cập. Chiếu Dạ quay đầu, dường như đang liếc hắn một cái, nơi mắt người thiếu nữ kia chỉ có hai hốc mắt đen ngòm như hang động, không hề có tròng mắt, song, hắn lại tựa như cảm nhận được ánh mắt lạnh lẽo của nó như sương tuyết trời đông.
Chiếu Dạ không tiến đến chỗ hắn mà đi về phía xe ngựa của Liễu Quy Tàng, hắn thở phào một hơi. Ấy thế mà một khắc sau đó, Chiếu Dạ nâng cánh tay trái lên, một mũi tên đen ngắn từ trong ống tay áo bắn ra, hắn cảm giác được cơn đau tê tái trên trán mình, máu tươi nóng hổi chảy dọc xuống mũi, hắn buông đao, ngã oạch xuống đất.
"Con rối cơ quan này tốt lắm," Liễu Quy Tàng vỗ tay tán thưởng, "Mười tám năm trước Đường Môn ẩn cư, đóng cửa từ chối tiếp khách, đã lâu rồi ta chưa thấy con rối nào hoàn mỹ như thế."
Chiếu Dạ không nói gì, rũ đầu đứng giữa đống thi thể. Mây đen cuồn cuộn trên bầu trời, cuồng phong gào thét xé toạc áo choàng nó, mặt nạ sứ trắng dính vài giọt máu tươi, như mai đỏ mỹ lệ trên giấy Tuyên Thành trắng tinh tươm.
"Con trai Già Lâu La, ngươi co đầu rụt cổ bốn năm, ta còn tưởng ngươi không dám khiêu chiến với ta nữa chứ, hóa ra vì đối phó ta mà luyện chế loại sát khí đẳng cấp này." Liễu Quy Tàng bước xuống xe, tay cầm một thanh đao dài ba thước, khác với trường đao Thích Thị của môn đồ nhà gã, thân đao của gã hơi uốn cong, như một vầng trăng lưỡi liềm mảnh mai.
Đó là Oa đao Đông Doanh.
Khóe môi Liễu Quy Tàng chậm rãi nhếch lên, nở một nụ cười trào phúng, "Nhưng, ngươi có biết vì sao Đường Môn phải ẩn cư sơn dã không?"
Tay phải đặt trên chuôi đao đen nhánh, gã ngước mắt lên, ánh mắt kia tựa như loài hổ sói hung hãn vụt qua trong chớp mắt.
"Bởi vì cơ quan tà thuật chung quy cũng không đánh lại đao thuật chính đạo!"
Chiếu Dạ đạp mạnh xuống mặt đất, bật người lao về phía Liễu Quy Tàng, âm thanh sắt thép gõ xuống đất như tiếng trống nặng nề trong quân đội, tà váy nó tung bay, Liễu Quy Tàng loáng thoáng thấy được luồng ánh sáng chảy xuôi trên đôi chân thẳng tắp của nó dưới tà váy kia. Rõ ràng nó im lặng, nhưng trong nháy mắt kia, dường như Liễu Quy Tàng nghe thấy tiếng gào thét thê lương của con rối nữ đó.
Khoảnh khắc hai người chạm nhau, ánh đao lóe lên như tuyết, đao Oa rút ra khỏi vỏ vẽ một đường cong như trăng lưỡi liềm.
Hai người xoay lưng về phía nhau, một tiếng răng rắc vang lên, cánh tay đao của Chiếu Dạ gãy làm đôi.
Nơi cuối đường ở cửa thành phía đông, bên trong một cửa hiệu nằm sát mặt tiền đường, Đường Thập Thất và Thư Tình ngồi xổm trước song cửa sổ giấy, phía sau là mười Ám Thung Già Lam đang chen chúc. Mọi người thấy cánh tay đao của Chiếu Dạ bị chém đứt thì cả kinh.
"Kế hoạch thất bại, sư huynh nên rút lui." Thư Tình thấp giọng nói.
"Ngươi cảm thấy con lừa bướng bỉnh kia sẽ rút lui sao?" Đường Thập Thất bĩu môi nói, "Không sao, lát nữa nghe lệnh ta, nếu thấy không ổn, ta đếm đến ba, chúng ta lao ra ngoài cứu người."
