Sâu trong đình viện, ánh trăng rải đầy trên hiên.
Dưới ngọn đèn hiu quạnh, Tạ Kinh Lan khép lại cuốn bát cổ tuyển lục vừa được xuất bản, y nhắm đôi mắt đã mỏi nhừ, gọi: “Hạ Hầu Liễm, châm trà.”
Nói xong mới nhớ ra Hạ Hầu Liễm đã không còn ở đây nữa. Tiếng gió vi vu khắp sân, xa xa văng vẳng tiếng chó sủa, phong cảnh vẫn như trước, chỉ thiếu mỗi tiếng nói ồn ào của Hạ Hầu Liễm. Rõ ràng chỉ thiếu đi một người, song y lại cảm thấy xung quanh như chẳng còn ai cả, Tạ phủ to lớn cũng không còn không khí sôi động như xưa.
Giờ Tạ Bỉnh Phong đã hoàn toàn không thèm để ý đến y, bệnh sởi của Tiêu thị vừa mới khỏi, phải ở trong phòng nghỉ ngơi, không có thời gian chèn ép y. Y vất vả lắm mới có được vài ngày thoải mái, mỗi ngày đều đến trạch viện nghe Đới Thánh Ngôn giảng bài, học xong thì đến Tàng Thư Lâu ngồi đến khuya. Lan cô cô đã lớn tuổi, không thể cùng y thức khuya, y lại không quen người khác hầu hạ, chỉ có thể một mình một sách ngồi dưới ngọn đèn dầu, trà lạnh lúc nào cũng không biết.
Y nhấc bút lên, định luyện chữ một lát. Bút dừng trên mặt giấy, bất giác viết ra một chữ “Liễm“. Y nhớ đến nét chữ khó coi của Hạ Hầu Liễm, không biết tên kia trở về núi rồi có còn luyện chữ nữa không?
Cơn buồn ngủ chợt đến, y dọn sách vở lại, tắt đèn rời đi. Buổi tối gió mát, tiếng chó sủa rất gần, đột nhiên kêu lên vài tiếng om sòm rồi ngừng lại. Tạ Kinh Lan vừa đi vừa lo lắng nghĩ xem chó bên ngoài có thể nhảy vào phủ hay không, y giơ đèn lồng cẩn thận đi trên đường mòn tối om.
Dường như có tiếng xôn xao từ đình viện nào đó truyền lại, Tạ Kinh Lan ngửa đầu, nghiêng tai nghe ngóng. Những chuyện bên ngoài Thu Ngô viện trước nay đều không liên quan đến y, y cũng không để ý nữa, tiếp tục đi về phía trước. Đột nhiên, một bàn tay từ phía sau vươn lên bịt miệng y, đèn lồng “cạch” một tiếng rơi trên mặt đất, y bị kéo mạnh vào một gian phòng tối om.
Y dồn hết sức lực phản kháng, đối phương bị trúng mấy quyền, cả giận nói: “Đừng đánh, đừng đánh! Là ta!”
“Hạ Hầu Liễm!” Tạ Kinh Lan kinh ngạc dừng lại, nhìn bóng người gần trong gang tấc, “Sao ngươi lại ở đây!”
Đến khi thích ứng được với bóng tối, y mới phát hiện ra Hạ Hầu Liễm mang một cái mặt nạ màu trắng, bộ y phục đen mỏng ôm sát cơ thể hắn. Bỗng nhiên Tạ Kinh Lan có một dự cảm chẳng lành.
Hạ Hầu Liễm vội vã cởi quần áo trên người y, nói: “Cởi quần áo ra, mau lên!”
“Ngươi làm gì! Ngươi rốt cuộc muốn làm gì!” Tạ Kinh Lan sững sờ nhìn Hạ Hầu Liễm, “Ngươi mau nói rõ cho ta biết!”
“Mau lên không còn thời gian đâu!” Hạ Hầu Liễm thấy y đứng yên, bắt đầu lột quần áo trên người y ra, bị y phản kháng kịch liệt, “Già Lam muốn diệt cả nhà ngươi, nếu không mau đi sẽ không kịp nữa!”
Trên đầu như có tiếng sấm vang rền giáng xuống, Tạ Kinh Lan giữ lấy áo Hạ Hầu Liễm, không tin nổi nói: “Ngươi nói cái gì!?”
