Đốc Chủ Có Bệnh

Chương 61: Chương 61: Gió mưa mịt mù




"Tiền Chính Đức nói không sai. Cho dù là hoa trong gương, trăng trong nước, chỉ cần không động vào nó thì nó chính là sự thật..."

Chương 61: Gió mưa mịt mù.

Biên tập: Hải Miên Bảo Bảo.

Sắc trời đen kịt, mưa to gió lớn. Trong rừng tối om, nhân mã đều là bóng đen dày đặc, cành cây lao xao dữ dội, lá cây bị gió thổi đập vào mặt. Mũ áo tơi không che chắn nổi, hạt mưa lạnh lẽo tạt vào mặt, Hạ Hầu Liễm gần như không mở nổi mắt, cứ cắm đầu phi ngựa chạy về phía trước.

Xe ngựa Phúc Vương rơi xuống vũng bùn, mọi người sôi nổi xuống ngựa đẩy xe, Hạ Hầu Liễm phụ đẩy bánh xe sau. Dưới màn mưa tầm tã, mọi người đồng loạt hô khẩu hiệu, Phúc Vương trong xe ngựa ló cái mặt mập mạp ra khỏi mành, song lại bị mưa tạt cho chui ngược vào trong. Sàn xe ngựa của Phúc Vương cứng và dày, rất nặng, vất vả lắm mới đẩy được một chút, Hạ Hầu Liễm cắn răng dùng hết sức bình sinh đẩy về phía trước, bánh xe trồi lên, bùn văng tứ tung lên mặt hắn, xe ngựa thuận lợi lên khỏi hố.

Hắn chưa kịp lau mặt đã vội vã leo lên ngựa, lúc Tư Đồ Cẩn xoay người sang đưa cho hắn một chiếc khăn. Đường sá thế này thật sự khó mà chạy nhanh, may mà đến một thôn trang, Phúc Vương hạ lệnh dừng chân nghỉ ngơi tại đây, Thẩm Quyết không có ý kiến, một hàng bốn mươi người đều vào thôn. Trong thôn chỉ có mỗi Tiền viên ngoại đón tiếp bọn họ, tòa nhà ba lối ra ba lối vào vẫn không đủ sức chứa, Hạ Hầu Liễm và nhóm phiên tử đành phải ngủ dưới đất trong từ đường. Chỉ có Thẩm Quyết và Phúc Vương có phòng riêng.

Mưa càng lúc càng lớn, trong đêm đen, những ngọn núi nằm im lìm tựa như dã thú ngủ đông. Mái ngói trên nóc nhà vang lên bùm bùm, cả tòa từ đường như thể rung chuyển dưới cơn mưa tầm tã. Hạ Hầu Liễm không ngủ được, hắn mở mắt ra thì thấy mọi người cũng giống hắn, đều mang vẻ trằn trọc. Hạ Hầu Liễm bất an trong lòng, hắn đứng dậy đi ra cửa, đẩy cửa ra nhìn lên trên, nước bên ngoài đã ngập đến mắt cá chân, ngồi trên ngưỡng cửa cũng có thể rửa chân được.

"E là sắp lũ lụt mất, ai đó đi báo với chưởng ban một tiếng đi?" Hạ Hầu Liễm hỏi.

"Không thể nào," có người nói, "Trần viên ngoại nói thôn bọn họ năm nào cũng như thế, chưa bao giờ có lũ cả. Có lẽ một lát nữa sẽ ổn thôi, chờ một chút đi."

"Địa thế nơi này thế nào?" Hạ Hầu Liễm lại hỏi, "Nếu hồng thủy dâng lên, nội trong nửa canh giờ là có thể nhấn chìm cả thôn, dù sao cũng phải biết đường chạy chứ."

"Không biết, trời tối quá, không nhìn rõ." Có phiên tử trả lời.

Màn đêm rất tối, bốn phía tựa như phủ một tấm lụa, chỉ có thể thấy bóng cây đang lay động trên mặt đất, khắp đất trời đều là mưa to. Hạ Hầu Liễm do dự một lát, sau đó quyết định mặc quần áo vào đi tìm Thẩm Quyết.

