Đốc Chủ Có Bệnh

Chương 16: Chương 16: Mưa gió đến




Muốn có được một phần vui vẻ, phải dùng mười phần đau khổ để đổi lấy. Nếu đã nhận được một phần vui vẻ, vậy phải dùng sự thống khổ gấp mười lần để hoàn lại.

Tạ Kinh Lan hiểu được đạo lí này từ rất sớm, chỉ là không ngờ rằng, ông trời lại khắc nghiệt đến như vậy.

Y đứng ở cửa viện nhìn Hạ Hầu Liễm mang gói đồ trên lưng, đứng bên cạnh hắn là một nam nhân vạm vỡ.

Nam nhân đó cao tầm tám thước, khuôn mặt rộng, làn da ngăm đen, trời vẫn còn lạnh nhưng tay áo lại được xắn lên, lộ ra cơ bắp rắn chắc. Hắn có vẻ hơi mất tự nhiên, tay chân không biết nên để ở đâu, còn lúng túng hơn cả Hạ Hầu Liễm lúc mới đến. Hắn ngó đông ngó tây, lúc nhìn thấy Tạ Kinh Lan, hắn ngớ người một lát rồi hỏi Lan cô cô, “Đây là?”

Lan cô cô còn đang khóc thầm, thấy Tạ Kinh Lan đã trở lại, bà vội chùi nước mắt, cúi người nói: “Thiếu gia. Cha của Tiểu Liễm đến đón hắn đi.”

Người đàn ông cười sang sảng nói: “Thì ra là tiểu thiếu gia.”

Hắn móc trong túi ra một gói giấy dầu đựng kẹo hạt thông, vừa đưa cho Tạ Kinh Lan vừa nói: “Khoảng thời gian này đã quấy rầy thiếu gia rồi. Tiểu nhân là cha của Tiểu Liễm, lúc trước thật sự bất đắc dĩ lắm mới phải bán nó vào phủ, trong nhà mất mùa đói kém, nương tử lại vừa sinh xong. May mà hiện tại đã dư dả hơn chút rồi, nên vội đến đây đón nó về. Đứa nhỏ này coi như cũng may mắn, nghe nói đã được một vị đại nhân chuộc thân cho, tiểu nhân hôm nay đến đưa nó đi, không biết thiếu gia có gì căn dặn không?”

Chắn chắn ông ta và Hạ Hầu Liễm không thống nhất với nhau trước, hai người lại nói hai lí do khác nhau. Biểu cảm Hạ Hầu Liễm có hơi xấu hổ, Tạ Kinh Lan không để ý đến người đàn ông đó, chỉ hỏi Hạ Hầu Liễm: “Ngươi phải đi rồi sao?”

“Ừm. Phải đi rồi.”

Người đàn ông tức giận cất lại gói kẹo vào người, đứng khoanh tay chờ hai người lải nhải xong.

“Đồ đạc đã lấy hết chưa.”

“Lấy hết rồi.”

“Nếu ta muốn viết thư cho ngươi, thì phải gửi đến đâu?”

Hạ Hầu Liễm nhìn Đoàn thúc. Đoàn thúc hơi đau đầu, thầm nghĩ đứa nhỏ này cũng thật nhiều chuyện, cười nịnh nọt nói: “Chuyện này thì hơi khó, chỗ chúng tôi ở nằm trong xó xỉnh, rất khó truyền tin đến.”

Tạ Kinh Lan đoán được hắn ta sẽ không cho phép y tiếp tục liên lạc với Hạ Hầu Liễm, cũng không cố ý làm khó, chỉ nói: “Nếu ngươi muốn viết thư cho ta, thì gửi đến nhà Tô đại nhân, ngài ấy sẽ chuyển cho tiên sinh.”

“Được. Chỉ cần ngươi không chê chữ ta xấu là được rồi.”

“Vậy ngươi đi đi, đi đường cẩn thận.”

Hạ Hầu liễm do dự chốc lát, nói: “Chuyện đó, Liên Hương...”

“Ta đã tận mắt nhìn thấy mẹ nàng ấy đem xác đi rồi, ngươi không cần lo lắng.”

