“Nếu con chọn cái thứ nhất, mẹ sẽ mang con về núi, nếu con chọn cái thứ hai, vậy chỉ có thể giết hết toàn bộ đám người ở đây, sau đó mẹ con ta cùng phiêu bạt giang hồ thôi.”
Chương 18: Lạc Hoành Ba
Trên sân ở chính viện chất đầy thi thể, máu tươi hợp lại thành dòng chậm rãi chảy xuôi theo rãnh thoát nước. Nhóm thích khách đang kiểm tra nhân số, một hắc y nhân cao lớn xách cổ áo Hạ Hầu Liễm lên, ném xuống đất, Hạ Hầu Liễm bị quật mạnh xuống giữa đống thi thể, áo lót màu trắng nhanh chóng dính đầy máu bẩn, mùi máu tươi nồng nặc phả lên mặt khiến hắn thấy buồn nôn. Hạ Hầu Liễm đứng dậy từ trên mặt đất, khóe mắt liếc thấy thi thể Tạ Bỉnh Phong và Tiêu thị ôm cứng lấy nhau, trên mặt bọn họ tràn ngập biểu cảm sợ hãi dữ tợn.
Nhóm thích khách vây quanh lại, nhìn chằm chằm Hạ Hầu Liễm ở giữa.
“La Già, sao đấy?” Đoàn thúc hỏi.
La Già tháo mặt nạ xuống, lộ ra khuôn mặt lạnh lùng, nói: “Nó làm xổng mất một người rồi.”
Đoàn thúc liếc Hạ Hầu Liễm một cái, hỏi: “Thả ai chạy?”
“Không biết là ai, nó đưa quần áo với mặt nạ của mình cho kẻ kia, ta và Khẩn Na La tưởng là nó, nên thả cho đi.” Thích khách nhảy tường lúc trước nói, “Khẩn Na La, ngươi nói đúng không?”
Thu Diệp không nói gì, còn sờ sờ đỉnh đầu Hạ Hầu Liễm.
Một thích khách lạnh lùng mở miệng: “Hạ Hầu Liễm, ai cho ngươi lá gan đó hả, dám thả mục tiêu đi!”
Một thích khách khác cười nói: “Tất nhiên là Già Lâu La rồi. Thằng nhãi này ỷ mẹ mình lợi hại, có chuyện gì mà không dám làm? Lần trước nó còn vặt hết lông gà mái của nhà ta nữa.”
Thích khách đang kiểm kê nhân số phía sau nói: “Ta đã kiểm tra rồi, một trăm lẻ tám người Tạ phủ, không thiếu một ai.”
Đám thích khách hai mặt nhìn nhau, La Già hỏi: “Ngươi đếm kĩ chưa?”
“Đã đếm kĩ rồi.” Thích khách kia trả lời.
Thích khách nhảy tường bèn nói: “Nhưng rõ ràng ta đã nhìn thấy một kẻ mặc quần áo của nó đi ra ngoài. Đoàn thúc, hắn còn cầm theo đao của người nữa.”
Đoàn thúc không kịp đau lòng cho đoản đao của mình, nói: “Theo ta thấy, hay là chúng ta cứ mắt nhắm mắt mở cho qua đi, dù sao số người cũng đã đủ rồi, cũng không nghiêm trọng gì.” Hắn quay đầu nói với La Già, “Chúng ta so đo với một đứa nhỏ làm gì chứ.”
“Đứa nhỏ?” La Già cười lạnh, nói, “Mười hai tuổi ta đã bắt đầu xuống núi giết người, lúc đó sao không có ai nói với ta là ta vẫn còn nhỏ. Huống hồ trụ trì từ trước đến nay đều công chính liêm minh, nếu bị ông ta biết, chúng ta đều sẽ phải ăn roi mất.”
Đoàn thúc thở dài, quay đầu mắng Hạ Hầu Liễm: “Thằng nhóc thúi, ngươi nói mau, rốt cuộc ngươi thả ai đi hả? Mới không để ý ngươi một lát là ngươi đã gây chuyện cho ta liền rồi!”
Hạ Hầu Liễm khàn khàn nói: “Là một tiểu tỷ tỷ trong Tạ phủ.”
La Già hỏi: “Vì sao trong sổ không có tên của nàng ta?”