Mới ra khỏi cửa, vừa khéo đụng phải Tư Đồ Cẩn. Hạ Hầu Liễm xin lỗi một tiếng, Tư Đồ Cẩn gật đầu, sau đó vào nhà chỉ vào một số người rồi nói: "Chưởng ban có lệnh, mưa quá lớn, nơi này địa thế thấp, rất có thể nước sẽ dâng cao. Các ngươi dắt ngựa lên núi, đi về phía đông, nơi đó địa thế cao, tìm một chỗ an toàn hạ trại, cần phải bảo toàn ngựa."

Phiên tử hô "Rõ", Tư Đồ Cẩn lại nói tiếp: "Số còn lại đi theo ta, đỡ điện hạ lên núi."

"Đường núi quá hẹp, xe ngựa không đi được sao?" Hạ Hầu Liễm đi theo Tư Đồ Cẩn hỏi.

Tư Đồ Cẩn gật đầu, chau mày nói: "Ngựa cũng không lôi gã ta nổi, chỉ đành phải bảo người khiêng thôi."

Tám người phía trước và phía sau nâng ghế tre, Phúc Vương cầm ô ngồi bên trên, từ xa nhìn qua chẳng khác gì tám người đang khiêng một ngọn núi. Thẩm Quyết khoác áo tơi đi bên cạnh, sắc mặt không được tốt lắm. Giọt mưa lạnh căm men theo khe hở áo tơi chảy vào trong quần áo, Thẩm Quyết bực bội trong lòng, hận không thể xẻo sạch thịt trên người Phúc Vương rồi mới xách gã lên núi.

Từng đợt sấm rền vang từ bên kia núi truyền đến, hệt như một con lăn khổng lồ trên bầu trời. Thần sắc Thẩm Quyết tức khắc thay đổi, nhà cửa bốn phía nhao nhao mở toang, thôn dân từ bên trong ùa ra ngoài, có người thậm chí không kịp mặc quần áo hay mang giày, cứ chạy thục mạng lên núi. Có người vừa gõ la beng beng vừa hô lớn: "Nước dâng rồi! Nước dâng rồi! Mọi người chạy mau!"

Nhóm phiên tử cố gắng chạy về phía trước, nhưng còn phải khiêng thêm một người thì thật sự chạy không nhanh nổi, đường hẹp người lại đông, chen chúc chật chội. Nhìn về phía xa xa bằng mắt thường, trong cơn hốt hoảng mọi người trông thấy một đường thẳng trắng xóa dần dần hiện ra, cái đường đó lao ập tới, gần sát mới phát hiện nó hệt như một bức tường vồ tới với khí thế hừng hực như dời non lấp biển. Tất cả những mái nhà tranh tường đất đều bị sạt lở, ngay cả căn nhà to lớn của Trần viên ngoại cũng không thoát khỏi kiếp nạn. Cây cối đổ rạp, gà vịt lợn trâu đều bị kéo tới, ùa vào đám người hệt như mấy cọng lông chim.

Phiên tử bị tách ra, còn Phúc Vương thì không thấy bóng dáng đâu cả. Thẩm Quyết cũng bị nước lũ cuốn trôi, vừa mở miệng ra thì nước đã ùa vào, không hít thở nổi. Dưới nước tối om, lúc sáng lúc tối, có giày, tấm ván gỗ, còn có cả bóng người. Thẩm Quyết vươn tay quơ quào, nhưng không túm được gì cả, chỉ có thể chìm xuống một cách bất lực.

Một bóng đen bơi tới, quần áo y bị thứ gì đó túm chặt lại, Thẩm Quyết được lôi lên, đầu trồi lên khỏi mặt nước, y ho sặc sụa vài cái, cuối cùng cũng thở được.

"Thẩm Quyết! Ngươi sao rồi!"

Mở mắt ra thì thấy là cái tên chướng mắt kia. Thẩm Quyết lau mặt, sau đó quay đầu lặn xuống nước.

Cổ áo y lại bị người kia túm lấy, Thẩm Quyết tức giận quay đầu lại quát: "Ngươi làm gì đấy!"

Hạ Hầu Liễm cũng gào lên: "Mẹ nó ta còn định hỏi ngươi làm gì đấy! Bơi về phía đông đi! Bơi sang phía tây làm gì!"

