“Cho hỏi phòng y tế của học viện Thanh Xuân đi lối nào?” Sắc mặt Tích Bộ Phận rất bình tĩnh, không nhìn ra đang suy nghĩ gì.
“Không cần, mặc dù bởi vì Y Tuyết nên cô ấy mới phải vào phòng y tế, nhưng
giáo viên nói không có gì nghiêm trọng. Anh Tích Bộ Phận không cần phải
đặc biệt vì bạn gái mà tới xin lỗi, hơn nữa nếu muốn xin lỗi thì mời bạn Y Tuyết tự mình đến.” Bất Nhị giận dữ, không biết là bắt nguồn từ Y
Tuyết Mộng Anh hay từ chính bản thân mình.
“Chậc, tôi cũng không
phải vì Y Tuyết mà đến, cô ấy bị trẹo chân, bây giờ đang nghỉ ngơi ở bên kia, lát nữa tôi sẽ bắt cô ấy đến xin lỗi. Đến phòng y tế xem người thế nào là chuyện riêng của tôi, và Y Tuyết có phải là bạn gái của tôi hay
không thì không liên quan tới cậu.”
“Thật sao? Thế nhưng tiết mục của câu lạc bộ quần vợt học viện Thanh Xuân sắp bắt đầu, anh Tích Bộ
Phận từ Liên đoàn quần vợt đến, có chăng nên đi xem một chút không?” Bất Nhị mỉm cười hỏi.
“Mà thôi, chúng ta cùng nhau đi câu lạc bộ quần vợt đi, anh Tích Bộ.” Bất Nhị đưa tay ra làm động tác mời.
Tích Bộ hơi cúi đầu, đã nhìn ra là Bất Nhị hoàn toàn không muốn nói cho anh
tới chỗ của phòng y tế. Cười nhạt một tiếng nói: “Này, Bất Nhị, cậu cho
rằng như vậy có thể khiến tôi từ bỏ sao, ngây thơ.” Anh nói xong thì
trực tiếp quay người bỏ đi.
“Anh Tích Bộ!” Bất Nhị thoáng lên giọng gọi.
“Anh Tích Bộ, đối với chuyện gương vỡ lại lành thì anh cảm thấy thế nào?”
Bước chân Tích Bộ dừng lại, quay người lại nhìn Bất Nhị, chân mày cau lại.
“Cậu muốn nói cái gì?”
Tích Bộ có chút kỳ quái, thời điểm lúc trước hẹn hò cùng Hổ Phách đều gặp ở
bên ngoài nên mọi người hoàn toàn không hay biết. Không phải là giấu
giếm chuyện gì chẳng qua cảm thấy yêu cũng được mà chia tay cũng thế, đó là chuyện cá nhân của người trong cuộc cho nên không liên quan đến
người ngoài, vì vậy cậu không có ý định giải thích gì cả.
Và mối quan hệ của họ cũng không đến nỗi tệ lắm, bản thân biết rằng mình đã
từng có một cô bạn gái qua lại những hai năm liền, thậm chí học sinh ở
cả hai trường hoàn toàn không biết gì. Cho nên có khi chút kì quái khi
nghe Bất Nhị nói, hình như cậu ta biết chuyện của hai người.
“Gương vỡ, dù có ghép lại cũng không thể thay đổi được sự thật là nó đã vỡ
nát. So với việc miễn cưỡng ghép lại chung một chỗ để rồi hiện ra vết
rạn vỡ, không bằng ở mỗi một nửa hoàn hảo đều không thấy vết nứt nào,
cảnh tượng đó có phải tốt hơn không.”
“Gương vỡ lại lành thì sao? Chỉ cần tôi thích thì tôi có thể hồi phục nó thành hình dạng như cũ, một vết nứt cũng không có.”
“Đúng vậy, em rất tin tưởng anh Tích Bộ có bản lĩnh như vậy, nhưng là tình
cảm của con người, dù anh Tích Bộ có bản lĩnh lớn hơn nữa cũng không có
cách nào hoàn toàn nắm giữ hết chứ? Hổ Phách bây giờ rất tốt, nếu không
thì đã liên lạc với anh Tích Bộ rồi. Anh Tích Bộ đã mang bạn gái đến dự
lễ hội của học viện Thanh Xuân, tại sao còn muốn xuất hiện trước mặt Hổ
Phách? Như vậy đối với mọi người đều không tốt cho lắm, phải không?”
“Người khác tốt hay không đều không liên quan đến tôi? Tôi cùng với Hổ Phách
có được hay không thì liên quan gì đến người khác?” Khuôn mặt Tích Bộ
tối lại.
“Anh không muốn làm tổn thương các cô gái, dù một chút
cũng không muốn. Vậy nếu đã chia tay thì cần gì phải gặp lại hả anh Tích Bộ? Y Tuyết cũng bị thương, nên người cần anh quan tâm là cô ấy mới
đúng chứ?”
“Bất Nhị, cậu đang để ý quá nhiều, cậu cùng Hổ Phách
chưa đến mức có thể thay cô ấy làm chủ chứ?” Tích Bộ không muốn nói
chuyện với Bất Nhị nữa nên tay cắm túi quần bỏ đi.
Bất Nhị đứng một lúc rồi chọn hướng ngược lại với Tích Bộ bỏ đi.
Tích Bộ đứng ngoài cửa sổ, nhìn xuyên qua cửa kính phòng y tế thấy một người đang trùm kín chăn, trong mắt hiện ra tia dịu dàng mà bản thân cũng
không hay biết.