Ám Thung nhao nhao gật đầu.
Gió mây cuồn cuộn, tiếng sấm rền vang dội nơi xa, tựa như xe ngựa chạy băng băng ở cuối chân trời. Liễu Quy Tàng cầm đao nhìn chung quanh, Chiếu Dạ đã biến thành một con rối bất động, nhìn kỹ thì thấy đầu vai nó phủ đầy những sợi tơ mỏng, chúng trong suốt như sương hoa, thỉnh thoảng lại lóe lên những tia sáng lạnh lẽo.
Liễu Quy Tàng rống to: "Hạ Hầu Liễm, ngươi chạy à? Sao, lại làm rùa rụt cổ thêm một lần nữa à!?"
Gã không hề thấy một bóng đen đang lặng lẽ buông xuống từ cổng chào trên đỉnh đầu gã, hệt như một con nhện đang treo mình trên sợi tơ. Liễu Quy Tàng nhìn khắp nơi, phố xá hai bên không một bóng người, chỉ có thi thể sấp lớp trên mặt đất cùng với con rối vô tri vô giác, yên tĩnh một cách chết chóc.
Bỗng nhiên, có thứ gì đó lóe lên trong ánh mắt, trực giác chém giết nhiều năm giúp Liễu Quy Tàng phản ứng cực nhanh, gã rút đao bổ lên đỉnh đầu, trong tích tắc hai thanh đao va chạm xẹt ra tia lửa. Bóng đen kia xoay người thả xuống như một con chim cú, Liễu Quy Tàng thấy một gương mặt cực giống Già Lâu La.
Liễu Quy Tàng thầm giật mình một cái, một khắc kia, gã gần như tưởng rằng ả đàn bà yêu ma năm đó đã đội mồ sống dậy.
"Hạ Hầu Liễm, ngươi không sợ lộ mặt sao?" Liễu Quy Tàng cười khẩy.
"Bởi vì kẻ giết ngươi là Hạ Hầu Liễm ta, không phải thích khách Già Lam!" Hạ Hầu Liễm giáng một đòn xuống, hai thanh đao đồng thời phát ra âm thanh cực kỳ nặng nề, hai người đồng thời lui về phía sau.
Sấm sét đì đùng, mưa to tầm tã, muôn vàn mưa tên đổ xuống mặt đất tối tăm, mực nước mau chóng dâng lên, không cao quá đế giày. Nước mưa dầm ướt thi thể, máu loãng chảy xuống mương rãnh. Tay trái Hạ Hầu Liễm rút một thanh đoản kiếm dài hai thước từ bên hông ra, trở tay vắt trước ngực, tay phải cầm Hoành Ba, thân người hạ thấp xuống một chút. Giọt mưa rơi lộp độp trên thân kiếm, mỗi một giọt nước phản chiếu khuôn mặt lạnh lẽo của Hạ Hầu Liễm.
Liễu Quy Tàng thu đao vào vỏ, tay trái gã nắm vỏ đao giấu sau người, tay phải đặt lên chuôi đao. Gã muốn dùng thuật rút đao của Oa đao, góc độ cực nhỏ và xung lựng cực nhanh khi rút đao đủ để cắt đôi Hạ Hầu Liễm.
Mưa rơi như trút nước, tựa như ngay cả trời cũng sắp sập xuống, giữa hai người bọn họ là màn mưa vô vàn.
Trong phút chốc, hai người đồng thời nín thở, xông lên giương cung bạt kiếm! Mưa và máu hòa loãng tạt dưới lòng bàn chân, bọn họ chạm nhau sau một nhịp thở ngắn ngủi. Liễu Quy Tàng nhanh chóng rút đao, ánh đao như sấm chớp xẹt ngang phía chân trời. Song lúc này, đột nhiên Hạ Hầu Liễm ngồi thụp xuống, chiêu thức giống hệt Chiếu Dạ ban nãy, tay trái xoay đao chém cẳng chân Liễu Quy Tàng, Liễu Quy Tàng bật người lên, đao thế xoay chuyển một cách khó tin giáng một đòn xuống lưng Hạ Hầu Liễm.