"Phúc Vương! Phúc Vương còn ở dưới nước!"

"Tên mập chết tiệt kia nặng như thế, ngươi làm sao mà cứu được!" Hạ Hầu Liễm sốt ruột gần chết, "Não ngươi bị úng nước hả!"

Thẩm Quyết nghiến răng nghiến lợi quát: "Ta phải cứu!"

Nói xong, y quay đầu lại, chẳng màng bất cứ thứ gì mà bơi về phía tây. Chưa kịp bơi được một đoạn thì một luồng nước khác ập mạnh đến, y chao đảo mất thăng bằng. Bên trong dòng chảy, eo y được một bàn tay ôm chặt, một bàn tay khác giữ lấy đầu, ấn gáy y nép sát vào lồng ngực phía sau. Dưới nước, tất thảy thanh âm đều trở nên xa xôi, song dường như y có thể nghe thấy bên tai mình có thứ gì đó đang đập thình thịch, từng nhịp từng nhịp một, rất vững vàng, rất mạnh mẽ.

Lưng Hạ Hầu Liễm như đụng phải thứ gì đó, y nghe thấy Hạ Hầu Liễm rên lên một tiếng, sau đó bọn họ ngừng trôi theo dòng chảy. Hạ Hầu Liễm nâng y lên, y lau sạch nước trên mặt, cố hết sức mở mắt ra mới thấy quần áo của Hạ Hầu Liễm bị vướng vào một nhánh cây, vừa khéo cứu bọn họ.

Hạ Hầu Liễm để y leo lên cây trước, sau đó hắn mới trèo lên. Đây là một cái cây cổ thụ khô héo, chỉ còn trơ lại cành cây, nhưng đủ thô đủ cứng cáp để không bị lũ cuốn trôi. Thân cây xù xì không bằng phẳng, bị nước mưa gột gửa như được phủ một lớp dầu sáng lấp lánh.

Hạ Hầu Liễm ngồi trên cành cây vắt quần áo. Dưới chân là dòng nước chảy xiết, kéo theo vô vàn tấm ván gỗ, đèn lồng, cái sọt, thậm chí là xác người và động vật. Giương mắt vọng qua, trong bóng tối, nước bao trùm hết cả thảy, sóng nước phát sáng, thỉnh thoảng có vài mảnh ngói còn sót lại nổi lên, tựa như những chiếc thuyền nhỏ lẻ loi lắc lư trong gió rét.

Thẩm Quyết ngồi bên cạnh hắn, sắc mặt vẫn luôn sa sầm, nhưng cuối cùng y cũng từ bỏ ý định xuống nước tìm tên mập kia.

"Phúc Vương kìa." Hạ Hầu Liễm đột nhiên lên tiếng.

Thẩm Quyết ngẩn ra, y nhìn theo hướng Hạ Hầu Liễm chỉ, một thi thể béo ị men theo dòng lũ chảy ngang qua dưới tàng cây, thi thể đã trương lên, còn lớn gấp đôi so với lúc ban đầu, gương mặt trắng bệch phù nề khiến cho ngũ quan trên mặt không thể nhìn rõ nữa.

Thẩm Quyết: "..."

Phúc Vương đã chết, điểm quan trọng nhất trong kế hoạch của y coi như xong.

Y dùng thánh chỉ giả lừa Phúc Vương quang minh chính đại nhập kinh, phiên vương không được triệu thì không thể vào kinh, đến lúc đó chắc chắn sẽ bị giam giữ, thánh chỉ giả bị lục soát thì có thể gán cho Phúc Vương tội danh mưu phản. Tuy lão hoàng đế giao hổ phù cho y, muốn y giúp nhị điện hạ đăng cơ, nhưng dù sao Phúc Vương cũng là con trai trưởng, lão hoàng đế sao có thể nỡ lòng bỏ mặt đứa con trai này. Bây giờ Phúc Vương chết rồi, địa vị của Ngụy Đức vẫn vững như Thái Sơn. Lão hoàng đế xưa nay mềm lòng, nhất mực ỷ lại vào người bạn này của mình, nếu không phải tội danh bức vua thoái vị soán ngôi thì chẳng thể làm gì được Ngụy Đức cả.