Như để xác minh lời nói của Hạ Hầu Liễm, ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân dồn dập, Hạ Hầu Liễm che miệng Tạ Kinh Lan, hai người run sợ ngồi xổm cạnh cửa. Ngoài cửa có tiếng người bất lực khóc lóc xin tha, âm thanh rất quen thuộc, hình như là tôi tớ nào đó trong viện. Ánh đao lạnh thấu xương lóe sáng, tiếng kêu thảm thiết thê lương vang lên, trong nháy mắt, cửa sổ bị máu đen bắn lên, hệt như một chùm hoa mai nở rộ, con ngươi trong mắt Tạ Kinh Lan bỗng chốc co rụt lại.
Thích khách ngoài cửa không phát hiện ra hai người ở trong phòng, cầm đao rời đi. Tạ Kinh Lan quay đầu, giữ lấy bả vai Hạ Hầu Liễm hỏi: “Không phải ngươi nói mục tiêu của các ngươi là Tạ Bỉnh Phong sao? Vì sao lại muốn diệt cả Tạ phủ! Vì sao chứ!”
“Ta...” môi Hạ Hầu Liễm run rẩy, ngừng lại một lát mới nói, “Cha ngươi ông ta...”
“Khoan đã, Lan cô cô vẫn còn ở Thu Ngô viện, ta muốn đi cứu cô cô!” Tạ Kinh Lan như choàng tỉnh, lảo đảo đứng dậy khỏi mặt đất muốn ra mở cửa, bị Hạ Hầu Liễm ôm ngang thắt lưng.
“Đừng đi, không kịp nữa rồi! Thu Ngô viện ở gần cửa nhỏ, thích khách đi từ nơi đó vào! Nếu không phải Tàng Thư Lâu cách khá xa, ta cũng không thể đến đây trước bọn họ để cứu ngươi!”
Tiếng kêu rên phía xa càng ngày càng rõ ràng, trên cửa sổ lờ mờ hiện ra bóng người chạy trốn. Tạ Kinh Lan đẩy mạnh Hạ Hầu Liễm, nói: “Không được, ta muốn đi cứu bà ấy! Hạ Hầu Liễm, tên khốn này! Ngươi buông ta ra!” Hạ Hầu Liễm vẫn giữ chặt y như cũ, Tạ Kinh Lan bắt lấy áo Hạ Hầu Liễm, đấm một quyền lên mặt hắn, Hạ Hầu Liễm bị đánh cho ngã ngửa trên mặt đất, trên mặt nhanh chóng hiện lên vết bầm xanh tím.
Tạ Kinh Lan quay đầu bỏ chạy, Hạ Hầu Liễm đuổi theo phía sau, nắm lấy cổ áo y ấn lên tường, quát lớn: “Tạ Kinh Lan! Ngươi bình tĩnh lại cho ta! Nếu ngươi đi chỉ có thể chịu chết thôi ngươi có hiểu không!”
“Ngươi buông ra! Hạ Hầu Liễm, chẳng lẽ ngươi mặc kệ cô cô như vậy sao!”
Hạ Hầu Liễm đỏ mắt nhìn y, nói: “Ngươi nghĩ rằng ta muốn nhìn Lan cô cô chết sao! Ta chỉ cứu được ngươi! Chỉ có ngươi!” Tay hắn như muốn khảm lên vai Tạ Kinh Lan, “Ngươi có biết hôm nay đến đây có bao nhiêu thích khách không? Hai mươi người! Sau mỗi cửa lớn đều có thích khách canh giữ, không ai có thể chạy thoát. Thu Ngô viện cách cửa sau gần nhất, Lan cô cô đã chết từ sớm rồi!”
Đầu óc Tạ Kinh Lan trống rỗng, tất cả đều giống như nằm mơ vậy, rõ ràng y đang thắp đèn đọc sách, rõ ràng đang cầm đèn lồng về ngủ, tại sao Hạ Hầu Liễm lại đột nhiên xuất hiện? Tại sao thích khách lại đột nhiên xuất hiện?
Có phải y vẫn đang nằm mơ không? Tạ Kinh Lan ngơ ngác ngẩng đầu, giơ tay về phía cửa sổ, có lẽ hết thảy đều là nằm mơ cũng không chừng. Hạ Hầu Liễm cầm lấy tay y, hít sâu một hơi, trầm giọng nói: “Thiếu gia, ngươi nghe kĩ này. Bây giờ ngươi thay quần áo của ta vào, mang mặt nạ của ta, từ nơi này chạy ra, đừng quay đầu lại, đừng sợ, đi từ cửa nhỏ ra ngoài. Ai hỏi gì cũng đừng để ý, chỉ cần chạy ra ngoài thôi, ngươi nghe thấy không?”
