"Chỉ là ta ghét hắn. Ghét hắn nói dối thành tính, ghét hắn hứa hươu hứa vượn. Lời hắn từng nói, lời hứa từng thốt ra, một chữ cũng chưa từng thực hiện."
Chương 59: Nhân gian cô tuyết (Tuyết cô độc trong nhân gian)
Dịch: Nguyệt Hi.
Sửa lỗi: Hải Miên Bảo Bảo.
Hạ Hầu Liễm hét lớn: "Hoành Ba! Đao Hoành Ba ở Đài Châu, là ta làm rơi ở đó!"
Cuối cùng Thẩm Quyết cũng dừng lại, xoay người lạnh lùng nhìn hắn.
Tư Đồ Cẩn ở bên cạnh lên tiếng hỏi: "Người này luôn miệng nói dối, không thể dễ dàng tin tưởng."
Phiên tử ấn đầu Hạ Hầu Liễm, gò má Hạ Hầu Liễm dán ở trên nền đất lạnh ngắt. Hắn vừa thở hổn hển vừa nói: "Hoành Ba thật sự là do ta làm rơi ở đó! Thiếu..."
Hạ Hầu Liễm còn chưa nói xong, Thẩm Quyết đã xách hắn từ dưới mặt đất lên rồi đè lên tường, hai người mặt đối mặt, khoảng cách gần trong gang tấc. Thẩm Quyết lạnh mặt, ánh mắt âm trầm, y bóp cổ Hạ Hầu Liễm, tay y rất lạnh, lạnh đến mức không giống người sống, Hạ Hầu Liễm cảm thấy giống như có lớp băng mỏng lan ra từ yết hầu, cả người dường như sắp bị đông cứng.
Thẩm Quyết u ám mở miệng, mỗi một chữ đều như trộn lẫn với mảnh băng, "Không phải ta không biết gì về Thất Diệp Già Lam, trong cơ thể Hạ Hầu Liễm trúng Thất Nguyệt Bán, nào có thể sống sót chứ? Ngươi nghe rõ cho ta, bắt đầu từ bây giờ, nếu như ngươi có nửa câu giả dối, bọn ta sẽ khiến ngươi giống như Tô Du, muốn sống không được, muốn chết không xong. Nói, rốt cuộc ngươi là ai, biết được bao nhiêu?"
Cái này còn phải nói thế nào nữa? Thẩm Quyết nhận định hắn đã chết rồi, hắn lại nói mình là Hạ Hầu Liễm, còn không phải tìm chết ư? Hạ Hầu Liễm nhìn y, ánh mắt của y rét lạnh, như một khối băng cực kỳ cô độc và buốt giá. Bình tĩnh, bình tĩnh. Hạ Hầu Liễm định thần, nhanh chóng động não. Nếu không phải Hạ Hầu Liễm thì sẽ bị khoét mắt, còn là Hạ Hầu Liễm thì cũng vẫn khó tránh khỏi tai vạ mà? Chuyện đến lúc này, chỉ có thể tiếp tục nói dối thôi.
Hắn thở hồng hộc, nói: "Ta là bạn cũ của Hạ Hầu Liễm, Hạ Hầu Liễm làm việc mua bán mạng người, có quá nửa là nhập bọn làm cùng với ta. Mánh khoé đổi giọng dễ dàng này cũng là hắn dạy cho ta đấy. Chuyện của Già Lam, chuyện của hắn, những chuyện nên biết ta đều biết cả."
"Chứng cứ." Thẩm Quyết lạnh lùng nói.
Hạ Hầu Liễm ngập ngừng một lát, thấp giọng nói: "Không biết... Tĩnh Thiết còn ở trong tay chưởng ban không?"
Thẩm Quyết dường như rất đỗi kinh ngạc, y đứng lặng hồi lâu. Hạ Hầu Liễm cũng không dám động đậy, ngồi dựa vào tường, bàn tay lạnh lẽo trên cổ dần dần buông lỏng, Thẩm Quyết đứng dậy xoay người đi. Bên hiên trồng một bụi cây lá xanh um tùm, bị mưa xối đến rũ rượi, rì rào run rẩy trong gió. Thẩm Quyết trầm mặc nhìn một hồi, nói: "Các ngươi đều lui xuống đi."
Không lâu sau, tiểu viện không quá rộng chỉ còn lại hai người Hạ Hầu Liễm và Thẩm Quyết. Mưa vừa tạnh, gió đêm vừa ảm đạm lại ẩm ướt, Hạ Hầu Liễm cảm thấy hơi lạnh. Thẩm Quyết vịn tay đứng đó, vẫn không nói lời nào, nước mưa trên mái ngói rơi xuống từng giọt từng giọt, tí tách tí tách, càng ngày càng thưa, càng ngày càng chậm.