Nhưng hôm nay, hết thảy mưu tính đều dã tràng xe cát.

Sắc mặt Thẩm Quyết u ám đến mức có thể vắt chảy ra nước. Đang độ giữa hè, tuy trời mưa nhưng tiết trời vẫn oi bức, song Hạ Hầu Liễm vẫn cảm thấy rét lạnh khi ngồi bên cạnh Thẩm Quyết.

"Chưởng ban," Hạ Hầu Liễm vừa vắt áo vừa nói, "Nếu ngươi muốn trốn, ta có thể giúp ngươi. Ta có kinh nghiệm, đảm bảo cho ngươi ra khỏi Đại Kỳ là chuyện không thành vấn đề. Đến lúc đó xuống Nam Dương hay đến Đông Doanh thì tùy ngươi."

Thẩm Quyết nhìn hắn nói: "Vì sao lại giúp ta? Ta đối xử với ngươi như vậy, đáng nhẽ ngươi nên nhân cơ hội khử ta mới đúng. Giết ta rồi ngươi sẽ được tự do."

Hạ Hầu Liễm nói: "Lúc còn trẻ giết quá nhiều người, sợ sau khi chết xuống địa ngục, bây giờ tích đức, có thể cứu được bao nhiêu thì cứu. Vừa khéo gặp phải ngươi, coi như ngươi gặp may mắn đi."

"Trên đời này không có địa ngục."

"Tin thì sẽ có." Hạ Hầu Liễm vắt áo xong thì tới vắt ống quần, "Sao lại không có được chứ? Nếu không có địa ngục thì sao có âm tào địa phủ, nếu không có âm tào địa phủ, một khi ta* và người ta yêu nhất vĩnh viễn chia lìa thì sẽ không bao giờ được gặp lại nữa. Bởi vậy vẫn nên có thì hơn." Hạ Hầu Liễm cười cười, trông rất cô đơn, "Ngươi nói có đúng không?"

*"Ta" ở đây là chúng ta, nhiều người, không phải Hạ Hầu Liễm tự xưng.

Thẩm Quyết im lặng nhìn hắn.

"Ngươi tên Thượng Nhị Lang, đúng không?"

Hạ Hầu Liễm gật đầu.

"Thượng Nhị Lang," Thẩm Quyết đỡ thân cây ngồi xuống rồi hỏi: "Mấy năm nay, lúc sinh thời Hạ Hầu Liễm đã trải qua thế nào vậy?"

Hạ Hầu Liễm nhìn mặt nước đen ngòm, nghĩ đoạn rồi bảo: "Chắc là khó khăn lắm. Cha hắn giết mẹ hắn, hắn giết cha hắn, ca ca hắn không còn, sư phụ thì qua đời, cả thảy đều là bi kịch."

Bàn tay đặt bên người của Thẩm Quyết siết chặt lại. Hoàn toàn giống với tin tình báo mà y nhận được, quả nhiên Hạ Hầu Liễm vẫn luôn giày vò trong bể khổ, nhưng y lại bất lực.

"Hắn trách ta không?" Thẩm Quyết nói, "Rõ ràng đã làm Đề đốc Đông Xưởng, nhưng lại không đi cứu hắn."

Hạ Hầu Liễm kinh ngạc nhìn Thẩm Quyết, nói: "Trách ngươi làm gì? Mấy chuyện đó có liên quan gì ngươi đâu? Đáng lẽ ra hắn phải nói lời xin lỗi với ngươi kìa, hắn nói dối thành thói, hứa hươu hứa vượn, ngươi nói không sai."

Hạ Hầu Liễm ngừng một chút, sau đó thấp giọng nói: "Xin lỗi."

Trái tim Thẩm Quyết run lên, lúc chàng trai này nói hai từ "Xin lỗi", khoảnh khắc ấy cứ hệt như y nghe thấy chính miệng Hạ Hầu Liễm nói xin lỗi mình vậy. Giọng điệu giống hệt, hơi thở giống hệt, suýt nữa y đã không phân biệt được. Tay y bóp chặt thân cây, đến độ rách đầu ngón mà y vẫn không có cảm giác gì. Cõi lòng y rất khó chịu, khó chịu đến độ nghẹt thở. Y rất đau khổ, y đứng dậy, như thể sẽ khiến mình dễ chịu hơn đôi chút.

