Biên tập: Hải Miên Bảo Bảo.
"Thẩm công công, dù sao cũng đã đến nước này, ngươi đừng có nói đùa với Cô nữa." Phúc Vương nhìn chằm chằm thánh chỉ trong tay Thẩm Quyết, nói: "Mau! Mau đưa thánh chỉ cho Cô nhìn xem nào!"
Dù sao thì Phúc Vương cũng là người có địa vị cao, Thẩm Quyết không dám giễu cợt quá mức, đành hai tay dâng thánh chỉ cho gã, y rũ mắt nhìn hoa văn hoa cúc lê hồng khắc trên bàn vuông sơn, bình tĩnh chờ Phúc Vương xem xong.
Phúc Vương vừa liếc nhìn sắc mặt Thẩm Quyết vừa nghi ngờ mở thánh chỉ ra. Vẻ mặt Thẩm Quyết không hề xao động, không nhìn ra được gì. Thanh danh của vị Thẩm công công mang nụ cười Diêm La ai ai cũng biết, ngoài mặt thì chuyện trò vui vẻ với ngươi, sau lưng thì đâm ngươi một nhát. Gã đã có đề phòng từ trước, chỉ là không ngờ rằng cái tên sa cơ thất thế bị biếm về Nam Kinh trông coi Đế lăng này lại mang thánh chỉ đến!
Gã cụp mắt xuống, vội vàng nhìn bên trong, gì mà "Đế vương trị thiên hạ, kính thiên pháp tổ[1], tu dưỡng thương sinh..." Bỏ qua đoạn trên, bỏ qua cả phần lão hoàng đế kể lể công đức chó má của mình gì đó, gã đọc lướt như gió, cho đến đoạn cuối cùng mới thấy câu "Trưởng tử Phúc Vương Chu Mục Sâm nhân phẩm cao quý, giống hệt như Trẫm, nhất định có thể kế thừa đế vị." Gã siết chặt thánh chỉ, run rẩy ngẩng đầu lên, nói với vẻ không tin nổi: "Người phụ hoàng lập là Cô!"
[1] Kính thiên pháp tổ: thờ trời, noi theo tổ tiên.
"Quả thực như điện hạ thấy, đây là lời của Vạn Tuế, do Trung thư Xá Nhân – Cao Mậu đại nhân ghi lại, Thẩm Quyết tận mắt nhìn thấy."
Phúc Vương siết chặt thánh chỉ, hồi lâu sau mới bình tĩnh lại, sau đó chần chừ, bỗng nhiên nghĩ ra điều gì đó rồi ngẩng đầu nhìn Thẩm Quyết cười khẩy, "Nhưng Ngụy công công đã nói phụ hoàng cố ý lập nhị đệ làm người thừa kế, e là lo lắng Cô sẽ cản đường nhị đệ nên mới trì hoãn triệu Cô nhập kinh! Nếu phụ hoàng lập Cô thì vì sao lại không gọi Cô về kinh chứ? Muốn giả thánh chỉ cũng không phải việc gì khó! Thẩm công công, lẽ nào là trò mèo của ngươi!"
Tuy Phúc Vương mập mạp nhưng cũng không phải là một kẻ ngốc. Lăn lộn trong cung hơn nửa đời người, tuy không đọc sách gì mấy, nhưng đã kinh qua rất nhiều mưu mô ngươi lừa ta gạt, mưu ma chước quỷ là sở trường của Thẩm Quyết, đồng thời cũng là bản lĩnh nhà nghề của gã. Dù sao cũng không phải chuyện chơi, muốn lừa gã cần thêm chút kỹ năng. Thẩm Quyết không hề hoang mang, trái lại còn thong thả móc một khối ngọc trắng ra đặt lên bàn rồi đẩy tới trước mặt Phúc Vương, "Thánh chỉ có thể giả, không biết hổ phù có thể giả không nhỉ?"
Đó là một con hổ trắng nhỏ cỡ nửa bàn tay, nó ngửa đầu nhe răng, bởi vì bị người ta cầm nắm suốt nên thân mình bóng loáng hơi ngả vàng, càng về phía đuôi càng trắng, nhưng đầu đuôi lại khuyết một góc. Phúc Vương nhận ra, đó là vì hồi còn bé gã lấy hổ phù của phụ hoàng chơi đùa, bất cẩn làm rơi nó xuống nền gạch.
