Nữ sinh tươi cười ngọt ngào, mặc đồng phục bên ngoài, toàn bộ sân khấu
dường như đều vô cùng cảm thấy hứng thú, lấy di động chụp ảnh tách tách
quanh sân khấu, nhưng không ai nghĩ rằng di động trong tay Y Tuyết sớm
đã điều chỉnh thành chế độ nhiếp hình, bất kể là từ góc độ nào, Lục
Xuyên Hổ Phách luôn là nhân vật chính ở trong đó.
Chỉ là Lục
Xuyên Hổ Phách vẫn là duy trì dáng vẻ bình thản như vậy, hướng về phía
trước hội đường mà đi tới, đứng một mình ở cửa xem xong tiết mục này,
lại xem thêm hai tiết mục nữa thì đến vở diễn “Trà Hoa Nữ” của lớp cô,
nhưng mà hiện tại Mỹ Toa Tử vẫn còn chưa động thủ, là muốn lâm lên sân
khấu sẽ làm cho nữ chính bị thương, sau đó không có người khác thay thế
nên chỉ có thể để cho cô diễn sao? Không nghĩ tới Mary Sue này cũng
không phải là chị biết dựa vào quang hoàn* mới quyến rũ được nhiều hoàng tử như vậy, hóa ra cũng có chút đầu óc.
*quang hoàn: ánh sáng, ý của Y Tuyết Mộng Anh tức là ánh sáng từ nhân vật chính là Lục Xuyên Hổ
Phách cũ, nhưng là bây giờ cô ta đang muốn thay đổi.
Trướckhi
tiết mục diễn trên sân khấu kết thúc, một lớp khác đã sớm chuẩn bị tốt
liền nối tiếp bước ra để diễn. Mặc lễ phục cung đình ở sau hội trường
sau đó mọi người đứng lên, lớp trưởng cầm danh sách để xác nhận lần
cuối.
”A làm sao bây giờ a Hổ Phách! Gấp lắm rồi! Lúc tớ tập
luyện lần nào cũng bị ngã sấp vì vấp phải góc váy, vạn nhất lần này cũng ngã sấp xuống làm sao bây giờ? ! Có hay không tiết mục cuối cùng của
trường Thanh Xuân sẽ bị tớ phá hỏng, lớp trưởng nhất định sẽ giết tớ
mất! Thật sự không tốt chút nào khi chọn nhân vật ngẫu nhiên gì cả! Nếu
cùng cậu cùng nhau làm đạo cụ thì tốt rồi!” Khánh Tử nắm thật chặt tay
Hổ Phách nói lảm nhảm.
”Không sao đâu, đừng lo lắng, cậu xem sau vài lần tập luyện không phải là cũng rất tốt đó sao? Chưa xảy ra chuyện gì mà, lần này cũng sẽ thuận lợi thôi! Cố lên nha Khánh Tử!” Hổ Phách
tươi cười tặng cho bạn tốt một nụ hôn gió.
Nghe thấy tiếng vỗ
tay kịch liệt từ dưới sân khấu, diễn xuất đã đến cao trào, xem ra cũng
sắp muốn kết thúc, Y Tuyết Mộng Anh không khỏi có chút sốt ruột muốn
đứng dậy, sao Mary Sue còn chưa động thủ? Cùng nhau vào vài người dạo
qua một vòng liền đi ra ngoài, hiện tại liền thừa cô một người còn lưu ở phía sau đài, Bất Nhị khách khí đứng ở chỗ không xa thỉnh thoảng lại
cùng bạn học cùng lớp cười nói vài câu, thời gian còn lại thì cậu đều
dùng cho việc nhìn Hổ Phách, nếu như ở lại thì sẽ rất khả nghi, Mary Sue cô nhanh động thủ đi!
Diễn viên nhóm dựa theo thứ tự xuất trận
lập, dàn nhân vật diễn vở “Trà Hoa Nữ” hôm nay đang đứng ở dưới kệ đạo
cụ, cô muốn gặt hái được một tiết mục thật hoành tráng trước tất cả các khán giả đang ở phía dưới khán đài, cho nên cô sẽ vào sau, Khánh Tử
diễn vai một phu nhân quý phái, Hổ Phách cầm lấy tay của KHánh Tử đứng
chung một chỗ nhỏ giọng nói chuyện.
Cách xa như vậy thì làm
thế nào động thủ được? Chẳng lẽ Mary Sue đã làm xong chuyện kia từ sớm
rồi sao? Chắc là lúc cẩn thận xem qua đạo cụ trên giá, không phát hiện
thấy có gì bất thường nên mấy lớp cần dùng tới đạo cụ đều đặt ở mặt
trên, người lui tới để lấy đạo cụ rất nhiều, nếu như muốn gian lận trước thì chắc chắn không có biện pháp tính toán chuấn xác được như vậy. Đáng ghét.