Không hề có máu tươi bắn tung tóe ra như dự kiến, lớp vải mỏng tang rách ra, mũi đao lướt qua giáp lưới sắt xẹt ra tia lửa. Bỗng nhiên Hạ Hầu Liễm xoay người, hai thanh đao va chạm giữa không trung, thoáng chốc ánh đao như một tấm lưới khổng lồ bao trùm lấy bọn họ. Đao thế của Hạ Hầu Liễm càng lúc càng nhanh, hệt như phong ba bão tố, tay trái chưa hạ xuống mà tay phải đã vung lên! Liễu Quy Tàng thở hồng hộc, không thể tưởng tượng nổi mình vậy mà gần như không theo kịp thế đao điên cuồng của Hạ Hầu Liễm.
Cuối cùng, Hạ Hầu Liễm xoay người nhảy lên, vạt áo bay lật phật như cánh bướm nhanh nhẹn, hắn vứt thanh đao trên tay trái đi, dốc toàn bộ sức lực cơ thể vào tay phải, mũi đao vẽ nên một đường cong lạnh lẽo như trăng tròn rồi giáng xuống một trảm như bổ đôi ngọn núi.
Già Lam Đao · Trảm Nguyệt.
Liễu Quy Tàng nhanh chóng đỡ một đao này, chấn động từ thân đao truyền xuống lòng bàn tay rồi lan đi khắp cơ thể, tựa như một con rắn băng đang bò ngoằn ngoèo khắp người. Hổ khẩu[1] đau đớn kịch liệt, Liễu Quy Tàng cúi đầu nhìn thì thấy hổ khẩu mình đã nứt toác.
[1] Hổ khẩu: khoảng giữa ngón cái và ngón trỏ.
Sao có thể! Liễu Quy Tàng nhìn Hạ Hầu Liễm bằng vẻ mặt khó tin, cất giọng khàn khàn: "Sao có thể được? Sao ngươi có thể đánh bại ta được!"
Hơi thở của thích khách lạnh lẽo như băng, hệt như một con rắn đang thè lưỡi phun nọc độc, trên mặt hắn là vẻ tươi cười hung ác cùng với đôi mắt tàn nhẫn khát máu.
"Bởi vì ta dùng bốn năm để học!" Hạ Hầu Liễm vung đao chém tới tấp, Liễu Quy Tàng lảo đảo lui về phía sau, "Ta tìm kiếm đao pháp bách gia khắp nơi, cuối cùng cũng lĩnh hội được Thích Gia đao của ngươi. Mà một trảm đoạt mạng này, ông nội ngươi đây!" Hạ Hầu Liễm rống to, "Luyện hai vạn chín ngàn hai trăm lần!"
Hai vạn chín ngàn hai trăm lần! Sao không thắng cho được! Từng chiêu thức của đao pháp Thích Gia đao hắn đều nắm rõ cách khắc chế trong lòng bàn tay. Chỉ đao lên trời là tránh sang trái, chém bắp chân thì nhảy lên, chém bên trái thì vung đao ngang để cản lại... Mà Trảm Nguyệt, mỗi ngày hắn luyện hai mươi lần, suốt bốn năm ròng rã!
Trong phút chốc, dường như Liễu Quy Tàng nhìn thấy đôi đồng tử yêu ma kia chồng lên hai mắt của Hạ Hầu Liễm, đột nhiên gã có một suy nghĩ đáng sợ rằng Hạ Hầu Liễm chính là Già Lâu La, ả bò ra khỏi mộ phần đến đòi mạng gã! Trong nháy mắt, gã thấy hai thích khách cực mạnh đồng thời nở một nụ cười tà ác, sau đó thấp giọng nói: "Liễu Quy Tàng, đi chết đi!"
"Thập Thất ca, có phải sư ca sắp thắng không!" Thư sinh nhìn chằm chằm đường phố, kích động nói.
Đường Thập Thất nhíu mày nói: "Giờ đã hơn một chén trà, nếu không nhanh thì quan binh sẽ tới mất. Sư ca của đệ còn dây dưa mãi ở đằng kia! Không được, nghe hiệu lệnh của ta, ta đếm đến ba, chúng ta xông ra giúp huynh ấy!"
Tất cả Ám Thung đặt tay lên chuôi đao, tập trung ở trước cửa.
