Độc Dược Mê Dục

Chương 30: Chương 30: Ngả Bài




“Không có việc gì, giáo viên y tế nói tuy rằng nhìn qua có điểm đáng sợ, nhưng là miệng vết thương không sâu, đã cầm máu rồi.” Hổ Phách cố gắng nở nụ cười tươi tắn, trời biết đất biết, cô thật sự đang đau đến mức muốn ngất đi, thật muốn khóc mà! Thủ đoạn của 'Người xâm nhập' đơn giản nhưng lại thô bạo đến mức đó sao? Nếu như không có chút kiềm chế thì hẳn là cô ta đã khiến cho thân thể của cô không tàn thì cũng phế rồi.

”Đau không?” Long Mã vươn tay muốn xốc váy của Hổ Phách lên để nhìn xem miệng vết thương.

”Không đau!” Hổ Phách đánh lên tay hm một cái rồi đẩy tay cậu ra, Hổ Phách tức giận nhìn cậu, mẹđã nhàm chán muốn chết rồi, cậu muốn xem ở đâu thì cứ nói, đừng có mà tùy tiện dùng tay lung tung nha: “Sao em lại đến đây ?”

”Là anh Đào Thành nói với em.” Vừa kết thúc trận đánh tennis cùng Long Nhã, thực lực của hắn đúng là càng ngày càng mạnh, đánh một trận gần nửa giờ đồng hồ cũng chưa ph nói cái gì có ân thằng bại, hắn bảo có việc phải đi trước rồi. Sau đó anh Đào Thành liền hốt ha hốt hoảng nói cho cậu nói chị Hổ Phách bị thương, đang được anh Bất Nhị ôm đến phòng y tế, máu chảy dài một đường, nhìn qua có vẻ rất nghiêm trọng. Nghe tới câu “rất nghiêm trọng” mà Việt Tiền Long Mã cảm thấy như tim mình bản đập lỡ một nhịp vậy, liền vội vàng chạy tới phòng y tế, thấy trên đất cách vài bước liền nhiều điểm vết máu, trong lòng cậu chưa từng hoảng loạn đến mức này.

”Làm sao lại có thể bị thương?” Tuy rằng chị nói không đau, nhưng trên mái tóc cô đều bị mồ hôi lạnh thấm ướt, làm sao có thể không đau được, ở đây không có ai nhìn cậu rõ ràng nhận ra được, Hổ Phách bình thường nhìn qua là một đàn chị trưởng thành và kiên cường trầm ổn, nhưng thực sự trong tâm cô lại là một cô gái nhỏ yếu ớt, nếu không là có người khác ở bên cạnh thì chắc là cô đã sớm khóc rồi.

”Lúc đang hỗ trợ ở phía sau sân khấu thì giá đựng đạo cụ không biết thế nào tự nhiên lại ngã, vừa khéo chị lại đứng ngay bên cạnh, nên mới bị xui xẻo đè lên...” Kỳ thực Hổ Phách biết rất rõ rằng chuyện này chính là do người có tên là Y Tuyết Mộng Anh, người vẫn đứng ở bên cạnh giá đạo cụ một tay đạo diễn, trước khi cái giá ngã xuống, lúc đó rõ ràng là cô ta nghe được tiếng kêu của cô, nhưng hiển nhiên cô ta xoay người, ngay sau đó cô đã bị cái giá ngã xuống đè lên rồi. Nhưng là, loại sự tình này không cần thiết phải tự mình nói ra làm gì, ở hậu trường nhiều người như vậy, một động tác nhỏ của cô tuyệt đối sẽ bị thấy, không phải là giả vờ vô tội sao?

”Thật sự không sao thật chứ? Ở những chỗ khác không bị thương chứ?” Việt Tiền Long Mã vẫn lo lắng hỏi kỹ.

”Giáo viên đã nói không có việc gì rồi mà, chị ở trong này nghỉ ngơi một chút là được rồi, mọi người nhanh đi làm những việc khác đi, rất bận mà.” Đau đến mức Hổ Phách muốn cắn góc chăn, Hổ Phách bắt đầu tìm cách đuổi người.

”Uh, cám ơn anh Bất Nhị đưa chị đến phòng y tế, nếu như anh Bất Nhị có việc bận thì cứ đi trước đi ạ, ở đây có em chăm sóc cho chị là được rồi.” Việt Tiền Long Mã nhìn về phía anh Bất Nhị đang đứng im lặng ở một bên, không biết vì sao Long Mã luôn cảm thấy Bất Nhị luôn mang đến cho cậu một cảm giác nguy hiểm.

