“Muốn tới quán rượu ngủ một đêm không?” Tích Bộ ôm Hổ Phách vào trong ngực, yêu thương hôn lên trán Hổ Phách bị mình hành hạ đến đáng thương.
“ Mấy giờ. . . . . .” Hổ phách mơ màng muốn tìm điện thoại di động, Tích Bộ giữ cô lại, nhìn đồng hồ trên tay, “Gần ba giờ.”
“Xong rồi, tới được quán rượu trời cũng đã sáng.” Hổ Phách nói xong lại mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi.
“Hổ Phách, chúng ta. . . . . .” Tích Bộ không biết nên nói như thế nào. Từ nhỏ đến lớn, anh không biết cái gì là khó khăn và do dự, tất cả những gì hắn muốn đều quyết đoán giành lấy, chỉ là lần này, hắn không biết nên nói thế nào để bắt đầu. Đó Không phải một thứ gì, là một người mà chỉ cần cau mày cũng sẽ khiến bản thân đau lòng, sau khi buông tay, làm sao cứu vãn.
“. . . . . . Không cần nói ra đâu Cảnh Ngô, không cần nói. . . . . .” Hổ phách khép hờ đôi mắt, tay nhỏ che kín miệng Tích Bộ, đoán được Tích Bộ muốn nói cái gì, nhưng mà anh không nói ra, cô sẽ không có cách nào trả lời anh được, dù là cự tuyệt hay đón nhận, cô cũng không có cách nào trả lời.
“. . . . . .” Thời gian dường như bị kéo dài, hình như lặng im một hồi lâu, tích bộ cầm tay hổ phách từ trên môi mình kéo ra, đặt ở bên môi hôn, “Như anh muốn.”
Cô không muốn trả lời, như vậy anh cũng không hỏi, đây là trừng phạt Tích Bộ Cảnh Ngô, tất cả như cô mong muốn.
Nắng sớm mờ mờ, Tích Bộ lái xe đưa Hổ Phách đến cửa nhà, nhìn thấy Hổ Phách đang ngủ nghiêng đầu tựa lưng vào ghế ngồi , Tích Bộ lại đợi nửa giờ, cửa nhà hổ phách bị đẩy ra, mẹ cô vội vã đi làm, trên đường người bắt đầu có người đi lại, nhìn trang phục Hổ Phách xốc xếch, bộ dạng này bị người khác nhìn thấy thế nào cũng bị nói những lời không dễ nghe, nhân lúc còn chưa có người nào, Tích Bộ đánh thức Hổ Phách.
“Về đến nhà rồi sao. . . . . .” tay dụi mắt bị Tích Bộ chụp được, đưa áo khoác cho cô.
“Nói bao nhiêu lần không nên lấy tay dụi mắt, bên ngoài lạnh lẽo, mặc áo khoác xong rồi đi ra.”
“Cám ơn anh, Cảnh Ngô.” Mơ màng mặc áo khoác vào, cài nút lộn xộn, Tích Bộ theo chủ nghĩa hoàn mỹ nên không nhìn nổi nên cài nút lại cho cô.
“Anh. . . . . . chia tay Y Tuyết rồi à?” Vừa mới tỉnh ngủ nên vẫn không mở mắt ra được, trong mắt che đi ánh sáng, nhìn Tích Bộ thở dài một hơi.
“Đương nhiên.”
“Cám ơn, Cảnh Ngô.” Nghiêng mình cuối xuống hôn lên mặt Tích Bộ, đẩy ra cửa xe đi xuống, lại bị Tích Bộ kéo lấy tay.
“Mặc dù không biết rốt cuộc em muốn làm cái gì, nhưng mà chuyện gì bổn đại thiếu gia đã đồng ý sẽ không bao giờ thất hứa, em không cần phải dùng sắc để dụ dỗ.” sắc mặt Tích bộ có chút âm trầm, ánh mắt sắc bén nhìn Hổ Phách đang muốn chạy trốn, cô vẫn đón ánh mắt Tích Bộ , khóe miệng có hơi gợi lên .
“Sắc dụ đối với anh không có tác dụng sao?” Hổ Phách nghiêng đầu bộ dáng buồn bực, tay cũng không an phận vuốt ve giữa cổ Tích Bộ.
“Em nghĩ một cái hôn là có thể đuổi bổn đại gia đi sao?” Bàn tay dùng một chút lực, Hổ Phách bị Tích Bộ kéo vào trong lòng, “Nghe này, cho dù em muốn làm gì, nếu như gặp chuyện gì không thể giải quyết thì nhớ tới tìm bổn đại gia tớ, bất kể là chuyện gì đi chăng nữa.”
“Em đã biết.” Mặt Hổ phách áp lên mặt Tích Bộ vuốt ve một lũ, đẩy ra cửa xe đi xuống . Tích Bộ ngồi ở trong xe nhìn thấy Hổ Phách móc ra cái chìa khóa mở cửa, lúc này anh mới khởi động xe rời khỏi.
*************
“Thằng nhóc nhà anh vì em suýt nữa muốn từ bỏ đi Mỹ, lão già huyên náo muốn lật nóc nhà , nếu nó biết em cả đêm không về lại từ trên xe đàn ông xuống, không biết sẽ nghĩ như thế nào.”