Lòng bàn tay Hạ Hầu Liễm nóng rực như có lửa, Tạ Kinh Lan cảm nhận được sự run rẩy của hắn, y nâng mắt lên nhìn thì thấy đầu hắn đã thấm đẫm mồ hôi, lông mi không biết là dính nước mắt hay mồ hôi nữa. Hạ Hầu Liễm hỏi lại: “Nghe thấy không!”
Tạ Kinh Lan lắc đầu nguầy nguậy: “Ta muốn đi tìm thầy, đến đô đốc phủ, xin bọn họ phái binh tới đây!”
“Vô ích thôi!” Hạ Hầu Liễm nói, “Ngươi đi tìm Đới tiên sinh chỉ khiến ông ấy rước họa vào thân! Về phần cứu binh, ngươi không xin được đâu!”
“Vì sao chứ!”
“Bởi vì người muốn giết các ngươi là Ngụy Đức, chưởng ấn Tư lễ Giám Ngụy Đức của đương triều!” Hạ Hầu Liễm nhìn chằm chằm vào mắt Tạ Kinh Lan, nói, “Ứng Thiên phủ đô đốc là con nuôi của hắn, ngươi đến đó cầu viện, sẽ bị giết người diệt khẩu!”
Tạ Kinh Lan mấp máy môi, trong đầu trống rỗng hỗn độn, y che mặt nói: “Còn có cách gì nữa không, phải còn cách gì nữa chứ!” Tứ thư ngũ kinh mà ngày thường y đọc đều thành phế vật, một chút công dụng cũng không có, y thống khổ vò tóc, tiếng kêu rên xen lẫn những tiếng hò hét từ bên ngoài vọng vào.
Không biết lửa từ đâu nổi lên, phòng ốc bị ánh lửa xa xa chiếu sáng lờ mờ, có người cướp đường chạy như điên, miệng hô to: “Cứu mạng với! Có thích khách!” Thanh âm vang lên không được bao lâu liền im bặt, thân hình người nọ như bao tải mềm oặt ngã xuống, lộ ra thích khách tay cầm đao đứng phía sau. Tất cả thích khách đều mặc hắc y, ánh trăng chảy xuôi trên mặt nạ màu bạc, bọn họ cầm theo trường đao dính đầy máu tươi, tựa như chim cú lặng lẽ đi trong bóng đêm.
“Mau thay quần áo của ta vào!” Hạ Hầu Liễm đưa cho y một thanh đoản đao đã cũ, sau đó lấy một túi tiền trong ngực ra, nói, “Đao này cho ngươi phòng thân, trong túi tiền có một đôi vòng tai, có thể đổi thành bạc, ngươi cầm tạm. Nhớ kĩ, sau khi ra ngoài rồi thì chạy càng xa càng tốt, không được nói cho người khác ngươi tên là Tạ Kinh Lan.”
“Ta có thể đi đâu?” Tạ Kinh Lan nhìn Hạ Hầu Liễm, ánh mắt nặng nề không chút ánh sáng, “Ngươi nói cho ta biết, ta có thể đi đâu đây?” Y đột nhiên bổ nhào vào người Hạ Hầu Liễm, bóp cổ hắn, giận giữ hét lên: “Hạ Hầu Liễm, có phải ngay từ khi ngươi vào Tạ phủ đã có chủ ý diệt toàn bộ Tạ gia rồi không! Các ngươi đã lên kế hoạch hết rồi phải không! Ngươi đến Tạ phủ làm gì? Cái gì mà mẹ ngươi sẽ đến đón ngươi, cái gì mà các ngươi làm nghề trộm cắp, đều là lừa người cả!”
Hạ Hầu Liễm đẩy Tạ Kinh Lan nằm trên mặt đất, nói: “Đúng! Là ta lừa ngươi! Ta không phải kẻ trộm! Nhưng hại chết Tạ gia không phải ai khác mà chính là bản thân Tạ Bỉnh Phong! Ông ta lệnh cho lớn bé trong nhà học thuộc tấu chương vạch tội Ngụy Đức, Ngụy Đức thẹn quá hóa giận, mới sai người đoạt mạng các ngươi!”
Tạ Kinh Lan trừng mắt nhìn Hạ Hầu Liễm, trong mắt tràn đầy tơ máu. Bỗng nhiên, có người chậm rãi đến gần cửa, hai người hoảng hốt.