Cuối cùng Hạ Hầu Liễm vẫn không nói cho Tạ Kinh Lan biết chuyện Liên Hương chưa chết, nếu nói ra thì nhất định sẽ liên lụy đến Thu Diệp. Hắn im lặng một lát, đoạn nói: “Thiếu gia, cha ngươi....”

Ánh mắt Hạ Hầu Liễm úp mở, Tạ Kinh Lan nhìn vào biết ngay là có chuyện, liền nói: “Ông ta không có quan hệ gì với ta cả, không cần phải nhắc đến.”

“Ta hiểu rồi.” Hạ Hầu Liễm vỗ vỗ bả vai Tạ Kinh Lan, nói, “Ta đi đây.”

“Sau này gặp lại.”

“Sau này gặp lại.”

Lan cô cô nhét cho hạ Hầu Liễm mấy cái bánh bao, sụt sùi nói: “Tiểu Liễm, giữ gìn sức khỏe nhé.”

“Cô cô, người cũng nhớ giữ gìn sức khỏe, đừng quá đau buồn, khóc nhiều hại thân.” Hạ Hầu Liễm cất bánh bao, nắm lấy tay Đoàn thúc, quay đầu rời đi.

Tạ Kinh Lan cùng Lan cô cô tiễn bọn họ đến cửa hông, nhìn hai người chậm rãi đi xa. Bóng hai người một lớn một nhỏ đi trong ngõ nhỏ sâu hút, ráng chiều đỏ đậm phía xa xa, Hạ Hầu Liễm từng bước đi xa dần, ánh hoàng hôn phủ lên người hắn, khiến bóng dáng trở nên mông lung, tựa như có thể ngay lập tức biến mất dưới trời chiều.

Đột nhiên Tạ Kinh Lan không thể dằn được nỗi sợ hãi đang dâng lên trong lòng, y và Hạ Hầu Liễm, có phải sẽ không còn được gặp lại không?

“Hạ Hầu Liễm!”

Tạ Kinh Lan đột nhiên chạy tới, Hạ Hầu Liễm nghe thấy, vừa ngoảnh người lại đã bị Tạ Kinh Lan ôm lấy cổ.

Trên người y có mùi bồ kết sạch sẽ, Hạ Hầu Liễm hít thật sâu.

“Những lời hôm trước nói ở thư phòng, ngươi không được quên.” Hắn nghe thấy Tạ Kinh Lan chôn mặt trên vai hắn, rầu rĩ nói.

“Sẽ không quên đâu. Ta sẽ ghi tạc trong lòng.”

“Ta sẽ tìm được ngươi.”

“Ừ, ta biết.”

“Được rồi, ngươi đi đi.”

“Sau này gặp lại.”

“Sau này gặp lại.”

Lần này thật sự đi rồi. Tạ Kinh Lan chống tay lên tường nhìn theo, đá trên tường rất thô ráp, đè lên tay hơi đau. Hạ Hầu Liễm ngồi trên xe bò ở đầu ngõ, biến mất nơi góc rẽ.

_______________

Hạ Hầu Liễm cũng không rời khỏi Kim Lăng, Đoàn thúc đưa hắn đến ở Vãn Hương Lâu, mỗi ngày đều đi sớm về muộn, chẳng mấy khi gặp mặt nhau. Trước đây Hạ Hầu Liễm cũng toàn bị nuôi thả như vậy, sớm đã quen, chẳng mấy chốc đã tự nhiên bay nhảy khắp nơi.

Hắn đoán không sai, Già Lam đang theo dõi Tạ Bỉnh Phong. Từng nhóm thích khách liên tiếp nhau vào thành Kim Lăng, tiền viện của Vãn Hương Lâu đèn hoa rực rỡ, hương rượu mơ màng, là thiên đường chốn nhân gian, mà ở hậu viện, từng nhóm thích khách mang khuôn mặt vô cảm dùng rượu mạnh giội lên lưỡi đao, ánh nến màu cam chảy dài trên mặt nạ trắng sứ. Tám bộ Già lam đã tới sáu bộ, hai bộ còn lại, một người lần ám sát trước bị mất một cánh tay, phải ở lại núi dưỡng thương, người còn lại chính là mẹ hắn, hiện tại vẫn còn đang ở Tây Vực không hề có tin tức.