"Ngươi rất giống hắn, không chỉ có đôi mắt." Bỗng nhiên Thẩm Quyết nói, "Hạ Hầu Liễm giống như bệnh dịch vậy, ai ở gần hắn đều sẽ không tránh khỏi bị lây nhiễm. Rất nhiều năm về trước, ta cũng như vậy."
Hạ Hầu Liễm xoa cổ họng, không nói gì.
Một lát sau, Thẩm Quyết mới hỏi: "Hắn chết như thế nào?"
Hạ Hầu Liễm sững người một chút mới phản ứng lại, nói: "Hắn đấu một trận sống chết với trụ trì, bị thương rất nặng, chết do mất quá nhiều máu."
"Ngươi có dọn xác cho hắn không?"
"... Không."
"Ngươi là bạn tri giao của hắn, sao không dọn xác cho hắn!" Trong lời nói của Thẩm Quyết mang theo lửa giận.
Động tác xoa cổ họng của Hạ Hầu Liễm ngừng lại, hắn chậm rãi nói: "Làm nghề mua bán mạng người, đầu treo trên thắt lưng, xương rải nơi hoang dã là chuyện bình thường, chính bản thân hắn cũng không để tâm." Hắn nhíu mày, "Dọn xác rồi thì sao, ngươi sẽ đào mộ của hắn ư?"
Thẩm Quyết không trả lời, y trầm mặc rất lâu, sau đó mới mở miệng: "Hắn nói về ta thế nào với ngươi?" Giọng của y khàn đi rất nhiều, suýt nữa Hạ Hầu Liễm không nghe rõ.
Hạ Hầu Liễm không hiểu tại sao y lại hỏi những chuyện này, truy sát nhiều năm như vậy, biết đối phương chết rồi, giờ muốn ôn lại tình cảm xưa kia à? Hạ Hầu Liễm giả bộ giọng điệu như nhớ lại mà nói: "Chẳng nói gì cả, từng nói ngươi là bạn cũ của hắn mà thôi. Ngươi ăn nhà quan, còn hắn là loạn đảng dùng võ phạm lệnh cấm, ngươi bắt hắn là đạo lý hiển nhiên, không chỉ có thể tranh công xin thưởng mà nói không chừng còn có thể tiến thêm một bước." Hắn cúi đầu cười, "Hắn đều hiểu cả."
"..." Thẩm Quyết chực bật ra tiếng cười ảm đạm, nghe như trào phúng, đồng thời mang theo vẻ thê lương. Y nằm mơ cũng không ngờ rằng y và Hạ Hầu Liễm sẽ dẫn đến hiểu lầm âm dương cách biệt vừa trầm trọng vừa nực cười thế này. Tên ngốc đó quả thực ngốc hết thuốc chữa, vậy mà đến lúc chết cũng vẫn tưởng rằng y muốn giết hắn!
Nỗi xót xa không tên từ đáy lòng dâng lên, Thẩm Quyết nhắm chặt mắt, sau đó mở ra, cắn răng nói: "Ngươi nói không sai, ta muốn tìm mộ của hắn, bất luận ở chỗ nào ta cũng phải tìm được, cho dù hắn bị sâu mọt gặm cắn hết sạch, chỉ còn lại vụn xương thì ta cũng phải đào hắn từ dưới đất lên!"
Hạ Hầu Liễm rũ mắt, nhìn nắm tay mình thô ráp của bản thân, cười nói: "Nếu không thì ngươi giết ta đi. Dáng vẻ của ta giống hắn, giết ta coi như là trút giận được rồi." Hắn dừng một chút, tiếp tục nói, "Cái mạng này của ta là nhặt được, trộm được, chết cũng không vấn đề gì. Chỉ có điều liệu có thể phiền chưởng ban chôn Hoành Ba cùng một chỗ với ta không. Hoành Ba ở chỗ ngài nhỉ? Trước lúc Hạ Hầu Liễm chết đã phó thác Hoành Ba cho ta, ta không muốn để Hoành Ba lưu lạc bên ngoài."
"Hắn phó thác Hoành Ba cho ngươi?" Thẩm Quyết quay đầu nhìn hắn.
Hạ Hầu Liễm gật đầu, "Một năm trước ta đánh giặc Oa ở Đài Châu đã sơ ý để người khác chém bay mất. Sau đó nhìn thấy ở chợ phiên, lại bị người của Đông Xưởng các ngươi mua đi mất. Chắc là đưa đến chỗ ngài rồi nhỉ?"
Thẩm Quyết cảm thấy bực bội, người Hạ Hầu Liễm tin cậy nhất chính là người này sao? Ngay cả Hoàng Ba cũng có thể yên tâm giao phó. Thẩm Quyết vừa tức vừa buồn bực, hận không thể lập tức giết tên vô lại đầu tóc rũ rượi phía sau này.