Trước sân khấu đã vang lên tràng vỗ tay chào cảm ơn của
tiết mục “Trà Hoa Nữ” các nhân vật đã xuất hiện lên sân khấu rồi. Chẳng
lẽ Mary Sue không đặt bẫy sao?
”A? ! Mặt sau dây lưng sao lại bị
tuột rồi ? ! Lục xuyên có thể đến giúp tớ một chút không?” Hôm nay lúc
sửa sang lại quần áo lần cuối mới phát hiện đai lưng bị tuột , mà chỉ
có Hổ Phách là người trong đội đạo cụ không cần lên sân khấu, cô vội
vàng kêu Hổ Phách đến hỗ trợ.
Rốt cục đến đây! Y Tuyết yên lặng khẽ nhếch môi cười thầm, đưa điện thoại di động chuyển hướng về phía Hổ Phách.
”Ok! Xong rồi.” Hổ Phách vỗ vỗ bã vai Khánh Tử, đối với cô làm cái thủ thế
cố lên, bước nhỏ chạy tới hôm nay tử bên người, hỗ trợ hệ đai lưng. Phía trước người càng ngày càng ít, trên vũ đài đã vang lên âm nhạc, Hổ
Phách hơi hơi điều chỉnh một chút nút thắt đai lưng , “Tốt lắm, diễn
xuất cố lên!”
”Cảm ơn cậu , Lục Xuyên. Nhanh đến tôi lên sân khấu rồi.” Hôm nay tử hít sâu, muốn đi mở.
Tình huống gì? ! Y Tuyết vừa sợ vừa giận, đạo cụ giá vì sao không có đổ? !
Chẳng lẽ... Chẳng lẽ là bởi vì chính mình trước tiên cùng tích bộ phận kết
giao rồi hả ? Làm cho mặt sau kịch bản đều đã xảy ra biến hóa? Không
được... Tuyệt đối không được! Nếu không có đối kịch bản biết trước, bản
thân lấy cái gì cùng có cường đại Mary Sue quang hoàn Lục Xuyên Hổ Phách đấu? Cho nên quá trình thay đổi nhưng là kết cục vẫn như cũ sẽ về đến
sớm định ra địa phương, liền ngay cả tích bộ phận, bản thân thật vất vả
mới tiếp cận tích bộ phận, cũng sẽ ấn sớm định ra kết cục trở thành Mary Sue bề tôi dưới váy?
Tuyệt không cho phép!
Đã lệch
hướng kịch bản, như vậy, liền để cho tôi tới đem kịch bản thôi hồi quỹ
đạo, nhiên sau, ở thời cơ chín muồi có tuyệt đối nắm chắc thời điểm, lại triệt để, đem kịch bản toàn bộ phủ định, liên kết cục, cũng muốn nhất
tịnh sửa! Đối, liền như vậy làm!
Nhiên sau Y Tuyết Mộng Anh lý
trí đã sớm bay đến lên chín từng mây, làm bộ như xoay người rời đi,
nhưng là sai lệch chân ngã xuống, hung hăng đánh vào đạo cụ giá thượng,
nhiên sau nàng bổ nhào ngã xuống đất, nghe đạo cụ giá ngã xuống, hậu
trường kinh hô một mảnh, tàng tốt lắm khóe miệng cười, nàng làm ra chịu
đựng đau đớn bộ dáng ngẩng đầu lên, “Thực xin lỗi! Tôi...”
Nhiên sau cô bị lực lớn đẩy ra, lần này là thật suất ở trên mặt đất, há to
miệng nói không ra lời, xem Bất Nhị cùng mấy vị nam sinh hợp lực nâng
dậy đạo cụ giá, nữ chính hôm nay che miệng đứng ở một bên, bị đạo cụ giá ngăn chận chân, rõ ràng là Lục Xuyên Hổ Phách!
”Như thế nào? ! Đau không? !” Bất Nhị dè dặt cẩn trọng nâng dậy Hổ Phách, biết bản thân hỏi câu lời nói ngu xuẩn, máu đỏ tươi theo đùi chảy xuống, uốn lượn tới mắt cá chân, sắc mặt tái nhợt, trên trán toàn thân mồ hôi lạnh, cắn
chặt môi dưới, bị bản thân ôm thân thể ở phát run.