Hạ Hầu liễm có hơi lo lắng, thích khách Già Lam từ trước đến nay đều hành động một mình, tựa như loài sói đơn độc giữa trời tuyết. Nhưng số thích khách tụ tập ở hậu viện lúc này ít nhất cũng lên đến hai mươi người. Mà tổng số thích khách của Già Lam lại không quá ba mươi. Hắn không dám nhiều chuyện hỏi han cái gì, thích khách đều là những kẻ liều mạng, còn khát máu hơn so với bầy sói hoang, bọn họ sẽ không vì hắn là con của Già Lâu La mà coi trọng hắn, bọn họ khuất phục dưới một người, vĩnh viễn chỉ vì thanh đao sắc bén trên tay kẻ đó.

Bọn họ đang theo dõi ai? Một thích khách ít nhất là giết một người, bọn họ ít nhất phải lấy mạng tận hai mươi người. Chỉ vỏn vẹn một tòa thành Kim Lăng mà giết đến hai mươi người, Thất Diệp Già Lam chưa từng có vụ mua bán nào như vậy.

Vì sao mẹ hắn chưa về mà Đoàn thúc đã vội đưa hắn ra khỏi Tạ phủ, chỉ bởi vì bọn họ muốn ám sát Tạ Bỉnh Phong thôi sao?

Hạ Hầu Liễm nghĩ mãi vẫn không thông, chỉ có thể ở lại Vãn Hương Lâu chơi đùa, mới vài ngày mà hắn đã lần mò hết từng ngóc ngách trong Vãn Hương Lâu. Theo cây cột bò lên trên xà ngang, lại từ xà ngang nhảy đến lầu ba, hắn tìm đến phòng Liễu Cơ, trộm một đôi hoa tai kim ngọc trong rương của nàng ta.

Đoàn thúc biết hắn không giữ nổi tiền trong tay, nên gần đây chỉ cho hắn một chút tiền, còn chưa đủ dính kẽ răng, căn bản không đủ cho Hạ Hầu Liễm mua đồ ăn vặt.

Ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân, Hạ Hầu Liễm cất hoa tai vào túi, giẫm lên cửa sổ nhảy ra bên ngoài, đu người trên tường, dưới chân là sông Tần Hoài lặng lẽ chảy xuôi.

“Hôm nay sao lại có tâm tư đến đây? Còn tưởng là đã quên người ta rồi chứ.” Liễu Cơ ngồi trước bàn trang điểm, nhìn nam nhân trong gương.

“Gần đây ta đang bận vạch tội bọn Ngụy thái giám, suốt ngày bận bịu quay như chong chóng ấy, nên hôm nay mới có thời gian đến thăm nàng.” Tạ Bỉnh Phong ghé sát vào người Liễu Cơ, hít một hơi thật sâu mùi hương trên người nàng ta, “Thơm quá, bảo bối của ta, nàng dùng loại phấn gì vậy, mùi hương thật dễ chịu.”

“Son phấn cái gì chứ, đây là mùi hương cơ thể của lão nương.” Liễu Cơ hừ một tiếng, đoạn nói, “Ngươi đã bị biếm đến Kim Lăng rồi, còn vạch tội cái gì chứ? Chẳng lẽ còn muốn bị biếm đến nơi chim không thèm ỉa mới vừa lòng à? Lão nương không rảnh đi theo ngươi đâu.”

“Yên tâm đi, lần này lục bộ tam pháp ti hai mươi tư nha môn cùng liên hợp dâng tấu chương, chắc chắn có thể lật đổ tên hoạn quan đó, ngày hắn rơi đài cũng sẽ là ngày lão phu hồi triều.” Tạ Bỉnh Phong cười nói, mặt mày đầy vẻ đắc ý.

“Lục bộ tam pháp ti? Lục bộ tam pháp ti ở kinh thành á, người đó chỉ là một nhàn quan vô dụng, chạy vào góp vui cho đủ số à.” Liễu Cơ không cho là đúng.