Hạ Hầu Liễm nửa thật nửa giả nói: “Từ trước đến nay nàng ấy không được Tạ Bỉnh Phong để ý, không lâu trước đó còn nói chuyện mạo phạm ông ta, Tạ Bỉnh Phong cũng không bắt nàng ấy học thuộc tấu chương. Có lẽ do trong bản sớ Tạ phủ dâng lên không có tên nàng ấy.”
La Già tiếp tục hỏi: “Nàng ta đi đâu rồi?”
“Ta không biết.”
La Già lấy ra một thanh dao găm, dùng lưỡi dao nâng cằm Hạ Hầu Liễm, buộc hắn nhìn thẳng vào mắt mình, nói: “Không cần phải bày trò bịp bợm, mau khai hết tất cả những gì ngươi biết.”
Hạ Hầu Liễm dùng ánh mắt không hề sợ hãi, lạnh lùng đối diện với ánh mắt kia.
Đầu ngón tay Thu Diệp chợt lóe lên ánh sáng lạnh lẽo, thanh đao mỏng như cánh ve để rơi trên cổ tay La Già, hắn mỉm cười nói: “Già Lam cấm dùng tư hình.”
La Già nheo mắt lại, nói: “Khẩn Na La, ngươi đang bảo vệ nó sao?”
Thu Diệp ung dung đè Thu Thủy lên cổ tay La Già, ép hắn buông dao ra, đường cong nơi khóe miệng vẫn giữ nguyên như cũ.
“Ta chỉ đang bảo vệ nội quy của chùa thôi.”
La Già không muốn đối đầu với Thu Diệp, không tình nguyện thu dao găm lại.
Trong Già Lam ngoại trừ trụ trì thì địa vị của tám bộ là được kính trọng nhất, mà trong tám bộ, trừ Già Lâu La ra, thực lực của bảy bộ còn lại đều ngang nhau. Đao Thu Thủy Chỉ Tiêm của Thu Diệp lại nổi tiếng hơn cả, đao bạc mỏng như cánh ve, hai đầu mài sắc, xoay tròn liên tục trên đầu ngón tay, không biết đã ám sát biết bao cao thủ. Nhưng Thu Diệp còn có một thân phận khác làm cho người ta kiêng kị, hắn là chưởng hình của Già Lam, chuyên quản lý xử tội thích khách phản nghịch, tất cả những kẻ phản bội Già Lam đều phải chết dưới lưỡi đao Thu Thủy.
Nhưng cho dù thế nào, Ma Hầu La Già cũng là một trong tám bộ, Thu Diệp cũng phải kiêng kị hắn ba phần.
“Ngươi vẫn còn nhớ quy tắc của chùa ư? Ngươi là chưởng hình, Hạ Hầu Liễm thả mục tiêu đi, chuyện này phải phạt như thế nào?” Ánh mắt La Già trở nên âm u, gằn từng chữ một, “Giết không tha.”
“Mặc dù nói là giết không tha, nhưng cũng phải do trụ trì đích thân xử lý, rồi mới đến lượt ta hành hình.”
“Được rồi, hai người các ngươi, việc cần để ý bây giờ là phải tìm được tiểu thư kia đã.” Đoàn thúc cản hai người lại, hỏi Hạ Hầu Liễm: “Tên nàng ta là gì?”
Hạ Hầu Liễm nói: “Tạ Tĩnh Lan, Tĩnh trong an tĩnh, Lan trong hoa lan.”
“Tiểu tử này nói dối.” Âm thanh già nua đột ngột vang lên, một lão già chống gậy chậm rãi đi tới, Hạ Hầu Liễm quay lại nhìn, là vị tiền bối đã đưa thuốc và tặng hắn đao phổ, Ám Thung tiền bối.
Lần này xong rồi, không lừa được đám ngốc này.
“Tạ phủ có một tiểu thiếu gia tên là Tạ Kinh Lan, trước đây nó đi theo hầu hạ tiểu thiếu gia đó. Tiểu tử này dễ mềm lòng, chỉ sợ đã có cảm tình với tiểu thiếu gia này.” Ông ta dùng gậy chống gõ lên đầu Hạ Hầu Liễm, lắc đầu nói, “Đã nói với ngươi từ trước rồi, ngươi không hợp làm thích khách đâu, nhìn đi, gặp họa rồi đấy.”
Đổ dầu vào lửa. Hạ Hầu Liễm nắm chặt tay.