Đường Thập Thất nhìn chằm chằm màn đêm nặng trĩu, hai kẻ trên đường vẫn không ngừng lao vào nhau rồi tách ra, đao thế của hai người dệt nên một trận pháp hình tròn, như thể ngay cả hạt mưa cũng không vào được.
Cậu thấp giọng đếm: "Một."
Giữa trời đêm, sấm sét tích tụ, thi thoảng lóe lên sau những đám mây đen, hệt như một con rồng xuyên qua màn mây.
"Hai." Vừa dứt lời, một tia chớp ngoằn ngoèo như con rết xé rách bầu trời đêm, không trung như bị rách một lỗ lớn, ánh mặt trời theo đó chui vào màn đêm, trong phút chốc cả thế giới trắng xóa.
"Ba" vừa định thốt ra, Đường Thập Thất cắn đầu lưỡi mình, nuốt con số cuối vào bụng.
Cậu đẩy Thư Tình ra, lao đến cửa sổ giấy nhìn chằm chằm đường lớn. Tia chớp xẹt ngang bầu trời đêm lần nữa, lúc này đây, cậu thấy rất rõ dãy phố hai bên đường đầy những đầu người chen chúc, giống như dây leo chằng chịt quấn thân cây.
Thư Tình ngờ vực hỏi Đường Thập Thất: "Sao thế? Sao không đếm tiếp?"
Đường Thập Thất lẩm bẩm: "Thôi xong, đây chính là một cái bẫy." Cậu túm lấy cổ áo Thư Tình, dưới ánh nến, trong mắt cậu toàn là vẻ khiếp sợ, "Mẹ nó đây là một cái bẫy!"
———
Mưa to tầm tã, đêm đen như thể một cái lồng sắt khổng lồ.
Dưới màn mưa như trút, Thẩm Quyết lảo đảo chạy đi, y như bị lạc lối, không tìm được đường về nhà. Trong lúc hoảng hốt, y thấy phía trước có một bóng đen cao gầy, hắn cầm đao đứng đó, im lặng không nói lời nào.
Thẩm Quyết tập tễnh bước qua đó, sương mù dần tan đi, y thấy một bóng người không đầu đứng sừng sững trước mắt mình. Y ngờ vực tiến về phía trước, dưới chân bỗng nhiên vấp phải cục đá, cúi đầu nhìn xuống thì thấy đầu của Hạ Hầu Liễm đang nằm dưới chân mình.
Thẩm Quyết bừng tỉnh, y vươn tay sờ thử, cả người ướt đẫm mồ hôi lạnh.
Xốc mành lên, xung quanh tối đen như mực, mượn chút ánh sáng len lỏi qua cửa sổ giấy mới thấy được bàn dài sơn đen, bàn ghế bằng gỗ lim mài nước[2], một cái bình men dưới đất cắm đóa hoa không biết là gì, hoa đã tàn, cánh hoa khô vàng héo úa, một vài cánh hoa rơi tản mác dưới thảm. Gió mưa ùn ùn bên ngoài cửa sổ, hạt mưa rơi trên mái ngói kêu lộp độp, Thẩm Quyết rút then cài cửa rồi đẩy cửa sổ ra nhìn, cả vườn hoa đã ngã rạp đầy dưới đất.
[2]Mài nước: khi mài cho nước vào để dễ mài.
Thẩm Quyết gọi người hầu tới, sau đó thắp đèn lồng rồi ngồi xe ngựa đến biệt trang ở phía tây kinh thành. Y không gọi Tư Đồ Cẩn, cũng không gọi Thẩm Vấn Hành, chỉ mang theo mấy phiên tử trực đêm ở Thẩm phủ. Phương Tồn Thực đang ngủ ngon lành, nghe nói Thẩm Quyết tới liền bật dậy mặc y phục thắt đai lưng, vừa xỏ giày vừa chạy tới sảnh chính.
"Sao đêm hôm khuya khoắt đốc chủ lại tới đây? Nếu có việc cần dặn dò thì cũng nên gọi hạ nhân đến thông báo một tiếng, tiểu nhân sẽ đích thân đến cửa hồi bẩm." Phương Tồn Thực cười xòa dâng trà lên.
Thẩm Quyết không nhận, chỉ lạnh lùng hỏi: "Chế thuốc tới đâu rồi?"