Lúc cúi đầu Thẩm Quyết nhìn thấy trên lưng Hạ Hầu Liễm có một vết thương dữ tợn vắt ngang, vẫn đang chảy máu, nhưng ban nãy người này nói cười tự nhiên, giống như không hề bị thương gì cả.

"Ngươi bị thương." Thẩm Quyết chau mày.

"Nhẹ thôi, không đáng ngại." Hạ Hầu Liễm không để bụng.

"Cởi quần áo ra. Bị ướt mặc không tốt."

Hạ Hầu Liễm không chịu. Thẩm Quyết khuyên đôi câu, nhưng hắn vẫn không cởi. Thẩm Quyết cau mày, không nói gì nữa.

Hắn không muốn cởi, dù sao thì Thẩm Quyết cũng không thể xé áo hắn được, hắn không muốn sống thì thôi kệ hắn đi.

Đợi hồi lâu, mực nước dần dần rút xuống, thấp thoáng bóng ai đó chèo thuyền từ xa, "Chưởng ban! Chưởng ban! Ngài ở đâu!" Tiếng hô hoán theo gió xa xa truyền tới. Hạ Hầu Liễm vừa phất tay vừa hô to, khi lại gần mới phát hiện thứ bọn họ chèo chẳng phải là thuyền gì cả, mà chỉ là một tấm ván gỗ lớn, còn mái chèo trong tay là một thanh gỗ dài.

Hạ Hầu Liễm và Thẩm Quyết được cứu. Tư Đồ Cẩn chi tiền để bọn họ tá túc nhờ trong nhà của mấy thợ săn trên núi. Thôn trang bên dưới chìm trong đại dương mênh mông, dưới vòm trời xám xịt, mặt nước như phát sát lấp lánh. Giữa đất trời ảm đạm chỉ còn lại vài ngọn đèn dầu leo lắt trên núi. Các thôn dân khóc than, rất nhiều người mất đi người thân và bạn bè chỉ trong một đêm.

Vừa rời khỏi chốn hiểm nguy thì tên nhãi Thẩm Quyết này lập tức trở mặt, y ép buộc Hạ Hầu Liễm dịch dung cho một phiên tử, giả trang cậu ta thành bộ dạng của Phúc Vương.

"Giả mạo hoàng tử là tội lớn! Dịch dung có thể giấu bao lâu chứ? Huống hồ gã đó là một tên mập, còn cậu ta thì gầy, tối ngủ cởi quần áo bông lòi ra thì sẽ lộ tẩy mất!" Hạ Hầu Liễm tận tình khuyên bảo, "Suy nghĩ cho kỹ rồi hẵng làm, này không phải chuyện chơi đâu."

Thẩm Quyết cầm tách trà nóng, hờ hững nói: "Ta tự biết. Không nhọc ngươi lo, chỉ cần ngươi dịch dung cho cậu ta là được."

"Ta không làm."

Thẩm Quyết cười khẩy: "Làm sao, sống sót trở về từ lũ lụt thì không biết sợ Rửa Mặt Chải Đầu[1] nữa rồi à?"

[1] Rửa Mặt Chải Đầu: là hình phạt, giống như Gảy Tỳ Bà.

"Chưởng ban đại nhân, là ta cứu mạng ngài." Hạ Hầu Liễm tức cười.

"Ồ?" Thẩm Quyết liếc hắn, "Gia bị lạnh lại còn chịu kinh hãi, không nhớ gì cả."

"..."

Cuối cùng Thẩm Quyết dùng mạng của Chu Thuận Tử uy hiếp Hạ Hầu Liễm, bắt Hạ Hầu Liễm dịch dung cho phiên tử kia. Hạ Hầu Liễm không biết Thẩm Quyết có mưu tính gì, nhưng nom tình hình thế này thì y sẽ làm bất cứ giá nào để phiên tử này giả mạo thành Phúc Vương vào kinh. Cái người Thẩm Quyết này đúng là không muốn sống nữa mà!