“Tiểu tử này giảo hoạt, mở miệng ra là nói dối, nếu không dùng hình thì không thể khai ra chuyện gì được.” Có thích khách ở phía sau chêm vào.
Thu Diệp liếc mắt nhìn người nọ, nói: “Chùa cấm dùng tư hình, có chuyện gì thì trở về chùa rồi nói sau.”
“Do ngươi hành hình thì sao có thể gọi là tư hình? Mục tiêu chạy trốn mà không đuổi theo, biết ăn nói như thế nào với Ngụy công công, đến lúc đó toàn bộ danh dự của của Già Lam đều bị hủy hoại, lỗi này chúng ta sao gánh nổi chứ. Nếu trụ trì ở đây cũng sẽ nghiêm hình bức cung đến cùng.” Người nọ cười lạnh, “Hay là, Khẩn Na La đại nhân đang sợ đến khi Già Lâu La trở về, biết ngươi dùng hình với con trai nàng ta, sẽ đến tìm ngươi tính sổ?”
La Già cũng cười lạnh nói: “Yên tâm đi, Khẩn Na La, Hạ Hầu Bái đã ba tháng rồi không có tin tức gì, sợ là đã chết mất xác ở Tây Vực rồi.”
“Ngươi nói nhảm!” Hạ Hầu Liễm nghe vậy thì hai mắt đỏ bừng, đứng dậy hét to, “Ta nhổ vào, dù ngươi có bị kiến gặm hết thì mẹ ta cũng sẽ không chết!”
Đoàn thúc lớn tiếng quát: “Hạ Hầu Liễm! Im lặng cho ta!”
Thu Diệp giữ đỉnh đầu Hạ Hầu Liễm, không cho hắn tiếp tục lộn xộn, thở dài: “Các vị chỉ đoán đúng một nửa thôi, ta không chỉ sợ Già Lâu La, còn sợ cả trụ trì nữa.”
La Già nghi ngờ hỏi: “Có ý gì?”
Thu Diệp cười nói: “Chẳng lẽ mọi người không tò mò cha của Hạ Hầu Liễm là ai sao?”
“Ý của ngươi là... Sao có thể như vậy!” Cả nhóm thích khách đều sợ hãi.
Thu Diệp cúi đầu cười rộ lên, giọng nói trầm thấp nhưng lại vô cùng rõ ràng: “Không sai, chính là Phật Đà Thí Tâm, trụ trì của chúng ta.”
Hạ Hầu Liễm không hề kinh ngạc, cũng không vui mừng, chỉ nhướng lông mày, tựa như không hề muốn nghe nhắc tới tên của trụ trì.
Có người nghi ngờ hỏi: “Sao có thể chứ? Sao trụ trì lại sinh con với Hạ Hầu Bái được? Nhiều năm như vậy rồi, ông ta cũng đâu có quan tâm đến Hạ Hầu Liễm?”
Đoàn thúc thở dài: “Trụ trì sẽ không, nhưng Hạ Hầu Bái thì có. Mười mấy năm trước trụ trì cũng rất anh tuấn...”
Lời vừa nói ra, biểu cảm của nhóm thích khách đều trở nên phức tạp. Đây chắc chắn là bí mật xấu hổ mà trụ trì đã che giấu nhiều năm, tất cả mọi người không dám trả lời.
“Ta thấy trụ trì cũng không có ý muốn nhận đứa con này đâu.” La Già ngắm nghía dao găm trên tay, trào phúng nói, “Mọi người cũng đừng quên, Hạ Hầu Liễm còn có một ca ca sinh đôi, tên là Trì Yếm, vừa mới sinh ra đã bị trụ trì đem đi. Ta nghe nói những năm gần đây, trụ trì thu xếp cho đứa trẻ đó ở lại đỉnh Hắc Phật, dốc lòng dạy dỗ, hiện giờ đã thuộc làu đao pháp Già Lam. Nếu đều là con ruột của trụ trì, sao lại đối với đứa này thì chẳng quan tâm, còn đứa kia lại tận tâm chỉ bảo chứ.”
Có người nói: “Hay là trụ trì đã thỏa thuận rõ với Già Lâu La từ trước, mỗi người một đứa, đường ai nấy đi.”
Ca ca? Hạ Hầu Liễm kinh ngạc, hắn chưa bao giờ biết mình còn có ca ca, ngẩng đầu muốn hỏi Thu Diệp, lại thấy sắc mặt Thu Diệp ngưng trọng, đành phải nuốt ngược lại lời muốn nói vào trong.