"Hôm kia vừa mới cho hai người thuốc thử thuốc mới, giờ còn hôn mê." Phương Tồn Thực do dự nói.
Thẩm Quyết lạnh lẽo mỉm cười: "Tức là không hề có tiến triển?"
"Chuyện này... Cũng không hoàn toàn là vậy, nếu hai người bọn họ có thể tỉnh lại, thì..." Phương Tồn Thực xoa xoa tay, miễn cưỡng nặn ra một nụ cười.
Thẩm Quyết đi tới hậu viện, đứng bên ngoài nhìn người thuốc trong phòng qua song cửa sổ, mùi thuốc nồng nặc bên trong nương theo lỗ thủng trên cửa sổ bay ra ngoài, người thuốc nằm ngay ngắn trên giường, giống những con rối gỗ. Thẩm Quyết tức cười, nói với Phương Tồn Thực: "Gia nên cho ngươi uống Thất Nguyệt Bán mới đúng. Giờ đang tháng năm, đến giữa tháng bảy còn một chút thời gian, đủ cho ngươi nghiên cứu chế tạo thuốc giải. Mạng của chính mình, tự lo liệu đi!"
"Đốc chủ tha mạng! Đốc chủ tha mạng!" Phương Tồn Thực quỳ dưới đất ra sức dập đầu khóc lóc thảm thiết, "Tiểu nhân vẫn luôn dốc hết tâm huyết mà! Lần này thuốc mới nhất định sẽ có kết quả, xin đốc chủ cho chút thời gian! Đốc chủ tha mạng!"
Thẩm Quyết không đáp, chỉ lạnh lùng nhìn giọt mưa trước bậc thềm. Âm thanh gió thổi mưa rơi hòa cùng tiếng xin tha của Phương Tồn Thực như thể ở một thế giới khác, Thẩm Quyết mím môi, bóng dáng không đầu lại hiện lên rất rõ ràng trong tâm trí y.
Lòng y sốt ruột như lửa đốt, nếu trong tay đang cầm đao, có lẽ y thực sự sẽ chém Phương Tồn Thực.
"Đốc chủ!" Có phiên tử dầm mưa chạy vào, dâng lên một mật báo trong gói giấy dầu, "Cấp báo từ Liễu Châu!"
———
Hai tay Liễu Quy Tàng đầm đìa máu tươi, Hạ Hầu Liễm bổ thêm một đao, cuối cùng Liễu Quy Tàng không chống cự nổi nữa, ngã phịch dưới mưa. Chòm râu của gã dính đầy bùn và máu, con mắt duy nhất nhìn chằm chằm Hạ Hầu Liễm.
Nước mưa chảy dọc theo lọn tóc mai của Hạ Hầu Liễm, vẽ nên dáng hình lạnh lùng của hắn. Dưới màn mưa, hai tay thích khách áo đen giơ Hoành Ba lên, giọt mưa xuôi theo mũi đao nhỏ tí tách xuống mặt đất.
"Đi chết đi, lão súc sinh!... Ặc!"
Đột nhiên lưng hắn đau nhói như bị rắn độc cắn. Hoành Ba khựng lại, trong nháy mắt Liễu Quy Tàng chớp lấy cơ hội vung đao bổ Hoành Ba, Hoành Ba vụt khỏi tay, cắm vào đống hàng xén của một người bán hàng rong trên phố. Ngay sau đó, cẳng chân hắn cũng đau nhói, Hạ Hầu Liễm cúi đầu nhìn thì thấy một mũi tên ngắn cắm trên đùi mình.
Hắn không quay đầu mà lập tức nhặt trường đao Thích Thị dưới đất lên, sau đó xoay người chém xuống Liễu Quy Tàng. Ba mũi tên khác từ bên hông bắn ra đâm vào tay phải Hạ Hầu Liễm, trong đó có một mũi sượt qua cánh tay. Cơn đau như lửa đốt lan truyền khắp cơ thể, máu tươi dính nhớp dọc theo kẽ ngón tay chảy rỉ rã xuống đất.
Hạ Hầu Liễm gục trên mặt đất, hắn quay đầu lại, nhìn thấy rất nhiều môn đồ Liễu gia đang mai phục trên nóc nhà, gương mặt không hề có cảm xúc nhìn chằm chằm hắn.