Phúc Vương cẩn thận cầm hổ phù bạch ngọc lên, vuốt ve chiếc đuôi khuyết một góc của nó, "Hổ phù đương nhiên có thể làm giả, nhưng đoạn đuôi này không thể giả được. Đây là do Cô đánh rơi làm hư, còn bị phụ hoàng mắng một phen, Cô vẫn còn nhớ rất rõ!" Việc này khá kỳ lạ, nhưng hổ phù hàng thật nằm trong tay, gã không muốn tin cũng phải tin. Phúc Vương dằn nỗi nghi ngờ trong lòng xuống, đặt hổ phù lên bàn rồi chắp tay nói: "Không ngờ Thẩm công công mới là người phụ hoàng tin cậy, ban nãy tiểu vương vô lễ, mong Thẩm công công chớ trách!"
Thẩm Quyết đỡ tay Phúc Vương, nói: "Điện hạ tin tưởng Thẩm Quyết, cái thân bé nhỏ này của Thẩm Quyết không quan trọng, cho dù điện hạ có tùy ý mắng chửi hay đánh đuổi cũng xứng đáng."
"Công công quá lời. Tuy đã cầm được di chiếu, nhưng Cô vẫn còn nghi ngờ một chuyện."
"Điện hạ nghi ngờ vì sao Vạn Tuế trì hoãn việc triệu điện hạ nhập kinh sao?"
"Đúng thế." Phúc Vương cau mày, "Ngụy công công nói với Cô là những năm gần đây phụ hoàng rất cưng chiều nhị đệ, còn đích thân dạy đệ ấy viết chữ, dẫn đệ ấy đến báo phòng. Ngay cả mấy buổi nghị sự của các lão cũng đưa nhị đệ theo, không hề kiêng dè. Ngụy công công nhiều lần truyền tin bảo rằng sức khỏe phụ hoàng không tốt, nhưng không đề cập đến chuyện lập kế vị, muốn Cô phải chuẩn bị trước. Này..."
"Vạn Tuế đối với nhị điện hạ là tình cảm cha con bình thường, thử nghĩ xem khi điện hạ còn nhỏ, Vạn Tuế có cầm tay dạy đọc sách viết chữ không? Có đưa điện hạ đi dạo chơi ngắm cảnh không? Tình cảm cha con sao có thể gom chung với việc phó thác giang sơn chứ? Điện hạ hiểu lầm Vạn Tuế rồi." Thẩm Quyết nói, "Vạn Tuế sớm đã có ý định lập điện hạ làm Thái tử, còn vì sao cứ mãi trì hoãn chưa công bố thì nên hỏi Ngụy Đức mới phải!"
Trong lời nói của Thẩm Quyết không hề khách khí với Ngụy Đức, ngay cả kính xưng cũng không còn. Phúc Vương cả kinh, nói: "Chẳng lẽ..."
"Điện hạ thử nghĩ kỹ lại xem, có nguồn tin nào trong cung mà không phải Ngụy Đức truyền cho Ngài không?"
"Nhưng cả mẫu hậu, mẫu hậu cũng bảo là phụ hoàng rất coi trọng nhị đệ."
Thẩm Quyết thở dài, sau đó nói: "Vậy là điện hạ không biết rồi, vạn tuế đã rất lâu rồi không đến hậu cung. Bây giờ hoàng hậu nương nương muốn gặp bệ hạ cũng khó như lên trời. Người duy nhất có thể gặp bệ hạ chỉ có mỗi Ngụy Đức."
Thẩm Quyết đứng dậy, nhìn cây cối trong vườn, khoanh tay nói: "Ngụy Đức là bạn của bệ hạ, đã bầu bạn với bệ hạ hơn sáu mươi năm. Từ khi Ngụy Đức kế nhiệm Chưởng ấn Ti Lễ Giám đến nay đã hô mưa gọi gió trong triều, muốn làm gì thì làm. Thứ cho Thẩm Quyết nói thẳng, nếu không phải vì bệ hạ che chở thì sao Ngụy Đức có thể càn rỡ như vậy? Năm đó Tạ Bỉnh Phong của Đô Sát viện chịu họa diệt môn, Hình Bộ Thị lang Cao Tiền bị Gảy Tỳ Bà trong ngục tù, đừng nói chi đến Thuận Thiên phủ doãn Lý Sa đại nhân, Quốc Tử Giám Tế tửu Dương Nhã Ngu đại nhân... Chư thần thanh lưu, bao nhiêu người phải chịu họa sát thân. Tất cả những điều này đều do Ngụy Đức ban tặng.