La Già nói: “Nếu trụ trì đã không định nhận đứa con này, ta đoán nếu chúng ta tự xử lý nó, ông ta cũng không có ý kiến gì đâu.”
Những thích khách khác đều nhất trí gật đầu. Bình thường tính tình của Hạ Hầu Bái gàn dở, thích làm theo ý mình, thích khách trong Già Lam nếu không từng đôi co với nàng ta thì cũng là nhìn nàng ta không vừa mắt, hiện giờ có cơ hội tốt để chỉnh con của nàng, không ai có ý muốn buông tha.
Có người lại hỏi: “Nhưng lỡ như Hạ Hầu Bái trở về...”
La Già lạnh nhạt nói: “Trước đó không phải ta đã nói rồi sao, nữ nhân kia đã chết ở...”
Lời còn chưa dứt, một thanh trường đao lạnh lẽo cắt ngang bóng đêm bay thẳng đến phía đỉnh đầu La Già, La Già nhanh chóng rút lưỡi đao sắc bén bên hông, đánh trường đao bật về. Trường đao xoay tròn giữa không trung, rơi vào một bàn tay thon dài.
Mọi người xoay người lại, bóng dáng mảnh mai như hạc bước ra khỏi bóng tối, khuôn mặt lộ ra dưới ánh trăng xinh đẹp tựa tường vi, môi đỏ mọng như lửa, chân mày sắc bén như đao, rõ ràng tràn đầy sát khí, song lại đẹp đến mức rung động lòng người.
Nàng mỉm cười khiêu khích, nói: “Là ai nói bà đây đã chết ở Tây Vực?”
Ánh mắt Hạ Hầu Liễm sáng lên, hét lớn: “Mẹ!”
Mọi người nhìn thấy Hạ Hầu Bái đều không thể tin nổi, nàng mất tích ở Tây Vực ba tháng, thế mà vẫn còn sống trở về, điều này có nghĩa là Đại Chuyển Luân Vương đã chết dưới tay nàng. Ánh mắt mọi người tập trung ở túi da rắn mà Hạ Hầu Bái đeo ở thắt lưng, túi tròn căng phồng, đáy túi loang lổ vết máu, chắc chắn là đầu của Đại Chuyển Luân Vương.
Già Lam phái ra ba thích khách đi giết Đại Chuyển Luân Vương, cuối cùng vẫn là chết dưới đao của Hạ Hầu Bái. Đao thuật bậc này, trong Già Lam trừ trụ trì ra tuyệt đối không ai có thể sánh bằng. La Già lộ ra ánh mắt sợ hãi, im lặng lén lùi ra sau vài bước.
“Ây dà, thật không khéo, ta lần này đi không mất tay cũng chẳng gãy chân, toàn thân nguyên vẹn trở về, uổng công mọi người mong ngày đợi đêm, có lỗi quá đi mất.” Hạ Hầu Bái kéo Hạ Hầu Liễm đến bên người, nở nụ cười vừa nham hiểm vừa trào phúng.
Nụ cười của nàng trước nay chưa bao giờ có ý tốt, khiến người ta nhìn vào cảm thấy lo sợ, La Già cố gắng che giấu sợ hãi trong lòng, lạnh lùng nói: “Hạ Hầu Bái, con trai ngươi tự ý thả tiểu tỷ tỷ Tạ gia đi, cho dù ngươi có đứng đầu tám bộ, cũng đừng nghĩ có thể bỏ qua chuyện này!”
Ám Thung đứng phía sau ho khan: “Là tiểu thiếu gia.”
Hạ Hầu Bái nhún nhún vai, nói: “Ngươi nghĩ bà đây là rùa đen rụt đầu giống ngươi sao? Ầy, Thu cái gì Diệp kia, quy củ của Già Lam là như nào ấy nhở?”
Thu Diệp nói: “Theo quy củ, lẽ ra Hạ Hầu Liễm phải chịu cực hình, nhưng có lẽ trụ trì sẽ tha cho nó tội chết.”
Hạ Hầu Bái cúi đầu nhìn Hạ Hầu Liễm, nói: “Con trai à, nếu đã quyết định thả người, vậy có phải cũng đã nghĩ đến hậu quả như thế nào rồi chứ.”
Hạ Hầu Liễm gật đầu: “Nghĩ đến rồi ạ.”