Bẫy, đây là một cái bẫy!
Cuối con đường, Thư Tình ra sức lay Đường Thập Thất, "Mau! Đi cứu sư ca của đệ mau!"
Đường Thập Thất rống lên: "Im miệng! Mẹ nó đệ muốn chúng ta chết chùm à?"
"Đường Thập Thất!"
"Đệ tưởng ta không muốn cứu huynh ấy sao! Đệ tự nhìn đi, bên đó có bao nhiêu môn đồ Liễu gia, chúng ta có bao nhiêu người!" Đường Thập Thất móc song cửa sổ, đầu ngón tay tái nhợt, "Phó mặc cho trời đi. Dù sao quy củ Già Lam các đệ chẳng phải như vậy sao, chắc chắn chết thì không cứu. Cứ xem tạo hóa của lão đại đi!" Cậu nhắm mắt lại, không đành lòng nhìn nữa.
"Ngươi thật sự rất mạnh, Hạ Hầu Liễm." Liễu Quy Tàng đứng trước mặt Hạ Hầu Liễm, cười nói, "Năm đó khi mẹ ngươi chết cũng là vào một ngày mưa thế này."
Hạ Hầu Liễm giãy dụa bò dậy khỏi mặt đất, cầm đao lên, rống giận bổ về phía Liễu Quy Tàng. Thêm một mũi tên bắn trúng cẳng chân hắn, hắn lảo đảo ngã xuống vũng bùn, nước bùn văng tung tóe trên mặt.
"Ta đợi ngươi bốn năm." Liễu Quy Tàng tiếp tục nói, "Ngươi cho rằng sát trận trên đường lớn ở cổng thành phía đông này là do mình chọn sao? Ngươi sai rồi, Hạ Hầu Liễm, đó là ta dày công chuẩn bị cho ngươi! Mười lăm hàng tháng ta đều đi ngang nơi này, mười lăm hàng tháng ta đều cho đệ tử mai phục trên nóc nhà, chỉ chờ có ngày hôm nay! Quả nhiên ngươi không phụ lòng mong mỏi của ta, cuối cùng ngươi cũng tới!"
Đau đớn dồn dập, Hạ Hầu Liễm gần như chìm trong cơn đau thấu tận tim gan. Hắn nghiến răng cố gắng gượng dậy, song lại ngã phịch xuống đất hết lần này tới lần khác.
Tại sao lại như vậy? Tại sao lại như vậy? Hắn lê đao, bước từng bước về phía Liễu Quy Tàng. Hai lá phổi co rút như hai cái ống thổi, hắn thở hồng hộc như một con trâu già. Hắn phải giết gã! Nhất định phải giết gã!
Nhưng không có cách nào cả. Mỗi lần Hạ Hầu Liễm đứng lên đều sẽ bị đánh cho ngã trở lại. Đầu hắn đập xuống đất, máu tươi đầm đìa, vết thương khắp cơ thể khiến hắn đau đớn gào lên, hắn hệt như một con cá yếu ớt quằn quại nằm trên thớt.
Thêm một mũi tên bắn tới sượt qua mặt Hạ Hầu Liễm, Liễu Quy Tàng nhặt vỏ đao dưới đất lên hung hăng nện vào bụng Hạ Hầu Liễm. Hạ Hầu Liễm che miệng lui ra sau ngã xuống đất, máu tươi rỉ ra từ kẽ ngón tay.
"Nhưng bây giờ ta không thể giết ngươi, ngươi còn hữu dụng." Liễu Quy Tàng nhặt mũi tên bắn hụt ban nãy lên, "Giải ngươi lên đài Tru Ác, cho cả thiên hạ này đều biết ta bắt được con trai Già Lâu La, uy danh của ta sẽ vang vọng khắp giang hồ lần nữa, những điều gièm pha dơ bẩn cũng sẽ được tẩy trắng. Hạ Hầu Liễm, mẹ ngươi trợ ta trèo lên vị trí cao nhất trong giang hồ, mà ngươi trợ ta củng cố ngôi vị võ lâm chí tôn, ta đúng là nên vô cùng cảm tạ mẹ con các ngươi mà, ha ha ha!"