Một thích khách cầm đao đẩy cửa chậm rãi đi vào, chần chừ nhìn phòng nhỏ tối đen. Hạ Hầu Liễm và Tạ Kinh Lan trốn sau thùng gỗ, lộ ra hai cặp mắt hoảng sợ. Thích khách vừa đi vừa dùng đao đẩy mấy thứ đồ vật xung quanh ra, hắn chậm rãi tới gần như đang đi dạo trong sân vắng, chỉ cần đẩy một cái giá đồ ra nữa là sẽ đến trước mặt hai người.
Hạ Hầu Liễm nhìn Tạ Kinh Lan, đột nhiên hắn đeo mặt nạ bò ra ngoài. Thích khách nghe thấy tiếng động thì lập tức xoay người lại.
“Là ta.” Hạ Hầu Liễm nói.
“Tiểu tử thối, ngươi ở đây làm gì?” Thích khách mở miệng, trên mặt không hề có ý tốt nào.
“Ông đây đi tiểu, không được à?” Hạ Hầu Liễm làm bộ chỉnh sửa quần áo.
“Hừ.” Thích khách nở nụ cười khinh thường, “Chỉ sợ là bị dọa mất mật, trốn không dám thò mặt ra thì có.”
Hạ Hầu Liễm quay đầu đi, ra vẻ xấu hổ và giận giữ khi bị vạch trần.
“Không có gan làm việc thì nhớ trốn cho kĩ vào, kẻo mất con mẹ nó mặt đấy.” Thích khách dùng vỏ đao gõ gõ lên đầu Hạ Hầu Liễm, cười lớn đi ra khỏi cửa.
Đợi thích khách đã đi xa, Tạ Kinh Lan mới từ phía sau đi ra.
Hạ Hầu Liễm cúi đầu cởi quần áo của mình ra, thấp giọng nói: “Mau thay quần áo đi.”
“Không phải ngươi nói mẹ ngươi là người có quyền số một số hai, địa vị của ngươi rất cao, không ai dám chọc giận ngươi sao?” Tạ Kinh Lan nhìn Hạ Hầu Liễm, nói, “Sao người kia lại đối xử với ngươi như vậy?”
Hạ Hầu Liễm gãi gãi đầu, hình như trước đây hắn có khoác lác với Tạ Kinh Lan như vậy thì phải. Lời khoe khoang bị bóc trần, hắn cũng không cảm thấy lúng túng, nhét quần áo vào người Tạ Kinh Lan, thúc giục nói: “Quản nhiều vậy làm gì, thiếu gia, mau thay quần áo đi.”
“Còn ngươi, ngươi sẽ như thế nào?” Tạ Kinh Lan bướng bỉnh hỏi han, “Ngươi thả ta ra, vậy còn ngươi thì sao?”
“Đã nói đừng có quản nhiều vậy rồi!” Hạ Hầu Liễm bực bội gãi đầu, bắt lấy Tạ Kinh Lan, lột quần áo y ra, “Ngươi ở lại thì chắc chắn sẽ phải chết, còn ta sẽ không, đơn giản vậy thôi! Mau thay quần áo của ông đây vào, đừng quay đầu lại, đừng run sợ, không được nói chuyện! Đừng để người khác phát hiện ra ngươi là Tạ Kinh Lan!”
Tạ Kinh Lan im lặng nhìn hắn một lúc lâu, sau đó cúi đầu đổi quần áo trên người mình.
“Thiếu gia, cuộc sống bên ngoài không yên ổn, ngươi... Cố gắng tự chăm sóc tốt bản thân.” Hạ Hầu Liễm ấn bả vai Tạ Kinh Lan, nói, “Nhớ kĩ, không được quay đầu lại, không được nói chuyện.” Sau đó hắn mở cửa ra, đẩy Tạ Kinh Lan ra ngoài, không cho y có cơ hội đổi ý, nhanh chóng đóng cửa lại.
Đêm tối nặng nề, một khối thi thể im lặng nằm dưới bậc thềm đã bắt đầu lạnh lẽo, đôi mắt trống rỗng trừng lớn nhìn chằm chằm Tạ Kinh Lan như còn sót lại oán hận chưa tiêu tan. Bóng cây trải dài, từng bóng mờ tựa như đều ẩn giấu mối nguy hiểm không tên, Tạ Kinh Lan vuốt vỏ đao bên hông, xúc cảm lạnh như băng khiến y tỉnh táo hơn, y hướng về phía đêm tối đầy rẫy nguy hiểm, từng bước chạy về phía con đường tối tăm đằng trước.