“Thế bây giờ con chọn ngoan ngoãn chịu phạt, hay là liều chết phản kháng? Nếu con chọn cái thứ nhất, mẹ sẽ mang con về núi, nếu con chọn cái thứ hai, vậy chỉ có thể giết hết toàn bộ đám người ở đây, sau đó mẹ con ta cùng phiêu bạt giang hồ thôi.”
Ngay cả Hạ Hầu Liễm cũng bị khí thế của Hạ Hầu Bái dọa cho ngây người, hắn biết mẹ mình rất lợi hại, nhưng không ngờ nàng có thể lợi hại đến mức này. Thật sự có thể một mình đấu lại hai mươi thích khách giỏi nhất Già Lam sao?
Mọi người nghe vậy, lập tức như muốn nổ tung, chỉ vào Hạ Hầu Bái mắng: “Hạ Hầu Bái, to miệng quá đấy! Không nói đến một mình ngươi có thể giết chết bọn ta được không, chỉ riêng Thất Nguyệt Bán cũng đủ lấy mạng ngươi rồi!”
Hạ Hầu Bái cười nói: “Có thể vui vẻ bao lâu thì vui vẻ bấy lâu thôi, nghĩ nhiều vậy làm gì? Thế nào, con trai, chọn cái nào đây?”
Hạ Hầu Liễm hồ nghi hỏi: “Người thật sự có thể đánh thắng bọn họ sao?”
“Đương nhiên là không rồi, nhưng không phải Tiểu Liễm nhà ta cũng đã lớn rồi sao? Có người trong lòng rồi à? Tên gì ấy nhỉ? À, Tạ Kinh Lan, trông thế nào, có đẹp hơn Liễu Cơ không?”
Hạ Hầu Liễm ngượng đỏ mặt, nói: “Mẹ, người đừng có nói bừa.”
Nói xong, lại không kìm được thầm nghĩ, hạng son phấn dung tục như Liễu Cơ sao có thể sánh với Tạ Kinh Lan chứ.
“Ha ha ha, được rồi, con trai, con muốn làm gì thì làm, nhưng mà đã đưa ra quyết định thì phải tự gánh vác hậu quả gây ra. Tóm lại ấy, chọn cái nào cũng được, mẹ đều sẽ ủng hộ con, quyết theo đến cùng.” Hạ Hầu Bái ôm lấy Hạ Hầu Liễm, sát ý trong mắt biến mất, lộ ra con ngươi sáng rực tựa sao trời.
Lo lắng ban đầu biến mất không còn sót lại gì, Hạ Hầu Liễm không biết lấy đâu ra dũng khí, hắn lau bụi dính trên mặt, hít sâu một hơi.
Tất cả mọi người lui ra sau một bước, tay nhẹ nhàng đẩy đao rời vỏ.
Không phải chỉ mới làm thích khách một hai năm, tất cả bọn họ đều biết Hạ Hầu Bái điên như thế nào. Từ trước đến nay nàng ám sát đều độc lai độc vãng, không cần tiếp ứng cũng không cần cứu viện, những thích khách vừa vào nghề đều khâm phục nàng vừa cam đảm vừa dũng mãnh, nói nàng ôm quyết tâm tất thắng. Nhưng chỉ cần người hiểu nàng ta một chút liền biết, quyết tâm của nàng không phải tất thắng, mà là chết.
Con người ai cũng tiếc rẻ tính mạng của mình, nhưng Hạ Hầu Bái lại không màng sinh tử của bản thân. Trong mắt nàng, mạng của con mồi chẳng khác gì mạng kiến, mà chính mạng của nàng ta cũng nhẹ tựa lông hồng! Vì lẽ đó, nàng mới có thể trở thành lưỡi đao sắc bén nhất Già Lam.
Tất cả mọi người đều tin rằng, chỉ cần Hạ Hầu Liễm chọn liều chết phản kháng, Hạ Hầu Bái sẽ lập tức rút Hoành Ba danh chấn thiên hạ trên tay mình ra. Tuy nàng không có khả năng giết hết tất cả thích khách, nhưng với đao thuật đó, cũng đủ để khiến nhiều kẻ không thể nhìn thấy mặt trời ngày mai.
Đồ điên, tất cả mọi người tức giận mắng trong lòng, đúng là đồ điên!
Hạ Hầu Liễm lên tiếng: “Con nhận phạt, mẹ, người mang con về núi đi.”