”Em cũng đi đi, chẳng lẽ em không giúp cho tiết mục của lớp mình chút nào sao?” Hổ Phách đang trốn ở trong chăn thầm nghĩ tới sẽ không gặp ai.

”Tiết mục của bọn em là chơi trò chơi, em hoàn toàn không cần phải tham dự.” Việt Tiền Long Mã đắc ý nói.

”Nhưng mà... câu lạc bộ Tennis chắc là có việc cần phải đi đúng không? Này cậu cũng tính toán chạy thoát sao?” Bất Nhị cười nói, tuy có chút chua sót, nhưng là khi cậu lựa chọn làm ra loại sự tình đó thì đã biết sẽ có ngày phải đối mặt với tình cảnh như vậy, bất quá cũng không nên tính toán làm gì, cứ như vậy rồi luôn lẩn trốn ở trong bóng tối, đến một ngày nào đó... Hơn nữa, có chuyện, cảm thấy rất khả nghi: “Nếu như không phải tham gia tiết mục của lớp vậy thì Việt Tiền đi cùng tôi tới câu lạc bộ tennis đi?”

”Đi đi, đi đi, Việt Tiền, một mình chị ở đây nghỉ ngơi là được rồi, em cứ đi tới câu lạc bộ tennis đi.”

”Vậy chị nghỉ ngơi thật tốt, xong việc em sẽ đến đưa chị về nhà, có chuyện gì lập tức gọi điện thoại cho em”

”Biết rồi mà.” Hổ Phách cười trả lời, “Hôm nay thật sự phải cám ơn Bất Nhị rồi.”

”Không cần khách khí, vậy chúng tớ đi trước, Hổ Phách cứ nghỉ ngơi cho thật tốt, dù sao cứ xem chuyện này như là gặp phải tai nạn lao động đi.”

Nhìn theo bóng dáng của Bất Nhị cùng Việt Tiền rời khỏi phòng y tế, Hổ Phách mở miệng thở phào nhẹ nhõm, chui vào trong chăn thoang thoảng mùi thuốc sát trùng.

”Long Mã này.” Bất Nhị đi ở phía sau Việt Tiền Long Mã, do dự một chút, vẫn là thử thăm dò gọi cậu lại.

”Chuyện gì vậy anh Bất Nhị?” Tuy rằng là một con người vô cùng cao ngạo, nhưng là đối với đàn anh thật sự có thực lực thì Việt Tiền Long Mã vẫn rất tôn kính, nghe thấy Bất Nhị gọi mình thì liền dừng bước.

”Hổ Phách, thật sự kết giao cùng với Việt Tiền sao?”

”Đương nhiên rồi, vì sao anh Bất Nhị lại hỏi chuyện này?” Việt Tiền Long Mã có chút nghi hoặc, cậu cùng anh Bất Nhị đã cùng nhau trao đổi về tenis không ít, nhưng là ít khi mà có thể nói là hoàn toàn không đề cập đến những vấn đề cá nhân, bởi vì không là cùng tuổi, tính cách của anh Bất Nhị cũng không giống với anh Đào Thành, cho nên liên hệ kỳ thực rất ít.

”À việc này? Tại tôi được biết người kết giao cùng với Hổ Phách chính là Việt Tiền, nhưng là tôi không biết là Việt Tiền Long Mã hay là Việt Tiền Long Nhã?”Thật sự là càng về sau này càng nghĩ càng cảm thấy không thích hợp, bất luận là Việt Tiền Long Nhã có thái độ đối với Hổ Phách, nhưng là thái độ của Hổ Phách đối Việt Tiền Long Nhã rõ ràng không có nói chuyện hay trao đổi gì nhiều, nhưng bầu không khí bao quanh hai người lại lộ ra sự quen thuộc không nói nên lời.

”Đương nhiên là Việt Tiền Long Mã rồi, anh Bất Nhị hỏi câu hỏi này thật sự là kỳ lạ quá.” Trên mặt Việt Tiền Long Mã không có biểu cảm, cậu hơi nheo mắt nhìn Bất Nhị, muốn biết này vị đàn anh này đến cùng muốn làm cái gì.