Thẩm Quyết hung hăng liếc Hạ Hầu Liễm một cái, nói: "Ngươi là cái thá gì? Hoành Ba tự có ta bảo quản, không đến phiên ngươi nhọc lòng. Cút ra ngoài, ta không muốn nhìn thấy ngươi!"
Quả nhiên vẫn không được. Hạ Hầu Liễm lại thở dài.
Thẩm Quyết quay người rời đi, hắn ở chỗ cũ, nhìn bóng lưng Thẩm Quyết. Sắc đen trải dài, hoa văn thêu màu vàng nhạt như thể hòa làm một với bóng tối. Ánh mắt Hạ Hầu Liễm dõi theo y càng lúc càng xa, đi qua tiền sảnh, sau đó sắp sửa biến mất ở góc ngoặt.
"Chưởng ban!" Hạ Hầu Liễm đột nhiên lớn tiếng gọi y.
Thẩm Quyết dừng bước, đứng ở đầu kia của tiền sảnh, Hạ Hầu Liễm tiến về trước mấy bước, cách một tiền sảnh với Thẩm Quyết, hai người xa xa nhìn nhau.
"Dám hỏi chưởng ban, tại sao lại oán hận Hạ Hầu Liễm đến vậy?" Hạ Hầu Liễm hỏi, "Là vì hắn là loạn đảng giang hồ, các ngươi là kẻ thù trời sinh sao? Hay là... hay là vì nguyên nhân khác?"
"Oán hận?" Thẩm Quyết nói, "Ta chưa từng oán hận hắn."
"Vậy tại sao chưởng ban lại bám riết không tha, khăng khăng muốn giết hắn như vậy?"
Ánh đèn lờ mờ, ánh sáng vàng nhạt hắt lên mặt Thẩm Quyết, song cũng không thấm đượm thêm mấy phần ấm áp. Thẩm Quyết nghiêng mặt nhìn ra bên ngoài tiền sảnh, cơn gió phả vào mặt mang theo hương vị mằn mặn. Y nói: "Chỉ là ta ghét hắn. Ghét hắn nói dối thành tính, ghét hắn hứa hươu hứa vượn. Lời hắn từng nói, lời hứa từng thốt ra, một chữ cũng chưa từng thực hiện." Y bỗng dưng quay đầu lại, nghiến răng gằng từng câu từng chữ, "Người như vậy, chẳng lẽ không nên giết à?"
Y quay người, bóng dáng biến mất ở góc ngoặt, tà áo dài tung bay vụt qua.
Thẩm Quyết chưa giết Hạ Hầu Liễm và Chu Thuận Tử, chỉ phái người ngày đêm trông chừng. Đao Nhạn Linh đã bị tịch thu, hai bọn họ đã trở thành phạm nhân có tiếng có miếng, đến đi nhà xí cũng đều có người đi theo. Hạ Hầu Liễm không dám chọc ghẹo Thẩm Quyết nữa, Thẩm Quyết quá đáng sợ, còn vui buồn thất thường hơn so với hồi nhỏ, nói chuyện với y quả thực là như lấy mạng ra cược vậy.
Bọn họ gấp gáp bôn ba ngày đêm, ba ngày sau đến phủ Hà Gian. Phúc Vương chờ ở biệt viện ngoài thành, Thẩm Quyết dẫn người ngựa tiến vào biệt viện, để lại một nhóm người theo Tư Đồ Cẩn chờ ở ngọn núi phía sau biệt viện, đồng thời cũng là để đề phòng bất trắc. Địa thế bọn họ chọn rất tốt, dưới chân núi có thể thấy được hết biệt viện, giống một bàn cờ nhỏ đặt trong bụi cỏ, có thể nhìn rõ ràng người bên trong.
Hạ Hầu Liễm và Chu Thuận Tử đều ở lại trong đội ngũ, trên sườn núi mọc đầy cỏ đuôi chó, lông lá xù xì, xanh ngắt như sắp nhỏ giọt đang lay động đón gió. Bọn hắn và phiên tử cùng nằm trong đống cỏ, trên đầu đội vòng cỏ dùng để ngụy trang, chăm chú quan sát tình hình dưới núi không chớp mắt.
"Hóa ra đây là chủ ý quỷ quái của Thẩm Quyết." Chu Thuận Tử nói khẽ, "Y muốn xúi giục Phúc Vương điện hạ, chỉ cần Phúc Vương điện hạ gật đầu thì Ngụy Đức coi như xong đời. Nhưng y thật sự có thể thành công à? Ngụy Đức và Thẩm Quyết, một kẻ thì nắm quyền trấn thủ trong cung, một kẻ thì lén lút chạy trong núi giống như thổ phỉ, chỉ cần là người có đầu óc thì đều sẽ chọn Ngụy Đức thôi."