Y luôn là như thế. Một khi đã liều mạng làm hết sức mình thì chẳng có ai so sánh được với y. Hạ Hầu Liễm nhớ rất rõ khi còn bé y đã học tập gian khổ thế nào, vất vả luyện đao trong cung ra sao. Người thiếu niên lạnh lẽo ấy chưa bao giờ ngừng lại cho đến khi bầu trời đầy sao, ngay cả trời đông giá rét cũng chưa hề ngơi nghỉ. Tuy thời gian có thể làm người ta thay đổi, song có những thứ đã khắc sâu vào trong xương tủy, mãi mãi không bao giờ phai đi.

Thân thể yếu ớt này cũng không thay đổi. Dù đã uống rất nhiều trà nóng nhưng Thẩm Quyết vẫn đổ bệnh, nằm liệt giường cả một ngày trời. Tư Đồ Cẩn và các phiên tử đến từng nhà để xin thuốc, sắt thành một chén thuốc đắng đút cho y uống. Hạ Hầu Liễm cách một lớp cửa sổ nhìn vào trong, chăn trên giường phồng lên như một cái mồ nhỏ, Thẩm Quyết ngủ bên trong, sắc mặt đỏ bừng.

Thẩm Quyết nằm trong chăn bông, mùa hè oi bức, tuy đắp chăn nhưng y vẫn thấy lạnh. Nhà của thợ săn trên núi đều là nhà tranh, khắp nơi là mùi hương cỏ khô, rương hòm đặt sát tường, dưới chân là một cái bàn gỗ bị mọt gặm lỗ chỗ, gian nhà không lớn chất đầy những thứ đồ vật tạp nham, y ngủ bên trong, cũng giống như một món đồ bị người ta bỏ quên. Chiếc chăn bông này là của người khác từng đắp qua, bốc lên mùi hôi thối khó tả, y cảm thấy khó chịu.

Màn đêm vẫn chưa tan đi, ánh sáng lờ mờ từ ngoài cửa sổ rọi vào, bên ngoài là bóng cây âm u in lên lưới cửa sổ, thỉnh thoảng có tiếng khóc than của thôn dân vọng tới, nghe như quỷ hồn đang tru tréo.

Y thấy khát nước, muốn uống nước. Nhưng bên cạnh không có ai hầu, nhóm Tư Đồ Cẩn đều là thuộc hạ của y, không phải người hầu, sẽ không kè kè bên cạnh y hầu hạ được. Bọn họ đút thuốc cho y xong rồi thì cảm thấy đã xong việc, chờ đến hừng đông y tỉnh lại thì tiếp tục ra lệnh cho bọn họ.

Y đành phải chịu đựng. Thời gian trôi đi từng chút từng chút, đêm như bị kéo dài thêm, mãi vẫn không đến điểm cuối. Có ai đó đỡ lưng y dậy, đút y uống nước, vị ngọt mát lạnh, là hương vị của nước giếng. Khăn trên trán cũng được thay, cảm giác mát lạnh phủ lên vầng trán nóng hổi, y cảm thấy nhiệt độ trên mặt mình giảm bớt một chút.

Y mơ màng mở mắt ra, thoáng thấy đầu giường có một bóng người đang ngồi dưới đất, lưng tựa vào khung giường.

'Là A Liễm ư?' Y nghĩ.

Đầu óc giống như trở nên hồ đồ, y giống như quay về rất nhiều năm trước lúc còn ở Tạ phủ, y là Tạ Kinh Lan, Hạ Hầu Liễm là thư đồng của y, ngủ dưới giường bạt bộ của y, y muốn uống nước, Hạ Hầu Liễm sẽ rót cho y uống.

Hai ngày sau, nước rút, thôn trang bị tàn phá đã lộ ra. Rất ít nhà may mắn còn trụ lại, tất thảy đều bị cuốn theo nước lũ. Đầy đường toàn là lợn chết, xác đen thùi cứng đờ phơi giữa đường. Cây cối đổ rạp nằm tứ tung ngang dọc, bên dưới cành cây chết khô có thể thấy mấy cỗ thi thể trắng phều.

Thẩm Quyết hạ lệnh khởi hành. Y vẫn chưa khỏi bệnh, chỉ mới hạ sốt một chút, nhưng sờ vẫn thấy nóng. Song thời gian không đợi người, y cần phải đến kinh thành trước khi lão hoàng đế băng hà. Y ra lệnh cho phiên tử dắt ngựa đã ăn no ra, thu xếp lều trại và hành lý xong xuôi, chuẩn bị mọi thứ sẵn sàng, một canh giờ sau sẽ xuất phát.

