"... khi còn bé Trẫm bị thầy đánh lòng bàn tay, lúc ngươi vừa cầm tay Trẫm vừa khóc vừa thổi, Trẫm không bao giờ ngờ rằng sẽ có ngày hôm nay!..."
Chương 62: Sương giá đêm lạnh.
Biên tập: Hải Miên Bảo Bảo.
Đi nửa đường Thẩm Quyết bỏ xe ngựa, leo lên ngựa rồi ra roi thúc ngựa hồi kinh. Hạ Hầu Liễm thấy sắc mặt của y đỡ hơn rất nhiều, nên cũng không ép y ngồi xe ngựa nữa. Sau khi về kinh bọn họ bỏ lại Hạ Hầu Liễm và Chu Thuận Tử, hai người không biết đi nơi nào. Tất nhiên không rõ bọn họ có phái người theo dõi không. Trước khi đi Tư Đồ Cẩn nói với Hạ Hầu Liễm rằng mấy ngày này nên đóng cửa ở trong nhà, chớ có ra ngoài.
Hạ Hầu Liễm biết kinh thành chắc chắn sắp xảy ra chuyện lớn, nhưng chưa kịp ngẫm nghĩ lại lời nói của Tư Đồ Cẩn thì đã ngã bệnh ngay khi vừa về đến Vân Tiên Lâu, vết thương trên lưng được xử lý quá muộn, lại còn sơ sài, bây giờ nó đã nhiễm trùng và chảy mủ. A Sồ cắt quần áo dính trên lưng Hạ Hầu Liễm, thấy vết thương ghê người vắt ngang lưng Hạ Hầu Liễm thì sợ đến mức đánh rơi cây kéo, suýt nữa đã đâm vào đùi mình. Nàng lập tức giục Chu Thuận Tử đi mời đại phu về, bốc thuốc, quần quật cả bảy, tám ngày trời mới khởi sắc được một chút.
Tiểu nha hoàn của A Sồ đi mua thuốc về tặc lưỡi bảo rằng bên ngoài có rất nhiều Cẩm Y Vệ và binh sĩ, hung hăng quát nạt khiến mọi người sợ khiếp vía. Mấy hôm sau, trong kinh ban lệnh cấm, bắt đầu có lệnh giới nghiêm. Vân Tiên Lâu ế ẩm hơn rất nhiều, không có khách quý tới, ngay cả ra cửa đứng mời chào cũng không ai ghé lại, mấy tên sai vặt cùng với các cô nương đều ngồi trong viện đánh mã điếu.
Hạ Hầu Liễm vẫn còn đang dưỡng thương, chỉ đành nhờ vả A Sồ và tiểu nha hoàn báo cáo tin tức bên ngoài cho hắn. Nói đi nói lại cũng chỉ là phiên tử Đông Xưởng, Cẩm Y Vệ và binh mã ti Ngũ Thành chạy khắp phố, việc kiểm tra cổng thành rất nghiêm ngặt, không chỉ đường đi mà còn lục soát cả người. Thẩm Quyết không hề có tin tức gì, ba bốn chục người sống sờ sờ mà như thể bốc hơi khỏi nhân gian. Hạ Hầu Liễm tự an ủi mình, không có tin tức gì chính là tin tức tốt nhất.
Ngày đầu tiên của tiết thu phân đã qua, màn đêm mới vừa buông xuống, bên ngoài đã vang lên tiếng đàn ông quát to, còn có tiếng giày sắt giẫm trên mặt đất, mấy cái khoen trên áo giáp lưới bằng sắt mạ vàng va vào nhau kêu leng keng, lửa cháy nhiều nơi trong kinh thành, khói đen mù mịt cả bầu trời. Các cô nương chen chúc ở hành lang, hoảng sợ nhón chân nhìn vòm trời nhuốm màu ánh lửa đỏ. Tú bà ra lệnh cho tạp dịch và mấy tay côn đồ trông chừng cửa thật kỹ, có người còn đánh liều ló đầu ra ngoài hóng thử, sau đó chui vào nói là binh tướng bắt rất nhiều đàn ông và phụ nữ, trên đường còn có cả vết máu.
"Trong cung xảy ra chuyện rồi," tú bà phe phẩy quạt mỹ nhân chỉ trỏ, "Thời thế thay đổi, ai mà chọn sai phe coi như xong đời!"
"Những người bị bắt bên ngoài đều là chọn sai phe sao? Là người của đại điện hạ hay là nhị điện hạ?" Có cô nương vỗ vỗ ngực hỏi, "Chẳng biết tên nhân tình chết tiệt của ta thế nào rồi. Tháng trước hắn uống say nói với ta mấy câu, gì mà Phúc Vương điện hạ có hi vọng nhất, chắc chắn có thể kế thừa sự nghiệp cai trị đất nước này."
Tú bà nói chuyện rất có dáng vẻ nữ trung hào kiệt, "Mặc xác hắn! Cho dù là cả nhà thằng vua có đổi họ cũng không cản trở được bà đây buôn bán đâu. Đợi qua mấy hôm nữa, đến lúc đó đợi xem tên tình nhân của ngươi có tới không thì biết ngay thôi?"
Hạ Hầu Liễm tránh những cô nương đang rôm rả trò chuyện, ngồi dưới giàn nho, tay vuốt ve bồ đề Thất Diệp của Thẩm Quyết.
Mong ông trời phù hộ, hi vọng Thẩm Quyết bình an, được như ước nguyện.
— — —
Tử Cấm Thành.
Màn đêm nặng nề buông xuống, những chiếc đèn lồng giấy giăng thành một hàng đỏ trên tường, ánh đèn to cỡ nắm tay rải rác dưới mặt đất, tựa như những mảnh vàng vỡ vụn trên nền gạch xanh đen. Dường như hôm nay bóng tối dày đặc hơn, đèn lồng trong cung chỉ có thể chiếu sáng những nơi rộng lớn, quá nửa là chìm trong bóng đêm. Tiểu thái giám canh cửa cúi đầu đứng đó, bóng tối bao trùm nửa người cậu, không để ý thì sẽ không thấy. Tru