Cả đoạn đường âm u không có điểm cuối, muốn tới cửa nhỏ, y phải đi qua một vườn hoa và hai cái sân. Y cố gắng băng qua đường nhỏ hoang vu không dấu chân người, tiếng kêu thảm thiết bên tai càng lúc càng rõ ràng, hai chân y giống như rót đầy chì, mỗi một bước đi đều phải gắng hết toàn lực. Chật vật mãi mới chạy đến được hoa viên, hành lang quanh co khúc khuỷu như một mê cung dài vô tận, đèn lồng không biết đã bị ai dập tắt, rừng cây núi đá xung quanh đều lờ mờ không thể nhìn rõ.
Có một cái giếng khô nằm trong vườn, một thích khách nhảy từ trên cây xuống, liếc mắt nhìn xung quanh miệng giếng, lập tức trong giếng truyền ra tiếng la hét hoảng sợ, thích khách giơ tay phải lên, ba phát ám tiễn bay vào giếng, tức khắc không còn tiếng động nào. Da đầu Tạ Kinh Lan run lên, cố gắng xốc lại tinh thần, không chớp mắt tiếp tục đi thẳng về phía trước.
Khóe mắt y liếc thấy thích khách kia quay đầu nhìn mình, đầu ngón tay xoay tròn ám tiễn sáng bạc như nước. Y buộc chính nhìn không nhìn thích khách kia, vững vàng đi từng bước một.
Lúc đi qua tổng tò vò, y bỗng nghe thấy âm thanh quen thuộc vang lên.
“Thiếu gia! Tam thiếu gia! Người ở đâu!”
Y ngẩng đầu lên, cả người Lan cô cô dính đầy máu lảo đảo xuất hiện nơi bậc thềm. Y muốn chạy qua, nhưng Lan cô cô thấy hắc y và mặt nạ trên người y liền sợ hãi hét ầm lên, quay đầu chạy về một hướng khác, y vươn tay, muốn gọi Lan cô cô lại, đúng lúc này, một mũi tên xé gió lướt qua ngay bên tai y.
Trong nháy mắt, đầu óc y như bị thứ gì đó ghìm lại, cả suy nghĩ và hoạt động đều chuyển động rất chậm rất chậm, y trơ mắt nhìn mũi tên kia xẹt ngang trước mắt mình, nhìn thấy rõ ánh sáng chảy dài theo hoa văn trên mũi tên.
Mũi tên chậm rãi đâm xuyên qua lưng Lan cô cô, điểm đỏ sau lưng bà như gợn sóng dần khuếch tán rộng ra, Lan cô cô kêu lên một tiếng thảm thiết rồi ngã xuống đất, không động đậy nữa.
“Bên này đều đã dọn dẹp xong rồi?”
“Xong rồi, đi xem bên lão Đoàn sao rồi.”
Thích khách vội chạy qua, đụng phải bờ vai y. Tạ Kinh Lan giống như rối gỗ không có cảm giác, ngây ngốc sững sờ tại chỗ. Máu trên người Lan cô cô chảy ra một mảng thâm đen. Giống như nét mực trên giấy Tuyên Thành, từng vòng từng vòng lan rộng. Thích khách kia lại xuất hiện, hắn đứng dưới bóng cây, đầu ngón tay xoay xoay lưỡi đao bạc, lặng lẽ nhìn Tạ Kinh Lan.
“Hạ Hầu Liễm.” Hắn mở miệng, âm thanh như tiếng nước chảy, “Đệ đang làm gì vậy?”
Nỗi sợ hãi dâng lên trong lòng, thân thể y không khống chế nổi mà khẽ run rẩy.
Không được quay đầu lại. Không được run. Không được sợ hãi.
Tạ Kinh Lan nắm chặt tay, nặng nề đi qua thi thể Lan cô cô. Mùi máu tươi tanh tưởi nồng nặc phả vào mặt khiến y muốn nôn, y cắn chặt răng đi qua xác chết của bà. Phía sau tấm mặt nạ, nước mắt tràn mi chảy ra, dọc theo cằm nhỏ xuống từng giọt.
Tới rồi. Sắp tới rồi. Y nhìn cánh cửa trước mắt. Tạ Kinh Lan dằn xúc động muốn chạy xuống, bước tới từng bước một, đẩy ra một khe hở. Ngõ nhỏ bên ngoài, một thích khách đang ôm đao chuẩn bị trèo tường vào.