Lúc trước có bệ hạ bảo vệ, có thể giả vờ không nghe thấy tiếng trống Đăng Văn[2], giả vờ không thấy máu chảy khắp thành. Khi điện hạ lên ngôi, các chư thần thanh lưu đồng loạt công kích, Ngụy Đức và điện hạ cũng không có giao tình sáu mươi năm, thử hỏi liệu Ngụy Đức có yên ổn ngồi trên cái ghế Chưởng ấn Ti Lễ Giám không?"
[2] Trống Đăng Văn: là trống dùng để gõ kêu oan.
"Đương nhiên không thể." Phúc Vương lắc đầu nói, "Há có đạo lý vì một thái giám mà làm quần thần tức giận chứ?"
"Cho nên lão ta muốn kéo điện hạ xuống." Thẩm Quyết khẽ mỉm cười, "Điện hạ bức vua thoái vị để đoạt vị, danh không chính ngôn không thuận, mang cái danh bất trung bất hiếu, ngay từ lúc bắt đầu đã bất hòa với chư thần thanh lưu. Đến lúc đó nói không chừng còn có đại nhân quay sang khuyên giải, bức điện hạ thoái vị, e là bên trên điện phủ nhuốm ba thước máu tươi, điện hạ lại phải gánh thêm tội danh bạo quân. Muốn chống lại thanh lưu, đương nhiên điện hạ phải mượn thế lực của Ngụy Đức, cứ như vậy, Ngụy Đức cứ chễm chệ ngồi trên vị trí bất bại đó. Đây mới là việc thứ nhất. Thứ hai, điện hạ chẳng hề hay biết gì, không biết tâm nguyện thật sự của bệ hạ, còn tưởng rằng nhờ Ngụy Đức giúp đỡ mới có thể thuận lợi đăng cơ. Ngụy Đức mang ân huệ, điện hạ lại nhân hậu thiện lương, khó mà tránh khỏi mưu kế của Ngụy Đức, đương nhiên sẽ để lão ta yên ổn ngồi trên cái ghế chưởng ấn."
Bốn chữ "Nhân hậu thiện lương" này thật sự đã đâm vào tim Phúc Vương một cái, Phúc Vương nhìn Thẩm Quyết, y vẫn đứng yên đó, nụ cười trên mặt không hề thay đổi. Thẩm Quyết có thể trèo lên ngôi vị Đốc chủ Đông Xưởng đủ để chứng minh y không phải là đèn cạn dầu, Phúc Vương từng có qua lại với Thẩm Quyết, biết rõ đây là một kẻ tiếu lý tàng đao. Lời Thẩm Quyết nói có thể tin, nhưng không được tin hoàn toàn. Nhưng tất cả những việc y làm này âu cũng là vì một chữ "Quyền". Ngụy Đức rơi đài, chẳng phải đến phiên Thẩm Quyết y sao? Ngụy Đức muốn ban ân báo đáp, kế hoạch của Thẩm Quyết y cũng khác gì lão ta.
Tuy trong lòng đã tỏ, nhưng ngoài mặt vẫn phải diễn trò. Phúc Vương hung hăng vỗ bàn một cái, ra vẻ phẫn nộ nói: "Lão Ngụy Đức này! Còn tính kế ác độc trên đầu Cô như thế! Nếu Cô thật sự làm theo lời Ngụy Đức nói, bức vua thoái vị rồi đoạt vị, không chỉ phụ tử lục đục mà còn ngồi không vững trên ngôi vị hoàng đế nữa!" Dứt lời, gã chắp tay đa tạ, "May mà Thẩm công công kịp thời chạy đến đây mới giải trừ được một mối đại họa. Thẩm công công yên tâm, Cô tuyệt đối sẽ không nhân nhượng cái tên tiểu nhân gian nịnh Ngụy Đức này. Đợi Cô đăng cơ, cái ghế Chưởng ấn Ti Lễ Giám sẽ là của ngài!"