Một tay chụp cánh cửa, vây thân thể Hổ Phách ở giữa cửa, tay kia cầm lấy tay cô ở cửa tay, lấy chiếc chìa khóa, cửa mở ra , Hổ Phách bị đẩy mạnh vào trong phòng, người phía sau đi theo vào phòng, đóng cửa lại.
Cơ thể bị người phía sau ôm vào trong lòng, trên thân người đàn ông dày đặc khí lạnh khiến Hổ Phách rùng mình một cái. sợi tóc bị phân tán, cổ áo phía sau gáy bị mở ra, một dấu hôn tím bầm lộ rõ.
“Thật kịch liệt a, dấu vết đậm như vậy , “ ngón cái Long Nhã ấn xuống vết màu tím, dường như ma như vậy là có thể lau đi dấu vết chói mắt này, sức lực giữa những ngón tay càng lúc càng lớn, ngược lại làm cho da thịt trắng nõn chung quanh trở nên đỏ bừng, một mảnh màu tím bị làm cho nhạt đi .
Long nhã có vẻ rất vừa lòng, cúi đầu hôn lên mảnh hồng ngân, “Sao lại không nói lời nào? Không phải nói với anh sau khi chia tay muốn cùng thằng nhóc ở một chỗ sao? Người đàn ông kia là ai? Em có muốn anh đi nói cho nó không?”
Hổ Phách nhìn kệ giày phát hiện mẹ cô đã đi làm , mặc dù chân tay mềm nhũn nhưng vẫn kiên trì đứng, phía trên bị long nhã chọc thành vết thương, ở trong lòng cô long nhã trở nên nguy hiểm. Dạng chuyện mờ ám này nhìn qua có vẻ ôn hòa cùng với nụ cười vô lại của Long Nhã lại hoàn toàn không ăn khớp, hành động vừa rồi giống như thuận tay muốn phá rách da của cô. Quen nhau lâu như vậy một chút cũng không nhận ra được thì ra Long Nhã lại tồn tại một mặt như vậy.
“Anh rất đau lòng. Anh chỉ không cẩn thận rời khỏi một chút, bên cạnh em lại đột nhiên xuất hiện nhiều người như vậy.” Long Nhã ôm lấy Hổ Phách ngồi xuống ghế sa lon, “Bọn anh suốt một cả đêm gào thét, lạnh quá.” Ôm chặt hổ phách giống như ôm lò sưởi.
“Long Nhã, thật ra anh biết, em đã sớm thay đổi, đã không còn là Lục Xuyên Hổ Phách mà anh quen, hơn nữa có thể em sẽ tiếp tục thay đổi, càng ngày càng tệ hơn, cho nên bây giờ anh kéo em trai anh càng xa em càng tốt.”
“Ừ, Nhưng bất kể em có thay đổi thế nào, em vẫn là Lục Xuyên Hổ Phách, giống như bất kể anh có thay đổi thế nào thì vẫn cứ thích em. Cho nên Hổ Phách, chúng ta cùng làm lành đi, thằng nhóc cũng được nam nhân khác cũng được, cách xa tất cả bọn họ một chút, cảm giác tiếp tục nhìn em và những người đó qua lại, anh không dám chắc sẽ không làm ra chuyện gì nguy hiểm gì đây.”
Long nhã vuốt ve mái tóc mềm mại của Hổ Phách , “ sau này chúng ta chung một chỗ lúc cũng rất vui vẻ a, cho nên chỉ cần tiếp tục giống như trước là tốt rồi.”
“Kỳ thật so với quan hệ nam nữ, khi đó chúng ta càng giống như bạn tình trên giường hơn, Long Nhã. Chúng ta. . . . . .”
“Cho nên tại sao hổ phách em luôn muốn chọc anh tức giận a?” Long nhã đột nhiên đem cơ thể Hổ Phách áp đảo trên ghế sa lon, cắt đứt lời cô muốn nói.”Trở về thì trở nên rất xa lạ, Hổ Phách, em rốt cuộc làm sao vậy? Không nên gạt anh, chúng ta quen nhau, anh còn hiểu rõ em hơn cả em.”
Đột nhiên Long Nhã nghiêm túc lên, khiến Hổ Phách nhớ lại anh kéo tay cô đi khắp Đông Kinh, bất kể ở địa phương nào, nắm tay mình mạnh mẽ kiên định như vậy, khiến cho người ta không tự chủ được mà tin tưởng hắn. Việt Tiền Long Nhã và Lục Xuyên Hổ Phách, tâm ý bọn họ thật sự gắn kết hơn bất kì ai.
“ trước kia tiểu tử Long Mã bắt buộc em đi? Anh đoán được, lúc trước thái độ của tiểu tử kia đối với anh có chút kỳ quái, bây giờ suy nghĩ một chút nó đã sớm thích em . Nhưng mà có vẻ bây giờ qua lại vui vẻ, cũng không cho em chủ động đón nhận những người khác, Hổ Phách, khi anh rời đi rốt cuộc xảy ra cái gì?”
Người bên dưới phóng đãng không kềm chế được, che dấu tâm tư kín đáo với lực quan sát nhạy cảm, Việt Tiền Long Nhã là chàng trai đứng đầu về mọi mặt, không chỉ riêng là đánh tennis.
Bị ánh mắt sâu thăm thẳm của Long Nhã bị nhìn nhìn chăm chú, nghiêm túc nhìn cô như vậy khiến Hổ Phách xúc động muốn nói ra tất cả. Một mình gánh chịu tất cả, quá mệt mỏi.