Hạ Hầu Liễm cau mày đi qua, nói: "Ngươi còn chưa khỏi bệnh. Cưỡi ngựa trúng gió, ngươi muốn chết giữa đường rồi mọi chuyện kết thúc tại đây sao?"

Thẩm Quyết không trả lời hắn, hỏi ngược lại: "Tối hôm qua là ngươi sao?"

Hạ Hầu Liễm sửng sốt một chút, nói: "Ngươi không cần cảm ơn đâu, ta thấy không ai chăm sóc ngươi nên mới tự động rót cho ngươi mấy chén nước mà thôi."

Thẩm Quyết siết chặt ấm nước, lạnh lùng nói: "Chuyện của Gia không phiền ngươi nhọc lòng, sau này nếu ngươi dám đến gần ta nửa bước, ta sẽ lấy mạng của ngươi!"

Hạ Hầu Liễm: "..."

Quả nhiên tên này bị khùng.

Hắn không tranh cãi với Thẩm Quyết nữa, sau khi xác nhận một canh giờ sau xuất phát với Tư Đồ Cẩn rồi thì xoay người bỏ đi, trước khi đi vẫn không quên túm lấy Chu Thuận Tử.

Tư Đồ Cẩn nhìn Thẩm Quyết hỏi: "Không phái người theo hắn sao?"

Thẩm Quyết nhắm mắt nói: "Thôi, chúng ta chạy nước rút về kinh, hắn không có cơ hội vượt lên trước chúng ta đâu. Nếu vô hại thì cứ để hắn đi đi."

Hạ Hầu Liễm và Chu Thuận Tử nhặt một đống phế phẩm về, trong đó còn có cả sàn xe ngựa của Phúc Vương, khung xe và nóc xe đã bị nước cuốn trôi, chỉ còn lại sàn xe và bốn cái bánh xe. Phiên tử tò mò nhìn hắn, Hạ Hầu Liễm và Chu Thuận Tử bắt đầu tước gỗ, lắp ráp khung xe và sàn xe lại. Có phiên tử hiểu ra hắn đang làm gì, thế là tự giác bước lên giúp một tay.

Hạ Hầu Liễm lại tìm thêm bốn cây trúc và một tấm bạt, sau đó dựng một cái khung có mái che trên sàn xe. Phiên tử lau sạch nước, gỗ bị thấm nước nên còn hơi ẩm. Hạ Hầu Liễm đến nhà thợ săn mua hai tấm mền trải lên, sau đó dắt hai con ngựa đến buộc xe vào chúng, một chiếc xe ngựa cực kỳ đơn giản đã sẵn sàng xuất phát.

Thẩm Quyết cũng không thèm nhìn tới, vừa đến giờ liền trèo lên ngựa. Bệnh vẫn chưa khỏi, hai chân nhũn ra, vất vả lắm mới trèo lên ngồi thẳng được.

Hạ Hầu Liễm gọi y xuống, bảo y qua ngồi xe ngựa.

Thẩm Quyết quay đầu nhìn chiếc "xe ngựa" có mái che bằng tấm bạt, chăn bông là chăn tân hôn của người ta, thêu đầy hoa mẫu đơn đỏ, quê mùa gần chết. Thẩm Quyết ghét bỏ nói: "Lập tức khởi hành, tất cả lên ngựa!"

Nhóm phiên tử nhìn Hạ Hầu Liễm, không dám cãi mệnh lệnh của Thẩm Quyết, lật đật lên ngựa. Hạ Hầu Liễm hít mấy hơi thật sâu, tự nhủ với bản thân rằng không chấp người bệnh não úng nước. Hít thở xong, Hạ Hầu Liễm lướt qua ánh mắt khiếp sợ của nhóm phiên tử, ngang nhiên lôi Thẩm Quyết từ trên ngựa xuống, sau đó bế y lên.

Eo thẳng chân dài, chàng trai cao gầy tráng kiện bế một chàng trai cao gầy khác, thế mà lại có một cảm giác hài hòa đến lạ kỳ.