“Nàng thì biết cái gì? Trong tấu chương trình lên có chữ kí của lão phu, đến lúc đó luận công lao ta cũng sẽ có một phần, với lại lão phu đã ra lệnh cho toàn bộ lớn bé trong Tạ phủ học thuộc tấu chương, đến lúc đó cho dù ta có thất bại bỏ mình, vẫn sẽ còn một trăm lẻ tám người Tạ phủ thay lão phu dập đầu trước triều đình. Khắp nơi đều sẽ thán phục nghĩa cử này của lão phu, cho dù quan phẩm của lão phu không bằng năm đó, nhưng danh dự sẽ còn lớn hơn xưa. Đến lúc đó dù chỉ làm một chức quan nhỏ trong triều thì đã sao chứ?”

Liễu Cơ khịt mũi nói: “Mua danh chuộc tiếng.”

“Nữ nhân như nàng đúng là tóc dài não ngắn. Việc lớn như vậy sẽ được lưu lại đến ngàn năm, ngày sau sử quan ghi lại, sẽ không thiếu vài lời khen dành cho ta. Nàng đúng là....” Tạ Bỉnh Phong tức giận đến mức thở hổn hển, nhìn Liễu cơ thướt tha lả lướt ngồi ngay ngắn, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng trẻo, lông mi cong dài tựa vầng trăng,... Gã sáp lại gần, nói: “Thôi được rồi, lão phu không nói chuyện đạo lý với nàng nữa. Chờ đến khi lão phu có chiếu thư hồi kinh sẽ lập tức chuộc thân cho nàng, mang nàng đi cùng, đến lúc đó thì nàng sẽ biết chỗ tốt của việc này.”

Liễu Cơ vui vẻ nói: “Được, ta sẽ chờ, ngài nói chuyện nhớ giữ lời đấy.”

“Tất nhiên rồi.” Tạ Bỉnh Phong hôn Liễu Cơ một cái, nói, “Mụ già trong nhà dạo này quản chặt lắm, ta phải về rồi, lần sau lại tới tìm nàng.”

“Đi nhanh đi.” Liễu Cơ cầm quạt đuổi người đi.

Cuối cùng cũng tiễn được người đi, Liễu Cơ nhặt khăn tay lên chà mặt, ghét bỏ nói: “Lão già này, họa đến nơi rồi còn không biết, ngươi lệnh cả nhà học thuộc tấu chương, Ngụy Đức muốn giết hết cả nhà ngươi, lại còn ở đó mà đắc chí, nuôi mộng lưu danh sử sách cái gì chứ, đúng là buồn cười!”

Hạ Hầu Liễm bám ngoài cửa sổ, cả người lạnh ngắt, chờ Liễu Cơ ra khỏi phòng rồi, hắn mới cẩn thận vào lại trong phòng.

Hai chữ “diệt môn” to đùng đè nặng trong lòng khiến hắn lo lắng đến mức bản thân xuống lầu bằng cách nào cũng không nhớ rõ.

Diệt môn, khi nào thì diệt? Khi nào Tạ Kinh Lan mới rời phủ? Hắn có tránh khỏi họa này được không? Hạ Hầu Liễm sốt ruột xoắn xuýt, song không nghĩ ra được cách gì cả.

Chỉ với sức của một mình hắn, làm sao mới cứu được Tạ Kinh Lan và Lan cô cô? Còn có nha đầu Quế Hương ở thư phòng nữa, nàng ta suốt ngày Liễm ca ca dài Liễm ca ca ngắn, hắn phải làm thế nào mới có thể cứu được bọn họ đây?

Biện pháp, biện pháp, hắn không ngừng tự hỏi chính mình, vội vàng muốn tìm ra biện pháp.

“Tiểu Liễm!” Đoàn thúc từ phía sau đến gõ lên đầu hắn một cái, nói, “Lượn lờ ở đây làm gì hả, còn không mau về phòng nghỉ ngơi đi. Tiền viện hỗn loạn như vậy, đến đây chơi ít thôi.”