”Vậy sao? Tôi lại cho rằng là Việt Tiền Long Nhã chứ.” Bất Nhị cũng tươi cười, mở mắt ra nhìn Việt Tiền Long Mã ở phía đối diện. Quả nhiên, nhìn thân thể đột nhiên cứng ngắc cùng đồng tử mắt đột nhiên mở lớn đã rõ ràng nói cho Bất Nhị biết đáp án, người kết giao cùng với Hổ Phách không phải là Việt Tiền Long Mã, mà là Việt Tiền Long Nhã. Hóa ra Việt Tiền Long Mã cùng với cậu hoàn toàn ở cùng địa vị giống nhau nha, bị Hổ Phách lừa ư, đến cùng cô còn có bao nhiêu sự giấu diếm đây?

”Là Việt Tiền Long Mã, anh Bất Nhị.” Việt Tiền nắm chặt nắm tay: “Từ hôm nay trở đi, chính là Việt Tiền Long Mã.”

”Long Mã có tin không, nếu như vậy thì từ từ hôm nay trở đi, chính là Bất Nhị Chu Trợ tôi?” Bất Nhị vân đạm phong khinh nở nụ cười, sự thật đã được làm rõ, hai người đều là giống nhau, nếu đã có thể là Việt Tiền Long Mã, vì sao không có thể là Bất Nhị Chu Trợ?

”Anh Bất Nhị, anh...” Việt Tiền Long Mã dường như không tin vào tai mình , mở to mắt nhìn Bất Nhị. Cậu từng đã biết không ít thông tin về chị Hổ Phách từ Bất Nhị, khi đó anh Bất Nhị đã xác minh rằng chị Hổ Phách không có bạn trai, với cả anh ấy cũng không có biểu hiện cái gì đối với Hổ Phách, vì sao...

”Tôi cũng thích Hổ Phách, thời điểm tôi thích Hổ Phách xem ra còn sớm hơn cả Việt Tiền Long Mã cậu nữa.” Bất Nhị nghiêm túc nhìn Long Mã, cậu đã nghĩa thông suốt rồi, sẽ không che giấu nữa, ở trong tình huống này đối với Hổ Phách mà nói thì tất cả mọi người dường như đều coi như là cùng đứng chung vạch xuất phát đi, vậy thì nên quang minh chính đại mà giành lấy.

”Khi đó tôi hướng anh Bất Nhị để hỏi thăm về chuyện của chị Hổ Phách, vì sao anh...” Việt Tiền không nghĩ ra.

”Bởi vì Long Mã cậu hoàn toàn không phải dạng người mà Hổ Phách thích, cho nên tôi cảm thấy nói cho cậu cũng không có quan hệ gì, dù sao các người là không có khả năng.”

Giữa hai người lâm vào trầm mặc.

”Hừ. “ Việt Tiền cười khẽ, “Cứ cho là như vậy, chị Hổ Phách cũng sẽ là của tôi, chị ấy đã hứa với tôi rồi, chị ấy cùng Long Nhã vẫn sẽ là người yêu trên danh nghĩa, là vì tên Long Nhã xấu xa kia lúc trước đã yên lặng mà rời đi không nói một lời, cho nên chị ấy mới chưa thể nói lời chia tay,nhưng chị ấy đã đồng ý với tôi là sau khi Long nhã trở về thì sẽ chia tay với anh ta, sau đó sẽ cùng với tôi, thật sự là đáng tiếc, anh Bất Nhị à.”

”Thật vậy sao? Nhưng là tôi cảm thấy, sau khi Hổ Phách cùng Việt Tiền Long Nhã chia tay, trước khi chính thức đồng ý với cậu thì tôi cũng sẽ có cơ hội, không phải sao?” Bất Nhị đối chọi gay gắt.

”Tùy anh nghĩ.” Việt Tiền ném một câu, xoay người rời đi.

Nhìn theo bóng lưng của Việt Tiền rời đi, Bất Nhị một lần nữa nở nụ cười tươi.

”Xấu hổ sao, đã để anh đợi lâu rồi, anh Tích Bộ Phận.”

Phía sau gốc cây to, Tích Bộ Phận vòng hai tay trước ngực bước ra.

”A ân... đem khách bỏ mặc ở lại một mình như vậy, thật sự là không tốt rồi!”

”Thật có lỗi, này cũng là Y Tuyết tặng cho.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.