Độc Dược Mê Dục

Chương 50: Chương 50: Anh có tin thần linh không?




“Anh có tin có thần linh không? Long Nhã.” Hổ Phách nhìn thấy Long Nhã ở phía trên, sợi tóc xanh thẫm rủ xuống, dừng trên mặt của mình có hơi ngứa, đôi mắt màu vàng giống Long Mã, nhưng mà lại không giống. Long Mã có màu vàng sáng ngời trong suốt, Long Nhã lại là màu vàng tối tăm thâm thúy, giống như con người của bọn họ, liếc mắt nhìn một cái đã biết rõ bọn họ là anh em, nhưng tính cách lại trống đánh xuôi, kèn thổi ngược (tính cách trái ngược nhau).

“Thần linh sao? Đối với thần linh chỉ tồn tại trong miệng người anh hoàn toàn không tin. Không phải như ý đều do thần, không được như ý cũng không phải bởi vì thần, tất cả đều là do mình quyết định . Em? Em tin tưởng sao?” Long nhã cũng không hỏi hổ phách tại sao đột nhiên hướng đến đề tài thần linh, bỗng dưng một ngón tay chọt lên mặt Hổ Phách.

“Em sao? Em đương nhiên tin tưởng, cuộc sống của em, chính là do thần linh khống chế. Cùng các anh gặp nhau cũng được dây dưa cũng được từ bỏ cũng được, Long Mã cũng tốt, mà người đàn ông khác cũng tốt, em chỉ có thể làm theo chỉ dẫn của thần linh. Anh nói em thay đổi, em chỉ là nghe theo ý chỉ thần .” Hổ Phách cười sáng lạn, Long Nhã lại từ trong mắt của cô nhìn ra thê lương.

“Chính xác mà nói, anh chỉ là rời khỏi mấy tháng, em liền trở nên xa lạ, hóa ra đều là ý của thần sao?”Long Nhã cười hỏi.

“Anh không phải nói không tin thần sao? Hiện tại còn nói cái gì là ý chỉ của thần .” Hổ Phách biết, chuyện hoang đường như vậy, căn bản không có người tin tưởng, nói ra chỉ sợ bị người khác cho rằng bị điên.

“Anh không tin tưởng thần, anh chỉ tin tưởng em mà thôi, anh chỉ tin tưởng Hổ Phách của anh sẽ không nói nói dối mà thôi.” Long nhã chăm chú nhìn Hổ Phách, “Cho dù cái gì, em nói anh đều sẽ tin.”

Trong nháy mắt Hổ Phách nước mắt liền bốc lên, giống như đem tất cả bất an cùng thống khổ đè ép dưới đáy lòng một lần phát tiết ra.

Long Nhã có chút sợ thần.

Hắn thiếu niên rời nhà, một người độc thân lưu lạc mọi nơi, bề ngoài tuấn tú và tính cách hấp dẫn không ít các cô gái, tính tình phiêu bạt bất định khiến cho cô gái chảy không ít nước mắt. Hắn có thể dịu dàng lau đi nước mắt bọn họ, nhưng những giọt nước mắt không làm cho nội tâm hắn xúc động, càng không giữ chân hắn rời đi.

Lần đầu tiên đối với nước mắt con gái sợ hãi như vậy, hoàn toàn không biết nên làm cái gì bây giờ, tay chân luống cuống lau đi nước mắt hổ phách, Việt Tiền Long Nhã vốn không để cho bản thân sa vào chuyện tình cảm, chỉ là lần đầu tiên thật lòng thích một người lại là một cô gái ngu ngốc.

Hổ Phách có lẽ không có dũng khí nói ra chuyện xưa, chỉ ở trong lòng Long Nhã khóc đến đất trời mù mịt. Không ai sẽ tin tưởng, cho dù Long Nhã vừa nói lời thề son sắt làm cho lòng người động lời, giống như là tìm cho mình một lý do khiến người khác bật cười.

“Không sai , em biến thành cái dạng này, đều là ý chỉ của thần .” Hổ phách từ trong lòng Long Nhã rút ra, “Lục Xuyên Hổ Phách cô gái hư hỏng, sẽ có vô số người đàn ông, đây là thần lời tiên đoán. Cho nên bây giờ anh nên chạy trốn trước, Long Nhã anh có thể mang Long Mã rời khỏi xa một chút, đi nước Mỹ hoặc là bất cứ nơi nào mà không có em, thoải mái mà đánh tennis của các anh.”

“Ừ, thật ra anh muốn biết, trong lời tiên đoán, lục xuyên hổ phách có nhiều người đàn ông, có Việt Tiền Long Nhã hay không đây? người cuối cùng ở lại bên cạnh em, có phải là Việt Tiền Long Nhã không? Không phải cũng không còn quan hệ, anh khiến nó cùng anh thay đổi là tốt rồi, cho nên không nên lại cự tuyệt anh.” Long nhã nắm cằm hổ phách, quay đầu chặn đi môi của cô.

Lưỡi liếm cánh môi trở nên nóng ẩm, từng chút một tách ra đôi môi, cũng không ngờ bị hổ phách mạnh mẽ đẩy ra.

“Long Nhã, em nghiêm túc , chúng ta chia tay đi. Từ bạn trên giường biến thành bạn không lên giường, rõ ràng rất đơn giản, anh lại chưa bao giờ thiếu nữ nhân.”