"Chưa chắc." Hạ Hầu Liễm nói.
"Tại sao? Sao ngươi biết?"
Hạ Hầu Liễm lắc đầu, hắn cũng không biết, chỉ là hắn cảm thấy thế, con người như Thẩm Quyết chắc chắn sẽ không dễ dàng ngã xuống.
Thực ra Thẩm Quyết không nắm chắc đến vậy. Đây là lần thứ hai trong đời y cược lớn, lần đầu là ở bên ngoài Đông An Môn, y một thân một mình nhập cung, hình như hôm đó cũng là một hôm thời tiết đẹp thế này, trời quang mây tạnh, vòm trời xanh ngắt cao vút, thỉnh thoảng có vài phiến mây mỏng manh giống như lông ngỗng trôi bồng bềnh, xung quanh là lông tơ mảnh tản ra.
Nhưng có vấn đề gì đâu chứ? Thứ y vướng bận nhất đã không còn nữa rồi, từ nay về sau dù y có khổ tâm thăng tiến thế nào cũng chỉ có thể trở thành thi thể trong mộ có quyền thế nhất. Hai bàn tay trắng thì không có gì sợ hãi. Y điều chỉnh nét mặt, khóe miệng vẽ ra một độ cong thích hợp nhất, treo nụ cười như gió xuân lên lần nữa, tựa như lụa vàng lụa bạc thêu trên quan bào, ngọc trai khảm trên khay sơn mài, vừa hoàn hảo không khuyết điểm, vừa có chừng mực vừa phải.
Đi qua lối đi và hành lang ngoằn ngoèo, xuyên qua rừng trúc nhỏ trong hoa viên, một bóng dáng to béo đang ngồi trong thủy tạ phía trước, gã mặc duệ tát đỏ thẫm, bên hông vòng từng tầng từng tầng, giống như có con trăn vảy đỏ quấn trên thân.
"Thẩm công công, lâu rồi không gặp!" Phúc Vương cười ha ha nói, "Ngươi vẫn ngọc thụ lâm phong như vậy, khắp cả Tử Cấm Thành này không có ai phong thái thanh tú hơn ngươi cả."
Mấy năm này Phúc Vương càng lúc càng béo, từ khi bị què chân, gã đã học được đạo lý đời người ngắn ngủi cần phải tận hưởng niềm vui trước mắt, nên đối đãi với bản thân cực kỳ tốt. Trong vùng đất của mình, gã là duy ngã độc tôn, càng không có tiết chế, càng không thể cứu vãn.
"Điện hạ tán thưởng, khuôn mặt có đẹp cũng không thể ăn thay cơm," Thẩm Quyết nói, "Dụng ý Thẩm Quyết tới lần này, chắc hẳn điện hạ đã rõ..."
"Ôi, ôi, ngươi vừa mới tới, còn chưa uống ngụm trà nào, đừng bàn mấy chuyện phiền lòng này nữa!" Phúc Vương xua tay ngắt lời, gọi, "Người đâu, pha trà cho Thẩm công công! Đây là lá trà mà một người bạn cũ mang từ phương Tây về cho Cô[1], nghe nói khác với trà ở Đại Kỳ chúng ta, ngươi nếm thử xem!"
[1] Cô: Cách xưng hô của giới vương quyền thời phong kiến ở Trung Quốc.
Thẩm Quyết khẽ cười, giả vờ ngu ngơ thuận theo, trên quan trường ngươi tới ta lui đều thích chơi trò này. Như vậy là để tiêu hao thời gian khiến đối phương nôn nóng. Thiếu kiên nhẫn thì tự nhiên sẽ bất giác mà lùi bước, để đưa ra càng nhiều quân mã hơn. Phúc Vương là nhà cái, cho dù là Thẩm Quyết hay Ngụy Đức đều sẽ làm việc giúp gã. Đương nhiên gã sẽ trấn định bình tĩnh, chỉ đợi Thẩm Quyết mất kiên nhẫn tự tung ra con át chủ bài cuối cùng.
Thẩm Quyết cũng không tiếp lời, chỉ cúi đầu móc ra một quyển trục màu vàng sáng trong tay áo tỳ bà[2], ánh mắt Phúc Vương tức khắc bị thu hút, gã run giọng hỏi: "Đó là gì?"
[2] Tay áo tỳ bà: Dạng tay áo rộng và có phần đầu hơi thu lại, gần giống hình chiếc tỳ bà.
Thẩm Quyết thong thả nói một cách rõ ràng: "Thánh chỉ." Nói xong, lại mỉm cười: "Điện hạ, ngài vẫn uống trà sao?"