Thẩm Quyết rũ mắt cười hờ hững. Lời nói suông đầu môi thì cái gì cũng hứa được, thậm chí là hứa cả việc nhường ngai vàng cho y. Nếu bàn về trở mặt không quen người thì Phúc Vương cũng là một nhân tài kiệt xuất trong số đó, làm gì có chuyện đảm bảo vinh hoa phú quý cho y? So y với Ngụy Đức thì e là Phúc Vương chẳng tin người nào hơn, đương nhiên sau này sẽ không giữ lại ai hết.
Y hiểu rõ, đành lắc đầu nói: "Điện hạ quả là xem thường Thẩm Quyết rồi. Bệ hạ liên tục muốn triệu điện hạ vào kinh đều bị Ngụy Đức chặn lại, cuối cùng lúc nằm trên giường bệnh mới thấy rõ bộ mặt thật của lão ta, nhưng đã trễ rồi, lúc này mới phó thác trọng trách cho Thẩm Quyết, lệnh Thẩm Quyết bất hòa với Ngụy Đức, đồng thời biếm Thẩm Quyết ra khỏi kinh nên bây giờ mới có cơ hội gặp điện hạ. Thẩm Quyết chịu sự phó thác của bệ hạ, nào có dám nhân cơ hội này mang ân đòi báo đáp chứ?"
Phúc Vương cũng cười nói: "Tuy nói công công là người tin Phật, so với người khác thì có lòng thiện lương hơn một chút. Nhưng Cô đây cũng không phải trẻ con ba tuổi, đạo lý quên mình vì người tuy đã nghe qua nhiều lần, nhưng vẫn không dám tin mấy. Những đám quan lại được cho là thanh lưu đó có mấy ai không phải vì thăng quan phát tài, lưu danh muôn đời mà tranh nhau đến vỡ đầu chảy máu? Thẩm công công, ngài đến đây đồng nghĩa với việc đứng trên một chiếc thuyền cùng với Cô. Cứ nói thẳng ra rõ ràng thì đôi bên đều sảng khoái trong lòng."
Người trước mắt trông thì béo mập, nhưng tâm lại sáng suốt. Thẩm Quyết gật đầu nói: "Chuyện đến bây giờ, Thẩm Quyết cũng không sợ lộ tẩy. Không dám giấu gì, Tạ Bỉnh Phong mười hai năm trước bị thích khách Già Lam tru diệt cả nhà Kim Lăng là phụ thân ta. Thẩm Quyết là tên giả ta dùng để tiến cung, Tạ Kinh Lan mới là tên thật của Thẩm Quyết."
"Lại có việc này ư!" Phúc Vương khiếp sợ trừng mắt, đương nhiên không đoán được Thẩm Quyết lại có thân thế như vậy.
"Năm đó ta chỉ mới mười hai tuổi, ban đêm đang đọc sách ở Tàng Kinh Lâu, thích khách Già Lam phá phủ đột nhập vào, gặp người là giết tại chỗ. May mà ta chui lỗ chó ra ngoài mới trốn thoát được một mạng. Sau đó lưu lạc giang hồ, theo lưu dân vào kinh, đói khổ lạnh lẽo, rơi vào bước đường cùng vào cung làm hoạn quan. Đây cũng là ý trời, nếu ta không vào cung thì làm sao biết được Ngụy Đức là kẻ thù diệt môn của ta?" Ánh mắt Thẩm Quyết đầy rẫy sự đau khổ, y chắp tay thi lễ với Phúc Vương, trầm giọng nói: "Sở cầu Thẩm Quyết chỉ có một chuyện, chính là tự tay đâm Ngụy Đức, báo thù rửa hận! Mong điện hạ thành toàn!"