Câm miệng, câm miệng! Phải giết gã, giết gã! Ý niệm này như một dấu ấn đốt nóng trong đầu Hạ Hầu Liễm. Hạ Hầu Liễm nhìn chằm chằm gã, trong ánh mắt tựa như có loài sói hung ác.
"Liễu rùa đen, vọng tưởng tẩy trắng tin đồn rùa đen của ngươi à, đừng có nằm mơ!" Hạ Hầu Liễm hung tợn nói.
Liễu Quy Tàng biến sắc, gã quỳ gối lên cánh tay Hạ Hầu Liễm, sau đó cầm mũi tên đâm vào bàn tay trái của hắn, ghim bàn tay tay hắn xuống đất. Cả người Hạ Hầu Liễm quằn quại vì đau đớn, ngũ quan trên mặt gần như méo mó, nhưng hắn không thốt lên dù chỉ một tiếng. Liễu Quy Tàng không ngờ rằng hắn bị thương nặng như vậy mà lại không rên rỉ tiếng nào, máu tươi chảy ra nơi khóe miệng, thì ra hắn cắn lưỡi.
"Phế vật, Hạ Hầu Liễm, ngươi cho rằng ngươi giết ta là có thể chứng minh rằng ngươi không phải đồ vô dụng sao?" Liễu Quy Tàng đứng lên, cười khẩy, "Ngươi xem, bốn năm trước ngươi không giết được ta, bây giờ ngươi vẫn không giết được ta." Gã xoay đầu lại, nhìn Chiếu Dạ bên cạnh xe ngựa, "Gì mà con rối cơ quan. Phế vật, ngươi chỉ biết núp dưới váy đàn bà thôi!"
"Câm miệng!" Hạ Hầu Liễm nghiến răng nâng tay phải lên, rút mũi tên cắm trên tay trái ra, đau đớn xuyên tim khiến hắn gần như ngất xỉu, nhưng hắn không ngã xuống mà đứng dậy một lần nữa, sau đó rút đao lên. Hai tay hắn cầm đao, chậm rãi siết chặt lại, cơn đau trên bàn tay càng lúc càng nặng thêm, tựa như có trận lửa ngút trời thiêu cháy thần kinh hắn.
Hắn lê bước về phía trước, Liễu Quy Tàng chống đao nhìn hắn. Hai chân hắn run lẩy bẩy như lá khô trong gió, dường như sắp sửa gãy làm đôi, nhưng cuối cùng hắn vẫn không ngã xuống, mà đỏ mắt bước từng bước một tới trước mặt Liễu Quy Tàng.
Hắn gào lên, như một con sói cô độc tức giận tru thảm thiết. Một khắc kia, Liễu Quy Tàng như nhìn thấy ác quỷ Tu La, hắn bò ra khỏi địa ngục, cả người đẫm máu, khoác trên mình ngọn lửa báo thù. Trường đao vẽ nên những đường cong phức tạp, đó là một độ cong cực kỳ mỹ lệ, ánh sáng lạnh lẽo ngưng tụ nơi mũi đao hệt như một con đom đóm nhỏ bé trong đêm tối.
Sau đó, đột nhiên mọi thứ im bặt.
Ánh đèn đom đóm tắt hẳn, trường đao rơi xuống đất. Vỏ đao của Liễu Quy Tàng hung hăng nện vào đầu Hạ Hầu Liễm, thế giới xoay tròn trước mắt hắn, đất mẹ ập vào mặt, nước mưa lạnh lẽo ngập gò má. Thế giới chìm vào yên tĩnh, chỉ còn lại âm thanh sắc nhọn kéo dài bên tai. Từ tầm mắt hắn vọng qua, vừa vặn nhìn thấy được Hoành Ba đang cắm trên gánh hàng xén của người bán rong, lưỡi đao sáng bóng như nước phản chiếu khuôn mặt đẫm máu của hắn.
Giữa cơn mê mang, dường như hắn lại nghe thấy tiếng gọi quen thuộc kia.
"Tiểu Liễm –"
———
Tác giả có lời muốn nói:
Mặc dù tui viết dựa theo thời Minh, nhưng đao thuật, đồ vật, tiền bạc đều là hư cấu vô căn cứ, mọi người đọc chơi thôi, đừng nghiêm túc quá.