“Tại sao? Nếu như em không thể chung tình một người, tại sao không thể có anh?” Long Phã kéo Hổ Phách đang muốn rời xa hắn , “Nói cho cùng, em sợ Long Mã sẽ chịu tổn thương? Lần đầu tiên thích một cô gái, với anh trai mình rối rắm không rõ.Em quả nhiên rất thích nó. Nhưng mà coi như không phải anh, chỉ cần biết rằng em cùng những người khác, nó cũng sẽ chịu tổn thương như nhau mà thôi?”

Vươn tay vuốt mặt hổ phách , cứng rắn di chuyển cô trốn tránh mình quay lại nhìn, “Anh hoàn toàn có thể hiểu tại sao Long Mã có được em, ban đầu là bắt buộc, sau đó là dây dưa, hơn nữa là thương cảm, tới bây giờ em không bao giờ cự tuyệt người khác, chỉ cần không có ác ý, nếu như có người làm chuyện quá đáng đáng với em, bản thân cũng chỉ là yên lặng chịu đựng. Suy nghĩ kĩ lại, chúng ta ngay từ đầu cũng không khác gì mấy, quả nhiên đàn ông người nhà Việt Tiền đều không có sự khác biệt.”

“Anh nói rất đúng đi? Hổ phách, vậy em có biết hay không, đàn ông nhà Việt Tiền, đối với đồ vật bản thân đã xác định, bất kể như thế nào cũng muốn giữ lấy? Khi còn bé anh giành lấy một quả quất tử nhỏ bé, rõ ràng nó đã nhìn thấy anh cắn một cái, nhưng vẫn nghĩ cách đoạt lại. Lúc đó, trên mặt đất có nhiều quả quất tử còn lớn hơn nữa nhưng bọn anh đều không nhìn thấy, bởi vì bọn anh chỉ nhìn thấy quất tử bị cắn kia. Em trốn không thoát đâu.”

Ánh mắt sưng đỏ, trên mặt còn nước mắt chưa khô, ánh mắt có chút trống rỗng, mất tiêu cự không biết nhìn về phía nơi nào, tay Long Nhã mang theo nhiệt độ nóng bỏng xoa lên gương mặt Hổ Phách , hết lần nọ tới lần kia vuốt ve.

“Chúng ta rõ ràng đang tốt như vậy, tại sao không thể tiếp tục?” Long nhã kéo Hổ Phách vào trong lòng, cúi đầu hôn lên trán hổ phách , theo gương mặt tìm được cánh môi thơm mát, ngậm lấy môi ma sát, muốn lại được Hổ Phách đáp lại.”Nếu như em không có biện pháp cự tuyệt không đành lòng thương tổn, như vậy anh sẽ không bắt buộc em, làm sao trở thành người duy nhất ở lại bên cạnh em, đó là chuyện của anh và những đàn ông khác, em chỉ cần không cự tuyệt là tốt rồi.”

Chậm rãi nói nhỏ bên tai hổ phách đầu óc lý trí thành một mớ bòng bong, có lẽ theo nguyện vọng đáy lòng lựa chọn.

“Anh sẽ một mực bên cạnh em sao? Long nhã.”

“Đương nhiên, sẽ không lại rời đi em, anh cam đoan.”

“Như vậy em có thể nhờ anh một việc không?”

“Đương nhiên, chỉ cần không phải rời khỏi em.”

“Anh có thể thay em đi làm quen với một cô gái tên là Y Tuyết Mộng Anh không?” Hổ Phách hạ quyết tâm, muốn thử thăm dò Y Tuyết một chút có phải giống như trong mộng, chỉ cần sau khi tiếp xúc sẽ hoàn toàn yêu thương cô ta, xin lỗi Long Nhã, thật sự không muốn anh liên lụy vào, dù sao anh cũng không xuất hiện trong giấc mộng kia. Nhưng mà em không thể dùng đàn ông xuất hiện trong mộng đi mạo hiểm, chỉ có thể nhờ vả anh .

An ủi được lương tâm, hổ phách khẩn cầu nhìn long nhã.

“Đó là người nào? Thành thật mà nói em sẽ không đưa ra ý định khiến anh tiếp xúc con gái khác sau đó rời bỏ em?” Long nhã cảm giác được có hơi kỳ quái.

“Không, vốn là không muốn nói . Ba ba của em giống như có người phụ nữ ở bên ngoài, Y Tuyết kia, là con gái của người phụ nữ kia, quan hệ với ba em rất thân mật. Em một mực gạt mẹ của em chuyện này, cũng không có hoàn toàn xác định, muốn nhờ vả anh có thể giúp em đi tìm hiểu một chút không?” Hổ Phách tìm một cái lấy cớ.

“. . . . . . Anh đã biết, anh sẽ giúp em .” Long Nhã vuốt tóc Hổ Phách, “Em chính là vì chuyện này mà rầu rĩ sao? Đừng lo lắng, nếu như, anh nói là nếu như, anh cũng sẽ một mực bên cạnh em .”

“Cám ơn anh, Long Nhã.” Hổ Phách tựa vào trong lòng Long Nhã, cô cảm giác ghét bản thân mình.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.