"Buông ta ra!" Thẩm Quyết nghiến răng nghiến lợi.

"Ngươi muốn ngã dập mông xuống đất thì ta sẽ buông ngươi ra." Hạ Hầu Liễm cúi đầu nhìn y.

Thẩm Quyết giận quá hóa cười, nói: "Gia thấy ngươi đây là không thiết sống nữa rồi nhỉ."

Hạ Hầu Liễm khinh thường cười cười: "Ta đã không thiết sống từ lâu rồi. Cái gì Rửa Mặt Chải Đầu moi bụng của ngươi ta cũng không quan tâm, thích thì làm đi. Ta nghĩ kĩ rồi, núi đao biển lửa gì gia cũng kinh qua cả rồi, sợ cái rắm í. Cùng lắm thì cắn lưỡi tự sát, thử xem đại hình của ngươi nhanh hơn hay hàm răng của ta cắn nhanh hơn. Thế nào, có ngồi xe ngựa hay không?"

"Ta không!" Thẩm Quyết rống to, "Các ngươi chết hết rồi sao? Còn không mau bắt thằng điên này cho ta!"

Mẹ nó ai mới là thằng điên đây?

Thẩm Quyết bướng bỉnh đến mức khiến người ta nhức đầu, Hạ Hầu Liễm giận đến độ muốn đè đầu y xuống đất.

"Thẩm Quyết, ngươi không suy nghĩ cho ngươi, nhưng cũng phải suy nghĩ cho các huynh đệ này của ngươi chứ! Nếu ngươi có bất trắc gì, bản thân mình buông tay thì cũng thôi đi, nhóm huynh đệ này đã theo ngươi vào sinh ra tử, ngươi bảo bọn họ phải làm sao đây?"

Nhóm phiên tử xuống ngựa, đồng loạt quỳ xuống đất nói: "Mong chưởng ban bảo trọng thân thể!"

Ngay cả Tư Đồ Cẩn cũng không nhúc nhích. Cuối cùng Thẩm Quyết sầm mặt, cam chịu quay mặt đi, để lại sườn mặt lạnh lùng trắng trẻo cho Hạ Hầu Liễm.

Hạ Hầu Liễm đặt Thẩm Quyết vào đệm chăn, cả người Thẩm Quyết ủ trong chăn bông đỏ thẫm, để lộ khuôn mặt tái nhợt như ánh trăng.

Cơn mưa nặng hạt đã qua đi, bầu trời trong xanh hệt như gấm vóc dệt thành tấm lụa, thi thoảng có vài đám mây mỏng trông như những đóa hoa được thêu trên phiến lụa. Ánh mặt trời tờ mờ chiếu xuống, ánh lên những giọt nước đọng trên mái che. Xe ngựa xóc nảy, Thẩm Quyết mơ màng buồn ngủ. Hạ Hầu Liễm cưỡi ngựa bên cạnh y, cái bóng dính sát vào đỉnh đầu y.

Chàng trai này có đôi mắt giống với Hạ Hầu Liễm, ngay cả tính cách cũng giống nốt, thô lỗ như nhau, ngang ngược như nhau.

Mười năm. Hạ Hầu Liễm sớm đã không còn dáng vẻ mười bốn tuổi nữa, chí ít ba năm trước đây lúc Thẩm Quyết gặp hắn ở Liễu Châu, hắn đã trở thành một thích khách gặp thần giết thần, gặp Phật giết Phật. Đó là sát khí tuyệt thế vô song, đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi, không ai có thể kháng cự.

Song người này cũng giống Hạ Hầu Liễm của mười năm trước khoác áo choàng đi dưới mưa, bước qua con sông tháng năm đằng đẵng để trở về bên cạnh y.

Là thật hay giả, y không phân biệt được. Tiền Chính Đức nói không sai. Cho dù là hoa trong gương, trăng trong nước, chỉ cần không động vào nó thì nó chính là sự thật. Đôi môi bên dưới lớp chăn bông vẽ nên một đường cong trào phúng, Thẩm Quyết tự nhủ với bản thân rằng ngủ đi, cố ngủ đi. Chỉ cần ở trong giấc mộng, tất cả đều là sự thật.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.