Rõ ràng cả mặt cũng không thấy rõ, chỉ thấy một mái tóc lộn xộn ở bên ngoài nhưng anh biết người trong chăn là Hổ Phách.
Quả nhiên cô ấy vẫn như vậy, rất thích ngủ nướng. Quen nhau được hai năm, trong lúc hẹn hò anh đã đợi cô không biết bao lần.
Anh đang nắm giữ loại tình cảm gì với một cô gái vô tình mới gặp ba lần rồi yêu chứ? Dưới tình huống ngay cả tên đối phương cũng không biết.
Dù đã chia tay, thỉnh thoảng Tích Bộ vẫn mơ thấy cảnh đấy, mưa làm tầm mắt mờ mịt, một cô gái cầm chiếc ô hoa quay đầu và cười rực rỡ với một
chàng trai xa lạ.
Khi đó cảm giác nhói đau như thế nào Tích Bộ đã quên mất, nếu không ngày đó cũng sẽ không nói lời chia tay.
Chẳng qua những ngày ở bên nhau thật sự vui vẻ hạnh phúc, cho đến bây giờ
không thể nào quên. Tại sao lại chia tay? Tích Bộ cũng đã quên mất.
Hình như hầu hết đàn ông đều dễ dàng bị cám dỗ vậy, anh bị hấp dẫn bởi hai
mươi bảy lần tỏ tình bất khuất của Y Tuyết Mộng Anh. Giống như nói chia
tay vô cùng đơn giản sau khi cùng nhau dùng bữa và Hổ Phách đồng ý. Sau
bữa cơm tạm biệt thì họ chưa từng gặp lại.
Anh có cảm thấy hối
tiếc không? Tích Bộ không muốn suy nghĩ tới điều đó nữa, đối với anh sự
hối tiếc là thứ vô dụng. Cho nên sau khi chia tay mọi thư từ anh gửi đi
đều không có hồi âm vì vậy họ hoàn toàn cắt đứt liên lạc. Do đó sau khi
tay anh chấp nhận lời tỏ tình của Y Tuyết, bọn họ cùng nhau ăn cơm, hẹn
hò, làm tình, làm những chuyện tương tự nhưng anh không cảm thấy hạnh
phúc như trước kia.
Đến khi anh đáp ứng lời mời của câu lạc bộ
quần vợt học viện Thanh Xuân, trong lòng tồn tại một tia hy vọng nhỏ
nhoi, có thể hay không gặp lại nhau lần nữa? Dù là chỉ cần nói một câu
“Đã lâu không gặp”.
Sau đó, khi không có báo trước, người kia
liền xuất hiện ở trước cửa, ánh mắt lướt qua người anh, cười nói một câu đã lâu không gặp, xoay người bỏ đi và cứ thế chia tay dứt khoát. Anh
thật sự cảm thấy không cam lòng.
Con người đúng là sinh vật có
lòng tham không đáy. Ban đầu chỉ muốn gặp lại rồi nói một câu lâu lắm
không gặp. Nhưng sau khi có được rồi lại bắt đầu hy vọng nhiều hơn, muốn hỏi dạo này em thế nào, rồi lại muốn giống như trước kia, nói chuyện
trời nam biển bắc quên hết thời gian. Nhưng thậm chí có thể không cần
nói lời nào, chỉ cần lặng lẽ ngắm nhìn cũng được.
Không đủ! không đủ! không đủ! Anh muốn nhiều hơn! Tích Bộ dựa đầu vào cửa sổ, đầu hơi ngẩng lên, lắng nghe nội tâm kêu gào.
Một tiếng chuông điện thoại lanh lảnh vang lên, Tích Bộ quay lại nhìn vào
trong phòng thấy một bàn tay từ trong chăn thò ra đang mò mẫm xung
quanh. Anh không nhịn được cười, vẫn là thói quen xấu vứt đồ lung tung
không bỏ được của cô ấy. Cuối cùng cô cũng mò được điện thoại, ở trong
chăn buồn bực, đỏ mặt nói vọng ra.
”Alo...Alo...Long Mã, chị
không sao, thầy giáo có việc đi rồi, chị đang ngủ ở phòng y tế...Không
cần, chị còn muốn ngủ nữa, vẫn chưa ngủ đủ nên vết thương vẫn còn đau
lắm...Biết rồi, chị sẽ chờ em, bye bye.”
Hổ Phách ngủ lơ mơ còn
chưa hoàn toàn tỉnh táo, cúp điện thoại và cười ngơ ngẩn một lúc thì
tiếp tục nằm sấp vùi vào trong chăn ngủ tiếp.
Tích Bộ định gõ cửa thì dừng lại.
Anh hoài niệm những hình ảnh phản chiếu trong gương trước khi vỡ nát, mà
em, em có thấy khung cảnh xung quanh đẹp hơn khi còn lại một nửa không?
Hổ Phách.
Tích Bộ đứng trước sừng sững trước cửa sổ thật lâu,
lặng lẽ quan sát người bên trong phòng. Anh muốn gõ cửa sổ nhưng tay
không thể cử động được, xem ra muốn hỏi em có tốt không dường như là dư
thừa. Nhưng tôi muốn em hỏi tôi, cuộc sống có tốt hay không.
Tích Bộ ngẩng đầu lên rồi xoay người rời đi, khí thế cao ngạo không ai sánh bằng, đây vẫn là niềm tự hào của anh.