Hạ Hầu Liễm ngẩng đầu lên, gương mặt ngăm đen của Đoàn thúc phản chiếu rõ ràng nơi đáy mắt, hắn nói: “Thúc, không phải lúc trước người vẫn luôn khuyên con không nên làm thích khách sao?”

“Sao nào, nghĩ thông suốt rồi hả?” Đoàn thúc xoa đầu Hạ Hầu Liễm, “Ở trên núi nuôi gà nuôi vịt không có gì không tốt, núi của chúng ta lớn như vậy, cũng đủ cho ngươi chạy nhảy cả đời rồi.”

Ta đã chơi chán từ lâu rồi. Hạ Hầu Liễm khinh thường nghĩ. Hắn nói với Đoàn thúc: “Lần ám sát này người mang theo con được không, cho con xem giết người chân chính là như thế nào, rồi con sẽ suy nghĩ đưa ra quyết định sau.”

“Không được.” Đoàn thúc không cần suy nghĩ nhiều mà từ chối ngay lập tức.

“Vì sao chứ!”

“Vì sao cái gì mà vì sao! Chân tay ngươi gầy gò thế kia, đưa đao cho ngươi giết lợn còn giết không chết, nói gì đến giết người? Thà là đi cắt hoa cắt lá thì còn tạm được. Dẫn ngươi đi lỡ đâu có chuyện gì xảy ra, ta làm sao mà ăn nói với mẹ ngươi được chứ?”

“Con không giết người đâu, con chỉ đứng bên cạnh nhìn thôi.” Hạ Hầu liễm nói, “Mọi người không phải chuẩn bị diệt cả nhà Tạ gia sao? Con đứng bên cạnh nhìn xem, người không cho con biết cảnh giết người chân chính là như thế nào thì con lấy cái gì mà đưa ra quyết định đúng đắn đây?”

Đoàn thúc giật mình, vội vàng bịt miệng Hạ Hầu Liễm lại, hắn nói: “Tiểu tổ tông, ngươi nghe được chuyện này từ đâu?”

Hạ Hầu Liễm bị kéo đến một góc, nói: “Quản con nghe được ở đâu làm gì, nói chung là con đã biết rồi.”

Đoàn thúc biết Hạ Hầu Liễm suốt ngày leo trèo như khỉ, có lẽ vừa lúc bắt gặp một thích khách không kín miệng nào đó nói chuyện nên nghe được. Suy nghĩ một lúc rồi nói: “Cũng không phải không được.”

Đôi mắt Hạ Hầu Liễm sáng lên, hắn nói: “Thúc, người mang con đi với nha.”

Đoàn thúc bất đắc dĩ thở dài, nói: “Được rồi, ngươi nghe kĩ đây, phải mặc quần áo đeo mặt nạ của ngươi cho cẩn thận, lúc chúng ta làm việc đừng có chạy lung tung như thường ngày, khi nào có tiếng mõ thì phải theo đoàn người rút lui.”

Hạ Hầu Liễm gật đầu như giã tỏi.

Đoàn thúc tháo đoản đao đeo bên hông xuống đưa cho Hạ Hầu Liễm.

Đó là một thanh đao đã cũ, vỏ đao làm từ da cá mập đầy vết trầy xước, hoa văn điêu khắc bên trên đầy vết máu bẩn đã khô từ lâu, lộ ra vẻ dữ tợn. Hạ Hầu Liễm rút đao ra, ánh đao sáng như tuyết chiếu lên mặt hắn.

Đoàn thúc nói: “Nếu ngươi có bản lĩnh, có thể thử giết vài người xem. Giết người rồi ngươi sẽ hiểu được, làm thích khách không hề thú vị đâu. Nếu muốn trở thành thích khách tốt nhất của Già Lam, trước tiên phải mài chính bản thân mình thành một thanh đao sắc bén đã, mà muốn như vậy, tim ngươi phải cứng hơn cả sắt đá.”

Tim người làm từ máu thịt, sao có thể biến thành sắt đá được? Hạ Hầu Liễm thu đao vào vỏ, miễn cưỡng nở nụ cười: “Con biết rồi. Người cứ chờ xem đi!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.