Hắn nhìn thấy Tạ Kinh Lan liền ngừng lại, ánh mắt lạnh như băng, Tạ Kinh Lan cứng ngắc xoay người, đi về phía hẻm bên kia.
Từng bước, từng bước. Rất nhanh sẽ đến ngã rẽ, rất nhanh sẽ rời khỏi tầm nhìn của tên thích khách kia.
“Này, ngươi đi đâu đấy?” Thích khách phía sau đột nhiên hỏi.
Tạ Kinh Lan cứng đờ.
“Mõ vẫn chưa vang, theo quy củ ngươi không được rời đi.”
“...”
“Này, ngươi bị câm đấy à?”
Y nên trả lời như thế nào đây? Không đúng, không thể nói chuyện, giọng nói sẽ làm lộ thân phận của y. Tạ Kinh Lan điên cuồng tự hỏi bản thân làm sao bây giờ phải làm sao bây giờ, song không tìm ra cách gì cả.
“Để nó đi đi, lần đầu tiên thấy mấy cảnh này, hơi sợ hãi thôi.” Một giọng nói khác xuất hiện, Tạ Kinh Lan xoay người, là thích khách cầm đao bạc lúc nãy.
Dưới ánh trăng, ánh mắt hắn dịu dàng như nước.
“Xì, đồ nhát gan.” Thích khách đang định trèo tường giễu cợt nói.
Tạ Kinh Lan đỡ vách tường, rẽ qua chỗ ngoặt, đi được vài bước, sau đó cắm đầu cắm cổ chạy như điên. Tạ phủ cách y càng ngày càng xa, nhưng cơn ác mộng đầy máu và lửa tựa hồ vẫn bám theo y như bóng với hình. Thi thể Lan cô cô như ở ngay trước mặt, dù cho y mở mắt hay nhắm mắt đều có thể nhìn thấy thân thể đầy thương tích của bà.
Rõ ràng trước đó còn khóc lóc muốn đi cứu Lan cô cô, đến khi thực sự đối mặt với thích khách lại bị dọa cho co rúm lại. Y là kẻ hèn nhát, y là một kẻ hèn nhát! Không cẩn thận vấp phải cục đá dưới chân, cả người Tạ Kinh Lan mất đà ngã dúi về phía trước, mặt và tay đều bị đất đá mài rách. Y nằm úp sấp trên đất, bàn tay điên cuồng đấm xuống mặt đất, đấm đến khi máu tươi chảy đầm đìa, bụi đất bẩn thỉu dính đầy vết máu.
Mãi đến khi tay đã đau xót, y mới đứng lên, ngồi dựa vào tường. Trên đường cái rộng lớn trống trơn, dưới mái hiên, đèn lồng nhỏ cháy lập lòe trong không trung như ma trơi.
Y bỗng nhận ra mình đã không nhà để về, cũng không có chỗ để đi. Y chưa bao giờ đi quá xa Tạ phủ, thành Kim Lăng nho nhỏ này đối với y chính là cả thế giới. Giờ y nên đi đâu đây? Nên tìm ai nương tựa? Đới tiên sinh sao? Không được, ông ấy quá thân cận, tìm tới ông ấy sẽ chỉ rước thêm họa cho người ta mà thôi. Y còn có người thân nào không? Không có, y không có nhà mẹ đẻ để dựa vào, càng không có... bà con xa thân thích. Y như chim non mất tổ, lúng túng hoảng hốt mà đứng trong gió sương.
Đúng rồi, Ngụy Đức, là tên khốn đó, là do hắn sai sử Thất Diệp Già Lam diệt toàn bộ Tạ gia, hại chết cô cô. Y bỗng nhiên có phương hướng, giống như đang ngoi ngóp trên biển rộng lại vớ được một khúc gỗ mục, một khi bắt được sẽ không buông tay. Y phải báo thù, mặc kệ đó là Ngụy Đức hay là Thất Diệp Già Lam, y phải khiến cho bọn chúng chết không có chỗ chôn!
Tạ Kinh Lan đứng lên khỏi mặt đất, thất tha thất thểu đi về phía bóng đêm vô tận. Y biết, tiểu thiếu gia Tạ phủ Tạ Kinh Lan đã chết trong đêm hỗn loạn kia rồi, từ nay về sau, y sẽ tiếp tục sống như một cô hồn.
※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※
Tác giả có lời muốn nói:
Cầu bình luận, iêm cần ủng hộ, khóc TT