Rối thành một nùi hậu trường, lớp trưởng rống lên một tiếng áp chế rối loạn, “Nên
lên đài đều đi chuẩn bị, hậu cần đem đạo cụ thu thập một chút, Hổ
Phách...” Còn chưa nói xong, luôn luôn làm cho người ta ôn nhu Văn Nhược Mỹ Thiếu Niên hình tượng Bất Nhị , bế ngang Hổ Phách, vòng qua lộn
xộn đám người, “Tốt lắm, cái này có người đưa Hổ Phách đi phòng y tế ,
mọi người, nhanh chút động đứng lên! Đem này nọ đều thu thập xong nhanh
chút! Kiểm tra một chút có hay không bị lộng hư đạo cụ!”
Y Tuyết Mộng Anh bị lãng quên trên mặt đất, mặc dù có mấy vị nam sinh muốn đi
lại nâng, bị nữ sinh lớp chúng ta trừng mắt nhìn về sau cũng rụt về
lại , cô chỉ hảo tự mình đứng lên đến.”Làm sao có thể... Vì sao...” Y
Tuyết thì thào tự nói, thất hồn lạc phách li khai hậu trường, hoàn toàn
đã quên ngụy giả bộ một chút oai đến chân.
Đỏ tươi máu theo
trắng noãn tế chân nhiều điểm hạ xuống, càng ngày càng nhiều, Bất Nhị
xem cường nhịn đau Hổ Phách, trong mắt nước mắt đều ở đảo quanh, không
dám tưởng tượng váy hạ miệng vết thương sẽ có nhiều nhìn thấy ghê người, thầm nghĩ lại mau một chút, lại mau một chút, hận không thể trên chân
dài ra cánh phi tới phòng cứu thương.
”Lão sư!” Bất Nhị lấy tay
khuỷu tay đẩy ra che đậy cửa phòng y tế, đem Hổ Phách để đến trên
giường, “Cô ơi, phiền cô lại nhìn xem! Có cần phải đi bệnh viện không
ạ?”
”Sao lại thế này? ! Nhiều máu như vậy !” Nghe được động tĩnh vây tới được phòng giáo viên y tế cũng liền phát hoảng, “Thế nào làm
lại thành ra vậy?”
”Bị ngã xuống cái giá kia ạ, cô ơi, mau nhìn xem miệng vết thương!”
”Để cô nhìn xem.” Giáo viên y tế lấy quá miếng bông gòn cùng cồn, đem váy
Hổ Phách nhấc lên một chút, trên đùi cô hiện ra một vết thương vô cùng
đáng sợ, Cô ơi, lấy miếng bông đem lau sách sẽ chung quanh vết máuđi ạ,
kìm vài cái miệng vết thương chung quanh, “Được rồi, tuy rằng chảy không ít máu nhưng cũng may là miệng vết thương không sâu lắm, còn chỗ khác
có chỗ nào không thoải mái không?”
”Dạ không ạ, cái giá đè lên ở trên đùi, còn những chỗ khác chỉ là vì em ngã sấp xuống nên trầy da,
chắc là không nghiêm trọng.” Hổ Phách nhịn đau trả lời.
”Trước
cầm máu đi.” Giáo viên y tế lấy quá vải bông cùng băng dính, che lại
miệng vết thương, “Nếu còn có khác không thoải mái, vậy thì đi bệnh viện kiểm tra một chút.”
”Em biết rồi ạ, cảm ơn cô.” Máu ngừng, nhìn không nghĩ tới việc máu chảy ồ ồ như vậy mà Hổ Phách cũng cảm giác đau
gì cả: “Những người khác như thế nào? Không có ai bị thương chứ?”
Vừa thấy đến Hổ Phách bị thương Bất Nhị liền vội vàng ôm cô tới phòng cứu
thương , hoàn toàn không có chú ý tới tình huống khác, “Chắc là không
có, người bị thương chỉ có mình cậu thôi, đau không?” giong điệu của Bất Nhị giống như thể người bị thương chính là cậu vậy.
”Đương
nhiên rồi, đau chết, thật là xui xẻo quá đi, vốn đang định hôm nay muốn
ngoạn thống khoái đâu!” Hổ Phách đau kêu “A” một tiếng: “Sao cái giá nói ngã là ngã đúng lúc thế này chứ?”
“... Thực xin lỗi.” Bất Nhị
nhìn đúng lúc thấy cô bị ngã, cậu thấy rõ ràng toàn bộ quá trình đó, là Y Tuyết đụng ngã giá đạo cụ, là lỗi của cậu, nếu như cậu không dẫn Y
Tuyết đến hậu trường, nhất định sẽ không phát sỉnha những chuyện như vậy rồi.
”A? Vì sao nói xin lỗi vậy Bất Nhị, đây không phải là lỗi của Bất Nhị mà?”
”Tôi...” Bất Nhị vừa muốn nói gì, có người theo phòng y tế cửa vội vã xông vào.
”Chị có bị làm sao không? ! Chị!” Thở hổn hển đã chạy tới, đúng là Việt Tiền.