Việc này muốn kiểm chứng cũng không khó, chỉ cần đến Kim Lăng hỏi thăm một phen. Nói đi nói lại, Thẩm Quyết dù gì cũng là một thái giám, lẽ nào còn có thể vượt mặt gã làm hoàng đế sao? Phúc Vương bình tĩnh lại, sau đó đỡ Thẩm Quyết dậy, đau lòng nói: "Thì ra là thế. Không ngờ Thẩm công công lại có thân thế như vậy! Nhớ xưa kia Tạ đại nhân là một học giả uyên thâm, Cô may mắn được lĩnh giáo Tạ đại nhân giảng thuyết vài lần, bị học thức uyên thâm của ngài ấy làm cho thuyết phục. Ai ngờ đột nhiên nghe tin dữ, một nhà hơn trăm người thế mà lại bỏ mạng ở Kim Lăng, quả thực chỉ biết nắm cổ tay thở dài. Đới tiên sinh gõ trống Đăng Văn tố giác tội ác của Ngụy Đức, Cô cũng có nghe nói, nhưng phụ hoàng cứ nhất mực bao che cho Ngụy Đức, Cô cũng chỉ biết thuận theo thôi! Trời xanh có mắt, Tạ gia còn lưu lại huyết mạch ở nhân gian. Công công yên tâm, đại thù diệt môn Cô sẽ thay ngươi báo!"
"Như vậy thì tâm nguyện của Thẩm Quyết coi như thành toàn. Đợi đại sự của điện hạ thành, Thẩm Quyết lập tức quy ẩn Kinh Lăng, không màn đến việc trong triều." Thẩm Quyết chắp tay nói, "Nguyện bệ hạ phủ trị tứ hải, thiên hạ vĩnh khang."
Hai người nâng tay nhau ra ngoài, Thẩm Quyết nhìn thoáng qua phía sau núi. Tư Đồ Cẩn vẫn luôn cầm kính thiên lý chạm khắc nạm vàng nhìn về phía bên này, bắt được ánh mắt của Thẩm Quyết thì lập tức đưa nhân mã xuống triền núi. Đã có tùy hầu của Phúc Vương nghênh đón ở cửa, dẫn đội nhân mã của Thẩm Quyết vào bên trong thu xếp ổn thỏa.
Thẩm Quyết và Phúc Vương nói chuyện ở hành lang. Phúc Vương cáo từ, dặn dò Thẩm Quyết ở lại dùng bữa, sau đó rửa mặt chải đầu thay quần áo. Phúc Vương vừa xoay người đi, ý cười trên mặt Thẩm Quyết lập tức như lớp phấn bong tróc ra từng mảng, chẳng mấy chốc đã biến mất không để lại dấu vết gì.
Phúc Vương dành một khoảng sân riêng cho Thẩm Quyết nghỉ ngơi, trong sân trồng rất nhiều trúc, bóng cây xanh mướt đong đưa dưới mặt đất, lá trúc kêu xào xạc xào xạc trong gió. Thẩm Quyết dẫm lên bóng trúc dưới đất và tiếng ve râm ran đi vào phòng, bàn vuông và mấy cái ghế bành làm từ gỗ hoa lê, một bức bình phong bằng đá đặt trước phòng, cùng với một lọ hoa sứ men xanh bên trái, bên trong cắm một bó hoa lan. Thẩm Quyết bước đến ngồi lên ghế dựa, day day đầu mày. Y không dám lơi lỏng, tôi tớ nha hoàn đi qua đi lại đều là tai mắt của Phúc Vương, y không thể để lộ manh mối.
Hiện giờ đã qua được cửa ải thứ nhất, Phúc Vương tin thánh chỉ giả của y, đã kéo được gã lên thuyền của mình. Ngụy Đức không biết đội nhân mã của mình đã bị giết sạch từ lâu, vẫn còn đang chờ ở kinh thành. Lừa gạt hai đầu, từng bước gian nan. Y thở dài một hơi, mở mắt ra thì thấy Tư Đồ Cẩn từ trong sân bước vào phòng.
"Đã thu xếp các huynh đệ ổn thỏa rồi." Tư Đồ Cẩn nói.
Thẩm Quyết ừ một tiếng, xem như đã biết. Y quá mệt mỏi, không muốn nói chuyện.
Tư Đồ Cẩn lại không đi, hỏi: "Vì sao giữ người kia lại? Hắn là một gánh nặng."
Thẩm Quyết uể oải đỡ trán nói: "Hắn là bạn tốt của Hạ Hầu Liễm, ta không thể giết hắn. Giữ lại đi, chờ xong việc rồi, dù ta chết hay sống cũng thả hắn đi."